Bà Cố từ phòng ICU chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, không khí trong phòng bệnh lưu thông tốt hơn, kéo rèm cửa ra là cửa sổ sát đất, có thể trông ra vườn hoa của bệnh viện.
Hôm nay nắng tốt.
Chói chang nhưng không quá gắt, lại không quá yếu ớt, vừa đủ.
Cho nên, khi Trang Noãn Thần đẩy cửa bước vào, trên tấm thảm trong phòng bệnh là ánh nắng nhỏ vụn nhu hòa, bên trong không có mùi thuốc khử trùng, luôn có một mùi ấm áp thoang thoảng, là mùi của ánh nắng mặt trời.
Bà Cố nhắm mắt nằm trên giường, bên cạnh là thiết bị mới duy trì sự sống, có chức năng tự động vận hành.
Cô bước nhẹ đến, quan sát sắc mặt bà Cố, nhìn tốt hơn nhiều so với lúc ở phòng phòng ICU.
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt Trang Noãn Thần nhìn bà Cố toát ra vẻ áy náy và tự trách.
Hứa Mộ Giai có nói với cô, bà Cố không biết chuyện Cố Mặc nhảy lầu, lúc hỏi đến chỉ cần nói anh ra ngoài tỉnh để công tác là được.
Cô cụp mắt, tất cả chuyện này đều tại cô, nếu không phải vì cô, Cố Mặc cũng sẽ không nhảy lầu, là cô bội ước với anh, cho nên anh mới phải dùng đến phương thức cực đoan nhất để trừng phạt cô, nhắc nhở cô là người phụ nữ phụ tình bạc nghĩa thế nào.
Theo bản năng thở dài, không ngờ bà Cố lại tỉnh.
Bà mở mắt, khi thấy Trang Noãn Thần thì mắt sáng lên, rồi kích động.
“Noãn Thần? Là con à?”
Trang Noãn Thần rướn người về trước, nhẹ nhàng nói, “Dì Cố, là con.”
Sau khi bà Cố nghe vậy thì xúc động, run rẩy đưa tay về phía cô, “Đúng là Noãn Thần rồi, dì còn tưởng… tường rằng sẽ không còn gặp lại con.”
“Dì Cố à, con đang ngồi trước mặt dì đây, sao lại không gặp được con chứ?” Cô vội vàng cầm lấy tay bà, trong lòng lại vô cùng khó chịu.
“Cố Mặc đâu? Nó có biết con đến không?”
Ngực Trang Noãn Thần đau đớn, cố nén bi thương nở nụ cười, “Anh ấy biết, nhưng thời gian này anh ấy phải đi công tác.”
Bà Cố gật đầu, “Cái thằng này đi công tác thật không đúng lúc mà…”
Cô cụp mắt, đè nén cảm giác ngột ngạt.
“Dì Cố, dì tìm con đến có chuyện gì sao?”
Ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên mặt bà Cố, tinh thần của bà trông tốt hơn rất nhiều, nhìn Trang Noãn Thần với vẻ lo lắng, “Thật ra dì muốn hỏi thử xem con và Cố Mặc rốt cục là sao vậy? Bây giờ lại vô duyên vô cớ có thêm một cô Hứa, Noãn Thần, là Cố Mặc có lỗi với con đúng không?”
“Không, Cố Mặc tốt lắm, anh ấy không làm gì có lỗi với con hết.” Trang Noãn Thần vội vàng phủ định, tiếng nói có chút mất mát, “Chỉ là con, con có lỗi với anh ấy.”
Bà Cố nghe xong ngạc nhiên mất vài giây, sau đó cười cười bất đắc dĩ, nắm chặt tay cô, “Noãn Thần à, tính tình của con dì Cố còn không hiểu sao? Tính tình Cố Mặc hư lắm, con thì khác, con tuyệt đối sẽ không chủ động giận nó đâu. Có lẽ, trận này hai đứa cãi nhau mâu thuẩn nhiều bao nhiêu thì dì không biết, nhưng hai đứa yêu nhau lâu như vậy, không cần thiết lúc tức giận thì liên lụy đến người khác, dì thấy, cô Hứa kia yêu Cố Mặc lắm, hai đứa không được vì cãi nhau mà tạo điều kiện cho cô gái khác.”
Trái tim cô co rút, nếu có thể, cô cũng rất muốn trở về ngày tháng vô ưu vô lo lắm, chỉ tiếc rằng không thể quay lại…
Thấy cô im lặng, bà Cố còn tưởng rằng nói trúng tim đen của cô, thở dài, “Dì có thể nhìn ra được Cố Mặc còn yêu con, nó không thích cô Hứa kia đâu, nhưng dì hỏi nó thì nó không nói, chỉ nói con không đến nữa, dì sốt ruột quá, lại không biết rốt cục hai đứa có chuyện gì, cho nên đành gọi con đến hỏi cho rõ ràng. Nói như thế nào thì dì cũng có lỗi với con và Cố Mặc, cho nên hiện tại dì không hy vọng hai đứa có bất kỳ biến động nhỏ nào nữa, chỉ mong con và Cố Mặc có thể mau chóng kết hôn.”
Cổ họng Trang Noãn Thần như bị thít chặt, như có thứ gì đè nặng khiến cô không thở được.
“Năm ngoái không phải hai đứa chuẩn bị kết hôn sao?” Bà Cố nhìn cô thân thiết nói, “Dì hy vọng hai đứa có thể nhanh nhanh kết hôn, như vậy, cho dù dì có chết cũng không còn gì tiếc nuối.”
“Dì Cố à, dì đừng nói điều không may mà, hiện giờ tinh thần của dì khá hơn nhiều rồi đó.” Trang Noãn Thần nói.
“Đồ ngốc, người già thì đến lúc nào đó cũng sẽ chết, từ lúc dì ở bệnh viện thì cũng đã nhìn nhận sinh lão bệnh tử cởi mở hơn rất nhiều.” Bà Cố nói.
“Nếu vậy thì sao dì lại rút dụng cụ ra chứ? Dì làm vậy sẽ khiến Cố Mặc lo lắng nhiều lắm.”
Bà Cố thở dài, “Chỉ là dì không muốn tăng thêm gánh nặng cho Cố Mặc mới làm vậy, dì hiểu bệnh của dì mà, mỗi ngày chỉ sống nhờ vào máy móc, như vậy còn có ý nghĩa gì? Chỉ tổ lãng phí tiền bạc và thời gian.”
“Dì không thể nghĩ như vậy, dì còn sống là động lực lớn nhất để Cố Mặc cố gắng, nếu dì thật sự muốn tốt cho anh ấy, dì tuyệt đối không được làm như vậy nữa.” Giọng nói của cô cũng rất kiên quyết.
Bà Cố gật đầu, “May mà ngày đó Cố Mặc vừa ra ngoài công tác, bằng không nếu nó biết chuyện này sẽ chậm trễ công việc của nó, dì đã dặn cô Hứa và bác sĩ đừng nói với nó rồi.”
Trang Noãn Thần hơi ngạc nhiên, lúc này mới nghĩ ra, ngày đó Cố Mặc chắc là muốn đến hiện trường hôn lễ, kết quả là bên chỗ dì Cố xảy ra vấn đề, anh không thể không đến bệnh viện trước.
Hóa ra dì Cố nghĩ ngày đó là Cố Mặc đi công tác.
Nhìn bà Cố, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Quả thực Cố Mặc đã biết chuyện này.
Ngẫm lại liền cảm thấy tức giận, Cố Mặc làm như vậy đúng là vô trách nhiệm với dì Cố mà.
“Làm hòa với Cố Mặc đi, dì dám chắc người nó yêu là con.” Bà Cố tận tình khuyên nhủ.
Trang Noãn Thần mím môi, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, thật lâu sâu mới cầm tay bà Cố, khẽ nói, “Dì Cố à, thực sự có vài chuyện con không muốn giấu dì…”
Bà Cố nhìn thấy vẻ mặt của cô, hình như cũng đoán ra không phải là chuyện gì tốt, ánh mắt cũng trở nên nghiêm trọng.
“Nhưng mà dì phải hứa với con là không được kích động quá.”
Bà Cố vô thức siết chặt tay, gật đầu.
Cô suy nghĩ, sau đó nói, “Thực ra năm ngoái con và Cố Mặc đã chia tay rồi.”
“Cái gì? Hai đứa chia tay? Không thể nào… Hai đứa sao có thể chia tay chứ?”
“Dì Cố à, dì nghe con nói trước đã.” Trang Noãn Thần vốn cảm thấy chuyện này không nên xuất ra từ miệng cô, hẳn là phải để Cố Mặc nói với bà mới được, nhưng tình trạng trước mắt thế này rồi, cô cảm thấy càng giấu giếm lại càng tàn nhẫn, chi bằng nói ra sẽ tốt hơn.
Bà Cố nhìn cô, hơi thở có chút dồn dập.
“Dì Cố à, dì kích động như vậy con thực sự không dám nói thêm gì với dì nữa.”
“Được được rồi, dì không kích động.” Bà Cố vội điều chỉnh hơi thở, sau hồi lâu mới khôi phục bình thường, nhìn cô hỏi, “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Trang Noãn Thần cắn môi, “Là con có lỗi với Cố Mặc, con nghĩ sau khi tái hợp hai đứa có thể thực sự sống đến răng long đầu bạc, nhưng thực tế thì không. Khi chúng con lần nữa quay về bên nhau, thì cảm thấy dè dặt nhiều hơn cả vui vẻ, thực sự thì cả hai đều hiểu thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ, thời gian sáu năm thật sự đã lặng lẽ thay đổi hai chúng con, nhất là con. Con nghĩ mình vẫn thương anh ấy như xưa, đáng tiếc con nhanh chóng phát hiện, con đã yêu người khác, đây là sau khi quay về bên Cố Mặc con mới phát hiện ra…”
Trong tình yêu không có ai đúng ai sai, nếu phải biên soạn lại quá khứ, cô tình nguyện vào vai phản
diện, so sánh với chuyện cô đem bán Cố Mặc cho Hứa Mộ Giai, thì sự phản bội trong tình yêu có thể làm người khác dễ chấp nhận hơn.
Ngay từ đầu là cô đã sai.
Cố Mặc nên có một tương lai sáng lạn, anh nên có một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, dù là anh không quay về Bắc Kinh cũng tốt, nhưng anh đã trở về, anh lại gặp cô, là cô tạo ra bi kịch cho anh.
Bà Cố lẳng lặng nhìn cô thật lâu rồi lắc đầu, “Noãn Thần, con không phải là người như vậy.”
“Dì à, ai rồi cũng sẽ khác, con thực sự không thể chịu đựng việc ngày nào cũng cãi nhau với Cố Mặc, mới đầu con tưởng là vì anh ấy không đủ tin con, không đủ bao dung con, cuối cùng con mới phát hiện vấn đề là ở mình, là con, đã không đủ yêu anh ấy.”
“Con làm sao không đủ yêu nó chứ? Người khác không rõ chẳng lẽ dì còn không rõ sao? Nếu không phải con yêu nó thì lúc trước sao con có thể hy sinh bản thân vì tương lai của nó, thà rằng bản thân chịu ấm ức cũng không nói sự thật với nói.” Bà Cố chết sống không tin Trang Noãn Thần là người như thế, “Trên đời này không có người con gái nào có thể trả giả như thế vì Cố Mặc.”
“Thế nhưng, con thực sự hết thương anh ấy rồi.” Trang Noãn Thần quyết tâm, đè nén tất cả đau đớn, chậm rãi giơ bàn tay lên, “Thực tế thì con đã kết hôn, gả cho người đàn ông con yêu nhất.”
“Cái gì?” Bà Cố kinh hãi, nhìn trừng trừng chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
“Dì Cố, con biết dì rất mong con và Cố Mặc ở bên nhau, nhưng chuyện tình cảm thật không thể miễn cưỡng, con đã không còn thương anh ấy thì không thể tiếp tục lừa dối anh ấy. Hiện giờ con rất hạnh phúc, cho nên cũng hy vọng anh ấy được hạnh phúc.” Trang Noãn Thần cố gắng nở nụ cười, “Thực tế thì Hứa Mộ Giai thực sự rất yêu Cố Mặc, tình yêu của cô ấy với Cố Mặc còn vượt xa hơn cả con, điểm ấy, con dám chắc chắn.”
“Nhưng người Cố Mặc yêu là con.” Bà Cố dùng tay cố gắng nện xuống giường.
“Nhưng dì cũng thương Cố Mặc mà, cho nên về sau xin dì khuyên anh ấy nhiều một chút, bảo anh ấy quên con đi.” Trang Noãn Thần cố nén đau thương, nói, “Con hoàn toàn không đáng để anh ấy yêu.”
Bà Cố thở gấp nhìn cô chằm chằm, thật lâu sau đột nhiên hỏi, “Con thực sự hết thương Cố Mặc rồi?”
Trang Noãn Thần ngẩn ra một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Bà Cố không nói ngay, chỉ tiếp tục nhìn cô chằm chằm.
“Hôm nay con đến đây cũng là ý của Hứa Mộ Giai, thực sự cô ấy rất quan tâm tới dì Cố và Cố Mặc.” Hứa Mộ Giai làm sai nhiều chuyện, nhưng có một câu cô ấy đúng, vì yêu mà mưu tính không có gì sai.
Cô chủ động buông tay Cố Mặc, đây chẳng phải là vì yêu mà mưu tính hay sao?
Sau khi bà Cố nghe vậy thì lắc đầu đành chịu, nhắm mắt lại, thật lâu mới mở ra, nặng nề thở dài, “Là dì làm chậm trễ hai đứa, nếu lúc trước không chia cắt chúng con, hiện giờ cũng không bị thời gian làm thay đổi tất cả.”
“Dì Cố à, thứ thời gian có thể thay đổi thì trước sau gì cũng sẽ thay đổi.” Trang Noãn Thần khẽ nói, “Điều này chẳng có liên quan gì đến dì, nếu con và Cố Mặc yêu nhau thì ai cũng không chia cắt được, nếu yêu không đủ sâu đậm, điều gì cũng có thể trở thành ngòi nổ thúc đẩy chúng con chia tay, chuyện này cùng thời gian dài ngắn chẳng có quan hệ gì.” Nói xong, lòng cô theo đó mà chấn động!
Yêu sâu sắc thì chia cắt thế nào cũng không được, nếu yêu không đủ sâu, điều gì cũng có thể trở thành ngòi nổ thúc đẩy chia tay? Là như vậy sao?
Cô và Cố Mặc… thực sự yêu chưa đủ sâu?
Đột nhiên ý thức được điều này, cô lại bất giác hoảng sợ.
Không…
Loại ý thức và cách nghĩ này phá vỡ hoàn toàn quan điểm lâu nay của cô với tình cảm, cô bắt đầu sợ hãi nội tâm chính mình.
Vì cô luôn luôn cho rằng tình yêu giữa cô và Cố Mặc vô cùng kiên cố, cho dù bị ngoại lực ngăn trở không thể ở bên nhau thì anh và cô vẫn luôn yêu nhau, nhưng bây giờ… Sự thật là như vậy ư?
“Nếu thực sự là vậy thì dì cũng chẳng còn gì để nói…” Lời nói của bà Cố cắt ngang dòng sợ hãi của cô, ánh mắt lộ vẻ cô đơn, nhẹ nhàng kéo tay cô qua, “Nhưng dì cũng cám ơn con đã không gạt dì, Noãn Thần à, dì vẫn luôn thấy có lỗi với con.”
Trang Noãn Thần cũng nắm chặt tay bà, nhất thời không biết nói gì thêm nữa…
***
Sau khi từ phòng bệnh đi ra, Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, lại phát hiện hơi thở ra cũng đều là đau đớn.
Từng mảng ánh nắng theo cửa sổ cuối hành lang hắt vào.
Nhìn thấy cửa sổ bị ánh mặt trời ánh đến sáng rực, cô có chút hoang mang.
Có đôi khi, lúc bạn chắc chắn một điều gì thì sẽ không chút do dự, nhưng sự thật sẽ dùng một phương thức trực tiếp nhất để mách với bạn rằng thật ra thì chuyện không phải là như vậy.
Chính như tình yêu của cô và Cố Mặc.
Cô hoang mang, bàng hoàng, thậm chí hoảng hốt.
Thời đại học, Ngải Niệm từng hỏi cô một vấn đề, hỏi cô nếu có hai người đàn ông ưu tú cùng đứng trước mặt cô thì cô sẽ lựa chọn ai? Lúc ấy câu trả lời của cô rất đơn giản, yêu ai thì chọn người đó.
Khi Cố Mặc và Giang Mạc Viễn đồng thời xuất hiện trong đời cô, cô tỉnh táo nhận biết, người cô yêu là Cố Mặc, với Giang Mạc Viễn chỉ là sự cảm kích, từ cảm kích dần dà chuyển thành thích.
Cô cũng không né tránh điều ấy.
Đúng vậy, cô thích Giang Mạc Viễn, thích và yêu dù sau cũng khác nhau.
Thế nhưng…
Theo thời gian trôi qua, trái tim cố chấp đi yêu Cố Mặc của cô thực sự đã thay đổi rồi ư?
Lí trí của cô thì không thay đổi, nhưng còn trái tim thì thế nào?
Đạo lý thì ai cũng sẽ nói, nếu đổi lại cô là người khác thì cũng sẽ nói chút lý luận rỗng tuếch ấy. Nhưng khi tĩnh tâm, cô cẩn thận phân tích lại, cô và Cố Mặc tách nhau ra thực sự không phải bởi vì người ngoài, mà thực sự là bởi vì… hai người yêu nhau chưa đủ?
Cô không thể chấp nhận chuyện này là thật.
Nhưng điều cô càng không thể chấp nhận chính là, cô rõ ràng cảm nhận được trái tim mình đang lung lay, cái cảm giác thích với Giang Mạc Viễn này không biết từ lúc nào đã biến chất!
Ngón tay siết chặt lấy nhau, trong mắt cô tràn đầy hoang mang.
Cô không biết bản thân đang bài xích điều gì.
Đang bài xích trái tim mình, hay là bài xích hành vi làm nhiều chuyện xấu của Giang Mạc Viễn, hay là, cô đang khủng hoảng vì bản thân đang bị lung lay bởi một tên ma quỷ, cô không muốn như vậy!