Con người sống trên
đời, luôn phải có những giấc mơ mới không sống quá khổ sở, cho dù đó chỉ là một giấc mơ nhỏ nhoi. Có người đặt giấc mơ của chính xuống dưới
chân, thế nên họ đã vượt khắp trăm núi ngàn sông, khắp Bắc Nam rộng lớn. Có người đặt giấc mơ của mình lên đầu lưỡi, thế nên họ đã thưởng thức
hết các loại sơn hào hải vị trên đời. Có người lại đem giấc mơ của mình
ký gửi trong suy nghĩ, thế nên thế nên người còn chưa đi, trái tim đã
bay xa rồi.
Có lẽ chẳng ai biết rằng trong trái tim Tố Diệp chỉ
cất giấu một con ngựa gỗ nhỏ. Những khi nắng đẹp, cô có thể đặt nó dưới
ánh mặt trời, nhẹ nhàng đung đưa, trông có vẻ rất yên bình, thong dong.
Đây… chính là ước mơ của cô, một ước mơ từ khi còn rất nhỏ.
Cô
không rõ tại sao mình lại say mê ngựa gỗ. Có lẽ chỉ vì ngoại hình của nó đáng yêu và ngốc nghếch. Có lẽ vì cô muốn nắm giữ những niềm vui đã
từng có được.
Cô vẫn còn nhớ ngày rực nắng ấy. Lá đầu cành vừa
mới đâm chồi, khi nắng chiếu xuống tạo nên những vệt loang lổ. Những
chạc cây mới nhú đó vẫn còn xanh mơn mởn, đầy sức sống, một màu xanh
thuần khiết.
Người bố mà cô vẫn luôn vui sướng hướng về, người bố chỉ xuất hiện trên báo và tivi như một thiên thần cuối cùng đã đứng
trước mặt cô. Rồi mẹ cô nén nước mắt, mỉm cười nói với cô: Tiểu Diệp!
Mau gọi bố đi con!
Từ bố này đối với Tố Diệp mà nói hoàn toàn
không xa lạ. Cả người đàn ông cao lớn, phong độ tuy có chút buồn thương
trước mặt này cô cũng không mới mẻ gì với cô. Đã rất nhiều đêm, cô đều
thấy mẹ lật album ảnh, chỉ vào người đàn ông trên những tấm ảnh mẹ đã
thuộc nằm lòng, nói với cô rằng: Đây chính là bố con!
Tố Diệp biết, đó là cuốn album mẹ quý trọng như bảo bối.
Thế nên cô không bao giờ quên ngày hôm ấy. Cô bé nhỏ, loắt choắt như thế.
Một khung cảnh khắc sâu trong ký ức như thế. Vì đó là ngày cô được đi
vòng xoay ngựa gỗ xinh đẹp cùng với bố mẹ. Trong vòng xoay quay đều,
quay đều, cô nhìn thấy bố mẹ đứng ngoài lan can. Trông họ xứng đôi đến
vậy.
Hôm ấy, mẹ cười rất đẹp. Cả một khoảng trời hoa ngọc lan
bung nở sau lưng mẹ. Mái tóc dài của mẹ mềm mại như một tấm lụa đen, làm tôn lên gương mặt hiền hòa. Còn bố, người đàn ông cao lớn ấy, ông cũng
mỉm cười. Ánh mắt ông nhìn mẹ dịu dàng biết bao. Khi một lọn tóc trước
trán mẹ bị gió thổi bay, ông liền giơ tay ra cài vào sau tay cho mẹ một
cách rất tự nhiên.
Tố Diệp cảm thấy cảnh ấy rất đẹp. Cô cho rằng bố mẹ đứng dưới nắng là một đôi không thể tách rời.
Sau này, cô khăng khăng đòi ngồi vòng xoay ngựa gỗ, vì cô cảm thấy chỉ cần
cô ngồi lên con ngựa đó là bố sẽ xuất hiện. Nhưng về sau, mẹ nói với cô
rằng bố sẽ không tới nữa.
Cô không hiểu nổi, cũng không thể chịu
đựng được khi ngồi lên vòng xoay đó lại không bao giờ được nhìn thấy bố
đứng ngoài nữa. Thế nên cô đã chung tình với con ngựa gỗ của nhà hàng
xóm, một con ngựa nhỏ xíu không đáng kể, vì cô muốn nắm giữ một chút
niềm vui nhỏ nhoi.
Cô khao khát con ngựa gỗ màu đỏ ấy, cũng giống như khao khát một ngày nào đó người bố xa vời trên tivi và báo chí sẽ
mang tới cho cô niềm hạnh phúc nhỏ bé và giản dị.
Con ngựa gỗ
chứa đựng quá nhiều mong ước của cô. Có những mong ước quá đẹp lại quá
xa vời, thế nên đã trở thành một giấc mơ không thể chạm tới.
Chỉ
có điều, Tố Diệp chưa bao giờ nghĩ lại có ngày này. Khi cô dùng chiếc
chìa khóa mở chiếc tủ gỗ đã được cài chặt của bố ra, bên trong lại đầy
ngập nhưng con ngựa gỗ được làm thủ công.
Trên con ngựa được đánh dấu từng ngày sinh nhật của cô, năm đó cô bao nhiêu tuổi, còn cả từng
lời chúc phúc của bố được khắc từng nét tỉ mẩn. Những lời chúc phúc chỉ
có một dòng, lặp lại trên thân mỗi con ngựa.
Dòng chữ đó chính là: Con gái yêu quý nhất của bố, bố mong con được khỏe mạnh trưởng thành.
Đây là mong ước chân thành nhất của người làm bố dành cho con mình, bất
luận cô có giỏi giang xuất sắc nhường nào, bất luận cô bay cao bay xa
đến đâu, chỉ cần luôn bình an, mạnh khỏe là được.
Trong cuốn nhật ký đó, ghi lại không biết bao nhiêu câu chuyện của bố và mẹ. Họ đã quen nhau như thế nào, yêu nhau ra sao, rồi đã cùng ước hẹn trọn đời thế
nào, cuối cùng lại chia ly ra sao. Trong nhật ký, bố đã dùng cụm từ “xé
nát tim gan” để hình dung cuộc chia ly giữa ông và mẹ. Trên mặt giấy vẫn còn những vệt loang lổ có thể nhìn thấy, là nước mắt.
Sau cùng,
Tố Diệp nhìn thấy trong nhật ký hai chữ “Hàng Châu”. Nét chữ của bố cứng cáp, mạnh mẽ, ông cảm thán: Đầu lão tàn niên, Giang Nam thùy niệm
phương hồi? Đông phong tiệm lục Tây Hồ ngạn, nhạn dĩ hoàn hữu vị Nam
quy. Tối quan tình, chiết tận mai hoa, nan ký tương tư.
*Tạm dịch:
Gần tới tuổi xế chiều, còn ai nhớ phải quay lại đất Giang Nam? Gió Đông
đã phủ xanh bờ Tây Hồ. Chim nhạn cũng đã có phương Nam để trú chân.
Người tôi yêu nhất, đã bẻ gãy cành mai, còn biết ký gửi nỗi nhớ nơi nào?
Lúc đó Tố Diệp mới hiểu, thì ra bố vẫn luôn ghi nhớ lời hứa của mình với
mẹ. Ông một lòng tâm niệm Giang Nam, chỉ vì có Tố Thu mà chất thêm bao
tương tư và sầu não.
Mẹ cô há lại không tương tư?
Cô còn
nhớ rõ mẹ đã từng viết một câu: “Nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ, trường tương tư hề trường tương ức, trường tương tư hề vô cùng
cực, tảo tri như thử bán nhân tâm, hà như đương sơ mạc tương thức.”* Lúc đó, hai má mẹ đong đầy nước mắt.
*Trích trong bài “Trường tương tư”
của Lương Ý Nương. Dịch thơ: Có vào qua cửa nhớ \ Mới rõ lòng khổ đau \
Tương tư đằng đẵng, thêm đằng đẵng \ Nỗi nhớ dài hơn cả biển trời \ Sớm
biết yêu thương là khổ hận \ Thà xưa đừng gặp gỡ người ơi! (Bản dịch của Hoàng Nguyên Chương)
Tố Diệp rơi nước mắt trước tầng tầng ngựa
gỗ, nhưng lại không thể khóc to thành tiếng, giống như tất cả mọi sức
lực trong thoáng chốc đã bị rút cạn. Cô không biết phải yêu sâu sắc một
người như thế nào mới có thể không chia lìa, không biết phải tin tưởng
vững chắc ra sao mới có thể nắm tay nhau đi trọn cuộc đời, mãi mãi không xa cách.
Giống như bây giờ, cuối cùng cô đã thực hiện được
nguyện vọng của bố mẹ, nhưng họ lại để cô cô độc một mình trên cuộc đời
này, học cách làm thế nào để giữ một người tận sâu trong tim mình mà
không bị tổn thương.
Ánh trăng ngoài cửa sổ càng lúc càng giá lạnh, tê buốt rọi qua tấm rèm cửa.
Tố Diệp nghiêng đầu. Ánh mắt cô trống rỗng như một cái giếng khô, nhìn mãi ánh trăng rơi trên góc cửa sổ, rất lâu vẫn không hoàn hồn.
Cô đã trải nghiệm trọn nỗi khổ tương tư, giống như mẹ cô vậy…
Không biết cô đã thiếp đi từ lúc nào, cũng chẳng biết cô đã ngủ bao lâu.
Tố Diệp cảm thấy mình vừa mở mắt ra, trước mắt đã là
một con phố phồn hoa, xe cộ qua lại tấp nập. Đèn đường sáng rực. Dòng người qua lại đông đúc, bước chân của ai cũng vội vã. Chỉ có mình cô đứng lặng trong đám đông
ấy, như một ngọn tháp trơ trọi, trong biển người mênh mông kia, đang tìm một nguồn sáng có thể chiếu rọi cho mình.
Rất nhanh, cô nhìn thấy người đàn ông đối diện.
Anh đứng cách cô mười mấy mét.
Cũng lặng yên nơi góc đường hệt như cô ấy. Cả một đám đông đang qua lại như nêm, chỉ có anh là không nhúc nhích.
Anh mặc một chiếc áo dạ dáng dài màu đen, bên trong là một chiếc áo sơ mi
màu xám đậm, đi kèm một chiếc quần Âu cũng màu đen. Những sắc màu khô
khan ấy nhưng phối hợp trên người anh lại không hề tạo cảm giác cứng
nhắc. Dáng hình anh cao vọt lên, thẳng tắp, bờ vai dài rộng, lồng ngực
rắn chắc.
Anh giơ hai tay ra trước mặt cô. Lòng bàn tay ấy to lớn và ấm áp, từng đốt ngón tay rõ ràng.
Trong lòng cô dâng lên một niềm vui không tên, sốt sắng chạy về phía anh.
Nụ cười trên khóe môi anh một lúc một rõ nét.
Sau đó, anh ôm chặt cô vào lòng.
Anh thầm gọi tên cô, sau đó hỏi cô: Em đang đợi anh sao? Vẫn đang đợi anh sao?
Cô trả lời không một chút do dự: Đúng thế, em vẫn đang đợi anh, vẫn đang ở chỗ cũ đợi anh, chưa bao giờ rời xa.
Anh cười rồi, nhưng nụ cười lại bi thương đến thế.
Cô siết chặt lấy anh, nước mắt tuôn trào. Cô áp mặt mình vào lồng ngực
anh, khẽ nói: “Anh biết không? Em đã gặp một cơn ác mộng. Em mơ thấy anh rơi xuống khe núi ở Nepal. Em rất đau lòng, cứ như thế rất nhiều năm
trôi qua, em vẫn không thể có được tin tức của anh. Anh mất tích rồi.
Cảm giác tỉnh lại sau cơn ác mộng thật tốt. Anh vẫn còn ở đây, vẫn còn
sống, đứng trước mặt em.”
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một cảm giác dịu nhẹ, ấm nóng lan ra trên trán. Nhưng chẳng mấy chốc có một thứ ươn ướt chảy xuống má cô. Cô bàng
hoàng, giơ tay chạm vào hóa ra là nước mắt. Khi mở mắt ra mới phát hiện
anh đã quay người bước đi.
“Tưởng Bân…” Cô liều mạng thét gọi tên anh, tìm kiếm bóng hình anh trong dòng người.
Nhưng bóng anh đã bị chôn vùi rất nhanh, không còn thấy đâu nữa.
Tố Diệp choàng mở mắt.
Trước mắt chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt.
Thì ra là một giấc mơ.
Nhưng lại chân thật đến vậy.
Cả người cô cứng đờ như một tấm gỗ, thần kinh dường như vẫn dừng lại nơi
thế giới ảo mộng đó, theo bóng anh mỗi lúc một xa, hai gò má đã đẫm nước mắt lúc nào không biết.
Thế giới trong mơ quá chân thực, trong
sự chân thực lại có nét mơ hồ. Cô một lần nữa không phân biệt rõ đâu là
thực đâu là mơ, không thể chắc chắn lúc này cô đã tỉnh hay vẫn còn đang
mơ.
Nhưng chẳng mấy chốc, trong không khí bỗng thoang thoảng một
mùi hương quen thuộc làm cô giật mình tỉnh giấc, đánh thức cho cô biết
rằng lúc này cô vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ, đang ở trong thế giới thực
tại.
Đó là mùi gỗ mộc nhạt nhòa.
Cũng là mùi hương ấm áp
trước nay cô luôn quyến luyến. Đã từng có mấy bận, mùi hương ấy vẫn luôn quanh quẩn bên cô, từ mối quan hệ tôn trọng xa cách ban đầu cho tới khi lúc gần lúc xa và cuối cùng nương tựa vào nhau. Chính vì có nó, cuộc
sống của cô mới không chỉ có màu đen và màu trắng, mà từ nay đã có thêm
vô vàn màu sắc.
Bất luận sau cùng nó mang lại cho cô bao nhiêu
tổn thương, cô vẫn không thể cai được nó, giống như một con nghiện ma
túy, chỉ biết dốc sức nuốt trọn lấy nó để duy trì sự sống.
Nhưng, tại sao lại có mùi hương của anh?
Tố Diệp bừng tỉnh. Ánh mắt dịch chuyển tới bên cạnh giường. Một giây sau,
cô bị bóng hình của người đàn ông bên cạnh làm cho giật nảy mình!
Tiếng thét vang chỉ muốn được bật ra từ cổ họng. Bóng hình của người đàn ông
trong giấc mơ và trước mặt chồng khít lên nhau. Cô bỗng nhiên ngồi bật
dậy khỏi giường, mượn ánh trăng mỏng manh ngoài kia, cố gắng quan sát
người trước mặt.
Anh từ đầu tới giờ vẫn im lặng ngồi bên cạnh
giường, yên lặng đợi tiếng hét của cô ngưng lại. Anh trầm tĩnh tới nỗi
có phần tàn nhẫn, sau khi nhìn cô bị hồn bay phách tán thì cũng im lìm
nhìn cô từ từ định thần lại.
Trên đời này chỉ có anh mới có thể mang lại cho người khác cảm giác sợ sãi khủng khiếp ngay cả khi bình tĩnh.
Bên ngoài hơi sáng lên, lóe lên từ phía đường chân trời. Mặt trời vừa mới ra đời nên ánh nắng vẫn còn mông lung và thưa thớt.
Nhưng cũng đủ để Tố Diệp nhìn rõ gương mặt người đàn ông.
Trong lòng cô bỗng cảm thấy thất kinh, hơi thở cũng bất chợt trở nên gấp gáp.
Đó là Niên Bách Ngạn!
Giống như một bầu không khí vốn yên tĩnh bị bọn cướp xông tới vậy, còn Tố
Diệp trở thành đối tượng bị xâm phạm. Cô mở to đôi mắt nhìn Niên Bách
Ngạn trừng trừng. Cơ thể vốn đã yếu ớt nay như bị rút sạch sức lực.
Tia sáng tăm tối miêu tả một cách chân thực vẻ bình thản trên gương mặt
Niên Bách Ngạn. Một nụ cười cũng không hề có. Đường cong từ môi tới cằm
trơn nhẵn, bằng phẳng, nhưng vì bờ môi hơi mím lại mà hiện rõ một đường
thẳng sắc lẹm. Anh nhìn cô không chớp mắt. Rõ ràng là có tia sáng chiếu
vào mắt anh, nhưng cô vẫn không thể nhìn thấu đôi mắt kín như bưng ấy,
giống như một cái động không thấy đáy, hút hết tất cả mọi nguồn sáng,
khiến cô rơi xuống tăm tối vô tận…