Mặt trời lặn, bóng tối dần nhuộm đẫm trên cửa kính, ngay cả khóm hoa vàng nhạt nghênh xuân trong khu chung cư cũng bị che khuất đi vẻ đẹp, bóng tối lan tràn lên cửa sổ theo kiểu Anh, tinh tế gần như thay hình đổi dạng.
Trang Noãn Thần ngồi trước cửa sổ, thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn suốt một tiếng đồng hồ, nhìn trời chiều ngã về tây đến khi trăng treo trên đầu, cũng nhìn thấy vườn hoa trong khu nhà từ nháo nhiệt chuyển thành yên tĩnh, các hộ gia đình lần lượt sáng đèn, có người vội vàng vào bếp nấu cơm, có người vừa đi làm về, cũng có tình nhân hoặc vợ chồng xách túi to của siêu thị vui cười đi vào khu nhà.
Chiều nay, chờ đến lúc cô được Trình Thiếu Tiên đưa đến bệnh viện thì dạ dày không còn đau nữa, sau khi làm kiểm tra cũng không có kết quả gì, Trình Thiếu Tiên vốn kiên trì bắt cô đi làm kiểm tra toàn diện nhưng đúng lúc nhận được điện thoại của công ty, thấy dáng vẻ anh vội vội vàng vàng, cô vốn muốn về công ty lại bị anh nghiêm khắc ngăn cấm, sau khi anh đi rồi, cô cũng không còn lòng dạ nào làm kiểm tra nữa, nên buồn bã trở về nhà mới.
Sau khi bắt gặp cảnh tượng Giang Mạc Viễn ở cùng Sa Lâm, ngay cả biệt thự của họ cô cũng không dám về.
Bởi vì cô sợ cô đơn.
Giang Mạc Viễn gọi cho cô vô số cuộc điện thoại, cô đều bịt tai như không nghe thấy, cho đến khi điện thoại lại tiếp tục reo nữa, lúc này cô mới bắt máy.
“Noãn Noãn, em ở đâu?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng đàn ông có chút sốt ruột.
Trái tim Trang Noãn Thần theo giọng nói ấy mà thắt lại, giọng nói êm ái gần như khiến cô rơi lệ, cổ họng nghèn nghẹn, nỗi bi ai thống khổ khó ngôn từ nào tả được lại ùa đến.
“Noãn Noãn?”
“Em… ở công ty.” Nuốt nước bọt, thoáng phá tan cảm giác nghẹn cứng nơi cổ họng, tiếng của cô đè xuống cực thấp, lòng lại buồn tênh.
Dường như Giang Mạc Viễn hơi ngập ngừng, hồi lâu sau bất đắc dĩ thở dài, “Anh mới từ Đức Mã đi ra, người còn đang chưa ra khỏi đó.” Anh dùng một phương thức gián tiếp vạch trần lời nói dối của cô, ngữ điệu lộ ra sự khoan dung cùng yêu thương.
Trang Noãn Thần im lặng, tám phần anh đã biết chuyện xảy ra hôm nay.
“Tâm trạng em khá tệ, đang ở bên ngoài.”
“Nói cho anh biết địa chỉ, anh đến đón em.” Tiếng nói Giang Mạc Viễn thật ôn hòa.
“Không cần…” Khóe mắt cô đỏ lên, anh dịu dàng như vậy, chỉ tiếc rằng, sự dịu dàng này không chỉ dành cho riêng cô.
Tiếng nói ở đầu bên kia tựa hồ trở nên nghiêm khắc hơn…
“Noãn Noãn, em đang bị thương.”
Hóa ra anh biết hết, còn biết kỹ càng đến vậy, vậy thì anh có biết cô từng đến Tiêu Duy không? Có biết cô đang ở thời điểm bất lực nhất không?
“Em thực sự rất rối, anh để em yên tĩnh một chút được không?” Cô hơi cao giọng, phá tan bực dọc trong lòng, “Em sẽ tự về nhà.” Nói xong, không đợi anh nói thêm gì nữa đã cúp máy.
Trong nhà lại lâm vào yên tĩnh.
Con người có đau khổ cỡ nào cũng sẽ đói.
Khi Trang Noãn Thần ra khỏi nhà chuẩn bị đến siêu thị mua thứ gì đó để lấp đầy bụng, đúng lúc gặp được bà Viên nhà bên từ ngoài trở về, hình như bà đi mua sắm, xách túi lớn túi nhỏ, thấy Trang Noãn Thần thì ra vẻ kinh ngạc vui mừng, nhiệt tình kéo cô vào nhà cùng nhau ăn cơm.
Trang Noãn Thần từ chối, bà Viên thấy thế cũng không ép buộc, từ trong túi lấy ra một con búp bê nhỏ màu sắc sặc sỡ, đặt vào tay cô.
“Đây là gì?” Cô tò mò hỏi.
“Sứ giả duyên phận.” Bà Viên cười híp mắt, “Bà tìm được con búp bê này trong một tiệm chuyên bán vật phẩm phong cách La Mã, người dân La Mã rất thích sứ giả duyên phận này, bà thấy hợp với cháu nên mua, định tặng cháu.”
Lần đầu tiên Trang Noãn Thần thấy người già có tâm hồn trẻ trung thế này, con búp bê kia cô cũng từng thấy qua, nhưng giá cả quá đắt đỏ nên cô tuyệt đối không thể nhận, “Bà Viên à, cháu…”
“Cầm chơi đi mà, màu sắc sặc sỡ thế này, chỉ cần nhìn thôi thì tâm trạng đã khá lên rồi.” Bà Viên tiện tay nhét con búp bê vào túi áo khoác của cô, như tùy ý lại như sâu xa nói, “Người trẻ tuổi ấy mà, không có thời điểm quan trọng nào là không vượt qua được. Nghĩ thoáng một chút, hết thảy đều sẽ mênh mông rộng lớn.”
Trang Noãn Thần nghe những lời này, trong lòng có chút cảm giác lạ thường…
***
Siêu thị, người lúc này không quá ít, đều là sau khi tan ca thuận tiện vào siêu thị mua đồ, cô cũng đang cố vượt qua đám đông này.
Lúc chọn xong hoa quả, một bóng dáng ngăn chặn bước chân của cô.
“Xin lỗi…” Cô tưởng chính mình cản đường đối phương, thản nhiên nói xin lỗi thì chuẩn bị kéo xe chuyển sang hướng bên cạnh, nhưng không ngờ đối phương lại trực tiếp đặt tay lên xe đẩy khiến cô không thể nhúc nhích.
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, ngước lên, lại lạc vào đôi mắt thâm thúy ôn hòa của Giang Mạc Viễn.
Cô thoáng hóa đá, sững sờ chôn chân tại chỗ nhìn anh, tay lại theo bản năng đút vào túi áo nắm con búp bê kia, là sứ giả duyên phận sao…
Giang Mạc Viễn dường như quá quen thuộc với bộ dạng như gặp ma của cô, không nói lời nào đã tiến lên, đưa tay kéo lấy cánh tay cô.
“Làm gì?”
“Xem vết thương của em.” Anh bình tĩnh nói, lực tay lại thả nhẹ bớt, khi xắn tay áo của cô lên và nhìn thấy cánh tay quấn băng gạc kia, giữa hai đầu mày cương nghị hiện lên vẻ nghiêm trang, khi nhìn cô lại chuyển thành đau lòng, “Bị ngốc à? Em thay người ta chắn tai ương, thì người ta cũng không hẳn cảm kích em.”
Trang Noãn Thần rút tay về, thản nhiên nói, “Đúng vậy đó, không phải ai cũng hiểu được bản thân đang làm gì, đôi khi làm xong rồi thì hối hận không kịp.”
Giang Mạc Viễn hiểu nhầm ý của cô, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều, kéo vai cô qua nhẹ nhàng nói, “Đi về nhà thôi.”
“Em muốn mua chút đồ.” Cô nói.
Không biết tại vì sao, cô của hôm nay rất sợ cô đơn, rất hy vọng tìm kiếm được sự an toàn khi đứng trong đám đông này. Cô không biết sau khi quay về biệt
thự với anh sẽ như thế nào, có phải lại bị sự cô độc và vô mục đích bủa vây hay không.
Ngay lúc trước, thậm chí là mấy tiếng trước của hôm nay, trong tiềm thức cô cho rằng Giang Mạc Viễn sẽ luôn luôn ở bên cô, sẽ không bao giờ rời khỏi. Người phụ nữ như cô, trong thời gian chung sống với anh, bất tri bất giác nảy sinh chuyển biến tình cảm nhưng lại không biết, từ khi quen biết Giang Mạc Viễn đến lúc gả cho anh, tuy rằng đã trải qua rất nhiều thống khổ cùng thống hận khó tin, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy rằng, bất luận thế nào anh cũng sẽ không rời xa cô, anh cứ thế đứng bên cạnh cô, cao ngạo, ngang ngược xâm nhập vào cuộc sống của cô.
Cô đã nghĩ cảm giác ấy sẽ duy trì mãi đến suốt đời…
Nhưng hiện tại cô sợ, cô lại rất sợ… trái tim anh từ đầu chí cuối đều chỉ thuộc về một mình Sa Lâm.
Trở về biệt thự, sẽ chỉ khiến cô cảm thấy một thế thân như mình lại làm được triệt để như vậy, giống y như thật như vậy, nhập vai tốt như vậy.
Giang Mạc Viễn thấy vẻ mặt cô ỉu xìu, còn tưởng chuyện ở hội trường hôm nay khiến tâm trạng cô không tốt, nên cũng không nói thêm gì nữa, cứ để tùy cô. Đưa tay đẩy xe mua sắm, tay còn lại khoát vai bà xã, thấp giọng nói, “Đi nào, em muốn mua gì thì mua đó.”
Trang Noãn Thần cụp mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Cứ như vậy, hai người rơi vào trong im lặng khó hiểu.
Trang Noãn Thần đi đằng trước thấy gì chọn nấy, Giang Mạc Viễn đi phía sau đẩy xe, hai người một trước một sau, cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ, người đàn ông trong tranh cao lớn phóng khoáng, người phụ nữ thì nhỏ nhắn nhu mì, hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, họ rõ ràng nhìn thấy, bất luận người phụ nữ đi đến đâu, người đàn ông đều im lặng theo sát phía sau, không để cô cô đơn chiếc bóng.
Cho đến lúc tính tiền, trong xe đã chất đống thành núi.
Trang Noãn Thần đứng sang một bên nhìn Giang Mạc Viễn bỏ tiền thanh toán, cô thu ngân đứng quầy rất nhiệt tình, gọi thêm hai người tới bỏ đồ vào túi, nụ cười của các cô tươi rói như hoa đào nở, nhiệt tình cũng có nhìn lén hoài nghi cũng có.
Nhìn rồi lại nhìn, lòng cô từ từ nguội lạnh.
Xuất sắc như anh, làm sao có thể là người để cô nắm trong tay?
***
Im lặng, có đôi khi là hạnh phúc.
Có đôi khi như con thú ẩn mình trong bóng đêm, không biết khi nào sẽ lao ra cắn mình.
Trở về biệt thự, Trang Noãn Thần nói chuyện với anh rất ít, ăn cơm xong, khi cô đặt sứ giả duyên phận lên kệ, Giang Mạc Viễn tò mò hỏi, “Mua ở siêu thị à?”
Cô lắc đầu, “Bà Viên tặng.”
Giang Mạc Viễn thoáng trầm tư, lại thoải mái hỏi, “Ai là bà Viên?”
“Hàng xóm ở nhà mới.”
Anh hơi nhếch môi cười, thuận miệng nói, “Ừ, rãnh rỗi có thể tiếp xúc nhiều hơn với bà ấy.”
Trang Noãn Thần đang ngắm búp bê nghe vậy bèn quay đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Ý của anh là, người già mà có thể tặng em loại búp bê này thường là đều có tính trẻ con, tiếp xúc nhiều hơn với bà thì em cũng sẽ vui vẻ.” Giang Mạc Viễn ung dung bổ sung giải thích.
Trang Noãn Thần gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Vào đêm, tay Trang Noãn Thần bị thương cộng thêm cả ngày u buồn nên lười tắm rửa, lên giường ngủ sớm. Đợi đến khi hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng quét qua tai cô, cô chậm rãi mở mắt.
Giang Mạc Viễn vừa tắm xong, anh lên giường, ôm lấy cô từ đằng sau, “Anh tắm giúp em nhé.”
Trang Noãn Thần lắc đầu, “Không muốn tắm, mệt quá đi.”
Cô mệt thể xác, mệt cả trái tim.
Sau khi nghe vậy, anh cũng chiều theo cô, ôm lấy cô, thỏa mãn thở ra.
Trang Noãn Thần đưa lưng về phía anh đột nhiên muốn khóc, sống mũi cay cay. Anh vẫn dịu dàng săn sóc như thường lệ rốt cục khiến nước mắt cô lăn xuống, khi dòng lệ nóng hổi thấm ướt gối đầu liền bị anh phát hiện, nhẹ nhàng quay mặt cô qua, thấy cô khóc như hoa lê trong mưa, anh đau lòng.
Anh vươn tay ôm siết cơ thể cô, cô liền thuận thế cuộn mình vào lòng anh, nước mắt trên mặt men theo ngực anh chảy xuống, hòa cùng mùi xạ hương thoang thoảng trên người anh, mùi hương này tinh khiết mát lạnh, nếu không phải anh đã đi tắm, e rằng còn có cả mùi nước hoa của phụ nữ nữa.
Sự ngoan ngoãn hiếm thấy của cô làm lòng Giang Mạc Viễn đau theo, ôm cô chặt hơn, dịu dàng an ủi, “Không sao đâu, hôm nay nói chuyện điện thoại với em xong anh liền tranh thủ đến Mỹ Á, bên kia đã hủy bỏ ý định bồi thường rồi.” Anh hiểu lầm nước mắt của cô.
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, ngước lên nhìn anh, “Anh tìm người phụ trách Mỹ Á à?”
“Nếu chỉ là Đức Mã thì anh sẽ chẳng nhúng tay vào, nhưng chuyện này liên quan đến em nên anh không thể không quản.” Giang Mạc Viễn cúi đầu hôn lên trán cô, tiếp tục nói, “May mà anh từng có chút giao tế với Triệu tổng của Mỹ Á, ông ta ít nhiều còn có thể bán cho anh chút ân tình.”
“Anh vừa mới nói, Triệu tổng đòi Đức Mã bồi thường?” Trang Noãn Thần nhớ lại vẻ mặt hấp tấp của Trình Thiếu Tiên.