Anh đã mở rộng thế giới tăm tối của mình để đón cô, vậy thì cô quyết định sẽ dũng cảm nắm lấy tay anh, tiếp tục bước về phía trước…
Trên đỉnh đầu có một khoảng trầm mặc.
Vì Niên Bách Ngạn nhắm mắt, những đường
nét cũng không thấy cử động nên đã khiến Tố Diệp nhất thời ngộ nhận anh
đã ngủ rồi. Hơi ngẩn ra giây lát, cô chạm nhẹ vào người anh một cái, khẽ gọi: “Này!”
Sau đó, Niên Bách Ngạn chậm rãi nói: “Chưa từng gặp!”, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Tố Diệp bỗng mơ màng.
Khi cô giơ tay vuốt nhẹ lên vết sẹo trên cánh tay anh, bặm môi nghiên cứu, Niên Bách Ngạn bất ngờ mở mắt ra, kéo tay cô lại, đặt lên môi, hôn nhẹ nhàng, lẳng lặng cắt đứt khả năng để
cô tiếp tục xem xét.
Cô ngẩng đầu: “Anh từng nói vết sẹo này là do hồi nhỏ anh từng cứu người để lại, còn là một bé gái.”
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Anh nói là em tin à?”
“Đương nhiên rồi!” Anh có lý do gì để lừa cô đâu.
Anh ung dung nghịch ngón tay cô, giọng nói vẫn rất ôn hòa: “Chọc em đấy! Vết sẹo này để lại sau một lần xuống mỏ.”
Tố Diệp sững sờ, buột miệng: “Sao anh có thể mang chuyện này ra đùa cơ chứ?”
“Anh không được đùa sao?” Niên Bách Ngạn tươi cười hỏi lại.
Tố Diệp câm như hến.
Phải, anh có thể đùa. Nhưng cô luôn cho
rằng, Niên Bách Ngạn không phải là một người dễ dàng đùa giỡn. Hơn nữa,
cô còn nhớ rõ hôm đó khi nói mấy lời ấy, anh rất nghiêm túc.
Tiêu rồi, cô nhất thời lại không phân biệt được nữa rồi.
“Thật sự là bị thương khi xuống mỏ sao?” Tố Diệp không cam lòng, lại nhấc cánh tay của anh lên, nhìn chằm chằm vết sẹo ấy.
Niên Bách Ngạn rút tay lại, khó xử nói: “Thật mà!”
Tố Diệp bỗng chốc cảm thấy đầu váng mắt hoa. Cô nằm rạp trên ngực anh, không nhúc nhích nữa.
“Sao thế?” Anh nâng cằm cô lên, cười hỏi.
Đầu mày Tố Diệp nhíu chặt, gần như có
thể vắt thành nước. Thấy vậy, Niên Bách Ngạn không nhịn được cười. Khóe
môi anh cong lên. Anh giơ tay vuốt phẳng hai hàng lông mày của cô. Cô
buồn bã kể: “Có thể anh sẽ không tin, trong mơ em thường xuyên mơ thấy
một cậu bé. Cậu bé ấy xách theo một ngọn đèn xanh, đi trong ngõ dài. À
đúng rồi, con ngõ đó giống hệt với đoạn đường đá ở trấn Thiên Đăng,
giống cực kỳ. Còn em ngồi ở cuối ngõ. Em rất sợ hãi. Sau đó em nhìn thấy cậu bé đó đi về phía em. Cậu ấy kéo tay em không ngừng chạy trốn, nhưng vẫn bị một đám người đuổi kịp. Hình như cậu bé đó đã bị thương, có lẽ
là ở trên cánh tay.”
Lúc nói mấy lời ấy cô không nhìn Niên
Bách Ngạn nên đương nhiên sẽ không thấy được ánh mắt mỗi lúc một nặng nề của anh. Đợi cô nói xong, anh giấu đi thần sắc trong đáy mắt mình, cười nhẹ nhàng: “Ý của em là, em nghi ngờ cậu bé đó chính là anh, anh chạy
vào trong giấc mơ của em?”
“Nếu đó không phải chỉ là mơ thì sao?”
Tố Diệp bất ngờ bạo dạn nghĩ tới điểm này: “Nếu như… đó là chuyện thật
đã từng xảy ra thì sao?”
Nụ cười nơi khóe môi Niên Bách Ngạn chợt khựng lại, nhưng cũng tan biến rất nhanh: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Mợ nói năm bốn tuổi em từng đi lạc, nhưng ký ức của em đối với quãng thời gian đó gần như trắng xóa.”
Niên Bách Ngạn thở dài: “Người ta không nhớ được chuyện lúc nhỏ là rất bình thường mà.”
“Nhưng em có thể nhớ được những chuyện trước năm bốn tuổi mà.”
“Em có chắc những chuyện em nhớ là trước năm bốn tuổi không?” Niên Bách Ngạn phản bác.
Tố Diệp á khẩu. Cũng phải! Ký ức có thể
giảm sút, nhất là những ký ức hồi bé, trừ phi bạn cố gắng ghi nhớ nó
thật kỹ, nếu không những chuyện đã xảy ra trong từng lứa tuổi nhất định
sẽ chỉ còn là một bức tranh hỗn độn. Khi nó lướt qua đầu óc bạn sẽ bị
bạn tưởng nhầm mà gắn nó vào một thời điểm cố định nào đó.
Rất lâu sau, cô mới nói: “Đinh Tư Thừa nói trong đầu em chứa một chiếc hộp Pandora.”
Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ lắc đầu: “Nếu
bảo anh nói thì rất đơn giản. Không có cái gì gọi là hộp Pandora cả.
Cùng lắm là em đã quên mất việc mình đi lạc. Có lẽ đoạn hồi ức đó thật
sự không có chuyện gì. Có lẽ em đã gặp một chuyện mà em cho là rất đáng
sợ. Dẫu sao thì lúc đó em còn quá nhỏ. Trẻ con lạc mất người lớn sẽ ảnh
hưởng rất lớn tới tâm lý.”
Tố Diệp nghĩ không ra. Cô vẫn cảm thấy cậu bé đó có quan hệ gì với cô.
“Ở công viên hải dương, khi anh bảo vệ
em đã khiến em nhớ tới đứa bé đó, cảm giác như cảnh ấy đã từng xảy ra
vậy, rất quen thuộc.”
Niên Bách Ngạn giơ tay cuộn tóc cô lại:
“Đừng nghĩ linh tinh! Quá để tâm vào mấy chuyện bế tắc sẽ làm mình phát
điên đấy. Em làm tâm lý mà, phải biết có những lúc ký ức cũng không thể
tin tưởng một trăm phần trăm.”
Tố Diệp khẽ gật đầu. Đúng vậy, điểm này thì cô biết rõ.
Một lúc sau, cô lại nhìn anh, cười khẽ:
“Anh mà thừa nhận anh chính là cậu bé đó thì hay biết bao, sau đó chúng
ta lại gặp lại nhau. Đó gọi là duyên phận đấy!”
Đáy mắt Niên Bách Ngạn ánh lên những tia sáng tăm tối. Anh vỗ vỗ đầu cô: “Gặp nhau ở quán bar cũng là duyên phận mà.”
“Sao bằng được thanh mai trúc mã.” Cô ôm lấy cánh tay anh, gần như nằm ngang người anh.
Niên Bách Ngạn cũng để mặc cho cô dính lấy mình: “Em mà nói thế anh sẽ ghen đấy!”
Tố Diệp mím môi cười. Cô nhìn anh, rồi
giơ tay níu lấy cổ anh: “Thật ra, em cứ nghĩ tới cậu bé đó là lại nhớ
tới anh. Cảm giác này rất kỳ lạ. Có lẽ vì em cảm thấy anh rất giỏi chăm
sóc người khác.”
Câu nói ấy khiến Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Người thường xuyên mắng anh đối xử với mọi người quá hà khắc là em đấy.”
“Anh ấy à, quan tâm tới cảm xúc của
người khác thì đúng là còn hơi kém. Nhưng em cảm thấy, anh là mẫu người
đàn ông có thể mang lại cho người khác cảm giác an toàn. Giống như, chỉ
cần có anh ở bên cạnh là chẳng phải lo lắng chuyện gì, chẳng cần nghĩ
ngợi gì nữa, anh tự nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc.” Tố Diệp uể oải
nói.
“Nếu là lời khen thì cảm ơn bà Niên trước.” Niên Bách Ngạn cười khẽ.
“Là lời thật lòng đấy.”
Bàn tay lớn của Niên Bách Ngạn phủ lên mặt cô: “Sao hôm nay toàn lựa nói mấy lời anh thích nghe thế?”
Mái tóc dài của Tố Diệp như rong biển đổ lên tay anh, nhẹ nhàng quấn lấy cánh tay người đàn ông: “Em có thể coi
cậu bé đó là anh, chứng minh anh là người đàn ông có thể mang tới hy
vọng cho người khác. Hơn nữa, sự thành thục ổn trọng của anh bây giờ
chắc chắn có quan hệ rất lớn với những trải nghiệm của anh. Cứ lấy Bách
Tiêu ra để nói, nghiêm túc mà nói, anh đã một tay nuôi nó khôn lớn. Anh
là anh trai của nó, nhưng còn giống một người cha hơn. Thế nên về khoản
nuôi dạy con trẻ, anh là người đàn ông có đủ kinh nghiệm.”
Nụ cười bên khóe môi Niên Bách Ngạn dần
tắt. Ngón tay mảnh khảnh của anh vẽ phác lại hàng mi của cô một cách hờ
hững: “Em muốn nói gì?”
Anh là người thông minh. Cô biết mình không giấu được anh. Nói đến đây, cô cũng không muốn giấu giếm tâm sự của mình nữa.
“Em nghĩ… thật ra chúng ta có thể sinh một đứa con!”
Ngón tay Niên Bách Ngạn dừng lại. Một
lát sau, anh đáp chắc chắn: “Khi còn chưa điều trị tới mức một trăm phần trăm thích hợp mang thai, anh sẽ không để em mạo hiểm. Cho dù chỉ còn
một phần trăm nguy hiểm cũng không được.”
“Bách Ngạn!” Tố Diệp cắn chặt môi dưới: “Nhưng em muốn có con!”
“Nhưng anh cần em hơn!” Thái độ của Niên Bách Ngạn rất kiên quyết. Anh nâng gương mặt cô lên, nói rõ ràng từng
chữ: “Nếu giữa em và con chỉ có thể chọn một, anh sẽ từ bỏ con!”
Trái tim Tố Diệp như bị câu nói này của anh đập mạnh một cái. Nó rung lên rồi tựa như có một sóng dữ ào qua vùi lấp.
“Nhưng mà…” Anh không thể không có con.
“Chúng ta tạm thời quan tâm tới việc điều trị đã.” Niên Bách Ngạn sợ cô có áp lực tâm lý, cũng hòa dịu hơn.
Tố Diệp ngẫm nghĩ rồi buồn bã nói: “Nếu điều trị rồi mà vẫn vô vọng thì sao?”
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô.
Cô cũng nhìn vào mắt anh, thần sắc có chút đau khổ, thêm một chút hụt hẫng: “Nếu anh mãi không có con, người ngoài sẽ gièm pha.”
“Diệp Diệp! Hôn nhân là chuyện của chúng ta.” Anh chân thành nhấn mạnh.
Cô biết, trước nay cũng luôn cho rằng
miệng mọc trên cơ thể người ta, thích nói gì thì cứ việc nói. Nhưng Niên Bách Ngạn thì không được. Cô không muốn vì mình mà anh bị người ta chê
cười. Như vậy, cô sẽ sống không bằng chết.
Im lặng rất lâu, cô mới nói nhỏ: “Nếu
thật sự không còn cách nào khác, vậy thì… Bách Ngạn! Anh suy nghĩ tới
việc… đẻ thuê đi!” Khó khăn lắm cô mới thốt ra được hai từ ấy.
Khó khăn chứ. Chỉ cần nghĩ tới việc con
của anh và cô sẽ chui ra từ bụng một người phụ nữ khác, trái tim Tố Diệp lại như bị dao cứa. Nghĩ tới việc nếu đứa trẻ ấy thân thiết với cô gái
kia hơn, rồi cô ta sẽ lấy tư cách người mẹ để xen vào cuộc sống của cô
và Niên Bách Ngạn…
Nó thực sự là một tai họa, nhưng nếu như… không thể né tránh thì sao?
Nếu thật sự không thể tránh khỏi, tìm
một người đẻ thuê cũng còn hơn để Niên Bách Ngạn đi tìm người phụ nữ
khác chứ? Cô khó mà chấp nhận được việc anh mây mưa với người khác, càng không thể chịu đựng được nhìn con của anh và người đó chào đời.
“Hàm hồ!” Giọng nói giận dữ vang lên trên đỉnh đầu làm ngắt mạch bi thương trong lòng Tố Diệp.
Cô ngước mắt nhìn anh.
Niên Bách Ngạn chau mày đẩy cô ra, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Cái bóng cao lớn cũng ẩn giấu một tâm trạng không vui.
Không biết nên vui hay buồn. Tóm lại, có rất nhiều tâm trạng đan xen, như một sợi dây thừng quấn chặt lấy Tố
Diệp. Cô ngồi dậy, kéo tấm chăn mỏng lên, dựa vào đầu giường. Nhìn gương mặt nhíu mày vừa rồi của anh, cô có chút bất lực.
Một lúc sau, Niên Bách Ngạn mới đi ra. Anh vừa tắm qua, bả vai dài rộng vẫn còn dính nước.
Thấy cô im lặng ngồi đó, bao bực dọc trong lòng hóa thành xót xa.
Anh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ đằng sau, một lần nữa đưa cô vào lòng mình.
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn khẽ gọi tên
cô, dịu dàng nói: “Đừng quyết định thay anh bất kỳ chuyện gì cả. Anh
sống lâu hơn em bảy năm, những gì anh nói và làm đều đã được suy nghĩ
rất kỹ, chắc chắn chín chắn hơn em.”
Tố Diệp vẫn cắn chặt môi.
Niên Bách Ngạn nhìn thấy vậy bèn giơ tay giải cứu cánh môi cô. Anh cúi đầu, cọ sống mũi vào tai cô: “Cả đời này
sẽ có không ai khác, không có bất kỳ người phụ nữ nào khác, không có cái gọi là đẻ thuê. Sau này không được nói mấy lời này nữa, nếu không anh
sẽ giận đấy!”
Một giây sau, Tố Diệp quay người lại, ra sức ôm chặt lấy anh.
Bách Ngạn! Em rất yêu anh, vẫn luôn yêu anh đến đau đớn như thế…
Tự nhiên rất tốt bụng. Người có thể
khiến cho bao phiền muộn theo gió bay đi. Không nghĩ đến không có nghĩa
là không tồn tại. Nhưng ít nhất thì khi đối mặt với những điều mới lạ
trên chuyến hành trình, tạm đè xuống mọi u sầu cũng rất tốt.
Những tháng ngày ở Uyuni ung dung, tự tại đã tăng thêm không ít những kỷ niệm ngọt
ngào cho tuần trăng mật này.
Ảnh cưới rốt cuộc trông như thế nào, Tố
Diệp khó mà tưởng tượng ra. Đội chụp ảnh hôm đó sau khi hoàn thành công
việc đã rời đi ngay, cô còn chưa được nhìn thấy một cái. Khi cô đòi Niên Bách Ngạn, anh chỉ cười nói: Gấp gì chứ!
Không gấp được sao?
Cả đời cô dự định chỉ chụp ảnh cưới có một lần, để tới khi về già ngắm lại mình hồi còn son trẻ cũng mãn nguyện lắm.
Quãng thời gian vui vẻ chớp mắt đã sắp qua đi.
Cứ như thế, ngày phải rời khỏi Uyuni rồi cũng tới.
Cũng tức là họ sắp phải quay về “trần thế”, sống những ngày tháng chênh vênh, nhiều chuyện.
Tố Diệp tưởng họ sẽ về thẳng Bắc Kinh. Ai ngờ khi đi qua Mỹ, Niên Bách Ngạn lại dừng bước.
Ban đầu, cô còn tưởng anh có công việc
gì ở đây, nên cũng không hỏi nhiều. Cho tới khi nhân viên cửa hàng hoa
mang một bó hoa thiên điểu rất lớn tới khách sạn, Tố Diệp mới cảm thấy
kỳ lạ.
Ai lại thích hoa thiên điểu cơ chứ?
Chỉ có… người chết!
Cô đoán không hề sai.
Đó là một nghĩa trang.
Nơi vô vàn các linh hồn đang yên nghỉ.
Ngoài cửa lớn nghĩa trang dựng một giá chữ thập cao vút, khắc những hoa văn tinh xảo.
Tâm lý của con người đều như vậy. Cho dù khi sinh thời không theo tôn giáo nào, thì khi ra đi cũng luôn hy vọng
được phù hộ, chở che. Vì vậy, họ mang mọi kỳ vọng gửi gắm vào thần linh.
Ánh nắng rực rỡ, nhưng nơi đây rõ ràng
nhuốm màu buồn bã, tang tóc. Có lẽ vì những cây cổ thụ mọc rậm rạp thành rừng, nên những con đường nhỏ đi vào các khu mộ đều bị những tán lá che chặt ánh sáng. Chỉ thi thoảng có những tia nắng hắt xuống qua những kẽ
hở, tạo thành những vệt loang lổ trên chiếc giá chữ thập.
Xuyên qua hàng cây cối rậm rạp, có một ngôi mộ vô cùng lớn. Từ xa đã có thể nhìn thấy giá chữ thập dựng trên mộ.
Niên Bách Ngạn cũng dừng bước trước ngôi mộ ấy.
Hai bên mộ được vô cùng sạch sẽ, có thể nhận ra vẫn có người thường xuyên tới đây dọn dẹp.
Tố Diệp nhìn tấm bia mộ. Cái tên được khắc trên mộ là tiếng Trung chứ không phải tiếng Anh.
Trên đó có hai cái tên: Niên Quý, Tư Tuyết.
Hai cái tên này…
Khi nhìn thấy nét mặt nặng nề của Niên Bách Ngạn, trái tim đập thịch một tiếng. Hai người này lẽ nào là…
Thật ra không cần nghi ngờ, bức ảnh trên bia mộ đã nói rõ tất cả.
Trên ảnh là một đôi nam nữ trông còn rất trẻ. Sở dĩ nói họ rất trẻ, rất trẻ là vì trông họ mới chỉ ngoài hai
mươi. Gương mặt người đàn ông giống hệt Niên Bách Ngạn, dáng vẻ hiên
ngang, anh tuấn phi phàm. Người con gái trông nhỏ tuổi hơn một chút, mỉm cười dựa bên cạnh người đàn ông. Cô ấy toát lên một khí chất rất trong
sáng, ngây thơ như một nữ sinh đại học.
“Đây là mộ của bố mẹ anh!” Niên Bách Ngạn đặt bó hoa thiên điểu xuống trước mộ, rất lâu sau mới lên tiếng.
Tố Diệp có chút xúc động.
Đây cũng coi như anh đang đưa cô tới gặp bố mẹ chồng. Chỉ tiếc là, cô lại chẳng mang gì, dù là một bó hoa.
“Họ được hợp táng ư?”
Niên Bách Ngạn gật đầu.
Cô phát hiện ra anh càng lúc càng trầm mặc.
“Bức ảnh trên bia mộ trông trẻ quá.” Sau khi vái lạy xong, cô nói.
“Mẹ anh là một người rất thích chưng
diện, chỉ sợ trông mình già đi. Bà đã từng nói, nếu bà không còn nữa,
trên bia mộ nhất định phải là bức ảnh lúc bà đẹp nhất. Thế nên anh đã
chọn cho họ bức ảnh này.” Niên Bách Ngạn khẽ nói.
Những chuyện liên quan tới nhà họ Niên,
thật ra Tố Diệp biết rất ít. Một năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến
cô còn chưa có thời gian rảnh rang hỏi tới chuyện gia đình anh. Thời
gian họ được ở bên cạnh nhau rất hiếm hoi, ít đến mức còn chẳng muốn nói chuyện gì khác.
Cô không hỏi, anh cũng không nói. Mà anh không nói thì cô chẳng thể chủ động hỏi tới.
Cứ như thế… tới tận bây giờ.
Đây là lần đầu tiên Niên Bách Ngạn thực sự dẫn cô bước vào thế giới của nhà họ Niên.
“Anh còn hận bố em không?” Đây là lần đầu tiên Tố Diệp thẳng thắn đối diện với vấn đề của hai nhà Niên Diệp.
Trước lúc lâm chung, đúng là cô đã nghe
được cuộc nói chuyện giữa Diệp Hạc Phong và Niên Bách Ngạn, cũng khi ấy
mới hiểu những giao tình và ân oán giữa hai gia đình trước đây. Tới bây
giờ cô vẫn còn nhớ cảnh Niên Bách Ngạn ngồi trước giường Diệp Hạc Phong, từ tốn gọt táo. Sau đó con dao ấy cứa vào tay anh. Máu đã chảy ra ngoài nhưng anh vẫn rất bình thản…
Lúc đó cô chỉ mải đau lòng vì sự tuyệt
tình của Niên Bách Ngạn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, người đau đớn nhất có
lẽ chính là anh, đau đến nỗi vết thương trên ngón tay anh cũng chẳng
màng.
Niên Bách Ngạn biết lúc đó cô đã nghe được một số chuyện. Anh suy nghĩ rồi hỏi ngược lại: “Vậy em, có còn hận bố mình không?”
Tố Diệp hít sâu một hơi, giơ tay gạt
những phiến lá rụng xuống mặt đất rồi khẽ đáp: “Em những tưởng mình sẽ
hận mãi, hận mãi. Nhưng khi ông không còn trên cõi đời này nữa, em mới
cảm thấy mình thực sự cô độc. Vì lúc ông còn sống, cho dù là hận ông, em còn có thể cảm nhận được mẹ vẫn ở bên em. Còn bây giờ, lại chẳng cảm
thấy được điều đó nữa.”
Niên Bách Ngạn đứng trước mộ, nhìn ra xa xăm, im lặng rất lâu.
“Bố em… rất có lỗi với nhà họ Niên.” Tố Diệp thở ra một hơi rồi nói.
Niên Bách Ngạn nhắm mắt lại, đầu mày hơi nhíu. Khi mở ra, trong đôi mắt đong đầy sự cô đơn.
“Xuất phát từ lợi ích, bố em không sai.
Còn xuất phát từ đạo đức, bố em đã thừa nước đục thả câu.” Anh định
nghĩa một câu như vậy.
Tố Diệp hiểu.
“Nhưng… tất cả đều đã qua rồi!” Giọng anh đầy mỏi mệt: “Anh chán ghét thù hận, từ đầu cho tới giờ.”
Ngón tay Tố Diệp chợt run lên. Cô không nhìn anh: “Thế nên, câu anh nói với bố em là…”
“Lời nói trong lúc tức giận!” Niên Bách Ngạn nhìn cô xót xa.
Tố Diệp bất ngờ nhìn anh.
“Anh chỉ là con người, không phải thần
thánh. Anh cũng có những ham muốn và tình cảm, cũng có yêu hận thù ghét, cũng có những thói xấu và khuyết điểm như bao người.” Niên Bách Ngạn
không rời mắt đi. Anh nhìn cô, thẳng thắn nói: “Nói thật lòng, anh rất
muốn bố em chết không nhắm mắt. Anh muốn nói với ông ấy rằng, anh sẽ
nuốt chửng nhà họ Diệp, nuốt luôn cả Tinh Thạch, nói với ông ấy rằng,
bao nhiêu năm nay anh vẫn luôn ôm thù hận trong lòng, một lòng gây dựng
sự nghiệp cho Tinh Thạch hoàn toàn không phải vì nhà họ Diệp hay vì ông
ấy, Diệp Hạc Phong.”
“Nhưng tới cuối cùng anh vẫn không…” Tố Diệp nói với hơi thở yếu mềm.
Lòng tin là một thứ rất kỳ lạ.
Lúc này đây, cô lại hoàn toàn tin tưởng anh như thế.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn tối đi: “Đúng thế! Anh không làm vậy, nhưng đã để lại quá nhiều tiếc nuối.”
“Bách Tiêu hiểu lầm anh. Kỷ Đông Nham cũng hiểu lầm anh.” Tố Diệp nói nốt thay anh.
Một người là em trai ruột, một người là
bạn bè chí cốt, quan tâm lẫn nhau, rồi lại oán trách lẫn nhau. Đương
nhiên, cô cũng tin, chẳng có sự oán hận nào là vô duyên vô cớ. Sự lựa
chọn và cách thức thực hiện của Niên Bách Ngạn cũng khiến người ta hiểu
lầm.
Niên Bách Ngạn lại gần cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng anh trầm ấm, ôn hòa: “Cả em nữa. Suýt nữa anh đã đánh mất em!”
Còn cả, đứa con của anh và cô.
Đây là hậu quả cho những giây phút nói
mà không biết suy nghĩ của anh. Nó khiến anh mãi mãi ghi nhớ thế nào là
người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Đương nhiên, anh không muốn nhắc tới đứa bé nữa. Nỗi đau này một mình anh gánh là đủ rồi.
Anh chỉ hy vọng vết thương trong lòng cô sẽ có ngày lành lại, không còn chảy máu cũng không để lại sẹo.
Tố Diệp nhìn anh. Lần này cô nhìn thấu
rõ nỗi đau trong đôi mắt anh. Nó thấm đẫm từng đường nét trên gương mặt, vành môi. Cô giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn trên trán anh, sau đó
nói rõ ràng với anh rằng: “Bách Ngạn! Anh sẽ không đánh mất em đâu, vĩnh viễn không bao giờ mất em…”
Cô chỉ sợ mình sẽ để mất anh.
Đến được nơi này, Tố Diệp càng kiên định hơn với tình yêu của mình. Người đàn ông này đã gánh vác quá nhiều
trách nhiệm nặng nề. Cô đau lòng, càng muốn yêu anh nhiều hơn nữa, bằng
tất cả khả năng trong phạm vi cô có thể.
Anh đã mở rộng thế giới tăm tối của mình để đón cô, vậy thì cô quyết định sẽ dũng cảm nắm lấy tay anh, tiếp tục
bước về phía trước…