Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Tội trạng chồng chất


trước sau

Cát Na gần như bị Trình Thiếu Tiên ném vào trong phòng, nhíu chặt mày chứng tỏ anh đang rất chịu đựng. Cô lại không chút giận dỗi, cười hì hì ngồi thẳng lên sô pha, lấy cái gối lười biếng ôm vào lòng.

“Cát Na, em mà còn nói bậy bạ thì đừng trách tôi không khách sáo!” Trình Thiếu Tiên lạnh giọng quát.

Hai mắt Cát Na rưng rưng, làm ra vẻ vô tội, “Anh muốn không khách sáo với em thế nào?”

Mặt Trình Thiếu Tiên lạnh hơn.

“Đừng nhỏ nhen vậy mà, anh xem em đã quét dọn nhà cửa rất sạch sẽ.” Cô lại cười ngọt ngào.

Trình Thiếu Tiên nhìn côchằm chằm, “Tôi xin em đừng rêu rao chuyện chúng ta sống chung ở Bắc Kinh nữa, Cát Na, tôi và em tuy rằng chung nhà nhưng không chung phòng.”

“Vậy cũng xem như là ở chung mà.” Cát Na rất có dáng vẻ lấy yếu thắng mạnh, cười đến vô tâm vô phế, “Hơn nữa, là anh muốn làm Liễu Hạ Huệ[1] đấy thôi, em vì yêu mà dâng hiến, anh cũng không chịu, đồ ngốc.”

Trình Thiếu Tiên nhìn cô bất đắc dĩ, hồi lâu thở dài, “Cát Na, em lại đây.”

Mắt Cát Na đột nhiên sáng ngời, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh anh, không chút khách sáo ngồi vào lòng anh, ôm anh cười hì hì, “Nghĩ thông suốt rồi? Muốn em à?”

Trình Thiếu Tiên không trả lời câu hỏi của cô, đưa tay kéo cô khỏi lòng mình đến ngồi vào một bên, nhìn cô chân thành nói, “Em cũng biết tôi và em không có khả năng mà, đúng không?”

“Trên đời này làm gì có nhiều chuyện không có khả năng như vậy chứ.” Thấy anh nghiêm túc, cô than thở.

“Em hẳn nên biết rõ, tôi đâu có thích em.” Cho đến nay anh đều rất dễ dàng tha thứ, chính là niệm tình cô tính tình trẻ con, không thèm chấp nhất, nhưng vẫn có một số chuyện nên làm rõ ngay từ đầu.

Cát Na cúi đầu chơi ngón tay mình, bĩu môi không nói gì.

“Cát Na?”

“Em biết anh thích Noãn Thần.” Lát sau cô mới lên tiếng, vẫn cúi đầu, rầu rĩ không vui, “Nhưng chị ấy đã có gia đình rồi, anh vẫn chưa hết hy vọng à?”

Trình Thiếu Tiên cười nhạt, “Yêu một người không nhất định phải có được người đó, cô ấy hạnh phúc là được rồi, không phải sao?”

“Sao anh phải khổ vậy chứ? Chi bằng anh quên chị ấy đi, không thì giống như anh của em đó, cướp chị ấy về một cách triệt để.” Cát Na cuối cùng cũng nghiêm túc, nhìn anh với vẻ không vui.

Quên, là việc không thể rồi, còn cướp? Trình Thiếu Tiên cười lắc đầu, nhìn Cát Na, “Tôi yêu Noãn Thần, như tự nhận bản thân không có niềm tin kiên định như anh trai em, còn nữa, nếu Noãn Thần không thật sự có tình cảm với anh em, em cho rằng anh em có thể cướp cô ấy đi được sao? Cho dù cướp được người cũng không cướp được trái tim.”

“Vậy còn anh? Chẳng phải anh cũng làm rất nhiều chuyện vì chị ấy sao?”

Trình Thiếu Tiên ngạc nhiên, quay qua nhìn cô.

“Đừng cho là em cẩu thả nên cái gì cũng không biết, Vạn Tuyên có chuyện gì em đều biết rất rõ.” Cô chậm rãi thở dài.

Trình Thiếu Tiên lại ngạc nhiên, “Em biết được gì?”

“Lúc ấy tập đoàn Liên Mỹ thật sự đã bị ảnh hưởng của thị trường cổ phiếu, nhưng công ty lớn như vậy chẳng lẽ tài chính có thể đứt được sao? Phương Trình của Liên Mỹ là đàn anh khoá trên của anh, nhiều năm qua quan hệ của anh với anh ta khá tốt, thời điểm Trang Noãn Thần rời khỏi Đức Mã, là anh nhờ Phương Trình chủ động tìm Trang Noãn Thần, bởi vì anh đã sớm biết được Phương Trình sẽ cố tình về hưu sớm, cũng biết cấp dưới của anh ta có công ty quảng cáo, Noãn Thần đến Vạn Tuyên đợi sau khi đứng vững, anh liền đề cập đến vấn đề chuyển nhượng Vạn Tuyên, giá của Vạn Tuyên làm sao hời như vậy được? Là anh đã đưa thêm một số tiền cho Phương Trình, lúc này Noãn Thần mới thuận lợi tiếp nhận được Vạn Tuyên, chẳng phải sao?”

Nghe cô nói vậy, Trình Thiếu Tiên chợt giật mình, “Sao em lại biết được chuyện này?”

“Đúng vậy, ngay cả anh em là sau đó mới biết được chuyện này, cho nên công tác giấu giếm của anh làm tốt thật.” Cát Na trừng mắt liếc anh, “Anh đã quên khoảng thời gian chúng ta sống chung à? Em cũng là tình cờ nghe thấy anh và anh em nói chuyện mới biết được chuyện này.”

Trình Thiếu Tiên đành cười trừ, vội vàng dặn dò, “Chuyện này em biết là được rồi, tuyệt đối đừng cho Noãn Thần biết, nghe chưa?”

“Em thật sự không hiểu nổi anh nha, âm thầm làm nhiều chuyện cho người ta như vậy, còn không muốn để người đó biết.” Cát Na cào tóc, “Nếu là em đã sớm đến trước mặt Trang Noãn Thần lãnh công rồi.”

“Em không hiểu đâu, muốn yêu một người, có được sự tin tưởng của đối phương vậy là đủ rồi, âm thầm bảo vệ cô ấy là quan trọng hơn bất cứ điều gì.” Trình Thiếu Tiên nhẹ nhàng nói.

“Không hiểu.” Cát Na nhún vai, “Tình yêu vốn dĩ là phải ích kỷ mà.”

“Cho nên tình yêu đôi khi sớm nở tối tàn, chẳng bằng người tri kỷ muôn thuở muôn đời. Hơn nữa, tôi chỉ cho Noãn Thần một điểm tựa, nếu thật sự cô ấy không có bản lĩnh gì, tôi sẽ không dám giúp đỡ cô ấy, thực tế thì cô ấy làm rất tốt, cũng có bản lĩnh thực sự.”

“Thật thâm sâu quá…”

“Tóm lại, chuyện này tuyệt đối không thể nói cho Noãn Thần biết, em cam đoan với tôi đi.” Ánh mắt Trình Thiếu Tiên chuyển thành nghiêm túc.

Cát Na hất hàm nhìn anh.

“Thề đi!”

“Được rồi, được rồi, em chỉ cần cam đoan không nói với chị ấy là được mà, em cũng không hơi đâu quản việc này.” Cát Na nói xong phấn chấn trở lại, đưa tay ôm dính lấy anh, “Hơn nữa, bớt của chị ấy một phần cảm kích, em cũng có thêm một phần hy vọng mà.”

“Cát Na em…”

“Em không thích cùng anh chơi tiết mục âm thần quan tâm nhau gì đó đâu, em thích thì nói, thì sẽ đi giành lấy, hì hì …” Nói xong lại chui vào lòng anh, “Ta không phải nữ nhân xuất hiện trước khiến chàng động lòng, chàng chỉ cần xem ta như gối ôm để an ủi là được.”

Trình Thiếu Tiên nghe xong tức giận đến suýt hư não.

***

Càng đến gần Trung Thu lại càng bận rộn, các công ty quảng cáo tuyên truyền lớn đều chen chúc vào ngày này chuẩn bị toả sáng, các thương hiệu cũng nóng lòng muốn tranh đua. Ngay tại lúc Trang Noãn Thần bận đến sứt đầu mẻ trán, có một nhà truyền thông tuồn ra tin tức tiêu cực có liên quan đến Giang Mạc Viễn.

Vạn Tuyên có nhân viên chuyên phụ trách thu thập tin tức bên lề, tin tức tiêu cực này mới đầu đăng lên trên mạng, theo đó có
vài tờ báo bắt đầu đăng lại, nên vội vàng thông báo cho Trang Noãn Thần. Trang Noãn Thần đọc xong mà ớn lạnh, trong bài viết ngoại trừ phỏng đoán Giang Mạc Viễn đang tiếp nhận điều tra của Uỷ Ban Chứng Khoán, còn có tin nội bộ truyền ra, anh lợi dụng kiến thiết đường xá để thu lợi riêng. Có hành vi đưa tiền hối lộ, góp vốn phi pháp.

Nhất thời tăng thêm vài tội!

Lòng cô lạnh đi một nửa, ngón tay đông cứng, sao lại kéo theo hạng mục của chính phủ thế này? Đầu cô ong ong, lại đột nhiên nhớ đến một cảnh tượng. Cô nhớ có một lần Giang Mạc Viễn đưa cô cùng đi tham dự tiệc tối, trên bàn rượu có một người tên Tề Hành Trường gì đó, còn có trùm bất động sản Vương tổng, họ đang bàn luận cái gì hình như là vấn đề kiến thiết đường xá.

Lòng cô thắt lại, chẳng lẽ chính là ám chỉ chuyện đó?

Bàn giao lại công việc, cô vội vàng lái xe đến Tiêu Duy Quốc Tế.

Lúc này, Giang Mạc Viễn đang ở công ty họp. Thư ký tổng giám đốc mời cô đến phòng làm việc đợi, rồi bưng nước trái cây lên. Trang Noãn Thần cũng không có tâm trạng uống gì, ngồi ở đó cố gắng hít thật sâu, lúc này mới thoáng áp chế được lo lắng trong lòng.

Đợi đến khi hoàn toàn thở nhẹ ra, cô mới cảm thấy buồn cười, bản thân lại không điều chỉnh được tâm trạng, cứ như vậy mà chạy đến đây.

Trong văn phòng cực kỳ yên tĩnh, kim đồng hồ nhẹ nhàng nhích từng chút từng chút như tiếng tim đập.Cô đứng lên đi đến cửa sổ sát đất, nhìn thấy xe cộ tấp nập dưới chân mình nhất thời mê mẩn, đứng ở vị trí này dù có hào quang tự nhiên cũng sinh áp lực, khi hết thảy mọi tin tức bất lợi cho Giang Mạc Viễn đồng loạt truyền ra, anh rốt cục phải làm thế nào mới có thể giữ mình? Nếu đổi lại là cô thì phải làm gì?

Nhíu mày suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra cách gì, xoay người nhìn thấy ghế dựa của anh, trên đó còn vắt áo vest của anh, bước lên trước, đưa tay chạm vào nó, là mùi xạ hương thoảng thoảng, dễ chịu, bình ổn tâm trạng.

Đang nhìn, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, Giang Mạc Viễn đi vào, có lẽ không ngờ cô lại ở trong này, đầu tiên hơi kinh ngạc, sau đó quay lại nhìn thư ký, “Sao không thông báo cho tôi biết?”

Thư ký vừa định lên tiếng giải thích, Trang Noãn Thần đã mở miệng trước, “Là em nói chị ấy đừng thông báo.” Cô vốn không muốn quấy rầy lúc anh họp.

Giang Mạc Viễn đưa văn kiện cho Châu Niên xong thì điều thư ký ra ngoài, đóng cửa phòng lại, cô đã nhanh nhẹn đi đến cạnh anh, cười nhẹ, “Bộ anh sợ em đến bắt gian à? Trách thư ký làm gì?”

“Không muốn để em đợi lâu.” Giang Mạc Viễn cười.

“Cũng không bao lâu mà.”

“Hôm nay nghĩ gì mà chủ động đến tìm anh vậy?” Cô hiếm khi chủ động đến văn phòng anh.

Trong mắt Trang Noãn Thần xẹt qua tia lo lắng, “Tin tức trên mạng anh đã xem chưa?”

“Em là xem tin tức mới đến đây?” Anh nhíu mày.

Cô gật đầu.

Giang Mạc Viễn cúi xuống nhìn vào mắt cô, đáy mắt cảm động, đưa tay ôm lấy cô. Cô tựa vào ngực anh, hai má dán vào vòm ngực dày rộng ấy, nghe tiếng tim anh đập, thật lâu sau cũng nói ra lo lắng của mình, “Rắc rối có khi nào sẽ ngày càng nhiều không?”

“Sẽ vậy.” Anh bất ngờ đáp.

Cô ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn vào mắt anh, rồi cúi xuống, ”Vậy em có thể giúp đỡ gì không?”

Giang Mạc Viễn cân nhắc, “Em có thể giúp chuyển nhà.”

“Chuyển nhà?” Trang Noãn Thần lại càng không hiểu.

“Có lẽ…” Giang Mạc Viễn vuốt tóc cô, thâm sâu nói, “Không bao lâu nữa, chúng ta sẽ phải chuyển nhà.”

Cô kinh ngạc nhìn anh, thật lâu sau cũng không hiểu được hàm ý trong lời nói của anh.

***

Bữa tối, ngay cả bánh phô mai cô thích ăn nhất cũng thật vô vị, câu nói của Giang Mạc Viễn làm cô suy nghĩ mãi vẫn chưa hiểu được, hỏi qua anh, anh chỉ cười mà không nói, có lẽ, còn chưa phải lúc?

Trên mặt Giang Mạc Viễn luôn không thấy được vẻ gì là nôn nóng, chính là lúc ăn cơm thường hay rơi vào trầm tư, nhưng mà lại nhanh chóng trò chuyện vui vẻ cùng cô, giống như tin tức trên mạng không hề có lực sát thương gì với anh.

Cô rất muốn nói chuyện có liên quan đến tin tức này thật rõ ràng với anh, nhưng nghĩ đến lời anh từng nói lại cố nhịn, một người giỏi mưu tính như vậy, có lẽ khi đối mặt với biến cố lớn là lúc cần thận trọng.

Cũng không biết tại sao, cô có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm trước khi cơn giông bão kéo đến.

Hai người đang tán gẫu, bên cạnh có một giọng nói vang lên, vừa quen thuộc, lại lạnh băng, “Trùng hợp vậy.”
Chú thích:

[1] Liễu Hạ Huệ là một chính nhân quân tử nổi tiếng vào thời Xuân Thu. Một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần, Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện