Cái hẹn ba ngày đối với Tố Diệp mà nói chẳng đáng để ý tới. Cô nhận định đó chỉ là giao ước theo ý kiến chủ quan của Niên Bách Ngạn mà thôi. Sau khi một lần nữa tỏ rõ thái độ với anh vào buổi tối hôm đó, chuyện này sẽ không còn liên quan tới cô nữa.
Mà trên thực tế, hai ngày này cũng trôi qua rất thuận lợi. Kỷ Đông Nham vẫn gửi hoa nhài tới, giáo sư Đinh vẫn bận rộn như thế, Lý Thánh Đản thì chẳng sẽ sửa được cái tật làm vỡ cốc chén, Phương Bội Lôi đối với cô vẫn không nóng không lạnh, bác sỹ trị liệu Hà Minh vẫn chỉ nhiệt tình với khách hàng của anh ta, dường như quan hệ với các đồng nghiệp mãi vẫn chẳng vui vẻ bằng một nhân viên “nhảy dù” như cô đây. Đương nhiên cũng có những cái khác, ví dụ như, cô nhận được một số clip tỏ tình của một số sinh viên nam bạo dạn qua weixin*, Lâm Yêu Yêu thì hớn hở báo cáo với cô chuyện tình cảm với Đinh Tư Thừa có những bước tiến đáng kể.
*Một phần mềm chat trên Window Phone
Ba ngày, chớp mắt đã sắp trôi qua, bề ngoài có vẻ chẳng có gì thay đổi, nhưng dường như trong vô hình lại đang có điều gì ngầm đổi khác.
“Em đỏ” của Tố Diệp sau khi được đại tu đã bình an vô sự quay về. Thân xe bóng loáng, so với phong cách của năm xưa chỉ hơn chứ không kém. Lần sửa chữa này khiến Tố Diệp kinh hoàng. Lần đầu thấy chiếc xe đỏ của mình rực rỡ lóa mắt, cô chẳng khác gì nhìn thấy những tờ tiền bay đi mất trước mặt mình. Ai ngờ đối phương đáp lại cô là: Đã có người thanh toán toàn bộ chi phí sửa chữa và bảo dưỡng rồi.
Người đầu tiên cô nghĩ tới chính là Niên Bách Ngạn.
Chính vào cái ngày thứ ba khi Tố Diệp tưởng rằng có thể trôi qua một cách yên ổn, sự can dự bất ngờ của giáo sư Đinh khiến sự việc có một bước ngoặt lớn. Thậm chí có thể nói, từ giây phút ấy, số phận của Tố Diệp cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng có lẽ cũng không đơn thuần chỉ mình cô thay đổi, còn cả Niên Bách Ngạn, hoặc có thể số phận của rất nhiều người cũng đảo ngược từ thời khắc ấy.
Lúc giáo sư Đinh xông vào, Tố Diệp đang làm trị liệu ý niệm cho một bệnh nhân mắc chứng ép mình ngủ muộn. Trạng thái điển hình của bệnh nhân mắc chứng bệnh này là coi thức đêm là một thói quen bình thường, nhất định phải đợi tới khi cơ thể đã mệt mỏi đến không chịu nổi nữa mới đi ngủ. Cũng giống như bệnh nhân này của cô, làm việc cả một ngày trời, nhưng ngày nào cũng ép buộc bản thân nhất định phải dọn dẹp nhà cửa tới tận 3, 4 giờ sáng mới chịu đi ngủ. Chứng bệnh này và bệnh mất ngủ có sự khác nhau về bản chất. Mất ngủ là muốn ngủ mà không ngủ được. Còn căn bệnh này là ép bản thân duy trì sự tỉnh táo. Những bệnh nhân này hoàn toàn không có vấn
đề về sinh lý mà là nhu cầu tâm lý.
Tố Diệp dùng thuật kinh hãi để cắt đứt quan niệm cưỡng ép đó của bệnh nhân. Cô đang đặt đồng hồ báo thức, nhưng không ngờ một giáo sư Đinh trước nay luôn rất trầm ổn lại vô duyên vô cớ xông vào như vậy, khiến bệnh nhân giật nảy mình. Giáo sư Đinh đã hoàn toàn thay thế tác dụng khiến bệnh nhân hoảng hốt của cái đồng hồ báo thức.
Thời gian trị liệu của Tố Diệp cũng sắp kết thúc. Sau khi cô giải thích mấy câu, bệnh nhân cũng không nói thêm gì nhiều mà rời đi ngay. Tố Diệp rót một cốc cà phê đưa cho vị giáo sư Đinh sau khi xông vào phòng đang im lặng ngồi trên sôpha. Không hiểu tại sao, trong lòng cô dâng lên một dự cảm không lành không thể lý giải được.
Giáo sư Đinh nhanh chóng lên tiếng, giọng nói có phần cuống quýt: “Bác sỹ Tố à! Rốt cuộc cô đã nói gì với anh Niên vậy?”
Tố Diệp ngẩn người ra, nửa ngày sau mới chớp chớp đôi mắt chua xót: “Giáo sư Đinh! Tôi không hiểu ý của ông.” Thứ duy nhất cô nợ anh là tiền, làm gì còn bản lĩnh nói gì với anh nữa.
“Hạng mục nghiên cứu của chúng ta vẫn luôn tìm kiếm nhà đầu tư. Anh Niên từ lâu đã có ý muốn giúp, nhưng đột nhiên hôm nay lại nói sẽ suy nghĩ thêm.”
“Anh ta suy nghĩ là việc của anh ta, liên quan gì tới tôi?” Tố Diệp nghe tới đây cũng liên tưởng tới một số chuyện, chắc chắn là có liên quan đến chuyện cô tới Tinh Thạch làm việc.
Giáo sư Đinh thở dài nặng nề: “Với tư cách là một doanh nhân và một nhà đầu tư, điều anh ấy phải suy nghĩ đầu tiên là những gì sẽ được nhận lại. Ý của anh Niên là, thái độ làm việc của một số nhân viên trong Liêm Chúng hoàn toàn không nghiêm túc, anh ấy lo lắng sẽ ảnh hưởng tới tiến độ hạng mục.”
Câu nói này lọt vào tai Tố Diệp một cách chính xác. Cô nghẹn lời, sau đó giơ tay chỉ vào mũi của mình: “Một số nhân viên mà anh ta nói không phải là ám chỉ tôi đấy chứ?”
Giáo sư Đinh ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.
Một ngọn lửa không tên bùng lên trong đầu, hừng hực đến nỗi khiến cô chỉ muốn điên cuồng mắng chửi. Cô nghiến răng kèn kẹt, nói rõ ràng từng chữ: “Cái gã Niên Bách Ngạn đó còn biết xấu hổ không? Nếu không nhờ tôi, anh ta có thể thoát khỏi nguy hiểm dễ dàng vậy sao? Đúng là không phân biệt tốt xấu, không hiểu tấm lòng của người khác, để đạt được mục đích của mình không từ thủ đoạn!”