Trong bức ảnh, An Tịnh đứng ngoài cửa phòng khách sạn, còn người mở cửa là Niên
Bách Ngạn. Từ độ nghiêng mà nói, anh chỉ mặc một chiếc áo tắm, vị trí
lồng ngực hơi phanh ra, tóc vẫn còn hơi ướt.
Từ trước tới nay, thật ra Tố Diệp chẳng
mấy chú tâm tới các tin tức lá cải của giới giải trí, nhất là khi Bạch
Băng mỗi ngày một nổi tiếng. Cho dù là xem tivi cô cũng sẽ né tránh
những tin tức lan tràn rầm rộ có liên quan tới Bạch Băng như nhảy qua
các hố bom.
Vì quan hệ với Bạch Băng, cô bắt đầu thi hành chính sách “ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng”. Từ truyền hình
tới mạng Internet rồi báo chí, tập san, phàm là các tin tức giải trí có
tin nào không mang tính chất scandal? Đa phần thủ đoạn mà họ dùng là dựa hơi để leo cao.
Cái “hơi” này, thường gặp nhất là ngôi
sao nhỏ bắt tay với ngôi sao lớn. Thủ đoạn cao hơn một chút nữa chính là hợp tác với các nhân vật trong giới kinh doanh, các chính khách…, tạo
dựng các mối quan hệ với những người nổi tiếng trong xã hội, tiếp đó sẽ
đạt được hiệu quả là để tâm tới cả kinh tế.
Diêu Mai không những là một nhà sản xuất thành công. Chị ta còn từng theo học chuyên ngành nghiên cứu truyền
thông, thế nên biết rất rõ quy tắc trò chơi làm sao để minh tinh có thể
leo cao. Dưới sự đào tạo của chị ta, Bạch Băng đã leo lên được từng bước một. Và bây giờ, lại tới lượt An Tịnh.
Tố Diệp cảm thấy, những tin tức giải trí này bẩm sinh đã có ý chống đối lại cô, hết tin này đến tin khác khiến
cô cảm thấy bực bội.
Bốn chữ “nữ thần trạch nam” sáng loáng trên màn hình tivi khiến Tố Diệp muốn nôn hết cả bữa tối ra ngoài.
Nữ thần á?
Cái loại người đó mà dám đứng cạnh hai chữ “nữ thần” sao?
Tố Diệp cảm thấy công ty quản lý vì muốn lăng xê nghệ sỹ, thật sự đã dốc hết vốn liếng, không ngại bị ăn chửi rồi.
Nhưng mà, không có lửa làm sao có khói.
Có mấy bức ảnh xuất hiện trong bài báo.
Hai bức đi theo chiếc xe đưa đón An
Tịnh. Một bức được chụp tại bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn, cô
ta đang từ trên xe đi xuống. Bức kia chụp hình cô ta đi vào thang máy.
Có lẽ kẻ theo đuôi cũng trà trộn vào trong thang máy, nên đã đặc tả được số tầng mà cô ta tới: tầng 22.
Còn một bức nữa, lần này nhân vật chính trên ảnh được đổi thành nam giới.
Xe của anh cũng đậu vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Tuy rằng chỉ chụp được bóng lưng, nhưng
cái dáng dài ngoằng, thẳng tắp đó không qua được đôi mắt Tố Diệp. Vừa
nhìn cô đã biết ngay đó là Niên Bách Ngạn.
Bức ảnh thứ tư rất quan trọng, cũng
quyết định cho việc người tung tin dám suy đoán trắng trợn đến vậy về
mối quan hệ của Niên Bách Ngạn và An Tịnh.
Trong bức ảnh là hình một nam một nữ.
Vị trí là ở trước cửa phòng khách sạn.
Tuy rằng góc chụp rất khuất, nên bức ảnh cũng hơi mờ, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn rõ.
Trong bức ảnh, An Tịnh đứng ngoài cửa
phòng khách sạn, còn người mở cửa là Niên Bách Ngạn. Từ độ nghiêng mà
nói, anh chỉ mặc một chiếc áo tắm, vị trí lồng ngực hơi phanh ra, tóc
vẫn còn hơi ướt.
Hai người trong hoàn cảnh đó, gặp nhau bằng cách thức như vậy đã bị người ta chụp lại.
Từ bức ảnh có thể thấy, người ngoài cuộc chỉ cần nhìn một cái là biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cũng khó
trách bị người ta coi là tin tức nóng hổi để tung lên.
Trên ảnh còn tiết lộ cả số phòng, mở đầu là một chữ cái La tinh, sau đó là một hàng số.
Tố Diệp cảm thấy tim mình lạnh ngắt. Cô
lập tức vớ lấy Ipad, lên mạng tra cứu. Cô biết Niên Bách Ngạn đi công
tác đều sẽ ở cố định một vài khách sạn nào đó, trong đó có một khách sạn đích thực có sở thích đánh dấu các tầng bằng chữ số La tinh. Nhưng
thiết kế chữ số La tinh cho tầng lầu ngoại trừ phòng tổng thống thì chỉ
còn phòng hành chính. Các phòng thông thường khác vẫn được sử dụng số
tầng để nhắc nhở.
Tố Diệp rất nhanh tìm được trang web của khách sạn đó, nhưng trên đó không thể tìm thấy phần giới thiệu thiết kế tầng lầu có liên quan. Suy nghĩ một lát, cô cầm thẳng di động lên, gọi
cho bộ phận lễ tân khách sạn theo số điện thoại được công khai trên
website.
Đối phương nhận máy rất nhanh, giọng nói ngọt ngào, lịch sự.
Tố Diệp chỉ mải nghĩ tới chuyện bức ảnh, nhất thời sốt ruột, quên cả sử dụng chiến lược chiến thuật, mà hỏi
thẳng luôn: “Chào cô! Xin hỏi tại khách sạn các cô tầng được dùng chữ
cái W làm chữ cái mở đầu cho số phòng là tầng mấy?”
Đối phương rõ ràng sững sờ giây lát,
cách vài giây mới đáp: “Xin lỗi quý khách! Xin hỏi quý khách có phải là
khách đến thuê phòng tại khách sạn chúng tôi không ạ?”
Tố Diệp ngừng lại đôi chút rồi bấm bụng nói: “Tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.”
“Vậy thì thành thật xin lỗi quý khách, tôi không thể cung cấp những thông tin có liên quan cho quý khách được ạ!”
Tố Diệp ngắt điện thoại, phiền não chết người.
Những khách sạn kiểu này giữ bí mật
chuyện riêng tư của khách vô cùng tốt. Nhất là những phòng có số phòng
bắt đầu bằng chữ cái lại đều là các khách hàng cao quý, giàu có, nhân
viên khách sạn lại càng không dám dễ dãi tiết lộ thông tin ra bên ngoài.
Làm thế nào đây?
Tố Diệp như người đi vào ngõ cụt. Cô
biết càng đâm đầu vào trong thì càng là đường chết, nhưng cô vẫn không
kiềm chế được mà liều mình lên mạng tra cứu. Thật ra trong lòng cô hiểu
rất rõ, tầng 22 mà An Tịnh ấn đến tám, chín phần chính là tầng mà Niên
Bách Ngạn đang ở. Chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà cô ta cũng ở khách
sạn đó.
Bức ảnh cuối cùng cứ đung đưa trước mắt cô.
Thông tin đại khái chính là: An Tịnh đã
tới khách sạn mà Niên Bách Ngạn ở, rồi lại tới phòng của anh. Mà đúng
lúc đó Niên Bách Ngạn tắm xong. Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống.
Tố Diệp chẳng biết mình đang cố chấp
điều gì. Thông tin chuẩn xác như thế, nhưng cô vẫn ngang bướng truy tìm
quan hệ của tầng 22 và W.
Trên mạng không tìm được bất kỳ kết luận nào liên quan tới việc tầng 22 của khách sạn này có phải chính là những phòng bắt đầu bằng chữ W hay không.
Điều này rất đơn giản, những người có
thời gian lên mạng tung tin, phỉ nhổ hoặc có sở thích tự sướng đa phần
đều không sống nổi ở tầng W. Những ai sống nổi trên nó hầu hết đều không có thời gian làm mấy việc này. Thậm chí họ có thể còn chẳng có thời
gian quan tâm tới mạng xã hội.
Giống như Niên Bách Ngạn. Tố Diệp dám
chắc bây giờ anh hoàn toàn không biết mình đã trở thành nam chính trong
scandal này. Bình thường anh hầu như không có thời gian xem tivi. Mấy
tin lá cải trên mạng lại càng không để tâm. Thường thì khi có vấn đề đều do bộ phận quan hệ xử lý, đồng thời sẽ thông báo cho Hứa Đồng. Chỉ khi
nào xảy ra những nguy cơ khó giải quyết họ mới báo lên Niên Bách Ngạn.
Trên tivi chẳng mấy chốc đã chiếu sang các minh tinh khác hoặc các tin tức điện ảnh khác.
Tin tức trên tivi là như vậy. Sau khi
ném một trái bom xuống biển sâu, họ sẽ nhẹ nhàng lướt đi. Đợi cho nó
phát nổ, khuấy đảo lòng biển, họ mới lại nhẹ nhàng đặc tả, nói với mọi
người rằng: Nhìn mà xem, đúng là loạn cào cào!
Thực chất có bao giờ họ suy nghĩ tai họa đó do chính mình vứt xuống?
Nhưng trái tim Tố Diệp thì bay đi mất
rồi. Sau khi ký gửi hy vọng vào mạng Internet để rồi nhận lại thất vọng, cô quyết định thử gọi lại cho quầy lễ tân một lần nữa, nhưng phải nghĩ
ra một cái cớ hợp lý.
Cô cố tình đợi thêm nửa tiếng nữa.
Ở những khách sạn đó, nhân viên lễ tân là người bận rộn nhất. Nửa tiếng đồng hồ đủ để cô ta quên mất giọng nói của cô.
Nửa tiếng đồng hồ ấy, cô dằn vặt, giằng xé tựa nửa thế kỷ.
Thời gian vừa tới, Tố Diệp lập tức gọi điện qua.
Vẫn dịu dàng, vẫn hòa nhã.
Tố Diệp hắng giọng nói: “Chào cô! Mạng wifi ở phòng tôi có chút vấn đề, tại sao không tìm thấy phục vụ tầng?”
“Xin hỏi quý khách ở phòng nào ạ?” Vì cô gọi bằng di động nên quầy lễ tân không nhìn thấy vị trí mà cô đang ở.
Tố Diệp suy nghĩ rồi nói bừa một số
phòng ra, sau đó cố tình làm ra vẻ gấp gáp và giận dữ: “Cả cái khách sạn to thế này mà sao ý thức phục vụ lại tệ thế hả? Tôi chạy khắp 21 tầng
mà chẳng thấy bóng một người nào. Làm lỡ dở công việc của tôi, các cô có chịu trách nhiệm được không?”
Quầy lễ tân rất lịch sự, đầu tiên là xin lỗi, sau đó nói với cô: “Thưa quý khách! Phòng của chị ở tầng 22. Phục
vụ tầng có lẽ cũng phải gọi tầng đó mới đúng.”
“À… Cảm ơn nhé! Xin lỗi!” Tố Diệp nói xong bèn cúp máy.
W… chính là tầng 22.
Ngón tay Tố Diệp chợt mềm nhũn.
Điện thoại từ từ trượt xuống.
Ipad tự động chuyển thành chế độ sạc điện, màn hình tối đi, phản chiếu gương mặt tái nhợt của Tố Diệp.
Cô chẳng biết mình đang cố chứng minh điều gì.
Nghĩ đủ mọi cách muốn biết mối quan hệ
của W và tầng 22 như vậy, chỉ vì muốn chứng minh Niên Bách Ngạn có
chuyện gì với đó với An Tịnh ư? Hay muốn chứng minh hai người họ trong
sạch?
Hoặc có lẽ, cô bắt buộc phải tìm một chuyện gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của mình?
Tố Diệp cảm thấy mình bị bệnh rồi.
Cô cần có một người ngoài hành tinh để
cứu vớt trái tim chẳng hiểu sao bỗng đau đớn đến không thể đập một cách
bình thường của mình, hoặc là để người ngoài hành tinh móc luôn trái tim khiếm khuyết này của cô đi, thay bằng một trái tim bằng kim loại. Không cần phải nạp điện, cũng không cần bổ sung bất kỳ sức mạnh nào, chỉ cần
chạm nhẹ tay một cái là tim có thể vận hành bình thường.
Như vậy, sẽ chẳng còn biết đau đớn là gì nữa.
Ngón tay cô bật sáng màn hình Ipad.
Tố Diệp lên đọc những tin giải trí hàng đầu.
Đọc những dòng bình luận và những lời nhắn nhiệt tình, rầm rộ.
Bỗng nhiên cô cảm thấy, người đàn ông
như Niên Bách Ngạn kỳ thực thuộc về mọi người phụ nữ. Anh dường như đã
trở thành một người đàn ông đáng mơ ước trong mắt mọi người.
Độ hot của scandal có liên quan đến Niên Bách Ngạn và Bạch Băng nhanh chóng được đẩy lên cao.
Niên Bách Ngạn không ra mặt thanh minh.
An Tịnh cũng không có bất kỳ phản hồi nào. Còn công ty và người quản lý
của An Tịnh khi nhận được điện thoại phỏng vấn của nhà báo thì trả lời
dè dặt, thận trọng. Cái kiểu không thanh minh cũng chẳng phủ nhận đó lại càng khiến cho các fan mạng mơ mộng viển vông.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, có một fan mạng đã vẽ ra được sơ đồ quan hệ.
Lấy Niên Bách Ngạn làm trung tâm, mũi tên xung quanh hướng tới mấy người phụ nữ.
Có Bạch Băng, có cô cả nhà họ Diệp, Diệp Ngọc, có An Tịnh, cuối cùng còn treo cả tên Tố Diệp lên đó.
Như một cái mạng nhện, bên trên ghi rõ các mối quan hệ.
Ví dụ như Bạch Băng và An Tịnh, trong
mắt họ đã trở thành “tình nhân tin đồn” của Niên Bách Ngạn. Diệp Ngọc là “vợ trên danh nghĩa”. Có người còn đùa giỡn gọi Diệp Ngọc là “người vợ
bách hợp*”. Còn tới lượt Tố Diệp, quan hệ lại có chút phức tạp. Đường
nối của cô rõ ràng có mấy cái quan hệ.
*Bách hợp: Chỉ mối tình giữa hai người phụ nữ.
“Nữ chính ảnh nóng”, “em vợ”, “người yêu”…
Còn có người phản hồi phía dưới sơ đồ rằng: Chủ thread* nhầm rồi, cô gái cuối cùng đó có lẽ sẽ được chuyển từ em vợ thành vợ, trở thành vợ chưa cưới cũng chưa biết chừng.
*Chủ thread: Người lập ra một chủ đề để các fan mạng vào bình luận.
Sau đó là một loạt những lời suy đoán, chế nhạo không có giới hạn.
Có người còn nhàn rỗi tới mức khởi động
một cuộc điều tra. Chủ đề chính là, rốt cuộc một cô gái như thế nào mới
xứng với một người nhà kinh doanh thành đạt, tuổi trẻ tài cao, anh tuấn
giỏi giang như Niên Bách Ngạn?
Có người nói An Tịnh cũng rất được, là
nữ thần thời đại mới được mọi người công nhận. Cô ấy trong sáng, dễ
thương, là người con gái trong mơ trong lòng rất nhiều người đàn ông độc thân. Là một nhà kinh doanh, ngày nào cũng đi mưa về gió, sau lưng cần
có một người bạn gái dịu dàng, thùy mị như An Tịnh ở bên.
Thế nhưng fan hâm mộ của Bạch Băng thì
không đồng ý. Họ cảm thấy Bạch Băng xinh hơn An Tịnh, hợp với thân phận
của Niên Bách Ngạn hơn cô ta.
Vì hai người họ là ngôi sao, nên đều được fan hâm mộ của riêng mình ủng hộ.
Và vì thế, Tố Diệp và Diệp Ngọc trở thành người làm nền. Đại bộ phận đều chỉ vây lấy An Tịnh và Bắc Băng.
Cũng có người không chịu nổi, nhảy ra khỏi phạm vi hai nữ minh tinh đó, nói rằng: Diệp Ngọc mà không phải les thì tốt quá rồi. Là tiểu thư nhà họ Diệp, thật ra cô ta cũng khá hợp với Niên nam thần*.
*Từ đây mình rút gọn cách gọi thành “nam thần”.
Cũng chính vì câu bình luận này mà sau
đó tất cả mọi người khi nhắc tới tên Niên Bách Ngạn đều thống nhất
chuyển thành “nam thần”.
Thế là, fan của An Tịnh được dịp sung sướng: Thấy chưa! Nam thần thì nên sánh đôi với nữ thần.
Số người bình luận rất nhiều, mỗi một chủ đề cũng chìm xuồng rất nhanh.
Sau đó, cũng có người bắt đầu thảo luận về Tố Diệp: Mọi người chú ý nhé. Mọi người nhất định không được lơ là em gái họ Tố kia
đâu đấy. Cô ấy là người duy nhất từng có sự tiếp xúc cơ thể trực tiếp
nhất, thân mật nhất với nam thần. Mọi người chưa quên vụ ảnh nóng chứ
hả? Mà dù cho là Bạch Băng hay An Tịnh, những bức ảnh hay scandal tung
ra, đâu có ai có bằng chứng trực tiếp. Ít nhất thì chúng ta đều biết,
nam thần nhất định đã phát sinh quan hệ với em Tố!
Cứ như phát hiện được một bảo vật bị giấu kín, người này vô vị tới mức cậy cả vết sẹo cũ ra.
Thế là, sau đó cũng có người bình luận rôm rả theo.
“Đúng đấy! Em Tố xinh hơn ba người kia nhiều. Tôi mà là Niên Bách Ngạn tôi cũng chọn cô ấy.”
“Vóc dáng của em Tố siêu đẹp…”
“Người ta cũng là con cháu nhà quyền quý mà, tuy rằng thân phận có hơi mất mặt một chút.”
“Nam thần phải yêu con nhà giàu chứ, sao lại đi để ý tới một con hát?”
“Mọi người ngốc à! Em Tố mới là bạn gái chính thức của nam thần. Quan hệ của hai người họ hình như đã được xác định rồi đấy.”
“Trời ạ! Mấy hôm trước hình như tôi nhìn thấy nam thần cùng một cô gái đi mua sắm, cô gái đó trông giống em Tố.”
“Không phải chứ… Tôi say đắm nam thần lâu lắm rồi! Anh ấy có bạn gái nhanh vậy sao? Có chắc không? Vỡ tim…”
“Bạn bên trên! Bạn nói ai là con hát thế hả? Ăn nói sạch sẽ một chút đi. Cái gì mà Bạch Băng với em Tố, An Tịnh
của chúng tôi mới là đẹp nhất. Ở đâu chui ra cái con dế chũi tên là em
Tố thế hả? Nam thần chỉ vui chơi qua đường thôi. Chưa biết chừng từ trên xuống dưới trên người cô ta toàn đồ giả cả đấy. Thời buổi này phẫu
thuật chỉnh hình, nâng ngực cái gì mà chẳng có…”
“Đúng đấy, cô họ Tố đó nghe nói làm tâm
lý học. Mẹ ơi, dọa chết con nhà người ta, làm gì có người đàn ông nào
dám yêu người phụ nữ như thế chứ?”
“Mẫu đàn ông như nam thần, bên cạnh
không thiếu phụ nữ. Tìm một minh tinh thì còn chấp nhận được, chứ là bất kỳ ai khác cũng không thể chấp nhận. Em Tố làm tâm lý à? Ở cùng loại
phụ nữ đó có khác nào ở bên cạnh cái camera giám sát đâu cơ chứ? Van xin em Tố buông tha cho nam thần đi, nhất định không được phép yêu nhau,
khóc hết nước mắt…”
“Bạn bên trên, có phải định cướp lấy không thế?”
“Nam thần là của tôi thì tốt biết bao!”
Đọc xong mấy bình luận ấy mà mặt Tố Diệp như biến hình.
Dựa vào đâu được nói cô như thế?
Cô đắc tội với mấy người đó rồi sao?
Họ đã từng tiếp xúc với cô chưa, có
quyền gì mà bôi nhọ cô? Có quyền gì mà mắng chửi diện mạo và vóc dáng
của cô? Có quyền gì mà ăn không nói có, vu khống cô?
Trong cuộc chiến bình luận này, An Tịnh
hoàn toàn áp đảo cô. Vì một điều không thể không khẳng định, đó là fan
hâm mộ của An Tịnh rất đông, hơn nữa hầu như đều nhất loạt tâng bốc An
Tịnh lên tận giời.
Tố Diệp cảm thấy, sau lưng nhất định có kẻ đang giở trò!
Tức chết mất thôi!
Niên Bách Ngạn đáng chết!
Cái gì mà nam thần?
Để mấy đám người này biết phía sau Niên Bách Ngạn bỉ ổi, vô liêm sỉ thế nào, còn dám gọi anh là nam thần nữa không?
Nam thần chó chết!
Chẳng qua chỉ là một con công xòe đuôi khắp mọi nơi mà thôi!
Tố Diệp tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch, chỉ muốn đập nát cái Ipad ngay lập tức.
Nhìn vào hình ảnh Niên Bách Ngạn và An Tịnh trên bức ảnh, cô hận đến nghiến răng kèn kẹt!
Đọc qua báo cô mới biết, lần này Niên
Bách Ngạn tham gia một trao giải phim điện ảnh. Anh được trở thành khách mời trao giải quan trọng. Còn An Tịnh cũng nhận được rất nhiều sự chú ý trong lễ trao giải lần này.
Tất cả mọi người cũng ám chỉ, An Tịnh vì muốn leo cao mà chủ động hiến thân.
Tố Diệp cuộn chặt tay lại thành nắm đấm. Cô biết việc Niên Bách Ngạn xuất hiện trong mấy hoạt động này là rất
bình thường. Là một doanh nhân trong ngành đá quý, có quan hệ chặt chẽ
với giới người mẫu, giới giải trí là điều khó tránh khỏi. Nhưng, điều
này khiến Tố Diệp khó chịu từ tận đáy lòng.
Cô muốn lôi ngay An Tịnh từ trong ảnh ra, cào nát cái mặt tươi hơn hớn của cô ta!
An Tịnh, lần trước tôi đã từng nhắc nhở cô rồi, trí nhớ của cô đúng là tệ đấy!
Cô và người phụ nữ này, không đội trời chung!
Diệp Lan khóc lóc gọi điện cho Tố Diệp. Câu đầu tiên chính là: Chị ơi! Tố Khải chia tay với em rồi. Em phải làm sao đây…
Lúc ấy Tố Diệp đang ngồi trong văn phòng ở Liêm Chúng. Vị khách trước mặt cũng khóc tức tưởi. Cô ấy rất bi quan
đối với thế giới và cuộc đời này, ngày nào cũng sống trong lo âu, hoảng
sợ. Cô ấy tới tìm Tố Diệp là để nói với cô rằng, bây giờ có rất nhiều
người muốn tới truy sát cô ấy.
Còn thực tế, Tố Diệp chẩn đoán rằng, chỉ là do áp lực của cuộc sống hiện tại quá lớn, tình trạng này thực tế không hiếm gặp.
Đối với những bệnh nhân không khó giải
quyết như thế này, điện thoại của Tố Diệp vốn không cần tắt máy. Thêm
nữa, chuyện của Niên Bách Ngạn và An Tịnh khiến cô chẳng còn tâm tư gì
cả. Cô mở máy, nhưng lại chẳng biết mình đang chờ đợi điều gì?
Có lẽ là đang đợi một cuộc điện thoại của Niên Bách Ngạn?
Cô chắc chắn mình đang căm ghét anh,
nhưng đồng thời, cho dù cô đóng chặt cánh cửa trái tim mình thì vẫn còn
một khe hẹp không thể nào khít lại. Thông qua khe hẹp ấy, cô đang âm
thầm quan sát mọi diễn biến của Niên
Bách Ngạn.
Có lúc cô nghĩ, nếu lúc đó Niên Bách Ngạn hoàn toàn buông tay, có phải cô cũng không thấy đau khổ như thế này không?
Cô và Niên Bách Ngạn được coi là gì?
Tình nhân ư?
Cô và anh đích thực đã xác lập quan hệ trên một giao ước.
Nhưng từ sau khi trở về Bắc Kinh, thái
độ của Niên Bách Ngạn với cô dịu dàng hơn rất nhiều so với trên đảo. Cô
luôn cảm thấy đây là một sự cố ý. Theo lý mà nói, những người đàn ông
thích cưỡng ép như anh, trong tình huống biết rõ cô đã phá đứa con của
mình mà vẫn ung dung, bình tĩnh thì quả thực kỳ lạ. Với tính anh, không
bóp chết cô đã là quá dễ dãi rồi.
Rốt cuộc bây giờ Niên Bách Ngạn đang nghĩ gì?
Tố Diệp không thể nhìn thấu một chút nào.
Hơn nữa, Niên Bách Ngạn đã nói hai ngày nữa là về. Hôm nay đã là thứ ba rồi, không một chút tin tức.
Nếu là trước đây, cô sẽ gọi điện tới hỏi anh, hoặc là gửi một tin nhắn. Nhưng cô của bây giờ chỉ biết nhìn trân
trân vào cái điện thoại mà chẳng thể làm gì.
Nếu là trước đây, Niên Bách Ngạn dù là
có về được hay không, khi nào quay về, bị lỡ dở chuyện gì không thể về
kịp sẽ chủ động gọi điện thoại cho cô, báo cho cô biết tình hình. Còn
anh của bây giờ cũng đã không làm vậy nữa.
Giữa cô và Niên Bách Ngạn, dường như chẳng có gì thay đổi lại dường như đã thay đổi điều gì đó.
Dùng câu nói của Diệp Lan thì đó chính là: Họ đã trở nên xa lạ, giữa hai người luôn có một vách ngăn vô hình.
Mà bây giờ đây, vị khách đang thút thít, trông vô cùng đáng thương.
Đúng lúc ấy, Diệp Lan gọi điện thoại tới, cũng nước mắt ngắn dài.
Nhất thời, bên tai Tố Diệp bị che chặt bởi những tiếng than khóc ngập trời.
Tố Diệp không còn cách nào khác. Điện
thoại vẫn còn đờ đẫn trong tay, một tay kia cô ấn đường dây nội bộ, gọi
Lý Thánh Đản vào an ủi vị khách trước, còn mình vội đi ra ngoài.
Ở hành lang, tiếng khóc của Diệp Lan truyền qua ống nghe càng rõ ràng hơn.
Tố Diệp gạn hỏi lý do. Diệp Lan chỉ mải khóc cũng chẳng nói ra được đầu đuôi câu chuyện, chỉ lặp đi lặp lại một câu: Có phải Tố Khải thay lòng rồi không? Anh ấy không yêu em nữa, thế nên mới
chia tay với em… Chị! Chị giúp em đi, em không muốn mất Tố Khải.
Tố Khải thay lòng ư?
Lời cáo buộc này mà tìm tới Tố Diệp thì không bao giờ thành lập.
Cô là người cực kỳ hiểu cậu em này của
mình. Cho dù đàn ông khắp thiên hạ có thể trêu ghẹo phụ nữ, thì Tố Khải
cũng là trường hợp ngoại lệ.
Trước đây nó từng có bạn gái. Tố Diệp
biết, cũng từng gặp mặt. Thật lòng mà nói, lúc đó Tố Diệp cực kỳ phản
đối, cũng không ưa cô gái đó, chính là kiểu người vừa nhìn đã thấy không yên tâm.
Nhưng Tố Khải đối xử với cô ta rất tốt,
cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu. Vậy mà cô ta vẫn không vừa lòng, cứ cách
vài ba hôm lại tìm Tố Khải cãi cọ. Đến mức như vậy mà Tố Khải vẫn không
chủ động nói lời chia tay, cuối cùng còn bị cô gái đó đá bay.
Thế nên, Diệp Lan còn ngoan ngoãn hơn bạn gái cũ của nó gấp nhiều lần. Tố Khải thay lòng ư? Không thể nào!
Tố Diệp đành an ủi Diệp Lan, để con bé
không suy nghĩ linh tinh, nói rằng tính chất công việc của Tố Khải như
vậy, các cô gái không dám lại gần đâu.
Ai ngờ Diệp Lan lại nhắc tới cái tên
“Khaki”, khiến Tố Diệp cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Sau khi nghe đại khái câu chuyện, cô bèn nói với Diệp Lan, cô sẽ gọi điện cho Tố Khải hỏi tình
hình trước.
Sau khi Diệp Lan cúp máy, Tố Diệp lập tức gọi cho Tố Khải.
Có lẽ Tố Khải đang ra ngoài làm nhiệm vụ, xung quanh hơi ồn ào. Cô bèn hỏi thẳng: “Khaki là ai?”
Đầu kia trầm mặc một lúc mới nói: “Diệp Lan gọi điện cho chị rồi?”
Tố Diệp thở dài, xem là đúng là Diệp Lan không lo lắng linh tinh. Cô nói với Tố Khải: Em phải thấy may là Diệp Lan gọi thẳng tới cho chị đấy, chứ cứ im phăng phắc như Yêu Yêu thì còn khiến chị lo lắng hơn!
Đầu kia, Tố Khải đáp: Chị! Chị an ủi cô ấy nhiều một chút.
Tố Diệp nhận ra hai đứa này thật sự có
vấn đề, bèn hỏi nó nguyên nhân tại sao, vì sao lại đề nghị chia tay, có
quan hệ thế nào với cô Khaki đó? Nhưng Tố Khải không trả lời câu nào,
miệng còn kín hơn cả chiến sỹ cách mạng.
Cuối cùng nó chỉ nói với cô một câu: Chị! Chuyện này chị đừng xen vào!
Chẳng hỏi được thêm thông tin gì từ Tố
Khải, hết cách, Tố Diệp đành gọi lại cho Diệp Lan. Diệp Lan vẫn khóc,
nghe mà cô thấy không đành lòng.
Cô hỏi con bé: Em còn yêu Tố Khải không?
Diệp Lan đáp rất chắc chắn: Yêu ạ!
Tố Diệp đành khuyên nó: Nếu em còn
yêu nó, thì phải nỗ lực giành lấy. Còn nếu em chứng minh được trong lòng Tố Khải không còn vị trí dành cho em nữa, thì em cũng đừng níu kéo thêm làm gì.
Diệp Lan thút thít: Em không tin anh ấy không còn yêu em nữa.
Tố Diệp nói: Vậy thì em đi tìm nó đi.
Cuối cùng mới khuyên nhủ được Diệp Lan phần nào, buông điện thoại xuống, Tố Diệp thở dài nặng nề.
Tình yêu, đúng là thứ ác ma hành hạ người ta.
Nó sẽ khiến một người yếu đuối trở nên dũng cảm, đôi khi lại làm cho một người dũng cảm trở nên yếu đuối.
Diệp Lan là người thứ nhất, còn Tố Diệp cô… vì sao lại trở thành người thứ hai?
Cuối cùng Diệp Lan vẫn lấy hết dũng cảm, tới sở cảnh sát tìm Tố Khải.
Cô vừa tới nơi thì cũng đúng lúc Tố Khải từ ngoài trở về. Không ngờ cô lại tới đây, anh ngẩn người ra giây lát,
sau đó kéo cô tới phòng làm việc.
Còn chưa đợi Tố Khải lên tiếng, Diệp Lan đã chủ động chạy tới ôm chặt lấy anh, hai cánh tay ghì giữ không buông.
Hai tay Tố Khải buông thõng, đôi mắt rớm đau thương, giọng hơi khàn: “Sao em lại tới đây?”
Diệp Lan áp sát mặt vào lòng anh, nghẹn
ngào nói: “Chúng ta giảng hòa đi có được không? Anh đừng bỏ em, đừng
chia tay, có được không?”
Tim Tố Khải thắt lại đau đớn.
Không phải anh không nhìn thấy nét mặt
tiều tụy của Diệp Lan. Cô gần như gầy rộc hẳn đi, đôi mắt sưng húp, đỏ
ửng, không còn chú trọng hình thức như trước nữa. Anh bắt đầu ghét chính mình, trách mình đã làm cô tổn thương tới vậy.
“Lan Lan…” Anh khẽ gọi tên cô: “Em về trước đi, giờ anh đang làm việc.”
“Tan làm anh có còn tới tìm em không? Có còn giống như khi trước không?” Diệp Lan ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi
mắt khờ khạo đáng thương, sương mù nhạt nhòa lan dần.
Tố Khải im lặng.
Diệp Lan thấy vậy, cõi lòng như bị ai chọc ra một cái lỗ, sau xé toạc…
Cả người cô chìm vào trong bóng tối. Cô không nhìn thấy bờ bến, không nhìn thấy hy vọng.
“Tố Khải…” Thanh âm của cô run rẩy, ngón tay níu chặt lấy cảnh phục anh đang mặc, như một đứa trẻ không còn ai
cần, cố gắng nín khóc: “Sau này em sẽ rất nghe lời anh. Đừng rời xa em!
Em yêu anh, em không thể không có anh!”
Cổ họng Tố Khải như bị thứ gì chặn đứng, khiến anh không thở nổi, ngay cả lồng ngực cũng bí bách.
Anh rất muốn gào to, bộc phát mọi cảm xúc tích tụ nơi lồng ngực, nhưng lại không thể hét lên được.
Anh cũng rất muốn đồng ý với cô, muốn gật đầu thật mạnh, sau đó ôm chặt lấy cô, ôm thật chặt, nhưng anh cũng không thể làm được.
Một cảm giác bất lực sâu sắc.
Nó thít chặt mọi sức lực của anh, khiến anh không còn một chút khả năng phản kháng nào.
Anh há hốc miệng mà không nói được dù chỉ một câu.
Có người gõ cửa mấy tiếng, sau đó đẩy cửa đi vào: “Đội trưởng Tố…”
Lời nói của người ấy bị ngắt quãng bởi cảnh tượng trong phòng.
Người đàn ông đứng đờ ra đó, còn người còn nước mắt lưng tròng.
Người mới tới vô cùng ngượng ngập. Anh ta hắng giọng, nói xin lỗi rồi lùi ra sau, đóng cửa lại.
Lúc này Diệp Lan hoàn toàn không quan
tâm người khác liệu có chê cười cô hay không. Cô chỉ một lòng muốn Tố
Khải có thể hồi tâm chuyển ý. Hai người lại có thể vui vẻ, hạnh phúc như khi trước.
Cô vẫn giữ chặt anh không buông.
“Tố Khải! Anh không có thời gian tới tìm em cũng không sao. Anh gọi điện cho em được không? Khi nào anh tan làm
thì gọi điện cho em, chúng ta cùng đi ăn cơm…”
Tố Khải không nỡ đẩy cô ra, nhưng không thể không làm vậy.
“Lan Lan! Anh…”
“Đội trưởng Tố! Thành thật xin lỗi! Vì
tình hình rất khẩn cấp, tôi bắt buộc phải ngắt lời hai người một lát.”
Người vừa nãy vẫn còn chưa đi, xem ra thực sự có chuyện rất gấp. Anh ta
đẩy cửa vào một lần nữa, không thể không muối mặt báo cáo.
Tố Khải quay đầu: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tình hình của Khaki rất không ổn. Ý của cấp trên muốn đội trưởng Tố đích thân tới đó một chuyến.”
Tố Khải nhíu mày.
Diệp Lan nhìn anh chằm chằm. Cái tên
Khaki này như một mũi kim đâm vào tim cô. Trong lòng cô có một tiếng nói khẽ đang cầu xin: Tố Khải! Đừng đi…
Nhưng, Tố Khải lập tức quay đầu nói với cô: “Em về trước đi, hôm khác anh tìm em.”
Dứt lời, anh đội mũ lên đầu, rảo bước ra khỏi văn phòng.
Diệp Lan như bị ai đập một gậy sau gáy,
đầu óc quay cuồng, choáng váng. Cô nhìn bóng Tố Khải biến mất sau cánh
cửa, cuộn chặt tay lại, lập tức đi theo.
Vừa ra tới cổng sở cảnh sát, Tố Khải đã
ngồi lên xe cảnh sát, rời đi. Cô cắn chặt răng, vội vã trèo lên xe của
mình, nhấn ga bám theo phía sau…
Làm sao để trả thù một nửa của mình?
Liên quan tới vấn đề này, khi còn đi học, Tố Diệp đã có lần thảo luận kịch liệt cùng Lâm Yêu Yêu.
Bạn học Lâm Yêu Yêu tuân theo nguyên tắc im lặng nín nhịn, còn Tố Diệp, dĩ nhiên tuân theo nguyên tắc thù vặt cũng phải báo.
Tố Diệp nói: Mình sẽ quẹt sạch tiền trong thẻ tín dụng của anh ta mới thôi.
Lâm Yêu Yêu trả lời: Dùng vật chất để mua niềm vui, chắc gì đã được vui vẻ.
Tố Diệp lại nói: Thế thì mình sẽ mua một quả bom chôn trong nhà anh ta, cho nổ banh xác cái gã cặn bã đó.
Lâm Yêu Yêu đáp: Riêng bom thôi đã khó mua rồi, chẳng nhẽ cậu tự chế?
Cuối cùng Tố Diệp đành nói: Thế thì mình sẽ tè lên giường hắn ta, đợi khi nào khô rồi sẽ trải ga giường mới lên.
Lâm Yêu Yêu giơ ngón tay cái lên: Phẩm hạnh của cậu rụng xuống đất hết rồi!
Tố Diệp công kích lại: Mấy người ngoại tình còn chẳng có phẩm hạnh, mình cần phẩm hạnh làm cái gì?
…
Từ lúc ấy cho tới giờ, Tố Diệp đã trải qua
không ít chuyện, cũng đã trưởng thành lên nhiều, trầm ổn đi nhiều. Nhưng có một điểm vẫn không hề thay đổi, đó chính là: Người khác tốt với cô
một, cô sẽ tốt lại họ mười. Nhưng đồng thời, người khác xấu với cô một
thì cô sẽ báo thù lại gấp trăm.
Cô thừa nhận, mình chính là kẻ nhỏ mọn, có thù ắt phải trả.
Đặt bom với đi tiểu tiện lên giường
không thích hợp. Chuyện trước thì quá mạo hiểm, chuyện sau lại chẳng có
tý sức mạnh đả kích nào. Gợi ý đầu tiên được giữ lại. Đương nhiên, cô
thề, cô tuyệt đối sẽ không để An Tịnh được yên ổn lợi dụng cơ hội này để nổi tiếng.
Thích làm nữ thần trạch nam phải không?
Còn cả mấy kẻ sợ nghề nghiệp của cô nữa. Cô sẽ cho họ biết làm thế nào để biến một nữ thần thành một người đàn bà thần kinh!*
*Nữ thần kinh và người đàn bà thần kinh trong tiếng Trung đều có chung hai âm Hán Việt là “nữ thần”.
Sau khi Niên Bách Ngạn xử lý xong công việc trong tay, trán anh đau dữ dội, thế là bèn dựa ra sau ghế nghỉ ngơi một lát.
Chiếc di động cá nhân được đặt bên cạnh
tay anh, cách chưa đầy nửa cánh tay, chỉ cần anh giơ tay là có thể với
tới, sau đó sẽ gọi cho số điện thoại duy nhất trong đó, nghe giọng nói
của cô, rồi nói với cô rằng: Bảo bối! Xin lỗi em! Anh ở bên này còn phải bận thêm một ngày nữa, ngày mai anh về nhé!
Nhưng câu nói ấy xoay vần trong lồng ngực anh mấy lần vẫn không thể thốt ra.
Anh bỗng nhiên lại sợ phải nghe thấy một tiếng “ừm” lạnh nhạt của cô ở đầu kia điện thoại.
Phòng nghỉ rất yên tĩnh. Tấm rèm cửa dày che kín phố phường ồn ào và dòng người đông đúc phía dưới cửa sổ. Thanh âm gần nhất phát ra từ chiếc đồng hồ đeo tay anh gác lên mặt bàn.
Tích tắc, tích tắc như một khúc nhạc thôi miên, nghe đầy cô đơn, quạnh quẽ.
Anh chợt nghĩ, có lẽ chiếc đồng hồ này cũng đang nhớ một nửa của nó, một nửa đang đeo trên tay cô…
Hứa Đồng gõ cửa đi vào, báo cáo lượng
tiêu thụ sản phẩm mới của thị trường lần này và tổng thể tình hình thị
trường. Sau đó cô nói với anh: Tổng giám đốc! Bộ phận quan hệ có gọi điện tới nói, bây giờ cánh nhà báo đang truy hỏi chuyện của An Tịnh,
mong anh cho ý kiến tới buổi họp báo sẽ trả lời thế nào.
Niên Bách Ngạn không hiểu: “Chuyện An Tịnh gì cơ?”
Hứa Đồng cũng đoán ngay anh không thể có thời gian xem mấy tin tức ngoài lề đó. Nói rồi, cô đưa chiếc Ipad trong tay cho anh xem. Niên Bách Ngạn không nhận, chỉ liếc nhìn mấy tấm ảnh
trên đó, rồi hờ hững hỏi: “Giám đốc bộ phận quan hệ tốt nghiệp thạc sỹ
khoa báo chí tuyên truyền đại học Yale mà còn phải tới hỏi tôi mấy vấn
đề đơn giản thế này à?”
Hứa Đồng không nói gì, chỉ lật qua mấy
trang trên Ipad, rồi cho Niên Bách Ngạn xem mấy bình luận hiển thị phía
dưới: “Sở dĩ giám đốc bộ phận quan hệ phải thận trọng như vậy là vì
chuyện này đã liên lụy tới cả bác sỹ Tố.”
Lúc này Niên Bách Ngạn mới chú ý tới màn hình. Anh cầm lấy, xem lần lượt từng bình luận. Có người khen Tố Diệp
đẹp, cũng có người công kích thân thế của cô. Nhưng đại đa số là công
kích. Xem ra rõ ràng có kẻ giở trò phía sau.
Hứa Đồng hỏi: “Tổng giám đốc! Anh xem…”
Niên Bách Ngạn đang định trả lời thì
điện thoại rung lên. Anh lấy qua xem. Là tin nhắn của trung tâm thẻ tín
dụng ngân hàng, thường thì sẽ nhắc nhở anh khi nào số tiền rút ra quá 20 vạn. Không sai! Hệ thống nhắc anh đã có một số tiền 50 vạn vừa được chi tiêu.