Lúc trở vào xe, Trang Noãn Thần hỏi ra câu này.
Từ lúc bước ra khỏi nhà hàng, cô vẫn luôn do dự có nên hỏi hay không.
Gặp phải sự công kích ngang nhiên của tiểu tam, cho dù vậy cũng không chấn động bằng chuyện nghe nói trước kia anh có vị hôn thê.
Đèn xe ánh sáng trắng cùng đèn đường rực rỡ đan vào nhau, gương mặt Giang Mạc Viễn bị ánh sáng chia nhỏ thành từng khối lập thể, chìm vào nửa sáng nửa tối. Nghe vậy, anh không khởi động xe ngay, mà quay đầu nhìn cô, giữa hai đầu chân mày hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Em đang hỏi gì vậy?” Nụ cười của anh thập ấm áp.
“Trước khi anh kết hôn, anh có từng yêu ai chưa?” Trang Noãn Thần giương mắt đối diện với anh.
Giữa đầu mày anh hơi dao động một chút, cực nhanh, như là nỗi đau sâu sắc nhanh chóng bị che giấu, nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh. Sau đó, anh mỉm cười, nụ cười dịu dàng như gợn sóng từ từ khuếch tán, từ khóe môi lên đáy mắt sâu thẳm của anh.
“Noãn Noãn, đúng vậy, năm đó Michelle thực sự ở bên anh một thời gian, nhưng đó chỉ là quá khứ.” Lúc trong cửa hàng trang phục, anh đã gấp gáp muốn giải thích với cô.
Nghiêng người, bóng dáng cao lớn bao phủ đỉnh đầu cô.
“Nhưng anh không yêu cô ấy.” Giọng anh kiên định, đưa tay kéo tay cô, ánh sáng nơi đáy mắt chuyển thành mềm mại, “Sự việc xảy ra hôm nay anh thực sự rất có lỗi, là anh để em chịu ấm ức.”
Trang Noãn Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Thấy cô im lặng, anh có chút nóng ruột, đưa tay vò đầu một chút rồi thở dài, “Anh thừa nhận, cuộc sống trước kia của anh có hơi bừa bãi.” Em gái anh luôn thích làm quản lý người mẫu, lúc ấy Michelle chỉ là một người mẫu quèn chưa có danh tiếng gì, một lần anh bị Cát Na lôi kéo làm khách VIP cho một nhãn hiệu, đúng lúc gặp gỡ Michelle, Michelle bản tính nhiệt tình, khi hoạt động còn chưa kết thúc đã chủ động chui lên xe anh.
Anh là một người đàn ông có khát vọng sinh lý bình thường, đêm đó liền đưa cô đến khách sạn. Tiếp theo sau đó, cô liền trở thành tình nhân cố định của anh, anh thỏa mãn ham muốn trên người cô, còn cô đạt được cơ hội danh và lợi ở trên người anh.
Nói trắng ra là, đây bất quá chỉ là một cuộc đổi chác theo nhu cầu mà thôi.
Nương theo ánh sáng, Trang Noãn Thần nhìn vào mắt anh, hồi lâu lên tiếng, “Anh không yêu Michelle, vậy thì, trước khi kết hôn anh có yêu ai không? Chẳng lẽ không có bất cứ cô gái nào khiến anh rung động ư?”
“Có chứ.” Giang Mạc Viễn nhìn cô, bất ngờ thốt ra câu này.
Trang Noãn Thần ngẩn ra.
“Anh thực sự từng động lòng với một cô gái, nhưng sau này mới phát hiện, thích và yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Anh nghĩ như vậy chính là yêu, nhưng sau khi gặp em, anh mới phát hiện là không phải.” Giang Mạc Viễn nhấc tay, nâng cằm cô lên, “Có lẽ cả đời này tình yêu của anh chỉ đến một lần, một lần duy nhất là dành cho em.”
Hai vai cô run khẽ.
Nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì.
“Sự bắt đầu của chúng ra hoàn toàn là một cuộc giao dịch, anh chán ghét cuộc sống trước kia, cho nên tìm em đến vì muốn ngăn cản những phiền phức không cần thiết, đây thật sự là suy nghĩ ban đầu khi thuê em.” Giang Mạc Viễn thật lòng nói, “Nhưng dần dà anh phát hiện ra, cảm xúc của anh sẽ bị cảm xúc của em chi phối, nhìn thấy em vui anh sẽ phấn khởi, thấy em khóc thì tay chân anh luống cuống. Noãn Noãn à, em là cô gái đầu tiên khiến anh bắt đầu sản sinh cảm giác muốn mang lại hạnh phúc cho em, là người con gái đầu tiên làm anh có ý nghĩ cam tâm tình nguyện kết hôn trong đầu.”
Cô nghe mà cảm động, nhưng trong lòng vẫn liên tục xuất hiện nhiều nghi vấn.
“Cô gái khiến anh rung động, là vị hôn thê của anh?”
Ngón tay đặt lên mặt cô chợt đình trệ, tròng mắt Giang Mạc Viễn đột nhiên co rút.
“Theo lời của Michelle em mới biết, anh từng có vị hôn thê.” Cô nhìn anh, giọng nói mềm nhẹ.
Anh buông tay, thân hình cao lớn vẫn nghiêng về phía cô như cũ.
“Ừ.”
“Vậy cô ấy…” Trang Noãn Thần siết nắm tay, “Còn sống không?”
Nghe vậy, trong mắt Giang Mạc Viễn ngẩn ra, nhưng nhanh chóng cong môi, “Đương nhiên, sao lại nghĩ vậy?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy lạ sao hai người không ở bên nhau.” Câu trả lời của anh khiến cô nhẹ nhõm.
Có lẽ Cố Mặc nói đúng, chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi.
Giang Mạc Viễn thầm thở phào, ôm lấy cô, “Em cũng biết, hôn nhân thương nghiệp là phương thức hợp thức hóa tài nguyên tốt nhất, anh và cô ấy biết nhau từ nhỏ, không tính là thanh mai trúc mã thì cũng coi như là hiểu biết lẫn nhau. Lúc ấy, hai người cũng chưa cảm thấy gì, nhưng khi chính thức dấn thân vào chuyện cưới xin mới phát hiện tính cách hai người ngày càng không hợp nhau, anh thích cô ấy, đương nhiên cũng tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy.”
Nói đến đây, anh nhìn cô rồi cười nhẹ, “Hiện tại không phải tốt lắm sao? Anh cưới được cô gái mình yêu, còn cô ấy gả cho người cô ấy ngưỡng mộ, ai cũng đều vui vẻ.”
“Cô ấy lập gia đình rồi?” Cô bất ngờ.
“Chuyện này có gì là lạ? Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng.” Anh cười, đưa tay xoa đầu cô, như cưng chiều một chú mèo.
“Em nghĩ, ba mẹ đôi bên sẽ rất phản đối chuyện này.”
“Quả thực phản đối, nhưng không có biện pháp.” Anh nhún vai.
Trang Noãn Thần nhẹ nhàng gật đầu, chuyện bị cô suy nghĩ cho phức tạp hóa ra vô cùng đơn giản.
“Còn có vấn đề gì nữa không?” Anh cười, hỏi.
Cô bất giác nhìn anh, mím môi, sắc mặt lộ vẻ xấu hổ.
“Giờ đến phiên anh hỏi.” Giang Mạc Viễn điều chỉnh tư thế ngồi, cách cô càng gần.
“Hỏi gì?” Cô tò mò.
Ngón tay lần nữa đặt lên má cô, da thịt mềm mại mang đến sự hưởng thụ nơi tay.
“Sau khi gặp Michelle, em có ghen không?”
Trang Noãn Thần ngẩn ra, ánh mắt đang nhìn anh mất tự nhiên rũ xuống.
Anh lại tiếp cận cô gần hơn, đôi môi mỏng dán vào tai cô, mùi hương nam tính càng lấp đầy bầu không khí xung quanh, “Cho dù chỉ là một chút, cũng nói cho anh biết.”
Hai má cô bỗng dưng đỏ lên, không biết là do lời nói của anh hay là khoảng cách thân cận của anh.
Cô rụt người ra sau, lúng túng nói, “Đừng làm loạn nữa, lái xe đi.”
“Nói cho anh biết đi, anh lái xe liền.” Anh cười, cúi xuống ngắm nhìn gương mặt ửng đỏ của cô.
“Em chẳng thèm ăn giấm đâu, làm gì mà phải ăn giấm của anh chứ?” Hơi thở của
anh ấm nóng, hà hơi xuống cổ cô, cô sợ nhột, rụt người lại đưa tay đẩy anh ra.
Cơ thể anh không lung lay chút nào, mỉm cười nhìn cô chăm chú, lại bắt lấy cổ tay cô đang chống lên ngực anh, đặt lên môi khẽ hôn, “Cưng nói dối.”
Trái tim cô cũng nhẹ nhàng rung động theo lời nói của anh, hai mắt hơi trốn tránh, ngay cả bản thân cô cũng không biết có phải mình đang nói dối hay không.
Cho rằng cô biết rõ ràng nơi đáy lòng vẫn còn chất chứa một bóng hình, gương mặt chàng thiếu niên dưới ánh dương u buồn đến vậy…
Cố Mặc, cho dù hiện giờ cô gọi lên cái tên này, vẫn cứ đau lòng như trước.
Thấy mắt cô ánh lên vẻ do dự, Giang Mạc Viễn hơi mím môi, không nói gì nữa, khởi động xe lái đi.
Dưới bóng đêm, xe chạy rất nhanh.
Nhưng đến lân cận biệt thự họ đang sống đột nhiên ngừng lại, chung quanh im ắng thanh bình, chỉ có ánh đèn lờ mờ cùng những vì sao nhỏ rải rác trên bầu trời.
Trang Noãn Thần đang suy nghĩ vẩn vơ bị cú phanh gấp của anh làm cho giật mình, khi có phản ứng, tầm mắt đảo qua bên ngoài xe, bóng đêm dày đặc như mực, lại quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đang quay qua nhìn cô, khóe môi đuôi mày lộ ra vẻ tăm tối.
Cô không biết anh bị sao nữa.
Giang Mạc Viễn lại tắt máy xe.
Cô ngạc nhiên, anh dừng xe ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ phải xuống xe ở đây sao?
Đang khó hiểu, Giang Mạc Viễn lại áp người đến, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy cô. Mắt anh đối với mắt cô, đáy mắt đen đặc không nhìn ra biểu hiện gì.
Ánh mắt chập chờn nhất thời có tiêu cự, cô kinh ngạc, “Mạc Viễn…ưm…”
Sự kinh ngạc còn lại bị anh hút vào trong miệng, nụ hôn của anh đến bất ngờ, lại mãnh liệt và bá đạo như cũ.
Trên xe, Trang Noãn Thần hơi run rẩy.
Chung quanh rất yên tĩnh, trong thùng xe lại còn im ắng, im ắng đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của anh, lúc quét qua màng tai cô phát ra tiếng ong ong.
Giang Mạc Viễn dùng sức hơi mạnh, làm cô đau.
Cô không thể giãy dụa, chỉ có thể nhíu mày, hai tay chống lên ngực anh, lại bị cơ ngực kiên cố của anh ép đến sinh đau.
Có lẽ cảm nhận được cô bị đau, Giang Mạc Viễn mới buông cô ra, cúi đầu nhìn cô, trong mắt cô còn mang theo dư âm kinh hãi mờ mịt, cánh môi bị anh hôn mạnh đến sưng đỏ, nhìn qua càng thêm mê người.
Trang Noãn Thần không biết anh bị làm sao, giây trước còn tươi cười, giây sau lại trở nên không nắm bắt được, vì thế không dám cử động nhiều, mấu chốt là, thân hình cao lớn của anh đang đè cô, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Giang Mạc Viễn vẫn cúi xuống nhìn cô, động tác này duy trì thời gian khá lâu.
Bầu không khí tĩnh lặng, tiếng cô có thể nghe được chỉ còn lại tiếng tim đập của nhau.
Bởi vì xung quanh rất im lặng.
Bởi vì hai người kề sát vào nhau.
Não bộ cố gắng vận hành, vừa định mở miệng nói gì đó, Giang Mạc Viễn lại bất ngờ thở dài, cúi người, gương mặt điển trai dán sát vào cổ cô, râu mới mọc đâm ngứa da thịt cô.
Toàn thân cô căng cứng.
“Khi ở trong lòng anh thì đừng nghĩ tới anh ta, được không?” Tiếng nói trầm thấp có chút khàn khàn mờ ám, câu trước như một mệnh lệnh, câu sao lại như một thỉnh cầu.
Tim Trang Noãn Thần rung lên, cuối cùng anh vẫn nhìn thấu cô.
Anh hơi ngẩng đầu, trong mắt ánh lên sâu thẳm, nhìn cô, tựa như muốn nhìn xuyên qua tâm hồn cô, “Noãn Noãn, em công bằng một chút đi.”
Cô khó hiểu, ánh mắt mù mờ.
“Thử quên anh ta, thử cho bản thân cơ hội yêu anh, như vậy mới công bằng.” Giữa hai đầu chân mày Giang Mạc Viễn ánh lên vẻ nhu hòa.
Một tia xúc động từ đáy lòng dâng lên, hoặc như giọt mưa nhẹ nhàng lan trong mắt cô, sau hồi lâu, cô khẽ gật đầu, như con thú cưng khiến người khác yêu thương.
Cô gái trong lòng ánh mắt xa xăm, cánh môi đỏ mọng như anh đào, chút hoảng sợ nho nhỏ cùng dè dặt hiện lên trong đáy mắt cô, sóng mắt lay động, như hai hồ nước sâu, hút anh vào bên trong sự dịu dàng không thấy đáy.
Vẻ thương tiếc trong đáy mắt Giang Mạc Viễn càng đậm nét, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Cô khẽ nhắm mắt, gương mặt trong sáng như trăng.
Anh nhìn mà sinh lòng yêu thương, đưa tay tháo dây cột tóc của cô xuống. Mái tóc như mây xõa tung ra, anh say sưa nắm lấy, là hương tóc thoang thoảng.
Trang Noãn Thần bất giác mở mắt, thấy ánh mắt anh như ngọn lửa, lại vội vàng cụp mắt, nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc.
Dáng vẻ động lòng người của cô cuốn hút Giang Mạc Viễn, một tay anh nắm lấy vòng eo mảnh mai của cô, một tay khác giơ lên, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve đường nét gương mặt cô, di chuyển xuống dưới, cởi bỏ từng chiếc nút trên áo cô.
“Đừng…” Cô sửng sốt, trong đáy mắt anh phát ra tín hiệu rất rõ ràng.
Anh muốn ở trong này?
Giang Mạc Viễn lại nở nụ cười, vùi đầu vào hõm cổ cô, khẽ hôn.
Cơ thể cô như bị đóng đinh trên ghế, nhanh chóng bị nhiệt tình mãnh liệt của người đàn ông dẫn dắt, mảnh che đậy cuối cùng cũng bị người đàn ông từ từ trút khỏi đầu vai trơn mịn.
Hết chương 20