Tô Nhiễm điềm nhiên nhìn An Tiểu Đóa đang vô cùng hưng phấn. Ánh nắng
ngoài cửa sổ chiếu sáng gương mặt cô, làn da trắng nõn càng thêm tươi
tắn, đôi môi đỏ xinh khẽ cong lên, cười nhẹ.
"Thái độ cậu rõ
ràng là hờ hững mà." An Tiểu Đóa chống cằm nhìn cô, "Tô Nhiễm, cậu yên
tâm. Lệ Minh Vũ đã là người đàn ông của cậu, thì xem như việc của cậu
cũng là việc của mình. An Tiểu Đóa đây, sẽ vận động tất cả mọi người
mình quen biết bỏ phiếu bầu anh ta." Nói xong, cô suy tư một chút,
nghiêng đầu nói, "Tô Nhiễm, cậu nói các nghị sĩ tham gia tuyển cử có
phải đằng sau đều có các tập đoàn tài chính hỗ trợ không? Mình nghe nói
sau lưng Giả Ni có tới mấy tập đoàn tài chính lớn lận. Cậu biết mình có
một người chú làm luật sư đó, chú mình cũng từng tham gia tranh cử.
Chính vì chú không có tập đoàn tài chính giúp sức đằng sau, nên cuối
cùng ngay cả chức nghị sĩ cũng không được."
Tô Nhiễm nghe xong,
trong lòng cô dù ít dù nhiều cũng thấy băn khoăn. Cô cầm tách cà phê đã
hơi nguội lên uống, dạ dày cô quặn đau. "Được rồi mà, cà phê đắt tiền
như vậy không hợp khẩu vị cậu sao? Cậu uống nhanh nhanh lên."
An Tiểu Đóa mỉm cười, uống cà phê, "Thực ra, mình không quen uống cà phê
phân mèo này tí nào, so với loại này, mình càng thích uống Lam Sơn hơn.
Nếu không phải vì nó quá hiếm, đánh chết mình cũng không uống đâu nha."
Đây mới đúng là bản chất thật của An Tiểu Đóa. Trước mặt người ngoài, giả
trang thành thục nữ, muốn nhã nhặn bao nhiêu cũng có. Còn trước mặt Tô
Nhiễm, từ trước tới giờ, An Tiểu Đóa luôn cư xử tùy tiện như một cậu bé. Tô Nhiễm nghe thấy, khẽ cười, sửa lời cô: "Cậu có thể gọi cà phê này là Kopi Luwak, hoặc gọi nó là cà phê chồn cũng được, làm sao mà từ miệng
cậu gọi ra lại thành khó nghe như vậy rồi?"
Kopi Luwak, trong
tiếng Indonesia, Kopi nghĩa là cà phê, còn Luwak là cách gọi "con chồn"
của người Indonesia. Cà phê chồn là cà phê đắt nhất thế giới hiện nay.
Nhưng quá trình sản xuất có nói làm sao cũng không thể văn minh. Tuy
rằng, giá mỗi cân cà phê loại này lên tới vài trăm đô la, nhưng không
quên được sự thật, nó là thành phẩm từ quá trình bài tiết đường tiêu hóa ở chồn.
An Tiểu Đóa cười, vả vả miệng, nhịn không được lại hỏi, "Gấp như vậy, có phải cái người làm quan to kia sắp tới đón cậu không?”
"Nói chung cậu uống nhanh lên một chút, lát nữa mình không thể đi với cậu."
Tô Nhiễm đẩy tách cà phê sang một bên, cô vốn bị đau dạ dày, lẽ ra không nên uống cà phê.
"Tiểu Nhiễm Nhiễm..." An Tiểu Đóa sao chịu để
yên, cô lắc lắc tay Tô Nhiễm, làm nũng, "Cậu cho mình nhìn tận mắt Lệ
Minh Vũ nha, mình toàn thấy anh ta trên báo chí, chưa thấy ngoài đời bao giờ hết, cậu yên tâm, mình tuyệt đối giấu mặt, chỉ trốn ở sau cửa thôi, được không? Mình chỉ muốn xem anh ta có xứng với bạn học xinh hoa như
ngọc Tô Nhiễm của mình hay không thôi mà."
Tô Nhiễm vốn muốn nói với cô lát nữa chưa chắc đích thân Lệ Minh Vũ đến đón, nhưng cô biết
không lay chuyển được bạn mình, đành phải gật đầu, "Được rồi."
An Tiểu Đóa vui mừng nhảy nhót.
*
Hai mươi phút sau, Tô Nhiễm đúng giờ ra đứng trước cửa quán cà phê. Đang
nghĩ đồng hồ mình chạy nhanh, vừa muốn giơ tay lên xem giờ thì thấy một
chiếc xe MPV màu tối chạy tới ven đường, chậm rãi dừng cạnh cô.
Tô Nhiễm hồi hộp nắm chặt quai túi xách.
Cửa xe từ từ mở ra.
Trái tim cô cũng theo đó mà treo lơ lửng. Cuối cùng, khi Tô Nhiễm tận mắt
nhìn thấy người đàn ông mở cửa xe, cô bỗng dưng ngạt thở cùng bối rối.
Tô Nhiễm không ngờ Lệ Minh Vũ thật sự tới đón cô.
Tuy rằng, vừa rồi khi đứng đợi, cô luôn luôn tưởng tượng...
Ánh mặt trời bao phủ lấy anh. Nhìn anh rất chỉn chu với đồ vest màu tối,
cravat màu tối kèm với kẹp cravat tinh tế, vóc người hiện ra càng thêm
cao lớn, rắn rỏi. Anh của hôm nay nhất quán vững vàng thành thục, không
giống như hai lần say rượu trước. Tô Nhiễm lại nghe thấy trống ngực mình đập dồn dập, không ngừng vọng vào màng tai.
"Lên xe đi." Giọng anh trầm thấp, chủ động
mở cửa rồi đứng yên nơi đó, xa cách hờ hững.
Tô Nhiễm hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén trái tim đang đập rộn rã, nắm tay thật chặt, bước lại gần anh.
Trong không khí, phơn phớt mùi hương thuộc về anh, mùi hổ phách thơm mát của
khí chất đàn ông, tuy thoang thoảng nhưng ngửi rất dễ chịu. Nhanh chóng, cô đi lướt qua thân hình cường tráng của anh lên xe, ngồi vào chỗ của
mình, cửa xe đóng lại, Lệ Minh Vũ lên xe từ bên khác.
Trong và
ngoài xe đều như nhau, sang trọng mà không mất đi sự tế nhị, khiêm tốn.
Trần xe sáng lóng lánh, rực rỡ như thủy tinh, ánh nắng nhè nhẹ chiếu
sáng ly rượu đế cao xếp cạnh những chai rượu vang đỏ và rượu mạnh thơm
ngon để Lệ Minh Vũ uống những lúc bình thường ngồi trên xe. Dưới chân là thảm lót sàn lông dài, vô cùng mềm mại, Tô Nhiễm có chút không nỡ khi
giẫm lên bề mặt của chúng. Cô len lén liếc mắt nhìn Lệ Minh Vũ đang ngồi bên cạnh, cơ thể cô gồng cứng và căng thẳng.
Đây là lần đầu
tiên cô ngồi trong xe anh. Trong xe, ngoại trừ hương rượu dịu nhẹ, còn
có mùi thơm hổ phách trên người anh. Tô Nhiễm vô thức hít vào thật sâu,
không ngửi thấy bất kỳ mùi hương nào khác của phụ nữ, khóe miệng cô
thoáng cong lên.
Không gian xe không nhỏ nhưng Tô Nhiễm lại cảm
thấy không khí oi bức, có lẽ là vì ngồi cạnh Lệ Minh Vũ. Đối lập với sự
dè dặt của cô, anh tỏ ra hơi biếng nhác, ngồi tựa vào ghế, trầm giọng ra lệnh tài xế, "Chạy đi."
Xe tựa như đàn cá tung bơi trong đại dương sâu thẳm.
Khi xe khởi động, Tô Nhiễm vô thức quay đầu, nhìn thoáng cửa quán cà phê,
An Tiểu Đóa thật sự không lộ diện, nhưng lại đưa một bàn tay lên, ra
hiệu "OK" hướng về cô, nhìn qua rất buồn cười. Đang nhìn, điện thoại Tô
Nhiễm vang lên.
Cô lấy điện thoại trong túi ra xem, đúng là tin
nhắn của An Tiểu Đóa gửi tới, dí dỏm viết: "Tô Nhiễm, một chữ, đẹp! Hai
chữ, thành thục! Lời khuyên: nhất định phải giữ kỹ, kim cương bậc cao
này số lượng cực kỳ khan hiếm, so với nhẫn trứng chim bồ câu trên tay
cậu, loại này bán chạy hơn!" Thêm sau đó là liên tiếp mấy dấu chấm than, đủ thấy nội tâm An Tiểu Đóa đang rất chấn động.
Tô Nhiễm đọc tin nhắn, không nhịn được cười thành tiếng. An Tiểu Đóa này đúng là khoa trương.
Lệ Minh Vũ đang định xem tài liệu, thấy cô đột nhiên cười, bình thản hỏi, "Làm sao vậy?"
"Dạ, không có gì, chỉ là một tin nhắn vui thôi." Tô Nhiễm nhìn anh, mỉm cười xấu hổ, vội vàng để điện thoại vào lại túi.
Lệ Minh Vũ cũng không hỏi thêm gì, chỉ nhìn lướt qua cô rồi tiếp tục chăm chú đọc tài liệu.
Tô Nhiễm khẽ cắn môi, nói thật, cô rất rất yêu anh, nhưng khi gặp anh, cô
không biết phải nói gì. Giống như lúc này, thực ra cô rất muốn hỏi anh
định đi đâu, cũng muốn biết hai tháng nay anh đang bận chuyện gì, thế
nhưng, lời nói vừa ra tới miệng thì đã cứng rắn nhịn xuống.
Tô
Nhiễm ước gì lúc này mình đang ngồi trong một chiếc xe phổ thông, ít ra
tiếng ồn của động cơ xe có thể che lấp phần nào sự yên lặng tràn đầy
ngại ngùng. Nhưng tiếc thay, cô lại đang ngồi trong một chiếc xe cao
cấp, tiếng động cơ đã được cửa xe cách âm, chỉ còn yên lặng, yên lặng vô hạn...
Cô đang định quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, Lệ Minh Vũ đột nhiên mở miệng, giọng nói thản nhiên...
"Em rất sợ tôi?"