Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Khắc họa ba người


trước sau

Chiếc xe như con ngựa đứt dây cương, lao vun vút trên đường cao tốc.

Trang Noãn Thần nắm chắt tay vịn, kinh hãi nhìn thấy anh lạng lách đánh võng qua mặt hết chiếc xe này đến chiếc xe khác, không kìm được lên tiếng, “Cố Mặc, anh chạy chậm chút đi.”

“Rốt cục cũng chịu gọi tên anh rồi sao?” Cố Mặc hừ lạnh.

Trang Noãn Thần thấy tâm trạng anh hình như không tốt lắm, cũng không dám nói nhiều, chỉ hy vọng có thể bình an tới được bệnh viện là tốt rồi.

Trong xe có chút nặng nề.

Cho đến khi, tiếng chuông điện thoại vang lên mới cắt ngang bầu không khí nặng nề đó.

Trang Noãn Thần luống cuống mở túi xách lấy điện thoại ra, là Giang Mạc Viễn gọi tới, cô bất giác nhìn thoáng qua Cố Mặc, nhất thời không biết nên nhận hay không nhận cuộc gọi này.

Đang nghĩ ngợi, xe phanh kít một cái.

Cả người Trang Noãn Thần theo quán tính nhào về phía trước, được Cố Mặc kéo lại, sau đó thuận thế giật lấy điện thoại trong tay cô.

“Cố Mặc…” Cô cả kinh, lập tức đưa tay muốn giật lại.

Hai cổ tay bỗng nhiên bị một tay Cố Mặc cố định, không thể động đậy, tay kia của anh thì cầm điện thoại của cô, thấy rõ tên hiển thị trên màn hình, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, sắp sửa đóng thành băng.

Anh lườm cô một cái, đôi mắt hẹp dài rõ ràng hiện lên vẻ không vui cùng giận dữ.

“Cố Mặc…” Hàm răng cô khẽ va đập vào nhau, không biết anh muốn làm gì.

Quai hàm Cố Mặc căng cứng, dưới ánh nhìn chằm chằm kinh ngạc của cô, anh đột nhiên nhấn nút nghe máy.

“Đừng…” Trang Noãn Thần vô thức thốt ra một chữ, về phần tại sao, cô cũng không biết.

Bởi vì khoảng cách hai người rất gần, cô nghe được tiếng nói ở bên kia của Giang Mạc Viễn, giọng nói dịu dàng trầm thấp, “Noãn Noãn, sau lâu vậy mới bắt máy?”

Sắc mặt cô tái nhợt tới cực điểm!

Mà Cố Mặc cũng thế!

So với cô, vẻ mặt Cố Mặc tái xanh, bộ dạng như muốn giết người, anh cực kỳ phẫn hận nhìn cô, gằn từng chữ nói vào điện thoại, tiếng nói âm lạnh như cứa vào tim…

“Anh Giang, cám ơn sự quan tâm của anh đối với bạn gái tôi nhé, nhưng mà kể từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy, không khiến anh phải bận tâm!”

Trang Noãn Thần nhìn anh, sững sờ.

Nhưng cô vẫn cố gắng dỏng tai, nghe thấy đầu dây bên kia thoáng im lặng một chút, sau đó, Giang Mạc Viễn lên tiếng, chẳng qua tiếng nói vẫn trầm thấp lãnh đạm như vậy nhưng nghe qua đã lạnh đi rất nhiều…

“Cô ấy đang ở đâu?”

“Ở bên tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, chỉ có thể ở bên tôi mà thôi!” Cố Mặc lạnh lùng phun ra từng chữ, sau khi nói xong bèn cúp máy.

Trang Noãn Thần ra sức vùng vẫy khỏi trói buộc của anh, khó tin nhìn anh, “Anh điên rồi à?” Cô và Giang Mạc Viễn chỉ là bạn bè, Cố Mặc nói mấy lời không đầu không đuôi như vậy với anh ấy để làm gì.

“Đau lòng sao?” Nụ cười lạnh lẽo bên môi Cố Mặc càng thêm sâu, bỗng dưng giơ tay bóp cằm cô, hét lên, “Trang Noãn Thần em nhớ kỹ cho anh, cho dù anh điên cũng là do em bức anh phát điên!”

“Buông ra, đau quá!” Sức lực quá mạnh khiến cô đau muốn rớt nước mắt.

Đáy mắt Cố Mặc xẹt qua tia đau lòng, nhanh chóng thả tay ra, sau khi nhìn cô thật lâu cũng không nói gì thêm nữa, nhấn ga lái xe đi.

***

Trước giường bệnh, Trang Noãn Thần lần thứ hai gặp lại bà Cố, chẳng qua khác với sáu năm trước, bà Cố hiện giờ gầy đến trơ xương, trên người cắm rất nhiều ống, nhiều thiết bị cô không biết tên, trong phòng bệnh tràn ngập âm thanh tích tích máy móc.

“Noãn Thần à, con đến rồi…” Bà khó khăn mở mắt, sau khi thấy Trang Noãn Thần, mỉm cười chân thành.

Trang Noãn Thần là cô gái lương thiện, cho dù biết được sự thật, nhưng sau khi nhìn bộ dạng bà Cố hiện giờ cũng không nén được xót xa, vội vàng ngồi xuống, cầm lấy tay bà, “Dì Cố à, sao dì lại bệnh đến như vậy?”

Dì Cố của sáu năm trước khỏe mạnh biết bao nhiêu.

Ngón tay bà Cố gầy guộc, nhưng vẫn cầm chắt tay cô, cố gắng nhoẻn miệng cười, “Là nhiễm trùng đường tiểu, dẫn đến biến chứng thần kinh và xương. Có lẽ là báo ứng, bắt dì ngày ngày đều ở đây, dựa vào mấy thứ máy móc này để duy trì mạng sống, mỗi lần chạy thận là một lần thống khổ.”

“Dì à, y học hiện giờ rất phát triển, dì sẽ không sao đâu.”

“Đồ ngốc à, không cần an ủi dì đâu.” Bà Cố cười cười, khẽ nói, “Bệnh này không trị dứt được, còn sống ngày nào chẳng những lãng phí tiền bạc và chuốc thêm đau đớn, đôi lúc dì nghĩ, chi bằng tiêm một mũi cho dì chết đi sẽ không còn đau nữa.”

Trang Noãn Thần siết nhẹ tay bà, sống mũi cay xè.

“Nghe Cố Mặc nói ba con cũng nằm ở bệnh viện này.” Bà Cố nói chuyện rất chậm rãi, thật sự rất yếu, “ Dì rất muốn đến chào hỏi ba mẹ con, sau đó thành tâm nói xin lỗi với họ, năm đó, đúng là đã làm khó họ, còn có con Noãn Thần à, dì xấu xa quá, đê tiện quá, lợi dụng con để Cố Mặc chết tâm…”

Nước mặt đột nhiên trào ra, chảy xuống cổ họng, Trang Noãn Thần nghe bà Cố nói hết mọi chuyện năm đó, giống hệt như lời ba cô nói, nhưng, lúc bà Cố đang nói cũng như cô, lệ rơi đầy mặt.

“Dì chỉ nghĩ bắt Cố Mặc đi là một chuyện tốt, tiếc là, sáu năm qua nó chưa từng sống vui vẻ.” Ánh mắt bà Cố bi thương, nhìn về phía Trang Noãn Thần, “Dì là mẹ nó, nhìn thấy nó cười vui vẻ nhất chính là lúc nó học đại học, lúc quen con. Còn nhớ lần đó dì kêu nó dẫn con về nhà dùng cơm, cái thằng Cố Mặc này, nó không bao giờ tùy tiện nói cười với ai, nhưng lần đó trên bàn cơm, dì thấy rất rõ nó ăn hai miếng liền ngẩng đầu nhìn con, trên mặt nó ngập tràn hạnh phúc, hiện giờ ngẫm lại, hồi đó là dì đã tạo nghiệt.”

“Dì à…”

“Dì biết Cố Mặc không quên được con, cũng biết một khi về Bắc Kinh nó sẽ đi tìm con.” Bà Cố thở dài, “Niềm kiêu hãnh cả đời này của dì chính là sinh được Cố Mặc, còn điều dì hối hận nhất chính là đã tận tay phá hủy hạnh phúc của nó. Dì nghĩ để Cố Mặc du học sẽ được hưởng nền giáo dục tốt nhất, nhưng năm thứ hai sau khi chúng ta xuất ngoại, ba Cố Mặc qua đời trong một tai nạn bất ngờ, cùng lúc đó, dì lại phát hiện mình bị bệnh, cứ vậy, tất cả gánh nặng trong gia đình đều trút hết lên vai Cố Mặc cho đến tận bây giờ. Noãn Thần à, không phải nó không muốn đi tìm con đâu, mà sáu năm qua nó chưa từng có một đêm ngon giấc, ngắm tấm hình của con trong ví là ngắm suốt cả đêm, dì biết, nó không quên được con.”

Trang Noãn Thần bụm miệng, nấc lên khóc không thành tiếng.

Cô đâu biết, cái gì cũng không biết.

“Noãn Thần à, là dì có lỗi với con, nhưng dì vẫn ích kỷ cầu xin con một chuyện, đây cũng là mục đích hôm nay dì bảo Cố Mặc dẫn con đến.” Bà Cố nắm lấy tay cô.

“Dì cứ nói đi.” Cô nghẹn ngào.

Bà Cố rũ mắt, “Cố Mặc không biết chuyện xảy ra năm đó, Noãn Thần, dì van xin con, đừng nói chân tướng cho nó biết, ít nhất đừng để nó biết là chính tay mẹ nó bóp chết hạnh phúc của nó.”

Nước mắt rơi như mưa, từng giọt từng giọt rớt xuống ra giường, Trang Noãn Thần nhắm mắt gật đầu, sao cô có thể nói với anh được? Cho dù cô đã biết chân tướng nhưng cũng không hận ai cả, có lẽ có một số chuyện đã là định mệnh, quá khứ mãi mãi chỉ là những biến cố trong đời mà thôi.

“Vậy thì giờ con có thể quay về với Cố Mặc được không?” Bà Cố nhìn cô, giọng điệu van nài, “Nó vẫn yêu con, trước giờ đều không đổi. Nó quay về Bắc Kinh cũng chính là vì con.”

“Dì à, anh ấy… anh ấy hận con…” Cô siết chặt nắm tay, có thể trở lại như xưa được không? Có thể bắt đầu lại từ đâu được không? Cô không biết, nhưng mỗi khi nghĩ đến ánh mắt của Cố Mặc cô liền thấy sợ hãi.

Bà Cố lắc đầu, cười khổ, “Từ nhỏ đến lớn Cố Mặc là đứa không biết thể hiện tình cảm của chính mình, từ lúc học sơ trung, lần đầu tiên thấy con nó đã thích con, sao có thể hận con được? Cho dù có hận, cũng bởi vì nó quá yêu con thôi.”

Trang Noãn Thần lẳng lặng nhìn bà Cố, trong lòng sớm dậy sóng, đau đớn cộng thêm kích động không tên, còn có căng thẳng bất lực trong hoảng loạn, hết thảy dồn vào một chỗ, cô không biết đây là cảm giác gì…

***

Cố Mặc vẫn luôn đợi bên ngoài phòng bệnh.

Lúc Trang Noãn Thần mang theo viền mắt đỏ hoe từ phòng bệnh đi ra, ánh mắt anh như dịu đi, muốn tiến lên ôm lấy cô nhưng kìm lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn cô.

Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn của anh, lại rất nhanh cúi xuống, hai tay bất giác nắm lại với nhau. Cô cũng không tiến lên, đứng cách đó không xa, giữa hai người cách một lối đi nhỏ, không rộng không hẹp, vừa đủ chứa bóng dáng cả hai.

Thật lâu sau, Trang Noãn Thần nhịn không được ngước lên, vừa định lên tiếng, lại bị cặp mắt lạnh lùng như băng kia của anh làm nghẹn lại, lời nói của bà Cố vẫn quanh quẩn bên tai cô, nhưng dũng khí của cô đâu rồi? Như thời đại học chủ động theo đuổi anh, còn bây giờ, bắt cô chủ động thật sự cô đã không còn can đảm đó, câu nói ‘Chúng ta hãy ở bên nhau đi’ thật sự không thể thốt ra lời.

“Mẹ anh nói gì với em?” Cuối cùng Cố Mặc cũng lên tiếng trước.

Trang Noãn Thần đè nén rung động trong lòng, nhẹ nhàng nói, “Không có gì, chỉ là ôn chuyện cũ thôi.”

“Thật không?” Cố Mặc từ từ bước đến gần cô hơn, cuối cùng đứng lại trước mặt cô.

Hơi thở như ánh ban mai quen thuộc len lỏi vào hô hấp của cô, cô lui về sau theo bản năng, cụp mắt suy nghĩ không biết phải nói gì.

Sau lưng của cô là bức tường, phía trước là Cố Mặc, không gian nhỏ hẹp gần như làm cô không thở nổi, ngay sau đó, cằm của cô bị Cố Mặc nâng lên, mắt anh nhìn vào mắt cô.

“Em khóc à?” Đôi mày rậm khẽ chau lại.

Trang Noãn Thần lắc đầu cũng không được, không lắc đầu cũng không xong, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh, cắn môi.

Thấy cô không đáp, anh hiểu nhầm là cô chán ghét, đôi mày nhíu càng sâu, buông tay, giọng nói cũng chuyển lạnh, “Trang Noãn Thần, em suy nghĩ ra sao rồi?”

Cô sững sốt.

“Hoạt động của Tiêu Duy, không có Kinh Tế Mới căn bản là không được!” Anh cười lạnh, ánh mắt u ám đến dọa người.

Lòng Trang Noãn Thần chùn xuống, “Cố Mặc, anh làm vậy là vì cái gì? Năm đó là em có lỗi với anh, nhưng anh không thể lấy công việc ra để trả đũa em. Như vậy cho dù chúng ta có quay về bên nhau cũng chẳng vui vẻ gì.”

Đồng tử sâu xa của Cố Mặc co lại, giơ tay cố định gáy cô, bắt cô phải ngước nhìn anh, cứ như vậy, hai người nhìn nhau chăm chú, không hề chớp mắt. Hơi thở của anh hơi gấp gáp, ánh mắt nhìn qua càng thêm kích động.

“Em nghĩ rằng anh đưa ra yêu cầu này với em chính là muốn trả thù em à? Noãn Thần…”Lời trước đó gần như là gầm lên, mà khi gọi tên cô, ngữ điệu của Cố Mặc đột nhiên chuyển nhẹ, kể cả ánh mắt cũng hiện lên nỗi đau không thể diễn tả bằng lời, kề sát gương mặt tuấn tú vào cô, “Nếu anh nói anh còn yêu…”

“Noãn Noãn!”

“Noãn Noãn!”

Trên hành lang, tiếng nói trầm thấp mạnh mẽ hoàn toàn cắt ngang lời nói của Cố Mặc, quanh quẩn trong không gian, chui vào trong tai Trang Noãn Thần.

Ánh trăng sáng tỏ từ cửa sổ cuối hành lang chiếu vào, khúc xạ thứ ánh sáng lành lạnh lên mặt sàn trơn bóng, nhuốm lạnh cả một khoảng, lại không thể nào sánh được với sự lạnh lẽo của giọng nói này.

Trang Noãn Thần tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói, thoáng sững sốt.

Đúng là Giang Mạc Viễn.

Cũng đúng, chỉ có anh mới có thói quen gọi tên cô như vậy.

Chắc hẳn anh từ công ty đến thẳng bệnh viện, ăn mặc vô cùng lịch sự. Ánh trăng lan tràn trên chiếc áo sơ mi màu xám bạc của anh, chất liệu đắt tiền lờ mờ sáng lên, chiếc cà vạt cùng màu được thắt cẩn thận, mỗi cử động đều mơ hồ thấy được ánh sáng phát ra từ cúc áo đính trên tay áo, chiếc áo vest xám tùy tiện khoát lên cánh tay, khi đi về hướng cô, sâu trong mắt anh là vẻ thâm thúy, là đại dương mênh mông mờ mịt không cách nào tìm tòi nghiên cứu.

Cố Mặc cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh có phản ứng, sắc mặt đột nhiên càng thêm khó coi.

Giang Mạc Viễn bước đến.

Không biết tại sao Trang Noãn Thần lại cảm thấy ngạt thở, cảm giác này thật quái lạ. Không gian tựa như càng trở nên nhỏ hẹp, càng khiến cô bất an chính là ngay cả bầu không khí cũng lấp đầy sự nguy hiểm như có như không.

Cho đến khi, Giang Mạc Viễn đi tới trước mặt hai người, đứng lại.

Cô bất giác ngẩng đầu nhìn Giang Mạc Viễn, đột nhiên ý thức được, sự nguy hiểm như có như không này hình như phát ra từ trong xương tủy của anh, cô không khỏi ngạc nhiên.

“Anh chính là Giang Mạc Viễn?” Cố Mặc lên tiếng trước, cũng là trực tiếp nói với anh, người đàn ông này chính là Giang Mạc Viễn, người vừa mới gọi điện cho Trang Noãn Thần.

Sau khi Giang Mạc Viễn nghe vậy bèn chậm rãi cong môi, nở nụ cười ung dung nhàn nhã xưa nay của anh, nhưng đôi mắt anh lại quá mức thâm thúy, sâu thẳm đến nỗi không nắm bắt được suy nghĩ của anh, khiến người ta không khỏi e dè kiêng kị.

“Chào anh.” Hai chữ ngắn gọn, hờ hững cực hạn.

Cố Mặc âm thầm đánh giá anh, cao to đẹp trai, khí khái không hề tầm thường, gương mặt người này trông thật ung dung bình tĩnh, rất nam tính, Cố Mặc đương nhiên có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ toát ra từ trên người Giang Mạc Viễn cũng như dụng tâm kín đáo của anh ta với Trang Noãn Thần.

Giang Mạc Viễn để mặc anh ta đánh giá mình, quay qua nhìn Trang Noãn Thần, cười nhẹ, “Xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng điệu chứa đầy sự quan tâm, nhưng trong đó lại như ẩn chứa sự cảnh cáo.

Trang Noãn Thần há miệng, muốn nói gì đó nhưng có cảm giác như cổ họng bị bông bịt kín lại.

Giang Mạc Viễn ở trước mặt, mỉm cười ôn hòa như thường ngày, nhưng cô lại cảm thấy bên trong có gì đó không đúng lắm, hai người đàn ông cao to điển trai cùng đứng trước mặt cô, tất cả không khí gần như đều bị hai người ngăn chặn, giờ khắc này, cô hít thở có chút khó khăn.

Thoáng muốn nhúc nhích để hít thở chút không khí, lại bị Cố Mặc đột ngột kéo ôm vào lòng, cô hết hồn, ngẩng đầu chỉ thấy quai hàm anh căng cứng, rồi sau đó nghe anh lạnh nhạt nói, “Noãn Thần biết mẹ tôi nằm viện, cố tình đến thăm, cũng giống như trước kia vậy, cả nhà chúng tôi đoàn tụ một chút.”

Ám chỉ quá mức rõ ràng, rất có ý muốn gạt Giang Mạc Viễn ra ngoài.

Trong 36 kế có một chiêu gọi là: tiên phát chế nhân (đánh phủ đầu), Cố Mặc là muốn ổn định cục diện trước, dùng chiêu này đánh
gục khí thế quá mức mạnh mẽ của Giang Mạc Viễn, tìm cách thức có lợi nhất cho bản thân để thực hiện.

Thế nhưng, trên đời này cái gì cũng có hai mặt, cho dù là ‘tiên phát chế nhân’ cũng thế, binh gia vẫn có cái gọi là: địch bất động mà ta động là điều tối kỵ trong binh gia.

Quả nhiên, Cố Mặc vừa dứt lời, Giang Mạc Viễn chỉ cười thản nhiên, nụ cười này quá mức lịch lãm, là một loại phản kích khinh thường đối với lời nói của Cố Mặc.

Anh đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống, bên ngoài có vẻ bình lặng, nhưng bên trong đã dậy sóng, Trang Noãn Thần không cảm nhận được cơn giông tố ấy, có lẽ chỉ ngấm ngầm giữa hai người đàn ông.

“Noãn Noãn tâm tính thiện lương, bình thường nhìn thấy mấy người ăn xin bên vệ đường đều chủ động cho tiền họ, đương nhiên cô ấy cũng sẽ quan tâm tới bạn bè cũ thôi.” Ý cười trên môi Giang Mạc Viễn càng sâu, nói xong lại nhìn qua Trang Noãn Thần, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn, “Nhưng mà còn rất nhiều thời gian để hàn huyên cùng bạn cũ, cái quan trọng nhất lúc này chính là ca phẫu thuật của bác trai, Mạnh Khiếu đã làm xong phương án phẫu thuật rồi, em đi xem đi.”

Trang Noãn Thần vừa nghe liền kích động, theo bản năng đẩy Cố Mặc vội tiến lên, “Thật à? Có phương án phẫu thuật rồi à?”

“Ừm, anh với bác gái đang tìm em khắp nơi đó.” Giang Mạc Viễn giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô ở trước mặt Cố Mặc, nụ cười càng thêm tự tin.

“Vậy chúng ta mau chóng đi tìm Mạnh Khiếu đi.” Trang Noãn Thần sốt ruột, một phen kéo cánh tay anh đi.

Cơ thể Cố Mặc bỗng dưng run lên, đứng tại chỗ, sắc mặt càng thêm lạnh giá.

“Em đi trước đi.” Giang Mạc Viễn ôn hòa nói, thấy cô hoài nghi, nhẹ giọng, “Không phải mẹ của Cố Mặc cũng bị bệnh sao? Để anh xem có thể giúp đỡ đổi một bác sĩ giỏi hơn không.”

Trang Noãn Thần nghe vậy bèn vui vẻ, trong mắt hiện lên vẻ cảm động, “Thật à? Cám ơn anh.”

Giang Mạc Viễn khẽ cong môi, mỉm cười mê hoặc.

Cô quay đầu, thấy sắc mặt Cố Mặc không được tốt lắm, cứn môi bước đến, nói, “Ba em sắp làm phẫu thuật rồi, chuyện của chúng ta sau này hẳn nói được không? Còn nữa, anh đừng hiểu lầm, em và anh Mạc Viễn là bạn bè rất thân, anh ấy rất tốt, có anh ấy giúp đỡ, dì Cố sẽ không còn vất vả nữa đâu.”

Cố Mặc im ru, bàn tay bất giác siết nhẹ.

“Noãn Noãn, Mạnh Khiếu đang đợi em đó.” Sau lưng, Giang Mạc Viễn ôn hòa lên tiếng.

“Dạ.” Trang Noãn Thần nhìn Cố Mặc thêm một lúc, sau đó vội vàng rời đi.

Trên hành lang, chỉ còn lại mình Giang Mạc Viễn và Cố Mặc.

Sau khi bóng lưng cô gái biến mất, lớp ngoài tao nhã của hai người đàn ông hoàn toàn được tháo xuống!

Cố Mặc không thể nhẫn nhịn thêm nữa, sải bước vọt tới trước mặt Giang Mạc Viễn, vung tay túm lấy áo anh, ánh mắt lạnh băng gần như muốn giết người…

“Giang Mạc Viễn, tôi cảnh cáo anh, cách Trang Noãn Thần xa một chút! Đừng tưởng rằng chỉ cần ra vẻ quan tâm là có thể có được cô ấy! Cô ấy là của tôi! Anh đừng vọng tưởng sẽ giành được sự chú ý của cô ấy!”

Giang Mạc Viễn không hất tay anh ta ra cũng không nổi giận, sau khi đợi anh ta nhớn nhác hét lên chỉ nhẹ nhàng nhếch môi, bất ngờ buông một câu, “Mẹ cậu mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu, nếu có gì cần giúp đỡ có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu sắp xếp một bác sĩ giỏi.”

Cố Mặc sững người.

Giang Mạc Viễn cười càng tươi hơn, gằn từng tiếng bổ sung thêm…

“Xem như là nể mặt Noãn Noãn!”

“Anh…” Cố Mặc giận tím mặt, “Giang Mạc Viễn, anh dám điều tra tôi!”

Vừa dứt lời, Giang Mạc Viễn liền hất tay anh ta ra, sau đó đập tay một cái, động tác nhanh gọn dễ dàng ép anh ta vào tường, sức mạnh tàn nhẫn nhanh như chớp!

Cố Mặc không ngờ tới anh sẽ đánh lại, muốn vùng ra, Giang Mạc Viễn nhấc tay đè ở sau gáy anh ta, sức mạnh to lớn vượt qua tưởng tượng!

“Oắt con, cậu nghĩ Giang Mạc Viễn tôi rãnh rỗi đi điều tra cậu à?” Giọng nói của anh lạnh lùng, không còn vẻ ôn hòa ban nãy.

Cố Mặc căm hận nói, “Cuối cùng anh cũng lộ ra bộ mặt thật của mình rồi, Giang Mạc Viễn, anh thật đê tiện, ở trước mặt Noãn Thần giả vờ làm người tốt!”

“Vậy là đủ rồi.” Đôi mắt đen láy của Giang Mạc Viễn bắn ra thứ ánh sáng buốt giá, buông anh ta ra, cười lạnh rồi sửa sang lại áo mình.

Cố Mặc cực kỳ giận dữ, “Tôi sẽ để Noãn Thần biết anh đê tiện thế nào.”

“Gì?” Giang Mạc Viễn hơi nhếch mày, không giận ngược lại bật cười, “Vậy thì phải để Noãn Noãn tin mới được chứ. Cậu cho rằng, cô ấy sẽ tin sao?”

Hơi thở của Cố Mặc trở nên dồn dập.

Giang Mạc Viễn tiến từng bước về phía anh, gương mặt tuấn tú như sắp dán vào mặt Cố Mặc, cười nhạt, “Tôi có đủ tự tin, trước khi cậu còn chưa thuyết phục được cô ấy, cô ấy đã thuộc về tôi rồi.”

Cố Mặc căm hận tung một cú đấm vềrước.

Quả đấm, đang lơ lửng bỗng bị chặn lại!

Bàn tay Giang Mạc Viễn chặn lại quả đấm của anh ta, hồi lâu đẩy tay anh ta ra, Cố Mặc xụi lơ thụt lùi về sau, đập lưng vào tường.

“Giang Mạc Viễn, anh muốn thế nào?” Tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng lần gặp nhau này đủ để khiến Cố Mặc căm thù anh đến tận xương tủy.

Giang Mạc Viễn khom người nhặt lại áo vest rơi trên sàn, nhẹ nhàng phủi phủi, giấu đi vẻ nguy hiểm trong mắt, lên tiếng, “Đi thẳng vào vấn đề vậy, nói thật cho cậu biết, tôi nhìn trúng người phụ nữ của cậu, có lẽ Trang Noãn Thần từng thuộc về cậu đó, nhưng sau này thế nào thì vẫn chưa biết được.”

Cố Mặc như đang nghe chuyện khôi hài, cười lạnh, “Người trước giờ trong lòng Noãn Thần yêu chính là tôi, anh muốn có được cô ấy à? Đúng là nói sảng!” Thấy Giang Mạc Viễn nói thẳng ra ý đồ của mình, anh ta cũng không chút nể nang.

“Tin tôi đi, không bao lâu nữa đâu, vị trí của cậu ở trong lòng cô ấy sẽ chẳng còn lại được bao nhiêu.” Giang Mạc Viễn giơ tay chỉnh lại cà vạt của chính mình, hàng chân mày lờ mờ nhuốm vẻ thù địch.

“Anh tự tin quá đấy.” Cố Mặc chế nhạo.

“Là so với anh mà nói, tôi hiểu Noãn Noãn hơn mà thôi.” Anh gằn từng chữ một.

Cố Mặc cười lạnh.

“Oắt con, cậu còn quá trẻ, muốn đấu với tôi?” Vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt Giang Mạc Viễn càng đậm, “Trở về tu luyện thêm mấy năm nữa đi thì còn có thể.”

“Đúng là tôi không xảo quyệt bằng anh! Giang Mạc Viễn, đừng tưởng rằng anh giả bộ tốt bụng trước mặt Noãn Thần thì cô ấy có thể yêu anh, anh đã sớm thất bại bởi thời gian rồi, anh làm sao đấu được với tôi?” Nắm tay Cố Mặc siết lại phát ra tiếng răng rắc.

“Chỉ là từ sơ trung tới đại học thôi mà, cậu và cô ấy đã bỏ lỡ mất sáu năm, bây giờ của sáu năm sau thậm chí là cả sau này, cậu nghĩ rằng tôi sẽ cho phép cậu tiếp tục lên sân khấu sao? Con người tôi thích nhất chính là tính toán thời gian, nghe nói cậu học khoa Văn đúng không, thật ngại quá, tôi xuất thân từ khoa Lý, về mặt logic tính toán, hình như phần thắng của tôi lớn hơn một chút.” Giang Mạc Viễn nói thật nhẹ nhàng, ánh mắt khinh miệt: “À, suýt nữa thì quên mất, lợi thế của cậu chẳng qua chỉ là thời gian, nhưng trong tay tôi, chẳng những có thời gian, còn có hai bác bên nhà, ít nhất giờ đây cậu vẫn còn chưa chắc nắm được Trang Noãn Thần cộng với việc phụng dưỡng bên giường hai bác.”

Trên trán Cố Mặc nổi đầy gân xanh…

“Tôi sẽ không để anh đạt được mục đích đâu, bất luận thế nào, cho dù phải bất chấp thủ đoạn tôi cũng sẽ làm cho Noãn Thần trở về bên cạnh tôi!”

“A, về điểm này cả tôi và anh đều có chung nhận thức. Đối với thứ mình thích, đương nhiên sẽ bất chấp thủ đoạn để có được, nhưng mà, tôi hơi khác anh một chút…” Giang Mặc Viễn tiến đến, cười khẽ, sâu trong mắt anh lại dần dần hiện rõ vẻ âm trầm sắc bén, “Một khi không chiếm được, tôi thà rằng hủy diệt nó cũng không để kẻ khác hưởng đâu.”

Nói xong, anh giơ tay vỗ vỗ vào vai Cố Mặc, ý cười càng sâu, xoay người bỏ đi.

Trên hành làng, vẫn còn vang vọng tiếng cười quá mức tự tin của người đàn ông.

Hành lang bên này, sắc mặt Cố Mặc lúc xanh lúc trắng, ánh đèn kéo bóng anh càng dài càng lạnh!

Giang Mạc Viễn, chúng ta chờ xem!

***

Mưa thu lạnh lẽo, cơn mưa qua đi, thời tiết lại càng lạnh hơn.

Người trên đường ai nấy đều mặc áo ấm, bước đi rất nhanh. Nhưng quay trở về nhà cũng uổng công, chẳng thấy ấm áp, mà đi đến đâu cũng lạnh lẽo, còn không thì lại khô hanh do máy điều hòa không khí, chỉ cần đụng đại chỗ nào đó cũng bị điện giật.

Bắc Kinh là một thành phố vô cùng kỳ lạ, chỉ cần đổ mưa một chút, giao thông liền tê liệt, muốn ngồi xe cũng khó.

Trang Noãn Thần không dám ngồi tàu điện ngầm, cho dù ngoài trời chỉ mưa lất phất, nhưng trong tàu điện đã đông đúc đầy người. Có đồng nghiệp từng đùa rằng, trong tàu điện ngầm chen chúc đến nỗi có thể làm người ta mang thai…

Lúc ấy cô không hiểu câu nói đó có ý gì, nhưng qua sự giải thích của cao thủ tình trường, Hạ Lữ, cô liền hiểu.

Hôm nay Hạ Lữ không đi làm, xin nghỉ bệnh, Trang Noãn Thần gọi điện thoại qua chỗ bệnh viện trước, sau đó đi bộ qua nhà Hạ Lữ. Hạ Lữ đã tính toán, thuê chỗ trọ cách công ty không xa, nhưng đến đó cũng mất gần 20 phút.

Trời lại đổ mưa, rơi lộp độp xuống ô che mưa của cô.

Trang Noãn Thần lạnh cóng, liên tục hắt hơi hai ba cái, qua khúc cua liền dừng bước.

Cách đó không xa, Hạ Lữ đứng trong mưa, còn có một người đàn ông đứng đối diện với cô ấy.

Trang Noãn Thần không quen người đàn ông đó, trong mưa chỉ lờ mờ thấy thân hình ốm nhom của anh ta.

Hình như hai người đang cãi vã.

Trang Noãn Thần thấy tình hình không ổn, lặng lẽ tiến lại gần, cách một bức tường, cô có thể nghe rõ ràng hơn sự việc đang xảy ra trước mắt.

Người đàn ông muốn đi, lại bị Hạ Lữ kéo lại, Hạ Lữ khóc thật thương tâm, kém xa bộ dạng hung hãn thường ngày trong công ty. Cô khóc lóc van xin người đó ở lại, nhưng anh ta lại hất cô ra.

Trang Noãn Thần thấy người nọ rút ra một xấp tiền từ trong túi đưa cho Hạ Lữ, ngay sau đó bỏ đi không thèm quay đầu lại.

“Thằng khốn, đứng lại đó cho tôi!” Hạ Lữ phẫn nộ hét lên.

Người nọ dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.

Lúc này Trang Noãn Thần mới thấy rõ diện mạo của người nọ, mặt mũi cũng khá bảnh bao, cô nhíu mày, là bạn trai mới của Hạ Lữ à? Người mua túi xách và giày hiệu cho cô ấy? Âm thầm đánh giá đối phương, cô cảm thấy kỳ lạ, người đàn ông này trông có vẻ chưa đến 30 tuổi, bộ dạng cũng không giống kẻ lắm tiền.

Hạ Lữ xông lên, dí xấp tiền vào mặt người nọ, “Anh có ý gì?”

“Ý tứ rất rõ ràng, chia tay đi!” Người đàn ông không vui nói.

Hạ Lữ khóc lớn, tung xấp tiền lên trời…

“Anh coi tôi là cái gì?”

“Hạ Lữ, tôi chán cô rồi, tôi với cô ở bên nhau không còn thú vị nữa, thật đó.”

“Lúc trước không phải anh từng nói, anh muốn ở bên tôi suốt đời sao, muốn…”

“Cô làm ơn đừng khờ khạo như vậy có được không? Nói trắng ra là, lúc trước chúng ta cặp nhau là hai bên tự nguyện, đúng vậy, trước đó tôi còn nghĩ hai chúng ta đúng là định mệnh của nhau, nhưng sau đó tôi càng nghĩ càng thấy chán, với điều kiện của tôi muốn tìm dạng phụ nữ nào mà không có chứ? Sao phải tìm một người đã qua tay thằng khác?”

“Anh nói gì?” Hạ Lữ giận đến nỗi toàn thân phát run.

“Đừng làm ra vẻ thanh cao trước mặt tôi, nói thật nhé, hạng phụ nữ như cô chơi qua đường thì được, kết hôn hả? Đầu óc tôi có vấn đề mới cưới cô. Nếu cô thiếu thốn đàn ông quá, tôi có nhiều bạn bè lắm, để tôi giới thiệu đại thằng nào có thể hàng đêm phục vụ cô nhé.” Người nọ càng nói càng khó nghe.

“Anh, anh…” Mắt Hạ Lữ tóe lửa, nhưng không thốt ra được tiếng mắng chửi nào.

Trang Noãn Thần thật sự nhìn không nổi nữa, phóng tới trước mặt hai người, đứng chắn trước Hạ Lữ, giận dữ quát lên với tên đó, “Anh còn là đàn ông sao? Muốn chia tay thì chia tay, cớ gì phải ăn nói thất đức như vậy? Anh nghĩ mình là ai?”

Hết chương 18

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện