Tình yêu chẳng qua chỉ là một kiểu hình thức. Là sự cảm động được tích tụ từng chút một qua những năm tháng bình yên. Là bao tình cảm nồng nàn, khắc cốt ghi tâm mỗi ngày lại thêm sâu sắc. Nhưng Tố Diệp cảm thấy, tình yêu của cô và Niên Bách Ngạn thì khác. Họ không dám cầu mong một tình yêu oanh liệt. Điều bọn họ có thể làm là mỗi lần thất lạc là một lần tìm lại nhau.
Mỗi một lần quay lưng bước đi là một lần đau đến xé nát tim gan. Một một lần khó nhọc kiếm tìm là một lần nôn nóng, sốt ruột. Cô và anh chia tay trong ngày thu Bắc Kinh, rồi trùng phùng tại cổ trấn ngàn năm, giữa một con đường đá dài dằng dặc. Lúc đó, anh ở đường Nam, cô ở đường Bắc, cô đứng im bất động, anh vững vàng bước tới.
Ngày mưa với hương hoa tuyết cầu, cô và anh lại một lần nữa đi ngược hướng nhau. Cô bất chấp mưa gió bão bùng, cố gắng tìm anh. Cô kiếm tới kiếm lui, chân tay luống cuống. Chưa bao giờ cô có một suy nghĩ mãnh liệt rằng phải tìm được một người đến thế. Cô tưởng anh đi mất rồi, nhưng anh lại cầm ô đứng trước mặt cô, để cô biết rằng một người thành công như anh cũng có lúc biết sợ hãi.
Còn bây giờ cô lại đang đi tìm.
Nhưng nỗi sợ của lần này còn hơn cả lần trước, hơn cả sự bối rối ở trấn Thiên Đăng. Anh xuất hiện mà không gặp cô, âm thầm làm mọi việc cho rồi lại lựa chọn quay người bỏ đi. Cô sợ, một cảm giác sợ hãi sâu sắc, rằng lần này cô sẽ đánh mất hẳn.
Vì e là một người chủ động như anh rồi cũng có lúc muốn rút lui.
Cô không thể tưởng tượng những tháng ngày tương lai nếu không có anh sẽ thế nào.
Cô càng sợ lần xa cách này sẽ là mãi mãi. Sợ rằng dù trong những năm tháng còn lại của cuộc đời họ có gặp lại cũng chỉ đi lướt qua nhau như hai người xa lạ.
Tố Diệp không dám nghĩ nhiều, càng không dám dùng kiểu chia ly gặp lại đó để định nghĩa quan hệ của cô và Niên Bách Ngạn, vì chỉ lo, nói đại mà trúng.
Cô xông vào thang máy. Khi ngón tay run rẩy ấn vào nút để đi xuống, tia hy vọng và sự lo lắng trong lòng quyện vào nhau đốt cháy trái tim cô. Các mạch máu dường như cũng nhanh chóng ngưng tụ, tay chân lạnh ngắt. Cánh cửa thang máy phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của cô, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch. Cô chẳng còn hơi sức đâu quan tâm tới “dung nhan” của mình nữa, chỉ mải ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào những con số không ngừng nhảy nhót, rồi bỗng tự oán trách mình, cớ gì lại chọn cái phòng tổng thống ở tít tầng cao nhất?
Giờ này những người đi thang máy không nhiều, nhưng hầu như tầng nào cũng có người ấn vào. Mỗi một người vào thang máy đều bị bộ dạng lộn xộn của Tố Diệp dọa cho hết hồn. Ai nấy đều quay đầu nhìn cô. Tố Diệp chẳng màng tới những ánh mắt ấy, cô siết hai tay lại, mím chặt môi, lẩm bẩm trong lòng: Nhanh lên… Nhanh một chút…
Cô chưa bao giờ cảm thấy thang máy lại chậm đến thế.
Khi thang máy một lần nữa dừng lại ở tầng thứ năm, Tố Diệp cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa. Cô lao ra ngoài nhanh như tên bắn. Có người từ trong thang máy ngó đầu ra nhìn với ánh mắt tò mò, thì thấy cô đã chạy vào cầu thang thoát hiểm.
Cầu thang rất yên tĩnh, mỗi một bậc thang đều được lau rất sạch sẽ. Nền đá hoa bóng loáng dưới ánh đèn vàng gần như soi rõ thần sắc cuống quýt của cô. Cô nắm chặt tay vịn, chạy nhanh xuống cầu thang, chỉ hận mình không có cánh để bay ngay xuống. Chỉ có điều, không biết là vì quá hoảng sợ hay vì quá gấp gáp, khi bước xuống bậc thang cuối cùng, cô trượt chân một cái. Cả người không cẩn thận ngã nhào xuống đất. Cạnh của tay vịn xuyên qua lớp vải đâm vào cô, đầu gối cũng đập xuống sàn đá. Nỗi đau bứt rứt từ đầu gối lan ra khắp cơ thể, tới tận xương sống. Tố Diệp khó thở, hớp một ngụm khí hạnh, đau đến nỗi suýt nữa thì đứt hơi.
Sống mũi cô cay cay, nước mắt lưng tròng, mồ hôi chảy ròng ròng xuống má. Cô cắn chặt răng, kìm nén đau đớn, bò dậy, khập khiễng lết từng bước một tới cửa cầu thang.
Đại sảnh vẫn nguy nga lộng lẫy như thế. Đi qua đi lại toàn là những người thành công với áo vest giày da bóng lộn. Khi Tố Diệp bước ra khỏi cầu thang, khung cảnh tao nhã, kiểu cách trước mắt càng làm tôn lên dáng vẻ bừa bộn nhốn nháo của cô lúc này.
Có một quầng sáng gay gắt rọi tới, là ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ thủy tinh mật độ cao được thiết kế bốn phía xung quanh đại sảnh khách sạn. Những tia nắng rực rỡ hòa lẫn với ánh đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, khiến cảnh tượng trước mắt như đang dát vàng. Lúc Tố Diệp đi vào đại sảnh, cô nhất thời chưa thích được với luồng ánh sáng mạnh ấy, vô thức giơ tay lên che mắt, cũng đồng thời nghe thấy những tiếng thốt lên kinh ngạc của mọi người xung quanh.
Không cần người khác nhắc nhở cô cũng tự biết bản thân mình giờ phút này thảm hại, suy sụp đến mức nào.
Buông tay xuống, ánh mắt cô bắt đầu quét khắp không gian rộng lớn, hoang mang và hồi hộp. Cô sợ sẽ không nhìn thấy bóng dáng cao lớn mà mình ngày đêm mong nhớ đó. Cô sợ hãi, sợ hãi vô cùng!
Nhưng ngay sau đó, khi lướt qua chậu cây ở góc Đông Nam của đại sảnh, cô bỗng run lên. Cô chỉ cảm thấy mọi nỗi đau khắp người bỗng chốc tan biến đi đâu hết. Ở nơi đó tập trung quá nhiều ánh sáng, vì ở đó có một bóng hình thân thuộc đến nỗi khiến cô rơi nước mắt.
Xa xa, anh quay lưng về phía cô. Cả một không gian rộng lớn là thế, trong bao người qua lại, chỉ mình anh là đứng im. Chiếc áo măng tô màu cafe đậm kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng được cắt may gọn gàng cùng chiếc quần Âu màu chì, trông rất giản dị nhưng lại hấp dẫn ánh nhìn của người khác, vô cùng đặc biệt, vô cùng nổi bật.
Bên cạnh anh còn có một người khác, từ cách ăn mặc có thể nhận ra là quản lý cấp cao của khách sạn. Ngoài ra còn có vị giám đốc gấu trúc mà Tố Diệp đã từng gặp. Họ đang nói chuyện. Vị quản lý đó trông rất lễ phép. Còn anh đang nghe ông ta nói, gương mặt anh tuấn dường như không thay đổi chút cảm xúc nào, vẫn lãnh đạm và xa cách như mọi khi.
Có lẽ vì có quá nhiều nguồn sáng chiếu lên người anh, nếu không tại sao Tố Diệp lại cảm thấy đến chiếc áo sơ mi của anh cũng lóa mắt như vậy? Niên Bách Ngạn, tạm thời không nói tới giá trị của anh, chỉ riêng điều kiện ngoại hình cũng đủ chói mắt rồi. Anh đang ở độ tuổi hấp dẫn nhất của đàn ông. Anh cao lớn tuấn tú, thành thục ổn trọng, đủ khiến các cô gái khác ngoài Tố Diệp ra cũng phải dừng lại ngắm nhìn.
Không biết người quản lý cấp cao đó đang nói gì, anh bỗng khẽ nhíu mày, bờ môi mấp máy, hình như định lên tiếng. Thế là ông ta vội vàng gật đầu.Vị giám đốc gấu trúc bên cạnh cũng cất lời. Không biết vì ngoại hình của ông ấy quá dễ thương hay vì ông ấy đã nói điều gì khiến Niên Bách Ngạn vui. Tóm lại gương mặt anh đã thoải mái hơn. Anh khẽ mỉm cười rồi nói tiếp.
Vì cách nhau một quãng, Tố Diệp không biết họ đang nói chuyện gì. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bờ môi anh cong lên, những giọt nước mắt khó khăn mới kìm nén được bất ngờ trào dâng, làm mờ bóng hình anh. Cô chỉ còn thấy trước mặt là một khoảng trắng xóa. Cô bèn ra sức chớp mắt, dùng mọi khả năng có thể để nhìn rõ anh. Vì cô sợ những điều hư ảo quá chân thực như thế này, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ trong một đêm nhung nhớ, sợ bóng hình trước mắt rồi sẽ tan biến.
Nhưng cho dù là mơ, cô cũng có quyền theo đuổi, đúng không?
Nếu thật sự chỉ mơ thì cứ làm bừa một lần cũng có sao đâu?
Nghĩ như vậy, Tố Diệp mặc kệ mọi thứ, lao tới phía trước, dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ và khách hàng
xung quanh. Cô như một con ngựa hoang đứt cương, phi như bay về phía anh.
Niên Bách Ngạn đang nói chuyện với giám đốc khách sạn, khẽ liếc mắt bỗng nhận thấy có điều gì khác thường. Anh vừa quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy một “thứ” gì trắng toát bổ nhào về phía anh. Anh còn đang hoảng hốt, “thứ” đó đã đâm sầm vào lòng anh, eo anh bất ngờ bị hai cánh tay ôm chặt.
Hai vị giám đốc bên cạnh cũng giật thót, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là có kẻ điên xông vào khách sạn quấy nhiễu khách quý của họ. Ông ta đang định gọi bảo vệ bỗng thấy Niên Bách Ngạn giơ tay ra hiệu ông ta dừng lại. Những người xung quanh cũng dừng bước, đứng nhìn cảnh tượng kinh động khi một người đàn ông điển trai bị một vật thể không xác định rũ rượi bù xù ôm choàng lấy.
Hai cánh tay còn đờ đẫn giơ trên không của Niên Bách Ngạn rất nhanh có phản ứng. Anh chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì mềm mại, cúi đầu nhìn xuống. Là một gương mặt tèm lem nước mắt dưới mái tóc dài. Anh đang định giơ tay kéo cô ra, cô đã vội vã lên tiếng, nức nở sụt sùi: “Bách Ngạn! Anh đừng đi, đừng rời xa em. Tại em không tốt, em không nên bỏ đi một mình. Em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ rất nhớ…”
Nhìn kiểu gì cũng thấy giống một cảnh tượng xảy ra theo lôgíc thông thường. Trong mắt mọi người, Tố Diệp bỗng trở thành một kẻ dùng khổ nhục kế bám lấy Niên Bách Ngạn, một con chim sẻ muốn bay lên thành phượng hoàng.
Ít nhất thì những ai không hiểu sự tình nhìn thấy cảnh này ắt sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng, họ hoàn toàn không ngờ người đàn ông trông có vẻ hờ hững khó tính này, sau khi nghe thấy mấy lời đó, ánh mắt bỗng dịu dàng đi rất nhiều, nụ cười mỉm cũng đã thay thế sự nghiêm nghị lúc trước.
Anh đứng yên ở đó, để mặc cho cô ôm mình, cũng mặc cho nước mắt và nước mũi của cô dính hết lên áo sơ mi của anh, anh chỉ yên lặng cúi đầu nhìn cô như thế. Còn Tố Diệp, hoàn toàn không ngẩng lên nhìn biểu cảm lúc này của Niên Bách Ngạn. Cô chỉ khăng khăng ôm chặt lấy anh, ngón tay bám chặt vào áo sơ mi của anh, như một người chết đuối vớ được một bè gỗ an toàn. Nhiệt độ cơ thể anh, mùi hương quen thuộc của anh khiến tình cảm trong lòng cô phút chốc sụp đổ, nước mắt cũng rơi không thể kìm lại.
Không phải cô không biết mình thảm hại đến mức nào. Nhất là giữa nơi công cộng thế này, hành vi của cô nhất định giống hệt một người phụ nữ thất tình mất hết lý trí, đang đau khổ cầu xin người đàn ông mình yêu. Cô là một bác sỹ tâm lý. Không biết đã bao nhiêu lần cô khuyên khách hàng của mình rằng: Con người, nhất là phụ nữ, bất luận trong hoàn cảnh nào cũng không thể từ bỏ sự cao quý của bản thân mình. Vì có những lúc, sự cao quý sẽ trở thành một lớp màu bảo vệ cho bạn, khi càng rơi vào những hoàn cảnh khốc liệt thì nó càng có thể giữ trọn lòng tự trọng vốn đã rất rẻ mạt của bạn.
Nhưng giờ cô mới biết tình yêu chính là một con yêu tinh giày vò con người ta. Nó sẽ bóp nát sự cao quý của bạn, dẫm đạp lên sự kiêu hãnh của bạn, sẽ khiến bạn khi đối mặt với sự bất an, lo lắng hoàn toàn đánh mất lý trí, bỏ rơi tôn nghiêm.
Cô đánh mất rồi…
Vì cô khao khát có được anh.
Cũng vì anh là người đàn ông xứng đáng để cô làm vậy.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ lên tiếng, giọng nói mang theo bao kiềm chế vang lên trên đầu cô: “Diệp Diệp…”
Anh chỉ khẽ gọi tên cô cũng khiến trái tim cô ấm áp, thế là nước mắt càng ào ạt như thác lũ. Vị giám đốc khách sạn đứng bên cạnh thật sự không thể nhìn nổi nữa. Những người xung quanh đã bắt đầu thì thầm to nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ. Ông ta bèn bước tới, do dự nói: “Anh Niên! Anh xem ở nơi đông người thế này…”
Lời nói nửa vời của vị giám đốc như một lời cảnh tỉnh, đánh thức tâm trạng ấm ức mơ màng của Tố Diệp. Lúc này cô mới ý thức được mình vô lý đến thế nào. Cô nín khóc, ngước mắt nhìn Niên Bách Ngạn với vẻ sợ sệt.
Niên Bách Ngạn không để ý tới lời nói của vị giám đốc mà chỉ nhìn xuống gương mặt nhỏ xíu, như hoa lê ướt mưa này. Nhưng sau khi nhìn cô từ trên xuống dưới, anh chợt chau mày. Ánh mắt anh lập tức trở về vẻ hà khắc thường ngày, thậm chí còn có chút không vui.
Tố Diệp vô thức buông hai tay anh ra. Cô cúi gằm xuống, xấu hổ, hai tay lại nắm chặt lấy nhau. Cô cũng không dám nhìn mặt anh nữa, chỉ biết nhắm tịt mắt lại. Nếu có thể, cô chỉ mong có một cái lỗ để mình chui xuống cho rồi.
Sao cô có thể sơ ý đến mức này?
Đúng như vị giám đốc kia nói. Đây là chốn đông người, cũng là nơi công cộng. Cho dù cô bỏ hết tất cả lòng tự trọng, nhưng còn anh thì sao? Khi cô áo quần xộc xệch, nước mắt nước mũi tùm lum gào khóc ôm lấy anh, người ta sẽ nhìn anh thế nào? Nếu họ chỉ cho rằng mình cô đa tình thì không sao, chỉ lo anh cũng sẽ bị trách móc.
Tố Diệp chỉ mong thời gian quay ngược lại. Nếu thật sự được như vậy, cô tình nguyện đứng ở chân cầu thang nhìn anh từ xa, ngắm nhìn dáng vẻ điềm nhiên của anh, mặc cho anh chìm trong ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao người phụ nữ khác. Chứ không phải như bây giờ, bị vẻ thê thảm, khổ không để đâu cho hết của cô bôi nhọ.
Anh giận rồi phải không?
Nếu không sao lại im lặng như thế?
Đúng rồi, anh giận là phải. Cô quá tùy tiện và bừa bãi rồi.
Sau khi gọi tên cô, anh không nói thêm gì nữa, chỉ mím môi nhíu mày nhìn Tố Diệp trước mặt.
Cô nhợt nhạt đến kinh người, nhất là khi mái tóc đen rủ xuống. Gương mặt vốn dĩ xinh đẹp, lanh lợi đó giờ cắt không còn hột máu. Cô hoang mang sợ sệt đứng trước mặt anh, quần áo cũng trắng toát, những ngón tay mảnh khảnh siết chặt vào nhau.
Thậm chí đến dép cô còn không đi!
Cứ thế chân trần chạy tới trước mặt anh, dẫm lên nền đá hoa lạnh ngắt. Không cần nói cũng biết, chân cô chắc chắn đã lạnh đến tê dại rồi.
Cô e dè ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mặt giận dữ đó của anh, trái tim bỗng hoảng hốt. Cô run rẩy gọi: “Bách Ngạn…”
Niên Bách Ngạn cảm thấy mình như lại nhận thêm một phát đạn. Lần này không phải ở sau lưng mà ngay chính giữa ngực, trúng tim! Anh không nói nhiều, cởi ngay áo khoác ra, choàng vào người cô, không hề quan tâm tới ánh mắt khác thường của những người xung quanh, bế ngang người cô lên.
“Giám đốc Lưu! Về chuyện bồi thường chúng ta sẽ bàn bạc sau.” Anh cảm thấy vô cùng có lỗi, cố gắng kìm nén tâm trạng cồn cào trong lòng, đáp lại một câu rồi bế Tố Diệp đi về phía thang máy.