“Tiểu Diệp! Anh…”
“Dạ?”
Đối phương hơi do dự, rồi khẽ thở dài: “À không có gì, anh sẽ để ý. Anh muốn nói với em là, khi nào em có thời gian rảnh tới tìm anh vậy, tình trạng của em không thể kéo dài được nữa đâu.”
“Được rồi, anh nhiều lời quá đấy.” Tố Diệp cười khẽ, nhưng lại hơi buồn phiền trong lòng.
Cuộc điện thoại kết thúc rồi, Tố Diệp nhìn bóng hình mình trên ô kính thủy tinh, nhất thời mê muội, nơi nào đó sâu trong tim lại phát ra những tiếng cười giễu cợt. Vừa rồi cô đang kỳ vọng điều gì? Có những thành phố dù đẹp đến thế nào cô chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường, có những người dù bao lưu luyến mãi cô cũng mãi là người ngoài cuộc. Đối với Đinh Tư Thừa, chẳng phải cô đã sớm xác định một vị trí rõ ràng rồi sao? Đó là người thầy mà cô kính trọng nhất, là chồng tương lai của người bạn thân thiết nhất.
Cô giơ tay ép lên lồng ngực, nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn vào cửa sổ tự dặn dò bản thân mình: “Một mình mày… rất tốt mà.”
Một mình thật sự rất tốt sao?
Khi Tố Diệp là người cuối cùng bước ra khỏi Liêm Chúng, lặng lẽ khóa chặt cửa lại, chiếc giày cao gót phát ra những thanh âm giòn tan mà vắng vẻ trên hành lang dài được ánh đèn chân không phản chiếu xuống tựa như dải Ngân Hà, trái tim của cô dường như cũng bị tiếng vọng yếu ớt ấy lôi kéo, mất đi phương hướng. Buổi tối cuối tuần tất cả mọi người đều chỉ muốn được thỏa sức vui chơi, hoặc muốn tìm lại một con người đã bị mình vứt bỏ, hoặc muốn nhớ lại thời thanh xuân đã bị thời gian đuổi đi.
Ngoài kia là thành phố về đêm ồn ào náo nhiệt, nhưng chỉ càng tăng thêm sự cô quạnh của cô.
Cái giết con người ta không phải là sự lẻ loi, mà chỉ là sự cô đơn. Những góc khuất vắng vẻ, tiếng người ồn ã. Trong đêm hè này, cho dù trước mắt ngập tràn ánh đèn đường, cuối cùng vẫn đơn độc một mình. Không ai biết bạn là ai, cũng chẳng ai nhớ bạn là ai.
Ấn nút thang máy đi xuống, Tố Diệp ngẩng đầu lên, nhìn những hàng số nhảy nhót, giống như một viên bảo thạch bị nhuộm đỏ, sáng đến chói mắt. Bóng cô kéo dài trên hành lang, như một đóa hoa thơm ngát mà đơn độc, chuẩn bị cùng cơ thể cô bước vào một chiếc hòm sắt đằng sau cánh cửa kim loại.
Khi thang máy sắp tới, chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Tố Diệp nghe máy, chỉ không ngờ lại là Niên Bách Ngạn.
Qua sóng điện thoại, giọng nói của anh như vầng trăng trên bầu trời đêm, như gần như xa. Vốn dĩ thanh âm trầm thấp đã rất dễ nghe rồi, khoảnh khắc này càng giống một chiếc đàn vi-ô-lông-xen, gợi ra những suy nghĩ miên man trong đầu.
“Tan ca chưa?”
“Đang chuẩn bị đi xuống, nhận lời mời của bà Niên tới tham gia bữa ăn tối của nhà họ Diệp.” Thang máy tới rồi, cô sải bước vào trong, giây phút cánh cửa từ từ khép lại, cô nhìn thấy gương mặt có phần nhợt nhạt của mình.
Thang máy đi xuống, giọng nói của Niên Bách Ngạn hình như hơi đứt đoạn: “Tôi biết rồi.”
“Alô?” Sóng hơi yếu nghe không được rõ lắm. Cô nhìn điện thoại, cột sóng trên màn hình lúc mạnh lúc yếu, nhưng cô còn chưa kịp “alô” tiếng thứ hai, ánh đèn trong thang máy đã nhấp nháy vài cái. Ngay sau đó là tiếng “cộc cộc” không biết phát ra từ đâu, thang máy cũng rung lắc mãnh liệt theo.
Điện thoại rơi “bộp” một tiếng xuống đất, ánh sáng trong thang máy như cũng có cảm ứng, vụt tắt trong nháy mắt.
Tất cả đều trở nên yên lặng.
Kể cả một chút ánh sáng cuối cùng nơi đáy mắt.
Dường như cả một thế giới ồn ào không liên quan gì tới cô giờ đây cũng lặng ngắt như tờ. Tác dụng phụ mà bóng tối mang lại chính là cảm giác nghẹt thở, khiến cô như chìm trong một đại dương sâu thẳm không bờ bến, từng con sóng lớn đen kịt đang nhanh chóng nhấn chìm cô, nuốt chửng cô…
Tố Diệp không hét lên.
Nhưng khi sợ hãi mà không thể hét lên mới là khi sợ hãi thực sự.
Lưng cô dựa chặt vào thang máy, mồ hôi thấm qua lớp vải mỏng dính sát vào cánh cửa lạnh như băng, cảm giác tồi tệ vô cùng. Lúc này cô chỉ biết cố gắng chút hơi thở nhỏ nhoi lết tới trước bảng điều khiển, ấn mạnh nút kêu cứu.
Trong đầu cô dường như có một cảnh tượng trùng khớp với thời khắc này, bóng tối thôn tính lý trí, như một con quỷ hung dữ, chuẩn bị nuốt chửng cô vào bụng. Điều duy nhất cô có thể làm chính là co quắp trong một góc nào đó, run lên bần bật.
Bóng đêm là thứ có thể khiến cô kiểm tra nội tâm mình.
Cô có kiên cường đến đâu chẳng qua cũng chỉ là một lớp vỏ, trong lòng cô có bao sợ hãi, bao cô đơn chỉ mình cô hiểu rõ.
Cô nghĩ tăm tối trước mắt đã nuốt mất cô rồi, chẳng còn sót lại gì.
Không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ là cả một thế kỷ dài đằng đẵng, cũng có thể chỉ là vài phút ngắn ngủi. Tóm lại, khi giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai cô mới thấy kinh ngạc, không còn là tiếng đàn violon như truyền đến từ một chân trời xa xôi qua sóng điện thoại nữa, mà giọng nói ấy rõ ràng đang vây quanh cô.
Tố Diệp ngước lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm tựa biển của anh. Ở góc 45 độ này, nó giống như đã bớt đi rất nhiều cảm giác điềm tĩnh thường ngày, thay vào đó là một sự lo lắng…
“Không sao rồi!” Niên Bách Ngạn nhìn vào mắt cô nhẹ nhàng an ủi, ánh mắt cô ngập tràn sự ngỡ ngàng sau phút giây hoảng sợ, khẽ chạm vào trái tim anh.
Tố Diệp vẫn chưa kịp có phản ứng, chỉ đứng đó sững sờ nhìn anh.
“Đứng lên đi!” Niên Bách Ngạn sợ cô bị dọa hết hồn, khẽ thì thầm bên tai cô, rồi đưa tay đỡ cô đứng lên.
Cô bám vào cánh tay rắn chắc của anh, nhưng hai chân đã mềm nhũn, cả người đứng không vững, hơi lảo đảo. Cô nhanh chóng được Niên Bách Ngạn ôm vào lòng, cánh tay anh vòng qua eo cô. Cứ như vậy cả người mềm oặt như không xương, chỉ có thể dựa vào thân cây vững vàng trước mắt để lấy sức.
Đèn trong thang máy sáng trắng, chiếu vào mắt đến đau nhức. Có lẽ thang máy chỉ gặp một sự cố nho nhỏ, được khắc phục rất nhanh. Tại cô quá mẫn cảm sao?
“Sợ rồi sao?” Niên Bách Ngạn không vội kéo cô ra khỏi thang máy, anh đứng đó không hề nhúc nhích, để mặc cô dựa vào người mình, giơ một bàn tay ra vỗ nhè nhẹ sau đầu cô, giống như đang an ủi một thú cưng gặp phải chuyện đáng sợ vậy.
Bàn tay của anh đúng là có sức mạnh.
Ít nhất khiến cô cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo đã trộn lẫn hơi thở của anh, hình như không lạnh như vậy nữa, khiến cô thấy ấm lại từng chút một. Đúng vào lúc này, Tố
Diệp lại nảy sinh một suy nghĩ bồng bột, cô muốn ôm chặt người đàn ông trước mặt mình, không muốn buông tay.
Cô khẽ lắc đầu, coi như đã trả lời câu hỏi của anh.
Không phải cô sợ bóng tối, chỉ sợ sẽ phải chết trong bóng tối.
Cuộc đời trước giờ đã cô đơn, vì thế cô càng sợ giây phút mình chết cũng phải trơ trọi một mình.
“Còn đi được không?” Niên Bách Ngạn nhìn gương mặt tái mét của cô, giọng nói dịu dàng.
Tố Diệp khẽ gật đầu, nhưng hai chân lại như đóng đinh dưới đất, mềm nhũn, không còn một chút sức lực nào. Có lẽ Niên Bách Ngạn cũng nhìn ra, anh không nói tiếng nào cứ thế bế cô lên đi ra khỏi thang máy.
Niên Bách Ngạn bế thẳng cô lên xe. Anh không khởi động xe ngay mà quay sang đưa cho cô một chai nước. Lúc Tố Diệp đón lấy chai nước, ngón tay vẫn còn hơi run. Cô uống hết nửa già bình nước, cảm giác khó thở vây quanh lồng ngực nãy giờ mới tan đi.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Niên Bách Ngạn nghiêng người nhìn cô.
Cuối cùng thanh âm của Tố Diệp đã bật ra được khỏi cổ họng, cô gật đầu: “Đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh.”
“Nếu có thể, tôi không mong nghe thấy lời cảm ơn của em trong những hoàn cảnh như thế này.” Niên Bách Ngạn khẽ thở dài.
Lúc này lý trí của cô mới trở về, trợn tròn mắt nhìn anh: “Anh… Sao anh lại ở đây?”
Niên Bách Ngạn giơ tay nhìn đồng hồ, trên môi nở nụ cười thấp thoáng: “Thực tế là xe của tôi đã đỗ dưới tòa nhà Liêm Chúng hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.”
“Tôi không hỏi chuyện này, đáng nhẽ anh phải ở Nam Phi chứ?” Cô ngạc nhiên.
“Bên đó xảy ra một chút chuyện, tôi lại phải quay về Bắc Kinh.” Niên Bách Ngạn đặt hai tay lên vô – lăng, hờ hững giải thích, rồi anh lại quay đầu sang nhìn cô chằm chằm, nét mặt có chút cười nhạo: “Thì ra bác sỹ tâm lý cũng không phải không gì công phá nổi.”
Tố Diệp sau khi hồi phục lý trí, IQ cũng tự động quay lại, cô nghe ra được sự trêu đùa trong ngữ khí của anh, trừng mắt lườm anh: “Chẳng qua là lúc thang máy đung đưa, tôi bị trật chân mà thôi.”
Niên Bách Ngạn chỉ cười không đáp lại.
Nhưng nụ cười nhạt nhòa đó đã kích động Tố Diệp sâu sắc, giống như một hành động cô đã che giấu rất tốt nhưng lại bị anh nhìn thấu một cách vô tâm. Cô nhất thời hoảng hốt bất an rồi thẹn quá hóa giận, giơ tay đẩy một cái vào ngực anh.
“Cười cái gì mà cười?”
Niên Bách Ngạn không né tránh, cơ thể hơi nghiêng sang bên một chút, nụ cười nơi đáy mắt dường như bị sự phẫn nộ nho nhỏ của cô kích động, ý cười càng đậm hơn.
“Anh còn cười? Không được phép cười!” Tố Diệp càng cảm thấy xấu hổ hơn, giơ thẳng tay lên đấm vào ngực anh.
Lần này Niên Bách Ngạn không tránh nữa, ôm luôn cô vòng lòng, giữ chặt cô trong lồng ngực mình. Trái tim Tố Diệp không hiểu sao bỗng đập loạn nhịp. Cô ra sức vẫy vùng nhưng người đàn ông nhất quyết không buông tay, dù cô có lăn qua lăn lại thế nào cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của anh.
“Niên Bách Ngạn!” Cô không thoát ra được, lại mệt đến nỗi thở hổn hển, chỉ biết ngước mắt lên tức giận lườm anh.
Niên Bách Ngạn không cười nữa, cuối đầu ngắm nhìn cô trong vòng tay mình, hơi thở trong lành lướt qua vầng trán cô, giọng nói của anh cũng có phần nghiêm nghị: “Diệp Diệp! Em đang sợ cái gì?”
Cơ thể Tố Diệp đột ngột cứng đờ. Cô nghĩ, anh cảm nhận được rồi.
“Nói cho tôi biết em đang sợ hãi điều gì.” Anh lặp lại câu nói ban nãy, điều khác biệt là, lần sau ngữ điệu có chút mềm mỏng như đang xoa dịu.
Khi còn đang ở sân bay, anh đã nhận được điện thoại của Diệp Ngọc, nói cuối tuần này cô sẽ về nhà họ Diệp ăn tối. Tin này đối với anh mà nói ít nhiều có phần bất ngờ. Anh không rõ dọc đường anh lái xe tới Liêm Chúng với mục đích gì, có lẽ chỉ đơn thuần muốn tới đón cô về nhà. Nhưng một cuộc điện thoại khiến anh cảm giác có gì đó không ổn. Khi anh xông vào tòa nhà văn phòng mới phát hiện thang máy xảy ra chút sự cố, cũng may không có gì nghiêm trọng.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, trái tim anh bị một bóng hình cuộn tròn trong góc làm cho đau đớn.
Cô như một chú chim bị người ta bẻ gãy đôi cánh, mất đi sự kiêu hãnh và tự do bay lượn trên bầu trời như thường ngày, lo sợ hoảng hốt lách mình trong góc nhỏ, vùi cả gương mặt vào giữa hai đầu gối. Cô không kêu la, chỉ ngồi đó run lên từng cơn.
Khi anh đưa tay ôm chặt lấy cô cuối cùng anh mới hiểu ra, sự mơ hồ đằng sau ánh mắt ấy không phải là sự hoảng sợ đối với sự cố thang máy, mà là đối với một chuyện chưa biết, là sự sợ hãi, mơ hồ vì không nhìn rõ được con đường phía trước.
Anh không biết cô đã trải qua chuyện gì mà đôi mắt lại chất chứa sự mềm yếu đó.
Gò má nghiêm nghị của người đàn ông lắc lư trước mặt cô, khoảng cách rất gần, tới mức hơi thở của hai người quyện lấy nhau như dây leo. Tố Diệp nhất thời không biết phải làm sao để đối mặt với đôi mắt sắc bén ấy. Cô cụp mắt nhìn xuống cánh mũi mình, thầm hít sâu một hơi, khi lên tiếng lần nữa giọng điệu đã rất nhẹ nhàng như không có gì: “Đương nhiên là sợ anh nhân cơ hội trừ tiền lương của tôi rồi. Tôi rời khỏi công ty sớm hơn hai tiếng, anh còn đuổi tới tận Liêm Chúng rồi, không sợ được sao?”