Cả người Trang Noãn Thần hóa đá, sự hồi hộp, vui sướng cùng với sự chờ mong trước hôn lễ, nháy mắt bị đông lại, giống như một tại nạn thế kỷ ùn ùn kéo đến thổi quét qua người cô, dự cảm không tốt càng thêm nghiêm trọng, như có một ngọn lửa thiêu đốt trong ngực, càng cháy càng dữ dội.
“Sa Lâm?” Đại Dư hoài nghi nhìn cô.
Trang Noãn Thần hơi giương mắt, như là tượng gỗ, mặt không chút thay đổi đối diện với cô, tất cả khiếp sợ bị vùi sâu tận đáy lòng, mở miệng lại nhẹ nhàng yếu ớt, “Mình với cô ấy… đã sớm nghiêng trời lệch đất rồi.”
“Hở?” Đại Dư ngạc nhiên một chút, sau một lúc lâu than nhẹ, an ủi, “Thực sự cũng khó trách, như cậu từng nói với mình, Nam Ưu Tuyền là do vợ cả sinh, người ta họ Nam mà, tính tình mẹ cậu lại mạnh mẽ, sống chết bắt cậu theo họ Sa của bác, năm đó đã chọc ba cậu rất không vui. Trước kia, quan hệ giữa cậu và Nam Ưu Tuyền cũng cải thiện đáng kể rồi, nhưng không phải hôm nay cô ấy cũng đến tham gia hôn lễ của cậu đấy sao, chứng minh quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm.”
Trang Noãn Thần đột nhiên cười nhẹ, tràng cười kia đầy mỉa mai.
“Sa Lâm?” Đại Dư hoảng sợ, “Cậu sao vậy?”
Trang Noãn Thần vừa cười, ánh mắt lại vừa ngập tràn đau thương.
Đại Dư sợ hết hồn.
Trang Noãn Thần mặc áo cưới vẫn đang cười, dần dần cười bật ra tiếng, ánh nắng theo song cửa đi vào, soi vào mặt cô, nỗi đau của cô như trận hồng thủy lan ra toàn thân. Thật lâu sau đó, cô mới dần dần thu lại nụ cười, bên trong phòng thật ấm áp, nhưng trước sau vẫn không khống chết được sự xâm nhập của khí lạnh vào đông, cô cảm thấy đầu ngón tay lạnh ngắt, lạnh đến run rẩy.
Đột nhiên, cô nhớ đến rất nhiều chuyện…
Cô nhớ lại dáng vẻ kinh ngạc của Giang Mạc Viễn lần đầu tiên nhìn thấy cô…
Cô nhớ tới lúc vừa nhập học, lần đầu tiên Nam Ưu Tuyền gặp cô…
Cô nhớ tới lúc ông Nam quên mình cố gắng cứu cô, sau đó vừa hoài nghi nhìn cô, bất giác nói cô trông rất giống con gái ông…
Cô như vậy mà lại không phát hiện ra, lại có thể cho rằng ông nói đến Nam Ưu Tuyền.
Cô biết Giang Mạc Viễn có vị hôn thê, Giang Mạc Viễn cũng nói với cô vị hôn thê của anh và anh đã mỗi người mỗi ngã…
Nhưng điều không ngờ tới chính là, vị hôn thê của anh lại có thể là con gái của ông Nam.
Cô tin tưởng Mạnh Khiếu và Hạ Lữ nói đều là sự thật, Giang Mạc Viễn thực sự từng hạnh phúc với con gái của ông Nam, chỉ là cả cô và Hạ Lữ đều nghĩ sai rồi, hạnh phúc với anh không phải là Nam Ưu Tuyền, mà là Sa Lâm, là cô gái có diện mạo giống hệt cô.
Cô nhớ có người từng nói, trên đời này không có hai chiếc lá nào giống y hệt nhau. Nhưng tại sao lại có gương mặt tương tự như thế?
“Có thể tặng tấm ảnh này cho mình không? Mình muốn giữ lại làm kỷ niệm.” Cô lên tiếng, cuống họng đau như dao cắt.
Đại Dư đưa tấm ảnh cho cô, hoài nghi nói, “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Trang Noãn Thần nhìn vào mắt cô, tươi cười, “Đại Dư, cám ơn cậu hôm nay đã đến thăm mình.”
Đại Dư bất giác gật đầu.
Trang Noãn Thần đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, dưới chân là thế giới ồn ã, phóng tầm mắt là cảnh phồn hoa nhà cao tầng san sát, lẳng lặng đứng tại chỗ đó, ánh mắt trời chiếu qua đỉnh đầu cô, kéo bóng dáng cô ra thật dài.
Như một hình ảnh tuyệt mĩ.
Vẻ mặt cùng bóng dáng của Trang Noãn Thần vẫn bình tĩnh như nước, ngoài cửa sổ là thế giới chuyển động, song người bên trong lại tĩnh lặng, trên cửa kính thủy tinh là ảnh phản chiếu gương mặt cô, chỉ còn lại một màu nhợt nhạt đến vô tận.
Đại Dư nhìn theo bóng lưng ấy, trong mắt xẹt qua vẻ bất an nồng đậm.
Sau một lúc lâu, Đại Dư lặng lẽ rời khỏi phòng trang điểm, lặng lẽ chính như khi cô đến.
***
Trong phòng nghỉ VIP của khách sạn.
Đẩy cửa ra, là hương trà thoang thoảng, mùi hoa thổi quét không khí trong khách sạn, hòa vào nhau lại có chút quỷ dị.
Trên sô pha, giữa bàn trà là bộ trà cụ điêu khắc từ gỗ hoàng mai trân quý, giá trị liên thành. Trình Thiếu Tiên ngồi ở đó nhàn nhã pha trà, mỗi một động tác, trình tự đều làm rất thuần thục, sau khi thấy cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, đầu cũng không ngẩng dậy, đuôi lông mày nổi lên ý cười thỏa mãn.
“Vất vả rồi, ngồi xuống uống chén trà đi.” Đặt một tách trà xuống đối diện, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ.
Đại Dư đứng ở cửa một lát, sau đó đi đến, ngồi xuống đối diện Trình Thiếu Tiên, lấy chén trà trên bàn uống một ngụm hết sạch.
Trình Thiếu Tiên lắc đầu, vẻ mặt có chút tiếc nuối, “Trà là phải từ từ thưởng thức mới có hương vị được.” Nói xong, lại rót thêm một tách cho cô.
Lúc này đây, Đại Dư lại không uống.
Trình Thiếu Tiên cũng không cưỡng cầu, tự rót một ly, chậm rãi thưởng thức.
“Có vẻ như cô ấy rất khó chấp nhận.” Đại Dư lên tiếng, vẻ mặt buồn tênh.
Trình Thiếu Tiên không ngạc nhiên lắm, thản nhiên nói, “Đổi lại là bất cứ ai biết mình vẫn luôn là thế thân, đều sẽ rất khổ sở.”
“Sa Lâm đã chết, cần gì phải làm như vậy?” Đại Dư khó hiểu hỏi. Tấm ảnh trong tay cô là thật, cô cũng thật sự là bạn của Sa Lâm, chính như cô nói, cô từng cùng Sa Lâm đến Ai Cập, hai cô là bạn du lịch, đều thích đi phượt, quan hệ bạn bè này là rất sâu sắc. Nhưng bởi vì nguyên nhân công việc, có một thời gian dài cô không đi du lịch nữa, lúc thật sự có thời gian, muốn đi, cô mới biết Sa Lâm đã chết.
Người báo cho cô tin này chính là người ngồi trước mặt cô, Trình Thiếu Tiên.
Cô không biết rốt cục Trình Thiếu Tiên và Sa Lâm có quan hệ gì, nhưng nhìn ra được, anh ta biết rất nhiều chuyện của Sa Lâm.
Tay cầm chén trà của Trình Thiếu Tiên hơi cứng nhắc, sau một lúc lâu, mới nâng tay, uống miếng trà cuối cùng vào miệng.
“Chính bởi vì Sa Lâm đã chết, mới cần thiết phải làm như vậy.” Hương trà mới che lấp tàn dư trà cũ, giọng điệu nói chuyện của anh vẫn thản nhiên.
Đại Dư nhíu chặt mày, lắc đầu, “Vậy tại sao nhất định phải là tôi?”
“Giang Mạc Viễn luôn đa mưu túc trí, sẽ luôn giữ người có lợi cho hắn bên cạnh, người gây bất lợi cho hắn muốn đến gần cũng khó. Còn
cô lại khác, Giang Mạc Viễn chưa bao giờ biết sự tồn tại của cô, cô và Sa Lâm không phải bạn bè thân thiết, chỉ là bạn bè đi du lịch cùng nhau, trà trộn vào hiện trường hôn lễ sẽ rất dễ dàng.”
Đại Dư đánh giá Trình Thiếu Tiên, đột nhiên hỏi, “Anh làm vậy là bởi vì căm thù cô dâu à?”
“Không, tôi và Trang Noãn Thần không thù không oán.” Trình Thiếu Tiên cười nhẹ, khẽ nhấp trà.
Đại Dư ngạc nhiên, “Vậy thì tôi thực sự không hiểu…”
“Rất đơn giản.” Trình Thiếu Tiên buông chén trà, nhìn Đại Dư nhấn mạnh từng chữ, “Ít nhất tôi cũng muốn cho cô ấy biết rõ, người đàn ông cô ấy yêu là người như thế nào.”
Đại Dư không hỏi thêm, sau hồi lâu lại thở dài.
“Nhưng vừa rồi anh không nhìn thấy, cô ấy thực sự khiến người khác phải đau lòng.”
Trình Thiếu Tiên gật đầu, “Tôi biết, Noãn Thần quả thực là một cô gái làm cho người khác phải đau lòng.”
“Anh Trình à, diện mạo Trang Noãn Thần và Sa Lâm giống nhau như vậy, hai người họ có phải là…” Chần chờ một lúc, Đại Dư vẫn không nói ra miệng hai chữ ‘chị em’.
Lời cô chưa nói xong, Trình Thiếu Tiên lại nghe vào tai thật đầy đủ, anh khẽ lắc đầu, “Hai người đó chẳng có quan hệ gì cả, chỉ có thể nói ông trời thật sự thích đùa cợt con người, hoặc là nói, Giang Mạc Viễn quá tốt số.”
Đại Dư nghe không hiểu được hết nguyên nhân trong đó, nhưng biết nhiều lời vô ích, đứng dậy, “Anh Trình, chuyện này tôi cũng đã làm xong, tôi nên rời khỏi rồi.”
Trình Thiếu Tiên gật đầu.
Đại Dư cầm lấy túi, vừa muốn đi đột nhiên nghĩ đến gì đó, dừng chân quay lại nhìn anh, “Thời gian này có cần tôi phải trốn ra nước ngoài không?”
Trình Thiếu Tiên quay đầu nhìn cô, đuôi lông mày nổi lên hoài nghi.
“Tôi sợ Giang Mạc Viễn tìm được tôi, tấm ảnh kia đang ở trong tay Trang Noãn Thần.” Cô nhấn mạnh.
“Tiền gửi vào tài khoản của cô cũng đủ để cô du lịch khắp thế giới, tùy cô nhé.” Trình Thiếu Tiên cong môi cười, “Nhưng cô yên tâm đi, hắn sẽ không tìm cô. Giang Mạc Viễn là người thông minh, đương nhiên sẽ tìm đến chỗ tôi.”
Đại Dư gật đầu, rời khỏi mà không ngoảnh đầu lại.
Phòng nghỉ lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Chỉ có hương trà tràn ngập, kim đồng hồ trên tường nhảy tích tắc…
Còn có, người đàn ông rơi sâu vào trầm tư…
***
Trong phòng ICU của bệnh viện.
Từng nhóm y tá vội vã qua lại trên hàng lang.
Trong phòng phó chủ nhiệm khoa, tiếng rít gào của Cố Mặc gần như hất tung cả nóc bệnh viện lên.
“Tại sao bác sĩ chủ trị chiều nay mới đến? Tại sao thiết bị mới này chỉ có thể sử dụng khi hắn đến đây?”
“Anh Cố à, anh bình tĩnh chút đã.” Phó chủ nhiệm khoa vừa trấn an Cố Mặc, vừa phải chú ý những sự cố khác xảy ra.
“Hiện giờ tình hình thế này mà anh bảo tôi phải bình tĩnh?” Cố Mặc túm lấy cổ áo của bác sĩ, ánh mắt gần như bốc hỏa, “Hiện giờ mẹ tôi rất khó chịu, anh không thấy sao? Không lập tức dùng thiết bị mới sẽ nguy hiểm đến tính mạng của mẹ tôi!”
“Anh Cố à, hiện giờ bệnh nhân cần dùng thiết bị mới này rất nhiều, cho dù bây giờ anh muốn dùng cũng không được, bác sĩ chủ trị của mẹ anh chưa tới, chúng tôi chỉ có thể cho người khác dùng trước.” Vẻ mặt bác sĩ khó xử.
“Không được, một tháng trước mẹ tôi đã đăng ký sử dụng máy này, dựa vào cái gì để người khác dùng trước?” Cố Mặc nổi nóng, “Anh cũng là bác sĩ, hiện giờ lập tức thông báo bật máy.”
Bác sĩ vừa nghe vừa mở to mắt, liên tục lắc đầu, “Không được không được, tôi không phải bác sĩ chủ trị của mẹ anh, ngộ nhỡ xảy ra sai sót thì sao? Anh Cố, tôi hiểu tâm trạng của anh, tôi cũng đang cố gắng liện hệ với bác sĩ chủ trị của mẹ anh đây. Anh ta nói buổi chiều sẽ đến, như vậy nhất định trong lòng đã có dự tính, yên tâm đi, tôi đã bảo bác sĩ khác tạm thời tăng cường điều trị cho mẹ anh rồi.”
Hứa Mộ Giai vẫn luôn đứng phía sau thật sự không nhịn được nữa, tiến lên giữ lấy Cố Mặc, nhẹ giọng an ủi, “Cố Mặc, anh bình tĩnh trước đã, dì nhất định sẽ không sao đâu, hô hấp của dì không có trở ngại mà.”
Cố Mặc siết nắm tay, hai lời chưa nói chạy thẳng ra khỏi văn phòng.
Phó chủ nhiệm khoa lập tức ngồi phịch xuống ghế, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
“Rốt cục bác sĩ chủ trị của dì Cố ở đâu vậy? Còn có thiết bị mới kia rõ ràng là phải để dì Cố dùng trước, sao lại bảo cho người khác dùng?” Hứa Mộ Giai đập bàn, trừng mắt với bác sĩ, “Anh có biết thiết bị cũ hiện giờ dì Cố đang dùng, không có bao nhiêu tác dụng không!”
Bác sĩ lắc đầu bất đắc dĩ, “Tôi cũng chỉ làm việc dựa trên nguyên tắc thôi, nào có quyền hạn làm nhiều chuyện như vậy chứ? Thực sự mà nói, thiết bị cũ mà bà Cố dùng cũng không tệ như hai người tưởng tượng đâu, cho dù dùng thêm vài ngày cũng chẳng có gì nguy hiểm đến tính mạng, tôi biết, lời này từ miệng bác sĩ nói ra thì có chút vô trách nhiệm, nhưng tôi nói thật.”