Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Tình bạn khi ấy, nỗi đau hôm nay


trước sau

Hình tổng và quản lý phòng Kế Hoạch thấy Giang Mạc Viễn không nói gì thêm, cũng chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ, đứng dậy ra ngoài.

Ngoài cửa sổ là vầng dương ấm áp vào đông, ánh sáng nhạt màu khúc xạ lên tấm rèm che. Trang Noãn Thần mặc một chiếc áo len màu trắng đơn giản, chất len mềm mại làm tôn lên vẻ hài hòa sáng bóng trên mặt cô, mái tóc dài như rong biển buộc đuôi ngựa, chiếc quần bò màu xanh nhạt, toàn thân trông nhẹ nhàng khoan khoái, như thể chỉ cần nhìn cô là mọi thứ đặc biệt tốt đẹp hơn.

Cô vẫn ngồi tại chỗ, sau khi thấy mọi người đi ra ngoài, liền ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Giang Mạc Viễn, đợi anh nói tiếp.

So với sự thanh lịch của Trang Noãn Thần, Giang Mạc Viễn bất luận từ quần áo hay biểu cảm đều có vẻ trầm ổn khiêm tốn, lúc phòng họp chỉ còn lại hai người họ, tấm lưng rộng rãi của anh bèn dựa vào lưng ghế, giơ tay nới lỏng cà vạt, thản nhiên nói, “Đây cũng không phải là biện pháp lựa chọn duy nhất mà, tại sao?”

Trái tim Trang Noãn Thần bâng quơ đập dồn, dừng bút, vẫn đối diện với anh, “Em cho rằng, đây là biện pháp tốt nhất có thể giải quyết tình cảnh nguy khốn trước mắt.”

“Tình cảnh nguy khốn?” Giang Mạc Viễn nhìn cô hứng thú, “Tình cảnh nguy khốn theo như lời em nói là gì?”

Đáy mắt Trang Noãn Thần xẹt qua một tia hoảng loạn.

“Tập đoàn A.M thừa cơ hội đưa dòng xe mới ra thị trường? Đừng quên, dòng xe A.M ra mắt hoàn toàn không thể so sánh với Tiêu Duy.” Ngữ điệu của Giang Mạc Viễn không nhanh không chậm, “Vậy thì tình cảnh nguy khốn em đề cập đến là gì? Nếu anh đoán không sai, là Kinh Tế Mới à?”

Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, đè nén sự xấu hổ khi bị anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu, lí nhí nói, “Anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn vì Tiêu Duy mà lựa chọn biện pháp thích hợp nhất để hóa giải nguy cơ mà thôi, đúng vậy, biện pháp này có lẽ không phải là duy nhất, nhưng lại là tốt nhất.”

“Noãn Noãn à, anh bảo mọi người ra ngoài, mục đích chính là muốn nghe em nói thật.” Ngữ điệu của Giang Mạc Viễn nhấn mạnh hơn chút.

Như là một lời nhắc nhở rơi vào đầu, trong lòng Trang Noãn Thần lại bất ổn.

“Kinh Tế Mới sẽ không vì việc tăng hợp đồng quảng cáo mà buông bỏ dự tính ban đầu.” Cô thở dài, tối qua sau khi từ chỗ Cố Mặc về nhà, suốt đêm cô liền mất ngủ, suy nghĩ hai năm nay trong công việc cô từng xử lý không ít nguy cơ truyền thông, nhưng chưa bao giờ mệt mỏi như hiện tại.

Giang Mạc Viễn chẳng nói đúng sai, “Với tính cách của Cố Mặc, từ chối là bình thường mà.”

Cô nhìn anh, không tài nào hiểu nổi, nếu biết sớm bị từ chối tại sao còn muốn nếm mùi thất bại?

“Phí quảng cáo giống như loại cổ phiếu vậy đó, nếu anh ấy tiếp nhận ít ra em sẽ không vất vả thế này, còn nếu không nhận, chúng ta cũng có thể nắm quyền chủ động.” Giọng điệu Giang Mạc Viễn lạnh nhạt.

Trang Noãn Thần không ngờ tới sẽ như vậy, nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng phức tạp, loại cảm giác này hệt như cảm giác khi nghe Cố Mặc biến lá thư của anh họ cô thành thư nặc danh, hóa ra, Giang Mạc Viễn chỉ là muốn cho cô và Cố Mặc một con đường có thể đàm phán.

“Cám ơn anh.” Cổ họng Trang Noãn Thần thít chặt, khó chịu như có sợi dây nhỏ siết lại.

“Nhưng anh nào ngờ, em thà bắt Tiêu Duy ra mặt mở họp báo cũng không chọn biện pháp bảo giới truyền thông nhận lỗi.” Cơ thể Giang Mạc Viễn đổ về trước, cánh tay đặt lên bàn họp, ngón tay đan vào nhau, “Chỉ vì Cố Mặc?”

Trang Noãn Thần bóp tay, lúc giương mắt nhìn anh lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh, “Đúng vậy, em không chọn cách này, em sẽ không bắt Cố Mặc công khai nhận lỗi.”

Có lẽ Giang Mạc Viễn không dự đoán được cô sẽ thừa nhận một cách gọn gàng dứt khoát đến vậy, tròng mắt u ám hơi co lại, có một thoáng như xẹt qua một loại nguy hiểm nào đó không tên, nhưng quá nhanh, nhanh đến nỗi không ai nhìn thấy, anh chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười ấy quá mức dịu dàng, “Em sợ một khi yêu cầu giới truyền thông công khai xin lỗi sẽ làm mất hết danh dự của Cố Mặc, em cũng sợ làm như vậy thì anh ấy sẽ càng hiểu lầm em hơn. Nhưng Noãn Noãn à, em có từng nghĩ, thứ em phải bảo vệ là lợi ích của bên A, trên phương diện công việc và tình cảm em không thể mãi nghiêng về một bên được.”

“Truyền thông nhận lỗi là cách làm tổn thương cả đôi bên.” Trang Noãn Thần khẽ thở dài, “Kinh Tế Mới là tòa báo kinh tế lớn, Tiêu Duy vì chuyện lần này mà đắc tội Kinh Tế Mới, như vậy thì mai sau sẽ rất phiền phức. Giang Mạc Viễn, đây là Trung Quốc, doanh nghiệp nước ngoài tiến vào chiếm giữ thị trường Trung Quốc chẳng những phải có nhiều thành tích, càng phải giao thiệp nhiều hơn, cũng chính anh là người dạy em loại giao thiệp tình cảm thế này. Nếu tổ chức họp báo sẽ làm sáng tỏ mọi việc, như vậy chẳng những có thể cho người tiêu dùng một câu trả lời thuyết phục, mà còn không đắc tội với điều kiện tiên quyết của Kinh Tế Mới, tiếp tục tiến hành hợp tác với truyền thông, cớ sao lại không làm chứ?”

Giang Mạc Viễn vô cùng nhẫn nại nghe cô nói hết, thoáng trầm tư một lúc rồi nhẹ giọng nói, “Em hẳn là rất rõ, anh không bao giờ tham gia mấy trường hợp gặp gỡ phóng viên này mà.”

“Chỉ lần này thôi, cầu xin anh.” Cô nghiêm túc nhìn anh và nói.

Làn mi đẹp của người đàn ông hơi nhíu lại, nhìn cô ước chừng vài giây, qua hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Nói cách khác, giữa anh và Cố Mặc, người mà em lo lắng luôn luôn là Cố Mặc?”

“Chính xác mà nói, là cả tình yêu lẫn công việc đều như vậy.” Cô nhẹ nhàng sửa lại cho đúng câu hỏi của anh, kết quả mất ngủ của tối qua chính là, cuối cùng cô vẫn hiểu cho Cố Mặc, cô và anh đều là giống nhau, đều cẩn thận với mối tình này, bởi vì mất đi sáu năm cho nên mới trở nên càng thêm cẩn thận. Sáu năm, cô thua không dậy nổi, mà Cố Mặc cũng thua không ngóc đầu lên được.

Nếu nói nhất định phải hy sinh cho mối tình này, cô tình nguyện người hy sinh là chính cô.

Giang Mạc Viễn, cô không biết tại sao anh lại ghét phóng viên đến vậy, truyền thông nhận lỗi đích thực có thể để anh không cần đối mặt với giới truyền thông, nhưng kết quả lại khiến anh và Cố Mặc không ngừng sứt mẻ tình cảm, hà tất phải vậy? Rõ ràng là có thể có cơ hội làm sáng tỏ, tại sao lại không chọn chứ?

Lời của cô khiến nụ cười bên môi Giang Mạc Viễn đông lại, ngay cả khóe mắt xưa nay ôn hòa cũng thoáng nhuốm sự lạnh lẽo.

Trang Noãn Thần không phát hiện ra biến hóa trên mặt anh, thu mắt lại, thản nhiên nói tiếp, “Hơn nữa, em cũng muốn biết chuyện anh thu mua khách sạn của anh họ em rõ ràng.”

Nói xong lời này cô mới nhìn anh, còn anh, vẻ mặt đã sớm khôi phục lại bình thường.

“Noãn Noãn, bắt đầu từ khi nào, giữa em và anh có ngăn cách vậy?” Giọng nói của anh trầm thấp nhẹ nhàng.

“Em không hề nảy sinh ngăn cách với anh, chỉ là có rất nhiều chuyện em thật sự rất muốn biết chân tướng, bởi vì em phát hiện… em không biết gì về anh.” Trong mắt cô ánh lên ngọn lửa can đảm, “Đối với sự giúp đỡ của anh, em thật sự rất cảm kích, nhưng đối phương một người là Cố Mặc, một người là anh họ em, em có quyền được biết chân tướng chứ, đúng không?”

Trong phòng họp, bầu không khí áp lực khác thường, tuy ngoài cửa sổ là ánh dương rạng rỡ.

Giang Mạc Viễn im lặng, biểu cảm bí hiểm trên mặt.

Trang Noãn Thần không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cũng phát hiện ra ánh sáng trong mắt anh càng lúc càng tối lại, giống như đang kiềm nén điều gì. Loại cảm giác này khiến cô rất bất an, mắt anh như một tấm lưới bủa vây khắp nơi, không thể thở nổi.

Sau một lúc lâu, anh đứng dậy, chậm rãi đi đến sau lưng cô.

Phần lưng Trang Noãn Thần có chút rét lạnh, vừa định đứng lên, hai tay anh lại đè xuống, đặt lên vai cô, sức lực không quá lớn nhưng lại có tác dụng răn đe, cơ thể của anh thẳng tắp, cô như là một con cá bị người đánh cá vớt từ biển lên phơi dưới ánh nắng chói chang, cô bất giác nuốt nước bọt, mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi trên người anh giờ phút này lại như một thứ độc dược bao phủ lấy cô.

Phía sau, tay Giang Mạc viễn từ từ di chuyển dọc xuống hai cánh tay cô, cuối cùng dừng lại ở bên sườn, cánh tay mạnh mẽ vừa vặn hình thành nên một không gian nhỏ hẹp, cố định cô bên trong vòm ngực rắn chắc của anh, theo đó, tiếng nói trầm thấp của anh đồng thời hạ xuống…

“Em có biết hay không, một khi đề cập đến anh họ của em thì ngay cả bản thân em cũng sẽ bị liên lụy.”

Ngực Trang Noãn Thần tê rần, nhịn không được nghiêng đầu nhìn anh, sự lo lắng của anh sao lại giống Cố Mặc đến thế?

Khoảng cách cả hai rất gần, anh cúi đầu, cô nghiêng đầu, khoảng cách giữa hai người họ bất quả chỉ hơn vài li, gần đến nỗi cô có thể thấy rõ sự quan tâm ánh lên trong mắt anh, cũng gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người anh, khoảnh khắc này, cô thật sự rất muốn khóc.

“Lá thư của anh họ em đúng ra là có ký tên.” Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng lên tiếng, cùi gầm mặt, làn mi cụp xuống thoáng mỏng manh.

Giang Mạc Viễn không nhúc nhích, sau khi nghe cô nói vậy, một tràng cười trầm thấp bật ra từ lồng ngực, “Đúng là làm khó Cố Mặc rồi, với người có tính cách như anh ta có thể vì em làm chuyện trái nguyên tắc, có thể thấy được anh ấy thật sự rất yêu em.”

Trang Noãn Thần khẽ gật đầu, nghĩ lại vẻ mặt tối qua của Cố Mặc, trái tim cô liền nhói đau.

Hai người nhất thời im lặng.

Giang Mạc Viễn nheo mắt, nhanh chóng rút hai tay về, đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn xe cộ qua lại bên ngoài, không nói gì nữa.

Cô quay đầu lại, vô thức đứng lên, thấy bóng lưng cao lớn của anh được ánh nắng kéo dài, có một thoáng cô dường như phát giác ra bóng lưng ấy như đang ẩn giấu sự cô đơn. Trang Noãn Thần bị từ ngữ lơ đãng nghĩ đến này làm cho hoảng hốt, cô đơn ư? Sao cô lại nhìn ra vẻ cô đơn trên người anh chứ?

Nhưng chỉ có như vậy.

Anh đứng lặng bên cửa sổ đưa lưng về phía cô, thân hình cao ngất phảng phất như một con chim ưng dũng mãnh đang lao xuống, trông anh quyền uy là thế, dù là chỉ đứng yên đó không làm gì, cũng có thể mang đến cảm giác uy nghi lớn lao cho người khác, nhưng không biết tại sao, giờ khắc này cô lại cảm nhận được sự cô tịch trong nội tâm anh, đây là một cảm giác cô chưa từng có bao giờ.

“Chuyện này anh sẽ lo liệu, em ra ngoài đi.” Anh lên tiếng, thản nhiên như làn mây trôi về chân trời, mơ hồ bất định.

Trang Noãn Thần giật mình, nhẹ nhàng đáp lại, “Dạ vâng, chừng nào anh có quyết định rồi thì báo với em một tiếng, em sẽ sắp xếp.”

Giang Mạc Viễn không nói gì nữa, chỉ nhìn ra bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.

Sau khi cô nhìn anh một cái, thu dọn tài liệu trên bàn, ánh mắt hiện lên vẻ chần chờ nhưng vẫn đè nén xuống, bước nhẹ ra khỏi phòng.

Mới vừa trở về công ty, ngồi chưa nóng chỗ Hạ Lữ đã đi tới, thấp giọng thì thầm vào tai cô, “Chị Mai đến rồi.”

Trang Noãn Thần quay qua nhìn cô, ngạc nhiên, “Đến lúc nào vậy?”

“Cũng khoảng nửa tiếng rồi, mình thấy chị ấy đi ra từ văn phòng của Trình tổng, cậu nói xem là chị ấy chủ động nhận lỗi hay là bị Trình tổng khai trừ?” Hạ Lữ ngồi xuống, phân tích.

“Chị Mai cũng là người bị hại, đoạn phim kia cũng có phải chị ấy đưa lên đâu.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Trang Noãn Thần hiểu được, bất cứ chuyện gì cũng có nhân mới có quả, nếu chị Mai không phát sinh quan hệ bất chính gì với chồng của Angel, sao lại bị người khác nắm lấy nhược điểm chứ?

Hạ Lữ nhún vai, “Nhưng chuyện này cuối cùng cũng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm mới được? Tóm lại, không bắt được nội gián trong công ty thì ai cũng sẽ lo lắng đề phòng, ai biết sau này sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa?”

“Ờ đúng.” Trang Noãn Thần đồng ý với quan điểm này của cô, nghĩ rồi hỏi, “Cậu nói, chị Mai vừa từ văn phòng của Trình tổng bước ra đúng không?”

Hạ Lữ gật đầu.

Trang Noãn Thần không có ý kiến gì, vội vàng đến phòng làm việc tìm chị Mai.

Văn phòng của chị Mai ở trong cùng một tầng, cách chỗ làm việc của nhân viên khá xa, cho nên khi Trang Noãn Thần chuẩn bị giơ tay lên gõ cửa, lại nghe loáng thoáng có tiếng cãi vã bên trong truyền ra.

Cô vốn không muốn nhiều chuyện nghe lén, nhưng bất ngờ lại nghe có người vô tình nhắc đến hai chữ ‘Bách Khôn’, giọng nói của người gọi ra cái tên này rõ ràng là Angel, cảm xúc của chị ấy dường như khá kích động.

Bách Khôn, Nam Bách Khôn.

Chồng của Angel, cũng là người đàn ông trong đoạn phim nọ.

Nếu không nhờ bài báo của Cố Mặc, cho đến nay Trang Noãn Thần cũng không biết tên của người đàn ông đó là Nam Bách Khôn, một cao thủ thiết kế xe hơi.

Angel thay đổi hình tượng ôn hòa nhã nhặn thường ngày, gần như rống lên hung tợn, “Mục Mai, cô có biết xấu hổ hay không? Biết rõ Bách Khôn đã lấy tôi rồi còn quấn lấy anh ấy? Cô cho rằng anh ấy sẽ ly hôn với tôi để cưới cô sao?”

Trang Noãn Thần đứng ngoài cửa vừa nghe biết chắc là đang tính nợ cũ rồi, nghĩ muốn rời đi, lại nghe thấy chị Mai lên tiếng, giọng nói vẫn già dặn như trước, nhưng lại có chút hờ hững.

“Vì để có được người đàn ông này, cô dùng biết bao nhiêu thủ đoạn rồi? Còn chưa mệt sao?”

“Cho dù mệt mỏi cũng đáng, đừng quên, hiện giờ anh ấy là chồng tôi.”

“Vậy sao?” Chị Mai cười khẩy, “Con người đó, bản tính vĩnh viễn không thể thay đổi. Cô cho là, khi Bách Khôn biết cô vì đối phó tôi mà toan tính đuổi Dương Thiên Vũ đi, anh ấy còn có thể ở bên cạnh cô sao?”

“Cô nói bậy cái gì đó? Mọi người trong công ty đều biết Dương Thiên Vũ là do cô đuổi đi mà!” Angel cao giọng.

“Ngày hôm đó, rốt cục là ai đã bỏ thuôc xổ vào trong cà phê của Dương Thiên Vũ, trong lòng cô biết tôi biết.” Chị Mai vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, “Cô làm như vậy, không phải để Bách Khôn hiểu lầm tôi sao? Để cho anh ấy hoàn toàn chết tâm với tôi, Angel, cô thành công rồi, chẳng những cô trăm phương ngàn kế đuổi được Dương Thiên Vũ đi, còn khiến chỗ đứng trong công ty của tôi bị lung lay, đối với sự lợi hại và ngoan độc của cô, tôi thừa nhận mình thua rồi.”

“Mục Mai, cô nói thư thể bản thân là người vĩ đại lắm, chẳng lẽ cô không hề vì sự thăng tiến của mình mà dùng thủ đoạn sao?” Angel nghiến răng, “Người không vì mình trời tru đất diệt, câu này chính cô đã dạy tôi!”

“Đúng vậy, tôi là vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, nhưng Mục Mai tôi có thể vỗ ngực nói rằng tôi không hề có lỗi với bất cứ ai, tôi không dám nói bản thân là người tốt đẹp gì, nhưng cũng không phải là kẻ mất nhân tính!” Chị Mai cười lạnh, “Cô có thể từng bước leo lên cao, cũng có thể tính trước lo sau làm một số chuyện đi ngược lại dự tính ban đầu, nhưng cô phải nhớ cho kỹ, bất luận thế nào cũng không thể làm tổn thương người bên cạnh cô, thậm chí là người thân của cô!”

“Người thân? Mục Mai, cô nói sao nhẹ nhàng quá! Hiện tại người có thể sống đến già với tôi chính là Bách Khôn, hôm nay anh ấy lại đề nghị ly hôn với tôi, cô hài lòng rồi chứ?”Angel khàn cả giọng.

“Angel, làm người đừng quá tham lam, cô trăm phương ngàn kế muốn thăng chức, đương nhiên phải đánh đổi vài thứ đáng giá chứ.” Chị Mai bình tĩnh nói, “Đừng quên, đây chính là sự lựa chọn của cô, khi cô nhắm mục tiêu vào Dương Thiên Vũ thì cô nên biết, khoảnh khắc ấy cô đã mất đi Bách Khôn!”

Tiếng nói của chị Mai trong vắt như suối, lộ ra sự lạnh lùng tận xương tủy, nhẹ nhàng bâng quơ như thể đang nói đến chuyện chẳng hề liên quan đến mình, nhưng những lời này vừa thốt ra một giây trước, giây sau liền có tiếng tát tai vang dội phát ra, khoảnh khắc da thịt chạm da thịt phát ra tiếng động thật sự quyết liệt.

Trang Noãn Thần đứng ngoài giật thót, không cần nghĩ cũng biết cái tát này là Angel đánh chị Mai, trong lòng thấp thỏm, sợ hai người ra tay mạnh hơn, trong đầu nhanh chóng cân nhắc tiếp theo có nên xông vào can ngăn hay không?

Đang nghĩ ngợi, bên trong lại không có động tĩnh gì.

Hoặc như hai người đang kình nhau, hoặc như làm gì khác.

Trang Noãn Thần không biết tình hình bên trong thế nào, gấp đến nỗi như kiến bò chảo nóng.

Sau hồi lâu, tiếng của chị Mai mới vọng ra từ bên trong, rất thản nhiên, không nghe ra chút giận dữ nào, “Ầm ĩ đủ chưa? Quậy đủ rồi thì mời ra ngoài dùm, tôi còn phải dọn đồ.”

“Mục Mai, trên đời này nhiều đàn ông như vậy, tại sao cô cứ phải giành Nam Bách Khôn chứ?” Nghe có vẻ Angel đang phát điên, lại có tiếng đồ vật rơi vỡ, “Mất Bách Khôn, tôi không còn gì cả!”

“Angel, mấy lời này cô nghe có quen tai không? Bốn năm trước, tôi cũng cầu xin cô như vậy.” Giọng chị Mai chuyển lạnh, bình tĩnh như dòng sông bị đóng băng, “Tôi cũng đã từng hỏi cô, tại sao lại giành Nam Bách Khôn? Đàn ông trên đời này đâu có thiếu, cớ sao phải cướp bồ của bạn chứ? Tôi cũng từng cầu xin cô, mất đi Bách Khôn tôi chẳng còn gì nữa, kết quả thì sao? Cô vẫn cướp đoạt đi mọi thứ của tôi.”

“Cho nên bây giờ cô bắt đầu trả thù tôi sao?”

“Trả thù cô?” Chị Mai nói trong nực cười, “Angel, người khiến cho em họ của Bách Khôn bị đuổi việc để vu oan giá họa là cô chứ không phải tôi, người hôm nay khiến tôi phải cuốn gói khỏi công ty này cũng là cô, cô nói xem, giữa chúng ta là ai đang trả thù ai?”

“Vì cô cướp chồng tôi!” Angel phẫn nộ.

“Là của cô, thì người khác muốn cướp thế nào cũng không cướp được, không phải của cô, cô có muốn giữ cũng chẳng giữ được đâu.” Chị Mai lạnh nhạt nói, “Vả lại, Bách Khôn là bị cô sờ sờ đẩy đi, đoạn phim đó không phải cô quay sao? Angel, vì đối phó tôi, ngay cả thủ đoạn tệ hại đó cô cũng lấy ra.”

Trang Noãn Thần chấn động, camera ở bãi đỗ xe đúng là Angel lắp sao? Trời ơi!

“Tôi chỉ muốn xem thử hai người quá đáng đến mức nào!” Angel đột nhiên thét lên, rồi hạ giọng như một quả bóng xì hơi, lẩm nhẩm nói, “Nhưng không ngờ đoạn phim này lại bị công bố ra ngoài, tôi không biết…”

“Giữa tôi và cô, thật ra đến giờ không có ai thắng ai.” Giọng chị Mai lộ vẻ thê lương và mệt mỏi, “Đấu đến cuối cùng cũng là hai bên đều thiệt hại, Angel, cô tự giữ lấy mình nhé.”

Trong phòng lại yên ắng.

Trang Noãn Thần như hóa đá, ngơ ngác đứng ở cửa, cô vẫn chưa tìm được người khởi xướng chuyện này, nào nghĩ tới lại là Angel, điều càng khiến cô không ngờ tới chính là, Angel vì đối phó chị Mai mà lôi kéo luôn cả chồng mình vào, nhưng có vẻ như bản thân Angel cũng không biết tại sao đoạn phim lại xuất hiện ở cuộc họp báo.

Chuyện này, đúng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.

Cửa phòng làm việc đột ngột mở toang.

Angel vác cặp mặt đỏ au đúng lúc đối mặt với Trang Noãn Thần, có lẽ không ngờ được ngoài cửa có người, sắc mặt đanh lạnh, nhưng không nói gì, bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Trong văn phòng, đồ vật rơi lung tung trên sàn.

Má phải chị Mai có hơi ửng đỏ, sau khi thấy Trang Noãn Thần đứng ngơ ngác ngoài cửa, dừng lại động tác thu dọn đồ đạc, nhìn cô, qua hồi lâu mới thở dài khẽ nói, “Ra ngoài uống gì đó nhé.”

***

Trong tiệm Starbuck dưới lầu, người không nhiều lắm, bởi vì đang là thời gian làm việc.

Bên ngoài có chút u ám, nói không chừng lại sắp có một trận gió tuyết kéo đến. Bên trong tiệm cà phê cực kỳ ấm áp, mùi cà phê lan tràn khắp không gian, như là một đứa trẻ ham ngủ.

Tuy rằng còn chưa đến lễ Giang Sinh, nhưng trong tiệm đã có hơi hướng của lễ hội, sắc đỏ của ngày Chúa sinh ra đời lắp đầy tầm mắt của khách, còn có những quả bóng màu xanh, những hộp quà đủ màu sắc, những chú tuần lộc với hình dạng đáng yêu, còn có một cây thông Noel ở ngay góc tiệm, có lẽ chuẩn bị đem ra đặt ở trước cửa.

Chị Mai ngắm nhìn bên ngoài thật lâu, sau khi cà phê được bưng lên liền nhấp một ngụm, từ trong túi xách lấy ra bao thuốc lá, mời cô…

“Em không hút thuốc.” Trang Noãn Thần khẽ nói, cô và chị Mai rất hiếm khi tiếp xúc riêng với nhau, ngồi mặt đối mặt thế này, nhìn một mặt tiều tụy của chị Mai vẫn là lần đầu tiên.

Chị Mai gật đầu, tự mình rút một điếm đưa lên miệng, vừa định châm lửa, nhân viên của tiệm liền bước đến nhẹ nhàng nói, “Thật ngại quá, trong tiệm không cho hút thuốc.”

Trang Noãn Thần vội đứng lên kéo cô nhân viên sang một góc, khẽ nói, “Chị gái của tôi bị thất tình, làm ơn châm chước một chút, bây giờ trong tiệm cũng không có khách mà, không ảnh hưởng ai đâu.”

Có lẽ cô nhân viên nhìn thấy vẻ mặt chị Mai không được tốt, đành phải gật đầu, lại vội vàng đi làm chuyện khác.

Đợi Trang Noãn Thần ngồi xuống, chị Mai cười ảm đạm, “Noãn Thần, em thật giống chị của bốn năm trước.”

Trang Noãn Thần ngẩn ra, qua một hồi mới nhẹ nhàng cười, lần trước thì ông Nam nói cô giống con gái của ông ấy, bây giờ chị Mai lại nói cô giống chị ấy của trước kia, xem ra gương mặt cô quá phổ biến rồi.

“Trước kia chị cũng không hút thuốc, nhưng bây giờ, không có nó không được.” Giọng chị Mai thật thê lương, ý cười nơi khóe mắt càng như là tự giễu mình.

Trang Noãn Thần cầm ly sữa trên bàn, nhẹ nhàng uống một hớp, khói phả ra hòa quyện cùng mùi cà phê, ánh lên gương mặt chị Mai thêm mờ ảo, khoảnh khắc này cô mới chân chính cảm nhận được, chị Mai sắp phải rời khỏi mọi người rồi, có lẽ sau này cũng không
có cơ hội gặp lại.

“Xin lỗi chị, không phải em cố ý nghe lén hai người nói chuyện đâu.”

Chị Mai khẽ nhả khói, khóe môi nhếch lên, không có ý trách cứ cô, chỉ thản nhiên nói, “Muốn nghe kể chuyện không? Câu chuyện về một đôi bạn thân sao lại trở mặt thành thù.”

Trong mắt Trang Noãn Thần có chút kinh ngạc, nhìn chị Mai, không ngờ chị ấy có thể nói với cô chuyện này, cô biết chị Mai muốn kể chuyện gì. Thái độ chân thành, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Ngoài trời bông tuyết bay lất phất, thật nhỏ thật nhẹ, người đi đường qua lại vội vàng.

Chị Mai cúi đầu khuấy cà phê, tay kẹp điếu thuốc cầm chiếc tách lên nhấp thêm một ngụm, mùi vị pha tạp tưởng chừng như không thể che lấp đi sự xót xa trong đáy lòng, “Chị và Angel từng là đôi bạn rất thân, ví như thể hai ống của một chiếc quần cũng chẳng ngoa. Bọn chị là đồng hương, cùng học tiểu học, rồi sơ trung, cao trung, sau đó lại cùng thi đậu vào ngành báo chí của Đại học Bắc Kinh, nói thật, thời gian bọn chị ở bên nhau có thể ví bằng thời gian các cặp vợ chồng chung sống cả đời.”

Trang Noãn Thần ngạc nhiên nhìn chị Mai, đáy lòng lại dậy sóng, cô cũng từng nghe nói chị Mai và Angel là bạn thân, nhưng nào ngờ lại thân nhau từ nhỏ đến lớn, sự rạn nứt của tình bạn này chắc là tê tái lòng người lắm, từng có bao nhiêu tốt đẹp thì bây giờ có bấy nhiêu hận, đây là chuyện đương nhiên mà.

“Không ngờ đúng không?” Chị Mai nhìn ra suy nghĩ của cô, cười chua xót, “Chị còn nhớ cô ta từng nói với chị, nếu chị không tìm được bạn trai cũng đừng lo, cô ta cũng sẽ không quen bạn trai cũng không lập gia đình, một đôi bạn tốt cùng nhau chung sống đến già cũng là một chuyện đẹp đẽ biết bao.”

Trang Noãn Thần khẽ gật đầu, cô có thể hiểu được tâm tình này.

“Thế nhưng, chị gặp Bách Khôn.” Chị Mai vừa nói đến đây, ngón tay khẽ giũ, tàn thuốc rơi xuống mặt bàn, như trái tim tro bụi chết lặng không còn sức sống.

Trái tim Trang Noãn Thần cũng rung lên theo động tác này, cô biết, người đàn ông này đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của hai người họ.

Gió bên ngoài thổi lớn, thổi tung cả bông tuyết bay lên.

Giọng của chị Mai khẽ lan tràn trong không gian ấm áp, chậm rãi kể hết những chuyện trong quá khứ, những vui vẻ qua mau, những bi thương từng trải, những thống khổ từng nếm, những phản bội từng nhận…

Trên đời này, tình yêu nam nữ cuối cùng không thể bằng được một tình bạn chân thành tha thiết, nhưng chị Mai và Angel nào ngờ, một tình bạn chân thành tha thiết là thế khi vấp phải vật cản là tình yêu nam nữ cũng sẽ bị phá vỡ hoàn toàn…

Bốn năm trước, Mục Mai cùng Angel vào làm việc tại Truyền Thông Đức Mã, Đức Mã khi đó vẫn là một công ty truyền thông nhỏ ở nội địa, Mục Mai và Angel là hai người giàu kinh nghiệm và kiến thức sâu rộng về truyền thông nên nghiễm nhiên trở thành những nhân viên được công ty coi trọng. Hai người cũng không phụ kỳ vọng, bắt đầu làm từ những dự án nhỏ lẻ, cách hành văn của Angel tốt hơn Mục Mai, cho nên trên phương diện cung cấp bài viết quảng cáo có ưu thế lớn hơn.

Cứ như vậy, sau nửa năm hai người đều đồng thời được thăng lên chức quản lý khách hàng, nửa năm nữa lại thăng lên quản lý khách hàng cao cấp, trong vòng một năm thăng chức hai lần đúng là hiếm thấy, có thể cho rằng, năng lực làm việc của hai người này đúng là không thể xem thường.

Làm việc cho công ty truyền thông rất nở mặt, cũng rất cay đắng, ai cũng hiểu được đạo lý này.

Trên phương diện đàm phán với khách hàng, Mục Mai có ưu thế hơn, cô có năng lực phân tích logic mạnh lại có đủ sức thuyết phục, so với điều kiện ngoại hình Mục Mai làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ, Angel lại là hình mẫu con chim nhỏ nép vào lòng, ban đầu cô tiếp xúc với khách hàng thường xuyên nếm mùi thất bại, sau đó được Mục Mai chỉ bảo cách khắc phục nhược điểm thế nào mới ổn, từ ngày đó trở về sau Angel nói về dự án hợp tác cũng dần dần nắm được mấu chốt.

Lúc ấy, hai người thuê chung một căn hộ, cùng lên ca tan ca, cùng ăn cơm, cùng dạo phố, cuộc sống khi ấy vô ưu vô lo, mặc dù họ luôn phải cắn răng dùng tiền để thiếp vàng lên người, nhưng đâu còn cách nào khác, giới này chú trọng hình tượng bên ngoài khi làm việc, bạn ăn mặc lôi thôi khách hàng cũng sẽ cho rằng bạn không chuyên nghiệp.

Mục Mai là một nữ cường nhân điển hình, tiêu tiền cũng tiêu như nước, cho nên hậu quả chưa đến cuối tháng thường hết sạch tiền, nửa tháng sau toàn là Angel nuôi cô.

Sau một năm, vì ảnh hưởng của kinh tế toàn cầu, thị trường Trung Quốc cũng trì trệ không khởi sắc, mà các công ty quảng cáo muôn hình vạn trạng lại mọc lên như nấm mọc sau mưa, điên cuồng xâu xé các mối làm ăn. Bởi vì quy mô của Đức Mã hơi nhỏ nên khắp nơi đều từ chối, càng miễn bàn đến chuyện sẽ nhận được mối làm ăn lớn. Tình trạng kinh doanh của công ty không tốt, kéo theo ảnh hưởng đến lương bổng của nhân viên, rất nhiều nhân viên thay đổi chỗ làm, công ty nhất thời rơi vào khủng hoảng.

Lúc ấy Angel cũng muốn đi, nhưng Mục Mai không đồng ý, thứ nhất lãnh đạo công ty rất xem trọng hai cô, thứ hai Mục Mai chính là người mang tính cách càng khó khăn cô lại càng muốn tiến về phía trước.

Khi đó, một công ty gia đình cỡ lớn đang tìm một đối tác quan hệ xã hội để hợp tác, các công ty truyền thông đều muốn nuốt miếng thịt béo bở này, Mục Mai liền chủ động đến tìm sếp, xung phong nhân việc đích thân đi giành vụ làm ăn này, sếp lớn vô cùng vui mừng, bởi vì với tình trạng hiện tại của công ty, có thể có một nhân viên mang nặng ý chí chiến đấu như vậy là chuyện khiến người ta phải vui mừng, vì thế sếp lớn liền đồng ý, cũng hứa nếu có thể nắm được hợp đồng này thì chuyện thăng chức tăng lương cũng không thành vấn đề.

Angel không hiểu cách làm của Mục Mai, cô cho rằng đây là hành vi vượt quyền, đây không phải là chuyện ở chức vụ của Mục Mai có thể làm, trên hai cô còn có giám đốc, chuyện này hẳn là phải để giám đốc ra mặt mới đúng. Nhưng suy nghĩ của Mục Mai là hai người sẽ tiến một bước xa hơn, con người luôn muốn leo cao là chuyện rất bình thường, nếu nắm được hợp đồng này thì sự nghiệp trong tương lai của hai cô sẽ tốt hơn rất nhiều.

Quả nhiên, lãnh đạo trực tiếp hai cô bắt đầu gây khó dễ, giám đốc là một nữ cường nhân vô cùng quả quyết, thấy hai cô qua mặt mình ra ngoài công tác giành hợp đồng thì rất khó chịu, ở trước mặt sếp lớn vu oan giá họa hai cô không ít, may mắn là, sếp lớn một lòng nghĩ đến chuyện hợp đồng, mấy chuyện thị phi khác đã sớm không có tâm tư hỏi đến, điều đó đã cho Mục Mai và Angel cơ hội và thời gian để trở mình.

Hai người chạy đôn chạy đáo bên ngoài, thương lượng với công ty đối phương, chuyện này tuy rằng không thuận lợi lắm, nhưng dựa vào tinh thần cắn chặt không buông của Mục Mai cùng dự án hoàn hảo của Angel, cuối cùng giành được cơ hội tham gia đấu thầu.

Cũng chính tại nơi này, cô gặp gỡ Nam Bách Khôn.

Là nhà thiết kế xe hơi, Nam Bách Khôn cũng tham dự buổi đấu thầu, gần như là trúng tiếng sét ái tình với Mục Mai. Hai người thường xuyên qua lại ngày càng thân thiết, lúc vừa mới bắt đầu, Mục Mai biết anh rất có tiếng nói ở công ty nên thật sự có lòng muốn mượn sức, nhưng sau này cô mới phát hiện ra bản thân dần dần đem lòng yêu mến người đàn ông cao to đẹp trai này.

Trải qua hơn nửa tháng ròng chiến đấu, cuối cùng Mục Mai và Angel cũng nắm được quyền đàm phán hợp đồng trị giá tám mươi triệu này, hai người đều vui sướng phát điên, không biết uống rượu cũng tìm một quán bar uống đến sáng, hồi tưởng lại những cố gắng từ trước đến bây giờ cuối cùng cũng nắm được hợp đồng hợp tác này thì xúc động không thôi, cứ cười cười khóc khóc.

Không biết là do cảm kích hay là trong lòng sinh cảm mến, hoặc là cả hai đều có lòng, rốt cuộc Mục Mai cũng mở rộng tấm lòng, ngày hôm sau khi Nam Bách Khôn lái xe đến tìm cô, cô và anh đã xảy ra quan hệ, trao cái ngàn vàng của mình cho người đàn ông khiến trái tim cô rung động.

Sau khi Angel biết chuyện này liền giáng cho Mục Mai một cái tát, cô nghĩ là do Mục Mai bán thể xác mới nắm được vụ hợp tác này, Mục Mai rất ấm ức, thừa nhận với Angel là do cô yêu Nam Bách Khôn, vì vậy Angel mới biết mình trách lầm Mục Mai, khóc lớn bảo cái tát này là mình nợ Mục Mai, sau này nếu cô vì công việc mà bán đứng bản thân thì Mục Mai hãy đánh trả lại cô.

Mục Mai bị cô làm cho cảm động, bật khóc theo bạn.

Hợp đồng nhanh chóng được đàm phán xong, nhưng sắp đến thời điểm ký kết, Mục Mai gọi điện thoại trực tiếp đến văn phòng của sếp lớn, cô thẳng thừng đưa ra điều kiện: Hợp đồng này chỉ còn thiếu một chữ ký, chỉ cần cô ký vào, vụ làm ăn trị giá tám mươi triệu này sẽ thuộc về công ty Đức Mã, điều kiện chính là, cô và Angel quay về công ty sẽ tách ra thành lập nhóm riêng, tiền chia hoa hồng cuối năm cũng không thể ít hơn vị trí giám đốc hiện giờ.

Tình trạng công ty lúc ấy không thể dung nạp nhiều nhóm được, yêu cầu của Mục Mai thật sự hệt như muốn trèo lên đầu của giám đốc, sếp lớn trong lòng hiểu rõ, nhưng chỉ đành phải đáp ứng điều kiện này, sếp lớn cho rằng, đổi giám đốc không sao cả, chỉ cần có tài cán kiếm tiền cho công ty là được.

Sau khi nhận được chấp thuận của sếp lớn, cuối cùng Mục Mai cũng đặt bút ký tên cô lên hợp đồng, khoảnh khắc ấy cô cảm thấy, trên đời này còn có rất nhiều thứ đợi cô đi kiếm đi liều mạng!

Angel không đồng ý với cách làm của Mục Mai, cho rằng cô là người thừa nước đục thả câu, nhưng Mục Mai đã nói một câu với Angel: người không vì mình trời tru đất diệt. Vị giám đốc kia thường ngày kiêu ngạo ương ngạnh, không bằng cướp lấy, hai cô cũng không phải không có năng lực này.

Angel cãi không lại Mục Mai nên đành thôi.

Sau khi hai người về Bắc Kinh, sếp lớn thực hiện lời hứa, gửi email thông báo thăng chức cho Mục Mai và Angel, cũng để cho hai người thành lập nhóm của riêng mình, từ nhân viên đến chế độ lương thưởng đều một tay hai người xử lý.

Hai nhóm cũng bắt đầu hợp tác với nhau, bởi vì dự án này là cả hai cùng nhau đàm phán, cho nên mọi người cùng nhau hợp sức làm tốt dự án là chuyện theo lý phải làm, sự thật chứng minh, hai bên A và B hợp tác vô cùng vui vẻ, công ty Đức Mã cũng bắt đầu đi vào vận hành suôn sẻ, hợp đồng lũ lượt kéo đến.

Không bao lâu, Nam Bách Khôn nghỉ việc, tự thành lập công ty riêng, khi anh ôm bó hóa đứng trước mặt Mục Mai, Mục Mai đứng trước toàn thể nhân viên trong công ty kìm lòng không được mà ôm chầm lấy anh, cô cảm thấy, cô muốn sống cả đời cùng người đàn ông này.

Nam Bách Khôn đặt trụ sở ở Bắc Kinh, không còn những ngày phải yêu xa nữa, ngày tháng Mục Mai sống đều rất dễ chịu, mỗi ngày sau khi tan ca cô sẽ đi tìm Bách Khôn, vì anh mà đưa ra kế sách, không bao lâu, Nam Bách Khôn cầu hôn Mục Mai, Mục Mai hạnh phúc đồng ý.

Từ khi Đức Mã khuếch trương, nghiệp vụ cũng ngày càng bận rộn, Mục Mai lại là một phụ nữ rất có tham vọng trong sự nghiệp, thời gian cô ở bên Bách Khôn ngày càng ít, đôi khi ngay cả thời gian cùng đi xem phim cũng không có, cô biết bản thân rất có lỗi với anh, nhưng không còn cách nào, sự nghiệp này là cô từng bước tranh đấu mới gầy dựng được, sao cô có thể buông bỏ đây?

Mỗi một vụ làm ăn cô đều đích thân hỏi, mỗi một khâu cô đều không lơ là, lúc người khác nằm dài trên sô pha xem tivi, cô lại chỉ có thể ngồi uống rượu với khách hàng, bàn chuyện làm ăn, uống từng cốc từng cốc cà phê lớn, hút hết gói thuốc này đến gói thuốc nọ, thật sự không vì cái gì khác, chỉ vì muốn kiếm thật nhiều tiền để cuộc sống sau này thoải mái hơn.

Nhưng trên thực tế, cuối cùng cô kiếm được nhiều tiền đó, nhưng lại mất đi Bách Khôn.

Một đêm nọ, cô bận đến nỗi thân xác rã rời, xuống ca liền muốn gặp Bách Khôn, gọi điện thì anh tắt máy, cô lái xe đến thẳng nhà anh, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng không muốn thấy nhất: người bạn thân tốt nhất của cô cùng người đàn ông cô yêu nhất đang quấn nhau trên giường!

Trên đời này, hai người quan trọng với cô nhất lại đồng thời phản bội cô.

Mục Mai phát điên, khóc lóc đập vỡ đồ đạc, Bách Khôn chạy đến giữ cô lại, cô giáng mạnh cho anh một cái tát, Angel xông đến ôm lấy cô, cô ước gì có thể đánh chết cô ta, đêm ấy, trái tim của cô vỡ thành hai nửa.

Khoảng một tuần, Mục Mai nhốt mình trong nhà, bức rèm dày che khuất phong cảnh bên ngoài, cô thật sự rất muốn kết liễu cuộc đời mình.

Một tuần sau, sếp lớn phẫn nộ gọi điện thoại đến cảnh cáo cô, nếu không trở lại làm việc thì sau này đừng đến nữa. Lúc này cô mới vác theo trái tim vỡ vụn của mình đến công ty.

Bách Khôn chủ động đến tìm cô, cầu xin cô tha thứ, cũng nói anh chỉ yêu một mình cô thôi, cô nén thương tâm, nhìn anh như nhìn một người xa lạ, nhẹ nhàng hỏi, hai người họ rốt cuộc đã ở bên nhau bao lâu rồi?

Tuy rằng Bách Khôn thống khổ, nhưng không muốn lừa dối cô, anh nói với Mục Mai, thật ra trong thời gian này Angel đều ở bên anh, là có một lần anh bệnh nặng, Angel thức suốt đêm chăm sóc anh, thế rồi hai người phát sinh quan hệ.

Mục Mai không nói gì, chỉ cố gắng chống đỡ, đáy lòng lại dâng lên nỗi thê lương, cô có thể trách ai đây? Trách anh không có năng lực khống chế bản thân? Hay trách Angel cướp bồ của bạn? Hay phải trách bản thân quá mức sơ ý?

Cô đuổi Bách Khôn đi, cô yêu anh như vậy, yêu đến đau đớn vẫn không đành lòng buông tay.

Angel cũng chạy đến xin lỗi, nhưng cô ta thản nhiên nói với Mục Mai, cô ta yêu Bách Khôn, tuy biết rằng như vậy là rất có lỗi với cô, nhưng tình yêu vốn dĩ là thứ ích kỷ, cô ta muốn ở bên cạnh Bách Khôn.

Tim Mục Mai đau như dao cắt, nhìn người bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn với mình, lồng ngực bốc lên phẫn nộ và bi thương, cô nén nước mắt cầu xin Angel rời khỏi Bách Khôn đi, cho dù là nể mặt tình bạn của cả hai cũng được, Angel khóc lóc nói với cô là không được, cô ta không thể rời xa Bách Khôn, bởi vì trong bụng cô ta đã mang giọt máu của Bách Khôn!

Điều nay như một đả kích cực lớn giáng xuống!

Mục Mai bắt đầu cuộc sống làm bạn với ma men, nhưng Bách Khôn không chịu buông tay cô, anh luôn miệng nói không muốn cưới Angel, anh sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé, nhưng vợ thì anh chỉ thừa nhận một mình Mục Mai.

Cho đến một ngày, Mục Mai thức dậy thấy bản thân đang nằm trong lòng một người đàn ông xa lạ, hai người trần như nhộng không có mảnh vải che thân, đang lúc cô còn kinh ngạc, Nam Bách Khôn xông vào, thấy cảnh tượng đó mặt mày liền xanh mét, không nói gì mà quay đầu bỏ đi.

Ngày thứ ba, cô nhận được tin tức, Nam Bách Khôn đã đăng ký kết hôn với Angel.

Tiếp theo sau đó, rốt cục Mục Mai cũng biết, cảnh tượng buổi sáng hôm ấy chẳng qua là do Angel tỉ mỉ dàn dựng cho Nam Bách Khôn xem, vì để Bách Khôn mất hết hy vọng với cô.

Rồi sau này, Angel lại loan tin bản thân bất ngờ bị sẩy thai, nhưng Mục Mai vô tình nhìn thấy giấy chẩn đoán của bác sĩ, Angel căn bản là chưa từng mang thai!

Bắt đầu từ đó, Mục Mai và Angel như nước với lửa, nhất là trong sự nghiệp.

Nhưng nhiều năm sau đó, Bách Khôn đối với Mục Mai vẫn nhớ mãi không quên, anh đã sớm hối hận ngày đó cưới Angel, anh muốn cùng Mục Mai làm lại từ đầu, Mục Mai tuy rằng ở bên anh, nhưng nhớ lại chuyện năm đó liền đau lòng, vì thế, hai người cứ dây dưa đến tận bây giờ.

Kể đến đây, chị Mai cười cười uống một hớp cà phê, nhưng nụ cười kia tràn đầy bi thường cùng bất đắc dĩ sau khi bị năm tháng trêu đùa, “Cứ như vậy, tình bạn của chị và Angel hoàn toàn cắt đứt, sau khi Đức Mã bị thu mua, mấy người cũ trước kia cũng ra đi không ít, hiện giờ trên dưới công ty đều biết chị và cô ta không hợp nhau, luôn luôn đối đầu, nhưng nguyên nhân thật sự thì chẳng mấy ai biết được. Chị và cô ta đấu nhau nhiều năm, cái gì cũng tranh nhau, thậm chí ngay cả vị trí đậu xe cũng tranh nhau.”

Trang Noãn Thần đột nhiên nhớ đến chị Mai luôn đậu xe ở vị trí 808 ấy.

“Biết tại sao Angel lại muốn giành số 808 này không?” Chị Mai nhìn tách cà phê nguội lạnh ở trước mặt, ngữ điệu giống hệt như chị đang kể lại chuyện tình năm đó.

Trang Noãn Thần khẽ lắc đầu.

“808, ngày 8 tháng 8, là sinh nhật của Bách Khôn.” Chị nói, thái độ hờ hững, nhưng hờ hững chỉ để che giấu nội tâm chua xót của mình.

Lúc này Trang Noãn Thần mới ngộ ra, nhìn chị Mai, nhẹ nhàng lắc đầu, “Vì loại đàn ông này, thật sự không đáng.”

“Chị biết.” Chị Mai gượng cười, “Có rất nhiều chuyện, nói đạo lý ai mà chẳng nói được, nhưng thật sự phải quên một người là chuyện rất khó, Bách Khôn là người đàn ông duy nhất chị yêu, muốn bỏ à, nói thì dễ mà làm thì khó lắm.”

“Không công bằng, thật sự không công bằng.” Lồng ngực Trang Noãn Thần nghẹn ứ, cổ họng cũng vậy, cô lơ đãng nghĩ đến Cố Mặc, tự nhiên lại cảm thấy bi thương, “Chẳng lẽ phụ nữ không thể có sự nghiệp riêng sao? Sao phụ nữ làm chút chuyện lại khó như vậy? Đến cuối cùng ngay cả thứ hạnh phúc nhỏ nhoi cũng không giữ được.”

“Có lẽ là sai thời đại, Noãn Thần à, em phải hiểu cho rõ, phụ nữ bất luận có hay không có sự nghiệp, thời điểm nên bị vứt bỏ thì cũng sẽ bị vứt bỏ như nhau cả thôi, sự nghiệp chẳng qua chỉ là cái cớ mà đàn ông lấy ra để tha thứ cho chính mình thôi em à.” Chị Mai nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh, “Nếu chúng ta thực sự sai, vậy sai ở chỗ chúng ta chọn nhầm đối tượng, người đàn ông đó không đủ yêu em, không đủ tin tưởng em, càng không đủ nhẫn nại để chờ đợi em.”

Hết chương 10

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện