Trên đời này luôn có rất nhiều sự lựa chọn, phong phú và đặc sắc khiến người ta hoa cả mắt. Có những sự lựa chọn là kiên định không đổi. Có những khi đã lựa chọn rồi nhưng vẫn còn rất do dự. Tố Diệp, trước nay trong mắt người khác có thể là một người sống cởi mở, thoải mái, dám yêu dám hận, dám nghĩ dám làm, tính cách sôi nổi và nhiệt tình, vững vàng và có phần cố chấp, nhưng đôi lúc cô cũng chần chừ không kiên quyết.
Thế nên, khi đối mặt với tình yêu đơn phương dành cho Đinh Tư Thừa, thái độ của cô đã từng ngần ngại. Lúc đó, cô không thể hoàn toàn từ bỏ mối tình này, lại không thể làm như không nhìn thấy tình cảm mặn nồng của hai người họ. Cô sợ đánh mất tình bạn đáng quý với Lâm Yêu Yêu, lại không thể dứt bỏ sức hấp dẫn của Đinh Tư Thừa.
Cho tới tận bây giờ, cuối cùng Tố Diệp mới phải thừa nhận. Cho dù trong đoạn đường tình cảm này Lâm Yêu Yêu có khăng khăng, cố chấp thế nào đi nữa, cũng còn tốt hơn một người đã từng do dự, không thể đưa ra quyết định như cô.
Lâm Yêu Yêu là một cô gái đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Những gì mà cô ấy mong ước cũng rất giản dị. Một công việc mà mình yêu thích, một hạnh phúc giản đơn, bình thường. Thế nên cô ấy đã quyết tâm vào làm tại Tinh Thạch, cho dù phải làm từ công việc của một trợ lý nhỏ. Thế nên cô ấy đã không hề do dự lựa chọn Đinh Tư Thừa, cho dù trong lòng vẫn còn đôi chút nặng nề và áp lực.
Cô ấy yêu Đinh Tư Thừa, đây là sự thật. Thế nên bao nhiêu năm nay cô ấy vẫn luôn ở bên Đinh Tư Thừa, chẳng quan tâm tới một tình yêu ở hai đất nước khác nhau, chẳng quan tâm việc mình bị bỏ rơi những lúc Đinh Tư Thừa bận rộn, cô ấy vẫn cười ha ha kiên định với mối tình này. Vì đây là quyết định ban đầu của cô ấy, cho dù có khổ sở thể nào cũng sẽ không hối hận. Cho dù bị thương tích đầy mình, cô ấy vẫn muốn cho anh ta một cơ hội.
Sự lựa chọn độc nhất tới mức gần như cố chấp này chính là nét đặc biệt của Lâm Yêu Yêu, một cá tính khiến Tố Diệp vừa yêu vừa hận.
Giống như bây giờ, Tố Diệp không muốn cô ấy chọn Đinh Tư Thừa, nhưng cô ấy vẫn kiên trì với người mình yêu. Tố Diệp không muốn nhắc lại chuyện trước kia nữa, nhưng cô ấy vẫn đối mặt bằng thái độ chân thành và thẳng thắn, khiến cho Tố Diệp không thể nào giấu giếm.
Hơn nữa, chuyện này Tố Diệp cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng với cô ấy.
Bên tai là tiếng kim đồng hồ đang nhảy nhót, nối liền cùng nhịp tim trong lồng ngực, thành một chuỗi âm thanh chậm rãi mà nặng nề.
“Yêu Yêu! Mong cậu hãy tin mình, mình chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương cậu.” Tố Diệp nắm chặt tay cô ấy. Nếu có thể cô muốn giữ bí mật này trong lòng cả đời, nhưng việc đã tới nước này, còn không nói rõ ràng sợ rằng mới là sự tổn thương lớn nhất dành cho Lâm Yêu Yêu.
Lâm Yêu Yêu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
“Mình thừa nhận mình từng yêu thầm Đinh Tư Thừa.” Tố Diệp hít sâu một hơi sau đó bộc bạch với Lâm Yêu Yêu.
Ánh mắt Lâm Yêu Yêu rất bình thản, cảm xúc cũng không mấy biến động. Xem ra, vừa rồi cô ấy đã nói thật, cô ấy đã cảm nhận được Tố Diệp thích Đinh Tư Thừa từ lâu lắm rồi.
Tố Diệp có chút bối rối. Cô tự nhận mình là một bác sỹ tâm lý có thể nhìn thấu lòng người, tự nhận có thể dùng biểu cảm thờ ơ và nụ cười để che giấu tất cả. Thì ra trong chuyện tình cảm, người phụ nữ nào cũng có giác quan thứ sáu nhạy cảm như một thám tử.
“Vào lúc tâm trạng của mình suy sụp nhất, Đinh Tư Thừa đã luôn ở bên cạnh an ủi, động viên mình. Anh ấy là thầy hướng dẫn cả về học thuật và cuộc sống của mình, đồng thời cũng là người thầy tinh thần của mình. Có một khoảng thời gian mình thật sự rất dựa dẫm vào anh ấy.” Giọng nói của Tố Diệp rất khẽ, chỉ sợ ngữ khí của câu nói nào đó biểu đạt quá khích sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của Lâm Yêu Yêu.
Lâm Yêu Yêu gật đầu nhẹ nhàng. Cô ấy hiểu sự suy sụp mà Tố Diệp nói. Có lẽ chính là lúc Tưởng Bân xảy ra chuyện. Lúc đó Lâm Yêu Yêu lực bất tòng tâm, Tố Diệp ở tận nước ngoài xa xôi, dù có lòng cô ấy cũng chẳng giúp được gì.
“Nhưng cậu phải tin mình, mình thật lòng hy vọng cậu và Đinh Tư Thừa ở bên nhau.” Tố Diệp lập tức bổ sung, nét mặt chân thành: “Mình chưa từng nghĩ sẽ có được Đinh Tư Thừa, cũng chưa từng nghĩ sẽ phá hoại tình cảm của hai người. Lúc đó mình chỉ muốn đứng từ xa nhìn anh ấy là được rồi, cảm thấy anh ấy có được hạnh phúc, được ở bên cạnh người con gái mà anh ấy yêu là chuyện tốt đẹp nhất.”
Mí mắt Lâm Yêu Yêu chợt run lên.
“Thế nên mình đã chôn vùi tình cảm này. Vì ở trong lòng mình, thầy giáo vĩnh viễn là thầy giáo. Mình không dám cũng chưa từng suy nghĩ có một ngày sẽ ở bên cạnh anh ấy với tư cách là người yêu. Anh ấy giống như một ngọn núi, luôn luôn sừng sững đứng đó để mình nhìn ngắm và nghĩ tới, nhưng là một cái đích mình mãi mãi không thể chạm tới.” Cafe trong chiếc tách trước mặt đã hơi nguội, Tố Diệp nhấp một ngụm, tâm trạng chẳng hiểu sao bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Cho tới khi mình gặp Bách Ngạn.”
Mắt cô chẳng biết từ lúc nào đã đong đầy ý cười, như gợn sóng lăn tăn, sáng long lanh.
“Mình mới biết thì ra trên đời này còn có một người đàn ông như vậy. Anh ấy sẽ tác động tới tất cả mọi tâm tư của mình, khiến mình bất chấp tất cả chỉ muốn lại gần anh ấy, tiếp xúc với anh ấy, tìm hiểu về anh ấy.” Gò má Tố Diệp khẽ ửng hồng. Cô quay đầu nhìn Lâm Yêu Yêu bằng ánh mắt tha thiết: “Cậu có tin không, ngay từ lần đầu tiên gặp anh ấy mình đã cảm thấy vừa xa lạ lại vừa gần gũi. Rõ ràng là mình và anh ấy mới chỉ gặp nhau lần đầu, nhưng cứ cảm thấy như đã quen nhau lâu lắm rồi.”
Lâm Yêu Yêu nhìn cô, cũng bất giác mỉm cười theo.
Còn mặt Tố Diệp cũng đã đỏ bừng, trên gương mặt là bao tình cảm nồng nàn, ngọt ngào: “Mình cũng từng thử rời xa anh ấy, cũng muốn xóa sạch mọi quan hệ với anh ấy. Nhưng mà Yêu Yêu à! Mình không biết đây có được gọi là duyên phận hay không. Khi mình và anh ấy gặp lại nhau ở trấn Thiên Đăng, khoảnh khắc đó mình đã nhận ra mình chạy không thoát nữa rồi. Anh ấy nói rằng muốn ở bên cạnh mình. Mình hiểu ý của anh ấy. Rõ ràng là một người đàn ông không thể chạm vào, vậy mà mình vẫn cố chui đầu vào rọ, không thể thoát ra. Cho tới bây giờ, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, tình yêu trong mình lại sâu đậm hơn một chút. Cậu hiểu không? Mình đã không thể rời xa anh ấy được nữa.”
“Mình hiểu!” Sao Lâm Yêu Yêu không nhận bao tình cảm sâu sắc của Tố Diệp dành cho Niên Bách Ngạn qua đôi mắt cô. Đó là một ánh
mắt chỉ có ở những người con gái đang yêu, có chút xấu hổ nhưng vẫn rất mãnh liệt, có sự chờ đợi lại có chút gì nhút nhát. Ngày trước khi yêu Đinh Tư Thừa, Lâm Yêu Yêu cũng mang tâm trạng này.
Tố Diệp nhìn cô ấy: “Thế nên cậu phải tin tưởng mình, bây giờ mình đối với Đinh Tư Thừa thật sự…”
“Mình tin!” Lâm Yêu Yêu không đợi cô nói hết câu đã gật đầu thật mạnh: “Tiểu Diệp! Mình đã từng nói với cậu rồi mà, chỉ cần là cậu nói, mình đều tin.”
Tố Diệp tuy cười nhưng khóe mắt chợt đỏ ửng.
“Làm cái gì vậy? Mình có phải tới hỏi tội cậu đâu?” Lâm Yêu Yêu cũng bị cô làm cho nghẹn ngào, vội vàng cúi đầu cười, để xua tan cảm giác muốn khóc.
Thấy cô ấy như vậy, Tố Diệp lại bất giác cười thành tiếng.
Không khí giữa hai người bạn đã có sự thay đổi, vì Lâm Yêu Yêu tin rằng Tố Diệp đã thật sự từ bỏ Đinh Tư Thừa rồi. Tuy rằng cô không biết tương lai Tố Diệp và Niên Bách Ngạn liệu sẽ ra sao, nhưng ít nhất, giờ này Tố Diệp đang hạnh phúc.
Lâm Yêu Yêu lại nói với Tố Diệp khi nào cô ấy và Đinh Tư Thừa sẽ tới cục dân chính đăng ký kết hôn. Họ đã quyết định vào khoảng tết Nguyên Đán. Còn hôn lễ sẽ được tổ chức sau đó một tháng. Tố Diệp cũng hỏi chuyện của ông bà Lâm. Nụ cười của Lâm Yêu Yêu ít nhiều có sự ngượng ngập, cô ấy khẽ lắc đầu nói: “Tới tận bây giờ, họ vẫn chưa thể chấp nhận Tư Thừa.”
Chuyện này cũng bình thường thôi, ai làm bố làm mẹ cũng khó mà chấp nhận.
Tố Diệp ôm lấy Lâm Yêu Yêu, không nén nổi cảm xúc, nói một câu: “Yêu Yêu! Cậu hứa với mình đi, cậu nhất định sẽ hạnh phúc.” Cô ấy đã từng bị tình yêu làm tổn thương một lần. Nếu đổi lại là Tố Diệp, e là cô đã chẳng còn dũng khí tiếp tục đánh cược một lần nữa.
Lâm Yêu Yêu hiểu ý của cô, chống cằm lên vai Tố Diệp, gật đầu: “Mình nhất định sẽ hạnh phúc, nhất định thế, mình hứa với cậu!”
Tố Diệp hít sâu một hơi, như vậy mới đè nén được cảm giác cay cay nơi sống mũi.
Ánh nắng rực rỡ kéo dài cái bóng dài ngoằng trên nền nhà sáng loáng, rồi lại theo khe cửa lan ra tận bên ngoài.
Thế là, ngoài cửa cũng có một chiếc bóng lớn bị nhòe đi.
Là của Đinh Tư Thừa.
Cái dáng cao cao của anh ta dựa vào tường, đầu mày nhíu chặt, bờ môi mím lại, tận sâu trong đáy mắt là một nỗi đau lặng lẽ không thể gọi tên…
***
Ngày hôm sau, sương mù cuối thu bao trùm khắp thành phố Bắc Kinh, che chặt ánh nắng mặt trời, cũng che phủ hoàn toàn bầu trời xanh thẳm như ngọc lưu ly.
Buổi sáng, sau khi trị liệu xong cho một bệnh nhân mắc chứng lo sợ quá mức cho sức khỏe, khi Tố Diệp đang định nghỉ ngơi một lát thì trợ lý Lý Thánh Đản gõ cửa bước vào nói với cô rằng bác sỹ Đinh đã tới, muốn gặp cô.
Tố Diệp biết người mà Lý Thánh Đản nói tới chính là Đinh Tư Thừa. Cô cũng nghe nói thời gian này anh ta thường tới giúp đỡ giáo sư Đinh hoàn thành nghiên cứu thực nghiệm tâm lý, cũng chính là công trình mà ban đầu Niên Bách Ngạn đã đầu tư. Nhưng công trình đó rốt cuộc là gì, có ý nghĩa trọng đại thế nào, đối với Tố Diệp hoàn toàn không quan trọng, cô cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu.
Cô vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Đinh Tư Thừa, vì anh ta bất ngờ quyết định sẽ kết hôn với Lâm Yêu Yêu, Tố Diệp lo ngại anh ta sẽ làm tổn thương Lâm Yêu Yêu một lần nữa. Nghe Lý Thánh Đản nói vậy, cô bèn gật đầu, đồng ý.
Chẳng mấy chốc, Đinh Tư Thừa đã đẩy cửa bước vào. Trên người anh ta vẫn là chiếc áo blouse trắng giống hệt như lần đầu gặp mặt. Chiếc áo blouse ấy dường như sạch sẽ hơn bất kỳ ai khác, tôn lên một nét mới lạ, thu hút riêng biệt.
Tố Diệp thừa nhận Đinh Tư Thừa tuyệt đối có sức sát thương đối với phái nữ. Nhưng, trong số đó đã không còn bao gồm cô nữa…
Từ ngày anh ta hại Lâm Yêu Yêu phải cắt tay tự sát, Tố Diệp không gặp lại anh ta nữa. Lần gặp mặt này, tuy cô không thể thoải mái trong lòng nhưng cũng sẽ không nổi giận phẫn nộ. Dù sao thì, chính anh ta chủ động cầu hôn Lâm Yêu Yêu.
“Em có chuyện muốn hỏi anh phải không?” Đều là những người thông minh, Đinh Tư Thừa chẳng hơi đâu vòng vo tam quốc. Anh ta ngồi xuống một chiếc ghế đối diện cô, rồi đi thẳng vào vấn đề.
Tố Diệp vừa nghe giọng điệu đó là hiểu ra anh ta đã biết chuyện cô nhận được thiếp cưới. Cô cũng không che giấu sự nghi hoặc trong lòng, nhìn về phía anh ta: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Ánh mắt Đinh Tư Thừa nhìn cô vẫn rất bình tĩnh, từ ánh mắt đó có thể nhận ra sự bình thản trong lòng. Anh ta đáp: “Đương nhiên là muốn kết hôn với Yêu Yêu, anh còn có thể làm gì?”
“Nhưng anh đã từng đề nghị chia tay cô ấy.” Tố Diệp hơi nheo mắt lại, từng câu từng chữ rất có giá trị: “Bài giảng về sự sai khác trong tâm lý và tình cảm của đàn ông và phụ nữ chính anh là người đứng lớp đấy.”
“Em muốn nói gì?” Anh ta vẫn chẳng hề căng thẳng.
“Một người đàn ông sẽ không vô duyên vô cớ đề nghị chia tay. Một khi anh ta làm vậy chắc chắn đã suy đi tính lại một cách thấu đáo.” Tố Diệp chau mày: “Nhất là thầy giáo Đinh như anh đây, đối với tình trạng tâm lý của bản thân anh còn nhạy cảm hơn ai hết. Đừng có mà nói với em, lúc đó anh nói chia tay chỉ là tùy tiện nhất thời!”
“Lúc đó anh nghĩ mình không thể tiếp tục được nữa, đưa ra đề nghị chia tay là chuyện rất bình thường.” Đinh Tư Thừa đứng dậy, cầm một chiếc cốc giấy rót cho hai người hai ly nước ấm. Khi ngồi lại xuống ghế, gương mặt nhuốm một chút ý cười, đẩy cho cô một chiếc: “Con người ta phải sau khi đánh mất mới biết bản thân mình muốn cái gì. Đây cũng chính là những gì anh đã từng dạy cho em!”