1. Việc lên sàn của Niên Thị đang được
tiến hành một cách bừng bừng khí thế. Với tư cách là người dẫn dắt Niên
Thị, mấy ngày này Niên Bách Ngạn bận bù đầu, nhưng anh vẫn đảm nhận công việc đưa đón Tiểu Tịnh Hảo mỗi ngày. Bình thường anh đã quen dậy sớm
nên việc đưa con đến trường mẫu giáo cũng không phải việc quá khó khăn.
Chỉ có điều buổi tối sau khi đón con bé về nhà, có lúc Niên Bách Ngạn
lại phải quay lại công ty họp.
Ngày hôm nay, sau khi đón Tiểu Tịnh Hảo
về nhà, anh nhận được điện thoại của Tố Diệp. Cô có một cuộc họp nên sẽ
về nhà muộn một chút. Rồi cô hỏi anh có bận không. Nếu anh bận thì bảo
Tiểu Nhã tan làm muộn một chút. Niên Bách Ngạn đương nhiên không đồng ý
giao con cho người khác trông nom. Sau khi báo cho Tố Diệp yên tâm, anh
bèn đưa Tiểu Tịnh Hảo tới công ty.
Tiểu Tịnh Hảo là khách thường xuyên của
Niên Thị, việc con bé ngồi họp cùng Niên Bách Ngạn cũng không phải một,
hai lần nữa. Lần này vẫn như mọi khi, con bé ngồi bên cạnh Niên Bách
Ngạn, cắm cúi tự chơi đồ chơi của mình. Còn anh cùng với các cán bộ cao
cấp nòng cốt của công ty đang bàn bạc một vấn đề chi tiết liên quan tới
thị trường. Tiểu Tịnh Hảo ngồi bên rất ngoan ngoãn, không khóc, không
làm ồn cũng không quấy rối, chỉ tự chơi một mình.
Sau khi bàn bạc xong một khâu nhỏ, Niên
Bách Ngạn quay đầu sang nhìn Tiểu Tịnh Hảo, thấy con bé không chơi đồ
chơi nữa mà nằm bò ra bàn, cúi mặt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Niên Bách Ngạn ngắt lời giám đốc bộ phận tiêu thụ đang báo cáo, rồi đưa tay xoa đầu Tiểu Tịnh Hảo, khẽ hỏi: “Con sao vậy?” Anh sợ nó cảm thấy chỗ nào đó khó chịu.
Tiểu Tịnh Hảo ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng: “Bố ơi! Nếu bây giờ con muốn ăn dâu tây thì bố có ghét con không?”
Bầu không khí của buổi họp vốn đang
nghiêm túc, câu nói ấy của Tiểu Tịnh Hảo khiến tất cả mọi người cười phá lên. Niên Bách Ngạn cũng cười: “Sao bố lại ghét con chứ? Sau này muốn
ăn gì cứ nói với bố, đừng buồn bã một mình không nói năng gì.” Dứt lời,
anh dặn Giản Ngôn đi chuẩn bị một ít dâu tây.
Giản Ngôn dĩ nhiên không dám thờ ơ. Trên dưới trong công ty có ai không biết tổng giám đốc Niên của họ nổi tiếng là người yêu vợ chiều con. Chẳng mấy chốc, dâu tây được rửa sạch sẽ, bổ ra, đưa vào trong phòng họp. Trên chiếc đĩa tinh xảo còn có thêm một
chiếc dĩa con đáng yêu. Tiểu Tịnh Hảo rất ngoan, bê dâu tây tới bên cạnh sofa, ngồi ăn.
Niên Bách Ngạn lại tập trung vào nội
dung buổi họp. Mười phút sau, anh muốn xem xem Tiểu Tịnh Hảo đã ăn xong
dâu tây chưa. Anh đầu lại thấy con bé đang vừa đứng soi gương vừa ăn dâu tây. Anh không hiểu bèn nói: “Hảo Hảo! Đừng vừa ăn đồ vừa soi gương.
Ngoan ngoãn ra ghế ngồi ăn đi con!”
Tiểu Tịnh Hảo quay đầu nhìn Niên Bách
Ngạn, ngọt ngào nói: “Bố ơi! Con soi gương ăn dâu tây là có thể ăn được
hai phần rồi. Hơn nữa, còn có thể tiết kiệm tiền cho bố!”
Các cán bộ trong phòng họp đều bị câu nói ngây thơ của con bé chọc cười, cả Niên Bách Ngạn cũng phải bật cười…
2.
Niên Bách Tiêu được liệt vào danh sách các
tay đua thần tượng, xuất phát từ những lần có thành tích tốt và vẻ ngoài điển trai của cậu. Sức hút của cậu càng ngày càng cao. Quan hệ giữa
Niên Bách Tiêu và Tiểu Tịnh Hảo rất vững chắc. Nói như lời của Tiểu Tịnh Hảo thì: Con là cô giáo của chú, chú là thầy giáo của con. Nói một cách đơn giản thì là Niên Bách Tiêu thường xuyên nói tiếng Anh
trước mặt Tiểu Tịnh Hảo. Từ năm ba tuổi, Tiểu Tịnh Hảo đã biết cách giao tiếp với Niên Bách Tiêu bằng tiếng Anh. Mà ngoài việc thường ngày Tiểu
Tịnh Hảo phải tới trường mẫu giáo quốc tế, Tố Diệp còn đăng ký cho con
bé một lớp quốc học. Trường mẫu giáo quốc tế chú trọng tính tự do của
các bé, còn lớp quốc học có thể giúp nó hiểu biết văn hóa Trung Quốc từ
bé. Vì vậy hằng ngày Tiểu Tịnh Hảo đều đang đọc thuộc lòng mấy bài như
Tam tự kinh và Niên Bách Tiêu có thể học văn hóa Trung Quốc thông qua
Tiểu Tịnh Hảo.
Khoảng thời gian này, Niên Bách Tiêu
hoàn thành cuộc đua liền quay về Bắc Kinh trốn đám paparazzi, xung phong đảm nhận trọng trách cao cả là đốc thúc Tiểu Tịnh Hảo học tập. Một hôm, Tiểu Tịnh Hảo đang học thuộc Tam tự kinh. Con bé ngâm nga với cái giọng non choẹt: Cẩu bất giáo, tính nãi thiên. Giáo bất đạo, quý dĩ chuyên…*
*Nếu không được tiếp nhận một cách giáo dục đúng đắn từ bé thì bản tính lương thiện của con người sẽ bị ảnh
hưởng và thay đổi theo hoàn cảnh của môi trường sống. Muốn được như vậy
thì phải chuyên tâm giáo dục con trẻ ngay từ bé.
Niên Bách Tiêu ngồi trên sofa, vừa gặm
táo vừa dỏng tai nghe. Tiểu Tịnh Hạo đặt cuốn vở xuống, chạy tới bên
cạnh ghế, sau đó bò vào lòng cậu, nũng nịu hỏi: “Chú nhỏ ơi! Chú có biết câu đó nghĩa là gì không?”
Niên Bách Tiêu hỏi: “Gì cơ?”
“Tam tự kinh con vừa đọc đó. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên, giáo bất đạo, quý dĩ chuyên?”
Niên Bách Tiêu suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: “Như vậy không đúng!”
Tiểu Tịnh Hảo chớp chớp mắt nhìn cậu.
“Chó không sủa thế là đuổi nó đi à? Mấy con chó cảnh bây giờ có mấy con kêu đâu?”
Tiểu Tịnh Hảo vò vò đầu, chẳng hiểu gì sất.
“Thế nên, viết không đúng. Chú cho rằng thiếu tính người.” Niên Bách Tiêu thở dài.
Lúc này, Tố Diệp và Niên Bách Ngạn đi
siêu thị quay về. Tiểu Tịnh Hảo bèn chạy tới kể với Niên Bách Ngạn
chuyện ấy. Niên Bách Ngạn nhìn Niên Bách Tiêu không biết nói sao. Anh
lắc đầu, rồi quay sang Tố Diệp: “Dưỡng bất giáo, phụ chi quá, giáo bất
nghiêm, sư chi đọa*. Diệp Diệp! Tại anh không quản lý và dạy bảo Bách
Tiêu cho nghiêm. Anh sai rồi!”
*Nuôi dưỡng mà không giáo dục là lỗi của cha, giáo dục mà không nghiêm là sự lười nhác của thầy.
Tố Diệp nhìn anh đầy thương hại rồi gật
đầu, sau đó kéo tay Tiểu Tịnh Hảo và nói: “Đi thôi! Chúng ta không chơi
với chú nhỏ nữa.”
Tiểu Tịnh Hảo cứ thế bị dắt đi.
Niên Bách Tiêu nhìn họ khó hiểu, sau đó
kêu ầm lên: “Em nói sai gì rồi? Này! Tiếng Hán của em bây giờ cực tốt.
Nhìn xem, em còn biết nói cả tiếng Thượng Hải nữa. Chó không sủa cứ thế
là đuổi nó đi à? Làm gì có cái đạo lý nào như thế!”
Niên Bách Ngạn và Tố Diệp đưa mắt nhìn nhau, rồi tảng lờ cậu…
3.
Một ngày nào đó, Tiểu Tịnh Hảo ngồi xe của
Niên Bách Ngạn về nhà. Sau khi về tới nhà, con bé ngồi lên sofa không
biết đang nghĩ gì. Niên Bách Ngạn bước tới nói với nó: “Chẳng phải mẹ đã dặn rồi sao. Việc đầu tiên sau khi về nhà là phải rửa tay.”
“Bố ơi~” Tiểu Tịnh Hảo ôm chặt lấy cổ anh.
Niên Bách Ngạn thấy vậy là biết ngay con bé chắc chắn có tâm sự. Anh bèn bế nó lên, cùng ngồi lên ghế, rồi hỏi
nó có chuyện gì. Tiểu Tịnh Hảo đảo đảo mắt, hỏi: “Bố thương Hảo Hảo hơn
hay mẹ thương Hảo Hảo hơn?”
Niên Bách Ngạn cười: “Cả bố và mẹ đều thương Hảo Hảo ngang nhau.”
“Vậy những lúc con nghịch ngợm, mẹ còn
trách mắng con, bắt con phạt đứng, bố có làm vậy không?” Tiểu Tịnh Hảo
hỏi rất nghiêm túc.
Niên Bách Ngạn trả lời: “Đương nhiên bố sẽ không trách phạt con rồi.”
Thế là Tiểu Tịnh Hảo yên tâm. Con bé kéo tay Niên Bách Ngạn, nói: “Cô giáo ở trường mẫu giáo nói với con là cô
phải mở một cuộc họp phụ huynh với quy mô rất nhỏ rất nhỏ. Con suy nghĩ
mãi, cảm thấy bố đi là hơn.”
“Phải đi họp phụ huynh rồi à?” Niên Bách Ngạn cười hỏi.
Tiểu Tịnh Hảo gật đầu.
“Nhưng thế nào là buổi họp với quy mô rất nhỏ, rất nhỏ?”
Tiểu Tịnh Hảo cắn môi, cúi gằm mặt
xuống, rất lâu sau mới lí nhí nói: “Buổi họp với quy mô rất nhỏ, rất nhỏ tức là… chỉ có cô chủ nhiệm với bố thôi…”
4.
Một tối, gia đình Niên Bách Ngạn đang ăn
cơm. Tiểu Tịnh Hảo đang ăn rất ngon miệng. Bỗng nhiên, con bé buông đũa
xuống hỏi Niên Bách Ngạn: “Bố ơi, ly hôn nghĩa là thế nào ạ?”
Niên Bách Ngạn nghi hoặc: “Ai nói từ này với con?”
Tố Diệp cũng nhìn Tiểu Tịnh Hảo đầy khó hiểu. Hai người họ chưa bao giờ nói từ này trước mặt con bé.
Tiểu Tịnh Hảo nói: “Hôm nay anh Kỳ Tôn
kể với con, ở lớp anh ấy có một bạn tên là bạn mập, bố mẹ vừa ly hôn.
Con hỏi anh Kỳ Tôn ly hôn là gì, anh Kỳ Tôn cũng không trả lời được.”
Niên Bách Ngạn lúc đó mới thở phào, giải thích rõ ràng với Tiểu Tịnh Hảo: “Ly hôn tức là bố và mẹ sẽ không sống
chung với nhau nữa.”
“Vậy có thể cùng ăn cơm như chúng ta không ạ?”
Niên Bách Ngạn suy nghĩ: “Có lẽ sẽ cùng ăn cơm, nhưng không thường xuyên.”
Tiểu Tịnh Hảo lại hỏi: “Vậy có thể gặp nhau hàng ngày như chúng ta không ạ?”
“Ngày nào cũng gặp mặt thì không thể rồi.”
Tiểu Tịnh Hảo bỗng òa khóc, nhào vào
lòng Niên Bách Ngạn rồi nói: “Con muốn ngày nào cũng được ở cùng bố. Bố, chúng ta đừng ly hôn được không?”
Niên Bách Ngạn bàng hoàng.
Sau đó, Tiểu Tịnh Hảo lại chạy qua kéo tay Tố Diệp, khóc thảm thiết: “Mẹ! Con cũng không muốn ly hôn với mẹ…”
Tố Diệp và Niên Bách Ngạn: …
5.
Niên Thị lên sàn thành công, cả công ty
ai cũng vui mừng. Niên Bách Ngạn cũng trở thành chủ tịch tập đoàn. Anh
nắm giữ số cổ phần nhiều nhất trong Niên Thị. Là một đại cổ đông, anh có trách nhiệm phát triển nó lớn mạnh. Niên Bách Ngạn triệu tập cuộc họp
trực tuyến. Trong cuộc họp, họ chủ yếu tập trung vào việc tiến hành tổng kết hoạt động lên sàn lần này của Niên Thị. Ngoài ra, còn phải tuyên bố kế hoạch chiến lược bước tiếp theo.
Các nhân viên tham gia đều ngồi nghiêm
chỉnh với áo vest quần Âu, đang căng thẳng thảo luận kế hoạch phát triển trong tương lai của Niên Thị. Bỗng nhiên, màn hình hiện lên một gương
mặt nhỏ dễ thương, đang bi bô hát, sau đó nhiệt tình vẫy tay vào ống
kính: “Bố ơi! Hảo Hảo yêu bố lắm~”
Tất cả các nhân viên dự họp đều ngẩn người. Chẳng ai ngờ trong cuộc họp trực tuyến lại xuất hiện một cô nhóc thế này.
Ngay sau đó xuất hiện đôi tay của một
người phụ nữ. Cô ấy kéo Tiểu Tịnh Hảo vào lòng, ngượng ngập nhìn vào màn hình: “Xin lỗi! Các vị, thành thật xin lỗi! Mọi người tiếp tục đi!” Đó
là Tố Diệp, cô đang áy náy xin lỗi mọi người.
Niên Bách Ngạn không nhịn được cười.
Những người khác cũng đang cố nhịn cười.
“À… Thật ngại quá! Cho tôi xen vào một
câu.” Tố Diệp đang định tắt màn hình thì chợt nhớ ra một chút, lại đỏ
mặt quay lại, nói: “Mình à! À… tối về sớm một chút nhé, có món canh anh
thích ăn đấy.” Rồi bổ sung thêm một câu: “Nói xong rồi, mọi người tiếp
tục đi!”
Đối phương tắt màn hình.
Niên Bách Ngạn chống tay lên trán, ép mình nhịn cười. Đúng là mẹ nào con nấy!
6.
Dương Nguyệt một lần nữa bị người nhà
thúc giục đi xem mặt. Không còn cách nào khác, cô đành nhờ vả Kỷ Đông
Nham. Kỷ Đông Nham trượng nghĩa nói: Được! Tôi có thể đi xem mặt cùng em!
Đây là việc họ đã hứa hẹn. Sau khi đối
mặt với đủ kiểu đàn ông “hiếm có” sau các cuộc xem mặt, Dương Nguyệt đã
“thương tích đầy mình”. Kỷ Đông Nham không đành lòng bèn đề nghị với cô, sau này mà còn có xem mặt, anh sẽ đích thân tới kiểm soát giúp cô.
Ngày hôm nay, Dương Nguyệt nhận lời mới
tới một buổi xem mắt. Đối phương hẹn tại quán cafe Starbuck. Từ sớm, Kỷ
Đông Nham đã cầm tờ báo, ngồi đợi ở một góc đối diện. Sau khi tới, vừa
ngồi xuống, Dương Nguyệt đã nhận được một tin nhắn của Kỷ Đông Nham,
viết rằng: Vừa nhìn đã biết kẻ này không đáng tin cậy. Hình thức ăn nhanh, nếu không sao lại hẹn ở một nơi thế này?
Dương Nguyệt cất điện thoại đi, ngước
mắt nhìn người đàn ông đối diện. Theo thông tin, năm nay anh ta ba mươi
tuổi, là một quản lý kỹ thuật, thu nhập hàng tháng rất ổn định, có nhà
có xe ở Bắc Kinh. Dương Nguyệt lại liếc nhìn bức ảnh rồi so sánh với
người ngoài đời, nghi hoặc hỏi: “Người trên ảnh là anh ư?”
Chàng trai trên ảnh sáng sủa, tuấn tú,
nhưng người trước mắt này… như một ông chú già hơn ảnh chục tuổi. Đợi
đã, anh ta hớt tóc lên cao hay hơi hói vậy. Người này… hình như bị thận
hư?
Người đàn ông hắng giọng: “Đương nhiên
là tôi rồi. Sao? Không giống à? Con cái các cô thích photoshop, con trai chúng tôi không được phép à?”
Con trai chúng tôi…
Dương Nguyệt bàng hoàng, nhớ tới mấy cậu nhóc già trước tuổi.
“À…” Dương Nguyệt cố gắng giữ nụ cười lịch sự.
“Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Con
người tôi không có đam mê, sở thích gì, trước nay không hút thuốc, không rượu chè. Tôi rất truyền thống, cô không đi bar đấy chứ? Tôi ghét nhất
là mấy nữ sinh tụ tập quán bar. Còn nữa, nghe nói cô làm cảnh sát. Như
vậy cũng rất tốt. Cô cũng biết ở mấy nơi như Bắc Kinh, có quen biết với
cảnh sát hay bác sỹ đều dễ làm việc. Chúng ta mà lấy nhau, tôi có thể
góp một căn nhà, nhưng cô phải bỏ tiền sửa sang, coi như là của hồi môn
của cô. Sau khi cưới, có thể mẹ tôi sẽ sống với chúng ta một thời gian.
Nhưng cô yên tâm, sẽ không quá lâu đâu. Cô muốn đón bố mẹ tới sống cũng
được thôi. Con người tôi rất linh động.” Người đàn ông bô lô ba la nói
một tràng giang đại hải. Cuối cùng, lại bổ sung thêm: “Nhưng tốt nhất
cũng đừng quá lâu!”
Dương Nguyệt cảm thấy đầu óc choáng váng, vô thức nói: “Bố mẹ tôi có nhà riêng của họ, họ sẽ không ở cùng tôi đâu…”
“Thế thì quá tốt rồi. Cô xem, tuổi tác
của hai chúng ta hợp nhau, nghề nghiệp cũng tương xứng. Trước khi tới
đây, tôi đã xem qua lịch vạn sự, nói rằng việc gì cũng thuận lợi. Hay là chúng ta lấy nhau đi.” Người đàn ông mừng rỡ nói.
Dương Nguyệt sắp nổ tung đầu. Thế là đã lấy nhau rồi sao?
“Tuổi xuân của người phụ nữ rất ngắn
ngủi. Cô xem, cô làm nghề cảnh sát, một nghề rất nguy hiểm, đàn ông bình thường ai dám lấy cô?”
Nghe xong câu ấy là Dương Nguyệt không vui. Cô đang định lên tiếng từ chối thì một giọng nói vang lên sau lưng: “Nguyệt Nguyệt!”
Dương Nguyệt quay đầu, là Kỷ Đông Nham.
Cô nghi hoặc. Trước nay anh vẫn án binh bất động, sao hôm nay lại chủ động xuất hiện vậy?
“Đi thôi!” Kỷ Đông Nham thẳng thừng.
“Hả?”
Kỷ Đông Nham thẳng thức nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi ra ngoài.
“Này, anh là ai đấy?” Người đàn ông xem mặt đứng dậy hét lên với anh.
Mọi người đang uống cafe đều nhìn cả về phía này.
Kỷ Đông Nham quay lại, rút ví tiền, lấy
một tờ tiền từ trong ra đặt lên mặt bàn, thản nhiên nói: “Cô ấy là vợ
tôi!” Anh gõ những ngón tay mảnh khảnh lên bàn: “Coi như tôi mời cafe,
cho anh cả tiền sửa chữa nhà. Lần sau còn đi xem mặt thì đừng có mở mồm
ra đòi tiền phụ nữ.”
Dứt lời, anh kéo Dương Nguyệt đi.
Người đàn ông xem mặt sững sờ giây lát
rồi phản ứng lại sau khi nghe thấy tiếng giễu cợt của những người
xung
quanh, đỏ bừng mặt, chửi rủa: “Có tiền là ghê gớm lắm à?” Rồi anh ta cầm tờ tiền trên bàn lên, đút vào túi.
7.
Kỷ Đông Nham làm nhiễu loạn buổi xem mặt của Dương Nguyệt.
Nhưng tâm trạng của Dương Nguyệt lại cực tốt. Khi đi qua đường 7-11, cô van vỉ: “Chú à! Mua cho cháu ít kẹo đi!”
Kỷ Đông Nham dừng xe, khi quay lại bèn vứt cho cô một túi kẹo mút.
“Kiệt thế! Nhiều socola thế kia sao không mua?”
“Tôi phải học cách tiết kiệm để quản lý gia đình.” Kỷ Đông Nham nói như đùa như thật.
“Được rồi! Có cần phải thế không! Mấy kiểu đàn ông này cháu đi xem mặt nhiều rồi.”
Kỷ Đông Nham lái xe tới bên lề đường,
dừng lại rồi quay đầu nhìn cô: “Tôi nói này, em toàn tìm mấy người kiểu
gì thế hả? Người sau quái dị hơn người trước!”
Dương Nguyệt mút chùn chụt cây kẹo trong miệng: “Sau này e là cả mấy loại quái dị này chắc cũng không còn nữa.
Ai bảo chú nói với người ta cháu là vợ chú chứ?” Trống ngực cô đập thình thịch.
“Tôi nể tình tiền duyên kiếp trước của
chúng ta mới ra mặt giùm em đấy. Em mà lấy loại người đó, sẽ hối hận
xanh ruột luôn!” Kỷ Đông Nham xoa xoa chúp mũi: “Với lại, chẳng phải
kiếp trước em là vợ tôi sao? Còn có cả con nữa! Tuy rằng chuyện này nói
ra thì hoang đường, nhưng lấy làm cái cớ giải vây giúp em cũng tuyệt
lắm!”
Dương Nguyệt nghe thấy anh nói vậy,
trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Cô ăn kẹo mút một lúc rồi liếc nhìn anh,
nở nụ cười mờ ám. Kỷ Đông Nham lái xe đi. Khoảnh khắc khởi động xe, anh
buông một câu: “Hay là em đừng mất thời gian vậy nữa, theo tôi luôn đi,
đỡ phiền phức!”
Chiếc xe lập tức nhào ra ngoài.
Thứ bay theo cùng còn có trái tim Dương Nguyệt. Đầu tiên là cô hoảng hốt, sau đó hỏi dò: “Chú à! Thế là… ý gì?”
“Mấy lời tử tế không nói lại lần hai!” Kỷ Đông Nham lẩm bẩm.
Dương Nguyệt tỏ ra sung sướng: “Ý chú là, chú thừa nhận mình là Hải Sinh rồi, còn muốn tiếp tục tiền duyên với Nghi Anh?”
“Tự mãn cái gì! Thắt dây an toàn vào!” Kỷ Đông Nham làu bàu.
“Gì chứ! Chú nói đi! Thế là có ý gì?” Dương Nguyệt lắc lắc tay anh, trong lòng vui như hoa nở.
“Ý gì là ý gì? Ý của tôi rõ ràng như thế rồi. Sau này đừng đến mấy buổi xem mặt vô dụng đó nữa, toàn là mấy
người chẳng ra gì! Kết hôn vốn là một chuyện vui vẻ mà cứ làm như mua đi bán lại vậy!” Kỷ Đông Nham nhíu mày.
Dương Nguyệt cười sung sướng rồi ôm chầm lấy cánh tay anh: “Chú à! Chú tốt thật!”
Được cô ôm như vậy, đáy lòng Kỷ Đông
Nham có một cảm xúc vu vơ đang nảy ở, rất khẽ, rất nhạt nhưng lại vô
cùng ngọt ngào. Nhưng anh vẫn không thể hiện ra ngoài mà cứng rắn nói:
“Em nhớ đó! Sau này đừng gọi tôi là Hải Sinh, Hải Sinh gì đó nữa! Quê
một cục!”
Dương Nguyệt phì cười.
Kỷ Đông Nham nhân lúc rẽ, liếc mắt nhìn cô. Nụ cười của cô tươi như hoa lê, đẹp thật…
8.
Sau khi lên làm cơ trưởng, Diệp Uyên càng
bận rộn hơn, có lúc thường xuyên phải bay tuyến quốc tế, đi một lúc rất
nhiều ngày. Nhưng lần nào trở về, anh cũng mang rất nhiều quà cho Yêu
Yêu và Bội Bội.
Tối nay, cuối cùng Diệp Uyên cũng được tắm táp thoải mái rồi chui vào chăn. Anh ôm Yêu Yêu cảm thán: Vẫn là ở nhà thoải mái và sung sướng.
Mấy ngày không gặp, đương nhiên Yêu Yêu
rất nhớ anh. Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh như một con mèo lười
biếng. Diệp Uyên ôm cô, máu nóng tự nhiên sôi sục, làm anh rục rịch.
Yêu Yêu hơi căng thẳng, nói giờ này sợ
là Bội Bội chưa ngủ. Diệp Uyên bèn xuống giường, ra ngoài ngó một cái,
khi quay lại bèn đóng cửa, lập tức nhào vào người Yêu Yêu, nhiệt tình
như lửa: “Bội Bội ngủ rồi!”
Bàn tay anh trở nên thiếu nghiêm túc, khiến Yêu Yêu không ngừng hổn hển.
Khi hai người đang dần bước vào cảnh đẹp thì cửa phòng bị Bội Bội đẩy ra.
Diệp Uyên giật thót, vội vàng dừng động
tác cởi quần áo. Yêu Yêu cũng bất ngờ, nét mặt càng thêm ngượng ngập,
vội vàng mặc váy ngủ cẩn thận. Bội Bội dụi mắt, mơ mơ hồ hồ bò lên
giường, ôm cánh tay Diệp Uyên nói: “Con muốn bố ôm con ngủ. Bố ơi, Bội
Bội nhớ bố!”
Diệp Uyên đúng là dở khóc dở cười, đành thôi.
Bội Bội nằm giữa hai người họ, một bên
ôm cánh tay Yêu Yêu, một bên ôm cánh tay Diệp Uyên, rồi nhắm mặt lại.
Rất lâu sau, con bé mơ hồ nói: “Bố mẹ! Lát con ngủ rồi, bố mẹ bế con về
phòng nhé, nếu không làm sao sinh em trai, em gái cho con được.”
Yêu Yêu trợn trừng hai mắt rồi nhìn Diệp Uyên. Diệp Uyên thì phì cười.
9.
Cuối cùng Diệp Uyên cũng ăn no, Yêu Yêu
mệt đứt hơi, nằm bò trên giường, chỉ còn sức để thở. Diệp Uyên nhìn sống lưng tuyệt đẹp của cô, lòng tham khiến anh bất giác phủ người lên.
Yêu Yêu nhẹ nhàng kháng nghị. Diệp Uyên thì như một kẻ tham ăn.
Khi nụ hôn nhiệt tình hạ cánh, Yêu Yêu giữ chặt lấy mặt anh nói: “Em hỏi anh một chuyện nghiêm túc đây.”
Diệp Uyên cười: “Chuyện gì cứ phải nói trên giường?”
Yêu Yêu giơ tay ra với anh: “Chỗ ảnh đó
đâu? Anh suốt ngày mang ảnh ra uy hiếp em, giờ em đã lấy anh rồi, còn
sinh con cho anh nữa, anh cũng phải trả lại ảnh cho em chứ?”
Diệp Uyên không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Em nói nghiêm túc đấy, đừng có cười!”
Diệp Uyên cố nín cười, cúi đầu nói một
câu bên tai cô. Ngay sau đó Yêu Yêu xấu hổ giận dữ, đánh anh: “Anh xấu
xa thật! Không có ảnh mà dám lừa em? Anh quá đáng ghét rồi!”
Diệp Uyên cười phá lên, ôm chặt lấy cô: “Không dùng chút thủ đoạn làm sao ôm được người đẹp về nhà!”
“Đừng có chạm vào em!”
“Muộn rồi, anh lại muốn động chạm rồi. Nào! Để “tiểu gia” sảng khoái chút nào~~” Dứt lời, Diệp Uyên lại như hổ đói vồ mồi.
10.
Hiếm khi Tố Khải được nghỉ phép. Anh kéo Diệp Lan cùng ra nước ngoài sắm đồ cưới. Cả mấy ngày trời, Diệp Lan đều ở trong trạng thái phấn khích. Hôm nay, họ lại mua sắm cả ngày. Khi về
tới khách sạn, Tố Khải đã mệt nhoài.
Khi Diệp Lan thay quần áo đi ra muốn cho Tố Khải ngắm xem có đẹp không thì thấy anh đã nằm ngủ trên sofa. Cô
bước lên, khẽ đẩy anh. Anh không có động tĩnh gì. Diệp Lan ghé sát lại
nhìn. Trên gương mặt điển trai ngập tràn mỏi mệt. Cô bất giác hôn anh
một cái. Anh vẫn không có phản ứng.
Diệp Lan nhìn mặt anh rất lâu, suy nghĩ rồi hớn hở đi vào phòng.
Nửa đêm, Tố Khải bỗng bị tiếng động gì
đó đánh thức, mơ màng tỉnh nhìn xung quanh một lượt, mới phát hiện mình
đang nằm dài trên sofa. Anh đang định thức dậy thì cảm thấy lồng ngực bị thứ gì đè lên. Diệp Lan đang nằm bò trên ngực anh mà ngủ. Mái tóc dài
cứ thế thoải mái xõa ra, dính chặt lấy anh một cách rất dựa dẫm.
Lòng Tố Khải mềm nhũn. Anh dậy nhẹ nhàng hơn, sau đó bế Diệp Lan về giường. Diệp Lan ngủ rất say, có lẽ vì đi
dạo cả ngày cũng mệt. Cô nói mớ mấy câu, xoay người rồi lại tiếp tục
ngủ.
Tố Khải định vào nhà vệ sinh rồi tiếp
tục lên giường ngủ. Vừa vào đó chưa lâu, anh đã kinh hoàng kêu lên, như
bị thứ gì làm cho giật mình. Diệp Lan cũng bị đánh thức, dụi mắt đi vào
nhà vệ sinh.
Tố Khải quay đầu nhìn cô, chỉ vào mặt mình. Vốn dĩ đẹp trai ngời ngời giờ bị vẽ thành ác quỷ.
Diệp Lan phì cười, nói với anh: “Happy Halloween, cảnh sát Tố!”
Hôm nay là Halloween, Tố Khải biết.
“Em cũng biết hôm nay là Halloween à.
Giờ này là giờ ma quỷ hoành hành.” Tố Khải cười xấu xa, xông ra ngoài,
bế bổng Diệp Lan lên.
“Á! Không chơi kiểu của anh đâu nhé, em sắp mệt chết rồi!”
“Anh vừa được nghỉ ngơi lại. Ác quỷ chuẩn bị ăn thịt người đây!” Nói rồi, Tố Khải ném cô lên chiếc giường lớn.
Tiếng cười khúc khích của cô gái và tiếng “dọa dẫm” của người đàn ông hòa vào nhau…
11.
Tố Diệp lại mang thai. Cô ôm cái bụng
lớn, cực kỳ thích ăn chua, không chua không vui. Việc này làm cho Niên
Bách Ngạn bận túi bụi. Anh gần như chuyển hết về nhà tất cả các đồ chua
của các siêu thị lớn nhỏ. Lúc cô mang thai Hảo Hảo, anh không ở bên
cạnh, quả thực rất day dứt thế nên đứa thứ hai này có thể nói anh đã tận tâm tận lực, cố gắng hết mình.
Buổi tối, khó khăn lắm Tố Diệp mới nằm
yên, anh mới nằm xuống. Tố Diệp khó chịu cứ rên hừ hừ mãi, không ngừng
oán trách vì sao không phải đàn ông sinh con? Niên Bách Ngạn mặc cho cô
cằn nhằn và giày vò. Đối với anh, đây là chuyện không gì hạnh phúc hơn.
Chỉ có điều, thấy cô khó chịu, anh quả thực cũng xót xa. Anh nhẹ nhàng
ôm lấy cô, giơ tay vuốt ngực cho cô, hy vọng cô có thể dễ chịu hơn. Dưới sự vỗ về dịu dàng của anh, Tố Diệp cũng thoải mái hơn đôi chút.
“Lần trước cũng vất vả thế này sao?” Niên Bách Ngạn khẽ hỏi.
Tố Diệp uể oải gật đầu.
Niên Bách Ngạn áy náy, ôm chặt lấy cô,
bàn tay lớn lại phủ lên bụng cô. Anh thở dài: “Bây giờ ngày nào anh cũng thấp thỏm lo sợ. Diệp Diệp! Hay chúng ta vào viện đi, cùng lắm thì ngày ngày anh tới viện với em, có phải chưa từng làm vậy đâu.”
Tố Diệp biết anh lo lắng điều gì. Cô mỉm cười len vào lòng anh: “Bác sỹ nói rồi, hoàn toàn không có chuyện gì,
lần này nhất định sẽ an toàn. Anh cứ yên tâm đi.”
Niên Bách Ngạn cười: “Trừ phi em bình an ra khỏi phòng đẻ, nếu không anh vẫn lo.”
Tố Diệp nhìn anh, chủ động hôn anh: “Có anh ở bên cạnh thật tốt.”
Sắc mặt Niên Bách Ngạn có chút thiếu tự nhiên. Anh ho một tiếng: “Lúc này đừng có khiêu khích anh nhé.”
“Anh đừng có tự mãn! Em không thèm anh đâu, em đã có con trai rồi.” Tố Diệp kiêu hãnh.
Lần này cái thai là con trai. Lúc bác sỹ nói với cô, cô thực sự vui lắm. Không phải cô trọng nam khinh nữ mà bây giờ Niên Thị ngày càng lớn mạnh, cũng phải có một cậu con trai nối
nghiệp chứ.
Niên Bách Ngạn véo mũi cô: “Không được có con trai rồi quên mất chồng.”
Tố Diệp cười hạnh phúc.
“Anh đặt tên cho con trai đi.” Tố Diệp
không quên nịnh anh: “Anh là trụ cột gia đình, là người lớn nhất trong
nhà. Em đã nghĩ tên con gái rồi, tên con trai anh chịu trách nhiệm.”
Niên Bách Ngạn ngẫm nghĩ rồi khẽ nói: “Gọi là An Nhiên đi, Niên An Nhiên.”
“Niên An Nhiên? An Nhiên…” Tố Diệp lẩm
bẩm cái tên này, cảm thấy rất thoải mái rồi nhìn anh hỏi: “Giống ý nghĩa với cái tên Tịnh Hảo.”
“Phải!” Niên Bách Ngạn dịu dàng hôn lên
má cô, khẽ nói: “Diệp Tịnh Hảo, Niên An Nhiên. Niên hoa tố cẩm, tương
phùng vị vãn, hoa khai tịnh hảo, tuế nguyệt an nhiên*.”
*Cuộc đời tươi đẹp, gặp nhau chưa muộn, hoa nở bình yên, ngày tháng an nhiên.
Tố Diệp mỉm cười, nhẹ nhàng dựa vào người anh…