Cầu Bắc Thần, giờ này vừa đẹp, không bị tắc đường. Thế nên, xe của Kỷ Đông Nham chẳng mấy chốc đã tới nơi. Anh đang lo lắng không biết có nhớ được diện mạo của cô gái đó không, lo không biết có tìm được cô ấy không thì từ xa đã nhìn thấy một chiếc Lamborghini đỗ ở đó.
Một chiếc Lamborghini màu hồng nhạt, vừa nhìn đã biết là màu sắc ưa thích của mấy cô gái trẻ, muốn không bị phát hiện cũng khó. Vị trí đỗ xe cũng không cản trở lắm, thậm chí còn không ảnh hưởng tới giao thông, nếu không cả một chiếc siêu xe đứng chắn giữa đường thì chắc chắn sẽ trở thành đối tượng đả kích.
Kỷ Đông Nham lái xe tới gần, dừng lại cạnh đuôi chiếc Lamborghini, tắt máy rồi xuống xe.
Đi tới trước cửa xe, anh giơ tay gõ gõ.
Cô gái bên trong đang đọc sách, có vẻ rất say sưa, bỗng giật mình bởi tiếng gõ cửa. Ngước mắt lên nhìn thấy Kỷ Đông Nham, khóe môi cô lập tức hiện lên một nụ cười. Cô vội vàng hạ cửa kính xuống: “Anh tới rồi à!”
Dứt lời, cô đặt quyển sách trong tay xuống rồi bước ra khỏi xe.
Kỷ Đông Nham tinh mắt, nhận ra đó là một cuốn sách về thể loại thiết kế sáng tạo.
Rồi anh lại nhìn vào trong xe của cô ấy. Những đồ vật nhỏ được bày biện đều rất tinh tế, trông rất có cảm giác thiết kế.
Điều này khiến Kỷ Đông Nham ít nhiều có chút bất ngờ. Anh những tưởng cô gái này trong lúc chờ đợi anh nhất định sẽ chơi trò chơi gì đó trên di động hoặc Ipad như mấy cô gái bây giờ. Không ngờ là cô lại đang đọc sách.
Sau khi xuống xe, Dương Nguyệt xị mặt, tỏ vẻ tội nghiệp: “Em chẳng biết cái xe của em bị làm sao, không đi được nữa.”
Dù sao cũng đã tới đây rồi, làm người tốt thì làm cho trót vậy. Kỷ Đông Nham bắt đầu loại trừ các trường hợp hỏng hóc cho cô. Dương Nguyệt đi tới trước mũi xe anh, không kiềm được lòng, phải khen ngợi: “Chiếc xe của anh là loại em vẫn rất thích trước giờ đấy, nhưng mà đắt quá, phải ba, bốn mươi triệu cơ.”
Kỷ Đông Nham không quan tâm, chỉ mải lục lọi tìm dụng cụ sửa xe.
“Chúng ta đứng thế này có nổi bật quá không?” Dương Nguyệt nhảy chân sáo tới trước mặt anh, nhìn ánh mắt của những người khác nhìn về phía họ với vẻ vô tội rồi tỏ ra lo lắng: “Liệu người ta có cho rằng chúng ta khoe của không?”
Cũng đừng trách trên đường có quá nhiều người tọc mạch.
Tạm thời chưa nhắc tới hai người họ. Chỉ riêng hai chiếc siêu xe này đỗ song song bên lề đường cũng đủ khiến người ta chăm chú ngắm nhìn rồi. Chiếc Lamborghini của Dương Nguyệt và chiếc Aston Martin hôm nay Kỷ Đông Nham lái quả là chói lóa. Huống hồ dáng người Kỷ Đông Nham lại cao ráo, thẳng tắp, Dương Nguyệt lại đáng yêu như con chim nhỏ quấn quýt bên người. Một soái ca, một mỹ nữ, cộng thêm siêu xe, không muốn bị để ý cũng khó.
“Cô ra ngoài sao đến dụng cụ sửa xe cũng không mang theo thế?” Kỷ Đông Nham thò đầu ra, nhíu mày hỏi.
Dương Nguyệt chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, lẩm bẩm: “Em… Cho dù em có mang theo, xe hỏng, em cũng có biết sửa đâu.”
Kỷ Đông Nham há hốc miệng.
Cô nói cũng đúng. Phàm là những loại xe kiểu này, một khi xảy ra sự cố thì chỉ còn cách gọi thẳng người tới kéo đi, làm gì có ai tự tay sửa? Đúng là thừa hơi! Nghĩ vậy, anh vòng tới phía trước xe mình, lấy một tờ khăn ướt để lau tay.
“Làm thế nào bây giờ?” Dương Nguyệt lại tót tới bên cạnh anh.
“Thế bình thường xe hỏng thì cô làm thế nào?” Kỷ Đông Nham bực bội hỏi.
Dương Nguyệt nhìn anh, thành thật trả lời: “Đây là lần đầu tiên nó hỏng từ ngày mua về tới giờ.”
Kỷ Đông Nham tắc nghẹn.
Anh lướt nhìn cô một lượt. Lúc này anh mới quan sát cô được tỉ mỉ.
Dương Nguyệt ăn mặc không quá rực rỡ, lộng lẫy.
Thời tiết đầu thu hơi se lạnh, nhưng nhiệt độ buổi chiều vẫn khá đẹp. Phía trên cô vận một chiếc sơ mi chất liệu chiffon màu trắng tuyền, kết hợp cùng một chiếc quần bò nhỏ nhắn, cực kỳ đơn giản. Cô không đi giày cao gót mà chỉ mang một chiếc giày đế bằng rất giản dị. Mái tóc dài với phần đuôi xoăn nhẹ được buộc lên cao thành kiểu đuôi ngựa, kết hợp cùng một chiếc buộc tóc rất trau chuốt.
Cô không trang điểm xinh đẹp, nhưng nhìn cô ở khoảng cách gần thế này, gương mặt lại thanh tú như không hề bôi vẽ bất kỳ thứ gì. Có lẽ vì da cô vốn đã rất đẹp, mịn màng như trứng gà.
Một cô gái như thế này giống một sinh viên đại học năng động. Cũng đúng, cô vừa rời khỏi ghế nhà trường chưa lâu.
Bao năm nay, có không biết bao nhiêu cô tiểu thư vây xung quanh Kỷ Đông Nham, cả trong nước lẫn ngoài nước. Có người khêu gợi, có người quyến rũ, có người thanh cao, có người kiêu ngạo, cũng có người trong sáng. Thế nên, kiểu tiểu thư như Dương Nguyệt không có gì mới mẻ đối với anh.
Có điều, đôi mắt cô ấy rất sạch sẽ.
Giống như…
Kỷ Đông Nham muốn tìm một từ thích hợp để hình dung. Nghĩ mãi, cuối cùng anh nhớ tới vì sao trên bầu trời đêm. Đúng vậy, ánh mắt cô như biển sao ấy, rất sáng. Điều này bắt nguồn từ con ngươi trắng đen rõ ràng của cô. Anh nhìn rất rõ. Người con gái trước mắt không có đôi mắt đẹp đến khoa trương như những cô gái khác. Chắc là cô không cận, đáy mắt vô cùng trong sáng và thuần khiết.
Có lẽ Dương Nguyệt cảm thấy anh cứ nhìn mình, có vẻ rất kỳ lạ. Cô cũng sát lại gần, tò mò nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh.
Cái nhìn ấy khiến Kỷ Đông Nham giật mình tỉnh lại. Anh cau mày, quay người cầm di động, gọi một chiếc xe cứu hộ giao thông tới. Cả quả trình ấy, Dương Nguyệt cứ đứng sát bên cạnh anh, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Phải, trong mắt Kỷ Đông Nham, cô giống một đứa trẻ hơn.
Nhìn cái dáng nhỏ xíu của cô mà xem.
Anh vừa gọi xe vừa cúi đầu. Cái đầu của cô chỉ cao tới ngực anh.
Theo lý mà nói, chiều của cô chắc cũng chỉ thấp hơn Tố Diệp một chút. Sao trông cô lại bé đến vậy? Cứ như chỉ một cơn gió ngang qua cũng có thể thổi cô bay mất?
Gọi xe xong, Kỷ Đông Nham bèn quay
người định đi.
“Hải Sinh…” Dương Nguyệt đi theo anh.
Kỷ Đông Nham dừng bước.
Dương Nguyệt đuổi sát, lập tức đâm sầm vào ngực anh. Ngay lập tức, cả cơ thể bé nhỏ bật lên. Một giây sau, cánh tay cô được Kỷ Đông Nham giữ lại, như vậy mới đỡ được cô.
“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi không tên là Hải Sinh!” Kỷ Đông Nham cao giọng, thái độ có vẻ rất khó chịu.
Hải Sinh?
Cái tên chán ngắt gì không biết!
“Nhưng anh chính là Hải Sinh mà.” Dương Nguyệt khăng khăng.
Kỷ Đông Nham bực bội: “Cô không thấy chán à?”
Anh lập tức hất tay cô ra, tự bước lên xe.
“Tránh ra!” Cô chắn đường của anh.
Dương Nguyệt thấy anh không vui, cảm thấy sợ sệt, bèn nghe lời tránh sang một bên.
Kỷ Đông Nham không nói gì, lập tức cho xe chạy.
Dương Nguyệt cúi đầu đứng bên lề đường, hai tay bện vào nhau, khẽ cắn môi. Khóe mắt cô hơi đỏ, nhưng vẫn cố nín nhịn.
Xe ở phía trước rất đông, xe của Kỷ Đông Nham đi cũng không nhanh. Anh liếc mắt nhìn gương chiếu hậu. Cô gái bên trong vẫn đứng đó, cúi gằm như một đứa trẻ bất lực.
Nhìn thấy vậy, anh càng cảm thấy bực bội.
Anh tảng lờ, vờ như không thấy, định tăng tốc đi đường vòng, nhưng hình ảnh cô gái ấy cô độc đứng bên vệ đường cứ hiện lên trong đầu.
“Mẹ nó! Phiền phức chết được!” Kỷ Đông Nham chửi tục một câu, sau đó bất ngờ đổi hướng, khiến rất nhiều xe bấm còi tỏ ra bất mãn.
Bên này, khó khăn lắm Dương Nguyệt mới đè nén được cảm giác cay cay nơi sống mũi. Cô đang định lên xe ngồi đợi cứu hộ giao thông thì đã thấy chiếc Aston Martin quen thuộc đó xông về phía này, sau đó xoay một vòng gọn lẹ rồi dừng xe, tắt máy.
Ngay lập tức, cửa xe bật mở, Kỷ Đông Nham lại từ trong bước xuống, đóng cửa xe lại cái rầm.
“Cô còn đứng bên vệ đường làm gì?” Câu đầu tiên anh đã chất vấn mà không hề khách khí.
Dương Nguyệt chỉ biết ngẩn người nhìn anh.
Chẳng phải anh đi rồi sao? Sao bỗng dưng lại quay lại?
Cô há hốc miệng, mãi về sau mới lẩm bẩm được một câu: “Em… Em đứng đây thì sao ạ?”
Ừ nhỉ, cô ấy đứng đây thì có làm sao?
Lúc này Kỷ Đông Nham mới ý thức được tâm trạng của mình đã kích động hơi quá!
Phải rồi, chính vì cái gã Hải Sinh chết dẫm đó! Vì cái tên quê mùa còn có vẻ nông thôn đó!
“À…” Dương Nguyệt thấy anh mãi chẳng nói gì, nên tự nói trước: “Hải… Hi! Nếu anh đã quay lại rồi thế có thể mời em một bữa không?”
Cô vẫn định gọi anh là Hải Sinh nhưng thấy sắc mặt anh không tốt nên đã đổi lại.
Kỷ Đông Nham đứng nhìn cô từ trên xuống: “Cô là thiên kim tiểu thư mà tiền ăn cũng không có sao?”
Dương Nguyệt liếm môi, giải thích: “Em có tưởng có thể về nhà ngay nên không mang theo ví tiền.”
Gương mặt Kỷ Đông Nham nhăn nhó như một chiếc giẻ bị người ta vo viên.
“Em muốn ăn ở Kim Đỉnh Hiên, bụng lép kẹp rồi.” Cô cất giọng đáng thương.
Kỷ Đông Nham nhướng mày.
Kim Đỉnh Hiên? Anh còn tưởng cô mở miệng đòi ăn sơn hào hải vị gì đó, không ngờ cô lại chọn một nhà hàng bình dân.
“À…” Dương Nguyệt sát lại gần anh, huých nhẹ vào khuỷu tay anh: “Anh đưa em đi ăn nhé, cùng lắm thì lần sau em đãi lại anh.”
“Cô có biết cô phiền phức lắm không?” Kỷ Đông Nham cắn răng, nhấn mạnh từng chữ.
Dương Nguyệt đờ ra giây lát rồi đáp: “Chưa ai nhận xét em như thế nên em không biết mình rất phiền…”
Kỷ Đông Nham lại một lần nữa tức nghẹn vì lời nói của cô…
***
Trong một quán cafe tại Sanlitun.
Không đông người.
Tiếng nhạc rất hay, là tiếng vĩ cầm êm ái. Trong một buổi chiều mệt mỏi thế này, người ta cũng có cảm giác bồng bềnh như mơ.
Ly cafe trước mặt giáo sư Đinh vẫn chưa hề được động vào. Trông ông có vẻ có rất nhiều tâm sự, đầu mày nhíu chặt.
Còn Niên Bách Ngạn ngồi đối diện ông thì điềm đạm nhưng đáy mắt không khỏi có vẻ nặng nề.
Sau khi đưa Tố Diệp đi làm, Niên Bách Ngạn bèn hẹn giáo sư Đinh. Cả buổi sáng giáo sư Đinh bận việc, tới chiều mới rảnh rang ra ngoài được. Ông không ăn cơm nên hai người họ đã chọn quán cafe này và gọi mấy món ăn đơn giản.
Thức ăn đã được bê lên nhưng giáo sư Đinh không còn tâm trạng động đũa nữa.
Ông nhấp một ngụm cafe, không thêm đường cũng không thêm sữa. Rõ ràng là ông không quen uống cafe đen đặc kiểu đó. Ông cau mày sau đó tự động thêm đường, thêm sữa.
Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn mới lên tiếng, ngữ khí bình thản: “Giáo sư Đinh! Tôi hy vọng ông dừng hạng mục đang nghiên cứu lại.”
Ngón tay giáo sư Đinh chợt khựng lại. Ông nhẹ nhàng đặt tách cafe xuống, sắc mặt nặng nề, thở dài một hơi: “Thật ra từ lúc cậu không đầu tư nữa là tôi đã biết, cậu có ý định từ bỏ hạng mục này.”
“Vì tôi vẫn luôn cho rằng hạng mục này không nên nghiên cứu, cũng không nên mở rộng.” Trước mặt Niên Bách Ngạn luôn luôn là cafe đen. Thứ màu nồng đậm kia cũng giống sắc mặt trong đôi mắt anh, u tối không thể thấy đáy…