Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Vì Cô Có Thai Rồi


trước sau

Dây an toàn đung đưa trước mắt Tố Diệp. Màu vàng nhạt đó ít nhiều cũng phân tán cũng lo lắng vu vơ trong lòng cô.

Cô giơ tay kéo chặt sợi dây, thắt chặt khóa an toàn trong lúc đầu óc còn ngây ngô.

Tưởng Bân không yên tâm, nhìn cô. Khi thấy lúc thắt khóa an toàn, động tác của cô vẫn rất thành thạo, lúc này anh ta mới tiếp tục công việc của mình, rồi dặn dò Kỷ Đông Nham nhìn theo động tác của anh ta để làm theo.

Về vấn đề khoảng cách giữa các thành viên, Tố Diệp và Kỷ Đông Nham đã nảy sinh một mâu thuẫn nhỏ.

Vì Kỷ Đông Nham biết Tố Diệp có tâm lý ám ảnh đối với leo núi. Lần này gọi là leo núi, thực chất chính là một cuộc chiến để cô chiến đấu là trở ngại tâm lý của mình. Làm đồng minh của cô, đồng thời lại là đàn ông, anh quyết định để Tố Diệp leo vị trí ở giữa. Còn mình đi cuối đội, như vậy bất kỳ lúc nào cũng có thể quan sát tình hình của Tố Diệp.

Nhưng Tố Diệp không đồng ý. Cô cảm thấy Kỷ Đông Nham là người mới, về lý phải được coi là đối tượng bảo vệ trọng tâm. Quan trọng hơn, anh mắc bệnh sợ độ cao, ở vị trí cuối cùng đa phần đều phải nhìn lên chứ không phải nhìn xuống.

Trong lúc hai người còn đang tranh cãi, Tưởng Bân với tư cách là trưởng đoàn đã phát biểu ý kiến. Anh ta vẫn suy nghĩ dưới góc độ nam nữ, hơn nữa có lẽ đã nhìn thấy sự do dự và một chút chần chừ trên gương mặt Tố Diệp, bèn yêu cầu Kỷ Đông Nham lót phía sau.

Cả đoàn cùng leo núi, quan trọng nhất chính là sự phối hợp giữa các thành viên. Hơn nữa một khi chọn ra người dẫn đường thì các thành viên khác đều phải nghe theo sự chỉ huy và sắp xếp của người đó. Vì leo núi dã ngoại không đơn giản như leo núi giả trong nhà, không cho phép bất kỳ ai khăng khăng làm theo ý mình. Nếu không một khi xảy ra chuyện sẽ liên lụy tới cả đoàn.

Từ khi còn đi học Tố Diệp đã thường xuyên tiếp xúc với đội leo núi cùng những đoàn thám hiểm dã ngoại, đương nhiên cô hiểu rõ tính quan trọng của kỷ luật đoàn thể, thế nên cho dù tức trong lòng, cô cũng đành phải nghe theo sự sắp xếp ấy.

Nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, gió cũng to hơn trong thành phố. Khi những làn gió vừa khô vừa lạnh ấy quét lên lớp da hở ra ngoài là cực kỳ đau khổ.

Tưởng Bân mở đường phía trước, động tác chậm rãi, từ tốn, cho hai người phía sau khoảng thời gian cực lớn để chuẩn bị tinh thần. Cứ tới mỗi điểm anh ta lại dừng lại một chút, quan sát kỹ vị trí tiếp theo thích hợp nhất để cố định đóng đinh.

Tố Diệp đi giữa cũng dần dần sát lại gần anh ta. Cô mặc một chiếc áo bảo hộ màu đỏ rực, có thể chắn gió cát và gió lạnh. Còn Tưởng Bân trên đầu khoác lên mình bộ quần áo màu xanh lam và xanh lục kết hợp. Cô nhìn lên, thứ màu đó phát ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, khiến não bộ của cô khựng lại trong giây lát.

Cả động tác của cô cũng vậy.

“Tiểu Diệp! Nghĩ gì vậy?” Bên dưới là tiếng hét kịp thời của Kỷ Đông Nham.

Tố Diệp giật mình tỉnh lại. Cô cúi xuống nhìn Kỷ Đông Nham. Tuy rằng sắc mặt anh nhợt nhạt nhưng nhìn tổng thể vẫn khá ổn. Anh cũng khá thông minh, cả quá trình đều ngước lên hoặc nhìn ngang.

Cô giơ biểu tượng “ok” lên trước mặt anh, rồi bấm bụng tiếp tục leo lên.

Gió càng lúc càng to.

Với kinh nghiệm của Tố Diệp, có lẽ vẫn còn chưa tới lưng chừng núi.

Tốc độ của Tưởng Bân đi trước rất chậm, cô cũng không vội đi nhanh.

Với kiến thức chuyên ngành bao năm nay, cô biết tâm lý của mình có vấn đề, cũng hy vọng thông qua việc đi chậm rãi để có thể hòa hoãn sự tranh đấu và bất an trong nội tâm.

Dần dần, Tố Diệp bắt đầu tìm được cảm giác.

Trước mặt là dãy núi nhấp nhô gập ghềnh.

Tay của cô, chân của cô, không khí cô hít vào phổi, động tác vô thức khi cô chạm tay vào vách núi… Những cảm giác đã từng đi theo cô từng lần giành được thành tích đáng tự hào đã quay trở lại.

Đồng thời cô cũng nhớ lại rất nhiều chuyện.

Nhớ lại lần đầu tiên cô leo núi, nhớ lại khung cảnh khiến cô phải cảm thán không ngừng khi đứng trước đỉnh Everest. Nhớ lại trải nghiệm lúc đó vì tiết kiệm tiền, cô chỉ mua những trang thiết bị rẻ, suýt nữa thì ngã từ trên đỉnh núi xuống. Nhớ lại dáng vẻ điềm tĩnh của mình khi phóng tầm mắt nhìn ra xa lúc đứng trên đỉnh núi cao. Nhớ lại cảm giác đau khổ đi kèm với vui vẻ khi cô chìm vào giấc ngủ lúc còn đang treo lơ lửng lưng chừng núi…

Trái tim Tố Diệp dần dần trở nên vui vẻ.

Những tâm trạng tiêu cực như căng thẳng, đau khổ, bất an đó lại biến mất một cách kỳ diệu. Nỗi sợ hãi trói chặt cô bốn năm nay hình như cũng tan thành mây khói.

Cô bắt đầu gia tăng tốc độ, hệt như mình của bốn năm về trước.

Tưởng Bân dường như cũng cảm nhận được tốc độ của cô. Anh ta quay đầu nhìn cô, ra hiệu cho cô chú ý an toàn.

Động tác ấy lọt vào mắt Tố Diệp, chẳng hiểu sao lại khiến tim cô chợt run lên.

Suy nghĩ của cô trong khoảnh khắc bị đứt đoạn.

Tưởng Bân trong bộ quần áo bảo hộ màu lục lam ấy, gương mặt bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt cô càng lúc càng mơ hồ…

“Cẩn thận!”

Đi kèm là tiếng hét kinh hoàng của Kỷ Đông Nham. Tố Diệp cảm thấy chân mình trượt một cái, cả người bỗng chao đảo mãnh liệt, ngay sau đó cô ngã thẳng xuống.

Cô kêu lên một tiếng. Gió lạnh hai bên sườn như đang quét vù vù vào người, gần như đánh nát quần áo trên người cô.

Vào khoảnh khắc rơi xuống, trong đầu cô chợt lóe lên mấy tia sáng vu vơ.

Những tia sáng ấy như che chặt mắt cô.

Hình như cô nhìn thấy một tờ báo, trên đó chi chít đầy những tin tức. Sau đó là một ký ức xa lạ đập vào não bộ.

Đúng vào lúc này, hình như cô nghe thấy cả tiếng của Kỷ Đông Nham và Tưởng Bân. Một giây sau eo cô được thứ gì đó chặn lại, lực rất mạnh, quấn chặt lấy cô để cô không rơi xuống tiếp.

“Tiểu Diệp!” Vang lên trên đỉnh đầu là tiếng kêu gấp gáp của Kỷ Đông Nham.

Lúc này Tố Diệp mới phát hiện ra khóa an toàn đã có tác dụng quan trọng. Cô lơ lửng giữa không trung, nắm giữ sinh mạng chính là sợi dây an toàn màu vàng nhạt đó. Sau đó cô theo sợi dây nhìn lên, chỉ thấy Kỷ Đông Nham đang kéo chặt nó lại.

Vì lúc rơi xuống, cô ngang qua Kỷ Đông Nham, nên bây giờ đổi lại cô là người đi cuối, Kỷ Đông Nham ở giữa. Thế là, Kỷ Đông Nham không thể
không nhìn xuống dưới.

Vì vậy, từ góc độ của Tố Diệp nhìn lên, sắc mặt Kỷ Đông Nham tái mét, không biết là vì sợ độ cao hay vì cô đã sảy bước.

Trên cao nhất, Tưởng Bân cũng giữ chặt dây, tiện thời cố định vị trí của Kỷ Đông Nham.

Trông anh ta cũng đã bị dọa cho hết hồn, giơ tay ra hiệu hỏi tình hình của Tố Diệp.

Những ký ức mới ấy càng lúc càng rõ nét trong đầu Tố Diệp, rất nhiều hình ảnh bắt đầu điên cuồng giao thoa trước mắt cô.

Kỷ Đông Nham sốt sắng, hét to: “Em sao rồi?”

Tố Diệp cố gắng với lấy vách núi nhưng vì độ dốc của nó cô không thể chạm vào được, thế nên không dám hành động bừa bãi nữa. Sợ rằng hai người phía trên lại bị cô liên lụy, cô bèn vẽ một hình OK lên không trung.

Tưởng Bân từ bỏ dự định leo tiếp, ra hiệu cho Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham nhớ, lúc trước Tưởng Bân đã dạy ám hiệu này, bèn phối hợp với Tưởng Bân bắt đầu sử dụng hai sợi dây cáp để hạ xuống.

Chỉ có điều, tuy rằng mặt anh cắt không còn hột máu, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không dám lơ là cảnh giác, sợ chỉ cần buông tay sẽ làm động tới khóa an toàn trên eo Tố Diệp, thế nên lúc nào cũng nắm rất chặt sợi dây.

Người Tố Diệp cũng từ từ được hạ xuống.

Cũng may Tưởng Bân đã mang thiết bị mới nhất tới, bọn họ mới có thể hạ xuống với tốc độ nhanh nhất, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, tránh cho khóa an toàn có thể bị đứt.

Khi tiếp đất an toàn, Kỷ Đông Nham và Tưởng Bân đều lập tức chạy tới hỏi tình hình của Tố Diệp.

Khóa an toàn và dây cáp trên người Tố Diệp còn chưa kịp tháo ra. Cô ngồi trên mặt đất, đầu mày nhíu chặt, tay phủ lên mắt cá chân: “Đau lắm!”

Kỷ Đông Nham không nói gì, lập tức bế Tố Diệp lên xe.

Kỷ Đông Nham và Tưởng Bân như hai ông hộ pháp trái phải, đưa thẳng Tố Diệp vào bệnh viện.

Khi tới nơi, nét mặt hoảng hồn vì sợ độ cao của Kỷ Đông Nham mới từ từ hồng hào trở lại.

Vì không rõ vết thương có nghiêm trọng hay không, Kỷ Đông Nham không dám lỡ dở, vội vàng tìm một bệnh viện gần nhất để chẩn đoán trước, xem bác sỹ nói thế nào. Nếu tình hình nghiêm trọng, anh sẽ liên lạc với người quen để tới bệnh viện khác. Cũng may giờ này người xếp hàng không quá đông, nhưng chắc chắn là không thể được gặp bác sỹ chuyên gia. Tưởng Bân cũng sợ lỡ việc nên xếp ngay số để khám thường.

Khi được đưa vào khoa xương khớp, Tố Diệp vẫn còn chưa hoàn hồn, sắc mặt vẫn chưa thể bình ổn trở lại.

Tưởng Bân và Kỷ Đông Nham là người nhà, đều không được phép vào, đành đợi ở bên ngoài.

Trong phòng chẩn đoán, dưới sự giúp đỡ của y tá, Tố Diệp được cởi giày ra.

Có máu chảy.

Bác sỹ quan sát tỉ mỉ một lượt, rồi dò hỏi nguyên nhân để bị thương. Tố Diệp trở lại rõ ràng, lần lượt. Bác sỹ giơ tay, khẽ chạm vào một cách cẩn thận. Mỗi lần chạm vào đâu lại hỏi cô có đau hay không.

Có chỗ khớp xương khá nặng, Tố Diệp đau đến toát mồ hôi.

“Có lẽ chưa bị thương tới xương, chỉ có điều một diện tích da lớn bị tổn thương, gây hiện tượng tụ máu.”

Tố Diệp thật sự sợ hãi mình bị liệt. Thường ngày cô cũng là người sợ chết, nghe bác sỹ nói xong cô bắt đầu hồ nghi hỏi: “Nếu không phải vấn đề xương khớp, tại sao tôi lại đau như vậy?”

Bác sỹ cười: “Cô có chuẩn bị kỹ càng thế nào, thì mắt cá chân cũng đã va chạm với vách núi. Cộng thêm việc cô bị trượt xuống, khớp xương hơi bị trẹo cũng là điều khó tránh.”

Tố Diệp do dự.

Bác sỹ thấy vậy đề nghị: “Thế này đi, nếu cô thật sự lo lắng, có thể chụp CT xem sao.”

“Được, được, được! Bác sỹ mau viết đơn cho tôi đi.” Tố Diệp chỉ sợ mình bị tàn phế. Một khi chân thật sự có vấn đề, làm sao cô còn xứng với Niên Bách Ngạn nữa? Đi bên cạnh anh cũng cảm thấy mất mặt.

Bác sỹ nhìn cô buồn cười, bắt đầu gõ đơn vào máy tính, hỏi một câu: “Cô mang thai chưa?”

“Dạ?” Tố Diệp ngẩn người: “Chưa ạ!”

“Cô chắc chắn chứ? Mang thai là không được chụp CT đâu đấy.” Bác sỹ hỏi lại một lần nữa với vẻ rất trách nhiệm.

Tố Diệp chần chừ giây lát: “Chắc là… không chứ?” Cô chợt nhớ lại “bà dì” tháng này vẫn chưa thấy tới. Nhưng có những lúc chu kỳ cũng không chuẩn, cô cũng chưa bao giờ lo lắng.

“Không có?” Bác sỹ dừng tay lại: “Được rồi, cô lấy một ít máu kiểm tra tình hình xem có thai hay không đã.”

“Tôi không thể nào có thai được, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Bác sỹ cứ kê đơn cho tôi đi.”

Bác sỹ quyết không đồng ý, lập tức bảo cô đi lấy máu trước.

Trong lúc đợi kết quả, Tố Diệp lại quay về khoa xương khớp. Vì cả bệnh viện là một hệ thống mạng lưới thống nhất, bác sỹ bên này có thể lấy kết quả trực tiếp từ bên kia.

Mười mấy phút sau, kết quả kiểm tra máu mới được gửi về phòng khám của khoa xương.

Tố Diệp chống cằm đợi bác sỹ kê đơn cho cô chụp CT, vốn dĩ chẳng thèm liếc kết quả xét nghiệm máu lấy một cái. Vì cô biết rất rõ, một là chu kỳ kinh nguyệt của cô trước nay luôn loạn cào cào, hai là lần nào họ cũng áp dụng biện pháp tránh thai.

Bác sỹ nhìn kết quả rồi nói.

Ai ngờ kết quả mà Tố Diệp nghe thấy lại là: “Cô Tố! Cô không được chụp CT, vì cô có thai rồi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện