Sau khi xử lý xong vụ án, Tố Khải mệt mỏi lê người trở về phòng chống ma túy. Vừa đẩy cửa bước vào, anh liền phát hiện ra ánh mắt vô cùng mờ ám của những người xung quanh. Đang định lên tiếng hỏi thì ai nấy đều bụm miệng cười rồi người nào làm việc người ấy. Những hành động đó càng khiến anh cảm thấy khó hiểu. Anh nhìn chằm chằm vào một người cấp dưới, cậu ta hất cằm về phía phòng làm việc. Mặt Tố Khải đột nhiên biến sắc, sải bước đi vào.
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, rải một màu vàng rực lên mặt đất. Bóng dáng Diệp Lan cũng bao trùm trong quầng sáng ấy. Khi Tố Khải mở cửa bước vào, bỗng cảm thấy như nhìn thấy tiên nữ.
Cô đang quay lưng về phía anh, tưới nước cho chậu cây mới mua bên bệ cửa. Mặt trời nhuộm vàng mái tóc, những ngón tay cầm bình phun nước của cô cũng được soi rõ. Nghe thấy tiếng cửa mở, cô quay đầu lại, thấy Tố Khải đang nhìn mình cô bèn mỉm cười, tình yêu ngập tràn đáy mắt.
Tố Khải vừa thi hành nhiệm vụ quay về, vẫn còn mặc nguyên cảnh phục, đầu đội mũ cảnh sát, trông cao lớn và uy nghiêm, khiến Diệp Lan hồi hộp đến đỏ bừng mặt. Nhưng Tố Khải nhanh chóng thoát khỏi cảm giác u mê khi vừa nhìn cô, nhíu chặt mày: “Sao em lại tới nữa?”
“Em mang chậu cây mới tới.” Diệp Lan chẳng để tâm tới nét mặt dữ dằn của anh, cười ngọt ngào: “Chẳng phải em nói rồi sao. Chậu cây chết cũng không sợ, em sẽ mua cây mới bù vào.”
“Đủ rồi đấy, Diệp Lan!” Tố Khải lộ rõ vẻ bực bội: “Anh nói với em rồi, nụ hôn đó không có ý nghĩa gì hết. Anh và em không thể tới với nhau được.”
Gương mặt Diệp Lan dần dần trở nên buồn bã. Cô cụp mắt xuống, cúi đầu nghịch bình phun nước trong tay, cắn chặt môi. Tố Khải thấy vậy, trái tim bỗng thắt lại, đau đớn như bị ai đó bóp nát. Anh hắng giọng, nói nhẹ nhàng hơn ban nãy: “Thế nên… sau này đừng tới tìm anh nữa.”
Diệp Lan ngước mắt lên nhìn anh, nước mắt lưng tròng. Tố Khải có phần không đành lòng nhưng vẫn không tiến lên. Anh biết rõ, một khi bước tới anh sẽ không kìm chế được mà ôm cô vào lòng an ủi.
“Nếu anh thật sự không có chút cảm giác nào với em…” Giọng Diệp Lan cũng trở nên nghẹn ngào: “Vậy thì… tại sao anh còn yêu cầu mẹ em đừng để em kết hôn với tay Liễu Tranh đó?”
Tố Khải ngẩn người.
“Em biết mẹ em đã tới tìm anh, cũng có thể tưởng tượng ra bà đã nói với anh những gì.” Diệp Lan kìm nén nước mắt. Sau này cô mới biết chuyện đó, mẹ cũng không hề giấu giếm, còn nuối tiếc nói nếu Tố Khải không phải là cảnh sát không chừng mẹ sẽ đồng ý. Cuối cùng còn cho cô biết yêu cầu lúc đó Tố Khải đưa ra.
“Mẹ em nói không sai, anh đúng là không thể cho em điều gì.” Tố Khải cắn chặt răng: “Tóm gọn lại một câu là anh và em không môn đăng hộ đối. Em nên lấy một người đàn ông có sự nghiệp và cuộc sống đều ổn định, chứ không phải một cảnh sát chống ma túy đi mưa về gió, chưa biết ngày mai sống hay chết như anh.”
Câu nói ấy của Tố Khải với thẳng thắn vừa tàn nhẫn, lại khiến Diệp Lan đỏ mắt. Lần này sự phẫn nộ vượt qua cảm giác ấm ức, không cam tâm chiến thắng đau lòng, cô hét lên với Tố Khải: “Anh đâu phải là em, làm sao dám khẳng định em thích hợp lấy một người đàn ông có sự nghiệp và cuộc sống ổn định?”
Tố Khải nghẹn lời một lúc lâu, rồi mới thốt ra được một câu: “Tóm lại… chúng ta đừng liên lạc nữa.”
Diệp Lan tức chết vì thái độ của anh, chóp mũi lại cay cay, hàm răng sắp lún sâu vào môi cô mới đau đớn kìm chế cảm giác muốn khóc: “Được! Tố Khải! Là anh nói đấy nhé! Anh cảm thấy em không hợp lấy cảnh sát phải không? Em sẽ cho anh thấy có hợp hay không!” Dứt lời cô đặt mạnh bình phun nước lên bệ cửa, giật lấy chiếc túi xách trên bàn làm việc, vượt qua người Tố Khải định mở cửa ra.
Ngón tay vừa chạm tới nắm đấm cửa bèn bị Tố Khải kéo lại, cả người cô suýt nữa thì bay vào lòng anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh trân trân. Anh chau mày, nói với vẻ không vui: “Em định làm gì?”
“Anh không trân trọng em không có nghĩ là người khác cũng vậy. Bên ngoài nhiều cảnh sát nam như vậy, hơn nửa vẫn còn độc thân. Em không tin nhiều người như thế không có một ai thích em. Em sẽ cho anh thấy em có thể yêu cảnh sát hay không, có thể lấy cảnh sát hay không. Buông ra!” Tố Khải tức giận thật rồi, khi nói mắt không rời khỏi đôi mắt phía dưới chiếc mũ cảnh sát của người đàn ông. Hằn học nói xong mấy lời ấy, cô hất mạnh tay anh ra, mở cửa xông ra ngoài.
Tố Khải giơ tay nhưng vồ hụt, thấy bóng cô thoắt cái đã chạy ra khỏi cửa, nét mặt anh càng trở nên khó coi, anh lập tức đi theo. Những âm thanh ồn ào trong phòng làm việc đã thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp. Khi Diệp Lan chạy ra khỏi phòng, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau. Cô thở hổn hển, dừng bước, đảo mắt nhìn quanh một lượt, đang định lên tiếng thì Tố Khải đã đuổi kịp, kéo cô về bên cạnh mình, thấp giọng nạt: “Đừng đùa nữa được không?”
“Ai đùa với anh?” Diệp Lan nổi nóng, quắc mắt với anh.
Tố Khải nhất thời mất bình tĩnh, khuôn mặt lạnh như trăng tháng Chạp, giọng nói vang lên bên tai cũng ngập tràn u ám: “Ngoài việc giở cái tính tiểu thư ra em còn biết làm gì nữa! Muốn đi tìm bạn trai phải không, tùy em! Em thích kiếm người nào thì kiếm đi!”
Giọng khi thốt lên những lời vô tình đó, Tố Khải lạnh lùng quay đi.
Diệp Lan đỏ bừng mặt, cuộn chặt tay lại thành nắm đấm. Một giây trước khi anh bước vào phòng làm việc, cô hít sâu, hét thật to dưới ánh mắt của tất cả mọi người: “Em còn có thể thích anh!”
Bờ vai Tố Khải khựng lại.
Các đồng nghiệp xem trò náo nhiệt xung quanh cũng sững sờ.
Chỉ còn tiếng hét lanh lảnh của Diệp Lan, tiếp tục hướng về phía bóng lưng người đàn ông: “Tố Khải! Em cứ thích anh đấy! Chỉ thích anh thôi! Chỉ mình anh thôi!”
Tất cả mọi người đều bất động như bị vứt vào lò phản ứng hạt nhân, từ ngỡ ngàng cho tới kinh ngạc, không ai có thể rời mắt khỏi hai người họ. Tố Khải bỗng quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Diệp Lan anh cũng bàng hoàng. Anh đi về phía cô, kéo cô trở lại phòng làm việc.
Cánh cửa bị đóng mạnh lại, không khó nhận ra sự giận dữ của Tố Khải qua lồng ngực phập phồng. Nhưng khi anh vừa sập cửa vào, đang chuẩn bị quở trách việc làm hoang đường của Diệp Lan ngay chốn đông người thì cô bỗng nhào vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, áp mặt lên bộ cảnh phục oai phong, cứng rắn ấy, nước mắt cũng lã chã rơi: “Đừng đẩy em ra, Tố Khải! Vừa rồi em không liều lĩnh đâu, những lời em nói đều là sự thật. Chúng ta nói chuyện vui vẻ không được sao? Em không tin anh không có một chút tình cảm nào với em.”
Tố Khải cúi đầu, phản chiếu trong mắt anh là đôi mắt long lanh của cô, hàng mi dài ươn ướt. Ngực áo anh cũng đã ướt đẫm, nhất thời hai tay cũng đờ đẫn, không nhẫn tâm đẩy cô ra, đành để mặc cô nức nở trong lòng mình. Một lúc lâu sau, khi cô chỉ còn thút thít, anh mới nhẹ nhàng kéo cô ra, nhìn cô khó xử: “Rốt cuộc em thích anh điều gì chứ?” Anh không còn là cậu sinh viên mới tốt nghiệp đại học. Dù là với xã hội hay với tình yêu anh cũng đã qua cái tuổi ngây thơ, mơ hồ. Anh từng nhìn thấy sự tàn độc nhất của con người, nhìn thấy vô số những bi kịch và những vụ thảm án nảy sinh vì lòng tham
không đáy của con người. Anh biết trên đời này có bao nhiêu điều nuối tiếc và bi thương, có bao nhiêu hiện thực đen tối mà anh chỉ có thể giương mắt nhìn nó xảy ra hằng ngày hằng giờ mà lực bất tòng tâm. Anh cũng đã từng có bạn gái. Mới đó thôi, người con gái đó còn thề sắt son sẽ bên anh trọn đời, nhưng cuối cùng vẫn vì kiêng dè công việc của anh mà đề nghị chia tay.
Anh nhận thức rõ bản thân mình, biết thứ gì mình có thể giành lấy, thứ gì mình không thể không từ bỏ.
Ví dụ như tình yêu.
Vì tình yêu không phải là thứ anh cứ nỗ lực phấn đấu là sẽ thực sự có được. Diệp Lan, cô gái đã vô tình chen ngang vào cuộc đời anh, một cô gái đang sống trong những năm tháng tươi đẹp nhất, anh thật sự không hiểu rốt cuộc cô thích anh vì điều gì.
Diệp Lan nhìn thẳng vào mắt anh, nơi khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt, thủ thỉ: “Em không biết tại sao lại thích anh, nhưng em rất muốn rất muốn được ở bên cạnh anh.”
Tố Khải nhìn cô, một nỗi đau len lỏi trong lòng. Cuối cùng anh thở dài, dang tay ôm cô vào lòng.
Cape Town, Nam Phi.
Sau khi Tố Diệp rời khỏi cửa hàng kim cương, Xương Đồ vẫn ngồi nguyên trước bàn, thưởng thức trà mà không vội về nhà ngay. Ngay sau đó, nhân viên cửa hàng gõ cửa đi vào, thấy Xương Đồ vẫn ngồi đó như đang suy nghĩ chuyện gì, cô ta cũng không rời đi ngay mà ngồi xuống trước mặt ông ta, do dự hỏi một câu: “Cậu! Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Người làm thuê trong cửa hàng này trước nay vẫn là người thân của Xương Đồ, nhưng từ sau khi vợ gặp nạn, ông ta bèn cho họ nghỉ việc, trước mặt chỉ giữ lại một cô cháu gái trông nom cửa hàng. Tuy thế, Xương Đồ không bao giờ xưng hô với bên ngoài đây là cháu mình. Người thân của ông ta không nhiều, đây coi như cũng là một cách an toàn để bảo vệ họ.
Xương Đồ đưa cho cháu một tách trà, trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Cậu đang nghĩ… ngày mai liệu Niên Bách Ngạn có thể xuất hiện trong buổi đấu thầu được không.”
“Vậy cậu có hy vọng anh ta xuất hiện không?” Cô cháu gái uống một hớp trà rồi hỏi.
Gương mặt Xương Đồ bất ngờ co rụt lại, ông ta đặt tách trà xuống: “Nếu là vì chúng ta, đương nhiên cậu mong anh ta xuất hiện.”
“Nếu?” Cô ta bắt được từ nhạy cảm trong câu nói của Xương Đồ: “Ngữ khí của cậu có vẻ như không dám khẳng định.”
“Dù sao thì trong buổi đấu thầu ngày mai cũng không phải những kẻ tầm thường.”
Cô ta nhún vai: “Nhưng chuyện đó có liên quan gì tới việc chúng ta muốn hoàn thành đâu, thế nên anh ta sống hay chết cũng chẳng quan hệ tới chúng ta.”
Xương Đồ nghe mãi rồi mới gật đầu, lẩm bẩm: “Phải… Đâu có liên quan…”
“Cháu cũng hy vọng Niên Bách Ngạn có thể xuất hiện. Chỉ cần qua ngày mai là chúng ta có thể về nước rồi, sẽ không phải ngày ngày ở lại đây sống một cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này nữa.” Cô ta cảm thán.
Xương Đồ cúi đầu nhìn lá trà nổi lềnh bềnh trong cốc, ánh mắt dần thẫm lại: “Nếu anh ta có thể xuất hiện thì nhất định sẽ xuất hiện. Trừ phi… anh ta không muốn có được viên kim cương ấy nữa.”
50km về phía Nam Cape Town, trong một công trường xây dựng cũ nát.
Vì trong nhà kho không có ánh sáng, thế nên Niên Bách Ngạn không thể dựa vào đó để đoán định thời gian. Chỉ có thể dựa vào tiếng kim giây đồng hồ để tính toán đại khái. Từ lúc anh bị bắt cóc cho tới giờ có lẽ đã khoảng năm tiếng đồng hồ. Trong nhà kho rất yên tĩnh, mấy kẻ trông giữ đều ở bên ngoài, thi thoảng vẫn nghe được tiếng bước chân và tiếng bọn chúng trao đổi.
Nhưng nửa tiếng đồng hồ trước, tất cả mọi động tĩnh ngoài cửa bỗng im bặt.
Niên Bách Ngạn không còn thời gian suy đoán xem đã xảy ra chuyện gì. Anh dựa thẳng lưng ra sau ghế, cố gắng đưa cổ tay sát lại gần vị trí chân ghế, dùng toàn bộ sức lực, lợi dụng góc cạnh để làm đứt dây thừng. Cho dù chỉ có thể làm dây thừng mòn đi một chút thì khoảng cách giữa hai tay sẽ lớn hơn, thuận lợi cho việc chạy trốn tiếp theo.
Có tiếng bước chân lại gần nhà kho.
Niên Bách Ngạn lập tức dừng lại. Một giây sau có người đẩy cửa đi vào, anh có thể cảm nhận được hắn ta không có thiện chí. Người đó vào trong nhà kho, không nói với Niên Bách Ngạn nửa lời, càng khiến Niên Bách Ngạn không thể phán đoán được chút thông tin nào. Đang suy nghĩ bỗng có một vật cứng dí lên trán anh.
Niên Bách Ngạn nhíu chặt mày, đó là một khẩu súng!
Bên ngoài cửa lại có tiếng bước chân vang lên, Niên Bách Ngạn nghe ra là mấy người nãy giờ vẫn canh chừng anh, bình thản nói: “Anh và bọn chúng không cùng một nhóm!” Những kẻ bắt cóc anh chỉ muốn kéo dài thời gian, nếu muốn lấy mạng anh thì đã chẳng dây dưa tới tận bây giờ. Nhưng người này vừa vào đã giương súng nhằm bắn anh, xem ra là muốn lấy mạng ngay lập tức. Mấy người canh gác lại ở ngoài cửa, thì chắc chắn kẻ này không cùng một giuộc với bọn chúng, nhưng nhất định là có quen biết.
Kẻ cầm súng cười khẩy: “Mày thông minh như vậy, được xử mày coi như tao cũng làm được chút chuyện đáng tự hào.”
Sắc mặt Niên Bách Ngạn vẫn không hề run sợ, nhưng hai tay bị trói đằng sau thì cố gắng thoát khỏi dây thừng trong thời gian nhanh nhất. Kẻ mới tới chỉ khẽ cười, dí súng vào đúng thái dương anh, khi ngón tay định bóp cò thì bỗng nghe thấy hắn kêu lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất.
Mọi việc xảy ra quá nhanh chóng, đến nỗi Niên Bách Ngạn cũng phải kinh ngạc.
Trong không khí còn vảng vất mùi thuốc súng nhạt nhòa, nhưng không thoát được mũi anh. Có người đã dùng súng vô thanh. Đang suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng kêu thảm thiết. Nhưng chỉ một giây sau đã yên lặng trở lại.
Lần này là yên lặng thực sự, đến Niên Bách Ngạn cũng cảm nhận được sự nguy hiểm xoay quanh mình đã tan đi.
Có người bước tới gỡ khăn che mắt anh ra, theo sau đó là một tiếng cười chế giễu quen thuộc: “Anh Niên tiếng tăm lẫy lừng hóa ra khi gặp nguy hiểm cũng chỉ đến vậy mà thôi.”
Niên Bách Ngạn ngẩng lên, đập vào mắt anh là đôi mắt sắc lạnh của Kỷ Đông Nham. Lông mày anh chợt dãn ra, ánh sáng nơi đáy mắt cũng tắt dần, lãnh đạm nói: “So với những kẻ này… đối với tôi mà nói cậu Kỷ đây mới thực sự là kẻ nguy hiểm nhất.”