Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Thích Một Người Là Một Chuyện Nghiêm Túc


trước sau

Bữa cơm này vì sự xuất hiện của Diệp Uyên đã bị biến chất. Trong lòng ông bà Lâm, bữa cơm gia đình tối nay chẳng qua là để bàn bạc chuyện tình cảm của Lâm Yêu Yêu và Đinh Tư Thừa, xem liệu đã có thể tiến tới hôn nhân được hay chưa. Nhưng hành vi chen ngang của Diệp Uyên đã thành công thay đổi nhận thức của hai người, khiến họ không thể không thừa nhận hành vi bắt cá hai tay đáng xấu hổ của con gái mình.

Cuối cùng, thoát khỏi ánh mắt không vui của bố mẹ, Lâm Yêu Yêu kéo lê Diệp Uyên ra một góc không người, bộc phát sự phẫn nộ và bất mãn trong lòng, nghiến răng nghiến lợi như muốn nuốt chửng anh: “Diệp Uyên! Kiếp trước tôi giết cả nhà anh nên kiếp này anh mới làm âm hồn vất vưởng bám riết lấy tôi phải không? Anh dựa vào đâu mà dựng chuyện trước mặt bố mẹ tôi? Ai yêu anh?”

Diệp Uyên từ đầu tới cuối vẫn mím môi nhìn cô, đợi cô nói xong mới khẽ mỉm cười: “Vậy tại sao em lại sai hẹn?”

“Sai hẹn? Tôi đã có hẹn gì với anh sao?”

Diệp Uyên sát lại gần cô: “Cô gái! Trên tấm thiệp trong hộp quà anh đã viết rất rõ ràng rồi, kết quả thì sao? Anh đợi tới lúc hoa tàn cỏ úa rồi mà em vẫn chưa xuất hiện. Cũng may cuối cùng có đồng nghiệp của em, nếu không chắc anh vẫn còn đợi dài cổ ở đó.”

“Cậu chủ Diệp! Đó là nguyện vọng của cá nhân anh, tôi không hề đồng ý sẽ đi gặp mặt anh.” Lâm Yêu Yêu chỉ cần nghĩ tới ánh mắt của bố mẹ là lại căm ghét anh ta vô cùng. Cô chưa từng gặp người đàn ông nào là không có liêm sỉ đến mức này.

Diệp Uyên sau khi nghe cô nói xong, thở dài khó xử: “Yêu Yêu! Anh chưa bao giờ quan tâm tới một người nào đến vậy.”

“Đúng thế! Nếu anh không mất công sao đến cả sở thích của bố mẹ tôi anh cũng biết.” Lâm Yêu Yêu phẫn nộ, nhìn anh chằm chằm.

“Có trời đất chứng giám, hai chiếc vé đó không phải anh mua đột xuất đâu. Anh thật sự đã phải hỏi thăm rất lâu mới biết được sở thích của bố mẹ em, anh vốn định tối nay sẽ nhờ em đưa tới cho hai bác.” Diệp Uyên giơ tay làm động tác thề thốt.

Lâm Yêu Yêu hơi nheo mắt lại, sau khi nhìn anh hồi lâu mới bất ngờ hỏi: “Bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi. Tôi rất muốn nghe anh nói một câu thật lòng. Nói đi, anh nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để tiếp cận tôi rốt cuộc có mục đích gì?”

Một câu nói khiến Diệp Uyên ngẩn người, mãi một lúc lâu sau mới lẩm bẩm một câu: “Anh thích em sao lại gọi là lập mưu tính kế chứ?”

“Thích tôi? Anh hiểu tôi bao nhiêu mà đòi thích tôi?” Lâm Yêu Yêu cười khinh bỉ: “Cậu tử nhà giàu có tiền đúng là khác người, một câu thích đơn giản mà phải khổ tâm mất công đến vậy, chẳng trách bị gán cho cái mác đào hoa.”

Diệp Uyên không cười nữa, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc: “Em nghĩ thích một người có thể tùy tiện bừa bãi được sao?”

“Không nghĩ thế! Ít nhất thì bản thân tôi cho rằng đó là một chuyện rất nghiêm túc, chân thành, nhưng đối với cậu chủ Diệp đây thì chưa chắc.” Không phải cô không nhìn thấy cảnh anh ta có người đẹp ở bên. Kiểu chơi chán rồi bỏ của mấy tay công tử thật sự không phải chỉ là đồn đại.

Diệp Uyên vò đầu, thở dài, hai tay bất ngờ ấn xuống vai cô. Cô sợ hãi vội giằng co. Anh lại càng dùng sức khiến cô không thể thoát được, cúi mặt xuống: “Anh chưa lấy vợ, em chưa gả chồng, anh theo đuổi em thì đã làm sao?”

“Tôi đã có bạn trai rồi, hơn nữa còn đang bàn chuyện cưới hỏi.” Lâm Yêu Yêu nhíu mày, cực kỳ chán ghét giọng điệu của anh ta.

Diệp Uyên bỗng bật cười: “Chính em cũng nói chỉ là “đang”. Ngày nào em còn chưa kết hôn thì anh vẫn có quyền theo đuổi em.”

“Diệp Uyên! Anh ăn chán sơn hào hải vị rồi giờ lại muốn uống thử canh suông nước lọc phải không? Tôi cho anh biết, chiếc vòng đó tôi sẽ không nhận, càng không đeo. Tôi cũng nói luôn, tôi không phải là đối tượng để anh theo đuổi và đùa cợt, thế nên anh từ bỏ đi, đừng tới làm phiền tôi nữa.” Lâm Yêu Yêu bùng nổ hoàn toàn, đôi mắt như sắp phun lửa.

Diệp Uyên không buông cô ra mà càng cúi thấp hơn nữa: “Được rồi! Anh nói thật với em, nhiều năm như vậy anh cũng chán ngán rồi, anh muốn ổn định lại, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Anh muốn ổn định thì tới giày vò tôi?” Lâm Yêu Yêu nhìn anh, không dám tin: “Cậu chủ Diệp! Tư duy lôgíc của anh cũng độc đáo thật đấy.”

Diệp Uyên thở dài: “Anh thừa nhận trước đây chỉ muốn trêu chọc em một chút thôi, nhưng thời gian gần đây anh phát hiện có lẽ mình đã thích em thật rồi, thậm chí có những lúc đang làm việc cũng vì nhớ em mà ngồi đờ đẫn.”

Giọng anh ta nghe vừa chân thành vừa dằn vặt, Lâm Yêu Yêu cũng không cười nhạo nữa. Cô hít sâu một hơi, bình ổn lại ngữ điệu: “Tôi đã có người yêu rồi. Tôi yêu Đinh Tư Thừa, thế nên Diệp Uyên, anh không thể làm khó cho tôi được.”

“Anh ta không hợp với em.” Anh nói với ẩn ý sâu xa.

“Thế thì anh càng không hợp với tôi.”

“Ý của anh là, anh cảm thấy anh ta hoàn toàn không quan tâm tới em.” Diệp Uyên không biết giải thích sao.

“Đủ rồi đấy, Diệp Uyên! Câu này nói một lần, hai lần tôi sẽ coi như anh ngứa miệng!” Lâm Yêu Yêu nhíu mày, quay người định đi.

Diệp Uyên giữ cô lại: “Ít nhất em cũng phải cho anh một cơ hội cạnh tranh công bằng chứ.”

“Buông tay!” Cô quay đầu, lạnh lùng hét về phía anh.

Diệp Uyên không buông, nhìn ánh mắt khi phẫn nộ của cô đẹp như một ngọn lửa, kìm lòng không được, anh kéo cô vào lòng. Lâm Yêu Yêu không hề khách khí, cúi xuống cắn mạnh vào cánh tay anh.

Diệp Uyên đau đớn, bất giác buông lỏng tay, Lâm Yêu Yêu nhân cơ hội đó đẩy anh ra, chạy thục mạng. Anh xoa cánh tay, vén tay áo lên chỉ nhìn một dấu răng rất sâu, bèn gượng cười, lắc đầu.

Tạm biệt trang trại đà điểu Highgate, Niên Bách Ngạn chở Tố Diệp xuyên qua dãy núi. Giữa đường họ còn dừng lại mấy lần, vì dọc đường tới Capetown mấy lần gặp phải tinh tinh.

Tinh tinh ở Nam Phi rất nhiều nơi đóng vai trò quan trọng. Chúng sẽ tiến hành chặn đường, gặp du khách đi qua sẽ xin xỏ. Ban đầu Tố Diệp còn rất hứng thú xuống xe cho bọn chúng ăn, còn chụp ảnh lưu niệm. Niên Bách Ngạn thì đã có kinh nghiệm, không đồng ý với hành vi tự tiện xuống xe của cô, dặn dò cô phải bảo
vệ cho tốt đồ đạc mang theo người.

Tố Diệp chỉ cảm thấy chúng rất thú vị nên chẳng nghe lời khuyên của Niên Bách Ngạn. Cho tới khi đã rải hết thức ăn, đám tinh tinh bắt đầu ồ ạt tấn công vào xe, còn cướp cả máy ảnh của Tố Diệp thì cô mới hiểu nỗi khổ tâm của anh. Anh phải lái xe đuổi theo bọn tinh tinh, còn phải mang hoa quả và quà vặt dụ dỗ thì mới lấy lại được máy ảnh.

Cho đến lúc này, nếu lại nhìn thấy con tinh tinh nào đáng yêu tới chặn đường, cô chỉ mở hé cửa, vứt đồ ăn cho chúng rồi bỏ đi.

Cứ như vậy, hai người cuối cùng đã tới được Cape Town, nơi bắt nguồn của Nam Phi, với sáu mươi lăm vạn người da màu và người da trắng, nơi đây cũng có sự phân hóa giàu nghèo sâu sắc như những đô thị khác trong cả nước. So với vẻ đẹp của Johannesburg, nơi đây giống một thành phố quốc tế hóa hơn. Ở Cape Town, hoàn cảnh sống của người da đen vẫn không được cải thiện. Định cư thường xuyên ở đây chủ yếu là người Hà Lan, ngôn ngữ sử dụng cũng đa phần là tiếng Hà Lan – Nam Phi.

Nhưng, Cape Town cũng rất đặc sắc, vì chủng tộc đa dạng nên các nền văn hóa, các phong cách âm nhạc cũng nhờ thế mà ra đời. Khi Niên Bách Ngạn lái xe đi vào địa phận Cape Town, ngoài cửa xe đang tổ chức một hoạt động kỷ niệm. Các loại trang phục rực rỡ làm nổi bật cả con đường, còn cả tiếng nhạc rộn ràng rất đặc biệt. Hầu hết những người tham gia hoạt động đều là người da trắng. Họ đang ca hát nhảy múa rất nhiệt tình, vui vẻ.

Xe vòng qua khu phố sầm uất, hướng về phía trung tâm thành phố. Tố Diệp lại nhìn thấy rất nhiều người da đen đang cầm cờ tuần hành, trông dáng vẻ cũng rất long trọng. Cô tò mò hỏi Niên Bách Ngạn có phải là tuần hành thị uy không. Niên Bách Ngạn phủ định, nói với cô đây là một hội nghị chính trị của người da đen. Từ sau khi chính quyền Nam Phi mới được thiết lập, Quốc hội bắt đầu cho phép người da đen tham gia vào bộ máy chính trị, thế nên họ sẽ tích cực lựa chọn ra một người có khả năng trong lòng mình. Nhưng trên thực tế, địa vị của người da đen vẫn chưa được nâng cao, vẫn có người thất học, vẫn có những công ty không tuyển dụng người da đen vào làm việc.

Tố Diệp nghe xong bất giác thở dài.

Xe dừng trước một tòa nhà mang phong cách đặc sắc của Hà Lan. Bella đã đứng đợi ở dưới từ rất sớm, thấy Niên Bách Ngạn xuống xe liền vui mừng chạy tới đón. Cô ta đang định nhận lấy túi tài liệu trong tay anh, Tố Diệp đã nhanh hơn một bước, khoác tay anh, đón lấy túi tài liệu của anh, giọng nói đặc sánh gần như đang làm nũng: “Anh yêu! Tối nay chúng ta ở lại đây sao?”

Bella vồ trượt, khó chịu nhìn theo bóng Tố Diệp, tức nghiến răng nghiến lợi.

Niên Bách Ngạn nhìn ra được bụng dạ của cô, khóe môi bất giác cong lên, cũng để mặc cho cô càn quấy. Khoảnh khắc này anh nguyện tin rằng cô yêu anh, ép bản thân mình không được nghĩ tới dáng vẻ của cô khi nằm trong lòng anh gọi tên Tưởng Bân tối qua nữa.

“Đây là trung tâm kim cương của Tinh Thạch tại Nam Phi. Tối nay chúng ta sẽ ở lại một căn hộ cách đây không xa.” Bước lên bậc thềm, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Anh dẫn em lên xem trước, lát nữa chúng ta sẽ tới trung tâm cắt mài.”

“Anh định để em phá hoại viên kim cương thô này thật sao? Anh nỡ chứ em còn chẳng nỡ.” Tố Diệp cầm lấy viên kim cương thô trên cổ, nét mặt âu lo. Người giám đốc ở Johannesburg quan tâm tới cổ của cô như vậy, càng khiến cô tin chắc rằng chiếc cổ của mình giờ vô cùng giá trị.

Niên Bách Ngạn không đồng tình với cô: “Nếu có thể đeo viên kim cương do chính tay mình cắt mài là một chuyện đáng tự hào. Rất nhiều người còn chẳng có được cơ hội này. Hơn nữa, đích thân anh sẽ dạy em từng bước một, yên tâm đi!”

“Em biết anh tốt nhất mà.” Cô cười ngọt ngào, áp mặt lên cánh tay anh. Hai người cùng đi vào thang máy.

Niên Bách Ngạn quay sang nhìn cô, thấy nét mặt rạng rỡ của cô cũng cảm thấy ấm áp trong lòng. Có một giây phút anh rất muốn hỏi cô rốt cuộc yêu mình bao nhiêu, hoặc là ôm cô vào lòng, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Nhưng vì Bella và các nhân viên khác đang đi theo nên anh đành nín nhịn.

Trung tâm kim cương của Tinh Thạch là nơi chủ yếu cung cấp các loại kim cương thô cho tổng bộ Tinh Thạch. Diện tích không lớn, chỉ chiếm cứ một trong các văn phòng. Tuy vậy muốn ra vào lại rất phức tạp, cần phải sàng lọc thân phận từng bước một. Tố Diệp đang đi tham quan, hết lần này tới lần khác bị chặn ở ngoài. Cuối cùng Niên Bách Ngạn phải lệnh cho Bella chuẩn bị tài liệu về con ngươi của Tố Diệp chuyển tới mật khẩu công ty. Tố Diệp nghe xong toát hết mồ hôi, vào công ty còn phải quét con ngươi đúng thật là không còn gì để nói. Bella sớm đã có hiềm khích với cô cuối cùng đã bắt được thời cơ, cô ta nhìn Tố Diệp như nhìn một người quê mùa: “Cô tưởng đây là cái chợ hay sao mà được ra vào tùy tiện? Bất kỳ viên kim cương nào ở đây cũng có thể phát sinh một cuộc tranh giành đẫm máu, không cẩn thận một chút sao được?”

Tố Diệp bĩu môi, nhìn theo bóng cô ta.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện