Nếu có thể chạm trổ một đoạn thời gian vào ký ức, như vậy hẳn là đoạn thời gian của Trang Noãn Thần không phải rực rỡ tươi đẹp gì, cho dù bầu trời ngày đông có sáng sủa bao nhiêu, bầu không khí có trong lành bao nhiêu.
Tấm vải thời gian của cô hiện đầy bụi bặm trôi nổi dưới ánh mặt trời, còn cô, càng như là một con cá khô bị phong hóa, chỉ cần một làn gió thổi nhẹ qua, cũng sẽ xóa sổ cô khỏi thế giới này như chưa từng tồn tại.
Trước khi gặp mặt Cố Mặc, Trang Noãn Thần gọi điện thoại cho Hứa Mộ Giai, sau khi Hứa Mộ Giai nghe được tin cô kết hôn xong thì cười rất khoa trương, Trang Noãn Thần thậm chí có thể tưởng tượng ra ở đầu dây bên kia mặt mày cô ấy hớn hở đến cỡ nào.
“Thật sao? Ôi trời ơi, đúng là người đẹp thì được cưới liền tay mà, chúc mừng nhé Noãn Thần.”
Trang Noãn Thần không nói thêm gì nữa, chỉ nói một câu rồi cúp máy.
Chúc mừng à?
Cô ta là đang chúc mừng bản thân cô ta sao?
Trang Noãn Thần từ chối không để Giang Mạc Viễn đi cùng, cũng trùng hợp bên công ty xảy ra chút chuyện khó giải quyết cần anh về xử lý. Cô muốn một mình xử lý chuyện tình cảm giữa cô và Cố Mặc.
Vẫn là tiệm cà phê khuya ấy, hơn ba giờ chiều quán mới mở cửa, lúc này không có nhiều khách lắm, hơn nữa chỗ này cách xa nội thành, khách mới rất ít, bình thường đều là khách cũ giới thiệu thêm bạn bè đến đây.
Cô chủ vừa mới quét tước xong, còn có thể ngửi thấy hương thơm cam quýt thoang thoảng bên trong.
Đầu giờ chiều ánh nắng thật ấm áp, mấy chú mèo con trong quán nằm ườn trên sô pha, trên ghế gỗ, thậm chí trên xà nhà cũng có thể nhìn thấy bóng dáng chúng.
Cố Mặc là người ưa sạch sẽ, đối với mấy động vật nhỏ như chó mèo tuy rằng không ác cảm nhưng vẫn không thích, nguyên nhân là do không thích mùi trên mình chó và lông mèo bay tứ tung, cho nên anh chọn một góc ít mèo nhất ngồi xuống.
Khi Trang Noãn Thần đẩy cửa bước vào, trùng hợp nhìn thấy Cố Mặc đang cau mày xua vội một chú mèo đang tiến gần làm nũng.
Nếu là lúc bình thường, cô chắc chắn bật cười chạy đến nói vài câu vui đùa với anh, nhưng hiện giờ, ngay cả tư cách làm bạn bè với anh cũng không có.
Cô chủ thấy cô đi vào trước, đuôi mắt hiện lên vẻ lưỡng lự, nhưng thấy cô một mực nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Mặc cũng hiểu được bảy tám phần, nhẹ nhàng nhếch môi cười không nói gì, tiếp tục chậm rãi xay cà phê.
Bóng lưng Cố Mặc bị ánh sáng phân chia nhìn qua có chút hư ảo, áo khoác tùy tiện đặt một bên, anh mặc một chiếc áo len mỏng màu sáng, đây là chiếc áo cô chọn cho anh.
Trang Noãn Thần bước đi rất chậm, mỗi bước đến gần, trái tim như bị va chạm tàn nhẫn một chút, loại đau đớn này, thậm chí vượt hơn sáu năm trước.
Bóng lưng anh trông vô tội đến thế, còn cô, lại trở thành đao phủ lần nữa làm tổn thương anh.
Từ nay trở về sau, hai người cách hai phương trời.
Loại đau đớn này, tuyệt vọng đến không cách nào hồi phục.
Nếu có thể, cô hy vọng hết thảy trở lại biết bao, trở về sáu năm trước cô sẽ không chia tay với anh, thì sáu năm sau cô đã không cần rời khỏi anh, như vậy thì hiện giờ có phải cô và anh đã sớm kết hôn, thậm chí đã có những đứa con đáng yêu hay không?
Trong mộng, cô không ngừng mơ thấy được cùng anh nắm lấy tay nhau, dưới ánh mặt trời chiếu rọi khắp mặt sân, đứa bé ôm banh chạy nhảy vui đùa, còn cô và anh vừa nói cười vừa rửa xe, một nhà ba người họ chuẩn bị xong đồ ăn để đi dã ngoại, lên núi sau trưa vào mùa thu để ngắm lá đỏ, hưởng thụ sự biến hóa nên thơ của bốn mùa trong năm.
Mỗi khi thức giấc, cô đều mỉm cười rời giường.
Thế nhưng, cô chưa từng kể về giấc mơ này cho Cố Mặc nghe, có đẹp đẽ quá mức cũng chỉ là cảnh trong mơ, cô rất sợ nói ra sẽ mất thiêng, bởi vì cô luôn luôn vững tin mình và Cố Mặc sẽ có một ngày như vậy, đợi đến khi hai người thực sự đi đến hôn nhân, thực sự có đứa con để âu yếm, thực sự có một buổi trưa mùa thu cả nhà họ có thể đi dã ngoại, cô sẽ kiêu ngạo mà nói với Cố Mặc rằng, trông này, cảnh tượng này em đã từng mơ thấy đấy.
Nhưng hiện tại, rốt cuộc cô không thể nói với anh.
Cả đời này, cô đã không còn cơ hội để kể ra giấc mộng này.
Hóa ra, giấc mộng vĩnh viễn chỉ là mộng, không thể trở thành sự thật.
Đến trước mặt anh, Trang Noãn Thần cuối cùng cũng dừng bước, cơ thể nhỏ nhắn che khuất ánh nắng chênh chếch, con mèo bên cạnh Cố Mặc như quen biết cô, kêu meo meo mấy tiếng, tiếng kêu nhỏ nhẹ run rẩy làm trái tim người khác cũng phiếm đau.
Cố Mặc ngẩng đầu, thấy cô đến, gương mặt điển trai bỗng tươi cười, đưa tay vội kéo cô qua, “Noãn Thần, hai ngày nay em chạy đi đâu vậy?”
Trang Noãn Thần nhìn anh, nhìn nụ cười đong đầy trong mắt anh, trái tim lại rỉ máu.
“Mau ngồi đi em.” Cố Mặc còn tưởng cô cảm thấy khó chịu nên quan tâm nói.
Trang Noãn Thần cố nhịn nỗi chua xót trong lòng, gật đầu, ngồi xuống đối diện anh.
Cô chủ bưng lên hai tách cà phê, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt cả hai.
Cố Mặc ngạc nhiên, ngẩng đầu mỉm cười, “Cô chủ, chúng tôi vẫn chưa gọi nước mà.”
“Đây là nước của hai người.” Giọng nói của cô chủ vô cùng bình thản, bổ sung thêm, “Ở đây, khách đến không cần gọi nước.”
Cố Mặc cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu nhìn thoáng qua, “Bình thường tôi không uống cà phê.”
“Có lẽ là từ hôm nay trở đi, anh sẽ thích nó.” Cô chủ nhẹ nhàng đáp, ánh mắt chuyển đến trên người Trang Noãn Thần.
Trang Noãn Thần nhìn tách cà phê xa lạ ở trước mặt, khác biệt với tách cà phê đen của Cố Mặc, mùi hương nồng đậm, khi uống vào liền cảm thấy hơi chát, cô nhíu đầu mày, chờ đến khi nuốt xuống cổ họng lại cảm thấy một chút vị ngọt.
“Cám ơn chị.” Cô ngẩng đầu, mắt đối mắt với cô chủ.
Cô chủ cười nhẹ không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
“Chỗ này lạ thật đó.” Cố Mặc cười cười, vẫn cầm lấy tách nhấp một chút, hương vị đắng chát làm anh nhíu
mày.
Trang Noãn Thần không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Sau này, không còn có bao nhiêu cơ hội có thể được nhìn anh thế này.
Cô muốn ghi nhớ dáng vẻ của anh, biểu hiện khi anh nói chuyện, một cái nhíu mày, một nụ cười của anh…
Bởi vì cô sợ quên, trí nhớ của con người rất đáng sợ, sẽ quên mất một vài chuyện và một số người.
Cô không sợ trí nhớ giảm sút, chỉ sợ trong trí nhớ không còn anh.
Thấy cô không nói lời nào, Cố Mặc cảm thấy tò mò, kéo tay cô qua, khẽ hỏi, “Noãn Thần, em vẫn chưa cho anh biết hai ngày nay em đi đâu, hôm qua anh gọi điện tìm em cuống cuồng hết cả lên.”
“Xin lỗi đã để anh lo lắng.” Rốt cục cô cũng mở miệng, lại không nói được câu kia… em kết hôn.
“Là anh không tốt, Noãn Thần à, anh cam đoan với em, sau này anh sẽ không bao giờ uống rượu nữa.” Cố Mặc giơ tay lên làm động tác thề thốt, tâm trạng của anh trông có vẻ không tệ.
Trang Noãn Thần gian nan nở nụ cười, nhẹ nhàng nói, “Anh hứa với em rồi nhé, sau này đừng uống rượu nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Cố Mặc nghĩ cô đã tha thứ cho anh, mỉm cười gật đầu.
“Chúng mình về nhà đi, sáng nay bên Hứa Tác Vinh đột nhiên bác bỏ cáo trạng, còn nói cái gì mà người chịu trách nhiệm chính không phải là anh, nói sơ sơ là họ đã bắt được người hãm hại anh rồi, bất kể thế nào, hiện giờ anh khỏi phải trả bốn mươi triệu lại cho ông ta, tối nay chúng ta ăn mừng nhé, anh đích thân xuống bếp nấu cho em ăn, được không?”
Trang Noãn Thần im lặng lắng nghe, cười theo anh, trong lòng lại đang rơi lệ.
Cuối cùng Hứa Mộ Giai cũng tuân thủ lời hứa.
Anh đang từng chút vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng người ở bên cạnh anh, đã không còn là cô…
“Vậy thì tốt quá, Cố Mặc, em tin tưởng mọi việc sẽ tốt đẹp hơn.” Qua hồi lâu, cô mới khẽ nói.
“Đi, về nhà nào.” Cố Mặc kéo tay cô đứng dậy muốn đi.
“Cố Mặc…” Trang Noãn Thần cũng đứng lên níu tay anh lại.
“Sao vậy?” Cố Mặc quay đầu nhìn cô, ánh mắt bất giác đảo qua bàn tay còn lại của cô không níu tay anh!
Trên ngón áp út ấy, chiếc nhẫn kim cương cực lớn lóe sáng đến lóa mắt.
Ánh mắt Cố Mặc run lên, bỗng nhiên giương mắt nhìn chằm chằm cô.
Trang Noãn Thần chậm rãi thả tay ra, ngồi xuống lần nữa, thều thào nói, “Xin lỗi, em không thể về nhà với anh.”
Cái gì nên đến sẽ đến.
Điều nên nói cũng sẽ nói.
Chỉ là, cô hy vọng có thể giảm bớt được tổn thương cho nhau.
Ánh nắng chiếu vào góc tiệm, toàn thân Cố Mặc chìm trong ánh sáng, lưng anh bỗng cứng còng, cằm cũng bạnh ra, thật lâu sau, anh khoát tay lên chiếc bàn gỗ, giọng điệu chuyển lạnh, gằn từng tiếng…
“Em có ý gì? Còn có…” Nói xong vơ lấy bàn tay đeo nhẫn của cô, “Đây là ý gì?”
“Cố Mặc, ở bên anh thật sự rất khổ, em hoàn toàn không chịu đựng nổi.” Cô không nhìn anh, cũng không giãy dụa, chỉ lặng lẽ nói.
Sức lực nơi cánh tay đột nhiên siết chặt, vẻ mặt Cố Mặc dần dần tái đi, “Cái gì gọi là hoàn toàn không chịu đựng nổi?”
“Thật sự anh nói rất đúng, sáu năm trước em đã không còn yêu anh, sáu năm sau em cho rằng hai chúng ta có thể thử tái hợp với nhau, nào ngờ anh lại rơi vào phiền phức này, khoảng thời gian này em cũng thử sống với anh, đáng tiếc thật sự quá mệt mỏi.” Trang Noãn Thần âm thầm cắn môi, nói nhẹ như làn gió, “Em không muốn cứ nhảy qua nhảy lại giữa anh và Giang Mạc Viễn, cho nên, em chọn Giang Mạc Viễn.”
Hơi thở của Cố Mặc đột ngột gấp gáp, hàm răng nghiến ken két, “Ý của em là muốn chia tay với anh?”
“Đúng, chia tay đi.” Cổ họng Trang Noãn Thần như bị dao cắt, hai chữ chia tay nói ra đã đau đến rút cạn sức lực, một nỗi tuyệt vọng khôn cùng kéo đến, như là hoàng vu vô vọng vùi lấp cô.
“Anh không tin, Noãn Thần, em hoàn toàn không phải người như vậy!” Cố Mặc lập tức ngã ngồi xuống ghế, gân xanh nổi đầy trên trán, “Em yêu anh mà, người em yêu vẫn là anh!”
“Nhưng Giang Mạc Viễn lại càng khiến em cảm thấy an toàn và hạnh phúc.” Trang Noãn Thần nói lời dối lòng, “Hai ngày nay em đều ở bên anh ấy.”
Cố Mặc lắc đầu, “Anh không tin.”
“Cố Mặc…”
“Noãn Thần, thứ hắn cho em anh cũng có thể cho em, em không cần nhẫn của hắn, hiện giờ anh sẽ dẫn em đi mua nhẫn ngay, em muốn kiểu gì anh cũng mua cho em.” Cố Mặc đột nhiên đứng bật dậy, kéo cổ tay cô, nói năng lộn xộn.
Trang Noãn Thần ước gì có thể nhào đến ôm anh.
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh, quả thực còn khó chịu hơn cả lăng trì.
“Cố Mặc!” Cô đột ngột cao giọng, đè nén dục vọng muốn khóc, dùng hết toàn bộ sức lực gọi tên anh.
Cố Mặc dừng động tác, quay đầu nhìn cô.
Cô nhìn thấy đôi mắt anh đỏ hoe.
“Cố Mặc…” Cô hít sâu một hơi, nước mắt cứ thế mà chảy ngược vào trong, xót xa, đau đớn, “Nhẫn em đeo là nhẫn kết hôn, em đã kết hôn với Giang Mạc Viễn, vào sáng nay.”