Sau khi mua xong, Trang Noãn Thần đói đến bụng réo ầm, ỉu xìu ghé vào trên xe. Giang Mạc Viễn bị dáng vẻ của cô chọc cười, “Em nên tăng cường vận động đi.”
Trang Noãn Thần căm giận, ngẩng đầu liếc anh với ánh mắt có thể giết người, “Tối qua em ăn chẳng đủ no, lại bị anh giày vò cả buổi tối thiếu chút nữa mất mạng, còn anh thì vui sướng khi thấy người gặp họa?”
“Đói à?” Giang Mạc Viễn nhìn đồng hồ, “Muốn ăn gì anh dẫn em đi.” Thời gian này rất nhiều nhà hàng vẫn chưa mở cửa.
“Lần trước em ở Shangri-La ăn được một loại bánh ngọt khá ngon.” Cô càu nhàu ngồi thẳng lên, liếm liếm đầu lưỡi.
Giang Mạc Viễn nhíu mày, “Nghĩ bữa chính trước chứ.”
“Chỗ đó cũng có bán bữa chính mà.”Cô giận dỗi phản bác lại.
Giang Mạc Viễn thở dài, “Chỗ em nói là ăn buffet?”
“Buffet thì sao? Ăn ngon mà.” Trang Noãn Thần nghiêng đầu lườm anh, lại kỳ quái hỏi, “Có phải không ai ở bên cạnh hầu hạ anh như đám nô tài hay nha hoàn, thì vị đại thiếu gia như anh ăn chẳng thấy ngon?”
Giang Mạc Viễn biết cô còn giận chuyện tối qua, giơ tay cốc nhẹ đầu cô, “Con nhóc không có lương tâm, chẳng qua anh chỉ muốn em ăn được thỏa mái, Buffet phần lớn đều là thức ăn lạnh, dạ dày của em sao có thể chịu được?”
“Em định đến Shangri-La ăn bánh ngọt ăn đến đủ vốn, ăn luôn phần ăn chính của em, à, kể cả phần của anh nữa.”
Giang Mạc Viễn bất đắc dĩ đành phải gật đầu, “Ngồi vững đi, thắt dây an toàn vào.”
“Anh lái xe à?” Cô khó hiểu hỏi.
Giang Mạc Viễn ngồi ở vị trí người lái, có chút khó chịu nhấc người, “Để em lái thì không biết ngày tháng năm nào mới tới được đó.” Hôm nay hai người đi xe của Trang Noãn Thần, xe cô nhỏ gọn, so với xe thương vụ anh thường dùng mà nói thì diện tích nhỏ hơn, Giang Mạc Viễn thân dài vai rộng chui vào vị trí người lái nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.
“Chẳng phải có hướng dẫn à.” Cô nhíu mày, nào có kẻ hại người như vậy?
“Hướng dẫn đối với em hữu dụng sao?” Giang Mạc Viễn khởi động xe, xoay vô lăng, “Lần trước là ai kẹt ở Tam Hoàn mãi không ra?” Lúc đầu, thực sự anh rất phản đối chuyện Trang Noãn Thần lái xe, ngay cả Trang Noãn Thần học lái xe anh cũng ôm ý kiến phản đối. Ở Bắc Kinh, thứ phân chia tốt nhất chính là phương hướng, ngoại trừ Vọng Kinh ra, phần lớn ngã tư ở Bắc Kinh đều là chia ngang chia dọc, dọc là chính Nam chính Bắc, ngang là chính Đông chính Tây, lấy Tử Cấm Thành làm trục trung tâm cứ thế mà lái, cho nên người ở ngoài tỉnh không phân biệt rõ phương hướng ở Bắc Kinh nhưng người Bắc Kinh thì tuyệt đối không thành vấn đề. Chỉ là, Trang Noãn Thần là người mù đường điển hình, lái xe có hướng dẫn cũng có thể lạc đường, để cô phân biệt phương hướng chắc phải tốn mất thời gian nửa ngày. Mượn lần trước cô mắc kẹt ở Tam Hoàn mà nói, thời điểm đi vào Tam Hoàn thì đắc ý vui mừng lắm, chờ đến lúc chạy ra lại tìm không được đường. Cô lại có thể không khách sáo, dứt khoát gọi điện cho cứu viện, mà cứu viện này chính là anh.
Anh liền đón taxi chạy khắp Tam Hoàn tìm cô, kết quả lúc tìm được, cô nàng này đã kẹt ở Tam Hoàn suốt hai tiếng đồng hồ, anh chui vào xe cô trong một đống tiếng còi hơi phẫn nộ, đẩy cô sang vị trí ghế phụ lái, tự mình lái xe cứu cô thoát khỏi Tam Hoàn.
Từ ngày đầu tiên Giang Mạc Viễn cũng đã lĩnh giáo kỹ thuật và bản lĩnh lái xe của cô, cô nàng này có đôi khi nôn nóng, gặp phải kẹt xe chút xíu liền thích chạy đường vòng hoặc lủi vào mấy con hẻm, xuất phát điểm không sai, nhưng cô đã quên, Bắc Kinh không phải Thượng Hải, ngõ hẻm ở Thượng Hải nhiều thế nào chận cũng chận không hết, hẻm ở Bắc Kinh cũng không ít, nhưng không thể lủi vào như ở Thượng Hải, nói không chừng sẽ bị mắc kẹt ở hẻm cụt không ra được.
Tóm lại, mỗi lần nhìn thấy Trang Noãn Thần lái xe anh đều kinh hồn bạt vía, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, nhưng vận số của cô nàng này khá tốt, gây ra không ít phiền phức, cũng gặp được không ít chuyện phi lý, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nhận được hóa đơn tiền phạt nào, cũng không biết là xe cô quá nhỏ hay ông trời thương xót cô. Cho nên chỉ cần hai người họ cùng nhau ra ngoài, tất nhiên anh phải ngồi ở vị trí lái xe, nhìn cô lái xe còn bận tâm hơn nhiểu.
Đối với sự lên án của anh, Trang Noãn Thần đương nhiên có giải thích rất hay, “Không phải em bị lâm vào thế bí, mà là Tam Hoàn quá lợi hại được chưa?” Lần đó chính xác đủ mất mặt.
Giang Mạc Viễn không phản bác lời cô, cười cười, chạy thẳng đến khu Hải Điến.
Trong xe rất yên tĩnh.
Trong xe phụ nữ chẳng những có mùi thơm, còn có âm nhạc chọn lọc tỉ mỉ.
Qua hồi lâu sau, Trang Noãn Thần nương theo tiếng nhạc mà hỏi, “Cái cô Lăng Phi đó, anh cảm thấy cô ấy rất đẹp à?” Giống như hỏi bâng quơ, nhưng thực sự rất để ý.
Giang Mạc Viễn đánh vô lăng qua khúc cua, tiện thể nhìn cô một cái, cười nhẹ, “Còn để ý đến câu nói tối qua à?”
“Tối qua rốt cuộc anh có say hay không?” Cô vừa nghe liền nổi nóng.
“Anh say mà.” Giang Mạc Viễn báo cáo chi tiết.
Trang Noãn Thần nhíu mày, “Chính là vì cô Lăng Phi đó? Chắc chắn anh thấy người ta xinh đẹp, không chịu nổi người đẹp nhiều lần mời rượu nên mới uống nhiều đúng không?”
Giang Mạc Viễn nhếch môi, “Cũng gần như vậy.”
“Anh…” Trang Noãn Thần nghe anh dám thừa nhận, ngực nghẹn lại, “Đàn ông đúng là hạng xấu xa.”
“Sao lại mắng anh?”
“Mắng anh là còn nhẹ.” Trang Noãn Thần trợn mắt với anh.
Giang Mạc Viễn cười mà không đáp.
“Nhưng mà Lăng Phi đúng là kính nể anh, em nhiều lần mời cô ta xuất hiện trong hoạt động của Mỹ Á thì chẳng có kết quả, sớm biết hai người có qua lại, em tìm anh sớm một chút thì hay rồi.” Cô rầu rĩ nói.
Trong kính chiếu hậu, người đàn ông hơi chau mày, “Đem chồng em trở thành cái gì?”
Trang Noãn
Thần không trả lời anh.
Giang Mạc Viễn hết cách, thở dài, “Tối qua Lăng Phi chỉ là theo một khách hàng đến, lúc trước anh hoàn toàn không quen biết cô ta. Tối qua Châu Niên có việc nên không thể uống rượu, rốt cục anh không thể không uống đúng không? Còn có, cái cô Lăng Phi đó, nói thật mặt mũi cô ta thế nào anh còn chưa nhìn kỹ nữa là.”
“Không nhìn kỹ còn cảm thấy cô ấy đẹp, nếu nhìn kỹ thì có thể thế nào?” Trang Noãn Thần dây dưa không thôi.
“Anh nói là em tin ngay?” Giang Mạc Viễn hơi mỉm cười, “Tối qua anh chỉ muốn chọc em thôi, không nói như vậy, sao biết được em đang ghen?”
“Em ghen hồi nào?”
“Bây giờ còn đang ghen đó.”
“Giang Mạc Viễn, anh đừng tự cho mình là đúng.” Cô hét toáng lên.
Giang Mạc Viễn giơ một tay lên làm động tác đầu hàng, “Được được được, chúng ta đình chiến được chưa? Là lỗi của anh, anh thừa nhận tối qua anh đối xử với em hơi ‘tàn bạo’.”
“Đâu chỉ là hơi?”
“Được, em còn giận thì bất quá tối nay em lại đẩy anh xuống bể bơi, được chưa nào?” Giang Mạc Viễn đưa tay qua kéo cô lại.
“Lo lái xe kìa.” Cô vội vàng đẩy tay anh ra, làm cho anh bật cười sang sảng.
Trang Noãn Thần không thèm tranh chấp với anh nữa, ánh mắt đảo qua gương mặt nghiêng đang cười của anh, trái tim đập thình thịch. Tối qua là cô đang ghen ư? Nhất là khi cô hiểu lầm anh gọi ra cái tên Lăng Phi… Siết chặt nắm tay, đáy lòng dâng lên bi ai lạnh lẽo.
Cô vẫn để ý, nếu không hôm nay sẽ không thất thường như vậy.
Người đàn ông Giang Mạc Viễn này, cô có nên mở lòng ra để yêu anh không?
***
Thời gian này, người ăn buffet không nhiều lắm, nhưng khu món chính vẫn rất phong phú đa dạng, khu để bánh ngọt cũng khiến người khác hoa cả mắt.
Giang Mạc Viễn nhìn cô cầm một khay toàn là bánh ngọt, hơn mười loại trong đó, nhịn không được cười khẽ, “Em tới đây không phải chỉ để ăn mỗi bánh ngọt chứ?”
“Ai nói? Em còn muốn ăn tôm hùm.” Cô thấy thức ăn ngon sẽ rất vui vẻ.
Vừa định đứng lên, Giang Mạc Viễn nắm cô lại, “Anh đi lấy cho em, không phải đói bụng rồi à, em ăn trước đi.” Nói xong, đứng lên đến khu tự phục vụ.
Cô quay đầu nhìn theo anh.
Màu mè ở nhà hàng chiếu vào bóng lưng anh, đúng là hạc trong bầy gà vô cùng đẹp mắt, không thể không thừa nhận, Giang Mạc Viễn đi đến đâu thì chỗ đó sáng lên, chỉ dáng người cao lớn thôi cũng đủ khiến phụ nữ suy nghĩ vẩn vơ.
Anh bưng khay, nhẫn nại chọn món, sườn mặt anh tuấn lâm vào bên trong đủ mọi sắc màu, lại càng thêm thâm thúy.
Nhìn rồi nhìn, Trang Noãn Thần lại cảm thấy gò má nóng rang, mắt có chút không dứt ra được. Người đàn ông cách đó không xa bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bên này, giao nhau với ánh mắt cô, cô giật mình, theo phản xạ vội vàng tránh đi, rồi lại cảm thấy phản ứng của mình hơi thái quá, đè nén bối rối trong lòng xong mới lại quay đầu đối diện với ánh nhìn chăm chú của anh.
Anh đứng ở khu chọn món chỉ cười, đáy mắt dịu dàng, thấy cô quay đầu lại, thì chỉ chỉ vào thức ăn trên bàn.
Trang Noãn Thần lúc này mới ý thức được thì ra anh nhìn qua là muốn hỏi ý kiến của cô, không khỏi xấu hổ, gật đầu.
Giang Mạc Viễn lại đến chỗ khác lấy thức ăn.
Bánh ngọt mềm thơm, cho vào miệng thật ngon.
Giang Mạc Viễn nhanh chóng quay lại bàn, chọn không nhiều lắm, nhưng món nào cũng ngon.
Trang Noãn Thần là người thích ăn tôm hùm Úc nhất, vừa nhìn thấy tôm hùm đỏ rực liền không dứt ra được, hai mắt tỏa sáng. Giang Mạc Viễn lại không ăn vội, sau khi dùng khăn ấm lau tay xong, mới đích thân gỡ tôm cho cô, phần thịt tôm đều đẩy tới trước mặt cô.
“Vẫn là đề nghị em ăn món nóng trước.” Anh cầm miếng chanh, nhẹ nhàng vắt, nước chanh trong suốt chảy vào thịt tôm.
“Em là người không quen lãng phí thức ăn, cho nên anh yên tâm, đến mấy nơi thế này bình thường em chẳng bao giờ tự bạc đãi chính mình.” Có món ngon làm bạn, tâm trạng của cô cũng tốt hơn.
Giang Mạc Viễn vẫn mỉm cười ôn nhuận, như đang chiều chuộng một đứa trẻ.
Lúc hai người đang chìm trong cảnh đẹp, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một giọng nữ, vừa kinh ngạc vui mừng lại như làm nũng…
“Giang tổng? Sao anh lại ở chỗ này?”
Trang Noãn Thần đang ăn tôm hùm suýt nữa bị giọng nói này làm sặc, cô quay qua nhìn rồi ngạc nhiên, trời ạ, sao Lăng Phi lại đến đây? Vô thức nhìn về phía Giang Mạc Viễn, nụ cười của anh đã sớm biến mất, khôi phục dáng vẻ bình thường lãnh đạm xưa giờ, trên mặt rõ ràng có vẻ xa cách.
Hình như cô nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ của anh.
Lăng Phi từng bước đi về phía bên này.
Trang Noãn Thần mất hứng ăn uống, Giang Mạc Viễn vẫn đang gỡ thịt tôm cho cô, lại thấp giọng nói, “Lát nữa cố gắng hết sức chống đỡ giúp anh.”
“Gì? Gì…” Đầu tiên cô quá sửng sốt, rồi sau đó chợt hiểu ra, sự hờn giận trong lòng đột nhiên biến mất, xem ra, anh là chán ghét cô ta.