Chị Hoa là người từng trải, vừa nhìn liền biết ngay chuyện gì xảy ra.
Tuy rằng trong lòng chị Hoa thấy rất khó hiểu làm sao kết hôn ba tháng
rồi mới động phòng, nhưng không nói ra, nhẹ giọng hỏi: "Cô chủ, bây giờ
cũng gần buổi trưa, cơm tôi đã chuẩn bị xong, cô mau xuống giường ăn đi
ạ."
"Hả? À, tôi xuống lầu ngay đây." Tô Nhiễm đỏ mặt ấp úng đáp, không ngờ đã tới buổi trưa rồi.
"Ây...anh ấy đâu?"
Chị Hoa xoay người, "Cậu Lệ sáng sớm đã ra ngoài, còn dặn tôi gần đến buổi
trưa thì lên gọi cô dậy." Đặt quần áo sạch cạnh Tô Nhiễm, chị Hoa cười
nói: "Phải nói cậu Lệ là người rất chu đáo. Tôi thấy cậu ấy thật lòng
thương cô."
"Thương tôi?" Tô Nhiễm ngẩn người, anh thương cô sao?
"Sao không phải ạ? Lần trước khi cô say rượu, cậu Lệ hầu như cả đêm không
ngủ chăm sóc cho cô. Cậu ấy không chỉ tự mình thay váy ngủ cho cô mà còn xuống bếp làm trà giải rượu cho cô nữa. Đêm đó là ngày đầu tiên tôi đến làm việc nên tôi nhớ rất rõ." Chị Hoa ríu ra ríu rít nói.
"Hả?' Tô Nhiễm hoàn toàn ngây người.
Đêm đó...là anh thay váy ngủ cho cô?
—————————— hoa lệ phân cách tuyến ——————————
Tới buổi trưa, phòng cấp cứu bệnh viện mới thoáng yên tĩnh đôi chút. An
Tiểu Đóa mệt mỏi thở phì phò nằm bò lên sofa trong phòng nghỉ. Một lúc
lâu sau, cô mới uể oải cầm lấy nước cam Tô Nhiễm đưa cho mình, nụ cười
vô cùng thê lương, "Đồng chí Tô Nhiễm, mặt trời mọc hướng tây phải
không? Tôi làm ở bệnh viện nhiều năm như vậy, đồng chí chưa từng chủ
động ghé thăm. Hôm nay đồng chí bị sao vậy?"
"Câu đừng cười ghê
như vậy được không?" Tô Nhiễm xoa cánh tay, mở nắp bình nước cam ra đưa
cho cô, "Cậu uống nhanh đi, phúc lợi của bệnh viện."
An Tiểu Đóa cười cười, "Ân cần quá, nếu không thì làm sao giữ chân được trứng bồ câu quý hiếm nhà cậu nhỉ."
Tô Nhiễm trừng mắt, "Bận cả buổi sáng mà cũng không khóa được miệng cậu."
An Tiểu Đóa trở mình ngồi dậy, "Cậu không nhắc đến thì thôi, nhắc tới là
phát bực à. Cậu nói có phải ông
trời muốn diệt vong loài người không, cả buổi sáng toàn là tai nạn giao thông, còn không thì đang đi trên đường
lớn rộng rãi thênh thang bị một chậu hoa đập đầu bị thương. Tô Nhiễm cậu phải cẩn thận nha, mình không muốn ngày nào đó nhìn thấy cậu trong
phòng cấp cứu đâu đấy. Ui ui, tôi vừa nói nhảm gì vậy nè, xin thần linh
đừng trách con. Xí, không đúng à..." Cô bỗng nhìn Tô Nhiễm, "Cậu đừng
lảng sang chuyện khác nha. Nói, không có chuyện gì cậu cũng không tới
bệnh viện tìm mình."
Tô Nhiễm khóc dở mếu dở, rõ ràng là cô độc
thoại liên tục, cô làm gì có tránh sang chuyện khác đâu, thấy cô chăm
chú nhìn mình, thanh giọng nói: "Thực ra cũng không có gì, mình chỉ muốn tới bệnh viện làm kiểm tra thôi à."
"Kiểm tra? Nhìn cậu đâu giống bị bệnh đâu." An Tiểu Đóa càng khó hiểu.
"À..." Tô Nhiễm chần chừ, đôi má cô ửng hồng, suy nghĩ một lát rồi cô ngồi lên sofa gần An Tiểu Đóa, "Tiểu Đóa, kỳ thực là mình có chuyện muốn cậu tư
vấn."
"Được đó, mình thích làm nhất là làm tư vấn tâm lý cho người khác. Cậu nói đi." An Tiểu Đóa cười tươi như hoa.
Tô Nhiễm liếm bờ môi đỏ mọng, thẹn thùng mở miệng, "Tiểu Đóa, theo góc độ y học cậu nói, cậu nói...cái kia nửa người có thể mang thai không?" Tối
hôm qua Lệ Minh Vũ hết lần này đến lần khác phóng thích hạt giống nóng
hổi vào cơ thể cô. Cô đã từng đọc được chuyện xử nữ mang thai trên mạng.
"Phì...khụ khụ.." An Tiểu Đóa phun nước cam, sặc sụa ho khan,
rồi bị lời nói của Tô Nhiễm gây choáng, "Nửa người? Cái gì nửa người?
Chỉ có nửa người trên hay nửa người dưới? Mẹ ơi, đó không phải người
chết à? Người chết làm sao có thai?"