Nghe giọng một tràng lý luận của mợ Phương Tiếu Bình về chuyện hôn nhân, Tố Diệp không khỏi giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Mợ! Con không hề biết mợ lại được giác ngộ tư tưởng cao đến vậy đấy.”
“Dĩ nhiên rồi. Con tưởng mợ con chỉ biết chửi đổng thôi phải không? Nếu mợ không đối xử chân thành trong hôn nhân, với cái tính của cậu con, liệu ông ấy có nhịn được mợ tới tận ngày hôm nay không? Liệu có bảo sao nghe vậy không? Con gái ấy à phải thông minh. Nếu không sao người ta nói có lúc các cụ dạy đúng lắm, mấy phép tắc truyền thống cũng không phải không tốt. Gả về nhà người ta thì chồng chính là người thân nhất của mình, luôn phải đứng cùng một chiến tuyến với chồng mới phải.” Gương mặt béo núc ních của mợ, một khi cười là híp tịt mắt lại. Rồi mợ bổ sung thêm: “Nhưng mà, không thể không thừa nhận chuyện này cũng phải tùy người đàn ông. Có người từ đầu đã vô trách nhiệm, từ đầu đã không phải người xứng đáng để mình phó thác thì cũng không cần khách khí. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Diệp nhà chúng ta sao có thể lấy phải loại người đó. Bách Ngạn ấy à là một người có thể gánh vác trách nhiệm, thế nên mợ mới khuyên con phải đối xử tốt với nó. Giờ là khoảng thời gian khó khăn của nó, con phải cùng nó vượt qua. Với nhân phẩm và tính cách của nó, chắc chắn sẽ cảm kích con cả đời, sẽ đối xử tốt với con. Đương nhiên rồi, nếu con còn sinh thêm cho nó một đứa con thì đảm bảo trái tim của nó không chạy đi đâu được.”
“Mợ nói cứ như Bách Ngạn là con trai mợ ấy.” Tố Diệp cười.
“Ngốc ạ! Con lấy nó làm chồng, nó chẳng phải đã là một nửa con trai mợ rồi sao? Con trêu mợ phải không. Ngày xưa lúc mợ và cậu con phản đối hai đứa yêu nhau, con một mực đâm đầu vào. Nếu Bách Ngạn không phải người tài giỏi, liệu con có chống đối lại cậu mợ thế không?”
Tố Diệp cười hì hì ôm lấy Phương Tiếu Bình: “Mợ yên tâm đi! Con nhất định sẽ hạnh phúc.”
Cô cũng nhất định sẽ sinh con cho Niên Bách Ngạn, cho dù nguy hiểm đến đâu.
Thật ra mấy hôm nay nhìn anh chơi đùa cùng Tiểu Đậu Tử, cô đã hạ quyết tâm rồi. Niên Bách Ngạn là người lý trí, điềm đạm, đối với trẻ con cũng cực kỳ nhẫn nại. Cô tin anh chắc chắn sẽ là một người bố tốt.
Tết Trung thu vì có Tiểu Đậu Tử mà càng thêm náo nhiệt.
Khiến Tố Diệp cảm khái, có trẻ con quả thật sẽ khác. Chúng sẽ khiến cho tất cả mọi người trở nên trẻ trung, vui vẻ.
Dưới sự lôi kéo của Tố Đông, bố mẹ Tiểu Đậu Tử cũng không làm khách nữa. Tố Đông thích uống rượu, bố Tiểu Đậu Tử thường ngày cũng nhâm nhi đôi ba chén. Vì thế, trên bàn ăn bỗng chốc ngào ngạt hương rượu.
Họ đang ăn thì chuông cửa vang lên.
Tố Khải ra mở cửa. Một lúc sau, họ nghe thấy tiếng cậu vẻ do dự: “Cô? Sao cô lại tới đây ạ?”
Tố Đông ngó ra ngoài: “Ai tới vậy?”
Tố Khải lập tức dẫn người đó vào. Người đó len vào nhà, thì ra là Nguyễn Tuyết Cầm.
Cả nhà Tố Đông đều sững người.
Nguyễn Tuyết Cầm còn xách theo một hộp bánh trung thu và một giỏ hoa quả, xem ra có vẻ khá nặng. Tố Đông phản ứng đầu tiên. Ông đứng dậy, nói với Tố Khải: “Còn đứng đờ ra đó làm gì? Mau xách giúp cô ấy!”
Tố Khải vội vàng bước tới, đón lấy mấy thứ trong tay Nguyễn Tuyết Cầm.
Trông Nguyễn Tuyết Cầm có vẻ thiếu tự nhiên. Bà ta hắng giọng, nói: “Hôm nay là tết, có chút quà mọn gọi là thành ý.”
“Ai tới nhà cũng là khách. Chị khách khí quá rồi.” Tố Đông phát huy phong thái của người chủ gia đình.
Phương Tiếu Bình thì không dễ dàng như thế. Bà lên tiếng với thái độ lãnh đạm: “Tết lớn thế này bà tới đây làm gì? Chồng thì ở trong tù, tự làm tự chịu. Chúng tôi là gia đình bình dân, không giúp bà được gì đâu.”
Câu nói rất nhẫn tâm, khiến sắc mặt Nguyễn Tuyết Cầm gượng gạo.
“Mẹ!” Tố Khải khó xử lắc đầu, ra hiệu cho mẹ đừng nói nữa, sau đó nhìn sang Nguyễn Tuyết Cầm: “Cô đến có việc phải không ạ? Ngồi đi đã, đừng đứng mãi thế!”
Thật ra cậu rất muốn hỏi sao không thấy Diệp Lan tới. Lần trước thấy cô gầy đi rất nhiều, cậu áy náy vô cùng.
Nguyễn Tuyết Cầm liếm môi, ngước mắt lên nói: “Thật ra tôi tới… để tìm Bách Ngạn!” Ánh mắt bà ta dừng lại trên người Niên Bách Ngạn: “Có thể nói chuyện với cậu một chút không?”
Tố Diệp ngạc nhiên. Nguyễn Tuyết Cầm tìm Niên Bách Ngạn làm gì?
Không chỉ riêng Tố Diệp, những người khác cũng vô cùng khó hiểu.
Niên Bách Ngạn đặt đũa xuống, đứng dậy, đi từng bước tới: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nguyễn Tuyết Cầm cất giọng hơi khàn: “Có chút việc riêng.”
Niên Bách Ngạn hiểu ý của bà ta. Anh quay đầu nói với mọi người: “Cả nhà cứ ăn trước, đừng đợi con!”
Nguyễn Tuyết Cầm cũng nhìn về phía mọi người: “Làm phiền các vị rồi!” Dứt lời, bà ta quay người đi ra cửa.
“Xin hỏi…” Đằng sau, mẹ của Tiểu Đậu Tử ngập ngừng lên tiếng: “Chị có phải chị Nguyễn không ạ?”
Nguyễn Tuyết Cầm dừng bước, quay đầu nhìn bà ấy, tỏ vẻ không hiểu.
Mẹ của Tiểu Đậu Tử đứng dậy, bước tới quan sát bà ta một lượt, sau đó rạng rỡ nói: “Chị đúng là chị Nguyễn rồi.”
Nguyễn Tuyết Cầm chẳng hiểu gì: “Phải! Tôi họ Nguyễn, xin hỏi chị là?”
“Chị không nhớ tôi sao?” Mẹ Tiểu Đậu Tử vô cùng quen thuộc: “Tôi là bà chủ mở nhà trọ ở trấn Thiên Đăng đây.”
“Á… Hả?” Nguyễn Tuyết Cầm nhíu mày, sau đó khẽ hỏi: “Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau, phải không?”
“Aiyo, sao tôi nhớ nhầm được? Nhưng cũng đã là chuyện lâu lắm rồi. Chị quên rồi phải không? Lúc ấy chị và chồng tới nhà tôi ở trọ. Tối ấy chị bị viêm ruột thừa. Ban đầu tôi và ông nhà tôi không biết có chuyện gì, hết hồn hết vía. Chồng chị khi đó lại chưa về kịp. Tôi và chồng tôi đã đưa chị vào bệnh viện mà. Chị mổ ruột thừa không đi lại được, nên đã ở lại nhà trọ chúng tôi một thời gian rất dài. Tôi ấy à, ngày nào cũng nấu canh cho chị uống.” Nói tới đây, mẹ của Tiểu Đậu Tử lại giải thích: “Không phải tôi định đòi lợi lộc gì đâu. Bao nhiêu năm không gặp, hôm nay bất ngờ gặp lại nên tôi rất mừng. Vết thương của chị chắc là không đau nữa rồi nhỉ? Ngày ấy bệnh viện đó điều kiện cũng sơ sài, kỹ thuật khâu vết thương của bác sỹ cũng chưa tốt như bây giờ. Mấy năm nay tôi cũng sợ lắm, lỡ như…”
“Thật ngại quá! Tôi nghĩ chị nhận nhầm người rồi. Đúng là tôi họ Nguyễn nhưng không phải người bạn mà chị kể. Tôi cũng chưa bao giờ tới trấn Thiên Đăng.” Nguyễn Tuyết Cầm khẽ ngắt lời bà ta..
“Hả?” Sự nhiệt tình của mẹ Tiểu Đậu Tử bị ngắt ngang, bỗng chốc đứng đó có phần ngượng ngập.
“Sao bà gặp ai cũng tỏ ra quen biết thế?” Bố Tiểu Đậu Tử đi tới kéo vợ lại: “Người ta bảo bà nhận nhầm tức là bà nhận nhầm. Mau ngồi xuống đi. Mình đang làm khách nhà người ta, đừng có bất lịch sự.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.” Bố Tiểu Đậu Tử kéo bà ấy ngồi xuống rồi nói với mọi người: “Thành thật xin lỗi, để mọi người chê cười rồi.”
Niên Bách Ngạn đứng ngoài cửa, yên lặng nhìn Nguyễn Tuyết Cầm rồi khẽ nói: “Chúng ta ra vườn nói chuyện.”
Nguyễn Tuyết Cầm gật đầu, lại xin lỗi mọi người một tiếng rồi đi ra ngoài.
Trong vườn, Cốp Cốp ngậm một khúc xương còn to hơn đầu của nó, nằm bò lên xích đu, hăng say mút mát, chẳng hề quan tâm tới sự có mặt của người lạ, chỉ mải mê vào món ăn của mình. Cùng lắm sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn, nó vẫy đuôi mấy cái.
Trời vào thu cũng mát mẻ hơn. Cho dù là buổi chiều, gió nhẹ cũng đan xen chút se lạnh.
Nguyễn Tuyết Cầm trùm một chiếc khăn tinh tế có hoa văn chìm màu xanh, chiếc cúc rực rỡ trước ngực được cài chặt. Màu sắc ấy khiến bà ta trông vô cùng cao quý, ung dung. Chỉ có điều, gương mặt nhuốm màu tiều tụy.
“Bà có chuyện gì xin cứ nói.” Niên Bách Ngạn đút hai tay vào túi quần, đứng đó. Ánh nắng đổ nghiêng lên bóng hình cao lớn của anh, rồi rải cả ánh hoàng hôn lên khắp mặt đất.
Nguyễn Tuyết Cầm giơ tay chải lại mái tóc bị gió thổi loạn, cất giọng khô khốc: “Mấy hôm trước, tôi và Lan Lan đã tới thăm chú hai cậu… à, không, tới thăm bố của Lan Lan.”
Niên Bách Ngạn khẽ đáp: “Diệp Diệp là vợ tôi, tôi gọi ông ta là chú hai cũng rất đỗi bình thường. Ông ta ở trong đó thế nào? Có bị ức hiếp không?”
Nghe xong, khóe miệng Nguyễn Tuyết Cầm ép ra một nụ cười: “Ông ấy là tội phạm giết người. Đám người trong tù trốn còn chẳng kịp, sao có thể ức hiếp chứ?”
Niên Bách Ngạn gật đầu.
“Nhưng ông ấy vẫn không từ bỏ, vẫn muốn chúng tôi tiếp tục kháng án.”
“Chứng cứ xác đáng rồi, tại sao còn kháng án?”
Nguyễn Tuyết Cầm thở dài: “Ông ấy vẫn không chịu thừa nhận sự thật đã hại chết bố vợ cậu.”
“Cho dù là vậy, trước sau ông ta cũng gánh món nợ máu của hai mạng người trên vai, không thể thoát tội, vẫn cứ phải ngồi tù thôi.” Niên Bách Ngạn điềm nhiên nói sự thật.
Nguyễn Tuyết Cầm khẽ gật đầu: “Nhưng ông ấy không chịu hiểu điều này. Thế nên, ông ấy muốn gặp cậu."
“Gặp tôi?”
“Phải! Lần thăm trước, ông ấy đã xin tôi chuyển lời tới cậu. Ông ấy muốn gặp cậu. Tôi nghĩ chắc là ông ấy hy vọng cậu giúp ông ấy kháng án.” Nguyễn Tuyết Cầm thở dài.
Niên Bách Ngạn nghe ra bà ta còn ý khác, bèn hỏi: “Bà tới tìm tôi là mong tôi thuyết phục ông ấy an phận thủ thường?”
“Ông ấy là chồng tôi, tôi cũng mong ông ấy may mắn thoát nạn. Ai lại muốn chồng mình ngồi tù chứ. Nhưng ông ấy làm sai thì đã sai rồi, giết người đền mạng là chuyện hiển nhiên ở đời. Cho dù bố vợ cậu không phải do ông ấy hại chết thì đã sao? Bây giờ nếu ông ấy thành khẩn nhận tội, ít nhất còn có cơ hội được xét giảm án, vậy thì còn mong một ngày được ra tù. Nhưng nếu ông ấy tiếp tục ầm ĩ thế này, tới cuối cùng chỉ hại chính con gái mình thôi.” Nguyễn Tuyết Cầm cất giọng nặng nề: “Tinh Thạch bị người ta mua đứt, mấy tin đồn thất thiệt về nhà họ Diệp cũng không dễ gì dập tắt. Nếu ông ấy tiếp tục kháng án, thì sẽ lại có một luồng tin lá cải mới. Ông ấy ngồi tù cũng chẳng sao, bức tường nát rồi có vỡ cũng chẳng còn ý nghĩa. Nhưng Lan Lan thì không được. Tất cả đám nhà báo đều nhằm vào con bé. Nó còn trẻ, mới tý tuổi đã bị người ta khinh miệt, làm sao nó chịu nổi? Lỡ như nó chịu áp lực quá lớn rồi xảy ra chuyện thì phải tính sao? Bách Ngạn à! Thật ra tôi chấp nhận rồi. Bố của Lan Lan thêm một tội hay bớt một tội thật ra cũng chẳng có gì khác biệt. Mong cậu tới đó khuyên nhủ ông ấy, đừng tăng thêm áp lực tâm lý cho con gái nữa.”
Đối mặt với những lời tâm can của Nguyễn Tuyết Cầm, nét mặt Niên Bách Ngạn bình thản từ đầu tới cuối, nhưng tận sâu đáy mắt anh đang suy tư. Rất lâu sau anh lên tiếng: “Được, tôi sẽ khuyên ông ấy.”
“Thành thật xin lỗi! Tôi biết việc cậu rời khỏi Tinh Thạch ít nhiều cũng có liên quan tới Hạc Thành. Lúc trước ông ấy lôi kéo cả đám cổ đông phản đối cậu. Làm vậy là không phải. Tôi chỉ mong trong tù ông ấy có biểu hiện tốt, đừng gây chuyện nữa. Biết đâu lại được mãn hạn sớm.”
“Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa. Rời khỏi Tinh Thạch có rất nhiều nguyên nhân, cũng không hoàn toàn vì lỗi của chú hai. Ông ta có lập trường của mình.” Niên Bách Ngạn bình tĩnh đáp.
“Cảm ơn cậu.” Gương mặt Nguyễn Tuyết Cầm hơi lo lắng: “Nói thật lòng, tôi rất không muốn tin cái chết của bố vợ cậu có liên quan tới ông ấy, nhưng số sách Tiểu Diệp phát hiện ra trong phòng sách phải giải thích thế nào đây? Bình thường tôi cũng rất ít khi vào phòng sách của ông ấy, cùng lắm chỉ pha trà cho ông ấy mà thôi. Ai biết được ông ấy lại có hứng với số sách đó, haiz…”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ khuyên ông ta.”
Nguyễn Tuyết Cầm nhìn anh vô cùng cảm kích: “Bách Ngạn! Thật sự cảm ơn cậu. Tới giờ vẫn chịu giúp đỡ chúng tôi.”
“Người nhà cả đừng nói lời khách sáo như vậy.” Niên Bách Ngạn cười khẽ.
Nguyễn Tuyết Cầm đi rồi, anh mới quay về phòng. Trên bàn ăn, mẹ của Tiểu Đậu Tử vẫn còn đang khăng khăng.
“Kỳ lạ thật đấy! Tôi nhớ rõ lắm mà, sao có thể nhận sai được?”
Bố Tiểu Đậu Tử ngồi bên đáp: “Haiz, cũng có thể người ta cố tình không muốn nhận mặt với bà, đừng nói nhiều nữa!”
Tố Diệp tỏ ra hiếu kỳ: “Chị chỉ biết bà ấy họ Nguyễn thôi sao? Nếu đã từng ở lại nhà trọ của chị thì chắc phải còn danh sách đặt phòng rồi chứng minh thư nữa chứ.”
“Mấy năm trước làm gì quy củ đến vậy.” Mẹ Tiểu Đậu Tử nói: “Lúc đó chỉ cần có chứng minh thư là được rồi, cũng không cần chứng minh thư của chính người đó. Bà ấy thì tôi nhớ rõ lắm. Chủ yếu là vì lần đó bà ấy mổ ruột thừa nên tôi ấn tượng sâu đậm lắm, chắc là không đăng ký tên của bà ấy và chồng.”
Niên Bách Ngạn ngồi xuống, hỏi bâng quơ: “Chồng bà ấy họ Diệp?”
“Diệp?” Mẹ Tiểu Đậu Tử nghĩ rất lâu: “Không phải họ Diệp đâu. Người đàn ông đi cùng bà ấy lạ lắm, giọng nói cũng lạ nữa. Ban ngày lúc nào cũng đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, chẳng nhìn rõ mặt mũi ra làm sao. Sau này bà ấy tới ở chỗ tôi thì người đàn ông ấy cũng không xuất hiện nữa, chỉ thi thoảng có người mang thuốc bổ tới. À, người đàn ông đó không cao, còn khá gầy.”
Niên Bách Ngạn như suy nghĩ gì đó. Tố Diệp nhìn anh, nhướng mày nghi hoặc.
Phương Tiếu Bình thì nói: “Thế thì chắc chắn là cô
nhận nhầm rồi. Người phụ nữ mà cô vừa gặp là bà hai của nhà họ Diệp. Chồng bà ta là Diệp Hạc Thành. À, chính là người đàn ông thời gian trước làm ầm ĩ rồi ngồi tù đó. Diệp Hạc Thành cao lớn lắm, vóc dáng cũng đẫy đà, không phải kiểu gầy gò như cô tả đâu.”
Mẹ của Tiểu Đậu Tử bàng hoàng: “Ồ, vậy chắc là cháu nhầm thật. Cháu thấy vừa giống lại vừa không giống. Aiya, cũng nhiều năm quá rồi, con người cũng thay đổi nhiều.”
“Được rồi, được rồi, đừng nghĩ nhiều vì chuyện này nữa. Mặc kệ có phải hay không. Hôm nay đón tết, chúng ta không nói mấy chuyện linh tinh. Cạn ly nào!” Tố Đông nâng chén.
Mọi người cũng lần lượt dừng câu chuyện ấy lại, cùng nâng ly chúc mừng Trung thu…
***
Một vầng trăng tròn, mấy gia đình đoàn viên.
Sau khi trải qua một màn sinh ly tử biệt, Nguyễn Tuyết Mạn cũng trở nên quy củ, kiềm chế không ít sự phách lối của mình. Có lẽ bà đã nhìn thấu một số chuyện, cũng có lẽ rơi từ vị trí bà cả nhà họ Diệp xuống, cũng không cần phải bám riết lấy cái danh hão ấy nữa. Thế nên khi biết Diệp Uyên mời Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Lan tới đón Trung thu, Nguyễn Tuyết Mạn cũng không phản đối.
Ban đầu Nguyễn Tuyết Cầm không muốn tới. Tới khoảng sáu, bảy giờ, sau khi đến nhà Tố Đông gặp Niên Bách Ngạn xong xuôi, bà ta bỗng thấy Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu đích thân tới nhà, có chút ngỡ ngàng.
Diệp Lan bước lên giải thích: “Anh và chị dâu đích thân tới đón chúng ta qua mừng tết. Mẹ, hôm nay là Trung thu, chúng ta đi cho vui vẻ một chút.” Không phải Diệp Lan muốn náo nhiệt mà vì mấy hôm nay chuyện bố ngồi tù đã khiến cô sức cùng lực kiệt. Cô vẫn đi làm ở Tinh Thạch, chưa hề nghỉ việc. Nhưng sau một ngày đi làm mới phát hiện các đồng nghiệp đều nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Cô chịu không nổi. Kỷ Đông Nham đặc cách cho cô nghỉ phép, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Khoảng thời gian này, cô cũng suy nghĩ rất nhiều, hiểu ra trên đời này chẳng có chuyện gì mãi mãi không đổi. Tinh Thạch cũng không còn là Tinh Thạch của khi xưa. Tuy rằng trong tay cô vẫn có cổ phần của Tinh Thạch nhưng dẫu sao nhà đã đổi chủ, cô đã là người ngoài. Bây giờ xem ra, chỉ còn cách nhanh chóng thích ứng thôi.
Diệp Uyên cũng cố gắng thuyết phục Nguyễn Tuyết Cầm. Tuy rằng bị Diệp Hạc Thành hãm hại nhưng không có nghĩa anh hận Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Lan. Vì dù gì họ đều vô tội.
Suy nghĩ rất lâu, Nguyễn Tuyết Cầm mới gật đầu, cùng tới đón tết với họ.
Đối với sự xuất hiện của Nguyễn Tuyết Cầm, Nguyễn Tuyết Mạn không đay nghiệt, chua ngoa hay hờ hững thờ ơ như trong tưởng tượng. Mặc dù bà cũng không nhiệt tình lắm nhưng nói sao cũng là hai chị em, cùng một mẹ đẻ ra, rốt cuộc huyết thống vẫn là lớn nhất. Bà chỉ khẽ nói:
Chuyện gì đã qua hãy để cho nó qua đi. Con người phải nhìn về phía trước, đi về phía trước.
Nguyễn Tuyết Mạn nói được những câu này không phải chuyện dễ. Có thể nhận ra, bà đã bớt đi nhiều oán trách đối với Nguyễn Tuyết Cầm.
Trong căn phòng, dĩ nhiên không thể quá sôi nổi như các gia đình khác. Dù gì cũng đã trải qua quá nhiều chuyện, giữa họ vẫn còn hiềm khích. Cũng may Lâm Yêu Yêu mang thai, thế nên mấy người về cơ bản đều chuyện trò xung quanh vấn đề em bé, không nhắc gì tới quá khứ.
Diệp Lan tuy ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thì đang nhớ Tố Khải.
Điện thoại rung lên. Cô lấy ra xem. Là tin nhắn của Tố Khải. Anh viết:
Trung thu trăng tròn, anh lại càng nhớ em hơn.
Đọc được những dòng ấy, sống mũi Diệp Lan cay xè. Cô thu chặt di động lại, thầm cảm thán trong lòng. Cô há lại không nhớ anh chứ?
Nhưng chẳng hiểu sao, cô và anh không cẩn thận đi tới bước đường này. Phải tiếp tục thế nào, ngay bản thân cô cũng không rõ. Nỗi nhớ dành cho anh như cỏ dại, sinh sôi, lan tràn từ ngày này qua tháng khác, cho tới khi nó bám chặt khiến cô không thể thở nổi.
Ai rồi cũng đổi thay. Điều khác biệt giữa người này và người kia là có người trở nên dũng cảm, có người lại trở nên nhát gan.
Cô không trả lời anh nhưng cõi lòng thì ấm áp ngập tràn.
Ăn tối xong, Diệp Uyên thu dọn cũng Nguyễn Tuyết Cầm và Nguyễn Tuyết Mạn. Diệp Lan trò chuyện với Lâm Yêu Yêu, kể những chuyện thú vị trước đây xảy ra trong công ty, nhưng vẫn cẩn thận né tránh những chủ đề nhạy cảm.
Cho tới khi di động của Diệp Uyên rung lên.
Lâm Yêu Yêu vừa nói chuyện với Diệp Lan vừa cầm điện thoại của anh lên. Cô vốn định nhắc Diệp Uyên là có tin nhắn nhưng thấy Diệp Uyên bận rộn nên cũng thôi. Di động lại rung thêm mấy lần nữa. Màn hình sáng đèn, cô vô thức liếc nhìn.
Một số điện thoại lạ.
Nhắn liên tục hai tin.
Tin đầu tiên là:
Anh yêu! Trung thu vui vẻ!Tin nhắn thứ hai là:
Em biết vợ anh ở bên cạnh không tiện trả lời tin nhắn. Em chỉ muốn nói rằng, em nhớ anh, đón tết vui anh nhé!“Chị dâu! Chị đọc gì thế?” Diệp Lan thấy sắc mặt Lâm Yêu Yêu có vẻ bất thường, bèn đứng dậy hỏi.
Lâm Yêu Yêu vô thức cất di động về chỗ cũ. Sắc mặt cô lại trắng bệch, cô ấp úng: “Chị á… Không… Không có gì đâu!”
“Là di động của anh cả ạ? Không phải anh cả thậm thụt bên ngoài bị chị phát hiện ra chứ? Cứ nói cho em biết, em báo thù giúp chị!” Diệp Lan trêu đùa.
Trái tim Lâm Yêu Yêu chợt run lên, nhưng cô vẫn gượng cười: “Làm gì có chuyện đó, anh em tốt với chị lắm.” Sau đó cô đẩy con bé: “Vừa nói tới đâu rồi? Tiếp tục đi!”
Diệp Lan cũng không quá quan tâm, lại cười hì hì tiếp tục chủ đề dang dở.
Tới hơn chín giờ, sau khi Diệp Lan và Nguyễn Tuyết Cầm ra về, Diệp Uyên đi vào phòng. Lâm Yêu Yêu cầm khăn tắm, đi vào phòng tắm trước rồi nói: “À, quên không nói với anh. Điện thoại của anh kêu liên tục đấy, cũng không biết là ai.”
“Được! Lát anh xem! Bà xã! Đi tắm à?” Diệp Uyên nhảy vọt tới bên cạnh cô.
Lâm Yêu Yêu khẽ đẩy anh một cái: “Đừng dính vào người em!” Nói rồi, cô đi tắm.
Diệp Uyên cười cười, quay người cầm điện thoại ở đầu giường lên. Anh mở ra nhưng vừa nhìn một cái sắc mặt đã cứng đờ. Anh bàng hoàng, nhìn chằm chằm hai tin nhắn, ngay sau đó chuyển sang phẫn nộ.
Nhưng chắc mấy chốc lo lắng đã kéo tới.
Anh nhìn về phía phòng tắm, trong lòng bắt đầu thấp thỏm.
Từ trong vọng ra tiếng nước chảy. Anh không suy nghĩ gì cả, xóa ngay hai tin nhắn ấy đi, sau đó kéo số điện thoại ấy vào danh sách chặn. Nghĩ lại vẫn thấy không ổn, anh lén lút lấy di động của Lâm Yêu Yêu ra, cũng cho luôn cả số đó vào danh sách chặn của cô. Làm xong những việc này, Diệp Uyên vẫn chưa thể bình tĩnh lại, anh vẫn lo Lâm Yêu Yêu đã đọc được tin nhắn.
Hít sâu một hơi, anh gõ cửa, đi vào phòng tắm.
Dưới vòi hoa sen, Lâm Yêu Yêu quay lưng về phía anh. Hơi nước khiến những đường cong trên người cô lúc ẩn lúc hiện.
Diệp Uyên bước lên, ôm lấy cô từ phía sau, mặc kệ nước làm ướt đẫm bộ quần áo ngủ.
Lâm Yêu Yêu khẽ cười: “Sao thế? Anh mau ra ngoài đi!”
“Anh muốn tắm cùng em!” Diệp Uyên dịu dàng áp sát người cô.
Lâm Yêu Yêu hất tay anh ra: “Đừng có linh tinh!”
Diệp Uyên xoay người cô lại: “Linh tinh gì chứ?” Anh nhìn kỹ vào đôi mắt Lâm Yêu Yêu, hy vọng tìm được chút manh mối nào đó trên gương mặt cô.
Lâm Yêu Yêu mím môi: “Là ai tìm anh có chuyện sao? Anh cũng thật là, phải để im lặng chứ.”
“Có mấy đồng nghiệp nhắn tin chúc tết thôi. Xin lỗi em, lần sau anh sẽ chú ý.” Nói rồi Diệp Uyên lại ôm chặt cô.
“Aiya, anh mau ra ngoài đi! Đừng làm phiền em tắm rửa.” Lâm Yêu Yêu tươi cười đẩy anh ra.
Diệp Uyên thấy cô có vẻ như chưa đọc tin nhắn, tâm trạng bất an cũng vơi đi phần nào. Anh mỉm cười hôn cô rồi đi ra.
Sau khi khép cửa nhà tắm lại, cả người Lâm Yêu Yêu mềm nhũn, dựa vào cửa. Trong đầu cô chỉ hiện lên nội dung hai tin nhắn đó, còn cả dãy số xa lạ…
Môi cô run rẩy, sự lo lắng như mây mù vây kín.
Cô cảm thấy trực giác của mình không sai. Nhưng, cô nên đi chất vấn Diệp Uyên sao?
Trái tim đau dữ dội, như có một lưỡi dao đang cứa vào da thịt, hết lần này tới lần khác.
Không! Vừa nãy cô đã suy nghĩ kỹ rồi. Trước khi có được chứng cứ xác đáng, cô không được thể hiện gì trước mặt Diệp Uyên.
Thật ra cô không thể nào tin Diệp Uyên ngoại tình. Trực giác lo lắng ấy bị cô liên tục đè nén. Diệp Uyên yêu cô mà, không phải sao? Hoặc, chí ít cô cũng phải làm rõ ràng mọi chuyện mới được kết luận…
***
Sau khi sắp xếp xong khách sạn cho cả nhà Tiểu Đậu Tử nghỉ ngơi, khi Niên Bách Ngạn và Tố Diệp quay về tứ hợp viện thì đã hơn mười một giờ đêm.
Tắm rửa xong xuôi, Tố Diệp trèo lên giường.
Niên Bách Ngạn đã tắm xong từ lâu, đang dựa vào đầu giường đọc báo. Tố Diệp bèn len lỏi như một con rắn vào lòng anh. Anh mỉm cười khoác tay qua người cô, đặt Ipad sang bên cạnh, cúi đầu. Gương mặt anh cọ nhẹ vào vành tai cô, cất giọng trầm thấp đầy gợi cảm: “Bảo bối! Em thơm quá!”
Tố Diệp cũng để mặc cho anh cọ sát. Cô ôm lấy cổ anh, nũng nịu hỏi: “Hôm nay Nguyễn Tuyết Cầm tìm anh làm gì vậy?”
“Em đoán xem!” Niên Bách Ngạn không ngẩng đầu lên. Bờ môi mỏng của anh vẫn di chuyển ở cổ cô, giọng nói hàm hồ.
Cổ cô ngứa ngáy, cô rụt đầu lại: “Không phải lại cướp anh về Tinh Thạch đấy chứ?”
“Sao có thể?”
“Thế là chuyện gì?” Lòng hiếu kỳ của Tố Diệp lại bị thôi thúc. Cô nâng gương mặt anh lên, không để anh tiếp tục châm lửa nữa.
Niên Bách Ngạn ôm lấy cô, để cô cưỡi lên người mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô. Anh cười khẽ: “Chú hai em muốn gặp anh.”
Tố Diệp trợn tròn mắt: “Hả?”
“Ví dụ nhé.” Niên Bách Ngạn nói với vẻ nghiêm túc nhưng kỳ thực đang mân mê người cô một cách xấu xa: “Nếu anh phải ngồi tù, em sẽ thế nào?”
Tố Diệp kinh ngạc vội nói: “Anh nói gì thế hả? Trung thu ai lại ăn nói xui xẻo thế! Mau nhổ đi!”
“Chỉ lấy ví dụ thôi mà, nói thử suy nghĩ của em đi.” Niên Bách Ngạn mỉm cười.
“Đương nhiên em sẽ không tiếc công sức, giúp anh thoát tội, giảm án.” Tố Diệp không cần suy nghĩ.
Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Thế mà thím hai em lại mong chú em gánh hết mọi tội danh, bảo anh khuyên ông ta đừng kháng án nữa.”
“Á? Vì sao chứ?”
“Vì Diệp Lan. Bà ta sợ sự việc ầm ĩ lên, bất lợi với tiền đồ của con gái.” Niên Bách Ngạn cười khẩy.
Tố Diệp bàng hoàng, suy nghĩ rất lâu, cô mới ngỡ ngàng hỏi: “Không phải là… anh thật sự nghi ngờ bà ta đấy chứ?”
“Con người ta càng nôn nóng càng dễ sai lầm. Nếu bà ta thật sự đáng nghi, bao năm nay tính toán từng bước một, tới lúc này đương nhiên sẽ không muốn sơ suất. Nhưng chú hai em cứ nằng nặc đòi kháng án. Nếu em là bà ta, liệu em không chó cùng bứt giậu được sao?” Niên Bách Ngạn khẽ nói…