Còn Diệp Hạc Phong nằm trên giường sau khi nghe hết những lời ấy, ông bỗng dùng hết sức lực
còn lại nắm chặt tay Niên Bách Ngạn. Từng ngón tay nhăn nheo mạnh mẽ như một chiếc kìm. Những tiếng cuối cùng ông thốt ra như đang dốc chút sức
lực cuối cùng trong cơ thể…
“Bách Ngạn! Tôi có lỗi với cậu, tôi…” Sức lực ấy cũng theo từ “tôi” cuối cùng tan biến. Lời còn chưa kịp nói
hết, ông ta còn chưa kịp đưa mắt nhìn về phía phòng quan sát…
Sau đó, bàn tay đang nắm chặt Niên Bách Ngạn cuối cùng cũng mất hết sức mạnh.
Như một làn gió, thổi tắt tia sáng leo lắt còn lại trong cuộc đời ông.
Tay Diệp Hạc Phong trượt xuống, cả người nằm gục trên giường, hai mắt mở to, nhưng đã không còn hơi thở.
Niên Bách Ngạn yên lặng nhìn ông. Trong chiếc máy giám sát bên cạnh, đường
đại diện cho sinh mạng cuối cùng đã kéo dài thành một đường thẳng, tới
tận vĩnh hằng…
Anh giơ tay, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt của Diệp Hạc Phong xuống, rồi kéo cao chiếc chăn trắng, che đi gương mặt ông.
Làm xong mọi việc, anh đẩy cửa, đi ra khỏi phòng.
Anh dửng dưng nhìn người nhà họ Diệp, nói một câu: “Chủ tịch đi rồi!”
Bỗng chốc, tiếng khóc than vang lên không ngớt.
Chỉ có Tố Diệp đứng trước khung cửa sổ sát sàn là không khóc. Thậm chí cô
còn chẳng quay đầu lại, hoàn toàn tách biệt với những thanh âm kêu trời
khóc đất kia. Niên Bách Ngạn nhìn về phía bóng hình bé nhỏ ấy, chẳng
hiểu sao, tim vô cớ thắt lại.
Anh đi tới, cuối cùng dừng bước sau lưng cô.
Ánh mắt Tố Diệp nhìn về xa xăm, trống rỗng, như vũ trụ thuở hồng hoang,
chuyển động hàng ngàn hàng vạn năm trong im lặng. Rất lâu sau cô mới lên tiếng: “Ông ấy ra đi thanh thản chứ?”
Thanh âm của người đàn ông phía sau vẫn trầm ổn: “Rất thanh thản!”
Tố Diệp cười, từng đường nét khắc trên tấm kính thủy tinh mang theo một nụ cười mỉm chua xót.
“Cảm ơn.”
Sau khi buông di động xuống, nét mặt Lâm Yêu Yêu bàng hoàng. Cô đờ đẫn ngồi trên sofa rất lâu, không nói nổi câu nào.
Lâm Yêu Yêu xách một món quà từ trong phòng ngủ đi ra, vẫn còn rất hân
hoan, vui vẻ. Bà ngồi xuống bên cạnh Lâm Yêu Yêu, nôn nóng bóc món quà
ra, cầm chiếc váy trắng bên trong ra so đi ngắm lại: “Yêu à! Con thấy cô mua chiếc váy dạ trắng này thế nào? Tiểu Diệp nhất định là thích lắm
đúng không? Con bé này từ nhỏ đã thích màu trắng. Cái váy dạ này cô đã
ưng ý lâu lắm rồi, nhưng mà đắt lắm, người ở trung tâm thương mại nói nó là của thương hiệu gì gì ấy, đằng nào thì cô nghe cũng chẳng hiểu.
Nhưng mà con đừng có nói ra nhé, tiền nào thì của nấy. Đồ đắt tiền sờ
cũng thấy sướng tay. Xem chất vải này. Cô bán hàng nói rồi, cái gì mà
lông dạ cùng đẳng cấp với kim cương đấy.”
Phương Tiếu Bình phía đối diện huyên thuyên không ngừng, Lâm Yêu Yêu thì chẳng có chút phản ứng nào.
Tố Đông cầm một cái muôi, từ trong bếp ngó đầu ra: “Đã mấy giờ rồi, bà mau gọi điện giục bọn trẻ đi, sao mà vẫn chưa về? Còn cả cậu Niên Bách Ngạn đó nữa, chẳng phải cậu ấy nói tối nay tới hay sao? Xem hai đứa chúng nó có đi cùng nhau không?”
“Aiya, giục cái gì mà giục! Hai đứa
chúng nó chắc chắn là đi cùng nhau rồi, không cần nghĩ cũng biết.”
Phương Tiếu Bình làu bàu rồi cất lại chiếc váy vào trong hộp, giơ tay
với lấy điện thoại bàn.
Lâm Yêu Yêu lúc này mới bừng tỉnh, giữ tay Phương Tiếu Bình lại: “Cô ơi… đừng gọi nữa!”
Phương Tiếu Bình ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại: “À, có phải vừa rồi Tiểu Diệp gọi điện cho con không?”
Lâm Yêu Yêu gật đầu.
“Thế chúng nó mấy giờ về? Đang ở đâu rồi?”
Lâm Yêu Yêu khẽ lắc đầu: “Cô ấy nói, tối nay cô ấy không về nữa, năm nay cũng không đón sinh nhật nữa.”
“Hả?” Lúc này Phương Tiếu Bình mới kinh ngạc, sau đó sốt ruột nói: “Cái gì mà năm nay không đón sinh nhật nữa? Con bé này làm sao vậy?”
Ánh
mắt Lâm Yêu Yêu có chút rối loạn. Nhớ lại giọng nói vừa rồi của Tố Diệp
trong điện thoại, kinh hoàng đến nỗi khiến người ta rùng mình. Cô nhìn
Phương Tiếu Bình, khẽ đáp: “Tiểu Diệp nói… Diệp Hạc Phong vừa mới qua
đời!”
Phương Tiếu Bình bỗng chốc trợn tròn hai mắt…
Bãi đậu xe trong bệnh viện.
Trời đã tối.
Có những tia sáng u mờ ẩn hiện phía đường chân trời. Đó là ánh sao, đang
nuốt dần từng chút một những tia sáng cuối cùng, để đêm lạnh tràn về.
Tố Diệp im lặng ngồi trong ô tô, nhìn đăm đăm về tia sáng lập lòe ấy, ánh
mắt cô cũng sâu hút như đêm đen. Cô đang nghĩ, tối nay liệu trên trời
kia có thêm một ngôi sao không?
Vì khi mẹ đi, cô phát hiện trời
đêm bỗng sáng hơn. Cô tin rằng mẹ đã hóa thành sao, chiếu soi cho cô, để cô không thấy cô đơn nữa.
Vậy thì từ đêm nay trở đi, mẹ cũng
không còn một mình nữa. Vì bà cuối cùng đã đợi được một người đàn ông
cũng đã hóa thành sao. Giữa đất trời, trong vũ trụ bao la, họ đều không
đơn độc.
Sự ra đi của Diệp Hạc Phong khiến nhà họ Diệp mất đi trụ cột. Trong mắt cô, đến cả Nguyễn Tuyết Mạn thường ngày ngang ngược,
hống hách giờ cũng thất thần. Bà ta không có lấy một chỗ đứng trước mặt
mọi người. Khi Diệp Hạc Phong còn sống, bà ta đã giống như người ngoài,
giờ Diệp Hạc Phong không còn, bà ta hoàn toàn trở thành người ngoài.
Nguyễn Tuyết Mạn ngăn cản cô đi tới nhà để xác. Tố Diệp cũng chẳng đôi co với bà ta một câu, quay người đi ra khỏi bệnh viện.
Một cốc sữa nóng được đưa tới trước mặt cô.
Mùi sữa thơm nồng quyện với hương gỗ mộc thoang thoảng của người đàn ông.
Một mùi hương khiến người ta thấy ấm áp biết bao.
Tố Diệp không cử động.
“Uống một chút đi!” Niên Bách Ngạn bên cạnh nhẹ nhàng dỗ dành, anh cũng không vội lái xe đi.
Cô lắc đầu.
Niên Bách Ngạn thở dài, tạm đặt cốc sữa xuống rồi đan tay vào tay cô, giọng nói xót xa: “Sao tay lại lạnh thế này?”
Anh nhanh chóng bật máy sưởi trong xe lên.
Chẳng mấy chốc, khoang xe đã ấm hơn, như một làn gió xuân mang theo hương bạc hà nhè nhẹ.
Nhưng tay cô vẫn buốt giá.
Niên Bách Ngạn đặt tay lên môi, khẽ hà hơi. Dòng khí xuyên vào ngón tay của hai người làm tay cô hơi động đậy.
“Anh biết em không còn tâm trạng gì tổ chức sinh nhật nữa, nhưng dẫu sao vẫn phải qua nhà cậu mợ, ít nhất cũng báo với họ một tiếng.” Anh nghiêng
mặt nhìn cô và nói.
Tố Diệp trầm mặc nhìn thẳng về phía trước, hàng mi dài khẽ chớp chớp.
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn thở dài, xoay mặt cô lại, ép cô nhìn vào anh.
“Anh biết em
rất buồn, nhưng người chết không thể sống lại, chúng ta vẫn phải nhìn về phía trước mà bước tiếp thôi.”
Tố Diệp nhìn anh.
Sự quan tâm trong đôi mắt anh in dấu trong mắt cô chân thực đến thế. Gương mặt này, vẫn luôn là thứ quẩn quanh trong giấc mơ của cô. Đã từng có
lúc, cô rất sợ mất đi hơi ấm của anh. Đã từng có lúc cô dựa dẫm vào vào
câu nói ấy của anh: Có anh đây, đừng sợ! Thế nên khi cô bướng bỉnh bỏ
đi, cũng biết ân hận, chẳng màng tới vẻ dè dặt nữ tính, cầu xin anh đừng rời xa, đừng bỏ cô lại một mình.
Niên Bách Ngạn! Bên nhau bao
nhiêu lâu như vậy, anh không biết rằng, em đã trở thành một con cá, chỉ
biết bơi trong hồ nước của anh. Vậy mà hôm nay, anh phá tan hồ nước của
mình, nhưng quên mất sự tồn tại của con cá ấy…
“Bách Ngạn…” Cuối cùng cô cũng gọi tên anh, chỉ có điều cái tên này thốt ra khiến ruột gan cô quặn thắt.
Cô hoảng sợ rồi.
Thì ra cô vẫn chưa hoàn toàn là một cái xác. Tại sao anh vẫn còn dùng mấy lời giả tạo này để qua mặt cô?
Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt thương xót.
“Anh có yêu em không?” Tố Diệp hơi ngẩng mặt lên. Khi ánh sáng chuyển động, gương mặt cô cũng đẹp từng đường nét.
Niên Bách Ngạn hơi sững sờ.
Nhưng Tố Diệp từ đầu tới cuối vẫn nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong đầu cô vẫn còn văng vẳng câu nói cuối cùng trước khi bố lìa đời. Thanh
âm của ông đứt quãng, nhưng vô cùng kiên định: Tiểu Diệp! Con yêu nó,
thì con phải chấp nhận tất cả, con đã chuẩn bị tâm lý chưa?
Cô hiểu ý nghĩa sau câu nói của bố, thế nên khi bố muốn một mình Niên Bách Ngạn ở lại, cô cũng tự biết mình phải làm gì.
Màn kịch này quá chân thật, vì vậy Tố Diệp không muốn tỉnh giấc. Cô tình
nguyện đắm chìm trong giấc mơ đẹp này, chỉ vì đối phương là Niên Bách
Ngạn, người đàn ông cô dốc lòng yêu thương.
Cô là một bác sỹ tâm
lý, đọc hiểu được suy nghĩ của đối phương, nhìn rõ được hàm ý trong ánh
mắt người đối diện, có thể thông qua việc phân tích giấc mơ hiểu rõ
những vui buồn sáng tối trong nội tâm người đó. Nhưng tại sao cô không
nhìn thấu được Niên Bách Ngạn? Tại sao không tự phân tích được giấc mơ
lớn của bản thân mình?
Những tưởng đó là một giấc mơ đẹp, ai ngờ
tỉnh dậy, tất cả những tình cảm dây dưa, tất cả những buồn vui ly hợp,
tới cuối cùng chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng.
Cô không dám tin từ ban đầu mình đã là một con mồi, để Niên Bách Ngạn lấy ra làm sức mạnh dự bị.
Anh đối với cô như gần như xa là giả. Cô cho rằng thủ đoạn của mình rất
cao, thành công hấp dẫn được anh. Trên thực tế, anh chỉ đang tính toán
từng bước, dẫn dụ cô vào giấc mộng mà thôi.
Lời hứa trong chuyến
hành trình của hai người là giả, anh nói anh rung động là giả, cuộc gặp
mặt tình cờ ở trấn Thiên Đăng là giả, bao tình ý nồng thắm trên giường
là giả.
Vậy thì ở Nam Phi?
Cô cho rằng chắc phải là thật chứ?
Nhưng ở Nam Phi, đâu phải anh chưa từng lợi dụng cô?
Cô vờ như không thấy, chỉ vì anh đã liều mạng đỡ cho cô viên đạn ấy.
Nhưng hôm nay cô mới biết, thì ra cũng là giả.
Anh là một người đàn ông cố chấp và tàn nhẫn, đến mức không ngại làm tổn thương chính mình để đạt được mục đích.
Tố Diệp chẳng biết giờ phút này mình còn hỏi câu ấy để làm gì. Có lẽ chỉ muốn xem xem anh còn tiếp tục nói dối như thế nào.
Gương mặt cô vô cùng lạnh nhạt.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, bất giác nhớ tới những lời mình đã nói trong phòng
bệnh, tim anh bị hàng ngàn hàng vạn sợi dây đau lòng quấn chặt. Anh rướn người về phía cô, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên gò má băng giá của cô, cảm
giác đau lòng ấy hóa thành tình yêu vô bờ bến. Từng câu từng chữ rơi
xuống, rõ ràng và rành mạnh.
“Đúng vậy!” Anh dịu dàng vỗ về: “Diệp Diệp! Anh rất yêu em!”
Hơi thở của người đàn ông vẫn ấm áp như thế, phả nhẹ lên sống mũi cô, tỏa
ra một mùi thơm. Anh cúi đầu, bờ môi mỏng phủ lên môi cô.
Tố Diệp không né tránh mà chỉ nhắm mắt lại.
Lồng ngực cô như bị ai xé thành hai nửa, đến thứ cuối cùng để chứa đựng đau
thương cũng không còn nữa. Tim cô từ nay về sau đã trở thành một linh
hồn không nhà để quay về, chỉ biết bay mãi trên trời cùng cánh diều tới
vô cùng vô tận, mãi mãi không còn khả năng hạ cánh.
Niên Bách Ngạn! Cảm ơn anh tới tận bây giờ vẫn còn cố gắng lừa em.
Cảm ơn anh đã cho em biết, thì ra giữa nam và nữ ngoài tình yêu, còn có một thứ tình cảm thê lương khác… gọi là lừa dối!