Nghe ra Niên Bách Ngạn có ý trêu chọc, Tố Diệp tức giận giơ nắm đấm đánh anh. Anh né, cô lại nhào tới, ôm chặt lấy cổ anh rồi nói: “Niên Bách Ngạn! Anh bảo không dưng anh đẹp trai thế làm gì hả? Làm con bé bị mê hoặc đến nỗi đánh mất lý trí rồi.”
Niên Bách Ngạn vừa cười vừa vào môi cô: “Em đúng là dẻo miệng.”
Tố Diệp mím môi cười rồi nói: “Em thấy sau này anh cứ mặc kệ mấy người bà con bên nhà em đi. Thật đấy, không lo nổi đâu. Hơn nữa lâu dần họ sẽ cho đây là việc anh nên làm, chỉ uổng công anh.”
“Đều là người thân thích cả, giúp được thì giúp.” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng nói: “Làm vậy không phải vì bà con bên nhà em mà là vì em, vì cậu và mợ. Nhất là mợ. Mợ là một người ưa sĩ diện như vậy. Họ hàng của mợ đã tìm tới nơi, nếu không giúp, mợ cũng cảm thấy ái ngại.”
Tố Diệp nghiêng đầu nhìn Niên Bách Ngạn. Nghe xong những lời này, cô không kìm được lòng mình, rướn cổ, hôn lên má anh một cái rồi nói: “Chồng yêu! Em thật sự yêu anh chết mất! Sao lúc nào anh cũng làm việc chu toàn như thế chứ?”
Niên Bách Ngạn tươi cười vác cô lên: “Thế thì để anh xem em yêu anh chết mất kiểu gì nào!”
“Anh đáng ghét! Anh là đồ háo sắc!”
Niên Bách Ngạn giơ tay vỗ vào mông cô một cái: “Dám mắng chồng mình là háo sắc à, to gan tày trời! Chăm sóc hình pháp!” Dứt lời, anh sải bước đi vào phòng ngủ.
Chẳng mấy chốc, từ trong phòng ngủ đã vọng ra tiếng cười đùa của Tố Diệp: “Chú nhỏ! Đừng mà…”
“Gọi anh là gì cơ?”
“Anh rể! Tha cho người ta đi…”
Sau đó vang lên tiếng cơ thể quấn quýt. Chẳng mấy chốc, tiếng cười nũng nịu của cô gái đã hóa thành tiếng thở dốc, bện chặt với hơi thở hơi trầm khàn của người đàn ông.
Nồng nhiệt qua đó, Tố Diệp đã mệt mỏi đến mức đi đánh cờ với Chu Công rồi.
Trong phòng sách, Niên Bách Ngạn đang châm một điếu thuốc, nghe điện thoại.
“Bách Ngạn! Vincent chạy rồi!”
“Gì cơ?” Niên Bách Ngạn bất ngờ nổi giận: “Sao hắn chạy được?”
“Gã Vincent đó quá giảo hoạt, cả anh cũng bị hắn lừa. Nhưng chú yên tâm đi. Bây giờ cảnh sát đang truy nã hắn khắp nơi. Anh đã ngầm báo với mấy người trong giang hồ rồi. Các anh em cũng đang tìm kiếm hắn.”
“Nhất định phải tìm được hắn trước khi cảnh sát tới.” Ánh mắt Niên Bách Ngạn giá lạnh.
“Bây giờ các anh em cũng đang cố gắng hết sức. Nhưng có một điểm anh phải chắc chắn, chú thật sự không cần mạng của hắn sao?”
Niên Bách Ngạn nghiến răng kèn kẹt, rất lâu sau mới khẽ nói: “Em không muốn chuyện này biến thành vụ án hình sự, nếu không sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Em chỉ muốn hắn ngoan ngoãn ngậm miệng vài năm, tìm một nơi nào đó dưỡng già là được rồi.”
“Nhưng chỉ cần một người còn sống thì hắn vẫn có thể mở miệng.”
“Bây giờ người đang tham gia vào là em vợ của em.” Anh nói.
Đối phương đã hiểu, sau khi nói một câu “cứ yên tâm” bèn kết thúc cuộc điện thoại.
Điếu thuốc ở đầu ngón tay đã cháy quá nửa, lập tức làm bỏng ngón tay Niên Bách Ngạn. Anh hơi run lên. Điếu thuốc rơi xuống đất, tàn thuốc rụng ra. Anh nhíu mày nhặt điếu thuốc lên rồi ra sức dập vào trong gạt tàn.
Anh không muốn ai phải khó xử, như Tố Khải hay như Tố Diệp, người con gái anh yêu nhất…
***
Ngày gặp lại Nguyễn Tuyết Cầm, ngoài trời tuyết tung bay.
Nguyễn Tuyết Cầm vẫn rất lãnh đạm. Chỉ tới khi nghe thấy Niên Bách Ngạn nhắc tới Diệp Lan, đôi mắt bà ta mới có hồn.
“Mọi chuyện của Diệp Lan bên đó đều ổn cả, chỉ có điều tết này sẽ không về được.” Niên Bách Ngạn nhìn Nguyễn Tuyết Cầm và nói: “Bây giờ chủ của Bright là Niên Thị. Về việc học tập của Diệp Lan tại Pháp, Niên Thị sẽ tiếp tục hỗ trợ.”
Nguyễn Tuyết Cầm nghe xong không biết nên khóc hay nên cười. Cuối cùng bà ta nói: “Việc Niên Thị thu mua Bright đã là sự thật, tôi có nên chúc mừng cậu không đây?”
“Chúc mừng thì khỏi cần, sông có khúc người có lúc, không ai có thể mãi mãi là người chiến thắng được.” Niên Bách Ngạn nho nhã vắt chéo hai chân, nhìn Nguyễn Tuyết Cầm với ánh mắt lạnh nhạt: “Tôi chỉ cần bà nói cho tôi biết Vincent đã đi đâu là được.”
Nguyễn Tuyết Cầm cũng đã nghe nói tới chuyện Vincent mất tích. Bà ta ngồi tù nhưng cái lợi duy nhất của việc ngồi tù là chỉ được xem thời sự, thế nên bà ta biết tình hình không hề ít hơn bên ngoài.
Bà ta cười khẽ: “Cậu thật sự cho rằng tình cảm của tôi và Vincent sắt son đến mức đó sao?”
“Chí ít thì bà đã làm việc cho ông ta.”
Nguyễn Tuyết Cầm tự cười mình: “Trên đời này thứ không đáng tin cậy nhất chính là tình cảm.”
“Nhưng những tình cảm dính dáng tới lợi ích thì chắc chắn sẽ khác. Giống như có rất nhiều chuyện bà không muốn làm, nhưng nghĩ tới nhà họ Nguyễn của bà, nghĩ tới mối quan hệ giữa bố bà và Vincent, nghĩ tới việc bảo vệ cho lợi ích của nhà họ Nguyễn, dù có không muốn làm thế nào vẫn sẽ hoàn thành thuận lợi, không phải sao?”
Nguyễn Tuyết Cầm vô thức cuộn chặt tay lại.
“Cũng giống như bà vốn không muốn mang đám trẻ con đó tới cho Vincent nhưng không còn cách nào khác. Đây là quy định của tổ chức Samele, bà lại nằm trong nó, sao có thể không nghe lệnh?”
“Cậu biết cũng nhiều thật đấy.”
“Vì tôi và bà đang làm cùng một chuyện, đó là nghĩ đủ mọi cách để bảo vệ cho thanh danh của gia tộc.” Niên Bách Ngạn điềm nhiên nói.
Nguyễn Tuyết Cầm thở dài: “Tôi cũng rất muốn giúp cậu nhưng thật xin lỗi, tôi quả thực không biết Vincent đã đi đâu.”
Niên Bách Ngạn nhíu chặt mày.
“Nhưng có một chuyện tôi phải nhắc nhở cậu.” Nguyễn Tuyết Cầm hạ thấp giọng, ánh mắt nghiêm nghị: “Cậu đã ăn miếng bánh gato của Vincent, ông ta nhất định sẽ không để cậu yên đâu. Cậu phải cẩn thận, bề ngoài trông ông ta có vẻ nho nhã, thực chất nội tâm bên trong là một kẻ điên rồ và bệnh hoạn đấy!”
***
Phòng tâm lý Liêm Chúng vẫn rất bận rộn.
Mỗi ngày, mỗi tiếng, mỗi phút, mỗi giây đều nhuốm mùi tiền.
Tố Diệp nhìn thấy cô gái theo lời nói của Lý Thánh Đản, trông cũng rất trẻ. Cô nhìn thoáng qua tài liệu, quả nhiên tuổi tác không lớn. Cô gái này mang lại một cảm giác rất đặc biệt cho cô, nói thế nào nhỉ? Trên người cô ấy toát ra một phong thái không ganh đua với đời.
Trong xã hội hiện đại bây giờ, rất ít người còn có được khí chất này. Vì thế, ấn tượng đầu tiên của Tố Diệp đối với cô ấy cũng tốt hơn.
Bên ngoài tuyết trắng rơi dồn dập.
Cô gái ngồi trong phòng mặc một chiếc áo len chui đầu màu trắng, mái tóc rất dài, vượt xa Tố Diệp. Chiếc áo dạ màu lông lạc đà của cô ấy được để bên cạnh. Ánh mắt cô ấy nhạt nhòa, nhẹ nhàng, khiến người ta nhớ tới loài lan tĩnh mịch dưới vực sâu tăm tối.
“Mời ngồi!” Tố Diệp mời cô ấy rồi bảo Lý Thánh Đản bê cafe vào.
“Cảm ơn chị, bác sỹ Tố! Tôi uống nước lọc là được rồi. Bình thường tôi rất ít uống cafe.” Cô gái lên tiếng. Giọng nói của cô ấy dễ nghe một cách kỳ lạ, mềm mại mà thanh tao, lại tiêu chuẩn như giọng thuyết minh, không nghe ra được giọng địa phương của cô ấy.
Tố Diệp ngẩn người giây lát rồi bảo Lý Thánh Đản mang nước lọc vào.
Trước khi ra ngoài, Lý Thánh Đản còn nhìn thêm cô gái đó mấy cái. Cô ấy xinh đẹp, dịu dàng, khiến con gái cũng phải quay đầu lại nhìn một chút.
“Cô gặp phải chuyện gì khúc mắc rồi?” Khi phòng làm việc chỉ còn lại hai người họ, Tố Diệp hỏi thẳng.
Vì phải quản lý phòng tâm lý, thế nên Tố Diệp đã phân chia rất nhiều khách hàng của mình. Nhưng cũng không phải cô không nhận bệnh nhân, điều kiện tiên quyết là phải đáng nhận. Tố Diệp không rõ cô gái này gặp phải chuyện khó khăn gì. Bình thường, có quyết định nhận trường hợp đó hay không, Tố Diệp đều phải xem qua tài liệu. Nhưng cô gái này vừa không điền tài liệu lại không nói rõ vấn đề của mình trong hồ sơ, nhưng kiên quyết muốn gặp Tố Diệp. Hành vi này quả thực khiến Tố Diệp cảm thấy kỳ lạ.
Vì thế cô đã gặp cô ấy, xem xem rốt cuộc cô ấy cần giúp đỡ như thế nào, sau đó sẽ phân một bác sỹ tâm lý khác theo yêu cầu của cô ấy.
Khi cầm cốc nước, cô gái có vẻ rất nhiều tâm sự. Cô ấy uống một hớp rồi cầm chiếc cốc trong tay, nhìn về phía Tố Diệp: “Nghe nói lúc trước phòng tâm lý đã từng giải quyết một trường hợp có liên quan tới kiếp trước, phải không ạ?”
Tố Diệp hơi sững sờ, sau đó chợt hiểu ra cô ấy định nói tới Dương Nguyệt bèn khẽ cười: “Phải!”
“Vậy… sau đó thế nào ạ?” Cô gái vô cùng tò mò.
Tố Diệp hồ nghi trong lòng nhưng vẫn trả lời mà không để lộ cảm xúc: “Thành thật xin lỗi! Đây là chuyện riêng tư của bệnh nhân. Là một người trong nghề, chúng tôi không thể tiết lộ. Hãy nói về tình hình của cô đi!”
Nếu chỉ tò mò về tình trạng của Dương Nguyệt, vậy thì cô hoàn toàn có thể tiễn khách ra về. Tố Diệp cũng vì có ấn tượng đầu tiên khá tốt với cô ấy nên mới cho phép cô ấy tiếp tục ngồi trong phòng làm việc của mình.
Cô gái xoa tay, dường như hơi lo lắng. Rất lâu sau, cô ấy ngước mắt lên, nói: “Bác sỹ Tố! Chị có thể đích thân phụ trách tôi không? Tôi không muốn tìm bác sỹ tâm lý nào khác.”
Tố Diệp cảm thấy kỳ lạ: “Vậy phải xem tình hình của cô.”
“Tôi… thật ra cũng từng có những giấc mơ liên quan tới kiếp trước.”
Tố Diệp cười: “Vậy thì cô càng nên nghe lời khuyên của tôi, tìm tới bác sỹ Phương Bội Lôi của phòng tâm lý chúng tôi. Chị ấy thông thạo trị liệu thôi miên, có thể sẽ giúp cô giải quyết được vấn đề.”
“Không! Tôi không tiếp nhận thôi miên đâu. Như vậy quá đáng sợ. Tôi từng đọc bài báo viết về chị. Tôi cảm thấy chỉ là một bác sỹ tâm lý rất có trách nhiệm, thế nên tôi chỉ muốn chị giúp đỡ.” Cô gái cắn môi, sốt sắng nói.
Tố Diệp thấy tâm trạng cô ấy trở nên căng thẳng bèn an ủi: “Được rồi, được rồi. Cô đừng gấp. Thế này đi, cứ kể cho tôi nghe giấc mơ của cô thế nào?”
Cô gái có phần bất an, suy nghĩ rất lâu mới nói: “Tôi hay mơ thấy một vị vương. Tôi không biết người ấy là ai, nhưng luôn nghe thấy người ấy gọi tôi trong mơ.”
“Một vị vương?” Tố Diệp nhíu mày. Thế là ý gì?
Cô gái gật đầu: “Đúng vậy, một vị
vương. Người ấy mặc áo giáp, cưỡi trên lưng một con ngựa rất cao, rất cao. Người ấy rất cường tráng, đi tới đâu cũng được mọi người kính trọng. Họ quỳ xuống hành đại lễ với người ấy, gọi người ấy là vương.”
Tố Diệp chẳng hiểu gì cả, lại càng thêm phát điên.
Một Hải Sinh còn chưa đủ, giờ lại có một vương? Mới đó đã từ thời cận hiện đại trở về cổ đại rồi sao? Nếu không phải tai cô nghe nhầm thì cô gái trước mặt này chắc chắn bị điên rồi.
“Vị vương đó… là người Trung Quốc ư?” Rất lâu sau, Tố Diệp mới cố gắng hỏi được một câu.
Cô gái ngẫm nghĩ: “Có lẽ là vậy. Nhưng xét về cách ăn mặc của người ấy có vẻ không giống người Trung Nguyên.”
Tố Diệp chớp chớp mắt, nuốt nước bọt.
“Người ấy rắn rỏi hơn người Trung Nguyên, hơn nữa còn rất cao. Đã rất nhiều lần tôi mơ thấy người ấy ôm thi thể của tôi mà khóc. Xung quanh rất lạnh. Người ấy cứ gọi tên tôi mãi.” Nói tới đây, cô gái vòng hai tay ôm lấy bả vai.
Thật ra trong phòng rất ấm, nhưng có lẽ nghĩ tới cảnh trong mơ, nên cô ấy cảm thấy lạnh.
Tố Diệp nhất thời nín lặng.
Ông trời ơi, đây rốt cuộc là thời đại nào?
“Cô… Cô có thể nói cụ thể không? Ví dụ về tên hay tướng mạo của vị vương đó?”
Cô gái thở dài: “Tôi không biết người ấy tên là gì, cứ cảm thấy một số người ăn mặc giống thời Hán nhưng không thể chắc chắn được. Tướng mạo của người ấy tôi cũng không nhìn rõ.”
Một trường hợp không chút manh mối.
Tố Diệp ngẫm nghĩ: “Trong hiện thực, cô có tìm được người nào có cảm giác tương tự như người trong mơ không?”
Cô gái nghĩ thật kỹ: “Có. Nhưng tôi chỉ gặp mặt người đó một lần. Tôi nghĩ có lẽ cảm giác của tôi đã sai.”
Nghe thấy lời này, suy nghĩ đầu tiên của Tố Diệp chính là, liệu có phải cô ấy cũng giống Dương Nguyệt, cố tình muốn tiếp một ai đó. Cô buột miệng hỏi: “Người mà cô nói không phải là Kỷ Đông Nham đấy chứ?”
Cô gái ngẩn người: “Kỷ Đông Nham? Đó là ai?”
Ờ…
Tố Diệp cũng đơ luôn.
Chắc tại cô nghi ngờ vớ vẩn rồi. Thì ra cô gái này không quen biết Kỷ Đông Nham. Hơn nữa cô còn có thể nhận ra, cô ấy không hiểu biết lắm về chuyện thương trường.
“À, không có gì.” Tố Diệp lập tức nói đổi giọng: “Vậy cô tới tìm tôi là hy vọng tôi giúp cô tìm được người này ư?”
Cô gái tỏ ra mơ hồ rồi khẽ lắc đầu: “Thật ra, tôi cũng không biết mình muốn thế nào nữa. Có lẽ đây chỉ là giấc mơ của tôi, chẳng thể chứng minh điều gì. Nhưng bác sỹ Tố, tôi rất sợ, thật sự rất sợ.”
“Cô sợ chuyện gì?”
“Tôi sợ tất cả những gì trong mơ đều là sự thật. Tôi cũng sợ cảm giác trong giấc mơ, giống như một kiểu đau đớn khi phải sinh ly tử biệt. Mỗi lần tỉnh giấc, trái tim tôi lại rất đau, nỗi đau ấy như bị ai đâm mạnh một con dao vào vậy. Tôi thật sự sợ rằng con người có kiếp trước, sợ cái bí mật huyền bí này của số phận.”
Tố Diệp hiểu được nỗi sợ hãi này của cô ấy.
Thật ra con người ai cũng vậy thôi, đều cảm thấy cực kỳ lo sợ đối với những thứ mà mình chưa biết.
Ví dụ như nếu lúc này tôi nói với bạn, thật ra bạn có kiếp trước đấy, cũng có cả kiếp sau, vậy thì trái tim bạn chắc chắn sẽ không thể bình yên, ngay sau đó vô vàn các suy nghĩ sẽ xuất hiện. Mà sau khi tò mò qua đi thì nỗi sợ hãi sẽ tới, vì bạn không biết rõ kiếp trước như thế nào, càng lo lắng kiếp sau sẽ ra sao. Nỗi sợ này giống như con người ta không thể đoán trước ngày mai vậy.
“Cô phải biết, bất luận cô có kiếp trước hay không thì đây cũng đã là chuyện của quá khứ. Cho dù thật sự kiếp trước có tồn tại, nó cũng chỉ giống như ngày hôm qua của cô thôi, cô có thể làm gì cho những chuyện đã qua nào? Chúng ta đều không thể làm gì cả, chỉ có thể thay đổi hiện tại.”
Cô gái cau mày, một lúc sau liền hỏi: “Bác sỹ Tố! Chị có tin vào kiếp trước không?”
Tin ư?
Dương Nguyệt cũng đã từng hỏi Tố Diệp, Tố Diệp đã chần chừ. Sau này Tố Diệp có hỏi Phương Bội Lôi, hỏi chị ấy:
Chị có tin vào kiếp trước không? Lúc ấy quan hệ giữa cô và Phương Bội Lôi vẫn còn trong thời kỳ ác liệt. Chị ấy bực bội trả lời:
Tin! Kiếp trước tôi nợ cô thế nên kiếp này mới phải gặp gỡ và làm chung với cô.Thế nên, cô có tin không?
Chẳng ai dám nói có hay là không có. Nếu bắt cô lựa chọn, cô nguyện tin rằng có tồn tại kiếp trước, đây ít nhất cũng là một sự an ủi đối với tâm hồn.
Cô thở dài nói: “Tôi chỉ có thể trả lời cô từ góc độ khoa học. Trong các liệu pháp thôi miên có một loại gọi là hồi tưởng kiếp trước, nhưng hiện vẫn còn bị mọi người nghi ngờ. Thế nên tôi mới phải khuyên cô. Giấc mơ của cô kỳ thực chỉ là giấc mơ, nó không thể thay đổi điều gì. Thời gian vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước, cô cũng phải nhìn về phía trước mới được.”
“Nếu… tôi thật sự muốn làm thôi miên, chị sẽ làm cho tôi chứ ạ?” Cô gái đan các đầu ngón tay vào nhau.
“Tôi sẽ giới thiệu cho cô bác sỹ Phương. Mong cô hãy tin tưởng chị ấy. Chị ấy thực sự là một bác sỹ trị liệu thôi miên rất giỏi.”
Cô gái cắn môi: “Vậy… tôi sẽ về nhà suy nghĩ thêm một chút.”
Tố Diệp gật đầu.
Khi cô gái đi khỏi, Tố Diệp day thái dương rồi giở lại tài liệu của cô ấy. Thông tin bên trên ít đến đáng thương. Không độ tuổi, không địa chỉ, không nơi công tác. Chỉ có một cái tên và nghề nghiệp.
Sở Kha, trợ lý của một nhà khảo cổ học nào đó.
Tố Diệp lắc đầu khó xử. E là không có liên quan gì tới kiếp trước, chỉ có liên quan tới nghề nghiệp cô ấy tiếp xúc mà thôi. Một ngày nào cũng tiếp xúc với đồ cổ, mơ mấy giấc mơ đó cũng là chuyện bình thường.
Cô đang mải nghĩ thì di động rung lên.
Sau khi nhìn số điện thoại, cô nhận máy ngay lập tức.
“Toàn bộ tài liệu có liên quan tới Vincent, tôi đã tra ra rồi.” Bóng bàn nói.
Tố Diệp mừng rỡ: “Tốt quá rồi!”
“Nhưng mà…” Bóng bàn đổi giọng, ngữ khí hơi ngập ngừng.
“Sao vậy?”
Đầu kia hạ thấp giọng: “Nhưng mà tôi cần thêm tiền.”
“Anh đang lừa đảo đấy à?” Tố Diệp bất mãn.
“Tôi thề tôi tuyệt đối không có ý lừa đảo cô. Chỉ có điều, tôi hoàn toàn không ngờ lai lịch của Vincent lại đáng sợ như vậy. Với cả…” Nghe ra được đối phương đúng là rất căng thẳng: “Về chuyện của Niên Thị, mong cô hiểu cho, một khi những tài liệu này truyền ra ngoài, có lẽ bản thân mình chết thế nào tôi cũng không biết.”
Tố Diệp sững người: “Anh có ý gì?”
“Ý của tôi rất đơn giản. Sau khi điều tra Vincent, tôi đã quyết định sau này không làm nghề này nữa. Tôi cần một khoản tiền. Một số tiền đủ để tôi sống hết nửa quãng đời còn lại mà không phải lo ăn lo mặc. Tôi không thể ở lại Trung Quốc nữa.”
Tố Diệp chỉ nghe thấy những tiếng ầm ầm vang bên tai, dường như sự hoảng sợ của bóng bàn đã lan truyền tới cô. Cô cố bình tĩnh lại và nói: “Ý của anh là, Niên Thị và Vincent có một bí mật không thể để ai biết?”
“Đúng vậy! Thế nên tôi cần tìm một sự bảo đảm.” Giọng của bóng bàn hơi run rẩy: “Tôi biết quan hệ của cô và Niên Thị. Niên Bách Ngạn là chồng cô. Khi nhìn thấy những tài liệu này, tôi không dám chắc liệu cô có nuốt lời không bảo đảm cho sự an toàn của tôi nữa hay không. Tôi không tin ai cả, chỉ tin tiền thôi. Tôi muốn cô tăng giá tiền ban đầu lên gấp mười lần. Muộn nhất là tới giờ tan làm của ngân hàng tối nay, nếu tiền vẫn chưa được gửi vào tài khoản của tôi, tài liệu sẽ lập tức bị tiêu hủy.”
“Mười lần? Anh…”
“Chị Niên! Những tài liệu này tuyệt đối xứng đáng với số tiền tôi yêu cầu.” Bóng bàn ngắt lời cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Hơn nữa tôi bảo đảm, ngoại trừ tôi ra, sẽ không có người thứ hai có thể có bản lĩnh tìm được chỗ tài liệu sâu đến vậy! Tôi không muốn phiền phức, tôi chỉ muốn bình yên sống nốt quãng đời còn lại thôi!”