Con người luôn gửi gắm vào một số thứ để khỏa lấp sự trống trải
Trong hội trường, không khí vẫn lịch sự
như thế. Có nam, có nữ. Ai ai cũng khoác lên mình một vẻ ngoài văn minh
của xã hội thượng lưu, nhưng lại đang tìm cách để lấp đầy nội tâm trống
rỗng của mình. Con người luôn gửi gắm vào một số thứ để khỏa lấp sự
trống trải, ví dụ như Niên Bách Ngạn. Đương nhiên còn có một số người ôm ấp những giấc mộng đẹp, cần cấp thiết lợi dụng những bữa tiệc như thế
này để nhanh được leo cao, ví dụ như Bạch Băng hay An Tịnh. Chỉ có điều, so với Bạch Băng, suy nghĩ của An Tịnh mơ mộng hơn một chút. So với
việc được leo cao, cô càng muốn có được trái tim một người hơn.
Chỉ có điều, hành động còn có vẻ ấu trĩ.
Khiến cho Bạch Băng chỉ muốn chọc thủng đầu của con bé này ra.
“Chị đã nói sẽ giúp em là nhất định sẽ
giúp, sao em lại không kiềm chế được thế hả?” Trong một góc của hội
trường, khi Bạch Băng cố gắng kiên nhẫn nghe hết câu chuyện của An Tịnh, cô ta vừa tức vừa lo, nghiến răng nghiến lợi nói với dáng vẻ răn dạy.
“Chị Băng! Em thật sự không biết lại xảy ra chuyện ấy. Ông Kim vừa mới gọi em vào, em nào nghĩ ông ta sẽ làm
vậy.” An Tịnh cúi gằm mặt xuống, dè dặt trả lời.
Bạch Băng sa sầm mặt lại, suy nghĩ rồi hỏi: “Anh ta không nhận ra em?”
An Tịnh ủ dột gật đầu. Cô tưởng ít nhiều anh cũng có chút ấn tượng với mình, cho dù chỉ nói với một cô câu rằng: Trông cô quen lắm, cô nghe vậy cũng mãn nguyện lắm rồi.
Bạch Băng thở dài, một lúc lâu không nói năng gì.
“Có phải… em vô vọng rồi không?” An Tịnh thấy Bạch Băng mãi vẫn không nói gì, trong lòng càng cảm thấy lo lắng.
Nét mặt Bạch Băng khá nặng nề, ngữ khí
cũng không còn thoải mái: “Em tưởng Niên Bách Ngạn là người thế nào? An
Tịnh à, chị nói rõ cho em biết! Chuyện ban nãy xảy ra với em không cần
biết là vô tình hay cố ý thì trong mắt Niên Bách Ngạn nó cũng đã trở
thành hành vi chủ động tiếp cận. Những người chủ động bắt chuyện với anh ta quá nhiều, chiêu thức nào mà anh ta chưa gặp qua? Trong mắt anh ta,
em cực kỳ trẻ con, em có biết không? Còn nữa, em tuyệt đối đừng có mơ
tưởng anh ta trả giúp em ba mươi vạn. Nếu cứ si tình suy nghĩ như vậy em phát điên là cái chắc. Anh ta chẳng qua chỉ bỏ ra một khoản tiền để dọn dẹp một đống phiền phức mà thôi.”
Lúc nói những lời này, chính Bạch Băng cũng đang ngờ vực trong lòng.
Theo lý mà nói, ban đầu cách thức tiếp
cận Niên Bách Ngạn của cô ta và An Tịnh không khác nhau là mấy, nhưng
đích thực là cô ta đã thành công, cũng được ở bên cạnh Niên Bách Ngạn
rất nhiều năm như ý nguyện. Nhưng tại sao giờ tới lượt An Tịnh lại không thu hút được một chút chú ý nào của Niên Bách Ngạn vậy? Liệu có phải vì lúc đó bên cạnh còn người khác? Hay lẽ nào, Niên Bách Ngạn thật sự có
tình cảm sâu đậm với cô hai nhà họ Diệp?
An Tịnh nghe xong mấy lời đó lại càng
chán nản, thậm chí bắt đầu cảm thấy không còn chỗ dựa. Cô giữ chặt tay
Bạch Băng, van nài: “Chị Băng! Chị nghĩ cách giúp em đi!”
“Chị hết cách rồi!” Bạch Băng quả quyết: “Nếu không xảy ra chuyện lúc nãy, thì chị đã định đường hoàng dẫn em
tới trước mặt Niên Bách Ngạn để chào hỏi, tôi sẽ chịu trách nhiệm phân
tán những người xung quanh, để cho em và anh ta một không gian trò
chuyện nhất định. Nhưng bây giờ, sợ rằng Niên Bách Ngạn đã có định kiến
với em, nếu còn làm vậy, người thông minh như anh ta chắc chắn sẽ biết
ngay ý đồ của chị.”
“Vậy…” An Tịnh sốt sắng: “Làm sao đây? Em không thể để anh ấy có ấn tượng xấu về mình được.”
Bạch Băng nhìn quanh một vòng, cuối cùng hất cằm về một góc sofa: “Bây giờ người có thể giúp em chỉ còn nhà sản
xuất Diêu thôi. Một là chị ấy rất giỏi lăng xê người mới, hai là chị ấy
cũng coi như có quan hệ qua lại với Niên Bách Ngạn, dẫu sao họ cũng từng hợp tác.”
Còn một điểm mà cô ta không muốn nói với An Tịnh. Ngày trước sau khi cô ta và Niên Bách Ngạn cắt đứt quan hệ,
ngày nào cô ta cũng hối hận. Về sau gặp được Diêu Mai. Thông qua Diêu
Mai dẫn đường và đề nghị hợp tác, cô ta mới có cơ hội ngồi đối diện bàn
bạc công việc với Niên Bách Ngạn. Nhưng lần này, cô ta cũng sẽ không
ngốc tới nỗi đề cập tới chuyện tình cảm, chỉ bàn công việc mà thôi.
Còn Niên Bách Ngạn cũng là người đàn ông lạnh lùng vô cùng. Anh ta nhìn cô ta như nhìn một người xa lạ. Lúc này
cô ta mới hiểu, thì ra trong mắt Niên Bách Ngạn, cô ta chẳng khác gì
những người phụ nữ khác. Những tháng ngày trước đó đối với anh ta mà nói hoàn toàn không tồn tại.
An Tịnh nghe xong lời nói của Bạch Băng
như nắm được vạt cỏ cứu mạng. Cô gật đầu lia lịa, nhưng vẫn có chút chần chừ: “Em vẫn chưa từng hợp tác với nhà sản xuất Diêu, chị ấy liệu có
giúp em không?”
“Vậy thì phải xem em có biết đối nhân xử thế hay không.” Bạch Băng cười nhạt. Cô ta quay người, vừa định bước
thì bỗng quay lại hỏi An Tịnh một câu: “Chuyện giữa em và ông chủ Kim
thật sự chỉ là ngoài ý muốn chứ?”
Ánh mắt An Tịnh hơi đờ ra giây lát rồi nhanh chóng gật đầu: “Thật sự chỉ là tình cờ, không phải cố ý sắp xếp đâu ạ.”
Bạch Băng nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa hồi lâu rồi đi về phía Diêu Mai.
Mấy buổi tiệc này chắc chắn không thể
thiếu Diêu Mai. Chị ta là đóa hoa giao tiếp nổi danh. Để có thể lôi kéo
được tiền của các nhà đầu tư, gần như ngày nào chị ta cũng ngâm mình
trong mấy hoạt động thế này của làng giải trí.
Bạch Băng đi tới trước mặt chị ta. Hai
người trò chuyện mấy câu rồi Bạch Băng thì thầm gì đó bên tai Diêu Mai.
Diêu Mai vừa nghe vừa nhìn về phía An Tịnh, ánh mắt như có ý đánh giá,
khiến An Tịnh vô cùng căng thẳng.
Cũng chẳng biết rốt cuộc Bạch Băng đã
nói với Diêu Mai điều gì, chỉ thấy Diêu Mai gật gù. Bạch Băng bèn vẫy
tay về phía An Tịnh. An Tịnh thấy vậy trong lòng vui như hoa nở, nhanh
chóng đi lên…
Trong bữa tiệc, Niên Bách Ngạn không
uống nhiều rượu. Khi mọi người bê rượu về phía anh, anh cũng chỉ nhấm
một ngụm mang tính tượng trưng. Cho tới cuối cùng, khi có một người bạn
nhiệt tình đứng dậy rót rượu cho anh, anh bèn giơ tay che miệng chiếc
ly, cười khẽ: “Rượu chỉ uống tới đây thôi.”
Đổi lại là người khác chắc chắn không
dám nói vậy, dù sao đây cũng là hành động của những người thân thiết sát sườn. Niên Bách Ngạn tuy cười nhưng lời nói lại rất chân thành khiến
người ta cũng không nỡ tiếp thêm.
Đúng vào lúc này, Diêu Mai dẫn theo An Tịnh đi tới, trong tay cầm một ly rượu.
“Tổng giám đốc Niên…” Giọng Diêu Mai rất vui vẻ, đến cả gương mặt cũng ngập tràn ý cưới.
Niên Bách Ngạn ngước mắt nhìn qua.
“Hôm nay anh bận rộn quá phải không? Tôi cứ tìm cơ hội lên uống với anh một ly mà người bâu xung quanh anh đông
quá. Một người
nhỏ bé như tôi chen mãi mà vào không nổi.” Diêu Mai cười
nói.
Những người trong bàn tiệc đa phần đều
quen biết Diêu Mai. Một trong số đó còn nhường chỗ cho chị ta. Diêu Mai
cảm ơn rồi ngồi xuống, dáng vẻ như muốn tạ lỗi với Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn nghe xong cười khẽ: “Nhà sản xuất Diêu khách khí rồi!”
“Nào, tổng giám đốc Niên! Ly này tôi mời anh.” Diêu Mai khẽ giơ ly rượu trong tay mình về phía anh: “Bộ phim
trước rất ăn khách, cũng nhờ có anh đầu tư. Tiệc mừng công anh lại chẳng tới. Tôi và Bạch Băng đều tiếc chết đi được. Thế nên hôm nay gặp được
anh, ly này tôi nhất định tôi phải uống với anh.”
“Tôi và chị đôi bên cùng có lợi, không
cần nói ai cảm ơn ai. Nhà sản xuất Diêu! Tấm lòng của chị tôi xin nhận,
rượu thì không cần uống.” Niên Bách Ngạn vẫn không nể tình, che chặt ly
rượu, kiên trì tới nỗi ai khuyên cũng vô ích.
Diêu Mai cũng là một người phụ nữ nhanh
nhạy. Dẫu sao chị ta cũng từng hợp tác với Niên Bách Ngạn, ít nhiều cũng hiểu tính khí anh. Trong tình hình thế này chị ta mà còn mặt dày dây
dưa việc mời rượu cũng không còn ý nghĩa gì. Chị ta mím môi cười, rồi
vội vàng gọi An Tịnh lên, chủ động giới thiệu với Niên Bách Ngạn: “Tổng
giám đốc Niên à! Bộ phim lần trước lúc khởi quay xảy ra chút sự cố, chắc là anh không biết. Lúc ấy có một vai phụ phải đổi người gấp, trước đó
vốn dĩ đã xác định là em gái này. Tiếc là, cô bé này lúc đó vẫn chưa hết hạn hợp đồng nên không dám nhận phim của công ty khác. Bây giờ nghĩ lại đúng là đã làm lỡ dở tiến trình quay phim, thế nên giờ tôi dẫn cô ấy
tới đây để tạ lỗi với tổng giám đốc Niên đấy.”
Niên Bách Ngạn liếc nhìn An Tịnh, ánh mắt không chút xao động.
Bị anh nhìn một cái, cả người An Tịnh tê rần. Cô nhất thời đứng đực ra đó chẳng nói nổi một câu.
“An Tịnh! Còn không mau tới xin lỗi tổng giám đốc Niên? Vì em mà lần trước suýt làm lỡ chuyện.” Diêu Mai nhìn ra chút tâm ý của An Tịnh, bèn giơ tay huých vào khuỷu tay cô.
Lúc này An Tịnh mới tỉnh ra, vội vàng
nói, ai ngờ vì quá căng thẳng thành ra lắp ba lắp bắp: “Chào… Chào tổng
giám đốc Niên… Em… Em tên là An Tịnh!”
Niên Bách Ngạn khẽ gật đầu.
“Tổng giám đốc Niên à! Cô bé này tên sao thì người vậy, cả ngày từ sáng tới tối chẳng hé răng nói được một câu.
Em nó ngây thơ lắm, lại nhát gan. Bây giờ không tìm được cô gái nào đơn
thuần như thế này nữa đâu. Đổi lại là người khác có hủy hợp đồng cũng
phải tới đóng phim chứ. Con bé An Tịnh này thì không dám, nếu không giờ
đã nổi tiếng từ lâu rồi. Nó cũng có tương lai lắm, đóng không tồi.”
Niên Bách Ngạn hơi mím môi, chỉ cười không nói.
Diêu Mai thấy vậy vội vàng đưa mắt ra hiệu cho An Tịnh.
An Tịnh giơ chiếc ly lên, dè dặt nói: “Tổng giám đốc Niên! Ly này em mời anh… Mong anh… làm ăn càng ngày càng lớn!”
Vừa dứt lời, các doanh nhân khác trong
bàn bỗng cười ầm lên. Có người không nhịn được còn nói: “Cô bé lần đầu
tới mấy nơi thế này sao? Từ ngữ mời rượu có vẻ gượng gạo quá.”
An Tịnh đỏ bừng mặt.
“Được rồi, được rồi! Tôi nhắc trước mấy
vị nhé, không được ăn hiếp em An Tịnh. Cô bé là diễn viên chính tiếp
theo mà tôi ngắm đấy.” Diêu Mai liếc mắt đưa tình với mấy doanh nhân
khác.
Niên Bách Ngạn không có quá nhiều biểu cảm. Anh chỉ đáp khẽ: “Cảm ơn!”
Nhưng An Tịnh lại chủ động người phục vụ tới, dặn dò mấy câu đơn giản. Chẳng mấy chốc, người phục vụ đã bê lên
một ly nước lọc. An Tịnh đón lấy, nhẹ nhàng đặt trước mặt Niên Bách
Ngạn, rồi nói: “Tổng giám đốc Niên! Uống nhiều rượu có hại cho sức khỏe. Anh uống ly nước lọc này đi, còn rượu em sẽ cạn hết, cảm ơn anh đã giải vây giúp em!”
Dứt lời, cô dốc cạn hết rượu trong ly.
Trong bàn có người khen giỏi.
Niên Bách Ngạn nhìn ly nước lọc trước
mắt. Những lời An Tịnh nói khiến anh chợt nhớ Tố Diệp. Mỗi lần anh tiếp
khách về khuya, cô đều làu bàu quắc mắt lườm anh, rồi trách móc bên tai
anh: Niên Bách Ngạn! Có phải anh cảm thấy mình sống lâu lắm không?
Lúc đó, dáng vẻ của cô đáng yêu đến mức trẻ con.
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Niên Bách Ngạn bất giác cong môi cười.
An Tịnh không biết anh đang cười chuyện
gì. Khi cô thấy nụ cười hiện lên trên môi anh, trái tim vốn dĩ đã sụp đổ trước mặt anh giờ lại đập thình thịch loạn nhịp. Cô không hề hay biết
thì ra một người đàn ông khi cười có thể mê người đến thế, giống như,
khắp trời đất chỉ còn lại một mình anh.
“Tổng giám đốc Niên…” Cô khẽ gọi.
Lúc này Niên Bách Ngạn mới choàng tỉnh, lặng lẽ cầm ly nước lên, khẽ nói một câu cảm ơn rồi nhấp một ngụm coi như đáp lễ.
“Xem xem! Vẫn là cô bé này suy nghĩ chu
đáo.” Diêu Mai ở bên đùa giỡn: “Tổng giám đốc Niên! Nếu lần sau chúng ta có cơ hội hợp tác thì anh phải nhớ tới An Tịnh đấy, cô bé ra ngoài kiếm sống cũng không dễ dàng.”
An Tịnh nhìn Niên Bách Ngạn đầy căng thẳng.
Sắc mặt Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối
vẫn không thay đổi, khóe môi vẫn là nụ cười xa cách: “Hy vọng có cơ hội
hợp tác!”, nghe sao vẫn giống một lời khách sáo lấy lệ.