Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Muốn Có Được Câu Trả Lời Của Đối Phương


trước sau

Có lúc, điện thoại và Internet giống nhau ở điểm này. Nó làm mù quáng hoặc phóng đại những phỏng đoán chủ quan của con người, vì người ta cũng thể nhìn thấy biểu cảm ấy của đối phương, vì con người luôn giỏi dùng giọng nói của mình để che giấu đi những suy nghĩ thật sự trong lòng.

Ánh sáng trong phòng ngủ hắt ra một cảm giác hiền hòa và tình cảm. Có mấy tia rớt lên mái tóc của Niên Bách Ngạn, như những ngôi sao ẩn nấp đâu đây, sau đó lan dần xuống sống mũi, vẽ lên từng đường góc cạnh như sông băng. Khi anh cúi đầu ấn điện thoại, gương mặt cũng thấm cả nét dịu dàng của quầng sáng trong phòng, trông ôn hòa mà vô hại, làm những nét vẽ trên gương mặt anh cũng theo đó mềm mại hẳn đi.

Từ góc độ của Hứa Đồng nhìn qua, Niên Bách Ngạn cầm di động nhưng chưa bấm số ngay. Hình như anh đang cân nhắc điều gì đó. Chưa đầy nửa phút sau, anh bỗng quay lại, nhìn thẳng vào biểu cảm ngỡ ngàng của cô ấy.

Anh ra một mệnh lệnh chính xác và rõ ràng: “Thông báo cho bộ phận quan hệ, tôi sẽ đích thân xuất hiện trong buổi họp báo!”

Ban đầu Hứa Đồng ngẩn người ra, nhưng cô ấy lập tức hiểu ra anh định làm gì, bèn nói với vẻ nơm nớp lo sợ: “Tổng giám đốc! Anh ra mặt thanh minh mọi chuyện vào thời điểm bây giờ liệu có khiến người ta dị nghị không?”

Khóe môi Niên Bách Ngạn cong lên một nụ cười ý vị sâu xa. Anh nói: “Vì có người đã ép tôi nhất định phải đi thanh minh rồi.”

Mới đầu Hứa Đồng không hiểu ý anh, nhưng tới khi thấy anh cười, cô ấy mới tỉnh ra: “Á? Tất cả đều là do bác sỹ Tố…”

Niên Bách Ngạn không nói rõ ràng mọi chuyện. Anh chỉ mỉm cười, rồi lại từ tốn tới bên cửa sổ gọi điện thoại.

Với khoảng cách của Hứa Đồng, cô ấy vốn dĩ không thể nghe thấy Niên Bách Ngạn có thể nói gì vào điện thoại, nhưng cô ấy biết rất rõ người duy nhất có thể khiến cho nét mặt anh trở nên thoải mái hơn chính là số liên lạc duy nhất nằm trong chiếc di động ấy.

Ở bên này, Niên Bách Ngạn đã bấm số, đối phương chần chừ không nhận. Dần dần, sự ôn hòa trên nét mặt trông đã có phần sốt ruột.

Khi gọi lần thứ hai, ánh mắt anh cũng trở nên rất nghiêm khắc.

Cũng may, đối phương đã nhận máy, nhưng chỉ là một tiếng “alô” hờ hững.

Có một khoảnh khắc, Niên Bách Ngạn suýt nữa đã buột miệng. Anh muốn hỏi cô đang làm gì, sao không nhận điện thoại ngay, hoặc là nói với cô hiện giờ anh đang ở sân bay, hai tiếng đồng hồ nữa là về tới Bắc Kinh rồi. Anh còn muốn nói với cô, sau khi tới Bắc Kinh anh vẫn phải về công ty dự một cuộc họp nữa, nhưng bữa tối nay nhất định sẽ cùng ăn với cô.

Hoặc là, Niên Bách Ngạn còn muốn dịu giọng hỏi cô một câu: Bảo bối! Chuyện của An Tịnh em ghen rồi phải không? Thật ra mọi chuyện không phải như bài báo viết đâu…

Sau bao ngày chờ đợi, khi vừa xem một lượt các tin tức đang quét qua các trang mạng, anh đã sốt sắng muốn nhấc điện thoại lên. Anh muốn nghe thấy giọng nói của cô, rồi nói với cô rằng: Anh sẽ thanh minh với tất cả mọi người chuyện này như em muốn, đừng giận nữa!

Anh những tưởng cô cũng sốt sắng như anh. Chí ít thì khi scandal bùng nổ, cô nên nổi cơn tam bành gọi tới chất vấn anh mới phải.

Nhưng giọng nói lười biếng của cô như một xô nước lạnh đổ ập xuống đầu, khiến tất cả những lời Niên Bách Ngạn muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Đối phương chỉ “alô” một tiếng rồi không nói gì nữa. Giữa hai người bị ngăn cách bởi sóng điện thoại, mang theo cả sự trầm mặc tuy chỉ giây lát nhưng đầy chết chóc.

Sự lạnh nhạt của Tố Diệp giống như có một con mèo đang cào mạnh từng móng vuốt sắc nhọn vào trái tim anh. Anh bắt đầu hoài nghi, cô làm ra nhiều chuyện như vậy, suy cho cùng chưa chắc đã vì ghen tuông, mà chỉ muốn xoa dịu những bất mãn từ những lời bôi nhọ, vu khống ngập trời kia.

Đây là điều Niên Bách Ngạn lo sợ nhất, thế nên anh vẫn đang chờ đợi.

Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng, nhạt nhòa và có phần uy nghiêm như mọi khi: “Đủ rồi đấy, một vừa hai phải thôi!”

Ngữ khí ở đầu kia hoàn toàn không khách khí chút nào: “Đám người trên mạng có biết thế nào là một vừa hai phải với tôi không?”

Quả nhiên là vậy!

Trái tim Niên Bách Ngạn tựa như sau khi bị cào cho tan nát đau thương thì rơi xuống một vực sâu đen tối, không thấy đáy, muốn giơ tay bắt lấy nó nhưng uổng công vô ích.

“Tại tôi quá nuông chiều em nên mới khiến em không biết sợ là gì như thế này phải không?” Anh vừa đấm vừa xoa, cố gắng đè nén sự bực bội trong lòng mình.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cách thức giao tiếp hay nói chuyện giữa anh và cô đã mắc vào một cái vòng luẩn quẩn, những gì suy nghĩ lúc trước và những lời thể hiện ra sau cùng lại hoàn toàn khác biệt. Giống như lúc này đây, anh vốn dĩ muốn dùng thái độ hòa nhã, vui vẻ đã an ủi cô, cố gắng điều chỉnh cho mối quan hệ của hai người được thoải mái nhất. Nhưng chẳng hiểu vì sao, mỗi lúc mở lên, sắc thái lại biến đổi.

Cùng với đó, kết quả thu được cũng đã biến chất.

“Niên Bách Ngạn! Người anh dung túng là An Tịnh.” Giọng nói của cô vẫn lạnh lùng, nhưng ít nhiều đã có sự thay đổi cảm xúc.

Sau khi nghe những lời này, Niên Bách Ngạn chẳng biết mình nên vui hay nên buồn, tóm lại tâm trạng anh bây giờ rối bời. Anh dịu giọng lại, vừa như thỏa hiệp lại vừa dịu dàng: “Nói linh tinh gì vậy!”

Nếu lúc này đây Tố Diệp đứng bên cạnh Niên Bách Ngạn, cô nhất định sẽ nhìn thấy nét ôn hòa trên gương mặt anh, chứ không phải thái độ chất vấn và khắc nghiệt như cô đang nghĩ. Còn nếu như Niên Bách Ngạn lúc này được đứng trước mặt Tố Diệp, anh cũng sẽ được chứng kiến sự căm phẫn vì ghen tức của cô thể hiện qua khóe mắt ửng đỏ, chứ không phải sự lãnh đạm và lạnh nhạt như anh đang tưởng tượng.

Có lúc, điện thoại và Internet giống nhau ở điểm này. Nó làm mù quáng hoặc phóng đại những phỏng đoán chủ quan của con người, vì người ta cũng thể nhìn thấy biểu cảm ấy của đối phương, vì con người luôn giỏi dùng giọng nói của mình để che giấu đi những suy nghĩ thật sự trong lòng. Và cũng thế, hiểu lầm cũng từ đó mà phát sinh.

Tố Diệp nơi Bắc Kinh xa xôi, khi nhận được điện thoại của Niên Bách Ngạn, chiếc cốc giấy đã bị cô bóp nát. Cô kìm nén sự xúc động muốn được nổi nóng. Đôi mắt cô đỏ quạch rồi lại nín nhịn, nín nhịn rồi lại đỏ quạch. Từng ngón tay siết chặt di động cũng vì thái độ của Niên Bách Ngạn mà run lên phẫn nộ.

Cô tưởng anh gọi điện thoại về là để giải thích điều gì đó. Vì thế sau khi nghe thấy tiếng rung trong túi xách, cô bất chấp việc còn bệnh nhân trong phòng chạy vội ra ngoài văn phòng. Khoảnh khắc ấn nút nghe máy cô cảm thấy mọi ấm ức trong lòng như con sóng dâng trào, nhấn chìm
cô. Sau rất nhiều cố gắng, cô mới đè nén được sự nghẹn ngào nơi cổ họng, nỗ lực rất lớn mới “alô” được một tiếng.

Nhưng anh nói gì cơ? Anh bảo cô một vừa hai phải ư?

Sao? Cô bôi xấu An Tịnh, anh cảm thấy đau lòng phải không?

“Người thật sự nói năng linh tinh thì anh không đi lo, giở uy quyền ra với tôi gì chứ?” Tố Diệp nhìn những tòa nhà bên ngoài cửa sổ. Trước mắt cô mơ hồ, nhưng giọng nói thì vẫn không chịu thua: “Niên Bách Ngạn! Anh thích tằng tịu với An Tịnh là chuyện của anh, chẳng liên quan chút nào tới tôi cả! Tôi muốn sống bình yên, tử tế hết một năm khó lắm sao? Anh cũng thế, An Tịnh cũng vậy, có quyền gì mà quấy rầy cuộc sống của tôi? Anh và cô ta là cá mè một lứa, vốn dĩ không muốn để cho người khác được yên ổn. Để hai người được thỏa mãn, các người chấp nhận giẫm lên đầu người khác để leo lên!”

Miệng cô nói như rắc đậu, nhấn mạnh từng chữ một.

Đầu kia im lặng một lúc, rồi cất giọng nghe có vẻ trầm thấp và lạnh lùng: “Không liên quan một chút nào tới em ư?”

“Chính vì anh, mà mấy người trên mạng chỉ muốn nghiền nát tôi thành tro bụi, anh nói xem có quan hệ gì với tôi hay không?” Tố Diệp hơi tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.

Anh trầm mặc, rất lâu sau mới nói: “Tôi lại còn tưởng…”

Chỉ thốt ra bốn chữ khẽ khàng, những thứ còn lại không nói tiếp.

Tố Diệp nhịn những chua xót trong lòng xuống chờ đợi, nhưng thấy anh không nói tiếp nữa, cô mới nghiến răng kèn kẹt lên tiếng: “Nếu anh muốn cầu xin cho cô An Tịnh đó thì miễn đi. Tôi chính là muốn làm cho cô ta không thể sống yên ổn trong giới giải trí đấy!”

“Đủ rồi đấy!” Giọng anh có phần nghiêm túc.

“Tôi thấy chưa đủ!” Cô lại càng bực tức hơn.

Niên Bách Ngạn hơi cao giọng: “Vậy em còn muốn thế nào nữa? Bước tiếp theo em còn định công bố báo cáo thần kinh của cô ấy? Chuyện em bịa đặt đồng thời lợi dụng chức vụ để làm báo cáo giả mà bị người ta điều tra ra, người thiệt thòi là em. Còn nữa, em phải hiểu một chuyện, chuyện này xảy ra là do đám phóng viên, có lẽ An Tịnh cũng là người vô tội.”

“Anh nói gì cơ? An Tịnh vô tội? Vậy tôi không vô tội sao? Niên Bách Ngạn! Tôi thấy anh sợ cô ta chịu ấm ức thì có!”

“Tố Diệp!”

“Niên Bách Ngạn! Anh không có tư cách chỉ tay chỉ chân ra lệnh cho tôi!” Tố Diệp tức giận cúp máy.

Khi Niên Bách Ngạn gọi lại thì cô đã tắt máy.

Nước mắt bỗng chốc dâng trào.

Anh lại đi nói đỡ cho con bé An Tịnh đó?

Anh dựa vào đâu mà làm như vậy?

An Tịnh!

Cô hận An Tịnh chết mất!

Phòng VIP tại sân bay.

Niên Bách Ngạn chẳng biết làm sao, đành buông điện thoại xuống, chẳng còn rõ trong lòng mình đang có cảm xúc gì.

Câu nói ban nãy còn dang dở trong điện thoại thật ra là: Tôi còn tưởng, em bỏ ra một số tiền lớn để làm bao nhiêu chuyện như vậy chính là muốn ép tôi thanh minh quan hệ với An Tịnh.

Nhưng, anh không thể không khâm phục thái độ hùng hổ của Tố Diệp, cô cứ thế làm anh cũng nói không suy nghĩ theo.

Sắp tới giờ lên máy bay rồi.

Hứa Đồng đi tới trước, khẽ hỏi: “Tổng giám đốc! Quyết định xuất hiện trong buổi họp báo có cần thay đổi không ạ?”

Cô ấy nhìn ra sau khi bỏ di động xuống, nét mặt Niên Bách Ngạn bỗng khó đăm đăm, bất giác có chút lo lắng.

Niên Bách Ngạn im lặng rất lâu, mãi chẳng đáp lại.

Hứa Đồng chờ đợi ở bên cạnh, không thúc giục.

Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn mới bất ngờ nói một câu: “Có lẽ… tất cả đều do tôi tự tưởng bở quá nhiều mà thôi.”

Hứa Đồng sững người. Cô tuyệt đối không thể ngờ câu nói này lại có thể xuất phát từ miệng anh. Một người đàn ông luôn luôn thuận lợi trên thương trường, một doanh nhân thành đạt là người xuất sắc trong mắt bao nhiêu người con gái, sao có thể nói mình đang tự tưởng bở chứ?

Ánh mắt rơi xuống, cô kinh hoàng phát hiện anh đang siết chặt điện thoại. Những đường gân trên mu bàn tay đều gồ hết lên, không khó nhận ra anh đang cố gắng kìm chế ngọn lửa giận dữ trong lòng. Cũng chính vào lúc ấy, Hứa Đồng bỗng nhiên hiểu ra.

“Chỉ sợ… bác sỹ Tố cũng đang nghĩ vậy!” Cô ấy cũng bất ngờ nói.

Lần này, tới lượt Niên Bách Ngạn chết lặng.

Anh nhìn Hứa Đồng với ánh mắt nghi hoặc, sau đó tự bật cười chính mình: “Cô ấy có sao?” Giống như đang hỏi Hứa Đồng, lại giống như đang tự hỏi bản thân.

Nhưng Hứa Đồng chỉ cười: “Bác sỹ Tố không ư? Nếu cô ấy thật sự tự tin đến thế, thì trong cuộc điện thoại vừa rồi cô ấy đã không làm anh giận.”

Nét mặt Niên Bách Ngạn chợt khác lạ.

“Có lúc, phụ nữ cũng nói một đằng nghĩ một nẻo như đàn ông, nhưng lại có sự sai khác, đó chính là vô lý vô cớ. Người trong cuộc không nhìn ra, nhưng người ngoài cuộc thì nhìn rất rõ. Dù là nói một đằng nghĩ một nẻo cũng được, hay vô lý vô cớ cũng thế, chẳng qua chỉ là muốn đối phương trả lời mình mà thôi.” Hứa Đồng khẽ nói.

Cả người Niên Bách Ngạn chợt cứng đờ, nhưng rất nhanh, có một ngọn lửa nhỏ xíu đang bùng cháy trong đôi mắt anh, như một tia sáng hạnh phúc…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện