Thành phố Bắc Kinh này chở rất nhiều mộng tưởng và phù phiếm, thành công nhìn qua như có thể chạm vào. Chúng ta đang mơ màng trên con đường theo đuổi thành công, từng cố chấp, từng tổn thương người khác đồng thời cũng bị thương tổn, từng chảy nước mắt đồng thời cũng làm người khác rơi lệ, cuối cùng cũng hiểu được, vào thời điểm lòng ta bình tĩnh lại, mới là thành công lớn nhất.
-Trang Noãn Thần với u mê, tổn thương và thất bại.-
Cơn mưa to như trút nước cuốn sạch toàn thành phố, cùng với tiếng sấm chớp đặc biệt rền vang, hai tiếng đồng hồ trước, đài khí tượng, đài truyền hình cùng radio đều đã ra báo động đỏ, hai tiếng sau, Trang Noãn Thần còn đang trên xe, một ánh chớp xé toạc trời đêm, sáng như ban ngày.
Mưa rất lớn, hạt mưa quất vào kính chắn gió tràn ra ngàn vạn đóa hoa mưa, cần gạt nước liều mạng khua mạnh, tầm mắt vừa mới dọn sạch lại bị mưa to làm mờ đi. Trận mưa này nói là hiếm thấy cũng không đủ, Bắc Kinh xưa này là thành phố thiếu nước ít mưa, cơn mưa to thế này là lần đầu tiên Trang Noãn Thần nhìn thấy, bất quá, cũng có chuyên gia đoán trước, năm nay cơn mưa to thế này còn có thể xuất hiện, cũng hô hào dân chúng chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Giao thông hoàn toàn tê liệt.
Xe cảnh sát liên tiếp xuất động, nhóm cảnh sát giao thông đứng ở mười nút giao thông lớn dưới trời mưa to đích thân điều tiết xe cộ, nhưng vô ích. Bình thường lúc trời không mưa, các nút giao thông quan trọng ở Bắc Kinh đều bị kẹt xe, càng miễn bàn dưới tình huống mưa to sấm chớp đùng đùng thế này.
Xe của Trang Noãn Thần bị chặn đứng tại cầu Song Tỉnh, kẹt cứng ở giữa cầu không thể qua phải hay sang trái gì cả, trước sau đều là xe chắn ngang, nhất thời như người bị mắc ở eo, chỉ có thể hít thở khó khăn.
Ngồi ở vị trí ghế lái, dứt khoát tắt máy xe. Từ khi nghe được báo động đỏ đến bây giờ bị vây trên cầu chật như nêm cối này đã qua hai tiếng đồng hồ, suốt hai tiếng, xe mới di chuyển được khoảng 100m.
Trang Noãn Thần lẳng lặng ngồi trong xe, bên tai đều là tiếng còi xe xung quanh, như là phản đối giận dữ hoặc như là kêu rên than thở, đang lên án ông trời trút xuống mưa to. Mãi đến giờ khắc này, cô mới ý thức được hệ thống thoát nước của Bắc Kinh có bao nhiêu tệ hại, tín hiệu mạng chập chờn, một hệ thống cống ngầm từ thời xưa, cũng có người nói hệ thống ngầm của Bắc Kinh chắc của sáu trăm năm trước, trong sáu trăm năm này chưa từng nâng cấp qua, cho dù trên mặt đất đã được hiện đại hóa, còn hệ thống ngầm đều là đồ cổ của sáu trăm năm trước, cũng khó trách hiện giờ chỉ một cơn mưa xuống thì mặt đất toàn nước, Bắc Kinh luôn khô hạn, ngày thường đương nhiên không nghĩ đến chuyện phải cải tiến hệ thống thoát nước.
Cô đã không còn lòng dạ nào để ý đến những lời kêu ca kia, màn hình điện thoại chớp lên một cái rồi hoàn toàn tắt ngúm, cũng có nghĩa là, chỉ cần cô còn ở trong xe thì sẽ hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, phía trước hình như có xe cứu hộ, lại nghe đến ngoài xe có tiếng mưa rơi ồn ào, cẩn thẩn xem xét mới phát hiện, nước trên đường đã ngập đến thân xe. Có người luống cuống, tiếng còi xe càng thêm inh ỏi. Trang Noãn Thần trái lại bình tĩnh lạ thường, nghe tiếng mưa rơi xuống nóc xe, kính chắn gió, thế giới bên ngoài đã sớm là một khoảng mơ hồ, nhưng suy nghĩ của cô lại ngày càng rõ ràng.
Là lúc ở Đại Tam.
Đêm đó là chủ nhật, lúc cô từ trường trở về đúng lúc cũng gặp trời mưa, mưa tuy không lớn như rơi khiến lòng người phiền não. Cô không mang dù, lúc đứng ở cửa nhà ăn chần chờ không bước, xa xa nghe thấy có người gọi tên cô, nhìn lại thì đúng là Ngải Niệm và Hạ Lữ, hai người che chung một chiếc ô màu hồng thật lớn vui cười chạy về phía cô.
Lúc ấy cô thực sự kinh ngạc, một là không ngờ hai cô bạn sẽ từ ngoại thành chạy đến đón cô, hai là cô chưa từng nhìn thấy chiếc ô nào lớn như vậy, ước chừng có thể che được cho bốn năm người. Chờ đến khi hai người đến gần cô mới nhìn thấy rõ ràng, không nhịn được cười, rõ ràng chính là chiếc ô lớn che nắng của mấy người bán hàng ngoài chợ, trên ô vẫn còn ghi “Khang sư phụ” nữa mà.
Người trú mưa xung quanh đều dùng ánh mắt kinh ngạc để nhìn bọn họ.
Ngải Niệm hô mỏi tay, còn nói hai cô che cái ô này đủ làm cả thành phố kinh ngạc. Trang Noãn Thần không ngờ hai cô bạn mình lại hổ báo như vậy, sau mới biết là chủ ý của Hạ Lữ, hai người vốn muốn đến tìm cô, ai ngờ trên đường mắc mưa, không còn cách nào Hạ Lữ đành giật cái ô che nắng mà tiểu thương chuẩn bị đem vào rồi lôi Ngải Niệm bỏ chạy.
Trang Noãn Thần cười đến đau bụng, chiếc ô này té ra là giật của người ta.
Cô vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, bởi vì ngày đó, ba cô cùng che chung chiếc ô to kia, không thấy mất mặt hay mệt mỏi chút nào, trái lại thấy trời mưa là chuyện vui, năm ấy, là vào mùa hè.
Ngoài xe, nhánh cây ven đường bị mưa to làm gãy, sấm chớp như muốn hỏa thiêu người trần gian. Một đoạn cây bị gãy rốt cục cũng rơi xuống kính chắn gió trước mặt, lại bị cần gạt nước quét bay đến trước cốp xe, chỉ để lại một cái bóng xanh lục rồi nhanh chóng bị mưa to cuốn đi.
Trang Noãn Thần nhíu mày, lúc này mới phát hiện, bất giác hè năm nay đã đến.
Hè lại đến, nhưng năm nay, cô bị nhốt trong xe, ngoài xe không còn thấy hai bóng dáng nọ hi hi ha ha chạy về phía cô, không còn tán ô khoa trương ấy, cũng không có Ngải Niệm và Hạ Lữ.
Hiện giờ, cô bị vây ở trên cầu, mọi người xung quanh có thể cảm nhận mùi chết chóc đang lan tràn, chính
là cô không cảm nhận được, có lẽ, trái tim khô héo càng đáng sợ hơn cái chết.
Cô cảm thấy khó thở, sau khi hé mở cửa kính, ập đến chính là mùi mưa gió đầy trời. Nước trên đường đã sắp ngập đến cửa xe, rất nhiều tài xế bỏ xe mà đi, còn có tiếng mắng nhiếc ồn ào bên cạnh cùng tiếng mưa gào thét hòa lẫn tiếng sấm ầm vang, đinh tai nhức óc.
Mí mắt thật nặng, Trang Noãn Thần chưa từng cảm thấy mệt mỏi như vậy, bi thống long trời lở đất cả ngày nay đủ để hao hết hơi sức, cô nhắm mắt, đầu choáng váng mờ mịt, khoảnh khắc nhắm mắt lại chỉ cảm thấy cả cơ thể đều đang rơi xuống, giống như người đứng ở rìa vách núi cheo leo, cô mất đi điểm tựa cứ thế mà lao xuống vực…
“Đùng! Đùng! Đùng…” Có người đang đập cửa xe.
Hai mắt Trang Noãn Thần như bị nhựa cao su dính chặt, không tài nào mở mắt được, cơ thể chìm xuống đến cực hạn.
“Noãn Noãn!”
Giữa mơ hồ, cô hình như lại nghe có người đang gọi, tiếng nói trầm thấp dồn dập, rất đỗi quen thuộc rồi lại thực xa xôi.
Cửa xe bị đập đến vang lên đùng đùng, cô phiền muốn chết, muốn mở mắt mắng to như lại không mở được, giữa mông lung lại như đang nghe có người nói, “Đội trưởng Lưu, cửa xe bị khóa.”
Cửa xe ai bị khóa?
Là của cô à?
Giữa vô tri vô giác, Trang Noãn Thần cảm thấy lạnh quá, là nỗi đau từ đáy lòng thoát ra, liều mạng gặm nhắm ý thức của cô, khiến ý thức bay tận đến phía chân trời đêm vô cùng vô tận.
“Tiểu Giang, cửa xe của em dâu khóa rồi…”
“Tránh ra!”
Quanh cô ồn ào quá, vẫn là tiếng kêu sợ hãi bên ngoài xe.
Bên tại là đùng một tiếng, theo đó là tiếng thủy tinh vỡ vụn, mưa cứ thế quất về phía cô, lấp đầy hô hấp cô, rất nhanh thân mình cô nhẹ tênh, như là được người nào bế lên.
“Noãn Noãn…” Lần này, tiếng nói quen thuộc càng gần, gần sát bên tai.
Gió thật mạnh, sấm càng lớn.
Trang Noãn Thần cố gắng mở mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt người đàn ông, chiếc ô màu đen trên đỉnh đầu che hết mưa to, quanh thân như có hoa mưa vẩy ra, một khoảng tối đen, là ô của anh, là ánh mắt của anh.
Lại một đường sấm chớp lóe lên.
Sườn mặt anh tuấn của anh bị ánh đến rõ ràng, đầu vai bị mưa thấm ướt, tóc trên trán cũng hơi ướt, mắt anh tràn đầy lo lắng thân thiết, nhưng vẫn thâm thúy sáng ngời như trước, giống như vì sao lóng lánh rơi vỡ.
Giang Mạc Viễn, là anh ấy…
***
Trang Noãn Thần bị bệnh.
Nằm trên giường không dậy nổi, sốt cao không hạ, đôi lúc còn bị mê sảng.
Cô nằm mơ rất nhiều, thời thơ ấu, lúc còn ở bên Cố Mặc, đùa giỡn cùng Ngải Niệm và Hạ Lữ, còn có thời điểm kết hôn với Giang Mạc Viễn… Cô lại mơ mình đứng trong mưa giông gió giật, nước mưa cao như cột sóng ập đến cô, cô không thở được nhưng không cách gì giãy dụa, bên tai dường như có người hét gọi tên cô, như xa như gần, như… tiếng của Giang Mạc Viễn.
Hốt hoảng.
Khi cô mở mắt, ánh sáng đánh vào phảng phất như kiếp trước kiếp này.
Thái dương đau như kim đâm, con ngươi chuyển động, lúc này cô mới phát hiện xung quanh một màu trắng tinh sạch sẽ, có ánh nắng rọi vào, mắt có thể thấy bên ngoài cửa sổ không còn mưa nữa, mà là từng tán xanh mơn mởn dịu mắt.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cô rõ ràng nhớ trời mưa lớn, không lẽ vẫn còn đang mơ?
Cô vất vả ngồi dậy, thời điểm chưa kịp định vị bản thân đang ở đâu, bóng người đàn ông trên sô pha khiến cô kinh ngạc.
Giang Mạc Viễn đang dựa vào sô pha, thân hình cao lớn làm chiếc ghế có vẻ chật chội, áo sơ mi trên người cởi hai nút, có tờ báo chảy xuống từ người anh, có lẽ lúc anh thức đã đọc.
Nắng sớm hắt vào khuôn mặt anh, trông có chút mệt mỏi.
Nhất thời Trang Noãn Thần có chút mơ hồ, nhìn dáo dát một hồi mới phát hiện đây là bệnh viện, nâng tay đỡ trán, ông trời ơi, rốt cục cô bị sao vậy? Chỉ là một cơn mưa mà thôi, làm gì đến nỗi phải lưu lạc đến bệnh viện thế này?
Còn có Giang Mạc Viễn…
Ánh mắt cô lại dừng trên người đàn ông ở cách đó không xa, chẳng phải anh đi công tác à? Trở về lúc nào? Ôm đầu cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra, từng mảnh trí nhớ nhanh chóng xếp lại, trong đó có tiếng sấm rền vang, có mưa to gió lớn, có tiếng xe cứu hộ, cũng có tiếng rộn ràng nhốn nháo của đội cứu viện.
Cô nhớ là Giang Mạc Viễn đã đập nát kính xe, mở cửa bế cô ra ngoài, sau đó thì sao?
Trí nhớ như tấm ảnh bị xé vụn, nhặt lên rất khó.
Nghĩ đến nỗi đau đầu, có giọng nam kinh hỉ khẽ vang…
“Em tỉnh rồi.”
Trang Noãn Thần giương mắt, phát hiện Giang Mạc Viễn mở mắt ngồi lên, sau khi thấy cô tỉnh liền đi đến. Bất giác mắt đối mắt với anh, đáy lòng hơi thắt lại, tuy kinh hỉ, nhưng khó che giấu được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt, là bởi vì cô, hay là vì công việc?