Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Không Được Chiều Trẻ Con Như Thế


trước sau

Chẳng mấy chốc, người phục vụ đã bưng cafe lên.

Không có lớp bơ lót, cafe trong cốc bớt đi một chút mượt mà, lại thêm một chút nồng đậm, thiếu đi lớp màu đen trắng hòa trộn, lại có phần rõ nét hơn. Cứ thế, những hạt cafe lặng lẽ nứt ra, sau khi bị nghiền thành tro bụi, tỏa hương thơm nồng nàn. Bề mặt cốc cafe còn vang lên những tiếng lách tách của bong bóng vỡ, nhỏ xíu, không đáng kể, giống như tiếng một đóa hoa nào bí mật bung nở trong buổi chiều nay.

Còn chưa đợi Diệp Uyên lên tiếng, Lâm Yêu Yêu đã nói trước, thanh âm rất khẽ, nhẹ nhàng bồng bềnh trôi giữa khoảng cách bé hẹp của hai con người.

“Thật ra, em vẫn muốn gọi điện thoại cho anh.” Chỉ là mỗi lần lấy được số điện thoại của anh ra, tâm trạng cô lại vô cùng nặng nề.

Diệp Uyên cầm thìa lên, khuấy đều cafe trong cốc rồi ngước mắt nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

Lâm Yêu Yêu hít sâu một hơi rồi thở ra: “Em rất muốn nói với anh một tiếng xin lỗi.”

“Rồi sao nữa?” Diệp Uyên truy hỏi.

Lâm Yêu Yêu nhìn anh, môi mấp máy mà không nói nên lời.

Diệp Uyên đặt chiếc thìa xuống. Nó vẫn còn khẽ lay động trên chiếc đĩa sứ tinh xảo một chốc. Cafe bên mép thìa nhanh chóng chảy xuống vị trí chính giữa. Hai bên cạnh sáng loáng, phản chiếu những vệt sáng tròn lên đỉnh đầu.

Thấy cô yên lặng, anh bỗng cười khẩy một tiếng, bổ sung giúp cô một câu: “Sau đó, em nên thay đổi chủ ý.”

Lâm Yêu Yêu không biết anh định nói gì.

“Tôi vẫn không hiểu tại sao em không chọn tôi?” Diệp Uyên nhíu mày.

Lâm Yêu Yêu lên tiếng: “Xin lỗi anh!”

“Em nên yêu tôi.” Anh rướn người về phía trước: “Về đêm lúc mất ngủ lẽ nào em không tự hỏi lại bản thân mình sao?”

“Xin lỗi anh!” Lâm Yêu Yêu áy náy.

“Lâm Yêu Yêu! Tôi đã cứu mạng em, em báo đáp lại tôi như vậy sao?” Diệp Uyên lại hỏi.

Lâm Yêu Yêu cắn chặt môi dưới, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Xin lỗi anh!”

“Lương tâm của em bị chó gặm rồi à? Hay là bị gã đàn ông đó thôi miên rồi?” Diệp Uyên nghiến răng.

“Xin lỗi anh…” Cô cúi gằm.

Diệp Uyên bất ngờ giơ tay ra, nâng cằm cô lên: “Em nói cho tôi biết đi, rốt cuộc hắn ta tốt ở chỗ nào?”

Lâm Yêu Yêu dường như không hề phản kháng. Hàng mi dài khẽ run lên. Một lúc sau cô mới khẽ đáp: “Có lẽ, phụ nữ đều sợ sự thay đổi… sợ hoàn cảnh thay đổi, sợ những người bên cạnh mình sẽ khác đi. Rõ ràng biết mình và người đó không thích hợp, rõ ràng biết đó là sai lầm, nhưng vẫn cố chấp giữ chặt lấy hiện trạng bây giờ, không muốn bước thêm một bước mới. Vì tuổi tác của người phụ nữ càng cao sẽ càng không chịu nổi tổn thương, không dám thử những thứ mới, sợ rằng một ngày nó cũng sẽ hoàn toàn thay đổi!”

Diệp Uyên không ngờ cô lại trả lời như vậy. Anh sững sờ giây lát, rồi từ từ rút tay về.

“Diệp Uyên! Không phải người phụ nữ nào cũng có dũng khí trải nghiệm sự đổi thay. Giống như có rất nhiều cặp vợ chồng hay người yêu trong cuộc sống, rõ ràng là sống với nhau không hạnh phúc, nhưng chỉ vì đã sống với nhau quá lâu rồi, thế nên biết rõ đau khổ họ vẫn không chịu chia tay. Lý do rất đơn giản, họ có thể nhẫn nhịn một thực tại nhàm chán, vô vị, lặp đi lặp lại, cũng không thể chịu được, không thể dự liệu trước những thay đổi trong tương lai.” Lâm Yêu Yêu cúi đầu, nhẹ nhàng khuấy tách cafe của mình, mí mắt giấu đi những cô đơn trong đôi mắt: “Phụ nữ không giống đàn ông, họ rất giỏi tự thôi miên và an ủi bản thân. Thế nên cho dù biết đối phương không toàn tâm toàn ý đối với mình, họ vẫn chấp nhận tự lừa mình lừa người để sống một cuộc đời bình yên. Người ngoài cuộc nhìn thấy cảnh ấy dĩ nhiên sẽ hận đến nghiến răng kèn kẹt. Nhưng thử hỏi, khi thật sự đặt mình vào vị trí của họ, có mấy ai có thể thoải mái chọn cách buông tay đây?”

Diệp Uyên lắc đầu: “Tôi không hiểu!”

“Vậy anh có biết tại sao lại có việc đi xem mặt không?” Cô ngước mắt nhìn anh, khẽ cười.

Diệp Uyên nhìn cô.

“Vì đến một độ tuổi nhất định, thứ người phụ nữ yêu chỉ là hôn nhân mà thôi, chứ không phải là bản thân tình yêu, thế nên mới có câu nói vì kết hôn mà kết hôn.”

Diệp Uyên suy nghĩ rất lâu, uống một ngụm cafe sau đó như cười như không: “Em liên tiếp nói xin lỗi tôi, chẳng qua là muốn có được lời chúc phúc của tôi.”

“Em chỉ muốn được anh tha thứ.”

Diệp Uyên tựa ra sau ghế: “Lâm Yêu Yêu! Tôi đã cứu em một mạng, em chưa trả, có nghĩa là cả đời này em vẫn còn nợ tôi, em bảo tôi tha thứ cho em thế nào đây?”

Lâm Yêu Yêu từ từ cụp mắt xuống, thần sắc lạc lõng.

Diệp Uyên không còn gì để nói nữa. Anh đứng dậy, buông một câu: “Em nhớ cho kỹ đây! Em mãi mãi mắc nợ tôi. Em chà đạp lên đau khổ của tôi để tìm kiếm hạnh phúc, cả đời này tôi cũng không tha thứ cho em!”

Tiếng bước chân của người đàn ông mỗi lúc một xa.

Cafe trên bàn cũng nguội dần, hệt như hơi thở của người ấy đã trống rỗng, tan biến…

Lại mười mất phút nữa trôi qua, Đinh Tư Thừa đã quay lại, ngồi xuống trước mặt cô. Thấy nét mặt cô nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi: “Sao thế?”

Một lúc sau Lâm Yêu Yêu mới tỉnh lại, ngước lên nhìn người đàn ông đối diện, khẽ lắc đầu.

“Đi thôi! Chúng ta còn nhiều thứ phải mua lắm.” Đinh Tư Thừa đứng dậy.

Lâm Yêu Yêu buồn bã nói: “Để hôm khác đi, giờ em hơi mệt.”

Ba giờ chiều, tại một quán trà nào đó.

Nắng rực rỡ, chiếu vàng cả khung cửa sổ. Dưới chân là người xe như nêm, trong phòng lại có một sự yên tĩnh hoàn toàn cách biệt.

Tiếng đàn chậm rãi u buồn. Đó là thanh âm của một cây đàn cổ. Nó quyện chặt với mùi trầm hương và mùi trà tỏa ra khắp căn phòng, mang tới một cảm giác thanh tịnh, xa rời trần thế.

Niên Bách Ngạn xuất hiện rất đúng giờ, vừa đúng ba giờ, không lệch một phút.

Bên cạnh anh còn có Hứa Đồng, trong tay xách theo một hộp đựng tài liệu tiện lợi.

Có người còn tới sớm hơn họ.

Đang ngồi một mình trong phòng.

Một vị trí sát cửa sổ.

Hắn ta đội mũ lưỡi trai, dáng người nhỏ bé, nhìn qua chắc khoảng một mét bảy, bờ vai gầy guộc. Hắn ta ăn mặc thoải mái, sau lưng đeo chiếc balô, rất giống với đám ký giả hay chộp bắt mấy tin ngóc ngách.

Niên Bách Ngạn ngồi đối diện với hắn ta, Hứa Đồng ngồi bên cạnh Niên Bách Ngạn.

Người đàn ông gầy nhỏ nhìn thấy Niên Bách Ngạn thì đứng dậy, giơ tay về phía anh: “Tổng giám đốc Niên không hổ danh là người làm ăn, cực kỳ chuẩn giờ.”

Niên Bách Ngạn không bắt tay lại với hắn ta, chỉ khẽ nói: “Ngồi đi!”

Người đàn ông mỉm cười rồi ngồi lại xuống ghế.

“Hàng!” Niên Bách Ngạn đi thẳng vào vấn đề.

Người đàn ông lôi từ trong cặp ra mấy chiếc đĩa CD, đặt trước mặt Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn liếc nhìn, thần sắc nghiêm nghị.

Hứa Đồng ở bên cạnh lên tiếng: “Làm sao chúng tôi có thể chắc chắn chỉ có tưng đây?”

Người đàn ông nhún vai: “Tôi cầm tiền rồi thì mấy thứ này đối với tôi cũng trở thành vô dụng, còn giữ lại bản sao làm cái gì? Yên tâm đi, tôi sẽ không mang cùng
một thứ ra sách nhiễu người khác mãi không thôi đâu. Tổng giám đốc Niên là một nhà kinh doanh tiếng tăm lẫy lừng, có thể nhẫn nhịn với tôi một lần, chứ tuyệt đối không có lần thứ hai. Tôi là người thông minh, sẽ không tạo thêm rắc rối cho bản thân đâu.”

Hứa Đồng hừ một tiếng.

“Hứa Đồng!” Niên Bách Ngạn khẽ gọi cô một tiếng.

Hứa Đồng mở cặp tài liệu, rút từ trong ra một kẹp chi phiếu, lấy ra một tờ đặt lên mặt bàn: “Đây là 50 triệu!”

Người đàn ông lấy lại xem, một giây sau biểu cảm bỗng có phần quá khích, đập tờ chi phiếu xuống: “Tổng giám đốc Niên! Anh đùa phải không?”

Niên Bách Ngạn nhìn hắn ta không cảm xúc, đợi hắn tiếp tục nói.

“Cái tôi cần là tiền mặt.” Người đàn ông nheo mắt lại: “Anh cầm tờ chi phiếu này tới để đối phó với tôi? Làm sao tôi biết nó có đổi được tiền mặt hay không?”

“Tiền mặt?” Hứa Đồng nói thay cho Niên Bách Ngạn, cười khẩy: “Nếu xếp 50 triệu tiền mặt trước mặt anh, e là cái dáng nhỏ bé của anh không vác đi nổi đâu.”

“Cô không cần biết tôi có mang đi nổi hay không. Tóm lại, không có tiền mặt thì đừng hòng!” Người đàn ông dằn từng câu từng chữ.

Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng lên tiếng, không hề giận dữ chút nào: “Anh muốn thế nào?”

“Tôi cần tiền mặt!” Người đàn ông thẳng thắn ra điều kiện, lúc nói cũng đồng thời nhìn nét Niên Bách Ngạn. Thấy vẻ mặt anh quá ư bình tĩnh, hắn ta bắt đầu thấy chột dạ, suy nghĩ rồi lại thay đổi: “Hay là chi phiếu cũng được, nhưng tôi phải được giữ lại một đĩa CD. Sau khi xác nhận số tiền 50 triệu này đã được chuyển vao tài khoản của tôi, tôi mới chuyển hết đĩa cho anh.”

Nghe xong Niên Bách Ngạn bỗng cười khẽ. Anh rút hộp thuốc lá, lấy ra một điếu, ngậm vào miệng, rồi cầm bật lửa châm lên, rít một hơi, tiếp tục nhả ra một làn khói, liền mạch và liên tục.

Từng vòng khói tan dần ra. Màu trắng xám bao trùm lấy gương mặt Niên Bách Ngạn, mơ hồ còn nhìn thấy khóe miệng anh hơi cong lên.

“Anh Tôn có bản lĩnh cò kè mặc cả giỏi đến vậy, không đi làm thương nhân quả là đáng tiếc.”

Ngữ khí của anh vẫn điềm đạm, nhẹ nhàng hệt như làn khói anh nhả ra.

“Tổng giám đốc Niên quá khen rồi, giao dịch với mấy người làm ăn như các anh, tôi cũng phải thông minh lên một chút chứ, anh…” Người đàn ông nói tới đây bỗng ngưng bặt, hơi ngẩn người giây lát, sau đó lập tức nhìn Niên Bách Ngạn bằng ánh mắt cảnh giác, giọng nói chợt căng thẳng: “Đợi đã! Sao anh biết tôi họ Tôn?”

Niên Bách Ngạn vẫn cười khẽ. Đôi mắt ấy lúc sáng lúc tối dưới làn khói xám, hệt như đôi mắt của một con chim ưng bị sương mù che phủ, bất kỳ lúc nào cũng toát ra một quyền uy khiến người ta bất an.

“Anh Tôn tốn bao công sức để nắm rõ tình hình của tôi, động vào người của tôi. Niên mỗ tôi cũng phải biết đối phương họ tên ra sao, mặt mũi thế nào chứ?”

Người đàn ông họ Tôn đề cao phòng bị, hệt như một con nhím dựng sẵn lông lên, nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn.

“Tôn Tiểu Xuyên, cái tên cũng hay lắm.” Niên Bách Ngạn lại rít một hơi, rồi gảy nhẹ tàn thuốc vào gạt tàn, hờ hững nói: “Tôi nghĩ bố mẹ anh đặt không ít kỳ vọng vào anh, nếu không cũng không chọn chữ “Xuyên” có ý nghĩa như vậy.”

Nét mặt Tôn Tiểu Xuyên chợt trắng bệch.

“Theo như tôi được biết, tờ báo do anh phụ trách cũng được khá nhiều người chú ý. Theo lý mà nói phải kiếm được không ít. À, hay túi tiền của anh đầy lên được toàn nhờ tin vịt?” Niên Bách Ngạn cố tình làm ra vẻ ngỡ ngàng.

Tôn Tiểu Xuyên bắt đầu bất an. Hắn ta không ngờ đối phương lại biết nhiều về mình như vậy. Suy nghĩ một lát, hắn ta vội vàng cất tờ chi phiếu trên mặt bàn đi, tươi cười nói: “Tổng giám đốc Niên! Tôi thấy chi phiếu là được rồi. Trợ lý của anh nói cũng đúng, số tiền mặt 50 triệu tôi vác đi không nổi. Tôi tin tưởng con người tổng giám đốc Niên, chi phiếu này chắc chắn không có vấn đề gì đâu. À, còn mấy cái đĩa CD này, đưa cho anh cả đấy!”

Dứt lời, hắn ta quay người định đi.

Đằng sau, Niên Bách Ngạn từ tốn lên tiếng: “Anh Tôn vội gì chứ? Cầm tiền của tôi rồi, cũng phải nghe tôi nói hết câu đã chứ.”

Tôn Tiểu Xuyên nuốt nước bọt, lần sờ mép bàn ngồi xuống ghế, cảnh giác nhìn Niên Bách Ngạn.

Ngón tay dài của Niên Bách Ngạn gõ lên thân điếu thuốc lá, tàn thuốc lặng lẽ rơi xuống, khói bay ra từ kẽ tay anh, như những linh hồn bị anh bóp chết. Khóe môi anh từ từ cong lên, đáy mắt thâm sâu không nhìn thấy đáy.

“Nghe nói con gái của anh Tôn học tiểu học rồi, vừa giành được danh hiệu “học sinh ba tốt”*. Mang 50 triệu này làm quà cho con gái liệu có quý giá quá không?” Nói tới đây, anh lại khẽ lắc đầu: “Không nên chiều trẻ con như thế, nếu không lớn lên nó sẽ không biết phải vất vả thế nào mới kiếm được đồng tiền. Nhưng mà không muộn, hôm nay tôi đã giúp anh Tôn tặng một món quà cho cháu, vừa hay thích hợp.”

*Đây là một danh hiệu vinh dự các trường học ở Trung Quốc trao tặng cho các học sinh xuất sắc được lựa chọn ra bắt đầu từ năm 1954. Ba tốt là chỉ đạo đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện