Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Anh Là Niên Bách Ngạn Hay Tưởng Bân?


trước sau

“Tiểu yêu tinh!” Niên Bách Ngạn khẽ cười. Vì bữa sáng còn chưa làm xong, anh đành phải tạm thời quay lại, tiếp tục tập trung bận rộn.

Tố Diệp bước tới trước, ôm lấy anh từ phía sau, dính sát vào người anh như một đứa bé. Mặt cô áp vào lưng anh, mái tóc dài buông thõng. Chìm trong ánh nắng ngày mới, nó tựa như một lớp vải gấm thượng đẳng.

“Anh đang chuẩn bị món gì ăn sáng vậy?” Cô cảm thấy người đàn ông này đúng là yêu nghiệt, bất luận là khi nghiêm túc hay lúc dịu dàng đều khiến con tim người ta đập thình thịch. Cô cảm động việc anh xuống bếp sáng sớm, cuộc sống gia đình này là ước mơ cô luôn hướng tới.

Niên Bách Ngạn vừa luôn chân luôn tay vừa đáp: “Mỳ!”

“Mỳ?” Tố Diệp kinh ngạc, cô thò đầu ra từ dưới nách anh, nhíu mày: “Em ghét nhất là ăn mỳ.”

Niên Bách Ngạn quay người, véo mũi cô, giọng điệu như một người bố nghiêm khắc: “Ghét cũng phải ăn. Có những lúc em ăn uống quá kén chọn, thói quen này không tốt.”

“Nhưng em không thích ăn mỳ đã hai mươi tám năm rồi.” Tố Diệp nhấn mạnh.

“Cuộc đời sau này không chỉ có hai mươi tám năm. Anh từ từ thay đổi thói xấu này của em vẫn được.” Niên Bách Ngạn hững hờ đáp.

Tố Diệp vừa nghe, tim đã lại trở nên thiếu ý thức, mặt cô đỏ bừng: “Không ngon là em không ăn đâu đấy!”

“Yên tâm! Em nhất định sẽ thích mỳ anh làm.” Niên Bách Ngạn cúi xuống hôn lên trán cô, rồi quay lại tiếp tục nấu nướng.

Cô mím môi, lại treo mình lên người anh: “Anh tốt thật!”

Sáng sớm đã có một cô gái cứ cọ qua sát lại lưng mình, bảo tim anh không đập dồn dập mới lạ, anh bèn cười: “Thấy anh tốt thì ra bàn, ngoan ngoãn ngồi đợi, đừng gây rối!”

“Em gây rối khi nào?” Cô kháng nghị.

Niên Bách Ngạn nghiêng mặt liếc nhìn cô một cái, mỉm cười: “Mới sáng ngày ra đã ăn mặc thế này lượn qua lượn lại trước mặt anh, có phải muốn anh ăn em trước cho đỡ đói không?”

Lúc này Tố Diệp mới hiểu hàm ý của từ “gây rối” mà anh nói. Cô buông tay, phát nhẹ lên vai anh: “Đồ háo sắc!”

Cô suýt nữa thì quên mất trước giờ dục vọng vào buổi sáng của anh rất mãnh liệt.

“Ai bảo anh không để em về nhà lấy quần áo.” Tuy là phản bác nhưng cô vẫn đứng cách xa anh một bước.

Bây giờ cô không dám ngang nhiên trêu ghẹo anh như trước nữa. Trước đây sở dĩ cô bạo dạn đến vậy là vì hai người họ chưa hề xảy ra chuyện gì. Nhưng giờ đã khác. Niên Bách Ngạn như một con sói đã được thử thịt tươi, nếm được táo ngọt, phá bỏ mọi cấm kỵ. Anh sẽ không kiêng dè nữa. Nếu anh muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể đè ra cô làm một bữa ngon lành.

Niên Bách Ngạn thấy cô lùi ra sau, bờ môi thấp thoáng một nụ cười: Yêu tinh nhỏ biết điều rồi!

“Đợi anh, lát nữa là xong thôi.” Anh quay đầu, dịu dàng nói.

Tố Diệp bèn ngoan ngoãn ra phòng ăn ngồi đợi. Nhưng khi đi tới cửa phòng bếp, cô vô thức quay đầu lại. Dáng hình cao to vẫn chìm dưới nắng. Cái bóng ung dung cùng câu nói “đợi anh” đó của anh không hiểu sao bất giác trùng khít lên một khung cảnh nào đó trong đầu cô.

Cũng có một cảnh tượng y hệt như thế này. Cũng có một người đàn ông đứng trong ánh nắng ấm áp, chuẩn bị bữa sáng cho cô, cũng trong một không gian yên bình tĩnh lặng như vậy.

Là Tưởng Bân!

Cô biết rõ người trong đầu mình đang nghĩ đến là Tưởng Bân!

Nhưng mà…

Tố Diệp lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Niên Bách Ngạn, nhất thời mê hoặc. Bóng anh và bóng Tưởng Bân chồng khít lên nhau. Cô bắt đầu không phân biệt được người trước mắt là Niên Bách Ngạn hay Tưởng Bân nữa, cũng như không thể phân biệt được đây là thực hay mơ nữa.

Cô lắc đầu thật mạnh, muốn xua tan đi hai cái bóng chồng khít đó. Giọng nói quan tâm của Niên Bách Ngạn vang lên: “Em sao vậy?”

“Không có gì…” Tố Diệp vội vàng mỉm cười, quay người đi ra khỏi bếp.

Ngồi bên bàn ăn, cô chợt chìm vào một sự hoảng sợ vô cớ. Cô luôn cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì đó, là một số chuyện xảy ra giữa cô và Tưởng Bân. Giống như cảnh tượng bất ngờ lướt qua não bộ ban nãy vậy, trước đây chưa hề xuất hiện, đến mức khiến cô cảm thấy tất cả đều chưa từng xảy ra. Nhưng chính vào lúc nãy, cô bắt đầu nhớ được chính xác Tưởng Bân đã từng làm đồ ăn sáng cho cô, cũng trong một buổi sáng tinh mơ thế này…

Tố Diệp chìm đắm trong sự lo lắng và khủng hoảng sâu sắc.

Nếu cảnh tượng ấy đúng là quá khứ của cô và Tưởng Bân, vậy thì, quan hệ giữa cô và anh ấy thật sự chỉ đơn giản vậy thôi sao? Hay là, kỳ thực hai người đã phát triển tới một mức độ thân thiết nào đó, chỉ là cô quên mất?

Bao lâu nay cô đã không còn nhớ lại những chuyện về Tưởng Bân nữa. Vì anh ấy đột ngột xuất hiện trong đời cô rồi lại hoàn toàn biến mất. Nếu coi đó là một khúc nhạc bi thương thì cô càng không muốn nhớ về. Nhưng tại sao, sau khi gặp Niên Bách Ngạn, cái tên Tưởng Bân này lại hết lần này tới lần khác xuyên qua đầu óc cô?

Thậm chí, bây giờ có nghĩ nát óc cô cũng không thể nhớ ra trông Tưởng Bân như thế nào nữa. Mỗi lần nghĩ tới anh ấy, cô chỉ cảm thấy cảm giác anh ấy mang lại cho mình cũng giống hệt Niên Bách Ngạn. Tối qua khi Niên Bách Ngạn nhắc tới Tưởng Bân, thật ra cô rất muốn nói với anh, có những lúc nằm trong lòng anh, giống hệt như nằm trong lòng Tưởng Bân vậy.

Nhưng có đứa ngốc mới nói ra mấy câu đó.

Cô không thể nói với anh: Niên Bách Ngạn! Không hiểu tại sao, có lúc em nhìn anh lại ra Tưởng Bân.

Nói vậy chắc chắn là tự tìm cái chết.

Không thể nhớ nổi hình dáng của một người là một chuyện rất đáng sợ, càng đáng sợ hơn là cô luôn ngộ nhận Niên Bách Ngạn chính là Tưởng Bân. Điều này càng khiến Tố Diệp ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Người giúp được cô chỉ có Đinh Tư Thừa vì anh ta biết rõ tình trạng của cô nhất. Từ trước tới nay anh ta là thầy hướng dẫn của cô, nhưng vì chuyện của Lâm Yêu Yêu, bây giờ cô rất không muốn gặp mặt Đinh Tư Thừa. Cứ gặp anh ta là cô lại nhớ tới cảnh Yêu Yêu cắt tay trong bồn tắm.

Trừ phi anh ta và Lâm Yêu Yêu phải hoàn toàn chấm dứt, thì cô mới có thể có dũng khí tới tìm anh ta tư vấn.

Khi Niên Bách Ngạn bưng bữa sáng nóng hổi đặt lên bàn, thấy Tố Diệp đang ôm hai chân co ro ngồi trên ghế. Hai
mắt cô cứ nhìn anh ngẩn ngơ, đầy kỳ lạ. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay xoa đầu cô: “Sáng ra đã đờ người ra vậy?”

Lúc này Tố Diệp mới tỉnh ra. Thấy anh nhìn mình đầy quan tâm, cô lập tức cười đáp: “Không có gì! Em đang nghĩ xem tổ tiên nhà anh có phải ăn trộm Hoàng lăng không?”

Niên Bách Ngạn không ngờ cô lại nói vậy, nhất thời không hiểu, nhướng mày: “Hử?”

Tố Diệp vẽ một vòng tròn: “Mỗi cái phòng ăn thôi đã trang hoàng y như Cố Cung vậy. Niên Bách Ngạn! Anh nói thật cho em biết đi, làm kim cương chỉ là nghề tay trái của anh thôi phải không?”

Lúc này Niên Bách Ngạn mới hiểu ra. Anh cười khó xử: “Hình như tổ tiên nhà anh không có sở thích đào mộ người khác lên. Rất nhiều đồ vật trong căn nhà này đều đã xưa cũ rồi. Có cái được bố anh sưu tập ngày ông còn sống, có cái được anh giành được trong các cuộc đấu giá mỗi lần đi công tác ở nước ngoài. Em có học lịch sử thì cũng biết, trước đây rất nhiều đồ vật của Trung Quốc đều lưu lạc ra nước ngoài.”

Tố Diệp nhìn chiếc bàn bằng gỗ tử đàn, giơ tay sờ sờ: “Đặt bữa sáng trên đây đúng là lãng phí cái bàn.”

Lời này Niên Bách Ngạn không thích nghe nữa: “Cô nương sống đừng thực tế quá như vậy!” Nói rồi anh đặt một bát mỳ tới trước mặt cô: “Nếm thử xem!”

Tố Diệp bán tin bán nghi, lại thấy anh khẳng định chắc nịch, bèn cầm đũa lên.

Chưa ăn chưa biết, ăn vào đúng là mở rộng tầm mắt.

Đôi mắt cô lấp lánh như có hai ngọn lửa bùng cháy. Cô lại gắp thêm mấy miếng nữa, rồi giơ ngón cái về phía anh, nuốt xuống rồi mới nói: “Thật sự là cực ngon!”

“Thế thì ăn nhiều vào!” Anh mỉm cười, múc thêm một ít mỳ nữa cho cô.

Tố Diệp cũng không khách khí, chỉ mải vùi đầu ăn uống.

Cô lại có một bữa no nê.

Đây cũng là lần đầu tiên Tố Diệp ăn no ngay từ bữa sáng. Niên Bách Ngạn giải thích rằng cách nấu này anh học được khi còn đi du học, kết hợp một số tinh hoa của ẩm thực Trung Tây, ăn sẽ rất vào miệng, nhưng từ lúc nấu mỳ cho tới khi được ăn phải trải qua tám quá trình. Tố Diệp thật sự không ngờ thứ mỳ trông thì không bắt mắt này lại ngon một cách kỳ lạ.

Dùng bữa xong, Tố Diệp xung phong đi rửa bát. Niên Bách Ngạn cười nói đây là công việc của người giúp việc. Tố Diệp biết hai ngày nay Niên Bách Ngạn đã cho người giúp việc nghỉ làm. Cô bèn xắn tay áo đi vào nhà bếp, nói rằng: Lao động phải công bằng mới được.

Niên Bách Ngạn cũng đi theo, đang chuẩn bị giúp thì bị Tố Diệp ngăn lại. Anh không đi ra, cũng học trò của cô sáng nay, ôm chặt lấy cô từ sau lưng. Chỉ có điều người anh cao, Tố Diệp chui hẳn vào trong lòng anh.

“Em cảm thấy nếu có một ngày anh thật sự phá sản cũng không phải lo.” Tố Diệp mở máy rửa bát, lần lượt đặt bát đũa vào: “Anh không cần làm gì cả, cứ mở cửa cho mọi người vào thăm quan căn nhà này, riêng tiền vé thôi cũng đủ anh sống thoải mái rồi.”

Niên Bách Ngạn thật sự khâm phục trí tưởng tượng của cô. Đợi cô nói xong, lúc bật vòi nước rửa tay, anh cũng đưa tay vào. Dưới nước, anh nắm chặt tay cô, tỉ mỉ rửa sạch từng ngón, rồi thì thầm bên tai: “Trong mắt em chỉ có tiền thôi.”

Hơi thở của người đàn ông lướt qua cổ khiến cô ngứa ngáy. Hương gỗ mộc trộn lẫn mùi nước cạo râu khiến cô cảm thấy thời khắc này thật ấm áp, hạnh phúc. Cô tươi cười, né tránh: “Những gì em nói là lời khuyên hợp lý.”

“Ừm, vậy anh sẽ xem xét.” Lời các cụ nói chẳng sai chút nào, ăn no rồi sẽ nhớ tới sắc dục. Vốn dĩ cảnh tượng diễm lệ ban sáng đã kích thích thị giác anh rồi. Khó khăn lắm anh mới để cô được ăn no, giờ ôm cô như vậy, cơ thể Niên Bách Ngạn đương nhiên sẽ có phản ứng quen thuộc.

Trong lúc nói chuyện, bàn tay anh men dần từ eo xuống đôi chân trần trụi của cô. Tay anh vốn đang dính nước, khi áp thẳng lên da thịt khiến cô giật nảy mình. Cô bèn mỉm cười phản kháng. Anh bèn xoay mặt cô lại, áp mặt xuống, hôn lên môi cô, bàn tay len lỏi vào trong áo.

Khi ngón tay chạm tới phần cơ thể không lớp bảo vệ phía trong, đôi mắt anh càng trở nên nồng nhiệt. Anh khẽ nói bên tai cô: “Đến cả quần lót cũng không mặc!”

Tố Diệp giữ chặt tay anh, đáp: “Dù sao thì áo anh cũng rộng!”

“Cởi áo ra!” Anh dụ dỗ.

“Không đâu!” Cô khẽ đẩy anh ra, hai tay ra sức nắm chặt tay anh: “Bách Ngạn! Em còn chưa đi tham quan thật kỹ nhà anh.”

“Gấp cái gì?” Niên Bách Ngạn đè cô lên bồn rửa tay, cả người áp sát. Anh cũng không vội giằng tay ra, bờ môi dần dần theo tóc cô đi xuống, hơi thở nóng rực: “Để anh ăn no đã rồi tính!”

Tố Diệp đã cảm thấy dục vọng cuồng nhiệt giữa eo anh. Cô ôm chặt lấy anh, làm nũng: “Để em đi tham quan một chút đã!”

“Sau đó thì sao?” Niên Bách Ngạn cũng không ép buộc cô, thời gian cả ngày đủ để anh từ từ thưởng thức.

Tố Diệp vẽ vòng tròn lên ngực anh, nét mặt đầy phong tình: “Sau đó… anh muốn ăn người ta thế nào thì ăn!”

Cô vừa dứt lời, Niên Bách Ngạn bèn bế cô lên: “Lập tức đưa em đi tham quan!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện