“Anh có thể sa thải chức vụ của em nhưng thân phận bà Niên, anh vĩnh viễn không sa thải!”
Con người
từ khi sinh ra cho tới lúc qua đời là một quá trình đơn độc, trừ những
cặp song sinh. Trong quá trình ấy, chúng ta kết giao với đủ mọi loại
người. Cùng chung chí hướng thì trở thành bè bạn. Không vừa ý nhau thì
như mây gió thoảng qua. Con người đi từ không có gì tới có rất nhiều rồi lại trở về với hai bàn tay trắng. Điểm khác biệt duy nhất là cuối cùng
khi chúng ta từ rã thế giới này, sẽ có những người bạn, những người thân đã đi suốt một quãng đường dài cùng bạn quyến luyến không nỡ rời. Đây
chính là ý nghĩa của việc ta tới với đời và đi một vòng lớn.
Đã từng có người hỏi, tại sao tuổi thọ
của con người lại dài hơn động vật? Cũng có người trả lời, vì động vật
mới sinh ra đã biết cách yêu thương và tin tưởng. Nhưng loài người thì
phải qua những lần vấp ngã, qua những lúc mông muội, tốn rất nhiều năm
thậm chí cả đời mới biết được bản thân mình thực sự cần điều gì, quý
trọng điều gì nhất.
Có những sinh mạng tuy ngắn ngủi thôi
nhưng chúng vẫn có những niềm hạnh phúc giản đơn, ví dụ như chó, mèo. Có những sinh mạng, lại vì sống quá lâu mà phải chịu đủ mọi đau khổ chồng
chéo, ví dụ như con người.
Giống như Khúc Nghệ.
Niềm vui của cô ấy rất ngắn ngủi, nhưng
nỗi đau lại không có hồi kết. Cuối cùng cô ấy đã lựa chọn cách thức này
để kết thúc sinh mạng của mình.
Sự tình mọi việc là thế này.
…
Sáng sớm nay Khúc Nghệ đã có vẻ u ê, buồn
bã. Diệp Ngọc hỏi cô ấy có chuyện gì, cô ấy chỉ lắc đầu nói không có gì. Diệp Ngọc nghĩ bụng có lẽ là cửa hàng quá nhiều việc, cộng thêm thời
tiết nóng nực làm cô ấy thấy không khỏe trong người, bèn bảo cô ấy cứ ở
nhà. Khúc Nghệ đã đồng ý. Trước khi ra khỏi cửa, Khúc Nghệ bỗng nhiên
hỏi Diệp Ngọc: Em có từng hận tôi không?
Diệp Ngọc cảm thấy kỳ lạ. Khúc Nghệ bèn
nói, nếu không phải vì cô ấy, Diệp Ngọc cũng không cần nhượng lại một
phần cổ phần. Diệp Ngọc khuyên cô ấy đừng nghĩ linh tinh, đây là chuyện
mình cảm tâm tình nguyện. Nhưng Khúc Nghệ vẫn chẳng vui lên được. Cô ấy
cảm thấy bản thân mình làm Diệp Ngọc bị liên lụy, để đến nỗi bây giờ còn hại Diệp Ngọc không thể đường hoàng ra ngoài gặp gỡ mọi người.
Diệp Ngọc biết, từ khi Khúc Nghệ hay
chuyện Niên Bách Ngạn lấy cớ giúp họ dẹp yên tin đồn để lấy cổ phần nhà
họ Diệp, cô ấy đã chìm sâu trong một tâm lý tự trách sâu sắc. Những
tháng ngày về sau, cô ấy cũng chưa được sống vui vẻ, lúc nào cũng bị
người nhà họ Diệp coi là kẻ gây tai họa. Ngày nào cũng phải cõng theo
những gánh nặng ấy mà sống, Diệp Ngọc lo lắng sẽ có một ngày cô ấy sụp
đổ.
Chỉ không ngờ ngày ấy lại tới nhanh đến thế.
Khúc Nghệ không tới cửa hàng bánh, nói là muốn nghỉ ngơi cho khỏe. Diệp Ngọc nhẹ nhàng khuyên nhủ một hồi mới đi tới cửa hàng.
Buổi tối khi trở về thì đã không thấy Khúc Nghệ ra đón.
Diệp Ngọc tưởng cô ấy ngủ rồi, bèn đặt
bữa tối mua ở ngoài về xuống. Lúc đang thay giày, thì cô ta thấy có thứ
gì đó lướt qua tầm mắt với tốc độ rất nhanh, như bay qua cửa sổ phòng
khách.
Chẳng hiểu sao tim Diệp Ngọc bỗng run lên. Khi nhìn kỹ lại thì mọi thứ đã bình thường trở lại.
Đang giữa hè, cửa sổ phòng khách vẫn được mở rộng.
Tối nay, gió bỗng thổi lớn một cách kỳ lạ. Khi đi vào trong phòng, cô ta phát hiện hoa cỏ đều đang bị thổi đến ngả nghiêng.
Cô ta muốn tới đóng cửa sổ lại, bỗng
nghe thấy dưới nhà có tiếng ai kêu thất thanh, gần như làm rung chuyển
cả khu nhà. Diệp Ngọc thò đầu ra, nhìn rõ người đang nằm dưới đất qua
ánh đèn đường. Phía dưới đã có vài ba người túm tụm lại, hét ầm lên rồi
lại tản ra.
Đầu Diệp Ngọc như bị ai đó chọc mạnh
vào. Ánh đèn dưới nhà rất chói mắt, nhưng quần áo và hình dáng của người đang nằm dưới đất thì khiến Diệp Ngọc cảm thấy quen thuộc một cách kỳ
lạ!
Khúc Nghệ!
Cô ta tìm kiếm từng căn phòng một như phát điên nhưng không thấy Khúc Nghệ!
Diệp Ngọc bèn lao xuống dưới nhà.
Mùi mau tanh nồng xộc lên mũi. Cô ta lảo đảo bước tới trước, gạt đám đông ra, nhìn thấy gương mặt nằm nghiêng
của Khúc Nghệ. Gương mặt ấy đã thấm đẫm màu đỏ tươi của máu. Mắt cô ấy
còn chưa nhắm lại, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh hoàng của Diệp Ngọc.
Khúc Nghệ để lại một lá thư.
Trong thư có viết: Tôi không muốn
làm kẻ trói buộc em nữa. Chỉ khi nào tôi đi, em mới được vô tư, không lo nghĩ gì. Không ai có thể uy hiếp em được nữa, không ai được phép cười
nhạo em nữa. Diệp Ngọc! Em phải sống thật vui vẻ đấy!
Khúc Nghệ đã dùng cái chết để giúp cô ta.
Máu của Khúc Nghệ đã khiến Diệp Ngọc kích động.
Cô ta căm hận tất cả mọi người, căm hận
những người đã can dự vào cuộc sống bình yên của hai người họ, căm hận
những người đã chỉ chỉ trỏ trỏ gièm pha sau lưng họ. Có những lúc, thứ
giết con người ta đâu cần là dao găm hay súng đạn. Những lời đồn thổi,
châm chọc kia, thậm chí là sự lợi dụng ác ý càng là một công cụ giết
người sắc bén nhất.
Nhưng cô ta lại không thể nào căm hận mẹ mình, nên chỉ có thể tìm một người để trút mọi căm giận, tìm tới ngòi
nổ đầu tiên, Niên Bách Ngạn.
Tâm tư của Diệp Ngọc, Tố Diệp không khó hiểu. Đây cũng là nguyên nhân cô phải mắng cho cô ta tỉnh lại.
Chẳng ai muốn nhìn thấy cảnh máu me,
chết chóc. Tố Diệp và Khúc Nghệ cũng không thù không oán, đương nhiên cô không hy vọng chứng kiến chuyện này. Đối với đòn phản công khí thế bừng bừng của Diệp Ngọc, việc cô phải làm tất nhiên là đáp lại một cách cay
nghiệt. Một là Niên Bách Ngạn là chồng cô, hai là Khúc Nghệ chết vì tự
sát, không liên quan tới người bên cạnh.
Nhưng cái chết của Khúc Nghệ dường như
đã đâm trúng tử huyệt của Diệp Ngọc. Cô ta đã hoàn toàn mất đi lý trí,
trong lòng và trên nét mặt chỉ ngập tràn thù hận dành cho Niên Bách
Ngạn, dồn toàn bộ oán thù của mọi người vào một mình anh.
Lời nói của Tố Diệp đã kích động Diệp
Ngọc. Ngay trước mặt cảnh sát, cô ta bất chấp tất cả xông tới. Tố Diệp
còn chưa kịp phản ứng xem Diệp Ngọc định làm gì thì cả người đã bị Niên
Bách Ngạn kéo về phía sau. Cô vừa quay đầu, Diệp Ngọc đã giáng một cái
tát xuống mặt Niên Bách Ngạn.
Cái tát giòn tan, làm kinh động tất cả mọi người.
Khi Diệp Ngọc chuẩn bị đánh thêm cái nữa thì tay cô ta đã bị anh giữ chặt.
Lúc này Tố Diệp mới phản ứng lại. Cô
nhìn lên mặt anh, bỗng chốc nổi điên, quát to về phía Diệp Ngọc: “Chị là đồ đàn bà điên! Người nhảy lầu phải là chị mới đúng!”
Ngón tay Diệp Ngọc rất dài. Cái tát vừa
rồi giáng xuống đã làm má Niên Bách Ngạn bị thương. Tuy rằng vết thương
không nghiêm trọng nhưng cũng đã có một chút máu. Cũng khó trách Tố Diệp bực điên người. Cô còn chẳng nỡ chạm vào má anh. Bây giờ, Diệp Ngọc
không những đánh anh mà móng tay cô ta còn gây ra một vết xước! Nếu
không phải bị Niên Bách Ngạn giữ chặt, cô nhất định sẽ trả lại nguyên
vẹn cho cô ta.
Cảnh sát bước lên kéo Diệp Ngọc ra. Diệp Uyên đứng bên cạnh lắc đầu nguầy nguậy. Nguyễn Tuyết Mạn cũng không dám lớn tiếng. Rõ ràng là khi nhìn thấy trên mặt Niên Bách Ngạn có vết máu, bà ta cũng đã chột dạ, sợ hãi.
“Diệp Ngọc! Chẳng ai muốn Khúc Nghệ chết cả! Cô ấy đã mất rồi, em nổi xung lên như vậy còn có ý nghĩa gì sao?”
Diệp Uyên lấy cái uy của anh trưởng ra nạt nộ.
Diệp Ngọc lại bắt đầu gào khóc, chẳng nghe lọt tai câu nào.
Nguyễn Tuyết Mạn thở dài, nhỏ tiếng
khuyên nhủ bên tai: “Tiểu Ngọc à! Con đừng có trách mẹ. Con cũng hiểu
tính mẹ mà. Mẹ ăn nói thẳng tuột. Bình thường đúng là mẹ có thành kiến
với Khúc Nghệ, nhưng tuyệt đối không muốn nó chết. Con tha thứ cho mẹ
nhé!”
Cảnh sát ra hiệu cho mọi người im lặng để Diệp Ngọc bình tĩnh lại.
Tố Diệp chẳng thèm để ý tâm trạng cô ta
thế nào. Nếu không có hành vi ban nãy, thật lòng cô cũng cảm thấy thương hại cô ta. Nhưng sau một cái tát, Tố Diệp giờ chỉ muốn xông tới đá cho
cô ta vài cái.
“Anh sao rồi?” Tố Diệp rút một tờ khăn ướt trong túi ra, nhẹ nhàng lau mặt cho anh.
Người phụ nữ đáng chết kia, móng tay làm rách cả da người ta!
Diệp Ngọc mà dám hủy hoại “dung nhan” của Niên Bách Ngạn, cô nhất định sẽ tạt axit vào mặt cô ta!
“Không sao đâu!” Niên Bách Ngạn nhận ra sự phẫn nộ trong mắt Tố Diệp bèn an ủi cô…
Khi hai người trở về nhà, đêm đã khuya.
Tố Diệp cẩn thận khử trùng khắp mặt anh, dáng vẻ căng thẳng hoàn toàn khác với vẻ phớt lờ trước đây, dường như
cần gương mặt này để sống qua ngày vậy.
“Được rồi! Em có cần phải băng bó cho
anh luôn không?” Niên Bách Ngạn nhân lúc cô đang vòng qua vòng lại trước mặt mình, giơ tay kéo cô vào lòng, cười hỏi.
Tố Diệp nép trong lòng anh, giơ tay khẽ nâng mặt anh lên nhìn trái nhìn phải rồi xót xa nói: “Em lo anh bị hủy hoại nhan sắc!”
Thật ra cô rất áy náy. Nếu không phải
Niên Bách Ngạn chắn trước mặt thì cái tát của Diệp Ngọc đảm bảo sẽ bay
vào mặt cô. Nhưng, nói thật lòng, Tố Diệp thà tự chịu không muốn người
chịu là Niên Bách Ngạn. Trước mặt bao nhiêu người, một người đàn ông như anh lại bị Diệp Ngọc tát, nói ra rớt giá biết bao nhiêu thể diện và
thân phận? Quan trọng hơn cả là, gương mặt tuấn tú thế này, lỡ bị đánh
hỏng thì phải làm sao?
Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Xem ra em chỉ lo anh bị hủy hoại nhan sắc thôi!”
“Anh ấy à, đẹp nhất chính là cái mặt, dĩ nhiên là em lo!” Tố Diệp quan sát anh rất kỹ. Dất vết của cái tát thì
không còn nữa, chỉ còn lại một vết xước dài.
Niên Bách Ngạn không để ý tới gương mặt
mình. Bàn tay anh phủ lên eo cô, nhẹ nhàng đùa nghịch: “Em thích mỗi mặt của anh thôi sao?”
Tố Diệp cố ý chọc tức anh: “Đúng rồi! Anh mà xấu ma chê quỷ hờn, ai thèm lấy anh!”
“Anh tưởng so với diện mạo, em ham mê ví tiền của anh hơn?” Niên Bách Ngạn đùa giỡn.
Tố Diệp nhận ra anh có ý trêu chọc, cảm
thấy eo mình ấm áp bèn bĩu môi: “Con người em ấy à, rất coi trọng tố
chất. Có phải ai có tiền cũng lọt được vào em đâu. Lấy anh ra làm ví dụ, thành công, nhiều tiền, tuấn tú. Nói một cách khác, anh chính là một
anh chàng đẹp không những có tiền mà còn có khả năng kiếm ra tiền, đương nhiên là em thích nhất rồi. Nhưng mà nếu anh vừa già vừa xấu, có tiền
không cũng vô ích, em sẽ không ưng anh đâu.”
Niên Bách Ngạn mím môi cười khẽ: “Vậy chỉ đẹp trai mà không có tiền thì sao?”
Tố Diệp nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: “Nếu cực kỳ, cực kỳ đẹp trai thì…”
Anh mỉm cười nhìn cô.
Cô lại suy nghĩ rồi khẳng định: “Em cũng sẽ không chọn, em không muốn nuôi mấy anh chàng trắng trẻo đâu!”
Niên Bách Ngạn lắc đầu, rồi giơ tay phát vào mông cô, động tác rất nhẹ, như cưng chiều.
Tố Diệp tươi cười ôm lấy anh.
Cô phát hiện mấy ngày gần đây không thân mật với anh, cô nhớ anh quá.
Trước đây cô rất khó chịu, vì anh bỗng
dưng trở thành lý do cuối cùng khiến cô sụp đổ. Cô tránh anh, oán anh,
cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh, đến cả lúc ngủ cũng quay lưng
về phía anh. Bây giờ vì một cái tát của Diệp Ngọc, lòng thương của cô
dành cho Niên Bách Ngạn đã chiến thắng tất cả. Một người đàn ông đã đứng trước bao nhiêu người hứng chịu cho cô một cái tát, cô còn gì phải ấm
ức chứ?
Thế nên cô đã mở rộng lòng mình. Khi ôm chặt anh như vậy, Tố Diệp mới cảm thấy nỗi nhớ anh ngập tràn trong lòng.
Sự chủ động gần gũi của Tố Diệp khiến Niên Bách Ngạn rất vui. Anh nhân cơ hội ấy bế cô lên, hai người cùng nằm lên giường.
Anh cúi đầu. Bộ râu lún phún làm Tố Diệp cười khúc khích không thôi. Cô xoay mặt anh đi nhưng anh vẫn đè xuống.
Cuối cùng hai người trán cọ trán. Hơi thở của cả hai như một dây leo
quấn quýt, trói buộc lẫn nhau.
Từ ngày bị anh sa thải không thấy cô
cười như vậy nữa. Tối nay được nhìn thấy nụ cười tươi sáng của cô như
trước đây, lòng Niên Bách Ngạn chợt xao xuyến.
Tố Diệp nhìn anh, hai mắt long lanh: “Em cảm thấy, nên đi tìm một thầy xem phong thủy đi, có lẽ đúng là năm vận tháng hạn đấy.”
“Mê tín!” Niên Bách Ngạn hôn lên trán cô.
Cô phản đối: “Anh không thể xem thường mấy thứ đó. Con người sống trên đời, ai dám bảo đảm có thể nhìn thấu hết mọi thứ nào?”
Niên Bách Ngạn nhìn điệu bộ của cô, càng nhìn lại càng yêu. Anh không kiềm được lòng mình, khẽ cắn lên môi cô,
rồi mơ hồ nói: “Hãy tin anh! Anh tôn trọng tất cả mọi văn minh truyền
thống và văn hóa tôn giáo.”
Tố Diệp nâng mặt anh lên, ngăn không cho anh tiếp tục tìm tòi.
“Nhưng anh phải biết, Diệp Ngọc đã hiểu lầm anh rồi. Chị ta sẽ gán mọi tội danh lên đầu anh.”
Niên Bách Ngạn lật người lại, dựa vào
đầu giường, giơ tay kéo cô vào lòng: “Đấy là chuyện của cô ta, anh không có quyền cũng không có khả năng can dự.”
“Nhưng lỡ như chị ta nói năng linh tinh
với đám nhà báo thì sao? Mấy tội danh bị vu khống cũng đáng sợ lắm!” Tố
Diệp nằm bò lên người anh, nhíu mày nói.
Niên Bách Ngạn véo má cô một cách thân
mật: “Nha đầu! Để anh nói cho em biết thế nào mới là tội danh vu khống.
Trừ phi Diệp Ngọc tố cáo khống anh giết Khúc Nghệ, như vậy mới gọi là vu khống. Thực tế là Khúc Nghệ tự sát, đây là sự thật. Diệp Ngọc muốn giải tỏa sự phẫn nộ trong lòng cũng là điều khó tránh. Còn về phía cánh nhà
báo, trong chuyện này cùng lắm họ chỉ
có thể suy đoán vô căn cứ. Mà Diệp Ngọc cũng không phải kẻ ngốc. Cô ta sẽ không tiếp xúc với báo chí. Khúc Nghệ đã không còn nữa, cô ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ mang chuyện
của Khúc Nghệ và cô ta ra làm lớn lên đâu.”
Nghe Niên Bách Ngạn phân tích như vậy,
Tố Diệp cũng cảm thấy khá có lý. Cô giơ tay xoa xoa gương mặt anh: “Vậy
sau này ở chỗ đông người, anh đứng ra hứng chịu nữa nhé.”
Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười, giơ tay xoa đầu cô.
Tố Diệp nhìn anh, sự quan tâm càng thêm
sâu đậm. Cô siết chặt lấy anh, áp má lên ngực anh rồi nói: “Em cảm thấy
giác quan thứ sáu của người phụ nữ rất chuẩn xác. Anh xem đấy, Khúc Nghệ cũng xảy ra chuyện rồi, thật sự không biết sau này còn chuyện gì nữa
đây.”
“Đời người không thể lúc nào cũng sóng
yên biển lặng. Chỉ cần khi sóng gió kéo tới, vẫn có em ở bên cạnh anh
thì chẳng còn gì đáng bận tâm cả.” Niên Bách Ngạn hơi dùng sức, bế thẳng cô lên người mình.
Sống mũi Tố Diệp cọ vào cằm anh. Cô cười hì hì: “Vậy anh có chủ động vứt em đi không?”
“Không đâu!” Anh đáp dứt khoát.
Tố Diệp giơ tay véo mũi anh: “Thế sao anh còn sa thải em?”
Tính lại nợ cũ là phong cách của cô.
Có lúc Niên Bách Ngạn nghĩ, một người
phụ nữ có tính cách như Tố Diệp, người đàn ông bên cạnh nhất định sẽ rất mệt, vì cô rất hẹp hòi, thậm chí thù vặt cũng phải báo.
Nhưng anh vẫn không thể rời xa cô được, thậm chí thấy hạnh phúc.
Niên Bách Ngạn để mặc cô véo mũi mình
rồi nói: “Anh có thể sa thải chức vụ của em nhưng thân phận bà Niên, anh vĩnh viễn không sa thải!”
“Nói dễ nghe quá nhỉ!” Tố Diệp vui
sướng, buông tay. Ngón tay cô chạm nhẹ lên môi anh: “Đường đời sau này
còn rất dài, anh không được thích người con gái nào khác, nghe rõ chưa?”
Niên Bách Ngạn cố ý chọc cô: “Nếu cứ thích thì sao?”
“Thế thì em sẽ hắt xăng lên người cô ta, dùng một mồi lửa thiêu rụi cô ta, sau đó lấy tro cốt của cô ta làm vôi
bột hòa vào đậu tương cho anh uống!” Tố Diệp giận dữ trừng mắt với anh.
Nghe xong Niên Bách Ngạn cảm thán: “Anh có thể hiểu là tâm lý của em đã đạt tới mức độ đen tối rồi không?”
“Lấy một người chồng như anh, lúc nào em cũng phải nghĩ cách làm sao để đối phó với mấy đứa tiểu tam. Khi nào có thời gian, em sẽ xuất bản sách, gọi là “Một ngàn cách khiến tiểu tam
chết”!”
Niên Bách Ngạn nuốt nước bọt: “Lên tới một ngàn rồi cơ á?”
“Địa ngục còn có 18 tầng cơ mà, mấy cách trừng trị tiểu tam tại sao không thể lên tới một ngàn?” Tố Diệp phản bác.
Niên Bách Ngạn câm nín: “Thôi được rồi!”
Tố Diệp bỗng nhiên lại đưa mắt nhìn anh: “Thôi chết! Vậy em có được tính là kẻ thứ ba không?”
Niên Bách Ngạn bật cười: “Em tự thấy mình có phải hay không?”
“Em ấy à… không được tính phải không?”
Tố Diệp lại bò trườn lên người anh, cười nũng nịu: “Trừ phi em phá hoại
tình cảm của anh và người con gái khác.”
“Biết mà còn hỏi?”
“Người ta muốn để anh chủ động thanh minh mà.” Cô chọc vào ngực anh.
Ngón tay lại luồn vào trong áo sơ mi một cách không yên phận.
Niên Bách Ngạn cảm thấy cả người mềm nhũn, hương thơm nồng nàn. Anh cười: “Đương nhiên là em không phải!”
“Vậy em có thể cho rằng anh yêu em nhất không?”
Niên Bách Ngạn nói: “Trước khi gặp em, anh chưa từng yêu bất kỳ người con gái nào.”
Tố Diệp nâng mặt anh lên: “Nhưng anh vẫn chưa nói anh yêu em.”
Niên Bách Ngạn vẫn cười khẽ.
“Em muốn anh nói bây giờ cơ.” Cô làm nũng.
Một giây sau cô bị Niên Bách Ngạn đè xuống giường, bàn tay phủ thẳng lên người rồi anh thấp giọng nói: “Nói chi bằng làm!”
“Niên Bách Ngạn! Anh chơi xấu!” Tố Diệp hét lên.
Chẳng mấy chốc, tiếng hét đã tan thành những tiếng thở dài…
Thụy Lệ, Vân Nam.
Phong cảnh vẫn mở ra vô hạn. Tháng này
vẫn chưa tới kỳ nghỉ nên du khách tham quan cũng khá ít. Tới nơi đây, đa phần đều là những người thành tâm kính Phật.
Ngoại trừ Tố Khải.
Anh không theo tín ngưỡng tôn giáo nào nhưng vẫn thành tâm cầu xin, mong có thể đưa Diệp Lan trở về bình an.
Tới Thụy Lệ đã mấy ngày, ngày nào trôi qua trong chờ đợi.
Tố Khải là một cảnh sát, khi trước còn
thường xuyên phấn đấu được trở thành cảnh sát tuyến đầu tại Vân Nam. Anh biết quá rõ những thủ đoạn tàn độc của bọn buôn ma túy. Anh không phải
người dân bình thường, bắt tội phạm ma túy là trách nhiệm của anh. Thế
nên khi anh và Cảnh Long cùng lên chuyến bay tới Vân Nam, câu đầu tiên
chính là: Xuống máy bay, lập tức liên lạc với đội chống ma túy Vân Nam.
Cảnh Long nhìn anh rất lâu rồi hỏi: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”
Tố Khải gật đầu.
Một là anh nhất định phải cứu được Diệp
Lan, hai là cũng bằng mọi giá phải bắt được lũ tội phạm đó. Cho dù bây
giờ anh không còn là cảnh sát chống ma túy thì cũng phải phối hợp với
các đội có liên quan để tập nã đám tội phạm này!
Đội chống ma túy Vân Nam trước đây có
quen biết Tố Khải. Sau khi nhận được tin tình báo, họ lập tức triển khai kế hoạch hành động, lập ra các đối sách và phương án ứng phó.
Mấy hôm nay, Tố Khải cũng phát hiện có
kẻ khả nghi đi theo mình. Anh tưởng là đám người buôn ma túy nên đã nhân lúc sơ hở bắt gọn. Sau đó anh mới biết đây là người được Niên Bách Ngạn bỏ tiền ra thuê.
Tố Khải không muốn sự việc bại lộ nên đã đuổi người theo dõi ấy đi.
Đúng vào lúc Tố Khải đang chờ đợi sắp
phát điên thì cuối cùng anh cũng nhận được điện thoại của bọn chúng, bảo anh ngày hôm sau luôn mở máy. Tố Khải muốn hỏi thêm thì đầu kia đã dập
máy.
Hôm sau, Tố Khải lại nhận được điện thoại, bọn chúng yêu cầu anh tới cửa khẩu Thư Cáo.
Tố Khải lập tức tới đó, đồng thời bật máy theo dõi.
Cửa khẩu Thư Cáo thuộc khu vực buôn bán
Trung Quốc – Myanmar, một nơi có rất nhiều cửa hàng đồ ngọc, cũng là nơi có nhiều người Myanmar qua lại nhất. Nét tình cảm của người Thái, phong cảnh của Thụy Lệ cùng với những nét văn hóa Myanmar du nhập vào khiến
nơi đây trông vô cùng náo nhiệt.
Đối phương gọi điện tới nhưng lại đưa ra một yêu cầu kỳ lạ đó là bắt Tố Khải tùy ý mua một món đồ bằng ngọc, có
thể dây chuyền, khuyên tai hay vòng tay gì đó.
Tuy không rõ mục đích của đối phương
nhưng Tố Khải vẫn làm theo. Anh tìm tới một cửa hàng bán đồ ngọc, mua
bừa một chiếc dây chuyền, còn chẳng thèm mặc cả mà đút luôn vào túi, đợi chỉ thị tiếp theo.
Một lát sau, đối phương lại gọi tới, bảo anh nhanh chóng tới “Trang Tương”.
Tố Khải đã sống ở Vân Nam một thời gian
dài nên biết “Trang Tương” mà hắn ta nói là ở đâu. Đây là cách gọi của
tiếng Thái, ý chỉ chùa Bảo Thạch, được người dân nơi đây gọi là chùa Bồ
Đề, một ngôi chùa theo Phật giáo tiểu thừa.
Chùa Bồ Đề được khởi công xây dựng vào
thời vua Khang Hy. Tương truyền đây là nơi Mang Thi Trưởng, con trai cả
của quan phủ huyện lệnh cạo đầu đi tu khi ấy. Vì trước cửa chùa có một
cây bồ đề rất lớn nên đã đặt tên ngồi thiền tự này chùa Bồ Đề.
Ngôi chùa không lớn, cũng đã trải qua hơn ba trăm năm khói lửa chiến tranh cho tới tận bây giờ.
Khi Tố Khải tới, người trong chùa không
đông, chỉ có lác đác vài vị khách tới dâng hương. Khói hương thưa thớt
quẩn quanh trong không khí. Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng tụng kinh
Kim Cương.
Anh không biết liệu đây đã là điểm kết thúc hay chưa, càng kỳ lạ tại sao bọn chúng lại chọn chỗ này.
Bọn chúng muốn gì đây?
Phật giáo ở Vân Nam rất thịnh hành. Trên mảnh đất này, phải tới 90% dân cư theo đạo Phật. Đây cũng là nguyên
nhân con người ở đây rất lương thiện, chất phác. Ở Vân Nam bao năm nay,
Tố Khải biết rõ tầm ảnh hưởng của văn hóa Phật giáo tới người dân bản
địa. Vậy mà bọn chúng, những kẻ giết người không chớp mắt, hiểm ác tàn
độc, định làm gì trong chốn chùa chiền này?
Nghĩ tới đây, lồng ngực Tố Khải dâng lên một sự phẫn nộ!
Lẽ nào bọn chúng muốn nói, ngay cả thần phật cũng không làm gì được mình?
Tố Khải cuộn chặt tay lại. Sau khi bái lạy đức Phật, ngọn lửa ấy trong anh càng bùng cháy mãnh liệt.
Nhưng có một điểm kỳ lạ là, trong điện
thoại bọn chúng đã từng yêu cầu anh phải tới Vân Nam một mình. Vậy mà
sau khi anh có mặt ở đây, bọn chúng chưa từng hỏi một câu xem anh có đi
theo ai hay không, càng không yêu cầu anh vứt điện thoại hay đổi xe gì
đó.
Điều này chỉ có thể nói rõ hai nguyên
nhân: Thứ nhất, đối phương thật sự tin rằng anh sẽ không hợp tác với
cảnh sát. Hai là bọn chúng không coi cảnh sát chống ma túy ra gì.
Tố Khải cảm thấy chúng không ngu đến mức ấy, lại ngây thơ nghĩ rằng anh tới đây mà không chuẩn bị gì. Vậy thì
chỉ còn một tình huống cuối cùng, đám tội phạm này đã thần thông tới mức cho rằng mình có thể một tay che trời!
Đã có không ít đồng đội mai phục bên
ngoài chùa Bồ Đề, thậm chí đặc cảnh cũng đã được điều động, ẩn nấp trước sau trái phải trong chùa, ngắm bắn bằng súng tầm xa. Một khi thật sự có vấn đề gì, họ chắc chắn sẽ thể hiện kỹ thuật bắn của mình trên người
đám tội phạm.
Nhưng Tố Khải đã đợi trong chùa nửa tiếng đồng hồ rồi.
Bỗng nhiên, di động reo lên.
Tim Tố Khải đập thịch một cái, rồi anh vội vàng nhận máy.
“Có một cây mít hơn ba trăm tuổi, hái một chiếc lá xuống, rồi đi tìm sư trụ trì.” Giọng nói trong điện thoại lạnh lùng.
“Diệp Lan đang ở đâu?” Tố Khải nghiến răng hỏi.
Nhưng hắn ta không đáp lại mà ngắt máy.
Tố Khải không còn cách nào khác, đành phải đi tìm cây cổ thụ đó.
Cây cổ thụ này được Chính phủ đặt tên và bảo vệ. Nếu là bình thường, Tố Khải chắc chắn sẽ tuân thủ quy định,
không phá hoại cây cổ, nhưng bây giờ tình hình cấp bách, anh chẳng quan
tâm được nhiều đến thế. Bên cạnh cây cổ có một vài người dân tới thắp
hương. Anh hái một chiếc lá xuống ngay trước mặt họ, khiến những người
chau mày, rồi chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng anh…