Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Hợp đồng hai bên


trước sau

Châu Niên nhìn Trang Noãn Thần, lại nhìn qua Giang Mạc Viễn, cắn răng nói, “Căn phòng ở đối diện có thể nhìn thấy.”

Trang Noãn Thần đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau khi có phản ứng liền xông ra ngoài.

Giang Mạc Viễn nhíu mày, cũng sải bước theo ra.

Phòng đối diện cũng là phòng nghỉ, diện tích nhỏ hơn một chút, nhưng tầm nhìn lại trống trải hơn.

Xuyên qua cửa sổ sát đất là lầu cao san sát, phong cảnh phồn hoa của thành phố Bắc Kinh được nhìn không bỏ sót.

Trang Noãn Thần sau khi vào phòng thì mờ mịt nhìn Châu Niên.

Châu Niên chỉ ra ngoài cửa sổ.

Cô thuận thế nhìn qua, đột nhiên mở to mắt…

“Cố Mặc…” Hai chữ vô lực chui ra từ giữa môi răng.

Cách một cái cầu vượt, Cố Mặc đứng trên nóc tòa nhà đối diện, bởi vì nguyên nhân khoảng cách, không nhìn được tầng thượng tòa nhà đó có rào chắn hay không, nhưng lại có thể nhìn thấy bóng dáng mỏng manh của người đàn ông bị gió thổi trúng.

Gió thổi làm rối tóc anh, che khuất gương mặt nhợt nhạt.

Anh cứ đứng ở đó không nhúc nhích, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, không biết đang nghĩ gì. Bên dưới tòa nhà đứng đầy người, đều nhìn lên trên chỉ trỏ.

Đối diện bên này, Trang Noãn Thần sợ tới mức hai chân mềm nhũn, bụm miệng lại.

Giang Mạc Viễn cũng thấy được cảnh tượng này, sắc mặt đột nhiên xanh tái, giữa hai đầu mày nhíu chặt!

“Sao lại vậy?” Giọng nói của anh cũng chuyển lạnh.

Châu Niên hít sâu một hơi, nói, “Nghe nói là trên đường tới hiện trường hôn lễ thì nghe được tin bà Cố chủ động rút thiết bị ra.”

Giang Mạc Viễn ngẩn người.

Trang Noãn Thần cũng đột ngột quay đầu lại, sợ hãi nhìn chằm chằm vào Châu Niên, sửng sốt hồi lâu, hai lời không nói toan chạy ra bên ngoài…

Cổ tay bỗng nhiên bị anh giữ lại, dùng một chút sức, thuận thế kéo cô vào lòng.

“Buông ra! Anh không thấy anh ấy định nhảy lầu sao?” Trang Noãn Thần nghe được tin này xong gấp đến phát điên rồi, cô hiểu Cố Mặc, tin này cô nghe còn cảm thấy như chìm ngập trong tai ương, huống hồ là Cố Mặc?

Giang Mạc Viễn lại ôm chặt lấy cô không buông, quay đầu nhìn về phía Châu Niên, “Tình hình bên bệnh viện thế nào rồi?”

“Đang cấp cứu.”

Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn Trang Noãn Thần, lại nhìn thoáng qua Cố Mặc trên nóc nhà, ánh mắt sắc lẻm như muốn giết người, lạnh lùng nói, “Lập tức báo cảnh sát, gọi xe cứu thương và thông báo với cục chữa cháy.”

“Anh yên tâm, cảnh sát và cục phòng cháy đã tới hiện trường, xe cứu thương đang chạy về phía này.”

Giang Mạc Viễn siết tay, kéo lấy Trang Noãn Thần qua, “Em nghe chưa? Cố Mặc anh ta không chết được đâu!”

“Anh điên rồi, rốt cục anh có nhân tính hay không?” Hàm răng Trang Noãn Thần đều đang va đập, khó tin nhìn Giang Mạc Viễn, “Bệnh biện đang cấp cứu chính là một sinh mạng, đang đứng trên nóc nhà cũng là một sinh mạng, hai mạng người ở trong mắt anh cũng không đáng giá sao?”

“Em phải thấy may mắn vì anh đang đứng ở đây, nếu anh đang đứng ở bên cạnh Cố Mặc, anh sẽ trực tiếp đá anh ta rớt xuống!” Ngữ điệu của Giang Mạc Viễn như kết tủa thành băng, “Khả năng của anh ta cũng chỉ có nhảy lầu thôi sao?”

“Anh Giang…” Châu Niên muốn nói lại thôi.

“Nói!” Giang Mạc Viễn gầm lên.

Châu Niên nhìn thoáng qua Trang Noãn Thần, gian nan nói, “Cố Mặc không vào được hiện trường hôn lễ, anh ta chủ động gọi điện thoại tới, yêu cầu phu nhân đến gặp anh ta.”

“Buông ra!” Trang Noãn Thần nghe xong càng thêm sốt ruột, liều mạng giãy dụa.

Thế nhưng, lực tay của Giang Mạc Viễn lớn hơn, quay đầu lạnh lùng nói với Châu Niên, “Nói với anh ta, Trang Noãn Thần đã là vợ tôi, cô ấy sẽ không đi gặp anh ta, anh ta muốn nhảy lầu thì tùy!”

“Giang Mạc Viễn, anh…”

“Em nghe rõ cho tôi!” Giang Mạc Viễn cúi đầu trừng mắt nhìn Trang Noãn Thần, lạnh lùng cắt ngang lời cô, “Cho dù hôm nay Cố Mặc có chết ở đối diện, tôi tuyệt đối cũng sẽ không để em đi ra khỏi hiện trường hôn lễ nửa bước!”

“Anh có còn là người không?” Mắt Trang Noãn Thần đỏ hoe trừng anh.

“Em muốn gặp hắn rồi nói gì với hắn? Muốn bỏ đi cùng hắn?” Anh hơi híp mắt, vẻ sắc lạnh nhuộm đầy đuôi lông mày vốn hòa nhã, lộ ra bá đạo ẩn sâu tận xương tủy, “Em đừng hòng, tôi nói với em là em đừng hòng!”

Nước mắt thấm đẫm làn mi lại bị nén lại, cô ngửa mặt, thái độ ngang ngạnh chuyển thành van xin, “Giang Mạc Viễn, xem như tôi cầu xin anh, tính tình của Cố Mặc rất quyết liệt, nếu tôi không đến gặp anh ấy, anh ấy thực sự sẽ nhảy lầu đó.”

Lồng ngực Giang Mạc Viễn phập phồng lên xuống, bàn tay nắm lấy cô đột nhiên dùng sức, nhìn vào mắt cô, gằn từng chữ, “Nếu tôi là hắn thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Tôi phải sống, còn phải sống thật tốt, sống đến khi thực lực ngang bằng với đối phương sẽ đến để giành lại em!”

“Dì Cố đã xảy ra chuyện, anh ấy làm sao phấn chấn lại được? Anh ấy không phải anh, Giang Mạc Viễn, anh không thể dựa vào tiêu chuẩn của mình mà nhìn nhận mọi việc, anh sẽ hại chết người khác!” Trang Noãn Thần hét lớn vào mặt anh.

Giang Mạc Viễn ngẩn ra, nỗi đau ẩn sâu trong đầu được áp chế xuống, hơi giật mình, những lời này đã từng có người nói với anh, cũng cuồng loạn hệt như cô gái ở trước mắt này, gần như đâm thủng trái tim anh.

Bàn tay anh vô thức nới lỏng.

Trang Noãn Thần giãy khỏi sự trói buộc của anh, nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng kinh hô của Châu Niên!

Cả hai người đều nhìn về phía cửa sổ…

“Không…” Một tiếng thét sợ hãi đến thê lương bật ra từ miệng Trang Noãn Thần, cô bổ nhào vào trước cửa thủy tinh, như một chú bướm mất sinh khí.

Nhưng người càng giống con bướm hơn lại là Cố Mặc.

Anh rơi từ trên cao xuống như một con diều đứt dây, hay tay dang rộng, chao đảo bên trong gió lạnh buốt người.

Giang Mạc Viễn sải bước đến giữ chặt lấy Trang Noãn Thần, giơ tay bịt mắt cô lại.

Cô đã cứng đờ vô lực, nhưng tại một khoảnh khắc có lại sức phản kháng, cô đẩy tay Giang Mạc Viễn ra, tận mắt nhìn thấy Cố Mặc rơi vào bên trong tấm đệm cứu sinh lớn do đội viên cục phòng cháy giăng ra, tiếp theo đó, cái gì cũng không nhìn được…

Ánh mắt Giang Mạc Viễn thì lạnh băng đến cực điểm…

Trang Noãn Thần đẩy mạnh anh ra, giơ tay đánh vào ngực anh, tiếng nói lại nghẹn ứ trong cổ họng, một câu cũng không nói nên lời, chỉ dùng sức đánh hết cái này đến cái khác vào ngực Giang Mạc Viễn.

Anh trước sau vẫn không buông tay, để mặc cô đánh.

Đối diện lại loạn thành một đống.

Rốt cục, Trang Noãn Thần cũng tìm lại được tiếng nói của mình, quát to lên, dùng hết sức lực toàn thân đẩy anh ra, xoay người muốn chạy ra ngoài…

“Em dám ra khỏi hiện trường hôn lễ thử xem!” Sau lưng, tiếng nói trầm thấp của người đàn ông càng làm cho người ta sợ hãi.

Tay Trang Noãn Thần đã đặt lên núm cửa, sau khi nghe tiếng nói vô cùng lạnh lẽo của Giang Mạc Viễn thì đột nhiên dừng lại, toàn thân đều cứng đờ tại chỗ.

“Tôi khó xử cũng chẳng có vấn đề gì, em muốn để cho ba mẹ em cũng cảm thấy khó xử ư? Đừng quên, hôm nay khách khứa cũng có người của Cổ Trấn!” Giang Mạc Viễn lạnh lùng nói.

Tay khoát lên núm cửa lạnh băng cứng còng, ngay cả lưng của cô cũng vậy.

“Trên phương diện luật pháp, tôi và em đã là vợ chồng, đây là sự thật không thể bàn cãi. Trang Noãn Thần, tôi tuyệt đối không cho phép hôm nay em làm loạn trong lễ cưới của chúng ta.” Giang Mạc Viễn nói xong thì bước lên trước, “Đừng thử chọc giận tôi, nếu không, chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được.”

Hơi thở của cô càng thêm dồn dập, đứng tại chỗ, bi thương kéo đến, khiến cô ngạt thở. Người đàn ông đến sau lưng cô thì dừng bước, đưa tay, chậm rãi ôm lấy cô, cúi đầu thấp giọng, nói: “Ngoãn ngoãn theo tôi làm xong nghi thức, đừng để khách khứa chê cười, tôi cam đoan cả Cố Mặc và mẹ anh ta đều bình an vô sự.”

Tay đặt lên cửa của Trang Noãn Thần bắt đầu run rẩy, rồi lan đến toàn thân, hồi lâu sau, yếu ớt bật ra một câu, “Rốt cục anh cũng lộ ra bộ mặt thật của mình, bây giờ, anh là đang uy hiếp tôi?”

“Tôi có thể an bài dụng cụ tốt nhất và mời bác sĩ giỏi nhất đến điều trị cho bà Cố, về phần Cố Mặc, có đệm cứu sinh dày như vậy, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà…” Lời nói vừa chuyển, sống mũi anh tuấn kề sát vào vành tai cô, “Hành vi ngu xuẩn của hắn hôm nay đã chọc tôi rất không vui vẻ, tôi dựa vào cái gì phải cho xe cứu thương đến đây nhanh chóng để đưa hắn đến bệnh viện? Phải biết rằng, cấp cứu trễ một chút, để hắn tàn tật một chút cũng xem như bù vào cơn giận của tôi.”

Trang Noãn Thần đột nhiên xoay người, nhìn anh, khó tin lắc đầu, “Giang Mạc Viễn, tôi nhìn lầm anh rồi…” Nỗi đau đã chết lặng, nhưng rõ là đã chết lặng, cô vẫn có thể cảm thấy được đau đớn phía sau tuyệt vọng, nhìn thấy người đàn ông này, người đàn ông đã mang đến vô số ấm áp cho cô, trong lòng lại lạnh lẽo thê lương.

Ngay phút chốc như thế, cô mới phát hiện, thì ra bất giác trái tim cô đã bị sự ôn hòa trong dĩ vãng của anh mê hoặc mà lún sâu vào, chính vì thế cô lại càng thấy đau, là cô nhìn nhầm người, thích nhầm người rồi.

Loại cảm giác này đáng sợ đến nỗi khiến cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào nữa.

Cô không muốn anh là người như thế…

Con người chính là thảm thương thế đấy, đôi khi, cảm giác ngay tại phút chốc khiến bản thân hiểu ra, cũng ngay tại khoảnh khắc ấy khiến bản thân hoàn toàn tuyệt vọng, thích một người có lẽ chỉ cần thời gian một giây đồng hồ, nhưng thống hận một người, thì ra cũng chỉ cần mất đúng một giây.

Giang Mạc Viễn nâng tay, ánh mắt hiện lên chút thương xót, ngón tay chạm vào thái dương cô, “Hiện tại, hoặc là em rời khỏi hiện trường, hoặc là theo anh cử hành hôn lễ.” Anh cũng chẳng thừa nhận bản thân là người tốt gì, nhưng ánh mắt cô làm anh đau đớn.

Mỗi lần hít thở Trang Noãn Thần đều thấy đau đến tê tâm liệt phế, nhìn anh thật lâu, ánh mắt dần bình tĩnh lại, giơ tay gạt nước mắt, cô cũng không có bất cứ ngôn từ hay hành vi kích động nào nữa.

“Tôi và anh cùng nhau cử hành nghi thức.” Giọng nói của cô quá mức bình thản, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Giang Mạc Viễn chậm rãi thả tay ra.

Châu Niên đứng một bên bất an nhìn Trang Noãn Thần, cô quá bình tĩnh, có chút không hợp lẽ thường.

“Nhưng tôi có ba điều kiện, chỉ cần anh đáp ứng, tôi mới cam tâm tình nguyện cử hành nghi thức với anh.” Trang Noãn Thần thờ ơ nhìn anh.

“Nói.”

Trang Noãn Thần điều chỉnh hơi thở, nhấn mạnh từng chữ, “Một, cam đoan tính mạng của Cố Mặc và mẹ anh ấy được an toàn, tôi không muốn họ xảy ra chuyện gì.”

“Anh đồng ý.”

“Hai, khách sạn là tâm huyết của Nhan Minh, anh phải trả lại cho anh ấy.”

Giang Mạc Viễn nhìn cô trân trối, gật đầu, “OK.”

Châu Niên nghe xong cực kỳ hoảng sợ, bật thốt lên, “Anh Giang, không được…”

Lời nói bị động tác giơ tay của Giang Mạc Viễn ngăn lại, anh nhìn Trang Noãn Thần không hề chớp mắt, “Điều kiện cuối cùng là gì?”

Mắt cô như giếng cạn không thấy đáy, hàng mi cong dài cũng không che được vẻ cô đơn và tuyệt vọng đến chết lặng trong nội tâm, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, “Từ nay về sau, phàm là cuộc sống của tôi, là chuyện của tôi đều không liên quan đến anh, anh không được nhúng tay can thiệp, một chuyện cũng không thể.”

Giang Mạc Viễn ngẩn ra một chút.

Cô ngước lên nhìn thẳng vào anh, đợi câu trả lời của anh.

Thật lâu sau đó, anh mới nhàn nhạt đáp, “Được, anh bằng lòng.”

Nước mắt đã khô cạn.

Ngoại trừ khóe mắt ửng đỏ, dáng vẻ của cô như một con cá, thê lương nằm trên tảng đá không nhúc nhích, chờ đợi năm tháng phơi khô hoặc đông chết.

Biểu hiện của cô rơi vào đáy mắt Giang Mạc Viễn, trong mắt nổi lên vẻ không vui, thoáng như mũi khoan đâm đau đáy lòng anh. Ngón tay thon dài vươn ra, nhẹ nhàng miết chiếc cằm nhọn của cô, “Anh cũng có điều kiện.”

Trang Noãn Thần hờ hững nhìn anh.

“Sau khi ra nhiều điều kiện như vậy với anh, ít nhất cũng phải có qua có lại chứ?” Ngón tay anh đặt lên cằm cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Trang Noãn Thần vẫn không nhúc nhích, hai mắt vẫn nhìn chòng chọc vào anh.

“Điều kiện anh đưa ra rất đơn giản.” Anh lên tiếng, từng câu từng chữ trầm thấp như nặng tựa ngàn cân, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, “Em phải tuyệt đối chung thủy với anh, cả đời này không được đề nghị hai chữ ‘ly hôn’.”

Trang Noãn Thần nghe, ánh mắt tịch mịch dần nổi lên tia tự giễu, lại mấp máy môi biến ảo thành nụ cười lạnh, “Anh yên tâm, cho dù có một ngày anh chủ động đề nghị ly hôn thì tôi cũng sẽ không, bởi vì tôi muốn nhìn ông trời làm thế nào để trừng phạt anh, tôi cũng muốn cho anh biết tôi không phải là Sa Lâm mà anh muốn lấy, anh sẽ phải hối hận khi lấy tôi.”

Tròng mắt thâm thúy của anh bỗng dưng co rút, thật lâu sau, giữa hàm răng bật ra hai chữ, “Tốt lắm.”

Châu Niên
ở bên cạnh cẩn thận mở miệng, “Anh Giang, khách khứa đều đang chờ ở ngoài.”

Giang Mạc Viễn nhìn về phía Trang Noãn Thần rồi duỗi tay về hướng cô.

Cô cúi đầu, nhìn bàn tay anh hồi lâu.

Bàn tay thon dài ôn hòa cực kỳ giống với tính cách của anh, vừa nhìn là có thể làm người khác ấm áp, chỉ tiếc, hết thảy chỉ là biểu hiện giả dối!

Nhíu đầu mày, cố gắng xua đi chút hình tượng hòa nhã cuối cùng còn sót lại của anh ở quá khứ trong đầu cô, cũng không đưa tay đặt vào tay anh, chỉ thản nhiên nói, “Không ngờ, sự gặp gỡ giữa tôi và anh là bởi vì làm một bản hợp đồng, hiện giờ, ngay cả hôn nhân cũng thế.” Nói xong, cô cười tự giễu, chủ động đẩy cửa phòng nghỉ ra, rời khỏi đó.

Giang Mạc Viễn ngẩn ngơ tại chỗ.

Cửa lớn từ từ mở ra, ánh sáng chói lọi ở đối diện chiếu vào.

Trang Noãn Thần mặc áo cưới màu trắng đứng ngược sáng, toàn thân đều được ánh sáng màu vàng bao bọc lấy, ánh sáng dường như xuyên thấu da thịt mịn màng của cô.

Giang Mạc Viễn bị ánh sáng làm không mở mắt ra được, hơi nheo mắt lại, khoảnh khắc nhìn cô gái trong ánh sáng ấy bất giác cảm thấy hoảng sợ, anh lại có thể… có một loại cảm giác đã mất đi cô.

Bên ngoài phòng nghỉ, Ngải Niệm, Hạ Lữ và Mạnh Khiếu đang lo lắng đi qua đi lại trên hàng lang, Ngải Niệm là người đầu tiên thấy Trang Noãn Thần đi ra, cô bước nhanh đến, những người khác cũng bước đến theo.

“Noãn Thần, cậu… không sao chứ?” Cô vốn muốn hỏi sao lại trễ như vậy, lại phát hiện khóe mắt cô hơi đỏ, không nhịn được hỏi một câu quan tâm, theo câu hỏi lại vô thức ngẩng đầu liếc nhìn Giang Mạc Viễn theo sau Trang Noãn Thần, vẻ mặt đầy hoài nghi.

Hạ Lữ đứng đằng sau, cũng hoài nghi quan sát cảnh tượng này.

Trang Noãn Thần bước lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy Ngải Niệm, không nói câu nào.

Ngải Niệm lo sợ, vội vàng vuốt lưng cô, “Cưng à, sao vậy?”

“Đừng hỏi gì cả, khóc cùng mình có được không?” Trang Noãn Thần càng ôm chặt cô hơn, tiếng nói nghẹn ngào, hai mắt nhắm nghiền.

“Noãn Thần?” Ngải Niệm sợ hãi phát hiện toàn thân cô đều đang run rẩy, càng ôm cô chặt hơn, còn tưởng cô bị chuyện gì ấm ức và kinh hoảng lắm, vốn mang thai cảm xúc dồi dào rồi, khóe mắt theo đó mà đỏ lên, tiếng nói cũng run run, “Cậu làm sao vậy? Đừng dọa mình nha, Noãn Thần à, đừng làm mình sợ mà.”

Giang Mạc Viễn đứng phía sau, sắc mặt vốn im lặng lại trở nên lo lắng.

Còn Mạnh Khiếu, một câu không nói, chỉ đứng sang một bên, im lặng đánh giá vẻ mặt của Giang Mạc Viễn, khi ánh mắt dừng trên người Trang Noãn Thần thì trở nên phức tạp.

Hạ Lữ cũng phát hiện thấy không thích hợp, bước đến nhẹ nhàng hỏi, “Sao thế?”

Mắt Ngải Niệm thực sự đỏ lên, không chỉ đỏ mắt, còn nghẹn ngào hỏi tình hình.

Trang Noãn Thần rốt cục mở mắt ra, dục vọng muốn khóc kia bị cô đè mạnh xuống, buông Ngải Niệm ra, khi đối mặt với hai cô bạn thân thì khóe môi cố nặn ra nụ cười, “Mình không sao, chỉ là vừa rồi căng thẳng quá.”

“Cậu thực sự không sao?” Ngải Niệm còn sụt sịt.

“Không sao.” Trang Noãn Thần lại kéo Ngải Niệm đi, “Không phải cũng có loại tập tục này sao, tên là cái gì khóc khi gả đó, cậu là bạn tốt của mình, cũng coi như dùng hình thức này tiễn mình lấy chồng đi ha.”

Sau khi Ngải Niệm thấy cô cười, nhịn không được đánh cô, “Cậu học ai vậy hả? Vừa rồi làm mình sợ muốn chết biết không?”

Trang Noãn Thần cười nhẹ, nuốt ngược nước mắt vào trong.

Nên khóc thì Ngải Niệm cũng đã khóc thay cô rồi.

Cô sẽ không rơi bất cứ một giọt nước mắt nào trước mặt người đàn ông này nữa.

Giang Mạc Viễn sau khi im lặng hồi lâu thì nhẹ giọng nói, “Đi thôi, đừng để khách đợi lâu.” Nói xong, lại vươn tay về phía cô.

Trang Noãn Thần cố diễn ở trước mặt mọi người, cô gật đầu, lúc này đây, cô ngoan ngoãn đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

Anh hơi cong môi, nhẹ nhàng siết chặt bàn tay ấy.

Ngón tay cô, lạnh lẽo như băng…

***

Trong phòng tiệc, như một biển cả màu trắng xen màu tím, ánh sáng di động trong không gian là màu tím nhạt, đẹp đến mộng ảo.

Hai bé gái đi tuốt đằng trước, trong tay cầm một bó hoa lớn, hai bé gái khác đi sau cô dâu chú rể, tay cầm đuôi áo cưới dài thướt tha, đi sau cùng, là phù dâu Hạ Lữ cùng phù rể Mạnh Khiếu.

Vô số hoa tím từ trên không trung bay xuống, rơi đầy áo cưới của Trang Noãn Thần, đẹp không sao tả xiết.

Cô ngẩng đầu, thầm ngưỡng mộ những cánh hoa trong không trung kia.

Bay lượn thật đẹp.

Nhìn rồi lại nhìn, cô như nhớ tới mùa xuân ở quê nhà, hoa hạnh bay múa đầy trời cũng xinh đẹp như vậy.

Giờ khắc này, cô không biết cánh hoa đang bay lượn là gì, trước hôn lễ, Giang Mạc Viễn cố ý sai người ra ngoại ô vận chuyện vô số hoa dâm bụt về, tất cả các cánh hoa này đều tách từ những hoa nhỏ nhất, bỏi vì chỉ có màu tím hoa dâm bụt mới đẹp thuần khiết như vậy, cũng chỉ có hoa dâm bụt mới có thể bay nhẹ nhàng trong không trung như thế.

Một cánh hoa lượn trước mắt cô, Trang Noãn Thần theo bản năng giơ tay đón lấy, cánh hoa khẽ đáp vào lòng bàn tay cô, một vật mềm mại như thế nằm đó, mắt cô lướt qua một tia cô đơn.

Có lẽ cánh hoa này cũng sợ hãi giống cô, không biết tương lai rồi sẽ thế nào.

Nhưng hiển nhiên rằng bản thân cánh hoa đã không còn tương lai gì nữa, buổi hôn lễ này chính là tang lễ của nó.Khi Giang Mạc Viễn dùng chúng để trang hoàng hôn lễ thì cũng trực triếp tuyên cáo vận mệnh tử vong của chúng.

Hiện trường hôn lễ, linh đình và trọng thể hệt như trong tưởng tượng của cô.

Nhìn thấy bên dưới khách khứa tụ hợp, có một số gương mặt Trang Noãn Thần từng thấy trên tivi và tạp chí, một số không quen biết, có các hương thân đến từ Cổ Trấn, cũng có bạn bè đến từ khắp các nơi trên thế giới, có người tóc đen, cũng có kẻ tóc vàng, có người Trung Quốc, cũng có cả người ngoại quốc nữa. Mọi người đều không nói cùng chung một ngôn ngữ, nhưng đều có mặt ở đây để biểu đạt lời chúc phúc.

Toàn bộ quá trình, Trang Noãn Thần đều ung dung mỉm cười, lúc còn làm tình nhân dự tiệc của anh, cô đã học được nụ cười tiêu chuẩn thế nào là xem tốt nhất.

Nhìn thấy cha mẹ bên dưới, ấm ức trong lòng có nhiều bao nhiêu cũng tạm thời lắng xuống.

Nụ cười của họ, là sự trấn an to lớn của cô.

Theo bản năng nhìn về phía Ngải Niệm, cô ấy cười rất vui vẻ, trong mắt còn vương chút lệ, đây là nụ cười tự đáy lòng, nụ cười của sự cảm động. Giờ khắc này, Trang Noãn Thần rốt cục hiểu được lời nói của Ngải Niệm… Có hôn lễ, thực sự là kết hôn vì ba mẹ.

MC của lễ cưới là người dẫn chương trình nổi tiếng, nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy nhiệt tình của anh ta, Trang Noãn Thần lúc này mới chân chính lĩnh giáo được hàm nghĩa của câu ‘Có tiền có thể sai quỷ xay cối’, người bình thường nhìn thấy luôn kiêu ngạo trên tivi, không phải cũng vì năm đấu gạo mà cúi đầu khom lưng sao?

Đầu tiên anh ta nhìn về phía Trang Noãn Thần, trang nghiêm hỏi, “Cô Trang Noãn Thần, cô có bằng lòng xem anh Giang Mạc Viễn trở thành chồng của cô, và cùng anh ấy ký kết hôn ước? Bất luận đau ốm hay khỏe mạnh, hoặc bất cứ lý do nào khác, đều yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, vĩnh viễn chung thủy không đổi với anh ấy cho đến hết cuộc đời?”

Trang Noãn Thần giương mắt nhìn người chủ trì buổi lễ, ánh mắt tĩnh lặng nhu hòa, bên tai vẫn còn văng vẳng bốn chữ ‘thủy chung không đổi’ này, chấn động đến nỗi ngực cô sinh đau, cô lại nhận thấy, tay cô đang khoát khuỷu tay người đàn ông rõ ràng cứng nhắc.

“Tôi bằng lòng.” Cô không mảy may chậm trễ, thản nhiên đáp.

Người đàn ông bên cạnh dường như thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng có lẽ cô cảm nhận sai.

MC lại nhìn về phía Giang Mạc Viễn, vẫn hỏi ra câu đó.

Trong không khí quanh quẩn tiếng nói trầm thấp mạnh mẽ của Giang Mạc Viễn, “Tôi bằng lòng.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng trên gương mặt cô.

Trang Noãn Thần không cần quay đầu cũng có thể nhận thấy ánh mắt chú mục của anh, làn mi nhẹ nhàng rung động, sau đó chậm rãi cụp xuống.

Toàn khán phòng lâm vào không khí xúc động.

Cũng đúng thôi, bầu không khí lễ cưới thế này ít nhiều cũng khiến người ta cảm động, nhưng mà đại đa số cũng chỉ là đến góp vui, có chút bùi ngủi, thật lòng chúc phúc thì cũng chỉ có vài người bạn chí cốt.

Bởi vì, chân chính cảm động là người sẽ rơi lệ.

Như ba mẹ cô.

Như Ngải Niệm.

Trang Noãn Thần cũng nhạy cảm phát hiện thấy, trong mắt ông Giang là niềm vui, còn khóe mắt bà Giang lại ửng đỏ…

Tới khâu tuyên thệ, vô số cánh hoa lại lượn vòng từ lầu ba bay xuống, như những tiên nữ vờn bay.

Giang Mạc Viễn xoay người, đối mặt với cô, nâng tay phải cô lên, ánh mắt nhuốm màu tím cánh hoa phát ra thứ ánh sáng nhu hòa, nhìn cô mà nói: “Anh trịnh trọng tuyên thệ: nhận em trở thành vợ anh, kể từ hôm nay, bất luận giàu sang hay khốn khó, đau ốm hay khỏe mạnh, đều yêu em, tôn trọng em, cho đến cuối đời.”

Cô dõi theo ánh mắt anh, khóe môi bất giác giơ lên độ cung lạnh lùng, hay cho câu ‘yêu em, tôn trọng em’…

Khi đến phiên cô tuyên thệ, nụ cười bên môi đã dần lợt lạt, nâng tay Giang Mạc Viễn lên, ánh mắt cô đối diện với ánh mắt anh…

“Em trịnh trọng tuyên thệ: nhận anh trở thành chồng em, từ hôm nay trở đi, bất luận giàu sang hay nghèo khó, đau ốm hay khỏe mạnh, đều yêu anh, tôn trọng anh cho đến cuối đời.”

Giang Mạc Viễn chỉ thản nhiên mỉm cười.

Cô cũng cười, trong lòng thừa nhận, diễn xuất của cô không giỏi bằng anh.

Khâu trao nhẫn lại càng khiến người ta cảm động.

Căn cứ theo ngoại hình cao lớn phóng khoáng của Giang Mạc Viễn, có thể tưởng tượng được đến mức độ chân thành nồng nàn tình cảm khi anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô, Trang Noãn Thần không cần xem cũng biết bên dưới có rất nhiều ánh mắt bị làm cảm động.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện