Trong nhà vệ sinh, vòi nước rào rào chảy, nước bắn tung tóe khắp nơi, nhấn chìm tiếng nôn khan của Tố Diệp.
Nước chua sặc lên khí quản.
Đầu mũi Tố Diệp cũng chua xót theo. Chẳng mấy chốc, khóe mắt cô cay nồng, khó chịu chỉ muốn chết.
Cô đứng dậy, súc miệng, hớt nước lạnh lên rửa qua mặt.
Nhìn lại mình trong gương, từng giọt nước men theo gò má chảy xuống, tự cô
cũng thấy mình gầy rộc đi, huống hồ đôi mắt sắc bén của mợ? Cô khẽ xoa
tay lên bụng, toàn thân cảm thấy tê dại. Trong đầu cô là hình ảnh của
Niên Bách Ngạn, nhưng một nỗi bi thương khổng lồ ập tới, trái tim vẫn
không cảm thấy đau.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của Phương Tiếu Bình: “Tiểu Diệp?”
Một lúc lâu sau, Tố Diệp mới tắt vòi nước, lau khô mặt: “Con đây!”
Mở cửa ra, cô đối diện với ánh mắt quan tâm của Phương Tiếu Bình.
“Không sao ạ! Vừa nãy con ăn phải một quả hỏng, đắng chết đi được!” Tố Diệp cố gắng ép ra một nụ cười.
Lúc này Phương Tiếu Bình mới yên tâm gật đầu, rồi đưa di động cho cô: “Tìm
con đấy! Đã gọi cho con mấy cuộc rồi, mãi mợ không thấy con ra nên mới
nhận máy.”
“Cảm ơn mợ!” Tố Diệp nhận lấy di động.
Phương Tiếu Bình trở về phòng khách.
Lúc này Tố Diệp mới nhìn xuống điện thoại, là Niên Bách Ngạn.
Tim cô như bị phủ một lớp mây mù, cả ngón tay và lòng bàn tay đều nhói lên.
Cô áp điện thoại lên tai, khẽ “alô” một tiếng.
Giọng nói của người đàn ông ở đầu kia vẫn trầm thấp và dễ nghe như vậy: “Sao em lại tới chỗ mợ thế?”
Tố Diệp đóng cửa nhà vệ sinh lại, đứng nhìn mình trước gương. Đôi mắt cô
trong gương không một chút cảm xúc, chỉ còn một màu đen u ám nặng nề như than.
“Em không thể tới nhà mợ sao?” Cô hỏi ngược lại.
Bên đó im lặng giây lát, có lẽ không ngờ cô lại nói vậy.
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn khẽ thở dài một tiếng trong điện thoại, vừa như
yêu chiều vừa như bao dung, dịu giọng hơn: “Anh không có ý trách em. Tại vừa nãy anh gọi điện về nhà mới biết em không ở nhà, anh rất lo, sợ em
xảy ra chuyện.”
Tố Diệp cười nhạt: “Sợ em xảy ra chuyện… hay sợ đứa bé xảy ra chuyện?”
Dường như Niên Bách Ngạn nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của cô, anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh lo cả, đừng giở tính khí trẻ con ra!”
Tố Diệp không nói nữa.
“Cứ ở yên nhà cậu mợ đợi anh. Tan làm anh sẽ qua đón em. Anh đã bảo Hoàng
Phố Hội chuẩn bị mấy món điểm tâm em thích nhất rồi, tối chúng ta qua
đó.”
“Anh không cần tới đón đâu, em sẽ tự qua đó.” Giọng Tố Diệp hờ hững.
“Không được!” Niên Bách Ngạn đáp rất dứt khoát.
“Niên Bách Ngạn! Anh vẫn chưa có quyền hạn chế tự do của em thì phải?” Tố Diệp bực bội nói một câu.
Niên Bách Ngạn một lần nữa nghẹn lời vì cô. Một lúc sau, anh mới dịu dàng
nói: “Diệp Diệp! Giờ em mang thai rồi, là một giai đoạn đặc biệt. Không
phải anh hạn chế em mà đang lo lắng cho sức khỏe của em. Thế này đi, em
không muốn để anh qua đón thì bảo dì Nguyệt đưa em qua.”
“Em đã nói là không cần rồi!” Tố Diệp siết chặt từng đầu ngón tay, bất ngờ cao giọng.
Bên đó lại im lặng rất lâu, cuối cùng đành thỏa hiệp.
Sau khi ngắt điện thoại, Tố Diệp mở cửa nhà vệ sinh ra với gương mặt tái
nhợt, chờ đón cô là ánh mắt lo lắng của Phương Tiếu Bình. Bà gấp gáp
hỏi: “Đang yên đang lành lại sao thế? Cãi nhau với Niên Bách Ngạn à?”
Tố Diệp chỉ khẽ lắc đầu, không đáp một lời.
Bây giờ, ba chữ Niên Bách Ngạn mỗi lần rơi vào tai cô đều như một viên đá
tảng mỗi lần lại đè nặng thêm, khiến cô không sao thở nổi.
…
Tinh Thạch, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Ánh nắng trải đầy khắp phòng, rồi lại bị tấm rèm cửa mỏng lọc qua tạo thành từng vệt sáng lốm đốm tựa vàng vụn, làm ấm cả tấm thảm trải sàn.
Nhưng Niên Bách Ngạn thì đang nhíu mày, trên gương mặt anh có vài phần khó hiểu.
Hứa Đồng vẫn đang đợi Niên Bách Ngạn nói chuyện điện thoại xong mới bước
tới đưa tài liệu. Cả quá trình cô nhìn rất rõ, gương mặt trước nay vẫn
rất nghiêm nghị ấy khi nói chuyện đã toát ra một vẻ nhu tình đầy nam
tính. Thanh âm của anh cũng rất khẽ khàng, vô cùng nhẫn nại và cưng
chiều.
Chỉ có điều, sao vừa buông điện thoại xuống, anh đã lại chau mày?
“Tổng giám đốc! Tố Diệp, cô ấy… không sao chứ?” Sau khi biết tin Tố Diệp mang thai, Hứa Đồng rất vui mừng, còn nghĩ bụng tốt nhất nên trực tiếp gặp
và chúc mừng cô ấy.
Niên Bách Ngạn bất giác chìm vào suy tư.
Hứa Đồng thấy kỳ lạ bèn đi tới: “Tổng giám đốc?”
Lúc này Niên Bách Ngạn mới bừng tỉnh, đón lấy tập tài liệu trong tay cô, lật ra xem.
Hứa Đồng quan sát rất tỉ mỉ. Đúng hơn một phút đồng hồ mà anh vẫn chưa đọc
xong một trang tài liệu. Cô thông minh, chỉ im thin thít.
Lại hơn một phút nữa trôi qua, Niên Bách Ngạn vẫn chưa lật qua trang thứ hai,
chỉ nhìn chằm chằm vào nội dung trang đầu tiên, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Hứa Đồng không nhịn được nữa, bèn nhắc anh một câu: “Tổng
giám đốc! Bộ phận đầu tư vẫn còn đang đợi tập tài liệu này đấy ạ.”
Niên Bách Ngạn trở lại bình thường. Anh nhìn Hứa Đồng rồi lại nhìn xuống tập tài liệu, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Cứ tạm thời để lại đây, ký xong
tôi sẽ bảo thư ký mang qua đó.”
“Dạ!”
Khi Hứa Đồng gần đi
tới cửa phòng, Niên Bách Ngạn mới lên tiếng, gọi giật cô lại. Cô dừng
bước, quay trở lại, đợi Niên Bách Ngạn dặn dò.
Trông Niên Bách Ngạn có phần chần chừ, nhưng cuối cùng anh vẫn nói: “Cô biết Diệp Diệp có thai rồi chứ?”
Hứa Đồng gật đầu: “Vì thế chúc mừng anh!”
Niên Bách Ngạn gật gật đầu như đáp lại, rồi thở dài: “Vừa nãy, giọng điệu của cô ấy trong điện thoại rất bực bội.”
Dẫu sao Hứa Đồng cũng đã đi theo Niên Bách Ngạn nhiều năm, vừa nghe là cô
lập tức hiểu ra nỗi lo lắng của anh, nói ngay: “Tổng giám đốc! Tôi nghe
nói phụ nữ khi mang bầu tâm lý ít nhiều cũng sẽ có chút biến đổi, dù sao thì đây cũng là một giai đoạn chuyển biến hoàn toàn mới của người phụ
nữ.”
“Chuyện này là bình thường sao?” Niên Bách Ngạn cảm thấy
công việc quan trọng trong giai đoạn tiếp theo là phải tập trung tìm
hiểu cách chăm sóc tâm tình của phụ nữ mang bầu rồi. Khoảng thời gian
này quá nhiều chuyện, anh bận rộn đến nỗi thời gian ngủ còn chẳng đủ,
nói gì tới tìm hiểu thêm các kiến thức về phương diện này.
Hứa
Đồng khẽ gật đầu, cười nói: “Chị họ tôi lúc mang bầu tâm trạng cũng rất
thất thường. Tố Diệp lại vừa mới làm mẹ, chắc chắn sẽ cảm thấy lo lắng
và căng thẳng về thân phận mới cùng tương lai của mình. Chuyện này là
hoàn toàn bình thường. Với lại, chủ tịch Diệp vừa qua đời, tâm trạng của Tố Diệp không tốt cũng có thể hiểu được.”
Niên Bách Ngạn nghe vậy, mới thấy yên tâm đôi chút.
Thấy anh cuối cùng cũng thoải mái hơn, Hứa Đồng cũng nhẹ lòng. Cô liếc nhìn
tập tài liệu bị anh gác lại bên cạnh, bấm bụng nhắc thêm lần nữa: “Tổng
giám đốc! Hay là anh cứ duyệt nhanh tập tài liệu đó đi, bộ phận đầu tư
chắc sốt ruột lắm rồi.”
Trước đây làm gì có chuyện này xảy ra? Toàn là Niên Bách Ngạn ép cho bộ phận đầu tư chạy cong đít.
Niên Bách Ngạn nhìn
nét mặt lo lắng của Hứa Đồng, nhất thời cũng có chút bối rối.
“Hoa tươi tối nay đặt xong xuôi cả rồi chứ?” Anh lại lật tài liệu ra, vừa cầm cây bút lên tay vừa hỏi.
“Đã đặt xong cả rồi. Theo yêu cầu của anh, khoảng năm giờ chiều nay hoa sẽ
được đưa tới phòng VIP tại Hoàng Phố Hội. Các nhân viên phục vụ bên đó
cũng sẽ phối hợp.”
Niên Bách Ngạn gật đầu, rồi dặn thêm: “Đừng đặt hoa hồng, Diệp Diệp không thích đâu.”
“Tôi hiểu ạ.” Hứa Đồng trong lòng sáng như gương. Đầu tiên là chính tay anh
cắt mài chiếc nhẫn kim cương, sau đó lại tới bữa tối giữa biển hoa và
ánh nến, chắc chắn chỉ có thể là cầu hôn…
Sau
khi từ nhà mợ ra Tố Diệp trở về Sanlitun. Lúc đi ngang qua phòng tâm lý
Liêm Chúng, cô do dự đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn không lên xem.
Cô về nhà mình.
Nhưng tới lúc đẩy cửa đi vào mới bàng hoàng nhận ra, đây cũng đâu phải nhà của cô, là nhà của Niên Bách Ngạn.
Nắng chiều ma mị, lấp đầy căn phòng.
Từng tia sáng rực rỡ khiến Tố Diệp phải giơ tay lên che mắt mới đi được.
Trong phòng thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ. Tất cả giữ nguyên như ngày
Niên Bách Ngạn đưa cô đi. Thậm chí đến cả lọ hoa khô cô bày trên bàn,
người dọn vệ sinh cũng vẫn để nguyên.
Đó là mấy bông cúc La Mã khô.
Trước nay Niên Bách Ngạn vẫn không phải là một người lãng mạn. Từ sau dịp
tặng cúc La Mã cho cô ở Hồng Kông, anh cũng chẳng tặng hoa cho cô nữa.
Cô cũng tự tìm niềm vui, thích luôn mấy bông cúc nhỏ, mềm mại, thi
thoảng còn mua một hai bông bày trong nhà.
Sau này cô phát hiện ra, cúc La Mã làm hoa khô trông càng đẹp hơn, thế là cô lại có thêm một việc thú vị.
Cho tới bây giờ, Tố Diệp mới hiểu ra, kỳ thực thứ cô thích không phải hoa
cúc, mà chính là cái cảm giác được Niên Bách Ngạn trân trọng, bất kỳ lúc nào cũng giữ cô trong tim mình.
Trước nay cô chưa bao giờ phủ
nhận tình yêu rất đẹp, cho dù cô đã thương tích đầy mình. Cô tin tưởng
vào chính bản thân tình yêu, chỉ là đã không còn tin người đàn ông mang
tình yêu tới cho cô nữa…
Vứt hoa khô vào trong thùng rác, đặt dấu chấm hết cho một quyết tâm đã từng thề sống thề chết cũng phải bảo vệ, yêu thương.
Nhưng, khi cô đi tới trước bức bình phong lan trắng, nỗi đau ấy lại ập xuống, che phủ đất trời.
Khẽ khàng ngồi lên thảm trải sàn, Tố Diệp giơ tay ra.
Từng ngón tay thon mảnh vươn qua lớp cách ngăn của nắng chiều, chạm lên cánh hoa lan trắng. Nhụy hoa sinh động như thật ấy như lay động trên tay cô. Mỗi đường nét sáng bóng được mặt trời phản chiếu thành bao sắc màu rực
rỡ. Cả tay cô cũng trở nên nhạt nhòa, mơ hồ.
Dần dần cô di chuyển ánh mắt, dừng lại trên hàng chữ phía trên: Tương phùng chính ngộ tố cẩm niên hoa thời, vị vãn.
Nét đẹp của tiếng Trung Quốc có lẽ nằm ở đây. Chỉ mấy từ đơn ghép vào, lại
trở thành một câu nói khiến người ta cảm động. Không cần đọc to, chỉ cần lặng lẽ ngắm nhìn cũng đã đủ thưởng thức được vẻ đẹp ấy.
Hay cho câu năm tháng bình yên, hay cho câu chưa muộn.
Niên Bách Ngạn! Anh luôn bày ra trăm phương ngàn kế, tính toán từng ly từng
tý, chuyện gì đối với anh mà nói mới được coi là muộn đây?
Bi thương làm ướt nhòe đôi mắt.
Nhưng cô cũng chỉ biết tự cười mình…
Khi Diệp Lan trở về nhà họ Diệp, đúng lúc Nguyễn Tuyết Cầm và Nguyễn Tuyết
Mạn đang cãi cọ. Lắng tai nghe một lúc cô biết mới, đại khái là vì ngôi
nhà này. Vì trong di chúc, Diệp Hạc Phong đã nêu rõ chủ nhân về sau của
nó, thế sau khi đưa tang Diệp Hạc Phong, bọn họ cũng định sẽ chuyển ra
ngoài.
Đương nhiên cũng có người đã dọn đi trước.
Ví dụ như Diệp Uyên, hay Diệp Ngọc.
Diệp Lan biết Diệp Uyên có nhà riêng của mình, nhưng còn Diệp Ngọc cụ thể đã dọn tới đâu thì cô không rõ.
Nguyễn Tuyết Mạn sống chết không chịu chuyển đi. Tuy rằng đơn ly hôn đã có
hiệu lực, nhưng bà ta vẫn gào khóc ầm ĩ, còn dọa chết, liều lĩnh bám
chặt lấy ngôi nhà này. Còn Nguyễn Tuyết Cầm cũng chỉ muốn bà ta nhìn rõ
tình thế hiện giờ, vốn dĩ có lòng tốt nhắc nhở, ai ngờ động chạm tới
điểm nhạy cảm của Nguyễn Tuyết Mạn, cứ thế hai người to tiếng với nhau.
Diệp Lan đau đầu. Cô nhân lúc Nguyễn Tuyết Mạn tức giận bỏ lên gác, vội vàng đi tới an ủi mẹ mình, rồi hỏi dò khi nào thì dọn nhà.
Nguyễn
Tuyết Cầm là một người phụ nữ rất biết cách khống chế cảm xúc của mình.
Bà ta nén giận rồi nói: “Ý của bố con là đợi thêm một chút nữa, muốn xem Tố Diệp nghĩ thế nào. Nếu con bé cũng không muốn lấy căn nhà này, thì
chúng ta có thể mua lại nó, đỡ phải chuyển qua chuyển lại phiền phức.”
Diệp Lan nghe xong, cũng hiểu ra, gật đầu. Cô suy nghĩ rồi nói: “Mẹ! Giờ đám phóng viên đang bám chặt lấy người nhà của chúng ta như một lũ điên.
Con muốn… đi ra ngoài giải tỏa tâm trạng, nhân tiện tránh mặt bọn họ.”
“Giờ này mà con vẫn còn tâm trạng đi chơi à? Kể cả có ra ngoài, cũng phải đợi tới ngày mai đưa tang bác cả con xong đã.”