Tin này đăng trên mảng xã hội của báo, tiêu đề thật to nổi bật cả trang
đặc biệt: Từ công chúa thành nàng lọ lem, vợ mới cưới của người ứng cử
chức bộ trưởng kinh tế Lệ Minh Vũ lại là người giữ trẻ!
Tô Nhiễm bị sự quan tâm bất ngờ này dọa sợ, vội vã đọc lướt phần tin bên dưới.
Cô càng xem càng lạnh người, hơi lạnh rét buốt từ cột sống tản rộng ra
toàn thân. Bài báo đăng tin Tô Nhiễm đang dạy học ở một nhà trẻ kèm theo một bức ảnh chụp cô từ trên xuống dưới. Ở dòng nhận xét cuối cùng còn
trắng trợn hạ thấp uy tín của anh hơn, hôn nhân của Lệ Minh Vũ chẳng qua là vở hài kịch cưới nàng lọ lem làm vợ.
Xem đến chữ cuối cùng, cả trái tim Tô Nhiễm đều chua xót. Thấy Lệ Minh Vũ đứng dậy đi khỏi phòng ăn, cô vội vàng chạy theo.
Anh trầm tĩnh cầm cravat để trên sofa. Tô Nhiễm nhìn không ra rốt cuộc anh
có giận hay không, chuyện này đổi lại là người khác đều sẽ không vui? Dù sao anh cũng sắp tranh cử, mỗi lần tuyển cử nhiệm kỳ mới, tin đồn kiểu
này tuy là quá mức khoa trương, nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hình
tượng người ứng cử, nên giải thích trước sau vẫn phải giải thích.
"Minh Vũ..." Tô Nhiễm khẽ gọi, rồi cẩn thận nhìn anh, "Em không ngờ ký giả sẽ chụp ảnh em. Thực ra, chuyện này là như vậy. Trước khi kết hôn, quả
thực có một đoạn thời gian em làm ở nhà trẻ nhưng lúc đó em dạy thay bạn mình. Sau khi kết hôn thì em chuyển sang làm bán thời gian. Em, em thật sự không cố ý gây phiền phức cho anh."
Trước gương, Lệ Minh Vũ đang cài cúc áo sơmi, nghe cô nói vậy, anh trầm giọng, "Chăm lo gia đình không phải việc em muốn làm."
"Minh Vũ, không phải em có ý này. Em..."
"Từ hôm nay trở đi, mọi phí sinh hoạt của em đều do tôi phụ trách. Nghỉ
việc nhà trẻ đi." Anh cầm cravat, giọng điệu hết sức kiên quyết.
Tô Nhiễm cắn môi, thấy anh muốn thắt cravat, liền vội vã đón lấy, nhón
chân lên thắt giúp anh. Anh không cự tuyệt, cô cũng thoáng thả lỏng, thử ướm lời, "Anh cho em thẻ và xe, chính là vì không muốn để em ra ngoài
làm việc?"
Lệ Minh Vũ nhăn trán, còn Tô Nhiễm chỉ thấy trên đỉnh đầu mình thoáng lạnh. Lúc này, cô mới phát hiện ra người này dù chỉ cau mày liền tựa như một con báo, cả người tản đầy mùi nguy hiểm, ngón tay
đang thay anh thắt cravat khẽ run.
"Lệ Minh Vũ tôi không muốn bị người ngoài nói nuôi không nổi vợ của mình. Anh hơi nheo mắt, quan sát
người phụ nữ như đóa sen trắng đang đứng rất gần mình.
Trái tim
cô theo những lời này của anh mà đập mạnh. Cô ngẩng đầu nhưng phát hiện
đôi mắt trầm tĩnh của anh không biết từ lúc nào đã nhuộm đầy sự cương
quyết không thỏa hiệp.
Tuy rằng rất nhanh nhưng vẫn khiến Tô Nhiễm khiếp sợ.
Phòng khách rộng rãi, chỉ có một mình cô và anh, thoáng chốc trở nên nhỏ hẹp. Tuy lời anh nói làm tâm cô không ngừng kinh hoàng, nhưng sắc mặt anh
thay đổi làm cô thêm hoang mang. Ánh mắt anh như vậy cô chưa bao giờ gặp qua.
Không dám tiếp tục đề tài này, chuyện đi làm còn nhiều
thời gian để nói, lúc này nhắc tới cũng không phải dịp tốt. Suy nghĩ một chút, hồi lâu sau cô lên tiếng phá vỡ yên lặng, "Minh Vũ, chúng ta kết
hôn lâu rồi nhưng chưa từng về thăm ba mẹ. Hai ngày trước, ba gọi điện
nói...nếu có thời gian thì về nhà một chuyến." Thanh âm càng lúc càng
nhỏ, cuối cùng chỉ còn thì thào.
Lệ Minh Vũ cúi đầu nhìn cô. Cô
cũng cố lấy hết dũng khi ra nhìn thẳng anh. Hai đôi mắt đối diện nhau
phản chiếu ra hình ảnh mờ nhạt của đối phương. Hồi lâu sau anh lên
tiếng, "Tôi rất bận."
Thất vọng vấn vít lấy Tô Nhiễm, cô chỉ còn biết gật đầu, sửa sang cravat chỉnh tề cho anh, ngón tay thon dài buông lỏng, cố gắng đè nén tủi thân trong lòng.
Cô cầm cặp đưa anh. Lệ Minh Vũ liền xoay người đi, bóng lưng cao lớn tản ra khí thế mờ ảo.
"Minh Vũ..." Tô Nhiễm không kìm được ở phía sau kêu anh.
Anh ngừng lại, quay đầu nhìn cô.
Tô Nhiễm hít sâu một hơi, nỗi đau trong lòng như những đợt sóng lăn tăn xô vào nhau...
"Trên người anh, có mùi nước hoa phụ nữ..." Cô dừng một chút, nhìn người đàn
ông mà cô vô cùng yêu thương đang đứng trước mặt, cố nén xót xa trong
lòng, khẽ khàng nói, "Nếu trong phòng nghỉ có cravat sạch, anh nên thay
cái mới."
Mùi hương của "Trầm Luân", cô đã từng ngửi được mùi
này một lần trên người anh. Lần này, thậm chí cô còn có thể ngửi ra vị
thơm mát nhiệt tình của hoa cam vùng Grasse và mê hoặc của cây mạt dược! Là của người phụ nữ đó? Là của Hạ Đồng phong lưu tình tứ kia sao? Bởi
vì anh chưa bao giờ ở nhà nên không có quần áo để thay sau khi tắm rửa.
Vì vậy, anh vẫn mặc nguyên bộ đồ ngày hôm qua. Mùi hương chí mạng đó
không chỉ dính trên cravat mà còn phảng phất trên cả áo khoác ngoài màu
tối của anh.
Trong đầu cô lại lần nữa hiện lên cảnh Hạ Đồng
nhiệt tình kéo anh rời khỏi câu lạc bộ, rốt cuộc hai người họ đi đâu?
Quãng thời gian trước khi tiệc bắt đầu, anh và Hạ Đồng đã làm gì?
Đôi mắt Lệ Minh Vũ hơi ngẩn ra nhưng mau chóng che lấp. Ánh mắt anh âm thầm đánh giá người vợ mà anh lấy còn chưa tới ba tháng lần nữa.
Lúc này, Tô Nhiễm không né tránh ánh mắt của anh, bàn chân trần lặng lẽ
đứng đó, đôi mắt cô tĩnh lặng như hồ nước mùa thu, mạnh dạn đón lấy cái
nhìn dò xét của anh, gương mặt cô dịu dàng không nổi giận cũng không
phát điên như những người phụ nữ khác, cô chỉ vô cùng yên lặng, tựa như
một đóa hoa lan thanh nhã tươi mát, lặng lẻ nở rộ giữa đêm khuya, không
nhiễm hạt bụi nào.
"Suýt chút nữa thì tôi quên. Trời sinh em ra
là nhà điều chế hương, bất luận mùi gì đều không tránh khỏi khứu giác
nhạy của em." Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, vẻ mặt trầm tĩnh lạnh
lùng lộ ra nguy hiểm. Anh không xoay người đi mà lại hướng tới gần cô
hơn.
Tô Nhiễm theo bản năng lui về sau, trái tim cũng theo biến
hoa trên gương mặt anh mà run rẩy. Cô làm sao lại cho rằng anh chỉ là
người đàn ông trầm tĩnh? Giây phút này, loại nguy hiểm trên gương mặt
anh cô chưa bao giờ gặp qua, xa lạ làm cô hoảng sợ.
Lệ Minh Vũ
chăm chăm nhìn cô, rồi thẳng thắn cầm cặp trong tay để sang một bên.
Thấy anh không vội đi mà trái lại còn đến gần hơn, cô hoảng sợ thót tim, lại vô thức lui về sau vài bước, gót chân cô va phải sofa, thân thể
nhất thời mất đi thăng bằng, ngã ngồi lên sofa.
Cả người cô
liên tục lui về sau, lưng dính sát vào sofa. Cô hồi hộp nuốt nước bọt.
Lệ Minh Vũ hiển nhiên không dự định buông tha cô, cánh tay dài dang ra
nhốt cô giữa ngực anh và sofa. Anh nhìn cô từ trên cao, độ cong lạnh
lùng trên khóe miệng anh cô chưa bao giờ gặp qua, cho dù miệng anh chỉ
khẽ cong cũng tràn đầy mùi dã tính. Quần áo anh ngay ngắn chỉnh tề, cho
dù anh đang ở tư thế này đối diện với cô, anh vẫn rõ ràng trầm ổn ung
dung, nắm trong tay đại cuộc.
Ánh nắng từ người anh rọi xuống, cơ thể cô xinh xắn nhỏ nhắn hầu như bị gắn chặt vào thân hình cao lớn
cường tráng của anh, cánh tay rắn chắc chống đỡ vóc người anh đang từ từ ép xuống vì hơi dùng sức mà cô mơ hồ thấy phần lưng cơ bắp to lớn của
anh, đủ thấy vóc người của anh rất đẹp.
Gương mặt anh ở rất gần cô, hương hổ phách dịu nhẹ hòa quyện vào hơi thở của cô, khiến cô đầu váng mắt hoa...
Ánh nắng lặng lẽ lưu chuyển trên gương mặt anh, trái tim Tô Nhiễm đã
ngừng đập từ lâu. Cho tới bây giờ, cô mới phát hiện thì ra Lệ Minh Vũ
rất nguy hiểm!
"Mũi của em chỉ biết ngửi chồng mình thôi sao?"
Anh nở nụ cười nhưng một chút ý cười cũng chưa từng hiện lên trong mắt
anh. Đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm mờ mịt, đầu anh tiến sát lại như
muốn chiếm lấy bờ môi cô, Lệ Minh Vũ nhìn chăm chú vào đôi mắt trong vắt như nước mùa thu đang ở trong lòng anh, thấp giọng hỏi, giọng điệu anh
trầm ấm quyến rũ.
Hơi thở khác thường của anh mê hoặc cô. Nhưng đáng tiếc anh không phải người lương thiện!
Chuông báo động mãnh liệt vang lên trong đầu Tô Nhiễm, cô bỗng dưng bừng tỉnh, dồn hết sức đẩy anh ra. Cô vừa muốn đứng dậy lại bị một bàn tay của anh vững vàng đè lại, rồi chặn ngang cô giữ nguyên tư thế và khoảng cách
vừa rồi.
"Minh Vũ..." Cô sợ, thực sự rất sợ. Tuy rằng cô biết
anh không phải con người đơn giản như vậy nhưng những lần ở chung anh
đều trầm tĩnh ổn trọng, chưa bao giờ tràn ngập tính công kích như hôm
nay.
Ngón tay anh thon dài chạm vào đôi má cô, chậm rãi lướt
xuống, khẽ giữ lấy chiếc cằm nhọn tinh tế, nâng lên, rồi kéo gần đến hầu như khít chặt vào bờ môi mỏng của anh...
"Em yêu tôi không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến toàn thân Tô Nhiễm chấn động. Đôi mắt đẹp trừng to nhìn anh, cô nghe lầm đúng không? Anh vừa hỏi cái gì?
"Trả lời tôi." Thần sắc Lệ Minh Vũ vẫn điềm tĩnh sắc bén, khóe miệng anh giữ nguyên ý cười sâu xa khó đoán, đôi mắt đen thẫm lặng im lại nhuốm đầy
tàn ác.
"Em..." Anh tiến gần cô nhưng không giống vẻ mặt giữa
những người yêu nhau. Vẻ mặt anh lúc này làm cô nghẹt thở, anh rất gần
cô, đôi mắt anh đen láy khiến cô hoa mắt mê man, đầu cô cũng mơ hồ đau
nhức, đôi môi anh đào khẽ run rẩy, "Yêu."
Cô yêu anh, không cần che giấu.
"Tốt." Sau khi nghe cô trả lời, anh bất ngờ xoa nhẹ đầu cô, ánh mắt anh dần u
ám, "Tôi không biết em, nhưng em hẳn là hiểu tôi nên mới nhờ ba em giúp
đỡ gả cho tôi, có phải không?"
"Không..." Đầu Tô Nhiễm nổ vang, cô vô thức lẩm bẩm. Nỗi bất an trong lòng cô lại bắt đầu lan rộng vô tận.
Trong đầu cô vang lên những lời Giả Ny từng nói ở buổi tiệc: Lệ Minh Vũ người này tâm cơ rất nặng, lòng dạ thâm sâu, ngay cả tôi cũng lật thuyền
trong mương theo kế của anh ta. Anh ta bề ngoài ôn hòa trầm lặng, nhưng
trên thực tế lại như một con báo, sẽ canh lúc cô không chú ý hung hãn
cắn cô, cái cắn này thường ở nơi chí mạng của đối phương...
Lệ
Minh Vũ nghe xong, ánh mắt tối sầm lại, bàn tay giữ lấy khuôn mặt của
cô, "Như vậy, tôi cần phải thẩm định chữ yêu của cô ba nhà họ Hòa đáng
giá bao nhiêu rồi?" Khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn cúi xuống, môi mỏng gần
sát vành tai mềm mại thơm mát của cô. Mùi hương ấm áp của anh khiến cô
không thể không co rúm lại vì sợ, cô nghe rõ từng câu từng chữ anh
nói...
"Không - đáng - một - đồng!"
Nói xong, anh đứng
dậy cầm cặp, từ đầu đến cuối không hề nhìn đến cô. Dù là sắc mặt hay ánh mắt anh đều khôi phục lại vẻ trầm tĩnh của mọi khi. Anh tự nhiên như
chưa từng có chuyện gì xảy ra, "Vì vậy, cô chỉ cần đóng cho tốt vai bà
Lệ. Còn chuyện khác, cô không có quyền can thiệp."
Tô Nhiễm vẫn không nhúc nhích ngồi trên sofa nhìn anh, nhìn anh như nhìn người xa lạ.
Đối với cô mà nói anh vốn là xa lạ, anh của ngày hôm nay càng thêm xa lạ.
Đau đớn thoáng chốc lan tràn khắp toàn thân, thẩm thấu vào máu...
Lệ Minh Vũ đi, đến khi tiếng xe chạy truyền đến bên tai, Tô Nhiễm cuộn
tròn hai chân mình lại ôm chặt trước ngực, mái tóc dài xõa xuống hai bên vai, đôi mắt đẹp mờ mịt mà bất lực. Cô như một con búp bê bị nghiền nát vừa trải qua đả kích to lớn, chỉ còn chút khí lực cuối cùng để hô hấp.
Lời anh nói khiến cô buốt lạnh, Dù cho cả người cô đều cuộn tròn trên
sofa nhưng vẫn không thể xua tan đi lạnh lẽo nơi đáy lòng.
Tình yêu của cô, anh xem thường.
Đúng rồi, thứ không đáng một đồng, làm sao lại đòi hỏi anh coi trọng?
Ngón tay cô mảnh khảnh báu chặt vào lòng bàn tay. Nước mắt cuối cùng cũng
rơi nơi hốc mắt, lăn dài xuống khóe miệng, chua xót dị thường..
Yêu, hóa ra chỉ là việc của một mình cô...
PS: Mọi người đã thấy ngược nhẹ chưa ạ? ^^!