Cô được
mang tờ giấy vàng này đi nhưng điều kiện tiên quyết là không được kể với Kỷ Đông Nham bất kỳ chuyện gì liên quan tới hòn đảo này, bao gồm cả vị
trí của nó.
Dù là một người có thói quen nắm quyền
chủ động, có lẽ cũng sẽ bị lời nói của bạn dắt đi một, hai lần, rồi ngấm ngầm xoay chuyển cục diện để bạn trở thành người nắm quyền chủ động từ
lúc nào. Đương nhiên, nếu đối phương tình nguyện thì tuyệt đối sẽ không
cho bạn cơ hội này.
Ví dụ như Joey.
Vừa mới chiếm quyền chủ động được hai câu, nhưng trong chớp mắt đã bị câu nói của Niên Bách Ngạn kéo đi mất.
Anh là một người đàn ông cực kỳ thông
minh, thế nên rất giỏi gây khó dễ trong chủ đề câu chuyện. Khi đối mặt
với những câu hỏi mình không muốn trả lời thì anh sẽ không bao giờ đáp
lại mà có thể nhanh chóng tìm được chủ đề đối phương quan tâm nhất, lặng lẽ xoáy sâu, tấn công vào trái tim đối phương.
Và Joey chính là người bị công kích đó.
Sau khi nghe được câu nói có vẻ bâng quơ của Niên Bách Ngạn, cô gái nhỏ hoàn toàn hỗn loạn. Với những suy nghĩ
và kinh nghiệm giao tiếp ít ỏi, đơn thuần của cô ta, sợ là chẳng thể nào tìm được điều thông tin gì có lợi từ phía Niên Bách Ngạn.
Biểu hiện cụ thể của sự hỗn loạn thể
hiện rõ trên sự mất bình tĩnh. Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hoảng hốt
chạy tới bên cạnh Niên Bách Ngạn, kéo tay anh lại, gấp gáp hỏi: “Thế nào gọi là Kỷ Đông Nham có hứng thú với chị ta?”
Niên Bách Ngạn thản nhiên rút tay lại, ngữ khí hờ hững: “Tức là cô gái dưới nhà chính là tình địch của cô.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Joey bắt đầu méo
xệch đi, giống như hoảng loạn lại có vẻ gì mơ hồ, hoặc là cả hai cảm xúc trên đều có. Cô ta bắt đầu bối rối, luống cuống, xoa mạnh hai tay vào
nhau. Đôi mắt hiện lên sự xao động rõ ràng, giống như một tảng đá làm
dấy lên hàng ngàn lớp sóng.
“Thế này là sao? Chị ta? Chẳng phải chị ta ở cùng với anh sao? Sao lại cùng Kỷ Đông Nham…”
“Cô ấy không thích Kỷ Đông Nham.” Niên
Bách Ngạn cảm thấy cần phải sửa chữa lại ý tứ của cô ta: “Nói cách khác, Kỷ Đông Nham yêu đơn phương.”
“Thật quá đáng! Sao anh ấy có thể làm
vậy chứ?” Joey làm như không thể tin nổi: “Anh ấy dù sao cũng là cậu chủ của Kỷ Thị mà? Lại còn là người thừa kế duy nhất của Kỷ Thị nữa, sao có thể làm ra chuyện này cơ chứ?”
Niên Bách Ngạn chỉ cười khẽ, không trả lời.
Nhưng Joey thì phát điên lên. Cô ta đi
đi lại lại, xem ra là lo lắng thật sự: “Người phụ nữ đó có gì tốt đẹp
chứ? Sao mà các anh ai ai cũng chỉ biết nhìn chằm chằm về phía chị ta
vậy? Chẳng qua chỉ là một đứa con riêng thôi mà? Một người có thân phận
như vậy sao có thể…”
Cô ta nói được một nửa chợt im bặt.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói vô tâm vô
tính, nhưng khi phát hiện sau khi nghe thấy ba chữ “đứa con riêng” thì
nét mặt vốn đang ôn hòa của Niên Bách Ngạn chợt nghiêm lại, nơi đáy mắt
cũng ánh lên những tia sáng không vui, Joey biết điều ngậm miệng lại.
Vì bố làm ăn trên thương trường, nên
Joey ít nhiều cũng quen thuộc với những con cá lớn trong vòng tròn luẩn
quẩn này. Cộng thêm việc cô ta vốn sinh ra trong hoàn cảnh này, thế nên
cũng đã nghe quen tai, nhìn quen mắt những chuyện như vậy.
Những con cá lớn đó bao gồm cả Niên Bách Ngạn.
Cô ta quen Kỷ Đông Nham trước, sau đó
mới được gặp Niên Bách Ngạn. Về quan hệ thì vì quan hệ của bố mình nên
có thể nói sâu cũng chẳng sâu mà nhạt thì chưa hẳn đã nhạt. Những người
trong ngành đều nói Niên Bách Ngạn là một người cực kỳ trầm tính và nội
hàm. Dù là sự trầm ổn, chín chắn hay những tính toán, kế hoạch của anh
đều được giấu dưới vẻ ngoài điềm đạm, bình thản.
Đương nhiên, cả sự nghiêm khắc của anh nữa.
Chỉ là Joey chưa có cơ hội được nhìn thấy.
Nhưng chính vào lúc nãy, trong khoảnh
khắc gương mặt Niên Bách Ngạn hơi biến sắc, Joey đã nhạy cảm phát hiện
ra nhiệt độ căn phòng bất chợt trở nên lạnh hơn. Lúc anh nhíu mày, đường thẳng nối giữa hàng mi và sống mũi giá lạnh và sắc nhọn như sông băng,
khiến ngay cả một người đã từng đạp gió rẽ sóng, chứng kiến không ít
cảnh đáng sợ như cô ta cũng bất giác rùng mình.
Lúc này cô ta mới hiểu những nhận xét của mọi người trong ngành về anh quả không phải đặt điều.
“Chuyện đó… Em xin lỗi! Không phải em
nói xấu gì chị ta đâu.” Ban đầu Joey bị dọa đến sợ hãi vì nét mặt của
Niên Bách Ngạn, sau đó lại căng thẳng vì lo lắng. Cô ta sợ Niên Bách
Ngạn trong một phút tức giận, rút hết thợ thuyền về thì kế hoạch tìm Kỷ
Đông Nham coi như sôi hỏng bỏng không, bèn vội vàng giải thích: “Em
không phải kiểu người thích gièm pha sau lưng người khác đâu, em chỉ
không hiểu tại sao chị ta lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy…”
“Có lẽ là Kỷ Đông Nham quá nhàn rỗi.”
Niên Bách Ngạn trả lời hờ hững, tiện tay cầm lấy bút và một tờ giấy
trắng, không biết viết gì lên đó.
Joey không dám nói nhiều nữa.
Cô ta không rõ Niên Bách Ngạn và người
phụ nữ dưới nhà rốt cuộc là thế nào. Vừa rồi, trông hai người lạnh nhạt
như thế, thậm chí còn chẳng nói với nhau câu nào. Cô ta những tưởng Niên Bách Ngạn đã chán ghét người phụ nữ đó rồi, nhưng vừa rồi xem xét lại
thấy không phải.
Đương nhiên, điều Joey quan tâm không
phải là thế giới tình cảm của Niên Bách Ngạn. Cô ta chỉ để ý tới Kỷ Đông Nham. Sau khi nghe Niên Bách Ngạn nói vậy, tuy rằng cô ta có đôi chút
khó chịu, nhưng cũng may mắn là chí ít Kỷ Đông Nham và chị ta không yêu
nhau thắm thiết.
Nói gì thì nói, Joey cũng là thiên kim
tiểu thư, là con cháu của một gia đình danh tiếng, mấy hành vi như phá
hoại tình cảm của người khác, cướp bạn trai của người ta, cô ta tuyệt
đối không bao giờ thèm làm. Nếu Kỷ Đông Nham đã có người yêu thì cô ta
sẽ lập tức quay thuyền về nước. Nhưng bây giờ anh ấy vẫn chưa có, thì
lại là chuyện khác.
Viết xong Niên Bách Ngạn đưa mảnh giấy cho cô ta.
Joey tiến tới, cầm lấy xem. Trên đó là
rất nhiều địa chỉ, có nơi ở Bắc Kinh, có nơi ở Thượng Hải, ở Hồng Kông,
cả Ma Cao nữa… Tóm lại là bao gồm rất nhiều nơi khắp Trung Quốc.
Cô ta không hiểu: “Đây là…”
“Đây là những nơi Kỷ Đông Nham thường
xuyên lui tới ở khắp các thành phố trên toàn Trung Quốc. Có showroom,
quán bar, nhà hàng, khách sạn và nhà của cậu ta. Bây giờ cậu ta đang ở
Bắc Kinh, cô có thể tìm theo địa chỉ tại Bắc Kinh.” Niên Bách Ngạn dựa
lưng ra sau ghế, vừa nghịch bút, vừa thờ ơ đáp.
Joey kích động khôn xiết, rồi lại kinh
ngạc hỏi: “Trời đất ạ! Làm sao mà anh làm được? Quá lợi hại! Toàn bộ
hành tung của anh ấy anh đều nắm trong lòng bàn tay à?”
Niên Bách Ngạn hơi nhướng mày: “Không
phải là toàn bộ, chỉ có thể nói là phần lớn thôi. Nói cách khác, cậu ta
cũng có những nơi mà tôi không biết.
Giống như việc cậu ta cũng không
thể nắm rõ được toàn bộ hướng đi của tôi vậy. Chí ít thì trước mắt cậu
ta không biết tới hòn đảo này.”
Joey nhìn anh ngỡ ngàng.
“Cô lại đây!” Niên Bách Ngạn vứt cây bút lên mặt bàn rồi khẽ ra lệnh.
Joey bước lên trước như bị ma xui quỷ khiến, phục tùng sự uy nghiêm ngấm ngầm của người đàn ông.
Niên Bách Ngạn lại giơ tay ra trước mặt cô ta.
Cô ta chớp chớp đôi mắt sáng rực tới sắp mù, không biết anh định làm gì, cứ thế ngơ ngẩn đặt tay mình lên tay anh.
Anh thu ngón tay lại, siết chặt tay cô ta.
“Joey! Trước nay cô luôn là một cô gái
thông minh, hiểu chuyện. Tôi cũng luôn coi cô như em gái của mình.”
Giọng nói của Niên Bách Ngạn rất nghiêm túc: “Hôm nay chúng ta lập một
giao kèo, thế nào?”
Bàn tay Joey bị anh nắm chặt. Cô ta chỉ
cảm thấy tay anh vô cùng mạnh mẽ. Không hiểu sao trong đầu cô ta chợt
hiện lên hình ảnh người con gái dưới nhà. Cô ấy trông nhợt nhạt như vậy, nếu như bị đôi tay to lớn này của Niên Bách Ngạn siết chặt thì chắc là
thở không ra hơi mất nhỉ?
“Anh Bách Ngạn! Anh muốn lập giao kèo gì với em?”
“Rất đơn giản! Cô được mang tờ giấy vàng này đi nhưng điều kiện tiên quyết là không được kể với Kỷ Đông Nham bất kỳ chuyện gì liên quan tới hòn đảo này, bao gồm cả vị trí của nó.” Niên Bách Ngạn thẳng thắn nói.
Joey suy nghĩ: “Anh sợ Kỷ Đông Nham tìm tới đây?”
“Tôi chỉ mong có thể làm mối cho hai
người, cô rất hợp với cậu ấy.” Niên Bách Ngạn lại vừa âm thầm đoạt lại
quyền chủ động trong lời nói.
Thế là, một Joey đơn thuần đã cực kỳ hưng phấn: “Thật sao? Em cũng cảm thấy em và anh ấy rất xứng đôi.”
“Thế nên, chuyện hòn đảo và cô gái dưới
nhà cô tuyệt đối không được nhắc tới. Nếu không, đừng trách tôi nổi
giận.” Khóe môi Niên Bách Ngạn nở nụ cười, giọng nói cũng ôn hòa như gió xuân, nhưng chẳng hiểu sao nghe vẫn có vẻ uy hiếp.
Joey chợt rùng mình. Nhưng một đứa trẻ
ngây thơ vui lên ngay lập tức. Cô ta gật đầu lia lịa: “Anh yên tâm, em
tuyệt đối không bán đứng anh đâu!”
“Được! Chắc chắn thế!”
“Ừm, chắc chắn!” Joey đập tay với anh, thành lập liên minh.
Sau khi thợ sửa xong thuyền, Joey bắt
đầu chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát. Cô ta cất cẩn thận tờ giấy vàng của
Niên Bách Ngạn đi, còn hứa như đinh đóng cột với anh rằng dọc đường mình sẽ học thuộc không sót chữ nào, rồi hủy tờ giấy vàng đi.
Niên Bách Ngạn khen ngợi hành vi “tiêu hủy không để lại dấu vết” của cô ta.
Lúc sắp ra tới cửa, Joey chỉ vào bộ quần áo của mình rồi hỏi: “Đây là quần áo của chị ta, Kỷ Đông Nham sẽ không nhận ra chứ?”
“Bộ này tôi mới mua cho cô ấy, Kỷ Đông Nham chưa nhìn thấy bao giờ.”
Joey yên tâm.
Sau đó cô ta lại đưa ra một yêu cầu:
“Anh Bách Ngạn! Em có thể mang theo một lọ cafe của anh không? Cafe ngon như vậy bên ngoài không mua được đâu.”
“Biểu hiện khi nãy của cô hình như đâu giống như ngon lắm?”
Nghe xong câu ấy của Niên Bách Ngạn, gương mặt Joey chợt đỏ bừng, nhớ lại thái độ đáng xấu hổ vừa nãy của mình.
Cô ta nghĩ bụng mình ít nhiều cũng là
người đã nếm đủ các loại thức ăn ngon khắp mọi nơi, theo lý mà nói có
thứ gì ngon là đều đã từng thưởng thức. Nhưng vừa rồi khi ăn huyết yến
xong, cô ta không nhịn được, nếm thử một tách cafe. Điều bất ngờ là,
hương thơm nồng nàn của cafe vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ta.
Cô ta thậm chí không kìm được lòng mình, phải uống một ngụm to, cho tới khi bị sặc, bất ngờ phun một phát lên
khắp người Niên Bách Ngạn đang gọi điện thoại dặn dò đội thợ sửa thuyền, hại anh không còn cách nào khác đành phải bỏ tạm điện thoại xuống,
nhanh chóng đi thay quần áo.
Bây giờ nghe Niên Bách Ngạn nói vậy,
Joey càng thêm ngượng ngập, lại xin lỗi không ngừng. Niên Bách Ngạn cũng chỉ tiện miệng trêu một câu như vậy, rồi bảo chị Trần gói hai túi hạt
cafe mới mang tới biệt thự cho Joey, sau đó tiễn cô ta đi.
Đợi cho thuyền của Joey khởi hành thuận lợi, Niên Bách Ngạn mới quay trở lại biệt thự.
Tivi trong phòng khách vẫn còn bật.
Chiếc gối lúc nãy bị Tố Diệp vứt xuống thảm đã được chị Trần xếp gọn
gàng về chỗ cũ. Lúc đi ngang qua, nhớ lại cảnh Tố Diệp bổ nhào vào nhà
vệ sinh, Niên Bách Ngạn chợt dừng bước, gọi chị Trần lại: “Cô ấy đâu
rồi?”
Chị Trần lễ phép trả lời: “Dạ, cô Tố vừa về phòng nằm nghỉ.”
Niên Bách Ngạn im lặng một lát rồi khẽ nói: “Gọi bác sỹ qua kiểm tra cho cô ấy.”
“Tôi hỏi cô Tố rồi, cô ấy nói không sao, không muốn khám bác sỹ.” Bác sỹ gia đình có nơi ở riêng, rất gần biệt thự.
Niên Bách Ngạn đưa mắt nhìn lên gác, một lúc lâu sau mới ra lệnh: “Gọi cho bác sỹ!”
Chị Trần gật đầu, lập tức đi bấm điện thoại.
Còn Niên Bách Ngạn thì lên gác.
Đi vào phòng ngủ, ánh sáng rất tối, lại
không bật đèn. Rèm cửa cũng không kéo vào hẳn, có ánh trăng đổ nghiêng
vào cửa sổ, làm cả căn phòng như được phủ một lớp bạc mỏng. Trên giường, có thứ gì hơi cong lên. Niên Bách Ngạn nhìn mãi, càng nhìn càng cảm
thấy không ổn. Anh bèn lật chăn ra, kinh hoàng phát hiện thì ra là hai
chiếc gối.
Đáng chết!
Cô chạy mất rồi!