http://Trang Noãn Thần không hiểu ý của anh ta lắm.
Mạnh Khiếu lại kéo cô sang một bên, hỏi nhỏ, “Noãn Thần, cô với Mạc Viễn quen biết bao lâu rồi?”
“Hơn một năm ạ.” Cô đơn thuần đáp.
Mạnh Khiếu sau khi nghe xong bỗng trợn mắt, sau đó cười như bắt được trộm, “Hơn một năm rồi hả? Tên Mạc Viễn đáng ghét này, có bồ thì có bồ thôi, còn bày đặt giấu giếm.”
Trang Noãn Thần lúc này mới hiểu ra, liên tục xua tay giải thích, “Bác sĩ Mạnh, anh đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy chỉ là bạn thôi, không hề cặp bồ.”
“Mạnh Khiếu.” Mạnh Khiếu chữa lại cách xưng hô.
“Ờ, Mạnh Khiếu.” Trang Noãn Thần cũng vội vàng sửa miệng.
Mạnh Khiếu khó hiểu nhìn cô, thật lâu sau mới hỏi, “Cô với Mạc Viễn thật sự không cặp bồ à?”
“Không hề.” Cô đáp cực nhanh, “Tôi với anh ấy chỉ là bạn tốt với nhau thôi.” Lời này nói ra mặc dù có hơi dối lòng, nhưng ít ra có thể giải thích được mối quan hệ giữa hai người, cặp bồ ư? Giang Mạc Viễn là người đàn ông ưu tú, có thể nhìn chứ không với tới nổi.
“À.” Mạnh Khiếu xem qua hơi thất vọng.
“Đúng rồi, tôi phải đến đâu nộp phí?” Cô đột nhiên nhớ tới chuyện chính.
Mạnh Khiếu ngạc nhiên, “Nộp phí? Nộp phí gì?”
“Thì viện phí đó.” Trang Noãn Thần cảm thấy câu hỏi của anh ta có hơi kỳ lạ.
“À…” Mạnh Khiếu bừng tỉnh, thuận miệng nói, “Giang Mạc Viễn đã đóng hết rồi, cô không cần đóng nữa đâu.”
“Gì?” Trang Noãn Thần ngẩn ra, vội hỏi, “Anh ấy đâu rồi?”
“Không biết nữa, lúc nãy thấy anh ta đi nhận điện thoại, giờ không biết đang ở đâu gọi điện thoại nữa.” Mạnh Khiếu nói.
Trang Noãn Thần khẽ gật đầu, lát sau mới hỏi, “Mạnh Khiếu, phòng bệnh ba tôi nằm có đắt lắm không?”
“Hả? Ha ha, cũng tạm, không đắt lắm đâu.” Mạnh Khiếu nghĩ nghĩ rồi đáp. Đâu chỉ là đắt? Không có quan hệ riêng thì có tiền cũng khó vào đó nằm.
“Không đắt hả?” Mặt Trang Noãn Thần lộ vẻ nghi ngờ, thấy dáng vẻ của Mạnh Khiếu càng biết anh ta không hề nói thật.
Mạnh Khiếu thấy vậy bèn nhanh chóng chạy thoát thân, sợ cô hỏi tới hỏi lui, nhẹ nhàng nói, “Tôi đi làm kiểm tra cho ba cô trước, có chuyện gì đều có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Cám ơn anh.”
Mạnh Khiếu gật đầu, vừa định đi lại đột nhiên hỏi, “Cô và Mạc Viễn thật sự không phải quan hệ bồ bịch à?”
Trang Noãn Thần dở khóc dở cười, “Thật sự không phải.”
Mạnh Khiếu thở dài, quay đi.
Sao có khả năng hai người không phải quan hệ bồ bịch chứ? Cho dù cô nhóc đó không có ý gì, nhưng chắc hẳn Giang Mạc Viễn đã nhìn trúng cô ta rồi. Mạnh Khiếu nghĩ vậy, sắc mặt ngược lại có hơi nghiêm trọng.
***
Sau khi từ khách sạn Shangri La quay lại, Trang Noãn Thần mới biết, Giang Mạc Viễn chẳng những đã nộp tiền viện phí, ngay cả tiền thuê khách sạn cũng đã đóng xong, cô vừa đến đó hỏi thăm, tin tức khách sạn cung cấp chính là, phòng lấy tên Giang Mạc Viễn để đặt, lấy thẻ vàng đảm bảo, là phòng sử dụng vô thời hạn.
Vậy thì cô muốn khách sạn trả tiền lại cũng rất khó khăn.
Gọi điện thoại cho Giang Mạc Viễn vẫn không được, có lẽ vội vàng đi giải quyết công việc.
Đi ngang qua vườn hoa của bệnh viện, lúc mới vừa đẩy cửa đi vào hàng lang dài, Trang Noãn Thần mơ hồ nghe thấy tiếng nói quen thuộc.
Cô theo bản năng bước nhẹ chân, đứng nép sang một góc, ló đầu ra nhìn thì thấy, đúng là Châu Niên!
Sao anh ta lại đến bệnh viện?
Nhìn kỹ lại, Giang Mạc Viễn đang đứng ở đối diện anh ta.
Hai người này?
Đang nghĩ ngợi, liền nghe Châu Niên cất giọng, tuy rằng đã nhỏ tiếng, nhưng bởi vì đứng gần, Trang Noãn Thần cũng nghe được rõ ràng.
Ngữ điệu của Châu Niên có phần sốt ruột, “Anh Giang, thái độ phía ông Đổng rất cứng nhắc, có vẻ như lần hợp tác đầu tư này không được lạc quan cho lắm.”
“Bên kia còn nói gì nữa?” Là giọng nói ung dung bình tĩnh của Giang Mạc Viễn.
“Mấy ngày nay ông Đổng vẫn luôn đợi ở Hồng Kông, nhưng đợi mãi không thấy anh đến đó, ông ấy cho rằng anh không có thành ý hợp tác, nên tối qua đã bay đi rồi.”
Giang Mạc Viễn im lặng.
“Anh Giang, giờ phải làm sao? Có cần gọi điện giải thích với ông Đổng không?”
“Không cần.” Giang Mạc Viễn thản nhiên nói, “Bây giờ chưa phải lúc.”
“Nhưng nếu không giải thích, lần hợp tác này có thể sẽ đi tong.” Châu Niên kinh ngạc.
“Tất cả mọi người đến với nhau đều vì lợi ích, nếu không muốn phát triển lâu dài, thì lão Đổng cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy đến Hồng Kông, thoạt đầu chúng ta gặp trở ngại chuyện này một chút, nhưng chuyện quan trọng trước mắt chính là sự phát triển của Tiêu Duy ở thị trường Trung Quốc.” Giang Mạc Viễn quả quyết nói.
Châu Niên nghe theo sắp xếp.
Hai người còn đang nói thêm về vấn đề phát triển có liên quan đến Tiêu Duy.
Chỗ rẽ bên này, Trang Noãn Thần đã nghe không vào nữa, toàn thân như bị rút hết xương cốt, cô dựa vào tường, đầu óc trống rỗng.
Hóa ra, Giang Mạc Viễn không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở Cổ Trấn.
Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy?
Anh là cố ý đến Cổ Trấn!
Bởi vì anh đến Cổ Trấn, cho nên làm chậm trễ cả một hạng mục đầu tư!
Móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay.
Cơ thể cô từ từ chảy xuống, ngồi xụp xuống đất.
Giang Mạc Viễn tốt bụng, cô hiểu.
Giang Mạc Viễn đối xử với cô rất tốt, cô hiểu.
Cô không phải kẻ ngốc, tốt như vậy rốt cuộc là vì cái gì, cô càng hiểu…
***
Buổi trưa nắng ấm, Bắc Kinh cuối thu, tiết trời ngày càng lạnh.
Cho đến nay, cô không hề thích mùa này, còn có mùa đông nữa, là mùa mang theo màu sắc cô tịch.
Thế nhưng, duy chỉ có sự ấm áp vào buổi trưa vẫn khiến người ta lưu luyến.
Vườn hoa bệnh viện, bãi cỏ được cắt tỉa vô cùng công phu, nhuốm màu vàng nhợt nhạt, màu sắc này cũng thật nhẹ nhàng dễ chịu.
Ánh nắng kéo dài bóng dáng Giang Mạc Viễn cùng Trang Noãn Thần, lúc thì song song, lúc thì chồng lên nhau.
Thật lâu sau, cô dừng chân lại, quay đầu nhìn Giang Mạc Viễn, bởi vì anh gần như che khuất hết ánh nắng, nhất thời cô có chút không nhìn rõ bộ dạng của anh.
“Cám ơn anh.” Đây là câu nói từ tận đáy lòng cô.
Giang Mạc Viễn cúi xuống nhìn cô, trong nụ cười mang theo chút bất đắc dĩ, “Cả ngày hôm nay em đã nói từ ‘cám ơn’ rất nhiều rồi.”
“Nên vậy mà.” Cô cười nhẹ, nói xong lấy thẻ ngân hàng trong túi ra, kéo tay anh nhét vào trong đó.
Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn, đợi đến khi nhìn rõ thứ trong tay thì không khỏi bật cười, nhếch mày, “Em cho anh thẻ ngân hàng hả?” Chưa từng có cô gái nào đưa cho anh thứ này cả.
“Tiền viện phí ở Cổ Trấn, còn có tiền viện phí
ở đây và tiền thuê khách sạn, em biết đều là anh bỏ ra.” Cô khẽ nói.
Giang Mạc Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định mở miệng, cô đã cướp lời anh, “Nghe em nói trước đã.”
Giang Mạc Viễn nhìn cô.
Cô liếm môi, nhìn anh, ánh mắt chân thành, “Em biết, lúc này nói lời cám ơn với anh chỉ là giả dối, nhưng đó là suy nghĩ thật sự của em. Nếu không có anh, em thật sự không biết phụ giúp cho ba mẹ thế nào, Mạc Viễn à, em rất biết ơn anh. Anh đã giúp em quá nhiều rồi, còn tiền, bất luận thế nào em cũng không thể để anh bỏ ra giúp em được, nếu không chẳng những em thấy bất an, mà ba mẹ em cũng sẽ thấy y như vậy, tấm thẻ này bất luận thế nào anh cũng phải nhận lấy, ba em còn phải làm phẫu thuật và điều trị sau này nữa, số tiền đó rút trong này ra là được.”
Giang Mạc Viễn nghe cô nói xong câu cuối cùng, đầu mày hơi nhíu lại, đưa tay nắm lấy bả vai cô, cúi người xuống, giọng nói vô cùng nghiêm túc—
“Noãn Noãn, em nhất định phải rạch ròi với anh như vậy sao?”
Ánh mắt nghiêm túc của anh khiến cô thấy đau, trái tim cũng nhói lên một cái, cô cụp mắt, khẽ thở dài, “Mạc Viễn à, anh nhầm rồi, chính bởi vì em xem anh là bạn, một người bạn rất tốt nên mới phải làm như vậy.”
Cô chỉ có thể giả ngốc.
Trước khi cùng anh đến vườn hoa, từng chuyện anh làm cho cô như thước phim chiếu chậm từ từ hiện lên trong tâm trí cô. Từ xa lạ đến một câu cũng không nói, cho đến lần đầu tiên anh đưa cho cô miếng bánh ngọt; từ tình nhân dự tiệc đến khi cô nhờ anh đóng giả làm bạn trai; từ lúc anh đưa ra yêu cầu cô ở bên anh đến lúc anh lặng lẽ quan tâm cô cùng sự ấm áp đâu đâu cũng tồn tại của anh nữa, hết thảy hết thảy không hề khó tưởng tượng sự dụng tâm của anh đối với cô.
Nhưng loại dụng tâm này là tình yêu ư?
Cô không thể giải thích được.
Có lẽ, ngay cả bản thân anh cũng không nói rõ được.
Với thứ tình cảm có nói cũng không thể nói rõ được ấy, thì dùng một từ ‘bạn tốt’ để quyết định mối quan hệ giữa anh và cô ít ra cũng cảm thấy thỏa đáng.
Cô, có thể để ý đến nhũng cảm xúc không rõ ràng với anh.
Mà anh, cũng có thể bảo vệ sự ích kỷ của riêng cô.
Thêm vào đó, cô và Giang Mạc Viễn chênh lệch quá lớn, làm bạn tốt của anh đã là hy vọng xa vời rồi, nào dám nghĩ sâu hơn mối quan hệ khác chứ?
Cô không muốn hỏi thẳng anh tại sao lại đến Cổ Trấn, anh có lòng tự trọng của mình, anh thương yêu cô như vậy, sao cô không thể giữ lòng tự trọng ấy cho anh chứ?
Khuôn mặt Giang Mạc Viễn rơi vào nửa sáng nửa tối, đợi Trang Noãn Thần nói xong, sâu trong mắt anh hình như xẹt qua tia gì đó, sau khi im lặng thật lâu, đôi môi anh cũng hơi nhếch cao tạo thành một vòng cung sắc bén, rồi anh thở dài, nhưng chưa nói gì cả.
Trang Noãn Thần ngước nhìn anh, thấy anh im lặng, trong lòng đột nhiên cảm thấy xót xa.
“Giang Mạc Viễn…”
Giang Mạc Viễn nhìn cô, có sự đè nén trong mắt, giống như… con dã thú bị giam giữ ở nơi nào đó, đang ngủ đông.
Cô hoảng hốt, bất giác lui lại.
Anh kéo tay cô lại, đột nhiên mỉm cười, cả hai ngồi xuống ghế đá.
“Ở đâu ra nhiều tiền như vậy?” Anh nhẹ nhàng hỏi, giống như lúc nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trang Noãn Thần thấy anh không giận, cũng yên lòng, cười cười, “Thật ra chỗ này cũng là tiền của anh, chẳng qua chỉ là trả lại cho anh thôi.”
“Tiền của anh?” Anh khó hiểu.
Trang Noãn Thần che miệng cười, chỉ vào tấm thẻ, “Anh có biết cửa hàng đồ si đó hào phóng lắm không? Tất cả váy dự tiệc của em đều được mua với giá cả tốt nhất.”
Giang Mạc Viễn chỉ cười mà không nói.
“Anh nhận đi được không?” Cô dứt khoát kéo tay anh làm nũng, lay nhẹ, “Đừng để em phải áy náy mà.”
Giang Mạc Viễn quay đầu nhìn cô, bộ dạng nũng nịu của cô gái khiến tim anh hơi rung động, anh mỉm cười bất đắc dĩ, “Đó giờ luôn là đàn ông đưa thẻ ngân hàng cho phụ nữ, còn em thì ngược lại.”
“Xem như là em trả tiền vậy mà.” Nói xong, cô nhét tấm thẻ vào túi áo anh, cười hì hì. Xưa giờ, cô luôn có thói quen để dành tiền, điểm ấy Hạ Lữ và Ngải Niệm rõ nhất, nhưng các cô ấy cũng không biết tại sao cô lại cần tiền như vậy, đôi lúc vì để tiết kiệm tiền, một nồi thịt kho cô cũng thể thể chia ra ăn mấy ngày.
Rất đơn giản, cô muốn mua nhà.
Bắc Kinh, là quê hương của ba cô, cô cũng thích sống tại thành phố này.
Con người sợ nhất chính là nỗi đau ‘con cái muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không đợi được’, cô muốn đem lại cuộc sống tốt nhất cho ba mẹ cô, muốn đón ba mẹ về Bắc Kinh, điều tối thiểu phải có căn nhà của riêng mình.
Trong tấm thẻ ngân hàng này, là toàn bộ số tiền cô tích góp được, nhưng vì căn bệnh của ba cô, cô phải xuất ra số tiền này.
Tiền có thể kiếm lại được, nhưng cha thì chỉ có một.
Tâm tư này của cô chưa từng nhắc đến với bất kỳ ai, cho dù là người bạn tốt nhất.