Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Cảnh tượng máu me


trước sau

Tình hình mờ ám đến đây lại có nghịch chuyển lớn, ngay cả người quen đối đầu với sóng to gió lớn như Giang Mạc Viễn cũng sửng sốt mất cả buổi, cho đến khi Trang Noãn Thần cười đến mức gian trá rồi lười nhác đi đến bên giường thì anh mới bỗng dưng có phản ứng trở lại. Anh mau chóng chồm tới đè cô lên giường, đuôi lông mày cương nghị nhuốm chút không vui, đáy mắt vẫn còn bị dục vọng đè nặng.

“Em dám đùa giỡn anh?” Tiếng nói trầm thấp như con thú khốn khổ, đè nén và thô ráp.

Hơi nóng phả vào má cô, âm ấm, cô giương mắt, đối diện với đối mắt tối đen như mực của anh, sâu trong đó cô bắt gặp một vòng xoáy đen ngòm đang quay cuồng, âm ỉ, như thủy triều sắp lên, nhìn như ôn hòa, nhưng lại rất nguy hiểm.

“Em sao dám chọc anh chứ? Tổng giám đốc Giang.” Cô cười nhẹ, ra vẻ dịu dàng.

Nếu không nhìn thấy vẻ chọc ghẹo nơi đuôi mắt cô, Giang Mạc Viễn nhất định sẽ cho rằng nụ cười này của cô là chân thực không muốn rời, anh đúng là quá sơ ý, cô chỉ cần nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay cũng đủ làm đầu óc anh choáng váng, chỉ ở bên tai gọi khẽ tên anh thôi liền đủ làm anh đánh mất lý trí cùng trầm ổn nhất quán, yêu tinh chết tiệt.

“Phải không? Anh thật muốn nhìn xem là thật hay giả.” Đột nhiên bật cười, theo đó là đưa tay định cởi quần lót của cô.

“Này…” Trang Noãn Thần đè tay anh lại, trừng mắt, “Anh không sợ ‘cảnh tượng máu me’ nhưng em sợ đó, lúc này tuyệt đối đừng chạm vào em.”

Giang Mạc Viễn đè cô xuống, vẫn không nhúc nhích.

Ánh mắt cô cũng ngoan cố lắm, ra vẻ đánh chết không theo.

Loại chuyện miễn cưỡng này đúng là bất đắc dĩ, Giang Mạc Viễn đương nhiên cũng không nỡ làm đau cô vào lúc này, đứng dậy, phiền não vò đầu, dưới ánh đèn là bức tranh người đàn ông hoãn mỹ, Trang Noãn Thần cố nhịn cười, kéo áo ngủ nam lại đây ném cho anh, “Đường đường là một tổng giám đốc có cần bán nhan sắc như vậy không hả? Mặc vào đi.”

Giang Mạc Viễn giơ tay bắt lấy, cũng không mặc vào ngay mà ngược lại trở về giường, lần nữa ôm cô vào lòng, “Thích thấy anh bẽ mặt có phải không?”

“Đâu có?” Trang Noãn Thần làm ra vẻ vô tội.

“Vừa rồi là em cố ý khiêu khích anh.” Anh cúi sát gương mặt anh tuấn, rất có tư thế nín nhịn thành nội thương.

Trang Noãn Thần liếc mắt nhìn anh, “Đừng đùa được không? Em khiêu khích anh hồi nào?”

Giang Mạc Viễn nhìn cô, không biến sắc.

Thấy biểu hiện anh như thế, Trang Noãn Thần nuốt nước bọt, nhún vai, “Là anh kêu em gọi tên anh? Rồi sao đó ôm lấy vai anh? Làm ơn đi mà, là do em thấy khó chịu trong người được chưa, gọi tên anh là hy vọng anh có thể dừng lại, ôm lấy vai anh là em sợ mình không có sức bị ngã sang một bên, cái này cũng gọi là khiêu khích sao?”

“Còn trả treo nữa thì anh sẽ mặc kệ chuyện em có bị hay không đó!” Giang Mạc Viễn đột nhiên gầm nhẹ, thở gấp.

Trang Noãn Thần hoảng hốt, đấm vào ngực anh, “Lớn tiếng như vậy làm gì? Phụ nữ đang tới tháng không thể bị hù dọa nha, nếu không sẽ thành bệnh đó!”

Giang Mạc Viễn đành chịu, lập tức ngậm miệng.

“Chậc… Hay thế này đi, cùng lắm thì em giúp anh mặc áo ngủ.” Trang Noãn Thần xuống giường, cầm lấy áo ngủ nhón chân choàng vào cho anh, lúc chuyển tới trước mặt anh, còn cố ý cọ xát thắt dây áo lại cho anh, ngón tay lành lạnh thi thoảng đụng chạm vào da thịt nóng bỏng của anh, khiến hơi thở của anh càng thêm gấp gáp.

Anh không nhịn được đưa tay ôm cô, cô lại cười xấu xa né tránh, chui vào trong chăn, quấn chặt như nhộng, “Em mệt lắm, ngủ ngon nha.” Nói xong, tắt đèn ngủ ở đầu giường phía mình.

Giang Mạc Viễn bị gạt sang một bên, hơi lạnh của đầu ngón tay cô vẫn còn vương vấn trên ngực anh, dục vọng cực lớn trước nay chưa từng có làm sụp đổ sự kiềm nén của anh, anh nhào đến lật người cô qua, đè thân xuống định hôn…

“Anh định ép buộc à? Em sẽ sinh bệnh đó nhé!” Trang Noãn Thần đưa tay ngăn chặn miệng anh lại, nhìn sâu vào mắt anh, phản đối.

Hai bàn tay kiềm giữ đầu vai bỗng dưng siết chặt, anh hoàn toàn biến thành con thú bị vây khốn, hơi thở ra cũng trở nên nóng hổi, sau khi nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới cúi đầu nói, “Yêu tinh chết tiệt!” Buông cô ra, xoay người đi thẳng vào phòng tắm.

Không mất bao lâu, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng vòi hoa sen.

Trang Noãn Thần mỉm cười đắc ý, để anh làm bạn với nước lạnh đi nhé.

Cô cũng không biết bản thân cũng có lúc hư hỏng như vậy, mới lúc nãy thôi, cô còn cho rằng bản thân rất lương thiện. Thấy dáng vẻ anh bị lửa dục tra tấn mà không có chỗ phát tiết, ngoại trừ có chút không muốn ra, còn lại chính là khoái cảm mơ hồ, khoái cảm phục thù…

***

Đêm khuya.

Gió đêm thổi qua chút ấm áp của mùa xuân.

Trong phòng ngủ là ánh sáng nhàn nhạt, không phải ánh đèn, mà là ánh trắng bàng bạc xuyên qua rèm lụa mỏng hắt vào trong.

Ánh trăng lan tràn tới đầu giường, cô gái trên giường ngủ say sưa, có một chút tiếng động đến từ người đàn ông, cánh tay vốn ôm cô chợt đổi hướng, từ từ kéo chăn mỏng xuống, thân hình cô gái nhỏ xinh xắn không chút phòng vệ từ từ hiện ra.

Trang Noãn Thần đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, rất đẹp, nhưng không thấy một ai cả.

Con đường phía trước được che lấp bởi màn sương mù mỏng manh, cô cứ bước đi vô định, dọc theo đường đi là những đóa hoa như mây, mềm mại, chạm vào lại bay mất. Không biết cô đi bao lâu, cũng không biết chính mình muốn đi đâu, chỉ cảm thấy một đôi cánh tay rắn chắc mạnh mẽ từ phía sau lưng ôm lấy cô.

Cô dựa sát vào lòng người nọ, lạ là không hề thấy sợ hãi, trái lại là một mùi hương quen thuộc bay đến, mùi này khiến cô an tâm, khiến cô ấm áp. Cô cứ nhẹ nhàng dựa như thế, dường như không cần quay đầu lại cũng biết được người đó là ai.

Hơi thở của anh bủa vây trên đỉnh đầu, bên tai cô…

Cô thư thái thở ra, hai tay chụp lấy bàn tay đặt bên hông mình.

Tay anh thật lớn, được bàn tay nhỏ nhắn của cô bao bọc, hết thảy có vẻ tự nhiên như thế.

Nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi xuống, cô
để mặc sự dịu dàng của anh lan tràn, từ trên xuống dưới, từ hôn nhẹ đến hôn sâu…

Cô trong mơ trống ngực lại đập dồn, thứ cảm xúc và thư thái không ngôn từ nào diễn tả được cứ thế từ đáy lòng tràn ra, thôi thúc cô muốn được nhiều hơn. Anh thì thầm bên tai cô, cô lại không nghe rõ anh nói gì, chỉ cảm thấy anh rất dịu dàng, nhẹ nhàng…

Cho đến khi một dòng thác từ sâu thẳm trong cơ thể xộc thẳng lên não, lại nhanh chóng vỡ tung, cô mơ màng bất giác rên rỉ một tiếng.

Anh kéo cô sát lại gần hơn, cô không nhìn rõ mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy vòm ngực rộng lớn rắn chắc kia, đó là lồng ngực thuộc về cô, cô vô thức dựa vào đó, tùy tiện để bàn tay anh chu du khắp da thịt cô.

Mùi vị của hạnh phúc đang lan rộng.

Đột nhiên…

Một nơi nào đó trên cơ thể bị một sức mạnh cực lớn xâm nhập, giãn ra…

Tiếng kêu của cô có chút bén nhọn.

Mà khi luồng sức mạnh khổng lồ kia triệt để xuyên qua cô, tiếng kêu ấy chợt hóa thành nỉ non trầm bổng.

Bên tai cô, là tiếng thở ra thỏa mãn của người đàn ông.

Cô trong mơ như con thuyền bị sóng làm cho chao đảo, cô yêu biển cả này biết bao, thật không muốn xa rời vòm ngực ấm áp này…

Sức lực của anh khi thì muôn vàn hòa nhã, khi thì mãnh liệt cuồng dã, tiếng thở gấp của cô bị sức nóng nam tính kia rót đầy.

Cô cố gắng muốn nhìn rõ mặt người đàn ông kia, cố gắng muốn nhìn cho rõ…

Cho đến khi…

Khuôn mặt người đàn ông dần dần trở nên rõ ràng, cô trong mộng thở gấp một tiếng, hai mắt đột nhiên trừng lớn!

“Á…” Hét lên, Trang Noãn Thần bừng tỉnh, hơi thở dồn dập.

Thời gian như ngừng lại.

Cảnh sắc tươi đẹp trong giấc mơ cùng ánh nắng ấm bên ngoài cửa sổ ở hiện thực hình thành hai mặt đối lập, cả buổi cô mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng rồi.

Mất khoảng mười phút sau đó, Trang Noãn Thần mới ngồi dậy, mộng xuân là thế này ư? Nhưng tại sao cô lại thấy toàn thân nhức mỏi vô cùng, cơ thể như bị bánh xe nghiền qua vậy? Hay là mộng quá chân thực? Đưa tay day day huyệt thái dương, bất giác chú ý thấy vết đỏ trên ngực…

Mặt cô tái đi!

Không phải chứ?

Trong mơ và hiện thực chồng lên nhau à.

Khuôn mặt trong mơ kia lại hiện lên trong đầu cô, là Giang Mạc Viễn!

Trời ạ.

Cô nhấc người, lại xấu hổ phát hiện quần lót của mình khi khổng khi không lại bay đến sô pha ở đằng xa kia, còn có, theo động tác cô đứng dậy, một dòng chất lỏng nong nóng từ trong người lại chảy ra…

Cô đột nhiên ý thức được mọi chuyện!

Giang Mạc Viễn chết tiệt!

Trang Noãn Thần ngay cả lòng giết người cũng có, cố lê tấm thân nhức mỏi mặc áo ngủ ra khỏi phòng.

Phòng ăn dưới lầu, bữa sáng phong phú đã được bày biện sẵn.

Cô chạy ào vào phòng ăn, cảnh tượng nhìn thấy chính là Giang Mạc Viễn đang đặt một phần bánh sandwich cắt rất chỉnh tề lên bàn, thấy cô đứng ở cửa liền mỉm cười, “Vừa đúng lúc ăn sáng.”

Làm thế nào để liên hệ người đàn ông mỉm cười ôn hòa ở trước mặt với người đàn ông tối qua thừa dịp cô ngủ mà đánh lén lại với nhau.

“Giang Mạc Viễn, tối qua anh nhân lúc em ngủ đã làm cái gì?” Cô trợn mắt với anh.

Giang Mạc Viễn đi đến, đưa tay chống lên khung cửa, cúi đầu nhìn cô, cười, “Gì vậy em?”

“Anh còn hỏi ngược lại nữa hả?” Cô cố gắng kiềm chế không hét lên với anh.

Giang Mạc Viễn lại cười đến mờ ám, ra vẻ bừng tỉnh, “À, nhớ rồi, tối qua anh đói bụng, lén ăn vụng bữa khuya thôi mà.”

Những lời này nói có chút mập mờ, Trang Noãn Thần hồi lâu mới hiểu được, đỏ mặt, đưa tay đánh anh, “Anh quá đáng quá, sao có thể đê tiện thế hả?”

Cổ tay lại bị anh chụp được, thân hình cao lớn đè mạnh cô vào tường, thản nhiên mỉm cười xấu xa, “Là anh quá đáng hay là người làm vợ như em quá đáng hửm? Ngay cả bữa tối cũng không cho anh ăn, anh đói bụng đương nhiên phải tự thân tìm ăn rồi.” Môi anh kề sát vào vành tai cô, “Dùng cách của riêng anh.”

“Em đã nói nguyên nhân với anh rồi! Anh là đang trả đũa!” Cô giậm chân.

“Nguyên nhân?” Giang Mạc Viễn nhếch mày, chìa ra một tay, đột nhiên chui vào bên trong áo ngủ của cô, ngón tay thon dài tìm đến nơi ‘đầm lầy’ tối qua bị ‘mưa rền gió dữ’ càn quét một cách chuẩn xác không nhầm, chất dịch trong suốt trăng trắng làm ướt đầu ngón tay anh.

“Đây chính là cái mà em gọi là ‘cảnh tượng máu me’?” Nụ cười trên mặt anh vạch trần lời nói dối của cô.

Trang Noãn Thần hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Giang Mạc Viễn lại không buông tha cô, ngón tay dính ướt át trực tiếp đặt lên môi cô, “Nếm thử xem, là hương vị của hai ta.”

“Không… ưm…” Vừa bật ra một chữ, ngay sau đó ngón tay anh lại thừa dịp chui vào.

Trong miệng đều là hương vị thuộc về đàn ông, lây dính mỗi một nơi trong khoang miệng cô, cô đẩy mạnh anh ra, bắt đầu ho khan. Cô chưa bao giờ nếm qua mùi vị chất dịch của đàn ông, thật là lạ, một thứ cảm giác không thể nói rõ.

“Anh là đồ biến thái!” Cô che miệng, tức giận đến toàn thân phát run.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện