Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Hành vi ngu xuẩn


trước sau

Câu nói của Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần nghe là hiểu ngay, người trong xe cũng nghe được, anh bán xe dùng ánh mắt khác thường để nhìn hai người họ, mặt Trang Noãn Thần đỏ lên, ước gì có cái lỗ để chui vào.

Ra khỏi đại lý bán xe, Trang Noãn Thần không lên xe ngay, sau khi suy nghĩ hồi lâu thì dừng bước chờ Giang Mạc Viễn.

Sau khi Giang Mạc Viễn bàn giao xe xong đi ra, thấy Trang Noãn Thần đứng lại chờ anh, trong lòng hơi thấy ngọt ngào, đi lên trước nhẹ nhàng ôm lấy cô, ôn tồn hỏi, “Tối nay muốn ăn gì?”

Trang Noãn Thần không đáp ngay, từ trong túi xách lấy ra một thứ đưa cho Giang Mạc Viễn.

“Gì vậy?” Giang Mạc Viễn cầm, vừa thấy là hoa tai, khó hiểu cười hỏi, “Chỉ có một chiếc à? Noãn Noãn, em sẽ không cho rằng anh có năng lực lớn đến nỗi lật tung cả Bắc Kinh tìm chiếc còn lại giúp em chứ?”

Anh hiểu lầm chiếc hoa tai này là của cô.

Trang Noãn Thần tỉnh bơ mỉm cười, “Anh không thấy trông nó rất quen à?” Hôm nay lúc Từ Hiểu Kỳ chạy đến trước mặt Giang Mạc Viễn, trên lỗ tai cũng chỉ còn lại một chiếc, nếu Giang Mạc Viễn thật sự có lòng quan tâm đến cô ta thì có thể biết chiếc hoa tai này.

Nhưng mà, Giang Mạc Viễn nghe xong thì chẳng hiểu ra sao, lắc đầu, “Anh không nhớ em có hoa tai kiểu này cho lắm.”

Trang Noãn Thần nhìn anh, đột nhiên rất muốn trêu anh, “Hoa tai là em tìm được trên xe anh đó.”

“À.” Giang Mạc Viễn tỉnh ngộ, kéo cô lên xe, bắt đầu lục lọi trong xe.

“Anh làm gì vậy?” Lần này đến phiên Trang Noãn Thần khó hiểu.

Giang Mạc Viễn tìm một vòng cũng không tìm ra được gì, lại chuẩn bị ra ghế sau tìm tiếp, “Thì em đó, ngồi trên xe mà cũng đánh mất hoa tai cho được, chiếc này tìm được trong xe, chiếc còn lại chắc cũng rơi ở trên xe thôi.”

Trang Noãn Thần nghiêng đầu nhìn bộ dạng bận tới bận lui của anh, nhịn không được nói, “Hoa tai này không phải của em.”

Giang Mạc Viễn bỗng dừng động tác, nhìn cô, đột nhiên hiểu ra.

Trang Noãn Thần thu hồi tầm mắt, một người đàn ông thông minh cỡ Giang Mạc Viễn, chỉ cần nói một câu như vậy liền có thể hiểu được ý tứ của cô ngay, cho nên cô hoàn toàn không cần nói nhiều.

Trong xe, có chút im lặng.

Cho đến khi Giang Mạc Viễn ngồi lại vị trí ghế lái.

“Noãn Noãn…”

“Thật sự thì em cũng chỉ vô tình phát hiện ra nó thôi.” Trang Noãn Thần đặt hoa tai vào tay anh, “Em nghĩ, loại chuyện thế này để anh giải quyết có vẻ thành thục hơn.”

Giang Mạc Viễn quay đầu quan sát gương mặt nghiêng của cô, muốn từ trên đó tìm ra chút dấu hiệu ghen tuông hoặc là gì đó, lại chỉ nhìn thấy cô cụp hàng mi cong vút, che khuất biểu hiện trong mắt, anh thở dài, “Tin tưởng anh vậy à?”

“Em cần phải nghi ngờ anh sao?” Trang Noãn Thần giương mắt nhìn anh.

Anh lại nhạy cảm nắm bắt được chút ngờ vực của cô, trong lòng thoáng dâng lên cảm xúc khó tả.

Giơ tay xoay mặt cô qua, làm cô không thể không nhìn anh, “Anh là chồng em, phản ứng này của em khiến anh không biết là nên cười hay là nên lo lắng.”

“Vậy…” Nói không chút nào để ý là giả, Trang Noãn Thần liếm môi, nhìn thẳng vào mắt anh, “Là Từ Hiểu Kỳ à?”

“Ừm.” Giang Mạc Viễn không chút che giấu.

“Hai người…”

Giang Mạc Viễn mỉm cười nhìn cô.

“Em biết anh đưa cô ấy về nhà có thể xuất phát từ lòng hảo tâm, cho nên…”

“Anh không đưa cô ta về.” Giang Mạc Viễn không kìm được ôm cô vào lòng, khẽ nói, “Đưa cô ta về là Châu Niên, hãy tin anh, bảo Châu Niên đưa cô ta về nhà cũng là nể mặt em thôi.”

Trang Noãn Thần úp người dựa vào lòng anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của anh, một chút cũng không hỗn loạn, không biết vì sao cô lại tin. Một điểm nhỏ nào đó trên quả tim cô rối loạn rồi dần lan tràn, như là vui vẻ, hoặc như là hạnh phúc.

Thứ cảm giác này, cô chưa từng có từ sau lần Cố Mặc nhảy lầu.

“Nhưng tại sao hoa tai rơi ở trong xe, thực sự thì anh cũng không biết.” Giang Mạc Viễn bổ sung thêm.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, không hề nói thêm gì nữa.

“Noãn Noãn…” Giang Mạc Viễn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô, “Ngoại trừ em ra, anh sẽ không yêu bất cứ ai khác nữa.”

Hàng mi Trang Noãn Thần khẽ run, ngọt ngào pha lẫn xót xa không tên bất giác sản sinh, cho tới hiện giờ cô mới khẳng định, nếu không phải đã biết chuyện của Sa Lâm, nếu không phải chính tai nghe được cuộc đối thoại ấy, nếu không phải trơ mắt nhìn Cố Mặc nhảy lầu, hôm nay cô chắc chắn sẽ choàng cổ anh, hung dữ nói anh đừng hòng thay lòng đổi dạ, có lẽ, cô cũng sẽ chính miệng nói với anh: Mạc Viễn, anh không được yêu bất cứ người nào khác nữa, bởi vì em thực sự… rất ghét.

Nhưng vì cái gì, một câu đơn giản như vậy cô lại chần chừ không dám nói ra miệng.

Giang Mạc Viễn đối xử càng dịu dàng với cô, cô càng sợ hãi.

Nhìn vào mắt anh, cô dần dần sáng tỏ, có lẽ, cô đã biết bản thân đang sợ hãi điều gì.

Điều đáng sợ nhất trong tình yêu chính là thỏa hiệp, là ai đã nói tình cảm nam nữ giống như một trận đấu liều chết, ai thỏa hiệp trước thì người đó sẽ thua? Cô đã thua mất trái tim, có phải còn muốn thua luôn cả tôn nghiêm duy nhất hay không? Cô không biết khi cô thực sự nói rõ lời yêu ra, có phải từ đó về sau cô sẽ hoàn toàn mất đi cái hạnh phúc trông như bình dị này không? Giang Mạc Viễn đã dệt cho cô quá nhiều đồng thoại, cô đã không cách nào lại đi tin tưởng hiện thực nữa rồi.

“Em chuyển Từ Hiểu Kỳ qua phụ Cao Doanh, phụ trách Mỹ Á.” Đè nén rung động sâu thẳm tận đáy lòng, Trang Noãn Thần thản nhiên nói.

“Vì anh à?” Giang Mạc Viễn hiếu kỳ hỏi.

Trang Noãn Thần nhìn vào mắt anh, chu môi, “Ừ, chỉ là em sợ anh gây tai họa cho con gái nhà người ta.”

“Dâng tận giường anh cũng chẳng thèm.” Giang Mạc Viễn lại bắt đầu không đứng đắn, một phen kéo cô qua thì thầm vào tai cô, “Em không biết bản thân là tiểu yêu tinh à? Nắm chặt trái tim anh lắm rồi.”

“Đừng làm loạn.” Lời này khiến tim Trang Noãn Thần muốn nhảy phọt ra ngoài, nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy anh ra, toàn thân người đàn ông này đều là lửa, càng đến gần càng khiến cô khó thở.

“Thật sự đưa lên giường anh, xem anh có muốn hay không.” Cô rầu rĩ nói.

Giang Mạc Viễn cười ha ha, đưa tay vò đầu cô, “Cưng à, anh đây cũng là người biết thưởng thức, không phải cô gái nào cũng hốt hết đâu.”

Trang Noãn Thần trừng mắt liếc anh, đúng là tự mãn.

***

Một ngày bình đạm trôi qua.

Trang Noãn Thần bận, Giang Mạc Viễn càng bận hơn, xã giao rất nhiều, nhưng trễ mấy cũng về nhà.

Hoạt động ngày 25 càng đến gần, người đại diện của Lăng Phi rõ ràng bắt đầu giằng co giá cả với Mỹ Á, đối với người dựa vào những con số để khẳng định độ nổi tiếng như Lăng Phi, Trang Noãn Thần
thật sự không có ấn tượng gì tốt, mỗi ngày người phụ trách Mỹ Á khóc lóc khiếu nại với cô, Trang Noãn Thần cũng thử trình lên danh sách các ứng cử viên dự bị khác, nhưng bình thường con người luôn có tâm lý càng là thứ không chiếm được thì lại càng cảm thấy tốt.

Lượng công việc của Mỹ Á cũng không nhẹ, tần suất tăng ca của tổ Cao Doanh càng nhiều, bên Hạ Lữ đương nhiên cũng bận tối mặt tối mày, hoạt động của Tiêu Duy cũng cái này nối tiếp cái kia, đối với việc Trang Noãn Thần đột nhiên điều chuyển Từ Hiểu Kỳ đi đương nhiên trong lòng có chút bất mãn.

Nhưng Trang Noãn Thần chỉ thản nhiên nói một câu với Hạ Lữ: Là phụ nữ đều không muốn để bên cạnh chồng mình có thêm hoa thêm bướm.

Lúc này, Hạ Lữ mới hiểu nguyên nhân vì sao ngày nào mặt mũi Từ Hiểu Kỳ cũng như đưa đám.

Tối nay, Từ Hiểu Kỳ uống rất say, trong quán bar, một mình.

Cô không rõ nguyên nhân tại sao Giang Mạc Viễn đang tốt đẹp tự nhiên lại lạnh nhạt như vậy, nếu đã sai người đưa cô về chứng minh rằng anh có quan tâm cô, nhưng tại sao ngày đó ở trung tâm thương mại, ngay cả liếc mắt anh cũng chẳng thèm ngó cô một cái?

Nghĩ nghĩ, Từ HIểu Kỳ càng cảm thấy không cam lòng, cô biết đàn ông đều thích giả đò, cô không tin không có người đàn ông nào không có hứng thứ đối với cô gái yêu thương nhung nhớ mình.

Ngoại trừ chức vụ cô thấp hơn Trang Noãn Thần ra, cô còn có điểm nào thua kém chị ta chứ?

Thời điểm phụ nữ đi vào chỗ bế tắc là đáng sợ nhất, ghen tị cũng sẽ thiêu đốt lý trí hầu như không còn, hơn nữa rượu vào người cũng can đảm hơn, chuyện mà bình thường không dám làm, những lời mà bình thường không dám nói ngay tại giây phút này đều bị hơi men kéo ra hết.

Bóp chặt điện thoại trong lòng bàn tay, Từ Hiểu Kỳ vẫn không khống chế được mà gọi điện cho Giang Mạc Viễn.

Nếu cô là cô gái thông minh, nếu cô là cô gái giỏi quan sát, có thể nhận ra Giang Mạc Viễn không phải là người mà bất cứ cô gái nào cũng có thể chọc vào, chỉ tiếc là cô đã quên, cô nghĩ Giang Mạc Viễn cũng giống như bao gã đàn ông khác, chỉ cần ngửi được mùi thịt tươi là có thể, chỉ cần là vào đêm ánh trăng mờ ảo…

Vì thế, cô đã làm một hành vi rất ngu xuẩn…

Điện thoại thông, bị đối phương trực tiếp ngắt ngang.

Từ Hiểu Kỳ tức giận đến nỗi rất muốn đập nát cái điện thoại, ước gì có thể lập tức chạy đến trước mặt Giang Mạc Viễn, cô cắn răng gọi thêm lần nữa, rất lâu, đối phương mới chịu bắt máy.

Tuy rằng chỉ một thoáng rất ngắn ngủi, Từ Hiểu Kỳ vẫn nghe ra được anh đang ở văn phòng, có tiếng thư ký nhận điện thoại ở bàn làm việc.

“Giang tổng…” Giọng nói của cô mềm mại, phụ nữ uống say thường hay to gan như thế.

“Nói.” Giọng Giang Mạc Viễn rất lãnh đạm.

Trong lòng Từ Hiểu Kỳ lại rất nóng, ngọt ngào nói, “Giang tổng à, hoa tai của em rơi trên xe anh, làm sao đây? Đó là hoa tai em thích nhất…”

“Cô muốn đến lấy?” Giang Mạc Viễn bất ngờ hỏi.

“Dạ đúng.” Từ Hiểu Kỳ vừa nghe thì hai mắt liền phát sáng, giọng nói lại càng mềm mại như nước, “Hóa ra đúng là anh nhặt được.”

“Đang ở chỗ tôi.”

“Người ta chỉ muốn…” Ỷ vào hơi men và thái độ của Giang Mạc Viễn, Từ Hiểu Kỳ càng nói càng quên tất cả, như cô gái đang say trong tình yêu, mở cờ trong bụng.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, nhưng nụ cười ấy, người tỉnh táo nghe xong chắc chắn cảm thấy sởn gai ốc, nhưng Từ Hiểu Kỳ lại không, cô đang say, bị hơi men làm tê dại, cũng bị tiếng nói của Giang Mạc Viễn làm say mê.

“Vậy cô đến lấy đi, đến văn phòng tôi.”

“Bây giờ sao?” Từ Hiểu Kỳ lập tức đứng lên khỏi ghế.

“Đúng.” Giang Mạc Viễn đáp.

“Được, hiện giờ em sẽ lập tức qua đó.” Từ Hiểu Kỳ vừa nghe vậy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lập tức cầm lấy túi xách, “Mạc Viễn… Anh ở văn phòng đợi em nhé…” Cô lại lớn mật, trực tiếp kêu ra cái tên vẫn luôn muốn gọi.

Cũng khó trách cô có lòng can đảm này, chủ yếu là hành vi Giang Mạc Viễn đích thân lên tiếng mời khiến cô lập tức đột phá phòng bị. Loạng choạng chạy ra khỏi quán bar, chặn một chiếc taxi lại, sau khi nói với tài xế địa chỉ của Tiêu Duy, cô ngồi ở đó liền suy nghĩ vẩn vơ.

Giang Mạc Viễn cũng không phải lãnh đạm với cô, mà là ngại Trang Noãn Thần đang ở bên cạnh, hóa ra anh đã sớm thấy hoa tai của cô rồi, hóa ra anh vẫn luôn giữ nó, nghĩ vậy, tim Từ Hiểu Kỳ như nhũn ra, suýt nữa nhìn trời cảm động đến rơi lệ, cô thực sự đã làm cho Giang Mạc Viễn chú ý. Nhất định là như vậy rồi, nếu không muộn thế này còn bảo cô đến văn phòng tìm anh làm gì chứ?

Từ Hiểu Kỳ càng nghĩ càng đẹp, đầu óc cũng bắt đầu váng vất mơ hồ.

Thậm chí bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đến văn phòng tìm anh. Anh là đàn ông mà, trễ vậy còn gọi cô qua đó chẳng lẽ thật sự chỉ để trả hoa tai cho cô thôi sao? Anh nghĩ cái gì cô rõ ràng hết, có thể tưởng tượng được nhiệt tình của người đàn ông vẻ ngoài lạnh lùng này, còn nữa, khuya như vậy rồi mà anh còn chưa về nhà, bên cạnh làm sao chỉ có thể có một mình Trang Noãn Thần chứ? Cô không cần làm tình nhân giấu mặt của anh, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh anh, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, chạm vào anh…

Thái độ của Giang Mạc Viễn trong điện thoại đã mang đến sự cổ vũ lớn lao cho cô, cô trẻ trung hơn Trang Noãn Thần, xinh đẹp hơn Trang Noãn Thần, người đàn ông ưu tú như Giang Mạc Viễn làm sao lại không thích người trẻ trung như cô chứ?

Đang không ngừng vẽ ra viễn cảnh, xe dừng lại, tài xế nói một câu, “Cô ơi, đến rồi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện