Trước nay khách thập phương tới đây cúng bái không đông. Đa phần du khách chỉ
biết tới chùa Linh Ẩn. Vì thế nơi đây mới có thể giữ được nét thanh tịnh tự nhiên, mộc mạc nhất.
Mấy ngày trước đám cưới bao giờ cũng
nhốn nháo, hoảng loạn. Tuy rằng tất cả những việc lớn đều dồn lên người
Niên Bách Ngạn nhưng có một số việc Tố Diệp vẫn phải đích thân đi làm.
Ví dụ như ngày đám cưới cô sẽ phải thay những bộ quần áo nào, đeo trang
sức nào, hay giữ da thế nào trước khi cưới… Hôm nay Tố Diệp chỉ đặt lịch hẹn với hai khách hàng. Cô định buổi chiều sẽ tới phòng tâm lý của Đinh Tư Thừa. Khi tới phòng làm việc của giáo sư Đinh, cô gặp Phương Bội
Lôi. Cô ta nhìn Tố Diệp một cách khó hiểu rồi buông một câu: Yo! Cuối cùng cũng lấy chồng rồi!
Biết tin cũng nhanh thật đấy! Có lẽ là
Lý Thánh Đản thông báo khắp nơi. Cô bé ấy điểm gì cũng tốt, chỉ mỗi tội
chuyện gì cũng nhanh mồm nhanh miệng. Tố Diệp mỉm cười nhìn Phương Bội
Lôi: Phải! Hoan nghênh chị tới góp vui!
Phương Bội Lôi nhướng mày: Hôn lễ của gia đình giàu có, liệu có yêu cầu cả cách ăn mặc của tôi không đây?
Tố Diệp trả lời theo ý của cô ta: Chính chị cũng nói là hôn lễ của gia đình giàu có, thì đương nhiên ăn mặc
cũng phải phù hợp. Chuyện này không phải để tăng thể diện cho tôi. Chị
cũng biết mấy dịp này có không ít những người thành công vẫn còn độc
thân. Biết đâu chị lại câu được chàng rể vàng.
Phương Bội Lôi cao ngạo đứng thẳng người, khẽ hừ một tiếng: Tôi không có thói quen hạ mình vì đàn ông. Dứt lời, cô ta nện chiếc giày cao gót bảy, tám phân, cồm cộp bỏ đi.
Tố Diệp mướt mồ hôi.
Cuộc nói chuyện với Đinh Tư Thừa thì không suôn sẻ như vậy.
Dĩ nhiên, cái gọi là không suôn sẻ chỉ
là cảm giác của riêng Tố Diệp. Đinh Tư Thừa vẫn rất nhiệt tình với sự
xuất hiện của cô. Nhưng cô luôn cảm thấy mình và Đinh Tư Thừa đã không
thể trở lại những tháng ngày không có chuyện không tâm sự nữa rồi. Giống như đã có một vách ngăn mỏng chắn giữa hai người. Nó trong suốt, không
thể nhìn thấy. Cả hai người vẫn đối mặt với nhau, nhưng giọng nói thì
không còn rõ ràng nữa.
“Yêu Yêu đã lấy Diệp Uyên rồi. Em hy
vọng anh có thể thật sự dứt lòng.” Đây là mục đích quan trọng nhất Tố
Diệp muốn tìm Đinh Tư Thừa. Đinh Tư Thừa không tới dự đám cưới của Diệp
Uyên và Lâm Yêu Yêu, chứng tỏ trong lòng anh ta vẫn còn một nút thắt.
Không cần viện mấy cái cớ ra vẻ đường hoàng. Cô và Đinh Tư Thừa đều là
người phân tích tâm lý, đừng ai nghĩ tới chuyện che giấu được ai.
“Anh còn tưởng em mời anh tới dự đám cưới.” Đinh Tư Thừa lảng tránh vấn đề.
Tố Diệp nói: “Anh là thầy hướng dẫn của em. Đám cưới của em đương nhiên hy vọng anh có thể tham gia!”
“Chỉ là thầy hướng dẫn thôi sao?” Đinh Tư Thừa bất ngờ hỏi.
Câu nói ấy khiến Tố Diệp hơi sững người. Mấy giây sau, cô hỏi: “Anh có ý gì?”
Đinh Tư Thừa im lặng nhìn cô, ánh mắt
khác thường. Tố Diệp cũng cảm nhận được sự khác lạ đó, dường như có điều gì đó. Cô vốn định hỏi cho rõ ngọn ngành nhưng một giây sau bất ngờ suy đoán ra điều gì đó, nét mặt cô chợt cứng đờ. Đinh Tư Thừa cũng thông
minh. Anh ta biết cô nghĩ tới thứ gì, bèn nói: “Anh biết em từng yêu
thầm anh!”
Giống như có một quả bom nổ tung trong
đầu, trái tim Tố Diệp bỗng run lên, nhưng nó cũng bình tĩnh lại rất
nhanh. Cô thờ ơ nói: “Phải! Đúng là em từng yêu thầm anh. Nhưng em biết
rất rõ cảm giác của mình đối với anh. Phần nhiều là sự ngưỡng mộ. Còn
bây giờ em đã biết phân biệt rõ ràng thế nào là tình yêu, thế là lòng
ngưỡng mộ.”
Tia sáng trong đáy mắt Đinh Tư Thừa tối
đi rất nhiều. Anh ta khẽ gật đầu, rất lâu sau mới nói: “Nhưng liệu em có biết tình cảm của anh đối với em hay không?”
Hô hấp của Tố Diệp ngừng lại. Anh ta lập tức nhìn cô, nói rành mạch từng chữ: “Tiểu Diệp! Anh yêu em! Từ khi anh ý thức được người mình yêu là em, tình yêu anh dành cho em chưa khi nào ngừng lại.”
Tố Diệp ngỡ ngàng, trợn tròn mắt. Cô đã hoàn toàn bị câu nói này của anh ta đánh trúng.
Dần dần, hơi thở của cô trở nên nặng nề. Cô nhìn thẳng vào mắt Đinh Tư Thừa: “Thế nên, anh mới chia tay với Yêu Yêu?”
“Đúng vậy!”
Lòng Tố Diệp đau như dao cắt, tất cả mọi cảm xúc hóa thành căm phẫn và tự trách: “Đinh Tư Thừa! Tại sao anh phải nói với tôi?”
Đinh Tư Thừa im lặng.
“Anh… thật là quá quắt!” Tố Diệp rời khỏi phòng tâm lý của anh như đang chạy trốn.
Cuộc nói chuyện với Đinh Tư Thừa quả
thực khiến cô không vui. Nó khiến Tố Diệp cuối cùng cũng hiểu ra việc
Lâm Yêu Yêu tự sát và mắc bệnh trầm cảm thực chất là vì cô. Vì Đinh Tư
Thừa yêu cô, nên mới chia tay với Lâm Yêu Yêu. Còn cô ấy vốn dĩ đã biết
rõ Đinh Tư Thừa yêu cô nên cô ấy mới đè nén cuối cùng tự làm hại bản
thân mình.
Một mặt, Tố Diệp bắt đầu day dứt sâu
sắc. Còn mặt khác, cô cũng đang nghĩ, Đinh Tư Thừa trước giờ không phải
là một người bồng bột. Anh ta lại lựa chọn kể cho cô biết chuyện ấy vào
lúc này, anh ta có mục đích gì?
Lâm Yêu Yêu gấp rút bay từ châu Âu về.
Cô ấy đặc biệt xin nghỉ phép để cùng Tố Diệp đi thử váy cưới, chọn trang sức. Tố Diệp lập tức đồng ý. Cũng vừa hay Niên Bách Ngạn gọi điện tới
nói anh phải đi tiếp khách, buổi chiều còn một buổi họp, muốn cô tới
Bright để tìm giám đốc Lưu. Cụ thể là lấy thứ gì thì Tố Diệp không biết, nhưng cô vẫn tới Tinh Thạch tìm Yêu Yêu.
Trông Yêu Yêu vô cùng phấn khởi. Sự hưng phấn này còn hơn rất nhiều ngay bản thân cô ấy làm đám cưới. Cô ấy mang từ châu Âu về cho cô váy cưới và một số trang sức tinh xảo. Quả thực nó rất đẹp, có thể nhận ra giá không hề rẻ, rồi lập kế hoạch tuyến đường
chiều này đi mua sắm. Tố Diệp bất giác ôm chầm lấy Yêu Yêu, rồi nói: Yêu Yêu! Mình xin lỗi…
Lâm Yêu Yêu giật nảy mình. Tố Diệp sợ cô ấy nghi ngờ, bèn vội vàng giải thích rằng đang mùa hè nóng nực lại bắt
cô ấy đi mua sắm cùng mình, cảm thấy rất áy náy. Kết quả, cô bị Lâm Yêu
Yêu trêu đùa rằng Tố Diệp giả vờ giả vịt. Tố Diệp cũng cười, trong lòng
không ngừng tự nhắc nhở bản thân, chuyện này nhất định phải suy nghĩ kỹ
rồi mới nói, vẫn phải cân nhắc…
Hai người vừa nói vừa cười đi ra khỏi
trung tâm giám định. Vừa đi vào đại sảnh công ty, vừa hay gặp Niên Bách
Ngạn quay trở về. Sau lưng anh còn có mấy nhân viên cấp cao. Anh vừa đi
vừa thảo luận với giám đốc Vương của bộ phận thị trường chuyện gì đó.
Xem ra anh đang định tới trung tâm giám
định. Các nhân viên nữ đi qua đi lại đều nhìn Niên Bách Ngạn không rời
mắt. Lâm Yêu Yêu huých nhẹ vào người Tố Diệp: Ấy! Chồng cậu kìa!
Không cần Lâm Yêu Yêu nhắc, Tố Diệp cũng đã nhìn thấy. Chẳng hiểu sao cô bỗng nhớ tới sự nhiệt tình của anh đêm
đó, tim bỗng đập loạn nhịp. Đang định vờ như
không nhìn thấy anh, anh đã nhìn thấy cô, bèn dừng bước.
Trên dưới trong công ty vẫn chưa biết
chuyện họ kết hôn, thế nên Tố Diệp cũng không muốn quá thân mật với anh
giữa chốn đông người.
Lâm Yêu Yêu đường hoàng chào một tiếng
“tổng giám đốc”. Tố Diệp suy nghĩ rồi cũng bấm bụng chào một câu “tổng
giám đốc” trước mặt nhiều người. Cô cảm thấy, cho dù bây giờ anh đã là
chồng cô, dù sao anh vẫn là tổng giám đốc của công ty này, cô cũng không thể không có phép lịch sự trước mặt nhân viên của anh.
Niên Bách Ngạn khẽ cười.
“Ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
Câu này nghe rất dịu dàng, khiến các nữ đồng nghiệp xung quanh ngứa ngáy trong lòng.
Tố Diệp ngước mắt lên, thấy anh nhìn
mình chằm chằm, cô bèn nói ngay: “À… Em đang định cùng Yêu Yêu ra ngoài
ăn, sau đó đi… mua sắm.” Trước mặt mọi người, cô không dám nói nhiều.
Niên Bách Ngạn suy nghĩ rồi rút chìa khóa xe đưa cho Tố Diệp: “Lái xe của anh mà đi, bên ngoài nóng lắm!”
Tất cả các đồng nghiệp đều sững sờ. Tuy
rằng họ ít nhiều cũng biết tổng giám đốc Niên và Tố Diệp đang có một mối quan hệ dây dưa, nhưng khoảng thời gian trước dường như hai người họ
chẳng ai quan tâm tới ai. Thêm nữa, trước nay tổng giám đốc Niên luôn
rất nghiêm túc, tuyệt đối không bao giờ công khai đối tốt với một cô gái ngay tại nơi làm việc. Ai chẳng biết lúc trước anh nghiêm khắc với Tố
Diệp thế nào. Hôm nay lại…
Ngữ khí sao có thể yêu chiều đến vậy? Hình như quan hệ của hai người đã trở nên khác biệt.
Đến Tố Diệp cũng cảm thấy anh đổi khác
quá rõ rệt, cô nhất thời ngại ngùng không dám nhận chìa khóa. Lâm Yêu
Yêu mỉm cười, cầm lấy giùm cô: “Vậy thì hai chúng tôi không khách sáo
nữa!”
Tố Diệp vội vã kéo Lâm Yêu Yêu rời đi.
Nhưng Niên Bách Ngạn gọi giật cô lại, đi tới bên cạnh cô, rút ví, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng rồi đưa cô, khẽ nói: “Ưng ý thứ gì thì mua. Tối nay anh được về nhà sớm, đợi anh cùng
về ăn tối.”
Tố Diệp nghe thấy những tiếng suýt xoa
của mọi người xung quanh. Cô càng xấu hổ tợn. Cô nhận lấy thẻ ngân hàng: “Ừm, em biết rồi!”
Đi vào thang máy, Lâm Yêu Yêu trêu cô: “Nói chuyện với chồng mình sao mặt cậu đỏ như gấc thế hả?”
Tố Diệp cũng khôi phục lại tính trẻ con
của mình. Cô giật lại chìa khóa xe trong tay Lâm Yêu Yêu: “Cậu đúng là
không khách khí nhỉ!”
“Tại sao phải khách khí? Đó là em rể mình mà!”
Câu nói ấy làm Tố Diệp trừng mắt. Rất lâu sau, cô mới lắc đầu: “Quan hệ thật lằng nhằng!”
[hr]
Hai ngày trước đám cưới, Tố Diệp tới Hàng Châu.
Vốn dĩ giáo sư Đinh định sắp xếp cho
người khác đi nhưng Tố Diệp nghĩ tới chuyện mình kết hôn còn chưa báo
với bố mẹ bèn chủ động xin đi. Hàng Châu tháng năm, đã qua mùa hoa khói, nhưng màu xanh mơn mởn mát mắt quả thực rất khiến người ta thoải mái.
Buổi chiều, có người chèo thuyền trên
hồ, có đôi có cặp, khiến Tố Diệp chợt nhớ tới Tây Thi và Phạm Lãi. Tuy
rằng thành phố không đúng, hồ nước cũng không phải nhưng cảm giác thì
hoàn toàn phù hợp.
Sau khi tới Hàng Châu, cô bèn một chiếc
xe điện, vừa bảo vệ môi trường vừa đi lại thuận tiện. Cô đi từ khu Tây
Hồ tới thẳng đường Long Tỉnh. Cây xanh hai bên đường càng ngày càng rậm
rạp. Hạ cửa xe xuống, khắp lồng ngực ngập tràn mùi hương thanh mát của
gỗ cây.
Khiến cô bất giác nhớ tới Niên Bách Ngạn.
Mùi hương của anh cũng mang lại cảm giác khoan khoái, thong dong như vậy.
So với lần trước tới đường Long Tỉnh, tựa hồ như từ kiếp trước.
Lần đó, trái tim cô chịu trăm ngàn vết
thương. Cô phải thả tro cốt của bố mẹ xuống hồ. Còn lần này cô đã cảm
nhận được cái thanh tịnh của đường Long Tỉnh, từng khoảng xanh mướt men
dài. Phóng tầm mắt ra xa, những trà viện trông vô cùng đẹp.
Thật ra cảnh sắc vẫn vậy chỉ có lòng người đã khác.
Lễ bái bố mẹ ở Tây Hồ xong, lần này cô
tới đường Long Tỉnh, chủ yếu là để lên chùa Thiên Trúc. Trong đó thờ bài vị của bố mẹ, còn cả… đứa con đã được cô siêu độ.
Đứa bé ấy…
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Tố Diệp bắt đầu lắng xuống.
Trên chùa Thiên Trúc đang tổ chức dạy
Phật. Các tăng nhân trong chùa đều tập hợp tất cả tại bảo điện lớn, đọc
kinh. Tố Diệp không nghe hiểu họ đang đọc kinh gì. Nhưng từ xa có thể
nghe được âm thanh diệu kỳ này, cõi lòng cũng thanh tịnh hơn nhiều.
Trước điện thờ Địa Tạng Vương, có người đang quét sạch lá trúc. Cô bèn đứng ngoài chờ đợi.
Men theo con đường nhỏ, phía xa là một
rừng trúc mảnh khảnh. Đập vào mắt là những dài đèn cổ đỏ hồng, treo trên những cây cổ thụ cao chót vót. Xa hơn nữa khói hương nghi ngút. Chỉ có
hai chữ “tịnh tu” là có thể hình dung cảnh đẹp trước mặt.
Trước nay khách thập phương tới đây cúng bái không đông. Đa phần du khách chỉ biết tới chùa Linh Ẩn. Vì thế nơi
đây mới có thể giữ được nét thanh tịnh tự nhiên, mộc mạc nhất.
Chuông điện thoại bất ngờ vang lên, làm chấn động bầu không khí yên ắng của chùa chiền.
Tố Diệp giật mình, vội vàng nghe máy, sợ làm ồn tới thần linh.
Là Niên Bách Ngạn, giọng anh vẫn ấm áp như thế.
“Sao em đi Hàng Châu công tác mà không nói với anh một tiếng?”