Niên Bách Ngạn
mở mắt ra, ánh mắt anh lạnh lẽo. Biểu cảm này như một chậu nước lạnh dập tắt mọi tâm trạng kích động của Niên Bách Tiêu. Cậu ngừng lại, nhưng
trong lòng lại dâng lên một linh cảm chẳng lành.
Niên Bách Ngạn nhìn Niên Bách Tiêu,
trong đôi mắt có một sự nặng nề không thể nói ra. Rất lâu sau anh mới
lên tiếng: “Nhà họ Niên không thể dính dáng tới cảnh sát, dù là ngày
trước hay bây giờ.”
Niên Bách Tiêu nghe xong liền giật mình: “Vì sao chứ?” Thanh âm của cậu gần như chói tai.
Ánh mắt anh mệt mỏi: “Bách Tiêu! Em còn
nhỏ, có những chuyện không cần biết. Mà anh cũng không định để em biết,
thế nên việc em cần làm bây giờ là tin tưởng anh, biết không?”
“Anh à! Em không còn là thằng nhóc mấy nữa rồi!” Nghe xong câu ấy, Niên Bách Tiêu cực kỳ tổn thương.
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Trong mắt anh
em vẫn luôn là một đứa trẻ.” Cuối cùng anh bổ sung thêm: “Em còn rất
nhiều thời gian và tuổi xuân, không cần phải gánh vác chuyện gì cho nhà
họ Niên cả. Trước đây anh rất phản đối chuyện em đua xe, là vì anh sợ
người thân duy nhất trên cuộc đời này cũng rời xa mình. Nhưng bây giờ em đã có trách nhiệm với việc mình muốn làm, em có lý tưởng, có hoài bão,
như vậy rất tốt. Thế nên em chỉ cần bạo dạn bước về phía trước, việc anh có thể giúp em là san bằng con đường đó giúp em.”
“Anh…” Cổ họng Niên Bách Tiêu nghẹn lại.
Bao nhiêu năm qua, Niên Bách Ngạn chưa
bao giờ nói với cậu những lời này. Cậu cũng không hề biết thì ra anh
trai lại sợ cô đơn đến vậy. Là con trưởng của nhà họ Niên, thì ra anh
phải mang nhiều trọng trách đến thế. Mà sở dĩ bây giờ cậu vẫn có thể tự
do tự tại làm chuyện mình muốn làm, hoàn toàn là nhờ anh trai đã trải
đường xây cầu sẵn.
Anh đối xử với cậu như bố, vậy mà cậu
vẫn luôn hiểu lầm anh, cố tình không hiểu sự mệt mỏi trên gương mặt anh
rốt cuộc là vì điều gì. Một con người như vậy, thật ra bản thân cậu cũng thấy rất đáng ghét.
“Anh! Rốt cuộc nhà họ Niên làm sao rồi? Anh nói cho em biết đi.”
“Bố chúng ta đã từng làm sai, thế nên, vì danh dự của bố, vì thanh danh của Niên Thị, anh chỉ có thể trả nợ.”
Hô hấp của Niên Bách Tiêu trở nên dồn
dập: “Bố nợ tiền sao? Hay là nợ thứ gì? Anh! Nếu cần trả thì em trả cùng anh. Em cũng là một thành viên của nhà họ Niên. Có trọng trách gì em
muốn gánh vác cùng anh.” Vì sốt sắng, giọng Anh Mỹ của cậu cũng biến
điệu.
“Không cần!” Niên Bách Ngạn bất ngờ sa sầm mặt lại, quát lên.
“Anh…”
“Nếu thật sự muốn làm chuyện gì đó cho
nhà họ Niên thì phải làm hai việc.” Niên Bách Ngạn nói rõ ràng: “Thứ
nhất, bảo vệ sự an toàn của bản thân. Thứ hai, thay anh chăm sóc cho cậu mợ của Tố Diệp.”
Niên Bách Tiêu sốt ruột: “Anh! Em muốn…”
“Lúc này em làm tốt được hai chuyện này là đã giúp anh một chuyện lớn rồi, đã nghe rõ chưa?” Sắc mặt Niên Bách Ngạn trầm lạnh.
Niên Bách Tiêu thấy Niên Bách Ngạn giận thật rồi, cũng không dám nói thêm gì nữa, bèn gật đầu.
Sau khi tất cả mọi người đều rời khỏi tứ hợp viện, căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Một chút hoàng hôn cuối cùng cũng đã bị
thời gian kéo vào trong tầng mây. Ánh sáng màu đỏ yếu ớt ấy dần dần bị
màn đêm nuốt hết. Ánh sáng trên lớp thủy tinh của khung cửa sổ chạm trổ
hình thoi cũng trở nên tĩnh mịch, nhuộm lên cái giá lạnh của đêm đông.
Tia sáng cuối cùng hắt lên gương mặt
nghiêng của Niên Bách Ngạn. Gò má cương nghị, góc cạnh cứ thế chìm trong vùng nửa sáng nửa tối khiến người ta không nhìn rõ đôi mắt anh.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên yên ắng.
Như một tòa thành chết chóc, cuối cùng chỉ còn lại mình anh.
Anh chưa từng thấy đơn độc như vậy. Mà
hôm nay, cảm giác đơn độc đủ để gặm nhấm con người này đang như một mầm
bệnh đang lan ra xung quanh anh, khiến anh chưa bao giờ cảm thấy tuyệt
vọng đến thế.
Trước đây anh cũng cô đơn, chỉ có một
mình. Tố Diệp cũng đã từng rời xa anh để tới Tây Tạng. Nhưng lúc đó anh
cũng chưa hề khó chịu như hôm nay.
Tựa như cả thế giới này chỉ còn mình anh sống sót, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của mình.
Niên Bách Ngạn cứ ngồi như thế, cho tới
khi có một chiếc lá nhẹ nhàng rụng ngoài cửa sổ, khi đập vào cửa sổ tạo
ra một thanh âm khe khẽ, anh mới đảo đảo một chút con người khô rát, rồi khẽ cửa động. Tay chân gần như tê cứng hết cả.
Anh cầm một điếu thuốc lên, kẹp giữa
ngón tay nhưng bật lửa mấy lần vẫn không được. Lúc ấy anh mới bàng hoàng nhận ra tay mình đang run lên bần bật.
Vì thế mà sự lo lắng hóa thành căm phẫn.
Anh ném chiếc bật lửa lên mặt bàn. Nó phát ra một tiếng chói tai.
Sau đó, chiếc di động cũng vang lên đúng lúc này như có cảm ứng vậy.
Niên Bách Ngạn cầm di động lên. Đó là
một đầu số vệ tinh, không thể định vị, cũng tức là không thể biết được
vị trí của đối phương. Anh hơi nheo mắt lại. Một dự cảm cứ thế nảy nở.
Nhận điện thoại, Niên Bách Ngạn không nói gì.
Đối phương lên tiếng trước, một nụ cười rất chói tai. Vốn dĩ là một thanh âm tao nhã vậy mã hôm nay nghe lại như chó nhà có đám.
“Niên Bách Ngạn! Vợ mày đang ở trong tay tao.”
“Vincent!” Niên Bách Ngạn vứt điếu thuốc sang một bên, dựa người vào sofa, hỏi rành mạch: “Ông muốn thế nào?”
Ngữ khí của anh vô cùng chắc chắn, dường như không hề tỏ ra ngạc nhiên với việc Vincent gọi điện tới. Vincent
cũng nhận ra giọng điệu của anh, cười khẩy: “Không hổ là Niên Bách Ngạn, xem ra mày đã đoán ra từ lâu.”
“Rốt cuộc ông muốn thế nào?” Niên Bách
Ngạn không quan tâm tới mấy lời thừa thãi của hắn ta. Anh hỏi lại lần
nữa, giọng nói dần trở nên lạnh lẽo.
“Đầu tiên mày hại tao bị điều tra, sau
đó lại ăn trộm vương quốc của tao. Niên Bách Ngạn! Mày bảo tao muốn làm
gì đây? Vincent này bao năm nay tung hoành thương trường, chưa bao giờ
phải chịu thiệt thòi lớn đến thế.” Vincent nghiến răng nghiến lợi.
“Chẳng qua chỉ là chuyện đấu đá về lợi
ích trên thương trường thôi, giờ ông bắt cóc người khác, tính chất đã
thay đổi rồi.” Niên Bách Ngạn nhẫn nhịn ngọn lửa phẫn nộ.
“Người thay đổi quy tắc trò chơi trước
không phải là tao.” Vincent cười lạnh: “Tao biết mày vẫn luôn điều tra
tao, cũng đã tra ra không ít chuyện năm xưa. Nếu đã vậy, chi bằng chúng
ta ngồi nói chuyện đàng hoàng với nhau.”
“Ông chính là Samle?” Niên
Bách Ngạn hơi nheo mắt lại.
Vincent bật cười: “Đã lâu lắm rồi không còn nghe thấy người ta gọi tao như thế nữa. Từ sau khi bố mày qua đời.”
Sắc mặt Niên Bách Ngạn càng ngày càng lạnh như băng.
“Yêu cầu của tao rất đơn giản. Trả lại
tao Bright và mỏ kim cương. Nếu bao năm qua mày vẫn cẩn trọng bảo vệ
Niên Thị, vậy chi bằng bây giờ mày đóng cửa Niên Thị luôn đi, thế nào,
Niên Bách Ngạn? Mấy yêu cầu này đối với mày muỗi quá phải không?”
Niên Bách Ngạn cười khẩy: “Yêu cầu của ông đúng là quá đơn giản. Tôi còn tưởng ông đòi mạng tôi chứ.”
“Mới đó đã lấy mạng của mày thì hời cho
mày quá. Mày hại tao sống không bằng chết, mày nghĩ tao sẽ để cho mày
chết dễ dàng thế sao?” Vincent cười thâm hiểm: “Nghe nói năm xưa mày cực kỳ tàn nhẫn với em trai. Bây giờ tao muốn xem xem, người phụ nữ này
trong lòng mày có sức nặng thế nào?”
“Nói thời gian đi!” Niên Bách Ngạn cất giọng âm u.
“Mười hai giờ đêm mai, địa điểm tao sẽ
thông báo với mày sau.” Vincent nói: “Cho mày thoải mái thời gian không
phải là để mày đi báo cảnh sát đâu nhóc ạ. Mày phải chuẩn bị sẵn hợp
đồng chuyển nhượng tới gặp tao. Nhớ kỹ, chớ có báo cảnh sát, đừng dại
chuốc phiền phức cho mình! Mình mà dám to gan giở trò, cẩn thận cái mạng của đứa con gái này đấy! Còn nữa, tao biết mày đã thuê cả đám người để
tìm tao. Ngày mai tuyệt đối đừng để tao nhìn thấy bọn nó. Người của tao
đã mai phục xung quanh, một khi nhìn thấy có người theo đuôi mày, đừng
trách tao cho mày mất cả chì lẫn chài!”
Niên Bách Ngạn bình tĩnh đáp: “Tôi cần chắc chắn rằng vợ tôi không bị thương!”
“Yên tâm đi! Trước khi chưa có được thứ tao cần, vợ mày sẽ tuyệt đối an toàn.” Vincent cười châm biếm rồi bỗng nói: “Nói đi!”
Đối phương có lẽ đang chuyển máy.
Trái tim Niên Bách Ngạn như vọt lên tận cổ.
Đầu kia nhanh chóng truyền tới giọng nói của Tố Diệp. Cô không căng thẳng, sợ hãi như tưởng tượng của anh, giọng của cô bình tĩnh đến bất ngờ. Cô nói: “Bách Ngạn! Không được tha cho
tên ác ôn này. Anh phải báo cảnh sát, mặc kệ em!”
“Diệp Diệp!” Nghe cô nói vậy, tim anh đau như dao cắt. Anh lập tức hỏi: “Em có bị thương không?”
“Em không sao! Anh tuyệt đối đừng lo cho em! Bách Ngạn! Anh không cần soạn hợp đồng gì hết, đừng tới đây một
mình…” Cô còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Vincent giật lại: “Niên
Bách Ngạn! Rốt cuộc có tới cứu con đàn bà của mày không, mày tự quyết
định đi!”
Dứt lời, hắn cúp máy.
Di động truyền tới tiếng máy bận.
Nhưng bên tai Niên Bách Ngạn chỉ văng vẳng câu nói của Tố Diệp: Cứ mặc kệ em… Anh không cần soạn thảo hợp đồng gì hết, đừng tới đây một mình…
Anh căm hận chính mình. Tố Diệp vốn dĩ không phải chịu nhiều đau khổ đến thế.
Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn đứng dậy đi vào phòng sách.
Cánh cửa phòng sách được đóng lại nhẹ nhàng.
Anh bước tới bên một giá sách lớn, ánh
sáng trong đôi mắt trở nên u tối đến kinh người. Anh giơ tay, lật một ô
vuông ngầm, rồi quét dấu vân tay. Bức tranh trên tường tường từ từ được
nâng lên, bên trong giấu một chiếc hộp.
Anh mở hộp, đó là một khẩu súng.
Niên Bách Ngạn cầm khẩu súng lên tay,
đút từng viên đạn vào. Sống lưng anh thẳng tắp, bờ môi khẽ mím lại, tạo
thành một đường cong lạnh giá với khuôn cằm.
Anh chỉ muốn lập tức bắn tất cả số đạn này vào người Vincent.
Nhưng mà…
Niên Bách Ngạn nghĩ tới Tố Diệp, rồi lại nhớ tới câu hỏi của Niên Bách Ngạn: Anh nhất định sẽ cứu chị Tố Diệp ra một cách an toàn, đúng không?
Bàn tay cầm súng của anh chợt buông thõng.
Nỗi hận trong đôi mắt Niên Bách Ngạn trở thành lo lắng.
Rất lâu sau, anh lại đặt súng về vị trí cũ, quét dấu vấn tay để bức tranh rơi xuống. Tất cả được khôi phục nguyên dạng…
Người cảnh sát phụ trách vụ Tố Diệp bị
bắt cóc đang kiểm nhận tài liệu thì Tố Khải gõ cửa đi vào. Anh ta ngước
lên nhìn: “Tố Khải?”
“Đội trường Từ! Thành thật xin lỗi chưa có lời trước đã tới đây.” Tố Khải hùng hùng hổ hổ.
Đội trưởng Từ biết quan hệ của anh và Tố Diệp, ra hiệu cho anh ngồi xuống rồi nói: “Nếu cậu muốn tìm hiểu về vụ
án thì rất xin lỗi, bây giờ tôi không thể trả lời cậu chuyện gì cả.”
“Đó là chị gái tôi. Tôi có quyền được biết tình hình điều tra của các anh.” Tố Khải không ngồi.
“Tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng mong
cậu ủng hộ cho công việc của chúng tôi.” Dẫu sao cũng không cùng một
đội, chức trách khác biệt, thế nên họ không tiện nói nhiều…