Rõ ràng anh nghe tường tận cuộc đối thoại của hai người.
Tô Nhiễm buông dĩa trái cây xuống, xoay người đối mặt với anh đang đứng lặng người. Cô biết nguyên nhân sắc mặt anh khó coi, nhưng cả buổi tiệc anh chỉ như một con sư tử mạnh mẽ khoe khoang chiến lợi phẩm là cô, điều này khiến cô rất khó chịu. Mặc kệ anh xuất phát từ mục đích gì, cô đều không muốn xuất đầu lộ diện với nhiều người qua thân phận “Bà Lệ”. Cô và anh từ lâu đã không còn là vợ chồng.
Con người bằng da bằng thịt, tâm tư cũng sẽ lung lay thay đổi. Nhưng nếu đã định trước phải chia ly, cô sẽ phân rõ tâm tư của bản thân, không thể vì vài câu dịu dàng mà lạc lối vào vực sâu. Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông.
Bầu không khí giữa hai người như sững lại, Lệ Minh Vũ trầm lặng đứng trước mặt cô, vẻ trầm tĩnh trong mắt anh bị cơn giận mơ hồ cuốn phăng, tựa như vòng xoáy sâu hun hút đáng sợ, lưng anh ưỡng thẳng ngạo man, cằm anh bạnh ra, môi mím chặt thành đường thẳng.
So với con giận bùng nổ ra ngoài của anh, Tô Nhiễm lại bình tĩnh giống như đoá hoa lan điềm đạm lặng nở.
Có người chú ý đến bên này, liền chỉ chỉ trỏ trỏ qua ngay.
Tô Nhiễm hơi cúi mắt, chú ý đến sự thay đổi của đám người cách đó không xa, cô khẽ nhếch môi, xoay người cầm dĩa trái cây tới trước mặt anh, lấy chiếc nĩa nhỏ tinh tế ghim một miếng trái cây dâng lên miệng anh, cất giọng mềm mại: “Đồng liêu của anh chắc chưa bao giờ thấy bộ dáng lúc anh nổi giận?”
Cô chủ động và dịu dàng bất ngờ khiến Lệ Minh Vũ ngơ ngác, anh mau chóng hiểu ý cô, cố kìm nén bực bội, mở miệng, “Bây giờ em chỉ ước tôi mất mặt?”
Tô Nhiễm cười nhạt, “Há miệng! Điều mấy người này thích chỉ là hình ảnh ngọt ngào của tôi và anh.”
“Em thì sao?” Lệ Minh Vũ khẽ hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng ăn trái cây cô đút.
Cô không trả lời, trên môi thấp thoáng nụ cười, lại ghim trái cây đưa tới miệng anh, nói nhỏ, “Dù bị anh xem như rối, tôi cũng phải cám ơn?”
Lệ Minh Vũ giận quá hoá cười, “Em cho rằng bản thân giống con rối? Con rối gì?”
“Một con rối giúp anh đắp nặn hình tượng người chồng hoàn mỹ.” Tô Nhiễm mỉm cười. Từ góc nhìn của những người xung quanh, cô và anh cực kỳ giống một đôi vợ chồng đang tâm sự thân mật, nhưng Lệ Minh Vũ nghe ra hàm ý oán giận trong lời cô.
Lệ Minh Vũ áp gần cô hơn, cầm dĩa trái cây trên tay cô đặt sang bên, cánh tay vòng quanh eo cô, anh cúi đầu, gương mặt dán sát vào cô, thầm thì: “Đừng quên tôi đã nói, chỉ cần chưa tới ngày thứ mười, dù là mười một giờ năm mươi chín phút tối ngày thứ chín em vẫn là vợ tôi.”
Cánh này như hình ảnh hai người quấn quýt si mê, nhưng Tô Nhiễm thấy sóng ngầm cuộn trào trong mắt anh. Đó là dấu hiệu anh đang nổi giận.
“Dẫu sao anh cũng nên ngẫm nghĩ sau này phải đối phó với mọi người thế nào đi.” Cô nói lạnh lùng.
“Cho nên em mới ở trước mặt người ngoài gấp rút chối bỏ quan hệ giữa tôi và em?” Lệ Minh Vũ dằn từng chữ rành rọt.
Tô Nhiễm khẽ nhếch môi, “Tôi nghĩ dựa theo chỉ số thông minh của anh, bịa đặt chu toàn một câu chuyện dối trá đâu có gì khó, đúng không?”
“Có thể khiến em xem trọng như vậy, tôi có nên cảm thấy vinh hạnh không?” Lệ Minh Vũ cúi sát đầu, ra vẻ như càng lúc càng dịu dàng quấn quýt, ngay cả giọng anh cũng trầm thấp nhu hoà, nhưng đầy nguy hiểm.
“Đã vậy, em cứ thành thật ra luôn đi, đừng lúc nào cũng giở trò sau lưng tôi.”
Ánh mắt Tô Nhiễm hơi giật giật, như làn gió nhẹ thổi qua mặt hồ tĩnh lặng.
“Hoặc là…” Lệ Minh Vũ bỗng dưng nở nụ cười, giọng nói trầm trầm phát ra từ cổ họng, “Tôi sẽ làm cái gọi là “dối trá” trong miệng em trở thành sự thật. Tôi có bản lĩnh này.” Nói xong, bèn ngẩng đầu, ngón tay anh nuông chiều mơn trớn gò má cô, ngắt nhẹ một cái.
Tô Nhiễm bỗng chấn động, trống ngực đập dồn dập vô cớ.
Lời này của anh có ý gì?
Đúng lúc này, một âm thanh trong vắt nũng nịu mang theo chút vui sướng truyền đến…
“Minh Vũ, hoá ra anh ở đây. Em tìm anh ở khắp nơi.”
Hai người theo tiếng nhìn lại, là Hạ Đồng.
Hôm nay, cô ta ăn mặc vô cũng diễm lệ. Cô ta với màu váy dạ hội đỏ rực không phải ai cũng dám mặc. Màu này không chỉ yêu cầu làn da người mặc trắng ngần mà dáng người còn phải thướt tha.
Vóc dáng Hạ Đồng nóng bỏng, áo khoét sâu phần ngực, tôn lên khuôn ngực sâu quyến rũ. Mỗi động tác mỗi bước đi đều khiêu khích dục vọng đàn ông.
Lệ Minh Vũ buông Tô Nhiễm ra, vô thức cau chặt mày.
Hạ Đồng hết sức tự nhiên khoác tay Lệ Minh Vũ, hầu như áp cả người cô ta sát vào anh, cười quyến rũ, “Minh Vũ, anh làm sai rồi kìa. Chuyện dẫn em gái tới giả mạo chị gái mà anh cũng làm ra được à?”
Tô Nhiễm hiểu ý của Hạ Đồng.
Diện mạo của cô và Hoà Vy hao hao nhau, dù có người nghi ngờ, cũng không ai bước lại xác nhận…Cô là con gái lớn nhà họ Hoà?
Lòng cô bất giác chua xót. Lệ Minh Vũ ơi Lệ Minh Vũ rốt cuộc anh đang làm cái gì?
Hình ảnh Hạ Đồng chủ động, khiến cô vô tình nhớ đến tình cảnh của bốn năm trước. Lần đó, Lệ Minh Vũ và Hạ Đồng cùng nhau ra ngoài…
Lệ Minh Vũ nhìn Tô Nhiễm chằm chặp, thấy ánh mắt cô khác thường, anh vội rút cánh tay Hạ Đồng đang ôm ra, lãnh đạm nói, “Vợ tôi Tô Nhiễm. Tôi nghĩ lần này cô không nên nhầm lẫn nữa.”
Tô Nhiễm ngẩng đầu, nhìn Lệ Minh Vũ.
Hạ Đồng ngấm ngầm chịu đựng, sắc mặt cũng trở nên khó coi, nhưng ở nơi đông người cô ta phải kiềm chế biểu cảm của mình, mấy giây sau cô ta cười nhẹ nhàng, “Tô Nhiễm đây mà, đương nhiên em biết.” Bốn năm trước, cô ta đã lĩnh giáo tài ăn nói của Tô Nhiễm. Người phụ nữ này cô ta không thể coi thường.
Hạ Đồng bước lại gần Tô Nhiễm, ý cười trên môi cô ta sâu hơn, nhưng nhả từng chữ từng chữ đủ để Lệ Minh Vũ ở phía sau nghe rõ…
“Tô Nhiễm à, cảm giác ngoại tình với anh rể thế nào? Kích thích? Mới mẻ?” Nói dứt câu, cô ta đè thấp giộng, rót vào bên tai Tô Nhiễm, “Nhưng nếu tôi là cô, tôi vẫn làm vậy. Bởi vì Minh Vũ trên giường quá tuyệt vời, khiến đàn bà sẵn sàng chết vì anh ấy. Anh ấy đúng là một người tình hoàn mỹ.”
Nói hết những lời này cô ta mới chịu thôi, ưỡn thẳng người cười với Tô Nhiễm. Cô ta nhớ kỹ mối thù bốn năm trước, lần đó cô ta chưa kịp chuẩn bị, nhưng lần này cô ta muốn đòi lại thể diện.
Tô Nhiễm như bị xối thẳng một chậu nước lạnh vào đầu, thần sắc cô tái nhợt, vẻ châm biếm trong mắt Hạ Đồng tựa như tên ngầm bắn vào mặt cô, khiến cô mất hết năng lực chống đỡ.
Tuy cô biết rằng đàn ông giống Lệ Minh Vũ sao thiếu phụ nữ, nhưng tim cô vẫn quặn đau vô cớ. Triền miên của anh, mùi hương của anh đều từng chia sẻ với người phụ nữ khác…
Vẻ mặt Hạ Đồng đắc ý, bởi vì cô ta thấy Tô Nhiễm mặt mày tái mét, cô ta khoái chí vô cùng, nhưng cô ta chưa đắc ý được bao lâu, Lệ Minh Vũ đã kéo Tô Nhiễm qua, lạnh lùng nhìn cô ta, “Hạ Đồng, ở đây cô nền chừa chút mặt mũi cho bản thân!”
“Minh Vũ, anh…” Hạ Đồng nổi cáu, cô ta không rõ chuyện gì xảy ra với Lệ Minh Vũ.
“Chúng ta đi.” Lệ Minh Vũ mặc kệ cô ta, nắm tay Tô Nhiễm tránh xa cô ta.
Từ đầu đến cuối, Tô Nhiễm không nói câu nào, cô cúi đầu nhìn chăm chú bàn tay anh đang nắm lấy cô. Bàn tay anh mạnh mẽ ấm áp nhưng chưa bao giờ thuộc về cô.
“Lệ Minh Vũ!” Hạ Đồng ở đằng sau đột nhiên hét to tên anh.
Tiếng hét sắc nhọn bất ngờ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, mọi người gần như dừng trò chuyện và hoạt động đang làm, dõi mắt kinh ngạc về Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ không xoay người, càng không dừng chân, anh vẫn nắm tay Tô Nhiễm rải bước về trước. Tô Nhiễm không theo kịp, cô ngước mắt hoang mang nhìn anh, lại nghe tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất mỗi lúc một gần, cô càng thấy bất an.
Đang suy nghĩ, cô cảm thấy có một nguồn lực thô bạo chen ngang, ngay sau đó Hạ Đồng lùi đến trước mặt Lệ Minh Vũ, ôm chầm lấy anh, rồi… kiễng chân hôn lên môi anh.
Khắp gian phòng đều náo động.
Tô Nhiễm bần thần bị hất sang bên trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng khó tin đang diễn ra.
Thời gian như ngừng trôi.
Bữa tiệc to lớn chỉ còn vương vấn tiếng nhạc chậm rãi, nghe càng thêm kỳ dị.
Một lúc sau…
“Minh Vũ, anh biết em yêu anh đến nhương nào không?” Hạ Đồng là người phụ nữ không quan tâm đến cách nhìn của người khác dành cho bản thân, sự chai lì của cô ta nổi tiếng khắp giới. Cô ta vòng tay khoá chặt cổ anh, ánh mắt cô ta đau thương, tựa đầu vào ngực anh, thì thào: “Tại sao anh chọn tới chọn lui cũng không chọn em? Trên đời này, ngoài em ra, không người phụ nữ nào một lòng một dạ với anh. Minh Vũ, anh biết không?”
Tô Nhiễm đứng nhìn một bên cũng nghe thấy, vô thức đặt tay lên ngực, nhìn cảnh trước mắt, nhìn khoảnh khắc Hạ Đồng nhào vào lòng Lệ Minh Vũ, cô như thấy bản thân của bốn năm trước. Khuôn mặt Hạ Đồng đau thương, đó là biểu hiện của nhớ nhung trường kỳ và nỗi lòng lo lắng. Tô Nhiễm hiểu đau đớn của cô ta.
Song Hạ Đồng gan lì hơn cô, dù là bốn năm trước cô cũng không dám làm vậy ở nơi đông người. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến cô thua thiệt.
Cô không yêu đến cùng, không thẳng thắn, cũng không đủ can đảm. Hành vi của Hạ Đồng tuy hoang đường, nhưng đã dám đem hết danh dự của bản thân hoá thành biểu đạt tình cảm.
Chỉ là đánh mất cả danh dự và tình cảm, chưa chắc đã được đáp lại.
Hình ảnh này nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.
Tô Nhiễm nghe thấy mọi người đang dần xì xào bàn tán.
So với Hạ Đồng nhiệt tình và kích động, Lệ Minh Vũ trước sau chỉ trầm mặc, nhưng cô thức nhìn Tô Nhiễm, thấy vẻ mặt cô bình thản, anh cau chặt mày, lại nhìn Hạ Đồng, cất giọng nhàn nhạ, “Quậy đủ chưa?”
“Minh Vũ, em không có quậy, anh mở to mắt nhìn rõ rồi chứ? Người thật sự để tâm đến anh chỉ có một mình em mà thôi, người nhà họ Hoà có cái gì tốt? Hồi đó, chẳng phải anh…”
“Tránh ra!” Lệ Minh Vũ đột nhiên nghiêm khắc, giọng điệu nóng nảy, vung tay cắt ngang cô ta.
Hạ Đồng chếnh choáng, cộng thêm đôi giày cao gót mười hai phân, cô ta trẹo chân, ngã sóng xoài trên mặt đất.
Tất cả mọi người, thậm chí là âm nhạc đều ngừng lại!
Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn Lệ Minh Vũ, vì trong
Hạ Đồng ngã trên mặt đất cũng sững sờ nhìn Lệ Minh Vũ, chốc sau, cô ta giàn giụa nước mắt.
Lệ Minh Vũ không có ý đỡ cô ta dậy, anh đứng lạnh lùng hờ hững tại chỗ, bỏ mặc ánh mắt kinh hoàng của những người xung quanh.
Hồi lâu sau, khi mọi người không biết giải quyết thế nào, Tô Nhiễm bước đến gần Hạ Đồng, thở dài chìa tay với cô ta. Ánh mắt mọi người dự tiệc dồn hết về Tô Nhiễm.
Đương nhiên, trong ánh mắt này đủ kiểu cảm xúc, có hoang mang, có hả hê, có thích thú chờ xem kịch, còn có …kính phục. Hình ảnh tiêu biểu của đại chiến giữa vợ lớn và tình nhân, chẳng qua tình nhân lại quá kích động, ham muốn chiến thắng vô tình tạo cơ hội tuyệt vời cho vợ lớn bày tỏ cách hành xử.
Hạ Đồng ngân ngấn nước mắt, ngẩng đầu nhìn tay Tô Nhiễm, cất giọng tức giận: “Không cần cô già mù sa mưa!”
Tô Nhiễm chỉ cười thản nhiên, “Vậy cô định ngồi luôn dưới đất không đứng dậy? Hay là…” Cô quay đầu lướt mắt qua khuôn mặt lạnh lùng của Lệ Minh Vũ, rồi nhìn cô ta, “Cô còn mơ mộng vẩn vơ anh ta đỡ cô đứng dậy?”
Hạ Đồng nhìn Lệ Minh Vũ, lại bị vẻ mặt anh lạnh lùng doạ khiếp sợ.
“Anh ta sẽ không làm vậy, cô mang hy vọng ký gửi lên người đẩy cô ngã, cô không cảm thấy buồn cười ư?” Tô Nhiễm hỏi.
“Tô Nhiễm, cô đừng vênh vang đắc ý.” Hạ Đồng nghiến răng nghiến lợi, nhất quyết không đưa tay cho cô.
Tô Nhiễm vẫn giữ nguyên động tác, nhìn cô ta, đôi mắt cô trầm lặng, “Hạ Đồng, cô rất kỳ lạ. Người thương tổn cô, cô không trách. Trái lại, cô chỉ muốn mắng người giúp đỡ cô, cô thấy được không?” Tô Nhiễm than nhẹ, “Ba cô bị đồn đãi linh tinh, lẽ nào lúc này cô muốn gây thêm phiền phức cho ông ấy?”. Hạ Đồng nắm chặt tay, hơi từ chối, lát sau mới đưa tay cho Tô Nhiễm, dốc sức đứng dậy. Tô Nhiễm chỉ cười khẽ khàng, chỉnh quần áo lộn xộn thay cô ta, giọng Tô Nhiễm dịu dàng nhưng mọi người chứng kiến ở đó đều nghe thấy, “Phụ nữ không nên rơi lệ bi thương vì người đàn ông không yêu mình, nhất là việc vứt bỏ cả tự tôn. Tự tôn tuy không đáng giá, nhưng dù thế nào cũng không được vứt bỏ, bởi vì đối với phụ nữ, thứ tôn nghiêm không đáng giá này mới là quý báu nhất.”
Hạ Đồng thảng thốt quan sát Tô Nhiễm.
Phía sau, Lệ Minh Vũ mím chặt môi, cứng đờ hết cả người.
Chỉnh trang váy giúp Hạ Đồng xong, Tô Nhiễm hỏi nhỏ, “Cô không sao chứ?”
Hạ Đồng không trả lời, thất thần nhìn Tô Nhiễm.
Kỳ thực đâu chỉ một mình cô ta thấy kỳ lạ, phản ứng của Tô Nhiễm khiến tất cả mọi người khiếp sợ. Đa số phụ nữ khi gặp tình huống này nếu không áp dụng hạ sách phát điên cào rách mặt tình nhân của chồng rồi xoay người bỏ đi, thì cũng đấu trí so dan với tình nhân, vợ chính ngoài mặt tươi cười rạng ngời, nhưng trái tim đau đớn rướm máu. Đây là hai chiêu phổ biến mà vợ chính thường dùng.
(CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN TẠI liethoacac1112.wordpress.com)
Nhưng Tô Nhiễm lại giúp mọi người mở rộng tầm mắt.
Cô chỉ đứng xem như người ngoài cuộc, dù là vẻ mặt, giọng điệu của lời nói, ngay cả động tác đỡ Hạ Đồng đứng dậy cũng tự nhiên lưu loát, không chút oán giận, không chút phát cáu, không ra vẻ, không diễn kịch, mỗi chữ đều nói từ tận đáy lòng, làm mọi người không khỏi kính trọng người phụ nữ yếu đuối này thêm vài phần.
Tô Nhiễm thấy Hạ Đồng nhìn mình chăm chăm, cô chỉ khẽ cười, lại giang tay ôm cô ta, mọi người đứng chứng kiến xung quanh đều cảm động không ngớt. Người phụ nữ này quá rộng lượng, động tác này của Tô Nhiễm cũng làm Lệ Minh Vũ hoang mang.
Cả người Hạ Đồng cứng ngắc, để mặc Tô Nhiễm ôm bản thân. Tô Nhiễm vỗ lưng cô ta trấn an, nhưng thuận thế nói nhỏ vào tai cô ta một câu, thanh âm thầm thì chỉ đủ để hai người nghe. Loáng cái, Hạ Đồng trợn to mắt, hít thở gấp gáp.
“Tô Nhiễm, cô…” Cô ta không rõ là kích động hay phẫn nộ, khuôn mặt cô ta nhăn nhó, ngón tay run lẩy bẩy.
Tô Nhiễm không nói thêm lời nào, thả cô ta ra, cười dịu dàng với mọi người xung quanh, “Cô Hạ vì việc của ba mình nên hơi xúc động, mong mọi người cử ai đó chở cô ấy về nhà.”
“Được! Được! Bà Lệ yên tâm.” Chủ tiệc khâm phục Tô Nhiễm, vội vàng hứa hẹn.
Tô Nhiễm cười biết ơn, sau đó xoay người nhìn Lệ Minh Vũ sững sờ từ nãy đến giờ, nụ cười của cô tươi hơn, chủ động tới gần khoác tay anh, cất giọng điềm đạm, “Chồng ơi, vừa nãy không phải anh vội đi thăm ba mẹ à? Vợ chồng mình đi thôi.”
Động tác và giọng nói của cô dịu dàng giúp Lệ Minh Vũ mở ra một lối thoát lớn.
Ánh mắt Lệ Minh Vũ mềm mại, một từ “Chồng ơi” như lông vũ phớt qua tim anh, như ánh nắng ấm áp tan chảy núi băng, ngay sau đó núi băng sụp đổ mãnh liệt. Anh bất giác ngẩng đầu, xin lỗi mọi người rồi dẫn Tô Nhiễm rời khỏi.
***
Bệnh viện, phòng làm việc của trưởng khoa ngoại thần kinh
“Bốp…”
Mộ Thừa ném thẳng hồ sơ bệnh nhân lên bàn làm việc, gương mặt hiền hậu có hữu lộ rõ không vui, “Hồ sơ của bệnh nhân sao có thể sai sót?”
Trợ lý thấp thỏm, liên tục xin lỗi.
“Mang ngay bệnh án của bệnh nhân lên cho tôi.” Mộ Thừa không có thói quen khuyên răn người khác, nhưng gần đây Quý Hâm Dao quấy phá anh thường xuyên, tính tình anh hơi nóng nảy, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Trợ lý cắn môi, sắp khóc, “Bác sĩ Mộ, bệnh án, bệnh án tôi vẫn chưa chỉnh sửa….”
“Cái gì gọi là chưa chỉnh sửa?” Mộ Thừa hơi lên cao giọng.
“Tôi, tôi…” Trợ lý ấp a ấp úng, nước mắt lưng tròng.
Mộ Thừa vừa muốn lên tiếng đã nghe thanh âm của An Tiểu Đoá, “Bác sĩ Mộ, trợ lý của anh đã hai ngày chưa được chợp mắt. Tăng ca thế này sẽ chết người đó.” An Tiểu Đoá cười tủm tỉm nói câu cuối cùng.
Mộ Thừa nhìn An Tiểu Đoá lại nhìn trợ lý, lúc này mới sực nhớ hai ngày qua anh đều ép trợ lý chỉnh sửa hồ sơ bệnh nhân, không kìm được thở dài, xua tay, “Được rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Bác sĩ Mộ, vậy bệnh án anh cần…”
“Yên tâm đi, bệnh án bác sĩ Mộ cần tôi đã chỉnh sửa xong xuôi.” An Tiểu Đoá cười, vỗ vai trợ lý.
Trợ lý nhẹ nhõm, xin lỗi một thừa một lúc rồi mới đi.
An Tiểu Đoá mang bệnh án đặt trước mặt Mộ Thừa, ngồi xuống, chống cằm, “Mời thầy xem bệnh án này học trò làm đạt chất lượng không ạ.” Cuộc thi vẫn chưa diễn ra, nhưng tâm tư của cô đã bay đến khoa ngoại thần kinh từ lâu.
Mộ Thừa dịu bớt, “Cám ơn em, Tiểu Đoá.” Anh mở bệnh án xem lướt qua, ngạc nhiên nhìn cô, “Bệnh án này do em chỉnh sửa thật à?”
“Đương nhiên.” An Tiểu Đoá gật đầu.
“Rất khá, chuyên nghiệp lắm, nhất là phần báo cáo này.” Mộ Thừa gật đầu.
An Tiểu Đoá vui mừng khôn xiết, chỉ thiếu mỗi khoa tay múa chân nữa là đủ, “Em đủ tư cách làm học trò của anh rồi chứ ạ?”
“Rất có tư cách.” Mộ Thừa cười cười, đóng bệnh án lại, nhìn cô, “Cho nên hy vọng em sẽ giành được kết quả tốt khi thi.”
“Chắc chắn rồi.” An Tiểu Đoá hết sức sung sướng, lại thấy gương mặt anh tiều tuỵ, cất giọng xót xa, “Anh sao vậy ạ? Mấy hôm nay anh không nghỉ ngơi ư?”
Mộ Thừa day trán, do An Tiểu Đoá là bạn thân của Tô Nhiễm, anh cũng chia sẻ, nhẹ giọng, “Hai ngày nữa là sinh nhật của Băng Nựu. nếu giải quyết không xong, Quý Hâm Dao sẽ mượn cớ này gây sự.”
Tô Nhiễm từng hứa sẽ lo liệu sinh nhật của Băng Nựu thay anh, nhưng mấy hôm nay anh cố gắng kìm chế không đến tìm cô, chỉ vì anh mong muốn cô có thêm thời gian suy nghĩ xem bản thân muốn gì. Anh không muốn sinh nhật của Băng Nựu làm phiền người nào, không ngờ sắp xếp một buổi tiệc sinh nhật chẳng dễ dàng gì.
An Tiểu Đoá hiểu suy nghĩ của Mộ Thừa, trầm ngâm một lúc, “Anh đừng lo lắng nữa ạ. Em sẽ lo lắng vụ sinh nhật của Băng Nựu, nhưng bác sĩ Mộ…” Cô ngập ngừng, như đang tìm lời nói.
Thấy cô ngập ngừng, Mộ Thừa ngẩng đầu nhìn cô, “Sao vậy?”
An Tiểu Đoá liếm môi, “Quý Hâm Dao dù sao cũng là mẹ ruột của Băng Nựu. Về việc tranh giành quyền nuôi dưỡng Băng Nựu, con bé cũng không thể không gặp mẹ ruột mãi được, đúng không ạ? Dù sao cũng là máu mủ tình thâm.”
Mộ Thừa gật đầu vô lực, “Đạo lý em nói anh hiểu, nhưng…” Anh day trán, chần chờ vài giây rồi mới nói, “Nhưng một người phụ nữ nghiện ma tuý không có tư cách làm mẹ của con anh. Anh sợ ảnh hưởng đến Băng Nựu.”
“Cái gì? Nghiện ma tuý?” An Tiểu Đoá đứng bật dậy, trừng to hai mắt, “Anh nói Quý Hâm Dao, cô ta…nghiện ma tuý?”
Đôi mắt Mộ Thừa đầy mệt mỏi, lát sau anh nói, “Ừ, anh tình cờ bắt gặp hai ngày trước.”
“Hả?” An Tiểu Đoá ngây ngốc.