Đại sảnh tại sân bay, người qua người lại.
Không ít người tới đón người thân. Có người giơ biển, có người ôm hoa, ai cũng trông ngóng và hy vọng.
Tiểu Đậu Tử ngồi ghế hạng nhất, thế nên ra ngoài nhanh hơn một chút.
Ban đầu, công ty hàng không rất lo sợ
khi nhận một cậu nhóc bé như vậy ngồi máy bay một mình. Sau này Tố Diệp
đã tới tìm Diệp Uyên, Diệp Uyên lại tới tìm một đồng nghiệp bay tuyến
Bắc Kinh, nhờ làm cho Tiểu Đậu Tử một chiếc vé ở khoang hạng nhất. Có
người quen cậy nhờ thuận lợi hơn rất nhiều. Bố mẹ của Tiểu Đậu Tử vô
cùng cảm kích Tố Diệp, liên tục nói khi tới Bắc Kinh nhất định sẽ mời cô ăn cơm để cảm ơn cô đàng hoàng.
Có ăn cơm hay không không phải vấn đề.
Trước mắt, cô chỉ hy vọng có thể đón được Tiểu Đậu Tử. Như vậy mới không phụ sự ủy thác của bố mẹ thằng bé.
Mối quan hệ giữa người với người kỳ lạ
vậy đấy. Quen biết nhau trong những cơ duyên rất tình cờ, từ đó mà có sự tin tưởng. Thế mới nói, người ta kỳ thực thiên về tin tưởng. Xét về ý
nghĩa căn bản, nhân tính có bản chất thiện nhiều hơn ác. Chỉ tại xã hội
này quá phức tạp, nhân tính cũng theo đó trở nên phức tạp. Con người mất đi sự tín nhiệm. Mà không còn niềm tin thì cũng đâu còn niềm vui.
Tiểu Đậu Tử nhảy chân sáo từ trong chạy
ra. Cái bóng bé xíu đeo trên lưng một chiếc balo to tướng, nắm tay cô
tiếp viên hàng không. Cậu nhóc ăn mặc rất mốt. Bên trên là chiếc áo
khoác chui đầu in hình Transformers, kết hợp với một chiếc quần yếm ngắn nhạt màu. Chân đi một mẫu mới của giày trẻ em thương hiệu Crocs. Đầu
đội một chiếc mũ lưỡi trai nhỏ xinh, trên mũ cũng lại là hình
Transformers. Trên cổ còn đeo một sợi dây dài, một đầu của sợi dây buộc
một chiếc di động nhỏ dành cho trẻ em.
Tố Diệp tinh mắt nhìn thấy thằng bé, bèn ra sức vẫy tay.
Tiểu Đậu Tử vô cùng điềm tĩnh, đáp lại Tố Diệp hệt như một đứa bé lớn trước tuổi.
Tiếp viên hàng không dắt nó đi tới, cười nói: “Bác sỹ Tố phải không ạ? Bạn nhỏ này đã tới nơi an toàn rồi, giao cho chị nhé!”
Tố Diệp biết cô ấy chính là người đồng nghiệp Diệp Uyên nhờ vả, bèn không ngừng cảm ơn.
Sau khi người tiếp viên hàng không đi khỏi, Tố Diệp không kìm được, bỗng véo má nó một cái: “Lớn tướng rồi này!”
Tiểu Đậu Tử hào hứng: “Ở nơi công cộng
đừng có véo má em, rất mất thể diện đấy.” Sau đó, thằng bé nhìn thấy
người đàn ông cao lớn nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Tố Diệp, bèn nhướng mày: “Ấy! Đây chẳng phải chú cao kều sao?”
Lần trước Niên Bách Ngạn đã chịu thiệt
trước mặt nó, lần này biết điều rồi. Anh mỉm cười bước lên, giơ một tay
về phía nó: “Đã lâu không gặp, anh Cao Húc Phong!”
“Xin chào! Đã lâu không gặp, chú cao kều!” Tiểu Đậu Tử cũng bắt tay lại đâu ra đấy.
Tố Diệp đứng bên cạnh không nhịn được cười.
Sau khi thu tay lại, Niên Bách Ngạn bế thẳng Tiểu Đậu Tử từ trong lan can ra.
“Anh đi lấy xe. Em dẫn anh Cao Húc Phong ra ngoài cửa đợi anh nhé!” Anh dặn dò một tiếng.
Tố Diệp gật đầu.
Sau khi Niên Bách Ngạn đi khỏi, Tố Diệp đập một cái vào đầu Tiểu Đậu Tử: “Yo! Cứ như ông cụ non ấy!”
Tiểu Đậu Tử cười khanh khách, lập tức ôm chầm lấy Tố Diệp: “Chị! Em nhớ chị lắm!”
“Không nhận ra là em nhớ chị đấy, ban nãy còn lạnh lùng thế cơ mà!”
Tiểu Đậu Tử ra vẻ nghiêm túc: “Vừa nãy có chú cao kều ở đây, em phải ra dáng một người đàn ông đích thực mới được!”
Tố Diệp cười đến câm nín.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Đậu Tử tới Bắc Kinh.
Lúc đi đường, trông thằng bé có vẻ rất
phấn khích. Cả người dính chặt vào cửa xe, nhìn bên phải, ngó bên trái,
còn không ngừng hỏi Tố Diệp hết cái này tới cái kia. Chốc chốc nó còn
thở dài: “Sao em không thấy Cố Cung nhỉ?”
Tố Diệp phì cười, đáp: “Còn chưa tới mà!”
Tiểu Đậu Tử và Tố Diệp ngồi ở ghế sau.
Niên Bách Ngạn đảm nhận toàn bộ nhiệm vụ làm tài xế. Anh ngước mắt lên,
nhìn vào gương chiếu hậu rồi nhắc nhở Tố Diệp: “Thắt dây an toàn vào cho cháu!”
Tới khi xe đi vào trung tâm thành phố,
Tiểu Đậu Tử bắt đầu phát huy bản tính hiếu động của trẻ con. Chiếc xe
gần như không chở nổi nó nữa, nó chỉ muốn chui hẳn ra ngoài. Nó liên tục thắc mắc, Tố Diệp phải giải thích lần lượt.
“Sau khi tới thăm chú, em sẽ đến ngồi vòng đu quay.” Tiểu Đậu Tử hưng phấn.
Tố Diệp cười nói: “Vòng đu quay còn đang xây dựng, em không chơi được đâu.”
“Vậy em tới công viên Happy Valley.”
“Cái này thì không thành vấn đề.” Tố Diệp trả lời không do dự: “Tới lúc đó có thể bảo chú cao kều đi cùng em.”
Niên Bách Ngạn nhìn vào cô trong gương, nét mặt khó xử.
Tố Diệp thấy vậy bèn rướn người về phía
trước, thổi phù phù vào gáy anh với vẻ thích thú: “Này! Không phải anh
không dám chơi đấy chứ?”
Niên Bách Ngạn giữ chắc vô lăng, bình
thản trả lời: “Mấy nơi như thế thích hợp với em và mấy người mãi chẳng
thấy lớn như Bách Tiêu hơn.” Nói tới đây, anh lại bổ sung thêm: “Nó mới
có sáu tuổi, có thể không được vào đâu.”
“Cháu có thể mua vé trẻ em.” Tiểu Đậu Tử chen ngang.
“Trẻ con tới Happy Valley rất nguy hiểm.”
Tiểu Đậu Tử nhìn Tố Diệp như cầu cứu.
“Đừng có đả kích nó! Ai nói nguy hiểm
chứ? Nói như anh, một năm ở đó phải xảy ra chuyện bao nhiêu lần?” Tố
Diệp quyết luôn, rồi ngồi lại chỗ mình, an ủi Tiểu Đậu Tử: “Yên tâm đi!
Chị nhất định sẽ đưa em đi chơi.”
Lúc ấy Tiểu Đậu Tử mới an tâm.
Vì dọc đường Tiểu Đậu Tử luôn lo lắng
tới tình hình của chú mình nên Niên Bách Ngạn đã đi thẳng tới bệnh viện
luôn. Chú của Tiểu Đậu Tử hiện đang nằm tại bệnh viện Thiên Đàm. Không
đông bệnh nhân, môi trường lại rất yên tĩnh.
Sau khi thấy Tiểu Đậu Tử đến, ông vui lắm. Tiểu Đậu Tử nhảy tót lên giường bệnh, ôm chặt lấy chú mình và nũng nịu nói: Con nhớ chú lắm!
Niên Bách Ngạn đã hỏi qua bác sỹ điều
trị chính, ông ấy nói với Niên Bách Ngạn rằng bệnh nhân có vấn đề tại
xương sống thắt lưng, sau khi qua Trung thu cần phải làm phẫu thuật,
hiện tại đang trong thời gian nhập viện, làm một số trị liệu bổ trợ
trước mổ.
Niên Bách Ngạn lại hỏi về mức độ nguy
hiểm. Vị bác sỹ trả lời, trước mắt kỹ thuật mổ này đã thuần thục rồi,
mức độ nguy hiểm rất thấp. Nhưng bệnh nhân dẫu sao cũng đã cao tuổi,
không thể hồi phục nhanh như thanh niên. Sau khi mổ ít nhất phải nằm
viện hơn một tháng mới có thể bình phục, rồi quan sát trong khoảng từ ba tới sáu tháng.
Niên Bách Ngạn lại hỏi thăm những vấn đề liên quan tới phẫu thuật, thấy không có chuyện gì đáng ngại mới nói với Tố Diệp. Tố Diệp cũng lập tức gọi điện thoại tới trấn Thiên Đăng để bố
mẹ Tiểu Đậu Tử an lòng.
Bố mẹ Tiểu Đậu Tử cảm kích vô cùng, đồng thời còn thấy áy náy, nói nhanh nhất cũng phải sau Trung thu mới tới
được Bắc Kinh vì hiện tại khách du lịch đông quá. Tố Diệp nhẩm tính
khoảng thời gian họ có thể tới đây, vừa hay là ngày chú của Tiểu Đậu Tử
làm phẫu thuật. Cô nghĩ cũng vừa vặn, bèn khuyên họ không cần quá lo
lắng, Tiểu Đậu Tử sẽ về ở tại nhà cô.
Như vậy lại càng khiến họ cảm thấy ái
ngại. Tố Diệp cười nói không hề gì. Cô của Tiểu Đậu Tử còn phải chăm sóc chú, con cái trong nhà lại đi học ở nước ngoài không về được, thế nên
không ai trông chừng Tiểu Đậu Tử, cô sẽ làm bảo mẫu luôn.
Bố mẹ Tiểu Đậu Tử cảm ơn không ngớt.
Ở lại bệnh viện hơn nửa ngày trời, tới
khi người y tá vào thông báo đã hết giờ thăm bệnh nhân, Tiểu Đậu Tử cũng không thể không ra về. Chú thằng bé rất lo lắng không biết liệu nó có
gây thêm rắc rối cho Tố Diệp không. Tố Diệp bèn an ủi ông ấy rằng họ đều rất quý Tiểu Đậu Tử, bảo ông ấy cứ yên tâm.
Cô của Tiểu Đậu Tử tiễn họ ra ngoài, hết lời dặn dò thằng bé phải ngoan ngoãn nghe lời. Tiểu Đậu Tử gật đầu lia
lịa, hệt như một cậu nhóc đã khôn lớn thực thụ.
Sau khi lên xe, Tố Diệp thắt dây an toàn cho thằng bé rồi nói: “Trung thu này em sẽ đón cùng anh chị. Qua Trung
thu bố em mới tới Bắc Kinh được. Chú em ở viện, cô em cũng không có thời gian chăm sóc em.”
Tiểu Đậu Tử ngẫm nghĩ: “Vậy
ban ngày em tới đón tết với chú, tối sẽ về đón cùng hai người.”
Tố Diệp cười: “Ngoan quá!”
Tiểu Đậu Tử nhún vai. Thấy xe quay đầu nó liền hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu ạ?”
“Về nhà thôi!”
“Nhà chị ạ?”
Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn ngồi phía trước một cái: “Là nhà của chú cao kều.”
Niên Bách Ngạn nhìn vào gương, mỉm cười với cô.
Tiểu Đậu Tử không hiểu: “Tại sao phải tới nhà chú cao kều ạ?”
Tố Diệp mím môi: “Vì chị cũng sống ở đó.”
Tiểu Đậu Tử nhìn Niên Bách Ngạn rồi lại quay sang Tố Diệp: “Hai người sống chung?”
Niên Bách Ngạn đang lái xe phải đổ mồ hôi. Trẻ con bây giờ bé tý đã biết từ “sống chung” rồi.
Tố Diệp chỉ cười không nói.
Tiểu Đậu Tử suy nghĩ: “Chị này! Bây giờ chú ấy là bạn trai của chị sao?”
“Chuyện này…” Tố Diệp cố tình kéo dài giọng.
Năm ngoái Tiểu Đậu Tử đã từng hỏi cô câu này. Lúc ấy cô không thể trả lời vì khi ấy quan hệ của cô và Niên Bách
Ngạn còn trong khoảng thời gian khá ngượng ngập. Sau lần gặp lại khó xử
ấy, cô không thể cho Tiểu Đậu Tử một câu trả lời chuẩn xác.
Niên Bách Ngạn liếc nhìn Tố Diệp qua gương rồi trả lời thay cô câu hỏi ấy luôn: “Chú là chồng chị ấy!”
Tố Diệp mím môi, không nhịn được cười.
Tiểu Đậu Tử giật mình: “Chị! Chị kết hôn với chú rồi sao?”
“Phải rồi!” Tố Diệp lười biếng đáp.
Niên Bách Ngạn nghe thấy câu ấy chợt cau mày: “Anh Cao à! Cháu gọi cô ấy là chị, mà lại chú là chú, vai vế thế
là không đúng!” Câu nói “Chị đã kết hôn với chú” của nó quả thực là khó
nghe.
“Nhưng chị thì trông giống chị, chú thì đâu có giống anh.”
Niên Bách Ngạn suýt nữa thì ho ra máu.
Tố Diệp vội vàng “suỵt” một tiếng, kéo
Tiểu Đậu Tử lại: “Em đừng đắc tội với chú ấy nhé, nếu không chúng ta
không có nơi để ở đâu.”
“Thế thì ở nhà của chị.”
“Chị không có nhà.”
“Chị không mua nhà sao?”
“Nhà ở Bắc Kinh đắt lắm.”
“Vậy nhà chú ở là nhà gì?”
“Là nhà riêng của chú ấy.”
“Là nhà cao tầng ạ?”
“Là tứ hợp viện, một cái tứ hợp viện cực lớn.”
“Còn đẹp hơn nhà cao tầng ạ?”
“Đương nhiên rồi! Đó là kiểu nhà trước kia chỉ có vương gia mới được ở.”
Tiểu Đậu Tử nghiêng đầu: “Giống như nhà của Hòa Thân trong phim ạ?”
Tố Diệp phì cười, gật đầu: “Cũng gần như thế!”
Niên Bách Ngạn suýt nữa thì cho xe đâm sầm vào cây. Cô đúng là biết nói liều.
Nhưng câu nói ngay sau đó của Tiểu Đậu Tử thì đúng là đã khiến Niên Bách Ngạn suýt đâm vào gốc cây thật.
“Chị không có nhà, còn chú lại có nhà. Vậy thì có phải vì không có chỗ ở chị mới lấy chú không?”
Hòa Mục Gia.
Lâm Yêu Yêu đang yên lặng nằm đó để khám thai. Trông cô khá căng thẳng, tay đã cuộn chặt cả lại. Diệp Uyên thấy
vậy bèn mỉm cười an ủi cô, bảo cô cứ thả lỏng.
Anh càng động viên cô lại càng lo lắng.
Mỗi lần khám thai cô đều rất lo lắng, sợ đứa trẻ trong bụng có vấn đề gì.
Khi chưa có thai, nghĩ tới con của mình, cô đều nghĩ nhất định phải ưu tú thế nào, thế nào, nhất định phải đẹp
hơn con người ta, thông minh hơn con người ta. Sau khi làm mẹ rồi cô mới hiểu, chẳng cần xuất sắc hay thanh tú gì, chỉ cần nó được khỏe mạnh là
cô đã mãn nguyện rồi.
Trưởng khoa thấy cô căng thẳng quá cũng bật cười, an ủi cô rằng không sao đâu, tất cả mọi thứ của đứa bé đều ổn cả.
Câu nói ấy quả thực đã khiến Lâm Yêu Yêu bình tĩnh lại.
Diệp Uyên thì chẳng biết nói sao, chỉ cười: Chồng ngồi bên an ủi kiểu gì cũng không bằng một câu nói của bác sỹ.
Lâm Yêu Yêu đỏ mặt.
“Cái thai này là con gái nhé.” Trưởng khoa thông báo giới tính của đứa bé.
Vì lúc trước Diệp Uyên rất nôn nóng muốn biết. Mấy lần kiểm tra trước không vì đứa bé còn quá nhỏ thì cũng vì
đứa bé xoay lưng lại không hợp tác. Hôm nay cuối cùng cũng đã nhìn rõ
ràng rồi.
Diệp Uyên phản ứng trước tiên. Trông anh rất phấn khích: “Con gái ạ? Con tôi là con gái sao?”
“Đúng vậy!”
Hai mắt Diệp Uyên sáng rực lên: “Con gái tốt, con gái tốt.” Sau đó anh nhìn Lâm Yêu Yêu, nắm lấy tay cô: “Bà xã! Chúng ta có con gái đấy.” Rồi sợ bác sỹ nhầm lẫn, anh còn phải hỏi lần
nữa: “Chắc chắn là con gái chứ ạ?”
Trưởng khoa cười: “Đương nhiên rồi, nhìn rõ lắm!”
Diệp Uyên suýt nữa thì múa may quay cuồng tại đó.
Sau khi kiểm tra xong, Lâm Yêu Yêu nhìn
Diệp Uyên cứ cười không khép miệng lại cười, khẽ hỏi: “Là con gái, anh
không thất vọng sao?”
“Thất vọng?” Diệp Uyên nhìn cô kỳ lạ: “Sao lại thất vọng chứ?”
“Thì chuyện em mang thai con gái.” Lâm Yêu Yêu khẽ cắn môi dưới.
Diệp Uyên lại càng thêm khó hiểu: “Lẽ nào em không thích con gái?”
“Không! Dĩ nhiên là em thích!” Dù là con trai hay con gái cô đều thích, chỉ có điều… “Em cảm thấy anh sẽ thích con trai hơn.”
“Ai nói vậy? Anh thích con gái! Con gái
như chiếc áo bông thân thiết của bố mẹ.” Có thể nhận ra Diệp Uyên đúng
là rất vui: “Em nghĩ mà xem. Con gái chúng ta chào đời nhất định sẽ rất
xinh xắn. Nó chính là một tiểu công chúa. Anh sẽ dành cho nó những gì
tốt nhất, để cả đời này nó sống không phải suy nghĩ gì.”
Lâm Yêu Yêu thấy anh khao khát một tương lai như vậy, bỗng trào dâng một niềm xúc động.
Hạnh phúc từ từ chan chứa từ tận đáy
lòng, sau đó lấp đầy cả trái tim. Từ trước tới nay, Diệp Uyên luôn mang
lại cho cô cảm giác là một người thiếu nghiêm túc. Anh bắng nhắng, bất
kham. Loại người này đã định trước sẽ giống như một đứa trẻ mãi không
khôn lớn.
Anh và Đinh Tư Thừa là hai kiểu người khác nhau.
Lúc trước cô cho rằng, chỉ có những
người với tính cách như Đinh Tư Thừa mới giống một người bố. Diệp Uyên
sẽ không thể là một người bố nghiêm khắc. Bản thân anh còn giống một đứa trẻ to xác thì sao có thể làm tấm gương cho con mình?
Nhưng hôm nay cô mới bàng hoàng cảm thấy mình sai rồi.
Có lẽ trải qua sự tôi luyện của thời
gian, Diệp Uyên đã trở thành một người đàn ông chín chắn. Anh có thể lên kế hoạch cho tương lai của hai mẹ con cô. Anh có thể cho họ một cuộc
sống bình yên nhất. Anh thích trẻ con, thậm chí khao khát từng chút một
đối với tương lai. Tất cả những điều ấy khiến cô bùi ngùi xúc động…