Cô ấy là
người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Cả đời này tôi cũng sẽ
không từ bở. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để cầu xin cô ấy tha thứ, cho
tới khi nào cô ấy chấp nhận lại tôi mới thôi.
Như một bức tường thành vững chãi được
dựng lên. Tuy rằng nó đã chặn đứng được sóng to gió cả, nhưng chúng vẫn
có thể tràn vào nhấn chìm thành trì bất kỳ lúc nào.
“Các bạn phóng viên! Mời mọi người quay
trở về vị trí của ngồi của mình được không?” Giám đốc bộ phận quan hệ
khuyên bảo hết nước hết cái. Chị ta không muốn giương mắt nhìn buổi họp
báo này bị đổ bể. Đây là phạm vi công việc mà chị ta phụ trách. Nếu
không làm được tới mức tốt nhất thì chí ít cũng phải bảo đảm cho nó được diễn thuận lợi.
Chỉ tiếc là các phóng viên như cỏ dại mọc hoang, vẫn hoàn toàn không để tâm.
Chị ta sắp không kìm chế được cơn giận
của mình. Nhất là khi chị ta nhìn thấy ánh mắt Niên Bách Ngạn lướt về
phía mình, thì mồ hôi lạnh cũng men theo sống lưng chảy xuống. Đang định thuyết phục các phóng viên một lần nữa, chị ta đã thấy Niên Bách Ngạn
bình tĩnh đi lên sân khấu.
Chị ta biết điều né sang một bên.
Các phóng viên thấy Niên Bách Ngạn chủ động đi lên, lại càng thêm phần kích động.
Tiếng ồn ào và tiếng bấm máy ảnh lia lịa tạo thành một không khí rầm rộ, khí thế. Đối mặt với cảnh hỗn loạn
trước mắt, Niên Bách Ngạn không thể hiện biểu cảm gì. Anh chỉ đứng yên ở đó, nhìn chằm chằm về phía các phóng viên một cách bất động. Ánh đèn
flash giao hòa vào nhau, giống như bị cắt thành vô số tia sáng, soi
chiếu rõ nét gương mặt góc cạnh của anh.
Sự trầm mặc của anh ngược lại đã khiến
các phóng viên tỏ ra hiếu kỳ. Họ không ngừng đặt ra các câu hỏi liên
tiếp, mặt đối mặt trực tiếp, bỗng chốc chẳng đoán được anh định làm gì.
Còn Niên Bách Ngạn chính là muốn đợi cho tới khi họ trật tự. Thấy khung cảnh trước mắt đã có phần ổn định hơn,
anh mới nói vào mic: “Các bạn phóng viên! Tôi tin rằng giám đốc Tề đã
thông báo trước cho mọi người rằng buổi họp báo hôm nay tôi sẽ xuất
hiện. Vì thế, tôi sẽ trả lời từng câu hỏi một. Vậy nên, mong mọi người
không cần sốt ruột.”
Giọng nói của anh truyền của micro nghe
lại càng trầm ấm, thu hút, như một cây đàn dương cầm được kéo lên giữa
một vùng hoang vu, bát ngát, không thể diễn tả hết sức quyến rũ của nó.
Nó giúp cho những con tim đang đập rộn ràng có được một sự vỗ về, vì thế nhất thời mọi người không thể xác định được là chiếc mình làm tôn lên
giọng nói của anh, hay chính giọng anh khiến nó thêm giá trị.
Bao hỗn tạp, bao kích động cũng đã yên ắng hẳn đi sau yêu cầu của anh.
Giám đốc Tề đứng bên cạnh cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Chị ta đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn, càng
ngày càng cảm thấy hâm mộ người sếp của mình. Anh không những có một
năng khiếu lãnh đạo doanh nghiệp bẩm sinh, mà còn là một trong số ít
người có thể dẫn dắt tinh thần của mọi người. Giống như một hoàn cảnh có hỗn tạp cỡ nào, chỉ cần có sự xuất hiện của anh là sẽ tự động trật tự
và ổn định.
Thấy trước mắt đã yên tĩnh, Niên Bách
Ngạn lại ra hiệu cho đám cảnh vệ rời khỏi đó. Hứa Đồng làm theo dặn dò,
giải tán tất cả cảnh vệ.
Hành động này của Niên Bách Ngạn không
còn nghi ngờ gì, chính là thể hiện sự hữu hảo. Các phóng viên nhận ra
điều ấy, bèn cúi đầu thì thầm bàn tán. Rõ ràng là, họ rất chấp nhận thái độ ôn hòa này của anh.
Giảm bớt đi những khâu mào đầu như
thường lệ, dường như đã đi thẳng vào phần đặt câu hỏi. Mà quả thực, đây
cũng chính là điều Niên Bách Ngạn mong muốn. Anh đã hứa sẽ xuất hiện
trong buổi họp báo lần này thì cũng biết mình không thể nói mấy lời qua
loa cho xong chuyện như giám đốc Tề được.
Thế nên, khi các phóng viên sốt sắng
hỏi: “Tổng giám đốc Niên! Các câu hỏi trong buổi họp hôm nay, anh chắc
chắn mình sẽ đưa ra được một câu trả lời thẳng thắn và chính xác nhất
chứ?”, Niên Bách Ngạn đã bình tĩnh trả lời: “Có thể!”
Như vậy, các phóng viên lại càng vui mừng ríu rít.
“Lần này tôi đích thân xuất hiện trong
buổi họp báo, mục đích chính là để giải thích rõ ràng một số lời đơm đặt không cần thiết, để bảo vệ cho hình tượng thương mại của Tinh Thạch và
cũng là định hướng tinh thần cho các quản lý cấp cao.” Nét mặt Niên Bách Ngạn trông có vẻ khá thoải mái.
Nghe được câu ấy, các phóng viên cũng
yên tâm hơn. Thân là nhà báo, thật ra trách nhiệm công việc của họ là
hỏi cho rõ ngọn ngành. Nhưng đa phần trong các buổi họp báo mang tính
chất thương nghiệp, khi đối mặt với một số câu hỏi có phần riêng tư hoặc nguy hiểm, họ đều tỏ thái độ quan cách. Cái gọi là thái độ quan cách là sẽ khiến các phóng viên vừa yêu vừa ghét. Yêu là vì các doanh nghiệp
luôn đưa ra thông tin ngay lập tức. Còn ghét là vì những người đại diện
cho doanh nghiệp lúc nào cũng nói những từ ngữ kiểu cách. Bọn họ chỉ có
thể suy đoán được chút tin tức bất thường từ cách trả lời chính thức,
không bao giờ thay đổi đó.
Lần này chuyện của An Tịnh vô cùng ầm ĩ. Các phóng viên sợ nhất là kiểu phát ngôn cho có lệ đó. Thật ra, An Tịnh cũng đã tự mình thanh minh trước tin đồn và chuyện liên quan tới bản
báo cáo đánh giá tâm lý ấy. Trong buổi họp báo, cô ta khóc nức nở, chỉ
muốn xin thề với các phóng viên rằng mình không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng đối với việc thanh minh lần này
của cô, các phóng viên vẫn giữ thái độ dè chừng, chưa vội kết luận. Giở
trò tình cảm chính là một thủ đoạn mà đám ngôi sao hay dùng.
Thế nên, việc Niên Bách Ngạn chủ động ra mặt là rất quan trọng. Đây gần như cũng đã trở thành một chuyện lớn
được các tờ báo quan tâm hàng đầu.
“Tổng giám đốc Niên! Mấy hôm trước, tin
đồn có liên quan tới anh và An Tịnh tới tận bây giờ vẫn còn xôn xao, sôi sục. Đại đa phần các thông tin đều được tiết lộ từ một người nổi tiếng
trên mạng có tên là “Bóng bàn”. Anh có biết gì về người này không?”
Câu hỏi đầu tiên không quá đá xoáy. Việc này có lẽ chịu ảnh hướng lớn từ thái độ tỏ ra thiện chí vừa rồi của Niên Bách Ngạn.
Anh cũng xoay theo hướng mà người đó vừa hỏi: “Thành thật xin lỗi! Con người tôi trước giờ luôn rất lạc hậu với
mấy chuyện trên mạng. Dùng ngôn ngữ của các cháu 9x bây giờ thì tôi
chính là một người mù thông tin mạng!”
Câu trả lời tự trào của anh có phần hài hước, khiến các phóng viên cười ầm lên vui vẻ.
“Anh giải thích thế nào về việc cô An
Tịnh xuất hiện trong khách sạn mà anh đang ở vào buổi sau lễ trao giải
phim điện ảnh? Trong bức ảnh đã chụp rất rõ cô và An Tịnh một người vào
trước, một người vào sau.” Câu hỏi này có phần hóc búa, nhưng giọng nói
của người phóng viên này lại khá ôn hòa.
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Bạn ký giả
này! Bạn phải hiểu một điều là, trong bức ảnh chỉ thể hiện rằng tôi và
ngôi sao An Tịnh lần lượt đi vào trong khách sạn, chứ chúng tôi không hề xuất hiện trong cùng một bức ảnh, rồi một người vào trước, một người
vào sau.”
Anh đã sửa đổi thành công phương hướng
mà người phóng viên cố tình dẫn anh vào, khiến cho người đó nhất thời có phần ngượng ngập.
“Vậy việc An Tịnh xuất hiện tại khách sạn nơi anh đang ở là thật chứ?”
“Cô ấy đúng là đã tới khách sạn đó, nhưng chúng tôi chỉ gặp nhau trước cửa phòng.”
“Bóng bàn tiết lộ thông tin rằng trước
đây anh và An Tịnh có một mối quan hệ không bình thường. Tổng giám đốc
Niên! Anh giải thích thế nào về câu nói này?”
Niên Bách Ngạn chống hai tay lên bục,
khóe môi hơi cong lên, giống như đang cười, lại có vẻ bình thản. Anh đợi cho người phóng viên đó hỏi xong, mới đáp: “Trong đại đa số các tình
huống, cái truyền đi nhanh nhất luôn là tin đồn. Thế nào là tin đồn? Tức là thông tin không có căn cứ, không có bằng chứng, chỉ tưởng tượng dựa
vào những câu nói bị cắt xén lời văn. Vì người ta không cần tốn quá
nhiều thời gian để lý luận thế nên tốc độ lan truyền cực nhanh. Đáp án
tôi dành cho mọi người rất đơn giản. Tôi và ngôi sao An Tịnh hoàn toàn
không có quan hệ gì. Trước đây không có, bây giờ không có, sau này cũng
không có!”
Khi Lâm Yêu Yêu gọi điện tới, Tố Diệp
vừa kết thúc một buổi tư vấn tâm lý cho một khách hàng. Cô đang giở cuốn nhật ký của Diệp Hạc Phong ra xem thì tiếng chuông điện thoại đột ngột
phá vỡ sự tĩnh mịch của căn phòng.
Giờ đang là sau buổi trưa, là thời gian
mọi người gà gật về mặt sinh lý. Tiếng chuông điện thoại ấy ít nhiều
cũng đã đánh thức đầu óc đang mơ màng của Tố Diệp.
“Gọi điện cho mình trong giờ làm việc
hình như không giống với tác phong của cậu lắm thì phải, nhà giám định
Lâm!” Cô nhận điện thoại, đùa giỡn một câu.
“Không làm ảnh hưởng tới công việc của cậu chứ?” Bên đó Lâm Yêu Yêu có vẻ thần thần bí bí.
“Đang ngủ gật đây!”
Đầu kia bèn nói: “Vừa hay mang tới cho cậu một tin đây, bảo đảm đủ sức khiến cậu tỉnh táo.”
Tố Diệp uể oải hỏi: “Tin gì vậy?”
Lâm Yêu Yêu nói thẳng: “Lập tức lên mạng xem tivi online hoặc là mở tivi trong phòng làm việc của cậu cũng được. Nhanh lẹ lên!”
“Có chuyện gì mà thần bí vậy?” Tố Diệp thấy khó hiểu. Nghĩ đi nghĩ lại, cô bèn chọn chiếc máy tính ở ngay gần mình.
“Xem đi rồi cậu sẽ biết. Hôm nay là buổi họp báo của Tinh Thạch, nhanh theo dõi đi!” Sau khi ném lại một quả lựu đạn như thế, Lâm Yêu Yêu liền cúp điện thoại.
Họp báo của Tinh Thạch thì có gì đáng quan tâm đâu?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng đầu ngón tay
Tố Diệp thì đã ấn vào. Các buổi họp báo của Tinh Thạch trước nay đều
phát sóng trực tiếp trên mạng. Đây có lẽ chính là công dụng của
Internet.
Tố Diệp vốn dĩ tưởng rằng mình sẽ vẫn
nhìn thấy nụ cười mỉm lịch sự của giám đốc Tề, một gương mặt tươi tắn vô cùng tiêu chuẩn. Ai ngờ, người đang đứng trên bục tiếp nhận phỏng vấn
lại là Niên Bách Ngạn.
Ngón tay cô chợt khựng lại trên bàn phím, nhất thời đờ đẫn.
Đang yên đang lành, anh đích thân xuất hiện trong buổi họp báo làm cái gì?
Theo như cô được biết, các buổi họp báo
từ xưa tới nay đều do giám đốc Tề của bộ phận quan hệ đại diện phát
ngôn. Niên Bách Ngạn chưa từng lộ mặt. Lần này…
Đang còn mải do dự, thì cô bỗng nghe
thấy phóng viên hỏi: ““Bóng bàn tiết lộ thông tin rằng trước đây anh và
An Tịnh có một mối quan hệ không bình thường. Tổng giám đốc Niên! Anh
giải thích thế nào về câu nói này?”
Tim Tố Diệp chợt đập thịch một cái. Đây
nào có phải là buổi họp báo của công ty. Các phóng viên nhiệt tình như
vậy, rõ ràng toàn bộ tâm tư đều dồn cả vào scandal lần này của anh và An Tịnh.
Niên Bách Ngạn bị điên rồi sao?
Sao anh lại xuất hiện trong lần họp báo này?
Hai mắt cô dán chặt vào người đàn ông trên màn hình. Môi anh mấp máy, giọng nói quả quyết: Đáp án tôi dành cho mọi người rất đơn giản. Tôi và ngôi sao An Tịnh hoàn
toàn không có quan hệ gì. Trước đây không có, bây giờ không có, sau này
cũng không có!
Anh, trước nay có phải là một người quen đi giải thích đâu?
Tố Diệp ngồi trên ghế, cả người cứng đờ, hơi thở bắt đầu hỗn loạn. Cô chỉ nhìn trân trân vào màn hình, không dám thở mạnh, giống như chính mình đang có mặt tại đó vậy.
Còn tại Tinh Thạch, sau khi nghe được những lời ấy, các phóng viên lại nhảy dựng lên.
“Nhưng thông tin bóng bàn đưa ra rất đầy đủ. Nếu anh Niên thật sự không có quan hệ gì với cô An Tịnh, vậy thì
tại sao anh ta quyết bám lấy câu chuyện bịa đặt này, không chịu buông
tay?”
Trước màn hình, sau khi nghe xong câu
hỏi ấy, chẳng hiểu sao tim Tố Diệp bỗng nhảy vọt lên. Cô không rời mắt
khỏi Niên Bách Ngạn, bên tai chỉ toàn là những tiếng thình thịch, thình
thịch.
Cô nhìn thấy ánh sáng trong hội trường
đầy đủ và dịu dàng. Có tia sáng vừa hay hắt lên sống mũi cao cao của
Niên Bách Ngạn, phản chiếu ra những đường thẳng tắp và anh tuấn.
Anh khẽ mỉm cười. Ánh mắt rời khỏi các
phóng viên, lạc lõng giữa không trung, rồi lại giống như nhìn xuyên qua
đám người ấy, về phía một thứ gì đó. Chẳng mấy chốc, Tố Diệp đã nhìn
thẳng vào mắt anh. Thì ra, anh đang di chuyển ánh mắt của mình về
phía
ống kính.
“Đó là vì… có người quá nghịch ngợm!” Anh nói một câu nửa đùa nửa thật.
Câu nói ấy khiến các phóng viên tại đó ngỡ ngàng, chẳng hiểu chuyện gì, cũng chẳng đoán được ý đồ trong đó.
Thế nhưng nó lại khiến Tố Diệp ở ngoài bất chợt run lên.
Giống như anh đang nhìn cô và nói: Em nghịch quá rồi đấy!
Tim Tố Diệp như đang nhảy tưng tưng,
muốn chui ra khỏi lồng ngực, rồi vọt lên tận cổ họng, đập điên cuồng
không thôi, khiến cổ họng cô đau rát. Thật ra, sau khi xảy ra chuyện của An Tịnh, cô phẫn nộ, rồi tới cuối cùng quyết định ra tay.
Có những tâm tư cô giấu kín trong lòng, nhưng không thể làm ngơ chúng được.
Cô đang ép buộc bản thân mình rằng, sở
dĩ cô tức giận, sở dĩ cô phản công, sở dĩ cô bỏ ra cả đống tiền để kiếm
chuyện sinh sự, chẳng qua chỉ là để bình ổn lại tâm trạng phẫn uất của
mình. Cô căm ghét mấy kẻ giẫm cô xuống dưới chân An Tịnh. Cô ghét mình
bị biến thành đệm lót để An Tịnh vươn lên trở thành hình tượng xinh đẹp
và cao quý.
Vì cớ gì cô phải hy sinh bản thân mình để khiến bọn họ được như ý? Hơn nữa còn là một người phụ nữ khiến cô cực kỳ khó chịu?
Nhưng thực chất thì sao?
Tĩnh tâm lại suy nghĩ thật kỹ. Thật ra
bản thân cô ban đầu làm như vậy, lẽ nào không phải muốn ép Niên Bách
Ngạn ra mặt giải thích sao? Cô chỉ muốn nghe được câu nói chân thật nhất của anh, hy vọng anh có thể chân thành nói với cô rằng: Diệp Diệp! Thật ra anh và An Tịnh không có gì cả đâu. Anh không yêu cô ta. Anh và cô ta không hề phát sinh bất cứ quan hệ gì cả.
Phụ nữ từ đầu chí cuối đều thích tự dằn vặt, Tố Diệp cũng vậy thôi.
Sau khi trải qua một lần niềm tin sụp
đổ, cô cũng mang tâm lý đắn đo như bao người phụ nữ khác. Cô rất muốn
Niên Bách Ngạn giải thích, nhưng lại sợ những gì anh nói là không thật
lòng.
Thế nên, giờ phút này đây, khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn trên màn hình, trong lòng Tố Diệp nhất thời vừa có sự
chờ đợi vừa có sự do dự.
“Tổng giám đốc Niên! Nếu anh đã xác nhận rõ ràng mối quan hệ giữa mình và An Tịnh như thế, vậy thì tại sao tối
hôm đó cô ấy lại xuất hiện trước cửa phòng của anh?” Có phóng viên tỏ ra nghi ngờ.
“Khách sạn tối hôm đó do phía tổ chức đã sắp xếp từ trước dành cho các khách mời tới dự. Thế nên, cô An Tịnh ở
cùng một khách sạn với tôi cũng không có gì là lạ. Tôi và cô An Tịnh
cũng coi như có duyên gặp mặt một lần. Cô ấy cũng chỉ chào hỏi tôi mang
tính lịch sự mà thôi.” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng trả lời.
“Chỉ là chào hỏi lịch sự hay hai người đã né tránh nhà báo để bí mật hẹn hò riêng?” Vẫn có phóng viên không chịu bỏ cuộc.
Tố Diệp ở ngoài tuy chẳng quen một phóng viên nào nhưng cô bỗng nhiên cũng cảm thấy người phóng viên này quả thực rất cố gắng.
Đương nhiên, Tố Diệp biết Niên Bách Ngạn chắc chắn sẽ phủ nhận. Cô chỉ muốn xem xem anh sẽ phủ nhận bằng cách nào.
Quả nhiên, Niên Bách Ngạn bật cười, một nụ cười nhạt nhòa.
“Hẹn hò riêng?” Anh cong môi: “Tôi bỏ
mặc người yêu của mình không quan tâm, để đi hẹn hò với một người phụ nữ xa lạ ư? Rất xin lỗi! Tôi không có nhiều sức lực và thời gian làm mấy
chuyện rảnh rỗi đó.”
Câu nói ấy buông xuống, hệt như một quả ngư lôi ném xuống một mặt hồ vốn đang yên ả. Ngay sau đó cả hội trường cũng bùng nổ.
Còn bên ngoài, một Tố Diệp nãy giờ vẫn
đang suy đoán xem rốt cuộc anh sẽ ngụy biện kiểu gì, cũng đột ngột chết
sững. Giống như có một cây gậy bất thình lình đập thẳng vào sau gáy cô.
Sau một tiếng “ầm”, đầu óc cô lập tức trống rỗng!
Anh… vừa nói cái gì cơ?
Phản ứng của các phóng viên lúc nào cũng là nhanh nhất, cũng là những người giỏi nắm bắt mấu chốt vấn đề nhất.
Một chữ “người yêu” của Niên Bách Ngạn đã thành công xoay chuyển hướng
đi của vấn đề. Từ biểu cảm chỉ được tiêm thuốc kích thích của các phóng
viên, không khó để nhận ra, Niên Bách Ngạn lại giành được quyền chủ động về mình.
“Anh Niên! Anh vừa nói mình có người yêu?”
“Đúng vậy!”
“Đây là lần đầu tiên anh công khai thừa nhận mình có người yêu?”
“Phải!”
“Không phải là An Tịnh sao?”
“Không phải!”
“Vậy đó là Bạch Băng?”
Niên Bách Ngạn bật cười: “Làm sao có thế?”
“Anh Niên! Có tiện tiết lộ một chút thông tin về người yêu của mình không? Cô ấy là ai vậy?”
Tố Diệp mải miết nhìn, không chớp mắt lấy một cái. Cô cảm thấy… tim mình sắp ngừng đập rồi!
Niên Bách Ngạn! Anh rốt cuộc định làm gì?
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
Giờ đây Niên Bách Ngạn trở thành trung
tâm của mọi sự chú ý. Nụ cười nhẹ nhàng của anh càng trở nên mê người.
Giọng anh trở nên dịu dàng hơn: “Sợ là tôi không có quyền làm vậy.”
“Tại sao vậy?”
“Vì tôi đã từng làm sai chuyện, nói sai lời, thế nên tới tận bây giờ, cô ấy vẫn chưa tha thứ cho tôi.”
“Vì chuyện của An Tịnh sao?”
“Không! Tại tôi đã nói lời dối lòng, làm cho cô ấy không vui.” Niên Bách Ngạn nhìn thẳng xuống đám đông: “Thế
nên, tôi rất muốn nhân cơ hội này nói với cô ấy một câu: Xin lỗi em, tha lỗi cho anh nhé!”
Các phóng viên xôn xao hết cả lên. Một
người trước nay kiệm lời như vàng như Niên Bách Ngạn, không những công
bố với bên ngoài, thừa nhận mình có người yêu, lại còn xin lỗi người con gái đó trước ống kính. Mặt trời đúng là mọc đằng Tây rồi!
“Anh Niên! Nếu người đó không chịu tha thứ cho anh thì phải làm sao? Anh định sẽ từ bỏ sao?”
“Không! Cô ấy là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Cả đời này tôi cũng sẽ không từ bở. Tôi sẽ cố
gắng hết sức mình để cầu xin cô ấy tha thứ, cho tới khi nào cô ấy chấp
nhận lại tôi mới thôi.” Niên Bách Ngạn chân thành nói: “Vì tôi thừa
nhận, tôi đã làm chuyện tổn thương cô ấy, cô ấy oán trách tôi cũng là
đáng thôi.”
Giờ đây không chỉ tim Tố Diệp đã ngừng đập mà cả hô hấp cũng ngừng luôn.
Cô ngây ngốc nhìn màn hình, nhìn vào đôi mắt chân thành ấy của Niên Bách Ngạn. Mỗi câu nói của anh đều như mọc
chân chui vào tai cô, sau đó như biến thành từng hạt mầm rơi xuống trái
tim. Chúng ra sức vùi mình xuống đất sâu, rồi bén rễ, rồi nảy mầm…
Còn câu nói này của Niên Bách Ngạn cũng
đã hoàn toàn khơi dậy được trí tò mò của các phóng viên. Có người cuối
cùng cũng không nhịn được, phải nói: “Tổng giám đốc Niên! Anh tiết lộ
một chút đi mà.”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Niên! Nếu đã
không phải An Tịnh, cũng chẳng phải Bạch Băng, vậy thì cũng phải cho
chúng tôi được biết sự tình mới phải chứ.”
Niên Bách Ngạn chỉ cười khẽ.
Hứa Đồng đứng bên cạnh nhìn rất rõ. Vị
sếp kính yêu của cô sao lại không có quyền nêu tên người đó chứ? Chẳng
qua anh muốn đợi thời cơ chín muồi, thông qua phóng viên để người đó
hiểu được tâm tư của mình mà thôi.
Thế nên, các phóng viên cũng mắc bẫy của anh một cách rất tự nhiên. Tất cả mọi sự chú ý đều tập trung vào việc
làm sao để tung tin được một tin tức động trời nhất.
Niên Bách Ngạn thấy cũng tới lúc rồi,
bèn cười nói: “Các bạn có thể đoán được An Tịnh, đoán được Bạch Băng.
Vậy thì, trên danh sách các tin đồn còn ai chắc không khó đoán nữa chứ?”
“Diệp Ngọc?”
“Không! A… Tổng giám đốc Niên, là Tố Diệp!”
“Đúng, đúng, đúng! Là Tố Diệp! Là cô hai nhà họ Diệp, đúng không ạ?”
“Nghe nói cô ấy cũng là cố vấn tâm lý của Tinh Thạch.”
“Tổng giám đốc Niên! Chính là Tố Diệp phải không?”
Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười trước mặt mọi người. Đây hoàn toàn là thái độ ngầm thừa nhận.
“Nhưng hai người đã từng bị lộ ảnh nóng, chuyện này…”
“Hai người đang yêu nhau nồng nhiệt, làm một số hành động thân mật chắc không quá kỳ lạ chứ?” Niên Bách Ngạn rất lợi hại, vừa thừa nhận người con gái ban nãy chính là Tố Diệp, lại vừa
xác nhận quan hệ của hai người trước mặt tất cả phóng viên: Yêu nồng
nhiệt.
Các phóng viên đều rất thông minh, máy ảnh càng được giơ cao hơn nữa.
“Anh Niên! Nếu anh đã công khai quan hệ của hai người, vậy kết hôn thì sao? Anh sẽ lấy cô ấy chứ?”
Niên Bách Ngạn nhìn thẳng vào đám đông, khẽ đáp: “Một khi ngày cưới được xác định, tôi sẽ lập tức thông báo tới mọi người.”
Tố Diệp bất ngờ trợn tròn mắt. Cô vô
thức đứng dậy khỏi ghế, đầu óc rối loạn như mớ bòng bong. Giống như đang có vô số nút thắt dây thừng quấn lấy nhau, không thể tháo gỡ, cũng
không thể cắt bỏ.
Thời gian đặt câu hỏi cũng sắp hết. Niên Bách Ngạn chào hỏi mấy câu đơn giản. Sự uy quyền khiến mọi người nể
phục toát lên từ lời nói không thể chê vào đâu được. Nhưng Tố Diệp chẳng còn nghe rõ anh nói gì nữa. Khắp đầu cô chỉ toàn là những lời anh vừa
nói.
Tâm trạng phức tạp như những con sóng, lớp sau cao hơn lớp trước…