Trong tình yêu chẳng có ai đúng ai sai, chỉ có người hy sinh và người phụ lòng.
Hôn lễ của Diệp Lan trở nên rối tinh rối mù.
Vào giờ phút cuối cùng, cô dâu bất ngờ
bỏ trốn. Điều này khiến tất cả mọi người đều không kịp trở tay. Vì so
với mấy show truyền hình giải trí, chuyện này có tỷ lệ xuất hiện rất
thấp trong cuộc sống thực tế.
Phía nhà trai coi như cũng đã rất kiềm
chế, tuy rằng sắc mặt của hai ông bà thông gia đã tái xanh tái xám,
nhưng chí ít cũng không quát tháo, chửi bới nhà gái. Cảnh Long trong bộ
vest của chú rể đang không ngừng gọi điện thoại. Anh ta cầm mảnh giấy
Diệp Lan để lại nhưng vẫn lần lữa, ôm hy vọng còn cứu vãn được đám cưới
này.
Nguyễn Tuyết Cầm sắp lo lắng đến phát điên. Diệp Hạc Thành cùng với nhà trai đi làm yên lòng khách khứa.
“Chuyện này chắc chắn không thể giấu được!” Trong phòng nghỉ, Tố Diệp nhìn ra khung cảnh hỗn loạn, thở dài.
Chuyện Diệp Lan bỏ trốn tạm thời vẫn
chưa thông báo với khách khứa, vì trên một ý nghĩa nhất định nào đó mà
nói, việc tác hợp Cảnh Long và Diệp Lan coi như là đám cưới kết quan hệ
giữa hai gia đình. Nói khó nghe hơn một chút thì đây chính là một cuộc
hôn nhân thương mại. Nghe nói, nhà họ Cảnh đã hao tốn không ít tiền của
vào hôn lễ này. Kể cả những vị khách tới dự hôm nay cũng đều là những
khách hàng, đối tác trong làm ăn. Quan trọng hơn cả, năm nay vừa đúng là năm doanh nghiệp của nhà họ Cảnh thực hiện việc chuyển đổi, hợp nhất mô hình kinh doanh. Người nhà họ muốn nhân cơ hội này để tuyên truyền và
quảng bá rộng rãi, vì thế còn mời tới không ít phóng viên.
Nhưng ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện này?
Nếu chỉ có khách quý thì thôi, ngay cả
các phóng viên cũng đã có mặt từ rất sớm. Vì vậy, nhà họ Cảnh càng không dám nói toạc ra. Họ chỉ thông báo ra ngoài rằng trang điểm và trang
phục có chút vấn đề.
Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu biết được
chuyện này là do Nguyễn Tuyết Mạn báo. Tuy rằng mồm mép bà ta chẳng chịu thua ai bao giờ, tính cách lại hay so đo thiệt hơn, khiến người ta
ghét. Nhưng không thể không thừa nhận bà ta vẫn rất quan tâm tới Diệp
Lan. Bỏ qua chuyện mình và Nguyễn Tuyết Cầm không hợp nhau, bà ta vẫn
tới nhà Diệp Lan giúp đỡ từ sớm, nào ngờ lại biết tin Diệp Lan bỏ trốn.
Tố Diệp đi cùng Niên Bách Ngạn vào phòng nghỉ. Qua ô cửa sổ, họ có thể nhìn thấy Nguyễn Tuyết Mạn chạy trước
chạy sau, ít nhiều có phần kinh ngạc. Từ trước tới nay, Nguyễn Tuyết Mạn và Nguyễn Tuyết Cầm vẫn luôn đối đầu gay gắt, thậm chí còn từng đánh
nhau. Xảy ra chuyện của Diệp Lan, nhìn thấy Nguyễn Tuyết Mạn, suy nghĩ
đầu tiên của Tố Diệp chính là bà ta sẽ sung sướng trước nỗi đau của
người khác. Nhưng giờ bà ta cũng sốt sắng, cũng lo lắng, hoàn toàn nằm
ngoài dự liệu của Tố Diệp.
Diệp Ngọc vẫn không hề xuất hiện. Có lẽ
cô ta vốn dĩ còn chẳng biết chuyện này. Hoặc có lẽ, trong lòng cô ta,
ngoại trừ Khúc Nghệ ra, đã chẳng còn gì quan trọng.
Diệp Uyên im lặng ngồi trên sofa, đầu
mày nhíu chặt. Lâm Yêu Yêu lên tiếng: “Phải đấy! Tính cách Diệp Lan thế
nào chúng ta đều hiểu. Nó mà thật sự bướng lên thì mười trâu cũng kéo
không lại. Khách khứa sớm muộn cũng biết chuyện này thôi.”
Niên Bách Ngạn ngồi trên chiếc ghế bên
cạnh bàn uống nước. Anh đã ra ngoài bận rộn một vòng, tiếp đón quá nhiều khách khứa giờ cũng mỏi mệt, chỉ ngậm một điếu thuốc lên miệng, nhưng
mãi vẫn không châm lửa.
“Vấn đề bây giờ là phải nhanh chóng tìm
ra Tố Khải. Nó không phải là một đứa xốc nổi. Cho dù muốn đưa Diệp Lan
đi, chí ít cũng phải đàng hoàng giải thích cho bên này một tiếng, không
thể tùy tiện được!” Anh nhíu mày nói.
Tố Diệp đi tới trước, ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ nói: “Anh hút đi!” Nói rồi, cô đưa anh chiếc bật lửa.
Niên Bách Ngạn thấy vậy, khẽ cười, xoa đầu cô rồi vứt luôn điếu thuốc ngậm trong miệng đi.
Tố Diệp tựa vào anh, thở dài: “Phải làm
sao đây? Đến cả điện thoại của Tố Khải cũng không liên lạc được, có lẽ
tại tín hiệu bên đó không ổn. Bây giờ bố mẹ hai bên gia đình chỉ mới
biết Diệp Lan bỏ trốn, nhưng cụ thể thế nào họ vẫn chưa biết. Cảnh Long
cũng không phải kẻ ngốc. Vừa rồi cậu ta đã hỏi em có phải Diệp Lan đi
với Tố Khải hay không.”
Lâm Yêu Yêu không nhịn được nữa: “Theo
mình thấy, cái nhà họ Cảnh này cũng cố chấp quá mức đi! Còn chờ đợi gì
nữa? Không mau giải tán đi thôi! Chắc chắn là Diệp Lan không quay về nữa rồi. Lần trước lúc tới Vân Nam tìm Tố Khải nó kiên quyết đến mức nào,
ai mà ngăn nó lại được?”
“Cũng không thể nói vậy. Đây dẫu sao cũng là chuyện liên quan tới hai gia đình.” Diệp Uyên suy nghĩ rồi nói.
Tố Diệp nghịch điện thoại: “Em cảm thấy
Yêu Yêu nói không sai. Lan Lan có thể bỏ trốn, chứng tỏ ban đầu việc nó
và Tố Khải chia tay là vạn bất đắc dĩ. Con bé ấy tuy là một bông nhà
trong nhà kính, ít nhiều vẫn còn một chút thói quen nhẫn nhục chịu đựng
của mấy tiểu thư khuê các, nhưng tới cuối cùng nó vẫn biết nó cần cái
gì, chuyện này quan trọng hơn tất cả.”
So với những cô gái khác mà nói, con
đường theo đuổi tình yêu của Diệp Lan đã định trước sẽ lắm chông gai. Nó muốn được độc lập tự chủ sẽ phải nỗ lực, vất vả hơn những cô gái bình
thường rất nhiều lần. Tố Diệp hiểu Diệp Lan, bất luận ban đầu nó đã đưa
ra quyết định gì. Vì Tố Diệp biết, Diệp Lan có thể đi tới bước ngày hôm
nay là đã vượt xa những cô chủ nhà giàu khác.
Trong công việc, Diệp Lan là một cô bé
chăm chỉ, thành thực. Nó chưa từng dựa hơi người nhà để đường tắt, giống như ngay từ ban đầu Lâm Yêu Yêu đã đánh giá Diệp Lan: Một cô chủ mà
tiền lương còn chưa cao bằng cô ấy. Về cơ bản mà nói, Diệp Hạc Thành và
Nguyễn Tuyết Mạn là những ông bố bà mẹ nghiêm khắc. Họ không để Diệp Lan quen thói hay ăn lười làm, quen để người ta cơm bưng tận miệng, nước
rót tận tay. Trong một phạm vi nhất định, họ vẫn cho Diệp Lan quyền được lựa chọn.
Phải, chỉ trong phạm vi nhất định mà thôi.
Vì họ không thể nào thật sự vứt Diệp Lan ra ngoài xã hội. Họ chỉ để con bé đến làm việc ở Tinh Thạch, phấn đấu
trong môi trường của họ. Điều này cũng hình thành nên việc tuy Diệp Lan
nhận ít tiền lương nhưng từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi nhà họ Diệp, khiến nó không cùng đẳng cấp với những cô gái công sở khác, khiến nó
không phải bôn ba vất vả kiếm từng đồng từng hào chu cấp cho cuộc sống
hằng ngày, bỏ hẳn cái mác thiên kim tiểu thư xuống.
Thế nên Tố Diệp cho rằng, Diệp Lan cho
tới cùng vẫn đang bước đi trong tầng lớp xã hội thượng lưu. Thật ra nó
không có quá nhiều sự lựa chọn, ví dụ như tình yêu của nó. Có lẽ nó rất
muốn dũng cảm một lần, nhưng lại bị áp lực của gia đình bức bách nên
không thể không từ bỏ. Từ điểm này có thể nhận ra thật ra nó là một đứa
rất hiếu thảo, một đứa con không dám phản kháng quá mức.
Chuyện này nếu đặt vào hoàn cảnh một
người bình thường sẽ cảm thấy khó mà tưởng tượng được, vì quá nhiều
người cho rằng muốn yêu thì phải dũng cảm. Nhưng điều ấy với Diệp Lan
lại là xa xỉ. Nó muốn phá vỡ những thứ quy tắc, giáo điều đã quấn lấy nó từ nhỏ tới giờ cần phải có nhiều dũng khí hơn mọi người. Những cô gái
khác có thể theo đuổi tình yêu, đó là vì bên cạnh không có cả gia đình,
không có người phản đối, từ nhỏ không phải sống trong sự trói buộc của
tiền bạc và lợi ích. Nhưng Diệp Lan lại trưởng thành trong một hoàn cảnh như vậy, nên không còn cách nào khác.
Giống như bố cô vậy, dưới áp lực của gia đình cũng không thể không lấy Nguyễn Tuyết Mạn. Ngay cả một người đàn
ông còn phải làm vậy, thì há cớ gì lại quá hà khắc với Diệp Lan chứ? Có
lúc Tố Diệp đang nghĩ, nếu ban đầu người bố cô lấy là mẹ mình, để rồi cô phải trở thành đứa con gái độc nhất của nhà họ Diệp, từ nhỏ đã trưởng
thành trong vòng xoáy hào môn, thì bây giờ có phải cô cũng sẽ giống Diệp Lan không?
Cô tin chắc chắn là như vậy. Môi trường
hình thành nên tính cách. Bây giờ sở dĩ cô có thể thích làm gì thì làm,
tha hồ tùy tiện là vì từ nhỏ được nuôi lớn trong gia đình cậu mợ, nói
một cách khác là một gia đình bình dân, một nơi cô có thể làm theo ý
mình. Nhưng nếu như sống trong cánh cửa hào môn, vậy thì sẽ phải chấp
nhận một tiêu chuẩn chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Cái
khoác lên mình những tiểu thư nhà giàu không phải hoàng bào mà là tầng
tầng lớp lớp những lớp kén nặng nề.
Thế nên lần này Diệp Lan bỏ trốn, Tố
Diệp ngược lại rất khâm phục con bé. Không phải vì đối phương là em trai cô, chỉ vì cuối cùng Diệp Lan đã chọc thủng được bức tường tâm lý trong lòng.
Trên đời này còn sức mạnh nào khiến người bồng bột hơn tình yêu nữa chăng?
Nhưng khâm phục thế nào đi nữa, giải quyết vấn đề trước mắt mới là quan trọng.
“Diệp Diệp! Em nhất định phải để lại lời nhắn cho Tố Khải, bảo nó dù có thế nào cũng phải đưa Diệp Lan quay lại
đây. Cho dù hai đứa nó quyết định yêu nhau, cũng không thể vứt lại cả
một đống nhốn nháo bắt người khác thu dọn!” Niên Bách Ngạn trước nay vẫn rất nghiêm túc. Đây là vấn đề mang tính nguyên tắc, anh luôn phải giữ
vững lý trí.
Tố Diệp gật đầu rồi lại gọi cho Tố Khải lần nữa, thế nhưng máy vẫn bận. Cô chỉ còn cách để lại lời nhắn.
Vừa để lại lời nhắn xong thì Cảnh Long đi vào, hùng hổ tới mức không thèm gõ cửa.
Câu đầu tiên của cậu ta là: “Coi như tôi cầu xin mọi người đấy. Rốt cuộc Diệp Lan đi đâu rồi? Có thể nói cho tôi biết được không?”
“Chúng tôi cũng đang tìm!” Tố Diệp nhìn cậu ta và nói.
Cô thầm cảm thán: Trong tình yêu chẳng có ai đúng ai sai, chỉ có người hy sinh và người phụ lòng.
“Nhưng Cảnh Long, cậu phải hiểu rõ. Cho
dù có tìm được Diệp Lan, nó cũng sẽ không kết hôn với cậu đâu. Thái độ
của nó đã rất rõ ràng rồi!” Tố Diệp lại bổ sung.
Cảnh Long bực bội ra mặt, quát lên với
Tố Diệp: “Chính là em trai cô phải không? Nhất định là cô ấy đi tìm Tố
Khải rồi! Tôi thật sự không hiểu, tôi có điểm nào không bằng Tố Khải?
Diệp Lan ở bên cạnh cậu ta chắc chắn sẽ không hạnh phúc! Họ vốn là người của hai thế giới khác nhau!”
Tố Diệp nghe vậy lập tức không vui. Cô
chau mày: “Cảnh Long! Cậu nói thế là có ý gì? Em trai tôi thì sao? Phải! Nó không có quyền có thế như cậu. Nhưng nó có lý tưởng, có hoài bão, có trách nhiệm. Đây chính là điều giúp nó thành công. Tôi nghĩ đây còn là
nguyên nhân Diệp Lan luôn yêu nó! Làm người nói năng đừng có quá đáng
quá. Cậu dựa vào gia thế của mình, dùng đạo đức trói buộc Diệp Lan, thế
là cậu có thể trở thành một người đơn thuần, cao thượng, tránh xa hứng
thú tầm thường sao? Diệp Lan là người đã trưởng thành, con bé có suy
nghĩ và sự lựa chọn của bản thân. Tôi nghĩ đã không còn là lúc người
khác an bài cho tương lai của nó rồi thì phải!”
Cảnh Long bị những lời cô nói làm cho á khẩu, gương mặt nén giận đến đỏ bừng.
Cũng đúng vào lúc ấy, điện thoại của Tố Diệp đổ chuông.
Vừa nhìn thấy là Tố Khải gọi tới, cô vội vàng nhận máy.
“Cái thằng nhóc này! Em…” Tố Diệp vừa
nghe đã lập tức mắng mỏ, nhưng vừa nói được mấy chữ cô lập tức bị đối
phương ngắt lời. Ngay sau đó cô đứng bật dậy, kinh hoàng kêu lên: “Sao
cơ?”
Đối phương lại sốt sắng nói mấy câu.
“Được được được, mọi người sẽ lập tức tới đó!” Tố Diệp cuống quýt.
Kết thúc cuộc điện thoại, tất cả mọi
người đều vây lấy cô. Cảnh Long càng sốt ruột hơn, hỏi có phải đã có tin của Diệp Lan không.
Tố Diệp nắm chặt di động, nhìn Cảnh Long và nói: “Cậu mau thông báo cho gia đình hủy bỏ hôn lễ đi, vì Diệp Lan… mất tích rồi!”
“Sao cơ?”
Mọi người đều hốt hoảng.
Chuyện Diệp Lan bỏ trốn rồi dẫn đến mất
tích đã được Niên Bách Ngạn làm lắng dịu. Anh ra lệnh phong tỏa tin tức, còn đám phóng viên biết được tin cũng đã được mua chuộc bằng các khoản
phí đi lại hậu hĩnh để biết giữ miệng và biết điều với ngòi bút của
mình, còn đồng thời kiểm soát các thông tin trên mạng.
Nhà họ Cảnh lần này cũng phối hợp với
Tinh Thạch, giữ một cách nói thống nhất. Họ chỉ nói rằng đám cưới lùi
một thời gian, còn về nguyên nhân tại sao thì không phát biểu câu nào.
Đây dẫu sao cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì. Nhà họ Cảnh với tư cách
là nhà trai tổ chức đám cưới, đương nhiên không mong bị người ta gièm
pha, đưa chuyện. Nhưng sau lưng, thực chất họ đã rất bực mình với nhà
đình Diệp Hạc Thành, nên đã quyết định ngừng mọi hoạt động hợp tác trên
bất kỳ hình thức nào đối với Tinh Thạch.
Nhưng vẫn có phóng viên không nghe lời,
lập tức lên weibo phao tin có chuyện đã xảy ra ngay tại đám cưới. Niên
Bách Ngạn giận điên người, một bức thư của luật sư đã được gửi thẳng tới công ty của đối phương, họ nào dám đắc tội với Tinh Thạch và nhà họ
Cảnh? Còn tiếp tục có khi phải khóa trang mạng. Thế nên người phụ trách
đã lập tức lên tiếng xin lỗi, còn phải tiến hành lên mạng bác bỏ tin
đồn, thậm chí đuổi việc người phóng viên kia.
Đám ký giả lập tức im miệng. Nhưng như
thế không có nghĩa là nói sao thì họ nghe vậy. Dẫu sao lúc đó có rất
nhiều khách khứa tới tham dự đám cưới, thế nên ngoài đường cũng có mấy
tin đồn truyền qua truyền lại liên quan đến chuyện Diệp Lan mất tích.
Vào lúc này, Tố Khải cùng gia đình Niên
Bách Ngạn và Diệp Uyên, thậm chí cả Cảnh Long đều đang tập trung tại nhà Diệp Lan. Nguyễn Tuyết Mạn cũng tới, ngồi yên một bên không nói câu
nào. Nguyễn Tuyết Cầm chống
tay lên trán, dựa vào ghế sofa, đôi mắt đỏ
quạch. Diệp Hạc Thành tay kẹp điếu thuốc, gần như hút hết điếu này tới
điếu kia. Trong chiếc gạt tàn trên mặt bàn đã cắm đầy đầu lọc.
Tố Khải cũng hút một điếu, nét mặt đăm chiêu.
Khi nhận được tin nhắn của Diệp Lan, cậu đã không còn bình tĩnh được, lập tức rời khỏi sở cảnh sát.
Khi tới Thập Sát Hải, trong đầu cậu chỉ
lên mấy chữ Diệp Lan gửi cho mình, chữ nào cũng đâm thẳng vào tim. Cậu
hạ hết cửa xe xuống. Gió ào ào thổi vào khoang xe. Dần dần cái điên
cuồng cũng bị xua tan, thay vào đó là sự lý trí.
Không phải Tố Khải không biết đám cưới
này của Diệp Lan lớn đến mức nào. Đương nhiên cậu có thể tưởng tượng ra
việc cô bỏ trốn sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào. Cậu đã vội đi gặp Diệp Lan, vậy thì chắc chắn đã chuẩn bị tâm lý đưa cô đi. Cậu đã quyết định không thể để Diệp Lan một mình gánh chịu hậu quả. Nhưng như thế không có
nghĩa là bỏ qua đi xong chuyện. Cậu phải đưa cô ấy về nhà họ Diệp, phải
nói với tất cả mọi người rằng, cậu và Diệp Lan thương yêu nhau, Diệp Lan không thể lấy Cảnh Long được.
Tất cả những hậu quả đó cậu đều đã tưởng tượng ra, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận. Cho dù Diệp Hạc
Thành có lấy dao giết cậu, cậu cũng chấp nhận.
Tới Thập Sát Hải, Tố Khải cảm nhận được
bước chân của mình không thể xê dịch nổi. Sau khi đỗ xe cẩn thận, cậu đi thẳng về phía cầu Ngân Đĩnh, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Diệp Lan
đâu.
Cậu tưởng Diệp Lan bỏ đi một lúc, nhưng đợi mãi vẫn không gặp được cô. Cậu gọi vào điện thoại của cô, nhưng di động tắt máy.
Tố Khải mơ hồ cảm thấy có chuyện không ổn, gọi hết lần này tới lần khác nhưng di động vẫn khóa máy.
Cậu bắt đầu tìm kiếm xung quanh hồ Ngân
Đĩnh, hơn nữa còn đưa ảnh Diệp Lan cho từng khách dạo bộ xem, hỏi họ có
ai từng gặp cô hay không. Rất nhiều người lắc đầu. Chỉ có một cậu bé nói đã từng nhìn thấy chị trong ảnh.
Tố Khải lập tức hỏi rõ tình hình.
Nhà của cậu bé mở một quán bar ở ngay
gần Hậu Hải. Vì hôm nay là cuối tuần nên nó không đi học, sáng sớm đã ra gần cầu Ngân Đĩnh chơi đùa. Mới sáng sớm nên không mấy người qua lại.
Gần cầu Ngân Đĩnh hầu hết đều là các quán bar, chỉ có tới buổi tối mới
náo nhiệt, sáng chỉ có lác đác vài cụ già tập thể dục. Nó nói có nhìn
thấy một chị xinh gái đứng trên cầu Ngân Đĩnh, còn cười với nó. Cậu bé
bẩm sinh đã dạn người liền bước tới bắt chuyện. Nó hỏi chị ấy đang đợi
ai. Chị ấy trả lời mình đang đợi bạn trai.
Nó liền hỏi: Bạn trai là bạn gì ạ?
Chị ấy trả lời: Bạn trai chính là người yêu mình, cũng là người mình yêu nhất.
Vấn đề này rõ ràng quá sâu sắc với một
đứa trẻ. Thế là cậu bé lại chạy tót đi chơi. Chạy xa rồi, quay đầu lại
nhìn, nó thấy một người đàn ông mặc cảnh phục tới nói chuyện với chị gái ấy, rồi chị ấy đi theo anh đó.
Tố Khải quên mất nó vẫn chỉ là một đứa
trẻ bèn truy hỏi nó còn nhớ hình dáng anh mặc cảnh phục ấy không. Dĩ
nhiên là nó không nhớ, chỉ biết đó là cảnh sát.
Cậu hỏi thêm bố mẹ của cậu bé nhưng họ cũng lắc đầu nói hoàn toàn không biết chuyện này.
Manh mối đứt đoạn.
Chỉ có thể chắc chắn Diệp Lan đã đứng trên cầu đợi cậu, và hiện giờ quả thực đã mất tích.
“Sự việc đại khái là như vậy!” Tố Khải đau khổ nhíu mày, lại rít một hơi thuốc.
Niên Bách Ngạn suy tư: “Diệp Lan có thể
đi cùng người đàn ông đó chỉ có thể có hai tình huống. Một là con bé
quen với người đàn ông kia. Hai là hắn ta tự nhận mình là đồng nghiệp
của em. Tố Khải! Em đã từng hỏi đồng nghiệp của mình chưa? Hoặc là
chuyện em đi gặp Diệp Lan, có ai trong sở biết không?”
“Em đã hỏi tất cả các đồng nghiệp có
quen biết Diệp Lan, không ai tới cầu Ngân Đĩnh cả, cũng chưa từng gặp
Diệp Lan. Chuyện này chỉ có mình em biết.” Tố Khải rầu rĩ: “Em sợ nhất
là tình huống thứ hai, có người mạo nhận quen em rồi đưa Diệp Lan đi.”
“Mục đích của kẻ đó là gì? Sao Diệp Lan lại đi theo hắn ta chứ?” Lâm Yêu Yêu không hiểu.
Tố Khải thở dài: “Đối phương có mục đích gì hiện giờ em vẫn chưa rõ. Sợ nhất là kẻ đó có dụng ý. Nếu thật sự là
tình huống thứ hai vậy thì người đó rất có thể đã nói dối là em tới hiện trường, không có thời gian đón cô ấy nên đã đưa cô ấy đi.”
Tố Diệp chìm vào suy nghĩ, trái tim bất
an không ngừng đập vào lồng ngực. Rất lâu sau cô nói: “Chị cảm thấy khả
năng thứ hai rất cao. Nếu là đồng nghiệp của em, thì không thể nào đưa
Diệp Lan đi mà lại không báo gì với em. Quan trọng hơn là, đồng nghiệp
của em sao có thể biết Diệp Lan đang ở cầu Ngân Đĩnh? Thế thì chỉ còn
tình huống sau thôi. Con bé đã bị bắt đi, hơn nữa chắc chắn lấy danh
nghĩa Tố Khải, nếu không Diệp Lan không thể nào đi theo hắn. Cậu bé kia
chẳng phải đã nói rồi sao, Diệp Lan không hề bị lôi kép, ép đi.”
“Mình không hiểu, lẽ nào Diệp Lan không
gọi điện thoại cho Tố Khải sao? Nếu đối phương thật sự mạo danh Tố Khải
đưa nó đi, thì trước lúc đi nó cũng nên gọi xác nhận rõ ràng chứ?” Lâm
Yêu Yêu hồ nghi.
Câu hỏi của Lâm Yêu Yêu đúng là mấu chốt, khiến đám Tố Diệp cũng không ai trả lời được.
Nhưng Tố Khải thì có thể.
Cậu khẽ lắc đầu, nói: “Diệp Lan hiểu em, nếu biết em đang đi tới hiện trường, cô ấy chắc chắn sẽ không gọi điện
thoại. Trước đây cũng vậy, cô ấy nói sợ gọi điện sẽ khiến em gặp nguy
hiểm. Em cũng đoán kẻ đó nói rằng em đang làm nhiệm vụ, hơn nữa còn là
nhiệm vụ cấp thiết, thế nên bất đắc dĩ phải nhờ đồng nghiệp tới đón.
Diệp Lan chắc chắn không dám gọi điện. Lại thêm chuyện này cô ấy nghĩ
chỉ có mình em biết, nếu người tới đã nói như vậy thì nhất định là do em cử tới. Cô ấy trước nay lương thiện, không có mấy suy nghĩ phức tạp,
lại chưa từng trải qua mấy chuyện sóng gió và tàn ác, có lẽ chẳng ngờ sẽ gặp phải tình cảnh này.”
Diệp Hạc Thành vẫn im lặng nãy giờ dập
tắt điếu thuốc vào gạt tàn, nhưng đầu ngón tay vẫn run rẩy: “Vậy thì… kẻ đó đưa Diệp Lan đi, lẽ nào là bắt cóc?”
Cả người Nguyễn Tuyết Cầm run lên. Lúc
này bà ta đã không còn vẻ bình tĩnh và lãnh đạm mọi khi, chỉ còn là một
người mẹ bình thường như bao người, giờ cũng sức cùng lực kiệt.
Nhưng Niên Bách Ngạn lại phủ nhận giả
thiết ấy. Anh nói: “Nếu đơn thuần chỉ là một vụ bắt cóc, vậy thì đã lâu
như vậy đáng nhẽ chúng phải gọi điện tới đòi tiền chuộc rồi chứ?”
Tố Khải đồng ý với Niên Bách Ngạn, gật đầu: “Diệp Lan có lẽ không bị bắt cóc!”
“Thế rốt cuộc bọn chúng có mục đích gì?” Cuối cùng Cảnh Long cũng phải lên tiếng, thanh âm sốt sắng.
Niên Bách Ngạn im lặng liếc nhìn cậu ta. Tố Khải không nhịn được, bỗng cao giọng: “Cảnh Long! Anh cũng từng là
một cảnh sát. Khả năng lớn nhất Diệp Lan đang gặp phải là gì, trong lòng anh rõ nhất mà!”
Câu nói ấy khiến tất cả sững người mà Cảnh Long cũng thảng thốt.
“Tố Khải! Cậu nói thế là có ý gì? Cậu
nói rõ ràng đi! Lan Lan có thể gặp phải chuyện gì?” Nguyễn Tuyết Cầm
không chịu đựng nổi nữa, gào lên điên cuồng.
Tố Khải cúi gằm hút thuốc, tâm trạng Cảnh Long cũng vô cùng căng thẳng.
Niên Bách Ngạn nghe vậy trong lòng cũng
đã hiểu ra tám, chín phần. Anh vỗ vai Tố Khải, nói: “Mọi người có quyền
được biết mọi chuyện. Em cũng nên nói thật đi!”
“Tố Khải! Cậu mau nói đi chứ!” Diệp Hạc Thành càng nghĩ càng lo.
Nét mặt Tố Khải nặng nề. Cậu dập tắt
điếu thuốc, nhả một làn khói, một lúc sau mới nói: “Nếu không phải bắt
cóc, tình huống xấu nhất chính là, đối phương là bọn tội phạm ma túy.”
“Thế… Thế là ý gì?” Nguyễn Tuyết Cầm cả người suy sụp.
“Cũng tức là đám người bắt Diệp Lan là lũ tội phạm ma túy. Mà rất có thể chúng tới để báo thù em!” Tố Khải nói đầy khó khăn.
“Cũng có thể là báo thù tôi, tôi cũng từng bắt giữ bọn chúng!” Cảnh Long bổ sung.
Nhưng hai con mắt của Nguyễn Tuyết Cầm
chỉ nhìn chằm chằm vào Tố Khải, lời nói của Cảnh Long không mấy tác
dụng. Bà ta lảo đảo bước tới, túm lấy Tố Khải, gào lên như phát điên:
“Tố Khải! Có phải mày muốn hại chết Lan Lan không? Nếu nó không quen
mày, hôm nay cũng không đen đủi đến thế! Người bị bắt đi tại sao không
phải là mày? Lan Lan có lỗi gì? Giờ tao chỉ muốn giết chết mày!”
Tố Khải để mặc cho bà ta túm lấy mình. Những người xung quanh vội vàng can ngăn.
“Mày cút ngay! Sau này tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa!” Nguyễn Tuyết Cầm đứt hơi khản tiếng.
Tố Khải đứng dậy, nói với Nguyễn Tuyết
Cầm: “Đây chỉ là dự tính xấu nhất. Nhưng bất luận thế nào, việc Diệp Lan mất tích cũng có liên quan tới cháu, cháu nhất định sẽ chịu trách
nhiệm!”
“Mày tránh xa Lan Lan nhà tao ra một chút là trách nhiệm lớn nhất rồi!”
“Cô! Bây giờ quan trọng nhất là để cảnh sát nhập cuộc. Xin cô hãy tin cháu!”
“Cút ngay!”
Khung cảnh náo loạn cả lên.
Sau khi Tố Khải nén đau thương đi ra khỏi nhà, Cảnh Long cũng đuổi theo: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Không chắc chắn!” Cậu đáp thẳng thừng:
“Nhưng chúng ta phải chuẩn bị tâm lý xấu nhất. Nếu là bọn chúng thật thì nhất định sẽ gọi điện ra điều kiện.”
“Cậu nên biết, nếu là lũ tội phạm ma túy, cái chúng cần không phải tiền!” Cảnh Long nhấn mạnh.
“Tôi biết!” Tố Khải thở dài, nét mặt
kiên quyết: “Cho dù chúng có đòi mạng của tôi, chỉ cần Lan Lan được bình an, tôi cũng không do dự.”
Ánh mắt Cảnh Long chợt run lên. Một lúc sau cậu ta hỏi: “Cậu nhất định sẽ tìm được cô ấy, đúng không?”
Tố Khải bình tĩnh lại: “Đúng!”
Mọi việc cứ dồn dập, nối tiếp nhau ập tới, chẳng cho người ta một giây phút để thở.
Diệp Lan mất tích như bị bốc hơi. Niên
Bách Ngạn vẫn phải đối mặt với áp lực ngày càng gia tăng của đám cổ đông Tinh Thạch. Lại tới thứ năm, ngày Tố Diệp tới Tinh Thạch làm việc. Ai
ngờ, vừa vào công ty, cô đã nhận được thông báo của phòng nhân sự, cô bị bãi miễn chức vụ cố vấn tâm lý của Tinh Thạch, thậm chí người tận tay
phê duyệt lại chính là: Niên Bách Ngạn!