Ánh đèn vàng nhạt hắc sáng lên cửa sổ vòm cung, bông tuyết rơi dày lây
nhuộm mềm mại cho bóng đêm. Ngọn đèn trong nhà loáng thoáng như đàn đom
đóm bay lượn nơi chân trời.
Ngọn đèn nơi phòng ngủ tuy mông lung nhưng Tô Nhiễm trước sau vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Lệ Minh Vũ,
cô chỉ cảm thấy sau lưng mình mềm mại, anh ôm cô đặt lên giường.
Những giọt nước trên cơ thể anh thấm ướt quần áo Tô Nhiễm. Cô nhắm chặt hai
mắt, như một chú thỏ sa lưới, rồi không cảm thấy bất kỳ sức nặng nào ép
xuống người mình, cô e dè mở mắt. Phút chốc, trái tim cô liền đập nhanh
một nhịp.
Lệ Minh Vũ ngồi bên giường, anh không như hổ đói gấp
gáp vồ vập con mồi, ánh mắt tối tăm dán chặt vào cô, giữa mênh mông sâu
xa lộ ra tà khí cùng biếng nhác. Thấy dáng vẻ bất an của cô, anh vươn
tay ra, ngón tay thon dài khẽ đan vào mái tóc mềm mại của cô, dễ như trở bàn tay anh làm Tô Nhiễm run rẩy.
Cô hốt hoảng không biết nên
làm gì, ánh mắt của anh như muốn nuốt chửng cô. Tô Nhiễm vô thức cắn đôi môi đỏ mọng, nhưng đường nhìn lại lơ đãng rơi vào vị trí tượng trưng
cho nam giới, cô bỗng trợn to hai mắt, cô nóng rực toàn thân, gương mặt
cô đỏ ửng như cà chua, trống ngực đập mạnh rộn ràng, cô vội vàng nhìn
lảng sang chỗ khác.
Nhưng kỳ lạ chính là dù cô có dời ánh nhìn
thì trước mắt cô vẫn cứ thấp thoáng một hình ảnh. Hình ảnh của vật tượng trưng cho nam giới không e dè mà càng cao lớn hùng tráng. Cô hít thở
khó khăn, cô, cô sẽ chết sao?
Đang suy nghĩ, thì cả người Lệ
Minh Vũ đè xuống. Tô Nhiễm vốn đang khẩn trương bèn theo bản năng né
tránh, cô lén thấy anh cau mày không vui. Tô Nhiễm còn chưa kịp định
thần, anh liền bắt lấy tóc cô, sau đó, cô cảm thấy môi anh mạnh mẽ đè
xuống.
Bờ môi cô đau đớn.
Nụ hôn của anh cuồng nhiệt mà
hung hãn, mất hết sự dịu dàng như vừa nãy. Tô Nhiễm không hiểu lý do gì
làm anh bỗng thô bạo như vậy, lực đạo bất ngờ khiến cô khó thở, bàn tay
anh sau lưng cô càng tăng thêm sức mạnh, cô đau đến muốn thét lên nhưng
lại gọi không ra tiếng.
Tai họa khủng khiếp
như đang bắt đầu.
Hồi lâu sau, Lệ Minh Vũ hơi buông cô ra.
“Sợ?” Hơi thở của anh khẽ gấp gáp, ấm nóng phớt bên tai cô, giọng nói trầm
thấp của anh đầy kiềm chế, cơ thể Tô Nhiễm lại không tự chủ được phát
run.
Lệ Minh Vũ ngẩng đầu, lần này anh dịu dàng hôn lên cánh môi run rẩy của cô, khóe miệng anh khẽ nhếch. “Sợ tôi hay là sợ nó, hở?"
Anh vừa nói vừa kéo tay cô thẳng xuống phía dưới.
Tô Nhiễm sợ
hãi bật thành tiếng, lòng bàn tay bị vật nóng đang trướng to làm bỏng,
tựa như bàn ủi là qua khiến cô run lẩy bẩy. Tô Nhiễm muốn rút tay về
nhưng lại bị anh nắm chặt hơn, theo sau là nụ hôn của anh rơi xuống. Lần này, nụ hôn của anh không còn thô bạo, môi lưỡi nồng cháy trêu đùa bên
gáy cô, nồng nhiệt rực cháy mơ trớn cô tan chảy.
Tô nhiễm xụi lơ trong lòng anh, nghe được tiếng hít thở khàn đục, cô không thể không rên thành tiếng.
Ngón tay cô khẽ run làm vật nam tính của anh càng thâm phồng trướng. Anh bắt lấy gương mặt cô, giọng nói tràn đầy dục vọng, "Em đóng kịch giỏi hơn
chị mình."
Tô Nhiễm chấn động, đau đớn đột nhiên lan rộng.
“Tuy nhiên, chị gái em thì nhiệt tình như lửa, còn em thì giả bộ ngây thơ
thuần khiết lại càng làm tôi thêm ham muốn." Nụ cười trên môi Lệ Minh Vũ tàn nhẫn và khinh thường. Anh giơ tay cởi hết quần áo trên người cô.
Cô mềm mại, trắng nõn như tuyết rơi ngoài cửa sổ, làn da cô mịn màng sáng
bóng vì ngượng ngùng mà ửng hồng mê người, khuôn ngực đẫy đà hít thở
phập phồng, gắt gao khóa chặt tầm mắt của Lệ Minh Vũ, khiến đôi mắt anh
càng thêm sa sầm, yết hầu anh giật cục.
Chết tiệt, anh chưa bao giờ nghĩ cô lại đẹp như vậy…