Giới truyền thông phanh phui nhiều vụ án cường bạo liên quan đến đám người Trình Nhật Đông, nhưng sự việc liên quan đến Tô Nhiễm thì không có bất cứ thông tin nào. Căn cứ theo phỏng đoán của giới truyền thông đưa ra, Trình Nhật Đông không phải côn đồ đầu đường xó chợ, mà là con riêng của bộ trưởng Hạ Minh Hà. Tin đồn này loáng cái như boom nổ tung giới chính trị và kinh doanh. Tất cả mọi người đều líu lưỡi với thân phận thật sự của Trình Nhật Đông. Báo chí, tivi, tạp chí cùng internet đều kéo nhau đưa tin. Chuyện này đối với Hạ Minh Hà muốn liên nhiệm thành công lần nữa là một tai hoạ bất ngờ.
Truyền thông ở mọt mức độ nào đó là một công cụ quan trọng được chính khách thường xuyên sử dụng để công kích đối phương hay lấy lòng cử tri. Càng đến gần ngày cử tri bỏ phiếu, chính khách hai đảng phái càng vận dụng sức mạnh đanh thép của truyền thông, nhằm mục đích nâng cao hình tượng bản thân, tổn hại đối phương.
Dân chúng bao giờ cũng chỉ xem tin tức, họ không quan tâm đây có phải là mánh khoé công kích của chính khách hay không, cái họ quan tâm chỉ là bề nổi của tin tức, chứ không phải mục đích đằng sau đó.
Thời đại công nghệ thông tin, kiểu tin giựt gân này một khi đã lan truyền thì không ai ccó thể chống đỡ. Đối mặt với mật độ tin đồn xuất hiện dày đặc, trong một lúc bộ trưởng Hạ cũng không kịp đưa ra lời giải thích nào. Chỉ một buổi trưa ngắn ngủi, mọi phỏng đoán đều biến thành đề tài tán gẫu. Tất nhiên đề tài bàn tán của mọi người không có Tô Nhiễm.
Truyền thông dồn đa số sự chú ý vào hoàn cảnh thân phận đầy kinh ngạc của Trình Nhật Đông, nhưng điều cô lo lắng chỉ có một mình Tiêu Diệp Lỗi . Đối phương không vì tin tức bỗng lan rộng mà huỷ án, ngược lại Trình Nhật Đông càng muốn tranh thủ sự đồng tình của nhiều người, nhất quyết không tha Tiêu Diệp Lỗi.
Hơn mười giờ sáng, Tô Nhiễm đúng giờ ngồi đợi tại một quán cà phê trong trung tâm thhương mại, cô tháo kính mát, đặt một bên, lướt mắt qua tờ báo đặt trên giá, toàn bộ mặt báo đều đưa tin về Hạ Minh Hà và Trình Nhật Đông.
Càng xem càng phiền, cô dứt khoát quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đáy mắt cô tuy lãnh đạm, nhưng trống rỗng như đã hiểu từ lâu. Là cô sai rồi, hôm qua khi Lệ Minh Vũ dẫn cô đến sở cảnh sát nhận diện, có một phút chốc cô thật sự tin lòng tốt của anh. Mọi việc anh giải quyết nhanh chóng khiến cô ngộ nhận sự quan tâm giả dối của anh là thật.
Nhưng hôm nay, khi cô thấy tin tức tiêu điểm lan truyền mọi nơi, cô đột nhiên hiểu rõ, việc này là kế hoạch do Lệ Minh Vũ cố tình sắp xếp. Báo cảnh sát chỉ là một thủ đoạn đánh đổ phe đối phương mà thôi, mục đích của anh chỉ là chỉnh đốn bộ trưởng Hạ. Tuy cô không biết tin tức giới truyền thông phóng đại lên lần này có phải do anh ngấm ngầm tiến hành hay không, nhưng việc Trình Nhật Đông phạm tội lần này, chắc chắn có ích với Lệ Minh Vũ.
Rất nhiều chính khách vì đạt được mục đích của mình, nhiều thời điểm sẽ dùng sự trợ giúp từ báo chí. Những sự trợ giúp này có thể là con người hoặc của cải có sẵn, dùng làm quân cờ gia tăng giá trị cho họ.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính rọi sáng gương mặt Tô Nhiễm, môi cô cười nhạt miễn cưỡng. Cô và Diệp Lỗi rõ ràng là quân cờ anh nắm trong tay để đánh bại bộ trưởng Hạ.
Cô hít thật sâu, cầm ly nước cam uống một ngụm, thoáng xem giờ giấc, đáy mắt cô thoáng thắc mắc. Cô nghe người trong giới kể rằng luật sư này luôn có thói quen đến đúng giờ cơ mà.
Đang nghĩ ngợi, tầm mắt cô lơ đãng lướt qua góc đường bên ngoài, bỗng bắt gặp một chiếc xe thể thao xa hoa không biết ngừng từ lúc nào. Một cô gái từ trên xe bước xuống, vận đồ công sở chuyên nghiệp. Cô gái đó rất trẻ giống người trong hình, gương mặt cô gái trắng sáng hiện rõ sự thông minh cơ trí, quyết đoán và thẳng thắn.
Song giây tiếp theo cô gái đột nhiên bị một cánh tay vươn khỏi cửa xe kéo lại, ngay sau đó cửa xe chầm chậm mở ra. Tô Nhiễm cảm thấy hiếu kỳ không kìm được buông ly nước cam, dời hết tầm mắt vào cô gái ngoài cửa sổ.
Một người đàn ông từ trên xe bước xuống. Mới nhìn có thể nói ngay, dáng người cô gái cao dong dỏng nổi bật giữa đám đông, nhưng kết hợp với người đàn ông trước mắt lại càng xinh xắn lanh lợi khác thường.
Ánh mặt trời hắt bóng lên tấm lưng đàn ông cường tráng, tôn thêm nét cương quyết ngạo mạn của anh ta. Tô Nhiễm cảm thấy khuôn mặt anh ta không giống Hoa kiều, đường nét trên gương mặt hết sức cương trực.
Cô gái muốn bỏ đi, lại bị anh ta kéo lấy. Cô gái có vẻ bực bội, nhưng có gắng chịu đựng. Người đàn ông cong môi cười tà mị, bất chấp đường xá công cộng, anh ta thu tay, cả người cô gái chếnh choáng ngã nhào vào lòng anh ta, anh ta cúi đầu hôn cô gái.
Cảnh tượng nóng bỏng mắt khiên Tô Nhiễm dời tầm nhìn theo bản năng, lại thấy cô gái tức giận đẩy mạnh người đàn ông ra, anh ta cười thoả mãn ngắm nhìn cô gái, tựa như đang lưu luyến hương thơm từ đôi môi cô gái. Không biết người đàn ông nói gì, ánh mắt cô gái lại khôi phục bình tĩnh, sắc mặt lạnh lùng nói với anh ta một câu rồi xoay người rời đi.
Tô Nhiễm nhìn thấy anh ta mãi dõi theo cô gái đi vào quán cà phê. Cô nghi hoặc, người đàn ông đó thể hiện rõ anh ta yêu cô gái ấy, ánh mắt anh ta sâu hun hút chứa chan tình cảm nồng nàn và say mê.
Đợi đến khi cô gái ngồi đối diện với Tô Nhiễm, người đàn ông ngoài cửa sổ mới rời đi.
“Xin lỗi cô, tôi đến muộn.” Cô gái lên tiếng trước, thấy Tô Nhiễm dời đường nhìn ngoài cửa sổ sang bản thân, giọng nói lạnh lùng thấp thoáng xấu hổ.
Tô Nhiễm cười nhẹ, “Từ lâu đã nghe nói ‘Hoa anh túc độc’ tuổi rất trẻ, tôi cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng luật sư Lạc vẫn gây chấn động lớn với tôi.” Cô dồn hết sự chú ý vào gương mặt cô gái vừa ngồi xuống, nhưng cẩn thận nhận thấy sắc mặt cô gái mệt mỏi, vô thức nghĩ đến người đàn ông ban nãy, hai người thật sự rất xứng đôi.
“Chấn động dù sao vẫn dễ chịu hơn thất vọng.” Cô gái dường như biết cô thấy cảnh vừa rồi, sắc mặt thiếu tự nhiên, nhưng nhanh chóng điều chỉnh. Đôi mắt cô gái sáng ngời nhìn thẳng Tô Nhiễm , lấy một tấm danh thiếp trong cặp tài liệu đưa tận tay Tô Nhiễm , giới thiệu lại từ đầu. “Chào cô Tô, tôi là luật sư Lạc Tranh mà cô hẹn gặp ngày hôm nay. Mọi tư liệu cô fax qua, tôi đã xem hết. Vụ án của Diệp Lỗi , tôi đồng ý tiếp nhận.” Giọng Lạc Tranh lưu loát rõ ràng, tốc độ lời nói cũng nhanh, vừa nghe liền biết xuất thân luật sư.
Tô Nhiễm nhận danh thiếp, cười dịu dàng: “Có thể mời được đại luật sư Lạc Tranh giúp đỡ, tôi rất yên tâm. Luật sư Lạc chưa từng thua kiện, lần này Diệp Lỗi xin nhờ cô.”
“Cô Tô khách sáo quá. Tôi cũng vinh hạnh chọn một đương sự như cô”. Lạc Tranh cười, nhìn Tô Nhiễm tán thương, “Có thể tiếp nhận vụ án do nhà văn nổi tiếng uỷ thác là vinh hạnh của tôi mới đúng.”
****
Biểu hiện trên toà và vụ án mà đại luật sự Lạc Tranh thụ lý, Tô Nhiễm từng nghe qua. Trên toà án, người trong nghề gọi cô là “Hoa anh túc độc”, nổi tiếng công kích sắc sảo, nhiều luật sư nam hành nghề lâu năm đều bại dưới tay cô. Chỉ điều này cũng đủ chứng tỏ người phụ nữ này cực kỳ lợi hại.
Do tuổi tương đương nhau nên Tô Nhiễm và Lạc Tranh mới quen đã thân, cô không nói chuyện theo kiểu cách xã giao mà đi ngay vào chủ đề chính, “Luật sư Lạc, nhìn theo góc độ nghề nghiệp của cô, Diệp Lỗi có khả năng bị phán tội bao lâu?”
Nhân viên phục vụ bưng một tách cà phê lên, Lạc Tranh cầm nhưng không uống ngay, cô xoay nhè nhẹ trong lòng bàn tay, thần sắc có vẻ trầm ngâm, “Em trai cô tiêu Diệp Lỗi gây thương tích cho người khác là sự thật, hiện tại để giúp cậu ta thoát khỏi tù tội không ngoài hai tình huống. Thứ nhất là đối phương tự bãi bỏ tố cáo, nhưng rõ ràng điều này không có khả năng xảy ra. Thứ hai là cô tự mình ra mặt giải thích chuyện này với cảnh sát, tôi sẽ dựa theo tình huống , giúp tội danh đánh người của Diệp Lỗi không thành lập, phóng thích cậu ấy.” Tô Nhiễm gật đầu, nhẹ giọng, “Nếu như tôi làm chứng có thể giúp Diệp Lỗi, vậy tôi sẽ nghe theo.”
“Nhưng như vậy chẳng phải là lãng phí tâm sức của bộ trưởng Lệ sao?” Lạc Tranh uống một ngụm cà phê, đặt tách xuống, cười bình thản nhưng đánh trúng chỗ hiểm. Nước cam trong ly run nhẹ, Tô Nhiễm ngẩng đầu, đáy mắt vụt lên vẻ ngạc nhiên.
“Tôi xin lỗi vì nói những lời này, thực tế trước khi tôi nhận một vụ án, tôi đều phải tìm hiểu tỉ mỉ vài thông tin ngoài lề, những thứ này sẽ trở thành trọng điểm giúp tôi đánh thắng tố tụng.” Lạc Tranh không uổng là luật sư, liếc mắt liền có thẻ nhìn thấu tâm tư của Tô Nhiễm .
Tô Nhiễm thu lại cảm xúc không khống chế được, chỉ cười thản nhiên.
Phản ứng của cô ánh vào mắt Lạc Tranh, giọng Lạc Tranh thân thiết, “Cô phải biết, muốn khai thác thông tin có ích từ cảnh sát là một chuyện không khó. Ví dụ như trường hợp này, ít ra chồng cô Lệ Minh Vũ không muốn cô dính dáng vào. Một mai cô đứng ra làm chứng cho Diệp Lỗi , thì chứng tỏ cô là người bị hại, điểm này trái ngược hoàn toàn với mong muốn ban đầu của chồng cô. Hay là cô nên bàn bạc đôi chút với chồng cô?”
“Không cần, đây là việc riêng của tôi.” Tô Nhiễm bình thản trả lời, ngực cô như bị thứ gì đó khuấy trộn, cô nhướng mắt sửa lời Lạc Tranh, “Còn nữa, anh ta không phải là chồng tôi.”
Ánh mắt Lạc Tranh ngơ ngác, thần sắc có vẻ nghi hoặc. Nghi vấn của Lạc Tranh đập vào mắt Tô Nhiễm , cô lúng túng nhếch miệng, “Vì vật luật sư Lạc, chúng ta cứ trao đổi về vụ án này đã.”
Giọng điệu Tô Nhiễm lãnh đạm, có chút thực lòng, lại có chút bất đắc dĩ trong đó. Lạc Tranh cầm tách cà phê, chậm rãi đưa lên môi, ánh mắt suy tư, vô tình lướt qua gương mặt Tô Nhiễm, thấy thần thái cô bất lực và hốc hác, lòng Lạc Tranh xao động. Lát sau, Lạc Tranh buông tách xuống, cất giọng nhẹ nhàng, “Cô Tô, với tư cách là luật sư, dĩ nhiên tôi hoan nghênh cách làm của cô, nhưng với tư cách là phụ nữ, tôi muốn khuyên cô. Vụ án này liên quan đến con cái của quan chức giới chính trị, cô là nhà văn, là nhà điều chế hương được uỷ thác bởi công ty nước hoa nổi tiếng của Pháp, một khi ra toà làm chứng, có nghĩa cô phải phơi bày mọi thứ với giới truyền thông. Điều này đối với danh dự của cô, thậm chí là sự nghiệp đều sẽ ảnh hưởng rất lớn.”
“Những điều này…” Tô Nhiễm hít sâu, như đưa ra quyết định trọng đại, nhìn Lạc Tranh, “Không quan trọng bằng người thân của tôi. Diệp Lỗi là em trai tôi, tôi nhất định phải giúp cậu ấy.”
Lạc Tranh cảm động nhìn cô. Một người có thể vì người thân hy sinh danh dự và sự nghiệp bản thân, tâm tính luôn luôn lương thiện. Lạc Tranh gật đầu, “Được rồi”
Tô Nhiễm nở nụ cười.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Là điện thoại của Lạc Tranh.
“Xin lỗi cô.” Lạc Tranh cầm điện thoại, đứng dậy đi tới một góc khác, nghe điện thoại. Tô Nhiễm uống một ngụm nước cam, ngắm nhìn dòng người ngược xuôi trên đường bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt cô hơi ngẩn ngơ, gần đây hình như cô rất có duyên với cảnh sát. Bốn năm trước là vụ án của ba, bốn năm sau đầu tiên là Lệ Minh
Vô thức nhớ tới Lệ Minh Vũ , lòng cô vừa chua xót vừa có cảm giác khó nói thành lời. Anh cũng mua điện thoại giống y chang cái Mộ Thừa tặng cô, cô không dám xác nhận điện thoại đó có phải mua cho cô hay không. Nhưng nếu không phải, có nghĩa anh còn có phụ nữ khác, nếu là vậy, anh…Tô Nhiễm không dám suy nghĩ sâu xa hơn.
Vừa lúc Lạc Tranh nói chuyện điện thoại xong về chỗ ngồi. Lạc Tranh nhìn Tô Nhiễm, trên môi hiện lên ý cười bất đắc dĩ, lắc đầu.
Tô Nhiễm trong thấy, khó hiểu, “Có chuyện gì sao?”
“Cô Tô, lần này dù cô muốn ra toà làm chứng, tôi cũng không đồng ý.” Lạc Tranh khẽ nói, cầm điện thoại lắc lắc trước mặt cô, “Tôi không muốn vì một vụ án mà đắc tội với chính khách.”
Lần này đến phiên Tô Nhiễm ngây ra. “Đắc tội với chính khách? Ý của luật sư Lạc là sợ đắc tội với bộ trưởng Hạ? Rõ ràng những điều này là suy đoán của báo chí, bộ trưởng Hạ vẫn chưa thừa nhận Trình Nhật Đông là con tiêng của ông ta.”
Lạc Tranh vội lắc đầu. “Cô hiểu lầm ý của tôi rồi. Vụ án của Tiêu Diệp Lỗi, tôi chắc chắn tiếp nhận. Có điều…” Cô ngập ngừng, cau mày nhìn Tô Nhiễm, thở dài một hơi, “Để tôi nói thẳng luôn với cô vậy. Cuộc gọi vừa rồi là của bộ trưởng Lệ, ý tứ của anh ấy rất rõ ràng và đơn giản vô cùng, nhưng lại giao cho tôi một vấn đề nan giải.”
“Anh ta muốn cô không chấp nhận yêu cầu ta toà của tôi?” Tô Nhiễm hít một hơi, thốt ra suy đoán trong lòng, sóng lưng có bỗng dưng lạnh toát. Thật không ngờ anh biết cô sẽ tìm luật sư Lạc.
“Hơn nữa…” Lạc Tranh bổ sung, “Còn yêu cầu tôi nhất định phải thắng.”
“Hả?” Tô Nhiễm không ngờ. Lệ Minh Vũ chẳng phải không quan tâm đến sống chết của Diệp Lỗi ư?
Lạc Tranh giơ tay gọi thêm một tách cà phê, cười gượng, “Bộ trưởng Lệ đúng là không đơn giản. Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, anh ấy cũng có thể tìm ra được.”
“Luật sư Lạc, cô biết rõ nếu vụ án này tôi không ra toà, Diệp Lỗi tuyệt đối không có khả năng trắng án, không phải sao?” Tô Nhiễm sốt ruột dò hỏi.
“Nhưng tôi thật sự không thể để cô ra toà. Cô yên tâm, nếu tôi đã nhận vụ án đặc biệt này thì nhất định cố gắng hết sức. Tôi sẽ nghĩ cách khác.” Lạc Tranh thở dài. Đàn ông mạnh mẽ không phải cô chưa từng gặp, nhưng vô hình trung cô cảm thấy mẫu đàn ông này không nhiều. Điện thoại bất ngờ từ bộ trưởng Lệ như một lá bùa đòi mạng Lạc Tranh. Cô chưa từng gặp bộ trưởng Lệ, nhưng theo giọng nói trầm tĩnh, cô nghe ra sự uy hiếp.
Trong điện thoại, bộ trưởng Lệ chỉ nói “Luật sư Lạc, phiền cô ngăn cản hành động sai lầm của vợ tôi, nhưng kiện cáo lần này yêu cầu phải thắng.” Một câu đơn giản lộ rõ sự trầm tĩnh và xa cách, đồng thời tràn ngập quyền uy, không cho phép trái ý. Cảm giác này khiến cô khó chịu nhưng không dám tuỳ tiện khước từ. Cảm giác này ngoài bộ trưởng Lệ, còn có một người….
Tô Nhiễm thấy ánh mắt Lạc Tranh chần chờ, trong lòng có chút bất an. Xem chừng lệ minh vũ đã gây áp lực với Lạc Tranh.
Cứ như vậy, hai người lại tiếp tục trao đổi chi tiết liên quan đến vụ án.
Lạc Tranh đã chuẩn bị cách khác để giúp diệp lỗi có thể thắng kiện.
Đến buổi trưa hai người cùng dùng cơm, Tô Nhiễm và Lạc Tranh trò chuyện vui vẻ với nhau. “Tiểu Nhiễm, tôi tò mò một việc.” Lạc Tranh nhướng người hết mức về phía trước, thoát ly hoàn toàn với tác phong khi làm việc. Trái lại, cô lúc này mất đi sự mạnh mẽ của một phụ nữ thành đạt, chỉ còn vương cấn nét ngây thơ.
Tô Nhiễm nhìn cô cười, “ Luật sư Lạc cũng biết tò mò nữa à?”
“Đương nhiên. Lẽ nào đặc quyền này chỉ có nhà văn giống cô mới có sao?” Lạc Tranh hỏi vặn lại, nhìn cô bằng ánh mắt nghiền ngẫm, “Hôn nhân của cô và bộ trưởng Lệ hơi lạ lùng. Cô nói anh ấy không phải chồng cô, nhưng trong điện thoại anh ấy lại xưng cô là vợ.”
Bộ đồ ăn trong tay Tô Nhiễm hơi sững lại, cô rủ mắt, nụ cười có vẻ bối rối. Trong lúc nhất thời, cô không biết giải thích thế nào, mà có lẽ ngay cả bản thân cô cũng mơ hồ không rõ.
Lạc Tranh thấy vẻ mặt Tô Nhiễm buồn hiu, cô suy nghĩ một lát, khẽ cất giọng, “Tôi không biết tình cảm giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng tôi cảm thấy anh ấy rất yêu cô.”
Tay Tô Nhiễm run nhẹ, trái tim cô như bị những chữ cuối cùng của Lạc Tranh nện mạnh, không ngừng đập dồn dập, cảm giác bối rối và khó thở lần lượt kéo tới. Cô không biết bản thân tại sao lại như vậy. “Tiểu Nhiễm, cô không sao chứ?” Lạc Tranh thấy sắc mặt cô tái nhợt, lo lắng hỏi thăm.
Tô Nhiễm điều hoà nhịp thở, ngước mắt lên, lắc đầu. Đôi mắt cô chăm chú nhìn Lạc Tranh, “Còn theo tôi, người đàn ông đưa cô đến mới là người yêu cô thật lòng.”
Bất kỳ việc gì đều là người ngoài cuộc tỉnh táo, còn trong cuộc thì u mê? Cô không phủ nhận, nhưng có trường hợp ngoại lệ giống cô và Lệ Minh Vũ.
Cô vừa dứt lời, lại đến phiên Lạc Tranh sững sờ…
****
“Yeah…” Trong lớp học ở nhà trẻ, Cách Lạc Băng vui vẻ giơ cao tác phẩm thủ công.
Các bạn học khác đều bỉu môi.
“Mọi người có thấy không? Búp bê vải Cách Lạc Băng may vừa nhanh vừa đẹp. Vậy nên đoá hoa màu đỏ này, chúng ta sẽ dành cho Cách Lạc Băng.” Cô giáo cười tủm tỉm dán hoa lên người Cách Lạc Băng.
Cách Lạc Băng phấn khởi chạy ngay về chỗ ngồi của mình, An Tiểu Đoá giơ tay sẵn từ trước, vui vẻ đập tay với Cách Lạc Băng. Hôm nay, An Tiểu Đoá mặc áo thun tay ngắn, phối cùng yếm jean, ngắm thể nào cô cũng giống một đứa trẻ to xác. Hôm qua, cô hứa với Băng Nựu hôm nay đến tham dự giờ học thủ công, chuẩn bị suốt một đêm cô quyết định may búp bê vải cùng Băng Nựu.
“Dì Đoá, hoa của cô phải tặng dì mới đúng.” Cách Lạc Băng cười híp mắt, nghiêng đầu nhìn cô.
“Vì sao nào?”
“Vì dì làm búp bê giúp con. Tên dì là Tiểu Đoá nữa, một đoá hoa nhỏ màu đỏ. Hihi.” Băng Nựu cười ngây ngô.
An Tiểu Đoá vui vẻ ôm Băng Nựu, “Được, vậy dì không khách sáo đâu! Chúng ta cùng nhau làm nữa nào.”
“Dạ” Băng Nựu khoa tay múa chân.
Bên ngoài lớp, Mộ Thừa đứng lặng ở đó, ngắm Băng Nựu và An Tiểu Đoá qua cửa kính, một dòng nước ám áp rung động lạ thường không tiếng động chảy xuôi trong lòng anh.
***
Khi Tô Ánh Vân vừa đến phòng làm việc của Tô Nhiễm, vừa lúc cô mang đổ toàn bộ chiết xuất nho đen.
Tô Ánh Vân vừa ngồi xuống liền nói ngay, “Chị con với Diệp Lỗi không biết năm nay phạm phải sao thái tuế nào mà cứ liên tiếp nối bước nhau đến sở cảnh sát.”
Tô Nhiễm đặt tách trà trước mặt bà, ngồi xuống, “Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa. Vụ án của Diệp Lỗi đã giao luật sư Lạc toàn quyền giải quyết nên sẽ không sao đâu. Còn chị con, cảnh sát chỉ bước đầu hoài nghi thôi, vẫn chưa có bằng chứng. Con vừa thử mùi nho đen trong nước hoa nhưng không đúng, lát nữa con sẽ viết một phần báo cáo chuyên môn gửi đến cảnh sát Đinh, để anh ấy tập trung vào phương diện khác. Con luôn thấy hương nho đen phát hiện trên thi thể Trần Trung không thể bắt nguồn từ nước hoa.”
Tô Ánh Vân gật đầu, nhìn cô xót xa, “Trông con gầy rộc hẳn, đợt này lại làm con vất vả.”
“Đều là người một nhà mà mẹ nói gì lạ vậy ?” Tô Nhiễm mang trái cây đã lột vỏ lên, Tô Ánh Vân cầm lấy nhưng không có tâm trạng ăn, bà thở dài, nhìn Tô Nhiễm muốn nói rồi lại thôi.
“Mẹ muốn nói gì ạ?”
Tô Ánh Vân trầm ngâm, kéo tay Tô Nhiễm, “Mẹ biết có những việc là bề trên không hỏi nhiều thì tốt hơn. Nhìn chị con, mẹ đau lòng lắm. Con, chị con và Lệ Minh Vũ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Bây giờ chị ấy thế nào rồi ạ?” Tô Nhiễm lo lắng.
“Có thể thế nào? Nghỉ ở nhà được hai ngày thì đòi đi ngay, nhưng mẹ kiên quyết giữ lại. Chị con tiều tuỵ, luôn miệng nói bốn năm trước và bốn năm sau con cướp đi người đàn ông của nó. Nhiễm à, con và chị con đều là máu thịt trên người mẹ cắt xuống. Hai con gặp bất cứ nổi khổ nào, mẹ đều đau lòng. Chuyện này trước đây mẹ và con đã từng nói với nhau, lúc đó con trả lời lấp lửng thế nào cũng được, ngày hôm nay mẹ cũng không muốn nghe thêm lý do. Mẹ chỉ muốn hỏi con một câu, con có thể từ bỏ Lệ Minh Vũ ngay lập tức được không?” Tô Ánh Vân hỏi thẳng thừng.
“Mẹ…” Tô Nhiễm không biết nên trả lời thế nào. Kỳ thực, cô rất muốn nói, sắp, sắp rồi, còn sẽ rời khỏi Lệ Minh Vũ ngay.
“Con là con của mẹ. Bốn năm trước, Lệ Minh Vũ tổn thương con thế nào, trong lòng mẹ rõ ràng nhất. Mẹ không biết xuất phát từ nguyên nhân nào con lại sống cùng cậu ta. Mẹ chỉ nhắc nhở con, dẫu sao Lệ Minh Vũ cũng đã lấy chị con, dù con phản đối thì điều này vẫn là sự thật, Lệ Minh Vũ là anh rể của con. Con dây dưa với một người đàn ông đã là anh rể của mình thì ra thể thống gì? Chuyện này lỡ lan truyền ra ngoài, danh dự của con, chị con, toàn bộ nhà họ Hoà đều mất hết.”
Tô Nhiễm nắm chặt tay, tim cô nhói đau, ánh mắt cô hồ nghi, “Mẹ, chị Hoà Vy…lấy Lệ Minh Vũ thật không?”
Cô có một nghi vấn trong nhát mắt, nếu Lệ Minh Vũ đã lấy Hoà Vy thật, vậy vì sao anh đều ở biệt thự hằng đêm? Anh còn nói anh chưa bao giờ chạm Hoà Vy, câu này có ý gì? Điều khiến cô khó hiểu nhất chính là vì sao Lệ Minh Vũ công khai với người ngoài cô là vợ của anh, mà không phải là Hoà Vy?
Tất cả mọi thứ đều là bí ẩn to lớn, khiến cô nghĩ cũng nghĩ không ra, hỏi cũng không cách nào hỏi.
Tô Ánh Vân nghe cô nói vậy, ba bần thần, “Tiều Nhiễm, tại sao con thắc mắc điều này? Lẽ nào con vẫn chưa quên được Lệ Minh Vũ?”