Mùa thu đi kèm với bi thương. Với những người sống tình cảm, mùa này luôn thích hợp để giải tỏa rất nhiều cảm xúc. Còn đối với những người sống lý trí, chẳng qua cũng chỉ là bốn mùa luân phiên thay đổi mà thôi. Ánh nắng ngày thu rực rỡ hơn mùa hạ rất nhiều, có lẽ là để lấp đầy, bù đắp cho sự ra đi của cái nóng ngày hè, nên ban ngày vẫn cố gắng tăng một chút nhiệt cuối cùng.
Trong buổi họp thường kỳ của Liêm Chúng, sau khi giáo sư Đinh phát biểu xong, mọi người ngồi dưới cũng lần lượt phát biểu tổng kết công việc của mình. Khi tới lượt Tố Diệp, cô chỉ nói qua loa mấy câu. Tới giờ giải lao, Phương Bội Lôi ngồi bên cười khẽ: “Không giống phong cách của cô nhỉ!”
Tố Diệp không quan tâm.
Lúc này đây, trong lòng cô chỉ quan tâm tới chuyện của Lâm Yêu Yêu, nhớ tới dáng vẻ của cô ấy khi muốn khóc nhưng lại sợ làm ảnh hưởng tới em bé, nghĩ tới ánh mắt cô ấy kìm nén nỗi lo lắng và hoang mang trong lòng, nhớ tới từng ngón tay run rẩy, lạnh lẽo của cô ấy…
Thế nên hôm nay cô chỉ báo cáo qua quýt tiến độ công việc của mình, không làm một bài thao thao bất tuyệt như mọi lần.
Cô rất hiểu Lâm Yêu Yêu. Cô ấy không phải là một người phụ nữ quen ghen bóng ghen gió. Cho dù là Đinh Tư Thừa lúc trước, khi biết được bạn trai của mình chỉ mải nhìn theo bóng người bạn thân nhất của mình, ngay cả lúc đó, cô ấy cũng chưa hề bất lực như bây giờ.
Tố Diệp biết, Lâm Yêu Yêu có phản ứng này, không những có thể chứng tỏ Diệp Uyên cắm rễ sâu trong lòng cô ấy, hơn nữa còn có thể chứng minh Lâm Yêu Yêu thật sự đánh mất.
Vì cô ấy đã đánh mất một lần rồi. Một người đã từng nếm trải dư vị mất mát, khi một lần nữa vấp phải chuyện này sẽ bị ám ảnh.
“Nếu tôi mà là cô, tôi nhất định sẽ tiếp tục theo đuổi trường hợp của Dương Nguyệt.” Phương Bội Lôi vẫn còn huyên thuyên không ngừng bên cạnh cô.
Tư duy của Tố Diệp bị chị ta ngắt quãng. Cô nhướng mắt nhìn Phương Bội Lôi, khẽ nói: “Phải rồi, tiếc rằng chị không phải là tôi.”
Nếu là lúc bình thường, gặp phải kiểu thái độ này của Tố Diệp, Phương Bội Lôi đã trở mặt từ lâu. Nhưng hôm nay rất bất ngờ, dường như chị ta không hề quan tâm, lại nói tiếp: “Nói thật lòng, nếu cô không muốn theo đuổi trường hợp của Dương Nguyệt thì giao lại cho tôi đi.”
Tố Diệp chống chằm, nhìn cô, cười khẩy: “Chính Dương Nguyệt chủ động yêu cầu kết thúc trị liệu. Giao cho chị thì sao chứ? Chị định biến một người đã bình thường thành một bệnh nhân tâm thần à?”
Nét mặt Phương Bội Lôi cứng đờ. Chị ta đằng hắng: “Cô nói vậy là không chuyên nghiệp rồi. Vấn đề của Dương Nguyệt đã giải quyết được hay chưa, cô là người rõ nhất.”
“Phương Bội Lôi! Chi bằng chị cứ nói trắng ra cho nhanh, nói thẳng là chị muốn nghiên cứu phương pháp hồi tưởng kiếp trước là được rồi, vòng vo tam quốc làm gì chứ?”
“Cô ấy là trường hợp hiếm hoi có ký ức kiếp trước, lẽ nào cô không tò mò chút nào hết?”
“Không hề!”
“Nhưng mà tôi tò mò, tôi làm thôi miên mà.”
“Từ bỏ đi! Dương Nguyệt đã tìm được Hải Sinh của lòng mình rồi.”
“Thế nào gọi là “trong lòng”? Sao cô không nghĩ chưa biết chừng anh Kỷ đó kiếp trước chính là Hải Sinh?” Phương Bội Lôi túm chặt vấn đề này không buông: “Tôi mà là cô, nhất định sẽ tới Đại Áo, điều tra cho rõ ràng.”
Thanh âm của Tố Diệp rất khẽ: “Chị coi khách hàng là chuột bạch đấy à, chúng ta không thể ép buộc tâm nguyện của bệnh nhân.”
“Tôi chỉ…”
Phương Bội Lôi còn chưa nói dứt lời, buổi họp đã tiếp tục.
Báo cáo của Hà Minh khá dài, nghe mãi, nghe mãi, Tố Diệp cũng không còn tập trung nữa. Sau khi Lý Thánh Đản ngồi xuống, cô thật sự không nhịn nổi nữa, thấp giọng nói với Lý Thánh Đản: “Lập tức tra giúp chị một chuyến bay, xem cụ thể mấy giờ hạ cánh.” Dứt lời, cô viết cho Lý Thánh Đản số hiệu chuyến bay. Lý Thánh Đản lập tức làm theo.
Chẳng mấy chốc, Lý Thánh Đản đã tra ra, thì thầm vào tai Tố Diệp: “Một rưỡi chiều nay hạ cánh.”
Tố Diệp nhìn đồng hồ. Sắp trưa rồi. Cô nghĩ bụng rồi gấp cuốn sổ trước mặt lại, đứng bật dậy.
Giáo sư Đinh giật nảy mình.
“Bác sỹ Tố?” Hà Minh đang nói bị ngắt quãng cũng nhíu mày với vẻ bất mãn.
“Giáo sư Đinh! Hôm nay tôi phải về sớm, có việc gấp.” Tố Diệp vội vàng chào giáo sư Đinh một tiếng. Còn chưa đợi xem ông ấy có phản ứng gì, cô lại quay sang xin lỗi Hà Minh.
Lúc này giáo sư Đinh mới xen ngang: “Khách hàng xảy ra chuyện gì sao?”
“Chuyện riêng thôi! Cứ coi như hôm nay tôi nghỉ việc nửa ngày.” Không thể tin được, bình thường cô chi li lắm mà.
Giáo sư Đinh ngẩn người.
Tố Diệp nhanh tay thu dọn đồ đạc. Trước khi rời khỏi vị trí, cô vỗ vai Phương Bội Lôi, nói một câu ngay trước mặt mọi người: “Kiếp trước đã qua rồi, có kiếp trước hay không chẳng ai biết cả. Kiếp sau thì chưa tới, có hay không vẫn chẳng ai biết. Thế nên, cứ sống cho trọn kiếp này đi đã!”
Mọi người chẳng ai hiểu gì, còn Phương Bội Lôi thì tỏ ra ngượng ngập.
Khi Tố Diệp ra khỏi phòng họp, Lý Thánh Đản vội vàng đuổi theo sau, tò mò hỏi: “Bác sỹ Tố! Xảy ra chuyện gì ạ?”
“Không có gì đâu! Chị phải ra sân bay ngay bây giờ. Những khách hàng đã có hẹn đổi sang ngày khác nhé.” Tố Diệp dúi cuốn sổ vào lòng Lý Thánh Đản rồi vội vàng rời khỏi Liêm Chúng…
***
Sân bay quốc tế, tầng đợi bay số 3.
Diệp Uyên vừa xuống máy bay, còn chưa kịp thay đồng phục cơ trưởng, định lập tức về nhà ngay.
Anh còn chưa ra tới cửa, đã bị ai đó khoác tay. Anh sững sờ, quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt tươi cười của Tịch Khê.
Anh dừng bước, gương mặt nặng nề, rút tay ra: “Tịch Khê! Sao cô như bóng ma vậy?”
Tịch Khê tỏ ra ấm ức: “Gì chứ? Sao anh nói khó nghe thế? Em không được đáp chuyến bay này về à?”
Diệp Uyên nhìn cô ta vẻ khó chịu, cố gắng nén giận. Anh không đoái hoài tới cô ta
nữa, quay người định đi.
“Chúng ta đi ăn chút gì đi, mấy thứ đồ trên máy bay đều khó ăn quá.” Tịch Khê lại đuổi theo, tiếp tục khoác tay anh.
Lần này thì Diệp Uyên nổi điên thật. Anh hất tay cô ta ra không hề khách khí, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô có thôi đi không? Từ Bắc Kinh tới Sydney, rồi lại từ Sydney về Bắc Kinh. Cô có lắm thời gian để hoang phí như vậy, tốt nhất là đi nơi nào xa một chút. Tôi không rảnh cùng điên với cô!”
“Em tới Sydney du lịch không được à?” Tịch Khê không tức giận mà bật cười, giọng nói cũng rất từ tốn.
“Thế ư?” Diệp Uyên cười khẩy: “Lúc đi cô cũng ngồi chuyến bay của tôi, lúc về cô vẫn ngồi chuyến bay của tôi. Cô Tịch! Kỳ nghỉ của cô cũng ngắn quá đấy!”
Tịch Khê cười nhẹ nhàng, sát lại gần anh: “Em chỉ muốn thử xem ngồi máy bay do người đàn ông của mình lái có cảm giác thế nào thôi. Diệp Uyên! Anh mặc đồng phục cơ trưởng đẹp trai quá, vượt xa lúc anh mặc áo vest.”
Cằm Diệp Uyên cứng đờ, anh nhấn mạnh từng chữ: “Cô Tịch! Mong cô tự trọng một chút!”
Tịch Khê hừ lạnh: “Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Anh nói vậy có phải nhẫn tâm quá không? Anh đừng có ép em phải tới kể khổ với vợ anh đấy.”
“Tôi cảnh cáo cô, không được phép làm phiền Yêu Yêu nữa!” Diệp Uyên nghiến răng kèn kẹt.
Lần trước cô ta nhắn tin tới, anh chỉ muốn giết chết cô ta ngay lập tức!
Nụ cười của Tịch Khê chuyển lạnh. Cô ta hờ hững nói: “Được thôi! Vậy thì anh mau lật bài ngửa với vợ mình đi, ly hôn!”
Diệp Uyên cuộn chặt tay lại, buông ra hai chữ: “Nằm mơ!” rồi quay người bỏ đi.
Tịch Khê lập tức chặn đường anh lại: “Anh cũng đâu muốn mọi chuyện ầm ĩ lên, phải không?”
Diệp Uyên đúng là sắp phát điên vì cô ta rồi. Nếu đây không phải nơi công cộng, anh nhất định sẽ nổi điên. Anh gầm lên: “Tịch Khê! Nếu cô muốn báo thù tôi, được, giờ cô đạt được mục đích rồi đấy. Cô còn muốn gì nữa?”
“Em muốn xem xem rốt cuộc em có bản lĩnh giành lại anh từ Lâm Yêu Yêu không.” Tịch Khê khinh khỉnh đáp.
Diệp Uyên cố gắng đè ngọn lửa trong lòng xuống: “Cô hà tất phải làm vậy chứ? Chỉ vì thể diện thôi sao? Được! Tịch Khê! Nếu cô thấy tức giận trong lòng, cô muốn tôi xin lỗi cô, đền tội cho cô ngay tại đây cũng được. Nhưng, tôi xin cô đừng tới quấy rầy gia đình tôi nữa. Cô cũng là người có địa vị, nhà họ Tịch trong giới cũng có danh có tiếng. Cô hạ thấp danh dự đi làm mấy chuyện này, không sợ người ta biết chê cười cô sao?”
“Chê cười tôi? Nếu chuyện này thật sự đồn ra ngoài, người bị chê cười đâu chỉ có mình tôi nhỉ? Hơn nữa, nếu mọi việc vỡ lở, tôi cùng lắm cũng chỉ bẽ mặt. Còn Diệp Uyên anh thì sao? Anh tưởng Lâm Yêu Yêu sẽ chấp nhận được sự thật anh lên giường với một người phụ nữ khác trong lòng cô ta mang thai à?” Tịch Khê bóp đúng huyệt đạo của anh, chẹt rất chặt.
Câu nói ấy khiến Diệp Uyên không còn biết phản bác thế nào.
Nếu Tịch Khê chỉ cố tình vu oan giá họa thì anh vẫn còn cách đối phó, cùng lắm thì khai thật với Yêu Yêu. Anh tin là chuyện anh chưa làm thì chắc chắn Yêu Yêu sẽ tin anh.
Nhưng vấn đề bây giờ là anh quả thực đã động vào Tịch Khê. Cho dù bây giờ anh có chạy tới nói với Yêu Yêu rằng mình bị hãm hại thì dáng vẻ của anh trong đoạn băng đó rồi bao nhiêu hình ảnh vui vẻ của anh bên Tịch Khê, nếu để Yêu Yêu nhìn thấy, có đánh chết cô ấy cũng không tin anh có nỗi khổ.
Chuyện này sao anh có thể giải thích đây? Càng thanh minh càng đen!
Thấy vậy, Tịch Khê bật cười, một lần nữa khoác tay anh, giọng nói cũng trở lại vẻ dịu dàng: “Anh yêu! Nếu anh không muốn đi ăn với em thì đưa em về nhà chắc là được chứ?”
Diệp Uyên rút tay ra nhưng lần này anh bị Tịch Khê ôm rất chặt. Anh tức giận khẽ quát: “Cô đường đường là cô chủ, còn cần tôi đưa về sao?”
“Em cứ muốn anh đưa về cơ. À, anh cũng có thể không đưa, thế thì lúc đợi tài xế ở sân bay có thể em sẽ buồn tẻ, chưa biết chừng lại gọi điện cho bà xã của anh, chuyện trò gì đó đấy.”
Diệp Uyên nghe ra ý uy hiếp của cô ta. Anh hận tới nỗi sống lưng cứng đờ. Nhớ tới tin nhắn lần trước của Tịch Khê, cô ta là loại đàn bà chuyện gì cũng dám làm.
Mặc dù ngàn vạn lần không muốn, anh vẫn phải làm theo lời cô ta, đưa cô ta về nhà trước.
Tịch Khê sướng rơn, nụ cười lan tràn khóe môi.
Còn ở bên này sân bay, vừa mới xuống thang máy, vừa hay Tố Diệp liếc thấy bóng Diệp Uyên. Cô đột ngột dừng bước, giương mắt nhìn một người phụ nữ khoác tay anh ấy đi ra ngoài.
Tố Diệp sững sờ một lúc. Tới khi họ đi về phía bãi đậu xe, cô mới tỉnh lại, lập tức đuổi theo…