Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Anh và anh ấy của hiện tại


trước sau

Cấp cứu diễn ra khoảng sáu tiếng đồng hồ, trong sáu tiếng này bốn người họ không ai rời đi, ngoại trừ Trang Noãn Thần xuống lầu mua nước uống cho mọi người. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cũng không thấy Mạnh Khiếu đi ra, nhiều nhất có thể thấy y tá vội vàng cầm túi máu chạy vào phòng cấp cứu, rồi sau đó cánh cửa lại khép chặt.


Giang Mạc Viễn luôn đứng tại chỗ đó, một câu cũng không nói, chỉ mấy tiếng trôi qua mà anh như tiều tụy rất nhiều, Trang Noãn Thần nhìn thấy mà đau lòng, đi đến nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, “Bà nội nhất định sẽ không sao đâu, bà ở hiền nên nhất định sẽ gặp lành.”

Tay Giang Mạc Viễn lạnh ngắt, lạnh dọa người, thật lâu sau anh mới yếu ớt nói, “Năm đó, lúc anh đưa Mạc Thâm lên xe cấp cứu cũng từng nghĩ như vậy…”

Tim cô nhói lên, cúi đầu mới thấy áo anh dính máu, có lẽ anh đã theo bà nội đến bệnh viện, cơn đau đột nhiên lan ra. Quen anh đã lâu, cô chưa từng thấy anh sợ hãi, hôm nay, cô lại dễ dàng cảm nhận được nỗi sợ hãi của anh, người tính cũng không bằng trời tính, ví dụ như Giang Mạc Viễn. Lại nắm chặt tay anh, nhưng sức của cô có hạn, rất nhanh, chút ấm áp còn sót lại trong lòng bàn tay cũng bị lây nhiễm lạnh lẽo của anh.

Ba chồng đi qua đi lại, mẹ chồng thì ngồi đó cầu nguyện, khóe mắt còn ướt lệ, hai mắt bà sưng lên do khóc quá nhiều.

Cứ như vậy lại mấy tiếng đồng hồ trôi qua, khi hoàng hôn buông xuống, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt.

Lúc mấy bác sĩ đi ra, cả bốn người gần như chạy ào đến.

“Sao rồi?” Giang Mạc Viễn lên tiếng trước, trực tiếp hỏi Mạnh Khiếu.

Mạnh Khiếu tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt cam chịu, “Bà nội bị thương rất nghiêm trọng, chưa kể đến dập nội tạng, phần đầu cũng bị thương nặng, tuy rằng trước mắt tình hình đã khống chế ổn rồi, nhưng bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm tính mạng, y tá đã đưa bà nội đến phòng hồi sức tích cực rồi, chúng tôi phải thường xuyên quan sát tình hình, tóm lại chính là tình hình… không mấy khả quan.”

Các bác sĩ khác cũng liên tục lắc đầu.

Cơ thể Giang Mạc Viễn run lên, loạng choạng lùi về sau, Trang Noãn Thần thấy thế vội vàng đỡ anh.

Sắc mặt ba chồng tái nhợt, mẹ chồng chỉ khóc, túm lấy Mạnh Khiếu, “Cháu nhất định phải khiến bà nội bình an vô sự, bác xin cháu…”

“Bác gái, ngoại trừ cháu, mấy vị khác đều là chuyên gia giỏi của khoa ngoại, khoa tim mạch, khoa thẩm mỹ, bác yên tâm, mọi người sẽ dốc hết toàn lực để cứu bà nội.” Vẻ mặt Mạnh Khiếu cũng không đành lòng.

Ông Giang khó khăn đè nén thương đau, hỏi, “Vậy theo kinh nghiệm của cháu, bà nội cần bao lâu mới có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm?”

“Bà nội bị chấn thương nghiêm trọng, hơn nữa tuổi tác đã cao, chức năng sinh lý và khả năng phục hồi không sánh được với người trẻ tuổi, nếu vết thương bị viêm, bất cứ lúc nào bà cũng sẽ rơi vào trạng thái nguy hiểm, mỗi lần tiến hành cấp cứu cho bà mà nói đều là một hồi thử thách sinh tử.”

“Mạnh Khiếu…” Giang Mạc Viễn nghe mà ray rứt, bước đến đặt hai tay lên vai Mạnh Khiếu, hình như chỉ có vậy anh mới có thể đứng vững được, nhìn Mạnh Khiếu, “Xin anh, nhất định phải cứu sống nội.”

Mạnh Khiếu sao không hiểu tâm trạng anh được, gật mạnh đầu, “Anh yên tâm, chỉ cần có một tia hy vọng thì chúng tôi cũng sẽ không buông tha.”

Hành lang bệnh viện, tràn đầy áp lực của mọi người…

***

Bà nội nhập viện, làm cả gia đình đều lo lắng, những ngày tiếp theo Giang Mạc Viễn hầu như ngày nào cũng ở lại bệnh viện, về nhà cũng chỉ tắm rửa thay quần áo, ba mẹ chồng cũng luân phiên chăm sóc, chỉ cần cô không tăng ca thì sau khi đi làm về cũng sẽ đến bệnh viện.

Thời gian này, bà nội vẫn hôn mê, trước sau đã trải qua mấy lần cấp cứu, mỗi lần đều là bác sĩ cứu bà ra khỏi quỷ môn quan, Trang Noãn Thần đều như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, nhìn thấy toàn thân bà nội cắm đầy ống, tim cũng thắt lại theo. Ba mẹ chồng tiều tụy thấy rõ, may mà còn có Giang Mạc Viễn ở bên chăm sóc phụ giúp, Trang Noãn Thần gần như đêm nào cũng khó ngủ, đôi khi mệt quá thiếp đi cũng sẽ mơ thấy tình cảnh của nội, thời điểm giật mình tỉnh giấc, nhịn không được cầm lấy sứ giả duyên phận ôm vào lòng, mắt đẫm lệ.

Tên tài xế gây tai nạn rồi bỏ chạy nhanh chóng bị cảnh sát tóm, là say rượu, Giang Mạc Viễn tìm luật sư toàn quyền xử lý chuyện này, sau đó cảnh sát lại điều tra ra thân phận tên tài xế, là con ông cháu cha, điển hình ăn chơi trác táng, ông Giang vừa nghe liền nổi giận, hận đến nghiến răng, ắt phải truy cứu chuyện này tới cùng. Rồi sau đó, người nhà của tên lái xe gây tai nạn tìm đến Giang Mạc Viễn hy vọng có thể hòa giải êm thấm, Giang Mạc Viễn từ chối thẳng, Trang Noãn Thần nhìn ra được anh đang rất kiềm chế, nếu không đã sớm đánh người rồi.

Ông bà Trang cũng nhanh chóng biết được tin tức này, lại vội vàng chạy đến Bắc Kinh, Giang Mạc Viễn sắp xếp cho ba mẹ vợ ở tứ hợp viện, hai người đã lớn tuổi nên không thể giúp đỡ chăm sóc bà nội, nhưng ngày ngày cũng có thể giúp đưa cơm đến bệnh viện.

“Haizzz, thế sự vô thường, bà nội lúc ăn Trung Thu vẫn còn vui vẻ, vậy mà chớp mắt…” Nấu xong canh, bà Trang thở dài.

Trang Noãn Thần không lên tiếng, đưa bình giữ nhiệt đến, sống mũi cay cay, mắt phiếm hồng.

“Đúng là tai nghe mắt không thấy thì không nên tin thật, bà nội nằm viện, mẹ chồng con thương tâm hơn bất cứ ai, hai ngày này mẹ thấy bà ấy khóc nhiều đến nỗi mắt không hết sưng, bên ngoài đều nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu của họ không tốt, mẹ là thấy rất rõ, hai người đó không phải quan hệ không tốt, mà là rất tốt.” Bà Trang nói xong, giọng cũng nghẹn ngào.

Trang Noãn Thần thở dài, sụt sịt.

“Sau này con phải đối xử tốt với mẹ chồng con, đối xử với mẹ chồng phải y như đối với mẹ ruột biết chưa? Mẹ biết mà, mẹ chồng con là típ người khẩu xà

tâm phật, người bà ấy không xấu, còn có, thời gian này Giang Mạc Viễn rất khổ sở, con có đau lòng cũng phải cố gắng đè nén, an ủi chồng con, để nó có thêm sức mạnh, đừng để nó phải đến an ủi ngược lại con nữa. Người một nhà có chuyện gì đều phải đỡ đần nhau, nếu con đau lòng khổ sở thì cứ khóc với ba mẹ, đừng để Mạc Viễn thấy mà thương tâm hơn.”

“Dạ con biết rồi mẹ.” Cô nuốt nước mắt vào trong lòng.

***

Cao Quý nhanh chóng thông qua mục đích hoạt động từ thiện của Vạn Tuyên, Trang Noãn Thần dự định nhắm vào thành phần mẹ góa con côi, vốn cô đã nghĩ nên nhắm vào giáo dục, các khu mái ấm xa xôi quả thực rất cần giúp đỡ, nhưng sau khi nội nằm viện, cô liền sửa lại chủ kiến.

Đô thị xô bồ, người trẻ vì tương lai không ngừng dốc sức làm việc, mỗi này đều bận rộn như con quay, áp lực cạnh tranh, áp lực xã hội, áp lực sức mạnh tuổi trẻ mang đến, đủ mọi áp lực làm con người không thể bận tâm đến nhiều chuyện. Họ đều đã quên, trong nhà còn có cha mẹ mỗi này đều đợi điện thoại gọi về, cũng đã quên cha mẹ già cần chăm sóc và bảo vệ, thỉnh thoảng dù có gọi điện về, cha mẹ cũng chỉ cười bảo bình an, đương nhiên con cái không biết cha mẹ bình an là thật hay đã lâm bệnh rồi.

Hiện giờ nội nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, bất cứ lúc nào cũng có thể đi theo tử thần, Trang Noãn Thần rất hối hận, nếu có thể giành thời gian để quan tâm bà nội nhiều hơn, có phải hiện giờ đã không thấy hối hận như vậy? Cô nhớ đến lúc mình thống khổ nhất, là bà nội đã an ủi cô, thậm chí bà còn sợ cô ngại, còn cố ý che giấu thân phận…

Cho nên, cô càng quý trọng mỗi phút mỗi giây được ở bên ba mẹ cô, ba mẹ chồng, bởi vì cô thật sự rất sợ nỗi thống khổ khi ‘con cái muốn nuôi mà ba mẹ không đợi được’.

Cũng là có ý tưởng này, cô mới khuyên Cao Quý phải chú trọng làm từ thiện cho thành phần mẹ góa con côi.

Phương án là do Ngải Niệm đích thân làm, Trang Noãn Thần chỉ thêm chút tiêu điểm, bởi vì ngày nào cô cũng phải đến bệnh viện thăm bà nội, cho nên Ngải Niệm đương nhiên sẽ tự mình chấp hành công việc mà không chút do dự.

Ý thu càng nồng.

Hôm nay khi ra khỏi Vạn Tuyên, Trang Noãn Thần bất giác rùng mình, mùa thu năm nay hình như đặc biệt ngắn.

Đang chuẩn bị lái xe đến bệnh viện, một chiếc xe đỗ trước mặt cô, cô nhìn vào sắc mặt lập tức thay đổi, xoay gót chân quay đầu bỏ đi, cửa xe nhanh chóng mở ra, tiếp đó có tiếng đàn ông gọi cô…

“Noãn Thần…”

Trang Noãn Thần không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là đi chưa được mấy bước, cánh tay đã bị tóm lại, “Noãn Thần!”

Từng mảng nắng chiều bị bóng lưng anh che khuất, cô ngước lên nhìn anh, lạnh lùng, “Tổng biên tập Cố, có việc gì sao?”

Cố Mặc nhìn ra tia lạnh lẽo ở đáy mắt cô, thở dài, “Có thời gian không, chúng ta nói chuyện đi.”

“Không có thời gian.” Giọng cô khôi phục bình tĩnh, “Với năng lực săn tin bí mật của người nào đó, hẳn phải biết bà nội của Mạc Viễn đã bị tai nạn nằm việc, tôi còn phải đến bệnh viện.”

“Anh biết chuyện này.”

“Cho nên anh tìm tôi nói chính là chuyện này?” Nụ cười của Trang Noãn Thần trở nên lãnh đạm, “Hay là anh định lấy tin tức này để Mạc Viễn phải chịu thêm một đòn nghiêm trọng? Cố Mặc, anh hẳn rất rõ tin tức này không thể cấu thành tổn thương với Mạc Viễn mà, ngược lại sẽ càng có nhiều người biết lý lịch gia thế của anh ấy, như vậy thì anh không được như ý rồi.”

“Anh muốn nói với em không phải chuyện này.” Cố Mặc kiên nhẫn, giữ chặt cô, “Hôm nay anh phải nói chuyện rõ ràng với em.”

“Muốn nói thì nói ngay đây đi, tôi không có nhiều thời gian lắm.”

“Noãn Thần, em có thể đừng lạnh nhạt với anh như vậy được không?” Cố Mặc nổi nóng.

“Vậy anh muốn tôi đối đãi với anh thế nào?” Côi nhíu mày, cao giọng, “Sau khi anh đã lợi dụng dư luận hủy hoại tất cả của Mạc Viễn? Sau khi anh đã đưa ra cái điều kiện đó với Mạc Viễn? Cố Mặc, anh được như ý nguyện rồi, chính như anh nói, anh rất muốn nhìn thấy hai người đổi vai cho nhau sẽ như thế nào, bây giờ chẳng phải anh đã thấy được rồi sao? Anh của hiện tại giống hệt như Mạc Viễn của quá khứ làm cho người ta phải cùng đường, Mạc Viễn của hiện tại đã trắng tay hệt anh năm đó rồi, chẳng qua tiếc là, anh ấy không có nổi điên giống anh, anh thất vọng lắm đúng không?”

“Anh muốn em trở về bên anh thì có gì sai?” Cố Mặc đột nhiên cao giọng, bất mãn việc cô luôn miệng gọi Mạc Viễn Mạc Viễn, đưa tay nắm lấy vai cô, “Trang Noãn Thần, Giang Mạc Viễn hiện giờ đã là tên bần cùng, hắn còn có gì nữa? Hắn còn giả bộ gì nữa? Chẳng qua còn sót lại chút tôn nghiêm sĩ diện hão huyền chuốc khổ vào thân thôi, em còn mê hắn cái gì? Sao không thể theo anh, bên anh chứ? Không lẽ em không biết anh luôn chờ em sao! Luôn chờ em có thể chủ động đến tìm anh!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện