Nghe xong mấy lời đó Kỷ Đông Nham cũng không biết nói sao. Anh thì thầm: “Bọn chúng thắt nút kiểu này, anh còn biết phải làm sao? Hay là đổi lại, anh tháo!” Anh bắt đầu lục tìm nút thắt của cô.
Tố Diệp phát hiện ra nút thắt của mình còn chẳng tiện bằng của anh, bèn nghiến răng đáp: “Được rồi, được rồi! Để em giúp anh!”
Từ lúc họ tỉnh lại cho đến giờ, nói chuyện cứ phải thì thầm, vì trước mắt còn chưa biết rõ mình đang ở đâu, cũng lại không biết bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu người, lai lịch ra sao. Thế nên họ không dám gây ra động tĩnh quá lớn, sợ đánh rắn động cỏ.
Tố Diệp cố gắng nhích từng chút một qua, còn phải khắc phục trở ngại tâm lý của mình. Tuy rằng ban nãy ngoài miệng ăn nói thì hớn hở thế nhưng Kỷ Đông Nham cũng chưa chắc đã là một người thích chiếm hời của con gái, thế nên dù ít dù nhiều cũng thấy ngượng ngập.
Đúng vào lúc này, có tiếng bước chân từ xa vọng lại, trong một đêm tối yên tĩnh thế này lại càng trở nên vang vọng. Đó là tiếng bước chân đàn ông, nặng nề nhưng nhanh nhẹn.
Trong bóng tối, Tố Diệp và Kỷ Đông Nham đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều chuẩn bị sẵn mười hai phần cảnh giác. Chính vào khoảnh khắc cửa phòng bị đẩy ra, hai người lại khôi phục tư thế cũ, nhắm mắt lại, nhưng thực chất vẫn mở hé để lặng lẽ quan sát mọi chuyện xung quanh.
Hành lang có ánh sáng, một ánh đèn trắng rất chói mắt. Ánh sáng ấy rọi vào phòng, chiếu sáng kết cấu của gian phòng. Tố Diệp tiếp tục duy trì tư thế ngã sang một bên. Kỷ Đông Nham thì nghiêng đầu một bên. Người đó đi tới trước mặt họ, giơ chân đá đá vào người Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham nằm im. Hắn ta lại quan sát Tố Diệp rất lâu. Hắn ta đang định cúi xuống chạm vào người cô thì nghe thấy có người đi vào, làu bàu một câu gì đó với hắn. Người đó bèn ngừng tay, rời đi cùng anh em của mình.
Sau khi tất cả yên ắng trở lại, Kỷ Đông Nham và Tố Diệp mới động đậy.
“Đầu tiên có thể chắc chắn một chuyện, chúng ta không còn ở Đại Áo nữa.” Sau khi ngồi thẳng dậy, Kỷ Đông Nham bình tĩnh phân tích tình hình.
Điểm này Tố Diệp cũng đồng ý. Ban nãy có ánh sáng chiếu vào. Mà người đi vào cũng đứng trong quầng sáng đó. Vừa mới vào trong, chắc chắn hắn ta sẽ phải thích ứng với bóng tối, thế nên chứng tỏ hắn ở ngoài sáng, còn hai người họ ở trong tối, cũng chứng tỏ họ có đủ thời gian để nhìn rõ hoàn cảnh trước mặt.
Ánh sáng rọi vào nói cho họ biết, phong cách kiến trúc ở đây không thuộc về Đại Áo. Có lẽ họ đã bị đám người này đưa đi khỏi Đại Áo. Nghĩ cũng phải, diện tích của Đại Áo không lớn, buổi tối thì có thể bưng tai bịt mắt người khác. Nhưng ban ngày luôn có những người nước ngoài đi dạo bộ trong làng chài, ít nhiều sẽ khiến người ta nghi ngờ. Một khi bị cảnh sát truy tìm thì chắc chắn sẽ bại lộ.
Họ không nghe thấy tiếng sóng biển. Khi cửa mở có gió lùa vào, gió cũng mát lạnh, không có mùi biển, càng có thể chứng tỏ họ đã rời xa Đại Áo.
“Thứ hai, em có ấn tượng với những người này.” Tố Diệp nói tiếp: “Có lẽ chúng là người Mexico.”
Kỷ Đông Nham kinh ngạc nhìn cô: “Em hiểu tiếng Tây Ban Nha à?”
Câu hỏi ấy khiến Tố Diệp sững người, cô lắc đầu. Kỷ Đông Nham thấy vậy càng khó hiểu: “Vậy sao em biết chúng là người Mexico?”
“Em nhận ra loại bốt mà chúng đi. Trước đây chúng chính là đám người theo đuôi em và Bách Ngạn, rồi nổ súng bắn bọn em bên Nam Phi. Có lẽ bọn chúng là một tổ chức sát thủ nên bốt mà chúng đi cũng được đặt đặc biệt.”
Có lẽ đều là một loại bốt quân đội, thống nhất một vị trí tới cẳng chân, bằng da màu đen, bên trên có nạm một lớp vàng, thế nên khi nhấc bước rõ ràng bước chân sẽ nặng nề hơn, còn có tiếng kim loại khẽ va chạm vào nhau, một thanh âm rất đặc biệt. Mà lớp kim loại này, Tố Diệp đoán có công dụng dùng làm những thứ như giá để dao.
Ở Nam Phi, những người đó cũng đi đôi bốt giống hệt. Loại bốt này chắc chắn không thể mua được trên thị trường.
Sau khi nghe xong lời giải thích của cô, Kỷ Đông Nham gật đầu: “Chúng đúng là người Mexico, ban nãy nói tiếng Tây Ban Nha.”
“Phải rồi! Cả anh và Bách Ngạn đều biết tiếng Tây Ban Nha.” Tố Diệp chợt nhớ ra. Lúc gọi điện thoại ở Nam Phi, anh nói tiếng Tây Ban Nha.
Kỷ Đông Nham nhìn cô, khẽ thở dài: “Em có cần chuyện gì cũng mang anh và Niên Bách Ngạn ra so sánh không?”
Tố Diệp cười hì hì, nghiêm túc trở lại: “Tên đó ban nãy nói gì? Có thể đoán được chút tin tức gì từ lời nói của hắn không?”
Kết quả, sự kỳ vọng của cô bị Kỷ Đông Nham phá vỡ: “Tên đó chỉ nói một câu:
Ăn cơm thôi, mọi người đều đang đợi mày đấy. Ngoài việc có thể biết được ở đây không chỉ có một tên canh giữ ra thì những chuyện khác vẫn mù tịt.”
Tố Diệp cảm thấy như có một đàn quạ đen bay ngang đầu.
Một đám người ư?
Ông trời ơi, kiếp trước cô đào phải phần mộ tổ tiên nhà ai chứ? Tại sao kiếp này cần tìm cả một đội ngũ tinh nhuệ như vậy để đối phó với cô? Đừng nói là một đám người, lần trước chỉ có mấy tên đã rất khó đói phó rồi, hại cô và Niên Bách Ngạn suýt nữa thì xuống hoàng tuyền.
Ngẫm nghĩ giây lát, cô quay đầu nhìn Kỷ Đông Nham, hỏi một cách rất nghiêm túc: “Em hỏi anh một chuyện đây!”
“Hỏi đi!”
Tố Diệp hắng giọng rất lâu, cố gắng hỏi cho rõ ràng một chút: “Kỷ Đông Nham! Anh phải thành thật nói cho em biết, võ nghệ của anh và Niên Bách Ngạn, ai giỏi hơn ai?”
Kỷ Đông Nham thấy cô hỏi, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhìn cô đầy cảnh giác: “Em có ý gì?”
“Ý của em rất đơn giản. Nếu bình thường anh đánh lại được Niên Bách Ngạn, thì chúng ta xông ra ngoài vẫn còn hy vọng.” Tố Diệp không hề
đùa cợt.
“Anh à…” Kỷ Đông Nham cũng suy nghĩ rất nghiêm túc: “Bọn anh có lẽ “kẻ tám lạng, người nửa cân. Em cứ coi anh là cái kẻ tám lạng đó.”
Tố Diệp tuyệt vọng.
“Đừng nói nhiều nữa! Mau cởi trói cho anh! Không cần biết ai nửa cân, ai tám lạng, cứ cởi trói trước đã mới có cơ hội nhìn kỹ tình hình.” Kỷ Đông Nham thúc giục cô.
Tố Diệp chần chừ.
Kỷ Đông Nham lườm cô: “Niên Bách Ngạn không có ở đây, anh ấy không thấy đâu. Em không nói, anh không nói, ai biết được?”
“Giết người còn có thể quỷ không biết, thần không hay đấy, anh có cần giết người không?” Tố Diệp cãi lại.
Nói thì nói vậy, cô vẫn tiến sát về phía Kỷ Đông Nham. Khi cúi xuống, cô hằn học nói một câu: “Em cảnh cáo anh, không được động đậy!”
“Bác sỹ Tố vĩ đại! Bây giờ anh có muốn động đậy cũng đâu có được!”
Tố Diệp hừ một tiếng rồi cúi đầu.
Dây thừng đã được ngâm nước muối, thế nên cực kỳ chắc chắn. Tố Diệp cố gắng chỉ cắn vào dây. Ai ngờ cái dây được thắt chặt quá mức, ghì chặt lấy vị trí bụng dưới của Kỷ Đông Nham. Tố Diệp muốn dùng răng cắn, chỉ có thể ra sức cố gắng.
“Kỷ Đông Nham! Thóp bụng vào!” Tố Diệp đề nghị.
“Đã cố thóp rồi!”
Tố Diệp đành phải cố gắng lần nữa, mấy lần vẫn không thành công. Kỷ Đông Nham sốt ruột, nói vang lên trên đỉnh đầu cô: “Bà cô ơi, em nhanh lẹ lên chút đi! Lát nữa là bọn chúng ăn cơm xong rồi!”
“Anh tưởng em không gấp à? Răng em cắn sắp gãy rồi đây!”
“Em phải dùng sức!”
Tố Diệp chỉ muốn tung cước, đá bay cái mặt Kỷ Đông Nham. Cô ngước lên, giận dữ lườm anh một cái, nghiến răng nói: “Anh cứ đợi đó! Hôm nay anh dám lợi dụng em như thế này, lần sau em sẽ đánh cho anh bò ra đất tìm răng!”
Kỷ Đông Nham không biết nên khóc hay cười.
Tố Diệp hít sâu một hơi. Lần này cô thật sự không suy nghĩ gì nữa, mở to miệng, còn dùng cả đầu lưỡi.
Căn phòng này chỉ có một ô cửa mái nhỏ xíu. Ánh sáng le lói cũng hắt vào từ đó. Một không gian u tối, thế nên bóng hai người hắt lên vách tường, mờ mờ ảo ảo, nhưng vì tư thế mờ ám này mà dấy lên vô vàn liên tưởng.
Kỷ Đông Nham ngồi đó. Tố Diệp cúi đầu xuống vị trí bụng dưới của anh. Ban đầu anh cũng nhìn cô, theo dõi tiến độ công việc. Sau đó Tố Diệp thật sự phải dùng sức, anh bèn cảm thấy bất ổn.
Vì vị trí hiểm hóc, mặt Tố Diệp cứ cọ vào bụng dưới của anh. Từ góc độ của anh, vừa hay có thể nhìn thấy gương mặt thanh tú của cô. Bờ môi hông hơi hé mở. Quan trọng hơn là vì cô cũng bị trói gô mà cả người gần như đang phải đè lên chân anh.
Mùa này quần áo đều mỏng manh, thế nên Kỷ Đông Nham có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể cô. Thậm chí là cảm xúc mềm mại trên chân anh. Chúng đang cọ vào nhau. Cộng thêm hơi thở ấm nóng phả ra từ miệng cô. Kết hợp tất cả lại, anh bèn cảm nhận được rõ nét bụng dưới của mình đang “xúc động”.
Một vị trí nào đó trên cơ thể nhanh chóng có sự biến đổi.
Kỷ Đông Nham không dám nhìn mặt cô nữa, vội vàng di chuyển ánh mắt. Nhưng ánh mắt đã quen với bóng tối, thế nên cái bóng trên vách tường vẫn quá rõ ràng. Cái bóng của Tố Diệp đang đung đưa nhẹ nhàng giữa bụng anh. Nhìn từ góc độ này lại càng khiến người ta kích động.
Anh bỗng cảm thấy cổ họng khô rát, đến hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Tố Diệp chỉ mải cắn dây thừng nhưng cứ cắn mãi, cắn mãi cũng cảm thấy sự bất thường lồ lộ. Cô thấy có thứ gì cứng rắn đang nhanh chóng căng lên dưới lớp vải mỏng.
Cô chợt hiểu ra, đỏ mặt, ngẩng đầu quát Kỷ Đông Nham: “Anh quá đáng rồi đấy!”
Kỷ Đông Nham đương nhiên cũng cảm thấy mất mặt. Anh có trăm cái miệng cũng không thể ngụy biện, chỉ biết liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi! Cái này anh thật sự không thể kiểm soát được!”
“Anh không thể tiết chế dục vọng một chút sao? Hoặc là anh… à, nhớ tới những người như chị Thạch Lựu* ấy.” Tố Diệp căm phẫn.
*Chị Thạch Lưu: Một biệt danh của diễn viên Uyển Quỳnh Đan, “cô gái xấu xí” của Trung Quốc, nổi danh từ rất nhiều vai ma chê quỷ hờn.“Được, được, được! Anh sẽ cố gắng nghĩ tới chuyện khác.” Kỷ Đông Nham dịu giọng nói. Chị Thạch Lựu ư, tìm người được quá đấy!
Tố Diệp tiếp tục cố gắng.
Cuối cùng, cô cũng tháo được dây thừng ra. Sau vài lần ra sức cắn, sợi dây đã lỏng ra. Sau cùng Kỷ Đông Nham cũng được thở phào một hơi. Có ai biết được mấy lần cắn cuối cùng của cô suýt nữa khiến anh nộp vũ khí đầu hàng, cũng may vào thời điểm mấu chốt, dây thừng đã được cởi.
Anh lập tức tháo dây thừng ra, rồi cũng tháo cả ra giúp cô. Sau khi tháo rồi, thấy khóe miệng cô toàn là vụn dây thừng, anh bất giác giơ tay lên khẽ gạt đi giúp cô. Cả hai khóe môi cô đều bị cọ đến đỏ ửng. Kỷ Đông Nham nhìn mà thấy xót xa, trong một khoảnh khắc chợt muốn hôn lên đôi môi ấy.
“Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?” Tố Diệp không biết được suy nghĩ của anh, khẽ hỏi…